Suỵt! Bí Mật

Chương 112

Edit: jena

Mùi máu tươi xuất phát từ cửa phòng mỹ thuật.

Sở Nhuế nghe thấy tiếng nhai nuốt ở bên trong kíɧ ŧɧíɧ lỗ tai anh.

Có quái vật bên trong, anh chắc chắn.

"Một quái vật."

Anh nhìn Thương Trọng Lệ, không biết có nên đi vào hay không. Đúng lúc này, phía sau có một sức mạnh đẩy hai người họ ra.

Không có tiếng bước chân hay âm thanh nào, Sở Nhuế cả kinh trong lòng.

Người đến là La Lịch, trên mặt đầy bất an, lướt nhanh qua hai người họ, đẩy thẳng cửa phòng mỹ thuật.

Bên trong, hành thi đang đưa lưng về phía họ, phần xương cột sống vặn vẹo cong lại trên bàn học, hai tay nó không ngừng moi móc, máu bắn khắp nơi, nó kéo một phần ruột dài, tham lam hưởng thụ bữa ăn ngon lành.

Trên bàn học, một cái đầu ngửa ra, gương mặt không còn huyết sắc, làn da trắng đầy máu đỏ, giống như một cánh hoa hồng rơi xuống tuyết.

Sở Nhuế kinh ngạc mở to mắt, đồng tử kịch liệt co rút lại: "Đường..."

Anh không thể nói nổi chữ cuối cùng, nếu thị lực của anh bình thường, anh cũng sẽ không nhìn thấy sự sợ hãi cực độ trong ánh mắt của Đường Kiền.

Sở Nhuế bỗng cảm thấy tức ngực khó thở, anh lùi về sau hai bước, cho đến khi va vào một bộ ng ực vững vàng, đôi mắt của anh đã được che kín.

Thương Trọng Lệ ôm anh từ phía sau: "Đừng nhìn, đừng nhìn..."

Ba người vừa xuất hiện đã kinh động đến quái vật, nó hung tợn quay đầu, hai hốc mắt trống rỗng dính đầy máu, bên người vẫn còn một khối thịt tươi nhầy nhụa.

Giống như đang cười nhạo sự chậm trễ của bọn họ.

Con mồi tự mình đưa đến cửa, quái vật tiếp tục "ha ha ha" cười, nó vận sức bật nhảy lên cao, lao về phía họ.

Sét đánh xuống, cả người nó bị bổ làm đôi, cái đầu rơi rụng xuống đất, phần thân bị văng ra ngoài.

Mạnh... Mạnh quá...

Cái đầu của nó lắc lư muốn tìm lại phần thân cua rminhf. Nó không thể nghĩ, nó không có cảm giác gì, sao đột nhiên đầu và thân của nó lại bị tách ra?

Phần thân của hành thi bị lạc mất đầu, lảo đảo ở trên hành lang.

Cái đầu muốn quay về chỗ cũ, nhưng giây tiếp theo, nó đã bị một bàn chân dẫm nát.

Sau khi cái đầu biến mất, phần thân của nó cũng tan thành mây khói.

La Lịch rét căm căm nhìn bụi bẩn dưới chân.

Một lát sau, La Lịch mới có động tĩnh, cậu đi về phía thi thể của Đường Kiền, đứng yên trước bàn học không nhúc nhích.

Sở Nhuế không đành lòng, cậu kéo vạt áo Thương Trọng Lệ: "Cậu ra ngoài đi."

Thương Trọng Lệ nghe lời anh, đang muốn đi ra ngoài, Sở Nhuế nắm lấy tay cậu: "... Tôi cũng đi..."

Anh nghĩ rằng bây giờ La Lịch cần được ở một mình.

Cửa phòng mỹ thuật đóng lại, La Lịch mới có động tĩnh, dù tay chân vẫn cứng đờ. Cậu muốn ôm Đường Kiền lên, nhưng bụng của đối phương đã bị đào rỗng, cả người không còn điểm chống đỡ, La Lịch phải thật cẩn thận mới có thể ôm thi thể hoàn chỉnh của cậu ấy lên.

Cậu chỉ lẳng lặng nhìn, qua một lúc lâu mới vươn tay khép đôi mắt mở to của Đường Kiền, sau đó xoa đầu Đường Kiền.

Sao lúc trước mình lại không xoa đầu em ấy?

La Lịch cúi đầu, nhìn thấy túi quần rỗng không của Đường Kiền.

Ở ngoài cửa, Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ đều trầm mặc.

Qua một lúc lâu, Thương Trọng Lệ thở dài: "Cậu ấy mới 18 tuổi."

Giọng nói lạc đi, Sở Nhuế cảm thấy hốc mắt mình khô khốc.

Thương Trọng Lệ: "Cậu ấy là trẻ mồ côi."

Sở Nhuế: "Thật à?"

Thương Trọng Lệ dừng một chút rồi nói tiếp: "Khi mới sinh ra, cậu ấy mắc bệnh tim bẩm sinh nên bị cha mẹ vứt bỏ ở trên núi, sau đó được thầy sư nhặt về, thiên phú của cậu ấy không cao, lớn lên vì thường xuyên bệnh tật nên không thể luyện võ. Tôi nghe thầy của cậu ấy nói rằng thể chất của cậu ấy không thể học đạo pháp, cậu ấy không tin, vẫn rất cố gắng, không muốn chịu thua."

Bóng tối bao trùm dường như không có kết thúc.

"Nếu lúc trước cậu ấy không học đạo pháp..."

Sở Nhuế ngắt lời Thương Trọng Lệ: "Đáng tiếc là không có nếu như."

"Theo lý thuyết, cậu ấy có bát quái phòng thân, cũng không đến mức bị hành thi gϊếŧ chết, dù bản lĩnh có tệ thì có thể ầm thấm cầu cứu hoặc bỏ trốn..." Thương Trọng Lệ nói một nửa thì cảm thấy nghi ngờ.

Sở Nhuế cũng cau mày: "Cậu nói không sai, cho nên... Bát quái của cậu ấy đâu rồi?"

Thương Trọng Lệ không đáp, dời mắt nhìn ra ngoài hàng cây trong sân trường, mím môi không nói.

"Anh lùi ra sau một chút." Thương Trọng Lệ đứng trước mặt Sở Nhuế để che chắn.

Bỗng chốc có một cái đầu quỷ từ sau thân cây chui ra, là vật quái khổng lồ mà La Lịch dẫn dụ lúc trước.

Tròng mắt của nó chuyển động khắp nơi như đang tìm kiếm gì đó, ánh mắt nó đảo qua phòng mỹ thuật rồi lại nhìn về nhà vệ sinh nam trên tầng 3, cuối cùng dừng mắt ở trên hành lang, bắt đầu chuyển động.

Sở Nhuế hỏi: "Nó đi đâu vậy?"

Thương Trọng Lệ cũng không biết: "Theo sau nhìn thử."

Hai người đuổi kịp vật quái, phía sau bọn họ lóa lên một luồng sáng trắng, tốc độ nhanh chóng hơn nhiều, vượt qua cả vật quái, đi đến địa điểm của mục tiêu.

***

Trong lớp học tối tăm, Trần Phương Dĩnh nắm chặt bát quái trong tay, lấy bùa chú dán đầy lên bàn, trong miệng lẩm bẩm: "Mình có cái này rồi, không cần sợ hãi nữa..."

Cô không sai!

Người không vì mình, trời tru đất diệt.

Dù là lúc trước cô lấy trộm dao của Phương Mâu hay là bát quái này, cô chỉ muốn sống sót mà thôi!

Trong lúc hoảng hốt, Trần Phương Dĩnh bỗng nhớ đến hình ảnh thi thể của Phương Mâu dưới tầng ngầm cùng với những thi thể khác.

Khi cô đang chạy trốn đã không cẩn thận xô ngã Phương Mâu vào thùng ngâm xác, Phương Mâu chắc chắn sẽ tìm cô để báo thù!

Đúng vậy! Phương Mâu sẽ không tha cho cô!

Cô dùng bàn ghế chắn lại cửa lớp học, rèm cửa cũng kéo xuống, những quái vật kia sẽ không phát hiện ra cô, chỉ cần chịu đựng thêm một đêm nay, chỉ cần chờ đến bình minh, cô đi tìm những người chơi còn sống là được.

Chỉ cần chịu đựng thêm một đêm nay...

Đột nhiên cửa lớp phát ra một tiếng vang lớn, Trần Phương Dĩnh đại kinh thất sắc, há miệng hốt hoảng chửi bậy một tiếng.

Quái vật! Là quái vật? Hay là Phương Mâu?

Sau khi khói bụi vơi bớt, ở cửa lớp lại là một người mà Trần Phương Dĩnh không thể ngờ tới nhất.

La Lịch.

Trái tim của Trần Phương Dĩnh dần thả lỏng lại: "Ra là anh... Anh ồn ào như vậy làm gì? Dọa chết tôi rồi!"

Hô hấp chưa bình ổn lại, trái tim Trần Phương Dĩnh lại đập nhanh hơn, phía sau La Lịch là vô số những hành thi dữ tợn, đang lao về phía cô như nhìn thấy một bữa tiệc lớn.

"Mấy người làm gì! Mấy người đừng tới đây!" Trần Phương Dĩnh sợ đến mức trợn to mắt, dùng hai tay giơ cao bát quái, điên cuồng gào rống: "Tao có cái này! Tao có cái này! Gϊếŧ chết tụi bây, a ——"

La Lịch lạnh lẽo nhìn bát quái trong tay đối phương, bát quái vì bị chấn động mà rơi xuống đất, cậu nhẹ nhàng giơ tay ra, thu được bát quái.

Khi vật quái đi đến nơi này, thân thể to lớn của nó dừng ở giữa không trung, nó xoay người đi về hướng khác.

Khi Thương Trọng Lệ và Sở Nhuế đuổi đến kịp thì Trần Phương Dĩnh chỉ còn là một bãi thịt vỡ vụn, xương cốt trắng hếu phơi ra ngoài, Vô số quái vật chen chúc nhau ở trong lớp học nhưng lại hoàn toàn bỏ qua sự hiện diện của La Lịch đang cầm bát quái trong tay. Nhìn thấy một màn này, Sở Nhuế khϊếp đảm không thôi.

Thương Trọng Lệ từng nói với anh rằng dù sao Đường Kiền cũng là hậu duệ của Đạo gia chính thống, tuy sức khỏe yếu ớt nhưng cũng không đến mức vô dụng, chỉ sợ rằng bát quái và bùa chú của cậu đã bị Trần Phương Dĩnh trộm mất nên khi gặp quái vật, cậu không thể chạy thoát hay cầu cứu.

Khi đó, Đường Kiền cô độc một mình đối diện với quái vật có biết bao nhiêu là sợ hãi, cậu ấy vốn dĩ là một người rất sợ quỷ.

Sở Nhuế mím môi không nói gì, tuy hình ảnh trước mắt rất tàn nhẫn nhưng vẫn có thể nói rằng giúp bọn họ hả dạ một chút.

"Vì sao những quái vật kia không tấn công anh ta?" Thương Trọng Lệ khó hiểu hỏi.

Giống như là không hề cảm nhận được sự tồn tại của La Lịch vậy.

Cậu đã cho rằng La Lịch là một người bí ẩn, nhưng bây giờ có lẽ bí ẩn đó không hề đơn giản chút nào. Khi nãy đối phương còn có thể dẫn dụ vật quái khổng lồ kia đi, còn không bị tổn hại gì mà quay về, thậm chí không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Sở Nhuế nheo mắt nhìn kỹ lớp học trước mắt, bên trên lại viết "Phòng mỹ thuật".

Lại là phòng mỹ thuật?

"Vật quái đâu rồi?" Sở Nhuế hỏi.

Thương Trọng Lệ chỉ tay về phía phòng thí nghiệm: "Nó đi rồi."

Hai người đuổi theo vật quái, Sở Nhuế vừa chạy vừa quay đầu nhìn La Lịch, bóng dáng người nó hòa cùng với những quái vật khác, cô độc tịch mịch, giống như có thể biến mất bất kỳ lúc nào. Người này vốn dĩ đã có hành tung bí ẩn, nhưng giờ phút này, Sở Nhuế lại cảm thấy rằng có lẽ anh sẽ không bao giờ gặp lại La Lịch nữa.

Có lẽ là do anh quá nhạy cảm rồi.

【 Tác giả có chuyện muốn nói 】

Còn 3, 4 chương nữa là kết thúc phó bản này

Cũng chúc mừng bé Đường Kiền đã đóng máy *rải hoa*

Đường Kiền: Ngay cả câu di ngôn cũng không cho con *ngoáy mũi*, hơn nữa chết cũng quá tùy tiện rồi! (╯‵□′)╯︵┴─┴
Bình Luận (0)
Comment