Edit: jenaTrong nhà vệ sinh có một cây lau nhà và những túi rác đen tanh hôi.
Sở Nhuế có khứu giác nhạy bén, khẽ nhíu mày, anh quan sát chăm chú, nhìn thấy trong túi rác có rất nhiều bαo αo sυ ẩm ướt đã được sử dụng, nhìn quanh một vòng, đại khái có hơn 20 cái.
"..." Sau lưng truyền đến giọng nói của Thương Trọng Lệ: "Sao mà nhiều quá..."
Sở Nhuế im lặng không nói, trái tim đau nhói không ngừng. Anh nhận ra sau khi tan học, ở buồng vệ sinh nam trên tầng 3 đã xảy ra chuyện gì với Ngô Cảnh Văn.
"Vì không chỉ có một người." Sở Nhuế đáp.
"Không chỉ có một người?" Thương Trọng Lệ không dám tin nổi, ở đây là trường đại học đúng không?
"Không chỉ có một người bạo hành Ngô Cảnh Văn." Sở Nhuế chỉ vào những dấu vết trong buồng vệ sinh thứ ba: "Tường, vách ngăn, trên mặt đất có nhiều dấu chân, không chỉ một hai người, rõ ràng nhất là những dấu tay ở trên mặt kính, lớn nhỏ nhiều loại khác nhau, những chỗ khác cũng như vậy, nói cách khác, không chỉ có một người."
"Chẳng lẽ giống như lời anh suy đoán, Lâm Hãn Vũ và Ngô Cảnh Văn không hề yêu đương nhau?" Thương Trọng Lệ hỏi.
Không phải quan hệ yêu đương, thậm chí còn chẳng có quan hệ gì tốt đẹp vì người này không chỉ bị trấn lột tiền mà còn bị bạo hành.
Sở Nhuế trầm tư một chút: "Cậu nhớ chuyện Bạch Linh kể trên xe về một nam sinh tự sát không? Em ấy kể rằng do người đó thích quan hệ bừa bãi, sau khi bị phát hiện thì nghĩ quẩn nên mới tự sát. Nhưng bây giờ lại không phải như vậy. Ngô Cảnh Văn học tập không quá tốt, quan hệ bạn bè ngày thường cũng rất tệ, hoàn cảnh gia đình cũng không khá giả, bình thường không đi đâu gặp ai, hoàn toàn là một người hướng nội. Một người như vậy vì sao tính cách lại đột nhiên thay đổi như long trời lở đất, sao lại tìm đến nhiều đàn ông như thế?"
"Ý của anh là Ngô Cảnh Văn bị ép buộc, sau đó bị chụp lén, ảnh bị lan truyền trong trường, cậu ấy không chịu nổi cả hai đả kích này nên mới tự sát?"
"Có lẽ vậy, nhưng chân tướng thật sự là gì thì bây giờ cũng khó mà nói rõ."
Thương Trọng Lệ nghe anh nói xong thì sắc mặt đột nhiên trầm trọng.
Sở Nhuế ý, hỏi ngay: "Sao thế?"
Thương Trọng lệ nhướng mày: "Kiếm, hình như nó cảm nhận được thứ gì đó rất mạnh, nó đang xao động."
"Thứ rất mạnh? Là quái vật?" Sở Nhuế nhìn thanh kiếm trong tay Thương Trọng Lệ: "Nó có giống bát quái của Đường Kiền không? Là bùa hộ mệnh của cậu à?"
Thương Trọng Lệ suy nghĩ một chút, từ sau khi vào phó bản khó, kiếm thường xuyên xao động, có thể là do cậu buồn lo vô cớ, cũng không có quái vật nào quá mạnh, nghĩ như vậy thì cậu không khỏi thả lỏng tâm tình: "Không giống, Đường Kiền là đạo sĩ chuyên bùa chú, giống như cậu ấy thì khi tu luyện giỏi, bát quái sẽ là năng lượng phụ trợ, bản thân cậu ấy sẽ có năng lực tự bảo vệ chính mình, nhưng cậu ấy lại chỉ chuyên tâm phát triển bà chú, bát quái theo đó trở thành bùa hộ mệnh của cậu ấy, mà kiếm thì..." Thương Trọng Lệ giơ thanh kiếm dài lên, ánh mắt nhìn ánh sáng trên thân kiếm: "Kiếm là bảo vật được truyền qua nhiều đời của Hồng Môn, có sức mạnh gϊếŧ thần gϊếŧ quỷ, do người sáng lập Hồng Môn để lại. Đạo gia chính thống có tôn chỉ tu thân dưỡng tính làm gốc, Hồng Môn lại trái ngược, thế nên mới không được lòng người khác. Hơn nữa, kiếm có linh tính, có thể tự nhận chủ, dù là truyền qua nhiều đời nhưng người đi sau chỉ có thể sử dụng được hai phần mười sức mạnh của nó. Vốn dĩ cha tôi là người được nhận kiếm nhưng sau chuyện của ông ấy, kiếm thuộc về tôi. Kể cũng lạ, giữa tôi và nó dường như có mạch cảm ứng kết nối với nhau vậy, tôi nghĩ nó đã nhận tôi làm chủ nhân. Ông nội nói rằng một khi kiếm đã nhận chủ thì cho đến khi chủ chết, kiếm sẽ dùng toàn bộ sức mạnh để bảo vệ chủ, dù tôi cách nó một khoảng cách xa, nếu nó cảm ứng được tôi đang gặp nguy hiểm, nó cũng sẽ bay về bên cạnh tôi ngay lập tức, còn bát quái của Đường Kiền thì lại không thể."
Sở Nhuế hiểu, anh đã nhìn thấy nhiều chuyện thần thần quỷ quỷ, chuyện hoang đường như kiếm có linh tính biết nhận chủ cũng đã được anh thản nhiên tiếp nhận, hơn nữa, quan sát một thời gian dài, anh thấy thanh kiếm của Thương Trọng Lệ đúng là rất kỳ lạ, nói nó có linh thức cũng không quá kỳ quái.
"Nếu nó xao động thì tức là có sự nguy hiểm ư?"
Thương Trọng Lệ lắc đầu: "Tôi cũng không rõ lắm, lúc trước ở dưới cổ mộ, khi những thần thú kia xuất hiện nó cũng run, bây giờ nó còn run mạnh hơn khi đó, quái vật trong phó bản khó rất mạnh, có lẽ là do có một quái vật khó nhằn xuất hiện giữa những yêu quái nhỏ khác nên nó mới run như vậy."
"Vậy nhóm Đường Kiền, La Lịch có gặp nguy hiểm không?" Sở Nhuế lo lắng.
"Đi ra ngoài nhìn xem?" Thương Trọng Lệ nói xong thì đi ra ngoài cửa quan sát, đợt một lát, chắc chắn không có quái vật ở bên ngoài thì cậu lặng lẽ mở cửa, bảo Sở Nhuế đi theo mình.
***
Lớp học đầu tiên ở tầng 1, những vật dụng có được ở trong lớp được chất chồng lên nhau, bảy tám thùng giấy xếp cao gần chạm đến trần nhà, nhóm Đường Kiền đang trốn ở bên trong thùng giấy.
"Đừng đi!" Trần Phương Dĩnh lải nhải liên tục, túm tay áo Đường Kiền không buông.
Đường Kiền vội vàng an ủi: "Vâng, không đi, ở đây là an toàn nhất." Thùng giấy đã chặn tầm nhìn cửa sổ, dù có quái vật đi ngang qua cũng không thể nhìn thấy ở bên trong: "Cô đừng có kêu nữa, kêu nữa quái vật đến thì xong đời!" Lời này quả nhiên hữu hiệu, Trần Phương Dĩnh ngay lập tức im miệng, hai mắt mở to đầy sợ hãi.
La Lịch vẫn không nói chuyện, nhìn qua tâm tình rất tệ, Đường Kiền an ủi Trần Phương Dĩnh xong thì cũng không quên hỏi thăm La Lịch: "Anh ổn không? Đừng nói là anh bị dọa sợ rồi?" Đường Kiền nỗ lực khuấy động không khí, nở một nụ cười hề hề.
"Sao mà cậu còn cười được?" La Lịch đột nhiên mở miệng, gương mặt lạnh băng, chăm chú nhìn Đường Kiền.
Đường Kiền bất an, tim hẫng một nhịp: "Sao vậy?"
La Lịch liếc mắt nhìn Trần Phương Dĩnh ở một bên: "Cậu dẫn cô ta theo làm gì?"
"Cô ấy là con gái mà, bỏ cô ấy một mình, cô ấy gặp chuyện, tôi cũng cắn rứt lương tâm." Đường Kiền không hiểu vì sao La Lịch lại phát điên cái gì, đột nhiên lại gây khó dễ cho mình.
"Ồ..." La Lịch trào phúng cười khẽ: "Cậu lo cho cô ta vì cô ta là một cô gái, ở một mình sẽ xảy ra chuyện à?"
Đường Kiền không hiểu: "Cái gì chứ?" Cậu không thích biểu tình hiện tại của La Lịch, sự lạnh lùng xa cách khác xa ngày thường khiến trong lòng cậu không thoải mái.
"Tôi nghĩ cậu có ý với cô ấy nên mới tốt bụng như vậy." La Lịch nói xong, tự mình tức giận, quay mặt đi chỗ khác.
Từ lúc bắt đầu vào phí bản này, La Lịch đã khó chịu với Trần Phương Dĩnh. Dù là nam hay nữ, khi đã vào được đến phó bản khó thì chỉ cần có năng lực là được, nhưng một người như Trần Phương Dĩnh luôn quấn lấy Đường Kiền, nhát gan sợ hãi, lo trước lo sau, cậu thật sự rất chướng mắt. Đáng giận hơn cả là Đường Kiền chỉ đơn giản nghĩ người này là phụ nữ nên ra sức giúp đỡ, La Lịch khinh bỉ nhìn Trần Phương Dĩnh: "Cũng đúng thôi, một cô gái đẹp như vây, chẳng trách cậu lại săn sóc như thế."
Đường Kiền ngây ngẩn cả người, cậu cho rằng ánh mắt chán ghét của La Lịch là dành cho mình, trong lòng không khỏi đau đớn, lời của đối phương như cho rằng cậu là một tên không biết xấu hổ: "Tôi... Tôi không có như vậy, sao anh lại nói như vậy chứ?"
"Tôi nói sai à? Cậu là người đói bụng ăn quàng."
Đường Kiền thật sự choáng váng, nỗ lực muốn khuấy động bầu không khí trong chớp mắt tan biến mất, chỉ biết mím môi cúi đầu.
Sao La Lịch nói cậu như vậy mà cậu lại cảm thấy đau khổ chứ?
La Lịch thấy Đường Kiền im lặng, cuối cùng vẫn không thể nhẫn tâm, cậu nhìn Đường Kiền, mái tóc bù xù có lẽ mấy ngày qua không có thời gian chải chuốt, trông càng thêm nhỏ bé. La Lịch mềm lòng ngay, cậu tức giận cũng chỉ vì ghen, cũng oán giận chính mình, vì một lý do mà không thể nói rõ ràng tấm lòng của mình cho Đường Kiền biết, vì vậy La Lịch đành phải nhẹ giọng nói: "So với cô ta, không phải tôi tốt hơn ư?"
Đường Kiền ngẩn ra, suy nghĩ ý nghĩa trong lời nói của La Lịch, cậu kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt trong veo mở to nhìn chằm chằm đối phương.
La Lịch muốn vươn tay xoa đầu Đường Kiền, nghĩ lại vẫn không vươn tay, im lặng một lúc lâu, từ từ nói: "Cậu hẳn là đã biết tình cảm của tôi..."
Trái tim Đường Kiền đập nhanh hơn, lại nghe thấy La Lịch bi thương nói tiếp: "Sau này có cơ hội, tôi muốn nói với cậu, chỉ cần mọi chuyện đã xong."
"Cái gì? Ý anh là gì?" Đường Kiền hỏi, sao giọng điệu của La Lịch lại đau đớn như vậy?.
La Lịch lắc đầu: "Chờ đến khi mọi thứ kết thúc đi." Chờ đến khi mọi thứ kết thúc, nhiệm vụ của cậu hoàn thành, cậu sẽ vì mình mà sống tốt một lần.
Đường Kiền không thể chịu nổi khi người khác chỉ nói một nửa. Lúc trước cậu cảm thấy La Lịch thần thần bí bí, tính cách cũng sớm nắng chiều mưa, đôi khi quá nhiệt tình, đôi khi quá lãnh đạm, giống như lúc trước thích động tay động chân với cậu, cậu vốn cho rằng La Lịch thích mình thì vừa vào ảo cảnh, đối phương lại tỏ vẻ lạnh nhạt với cậu, khiến cậu không thể hiểu nổi.
Đường Kiền đang muốn hỏi tiếp, trong giây lát, La Lịch đã đứng lên, quanh người đề phòng cảnh giác khiến cậu hoảng sợ: "Anh làm gì vậy?"
La Lịch "suỵt" một tiếng: "Cậu chờ ở đây, đừng đi đâu, đừng làm gì cả, gặp chuyện thì dùng bùa cầu cứu, tôi sẽ quay về ngay lập tức." Nói xong, La Lịch bay ra ngoài cửa sổ, đóng kín cửa lại.
16.11.22【 Tác giả có lời muốn nói 】
Tôi quên mất chưa nói.
Câu chuyện này chỉ có hai nam chính, không phải bốn nam chính đâu.
Mọi người hiểu ý tôi mà đúng không, nên là... chương sau sẽ hiểu ngay thôi.