*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: jenaNgười đến người đi.
Dòng người tấp nập trên đường, sắc trời nhập nhoạng, sương mù lãng đãng, bao phủ khắp thành phố.
Bây giờ là giờ cao điểm, mọi người vừa tan làm, tàu điện ngầm đông đúc, chen chúc. Sở Nhuế nghiêng đầu mơ màng sắp ngủ, chống chọi với sự mệt mỏi cả ngày hôm nay, bất đắc dĩ chịu đựng sự ồn ào phiền nhiễu trên tòa tàu.
...
"Kính chào quý khách, đây là tuyến tàu số 1, tàu sắp đến trạm, phố Tinh Đường."
...
Sở Nhuế theo dòng người đi xuống tàu, ra khỏi trạm tàu điện ngầm, nhìn thấy ai nấy vội vã cuốn theo nhịp sống hiện đại, Sở Nhuế băng qua đường cái, đi hết một con phố rồi vào một con hẻm, vào một ngôi nhà chìm lấp giữa khu dân cư.
Lấy chìa khóa mở cửa, anh nhìn thấy ánh đèn tỏ người, sau đó là mùi thức ăn ngào ngạt.
Sở Nhuế ngửi thử.
Là đậu hủ ma bà* mà anh thích nhất.
"Con về rồi!"
Một giọng nói vui sướng của một người phụ nữ vang lên. Sở Nhuế cong mắt, mỉm cười đáp lại.
"Mẹ, con về rồi."
Người phụ nữ bưng một mâm cơm nóng hổi lên bàn, hai tay chùi hai cái lên tạp dề trước ngực.
Sở Nhuế mím môi gật gật đầu, tầm mắt dịch chuyển đến đồng hồ treo trên tường.
Bây giờ là 7 giờ rưỡi tối.
"Sao con về muộn vậy? Hôm nay lại tăng ca hả?" Người phụ nữ niềm nở đón Sở Nhuế, bảo anh ngồi xuống bàn cơm.
"Da, phải mất thêm nửa tiếng xử lý xong hồ sơ còn sót."
Người phụ nữ nhíu mày: "Vất vả quá, mẹ có hầm canh, con ăn hai chén nhé." Bà thẳng lưng, đi về phía người đàn ông đang đọc báo trên sô pha: "Ông Sở, ăn cơm thôi, ông còn xem tin tức gì nữa, rửa đi đi ăn cơm đi."
Chân của người đàn ông không quá nhanh nhẹn, vụng về đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Anh nhìn qua, trên TV đang chiếu tin tức buổi tối.
【 Trạm khí tượng trung tâm thông báo, từ tối nay đến ngày mai trời sẽ chuyển mưa dông, trong khu vực có gió to... 】
Sau khi người đàn ông ngồi xuống, người phụ nữ bưng tô canh cuối cùng lên, cũng ngồi xuống theo.
"Mẹ đã nói thể nào tối nay cũng sẽ mưa, ông Sở, chân ông đỡ hơn chưa? Tối nay tôi giúp ông xoa bóp một chút, ông sẽ ngủ ngon hơn."
Người phụ nữ vừa nói vừa múc một chén canh cho Sở Nhuế, là canh gà nóng hôi hổi, có thể xua tan mệt mỏi cả ngày.
Ánh đèn vàng ấm áp, soi rọi khắp căn phòng.
Sở Nhuế chớp chớp mắt, chậm nửa nhịp mới nhận lấy chén canh gà, bưng lên miệng, do dự một chút rồi nhấp một ngụm.
Thật ngon.
Trong lòng như được sưởi ấm, hốc mắt Sở Nhuế khô khốc bỗng cảm nhận được sự ướŧ áŧ, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà khóc.
Nước trong canh bắt đầu gợn sóng.
"Ôi đứa nhỏ này, sao lại khóc? Có phải bị đồng nghiệp ăn hϊếp không?"
"Con làm sao vậy?"
Người phụ nữ và người đàn ông quan tâm dò hỏi, Sở Nhuế liên tục lắc đầu: "Dạ không, không có gì ạ..."
Thật kỳ lạ, rõ ràng mỗi ngày đều trải qua như thế này.
Mỗi ngày đều buồn tẻ vô vị, nhưng vừa mới nãy, đột nhiên trong lòng anh xuất hiện một luồng nhiệt nóng bỏng, xộc thẳng lên chóp mũi khiến anh chua xót không thôi.
Ăn xong, Sở Nhuế và người đàn ông cùng ngồi trên sô pha xem TV, người phụ nữ rửa chén ở trong bếp.
Trong phòng bếp vang lên tiếng nước chảy, người phụ nữ ngẩng đầu nhìn ra phòng khách: "À đúng rồi con trai, Tiểu Hoa nói rằng lát nữa nó sẽ đến, mẹ gọt trái cây mang vào phòng cho con, lát nữa con và Tiểu Hoa nhớ ăn nhé."
Sở Nhuế tựa lưng trên ghế sô pha, ánh mắt mê mang.
Mê mang một giây đồng hồ, anh nhanh chóng đáp: "Hẳn là cậu ấy đến mượn tai nghe, con đi tắm trước, cậu ấy đến thì gọi con."
Anh đứng dậy, vào nhà vệ sinh, khi cầm tay nắm cửa màu trắng, Sở Nhuế hoảng hốt một chút. Anh quay đầu nhìn lại người đàn ông đang xem TV trong phòng khách và người phụ nữ bận rộn ở trong bếp... Qua một lúc lâu, Sở Nhuế mới tự giễu bản thân quái dị, đóng cửa nhà vệ sinh lại.
8 giờ 20 phút tối.
Sở Nhuế tắm xong, nằm trên giường, ngoài cửa sổ là một bầu trời xám xịt.
"Trời sắp mưa rồi..." Anh xoay người bước xuống giường, tìm kiếm một chút: "Mình để tai nghe ở đâu rồi..."
"Cốc cốc cốc".
Có người gõ cửa phòng.
Sở Nhuế giật mình, đi đến cửa. Bên ngoài vẫn vang lên tiếng gõ cửa đều đặn theo nhịp.
Sở Nhuế vươn tay mở cửa.
Tay anh đang run rẩy.
Anh không hiểu vì sao tay mình lại run, Sở Nhuế nghi hoặc nhíu mày, vẫn mở cửa phòng ra.
Người bên ngoài nở một nụ cười thật tươi: "Bé Sở, sao cậu mở cửa chậm thế?" Người nọ bước vào phòng anh, quen thuộc như đây là nhà mình: "Bé Sở, tai nghe đâu rồi?"
"Vẫn đang tìm, không biết tôi để đâu rồi." Sở Nhuế nhìn thoáng qua người nọ, lại nhìn tay nắm cửa, ngơ ngẩn đóng cửa phòng.
"Mẹ tôi có gọt trái cây, cậu ăn đi."
Người nọ không khách khí ngồi xuống giường, ăn trái cây tươi: "Cậu tìm nhanh chút nha, trời sắp mưa rồi, tôi còn phải về nhà nữa."
Sở Nhuế vội vã đi về phía tủ: "Được rồi, cậu chờ tôi một chút."
Anh lúng túng nhìn qua, nhìn thấy ảnh chụp trên tủ thì do dự trong mắt hoàn toàn tiêu tán.
Trong ảnh là anh và người nọ, được chụp vào năm 5 tuổi, bọn họ lớn lên cùng nhau, luôn chơi với nhau hơn hai mươi năm qua, là bạn bè thân thiết nhất của nhau.
Sở Nhuế tìm thấy tai nghe, đi về phía người nọ: "Hoa, đây."
Đối phương nhận lấy tai nghe, Sở Nhuế có chút kinh ngạc.
Rõ ràng đang nhìn anh nhưng đồng tử lại không hề nhìn.
"Bé Sở, cậu bị sao vậy? Tâm trạng không tốt à?"
Sở Nhuế nghe thấy thanh âm, nặng nề thở dài, ngồi xuống bên cạnh người nọ.
Ngoài cửa sổ ánh lên vài tia chớp.
"Hoa, gần đây tôi luôn nằm mơ thấy ác mộng."
"Chậc, ra là gặp ác mộng, làm tôi giật cả mình, tôi còn nghĩ rằng cậu bị làm sao... Cậu thấy ác mộng gì?"
Sở Nhuế: "Tôi mơ thấy cha mẹ mình đã chết... Cậu cũng... đã chết..."
Qua một giây, anh nghe thấy tiếng thở dài của người bên cạnh, người nọ đặt tay lên vai anh: "Trong mộng đều đối lập với hiện thực, không phải tôi và cha mẹ cậu đều vẫn còn sống à?"
"Nhưng những giấc mộng đó rất chân thật!" Sở Nhuế run rẩy nói: "Trong mơ tôi còn thấy quỷ, yêu quái luôn bám theo mình, còn có rất nhiều máu... Mấy ngày nay tôi đi làm vẫn luôn bị chúng ám ảnh, chỉ cần tưởng tượng đã khiến tôi sợ chết khϊếp, cậu nghĩ tôi có nên đến bệnh viện kiểm tra thử không?"
"Chỉ là ác mộng thôi mà, cũng không đến mức..."
Sở Nhuế lắc đầu: "Bây giờ những cơn ác mộng đó đã ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi rồi, hình ảnh quá chân thật, thậm chí tôi còn không thể phân biệt nổi đâu là mơ, đâu là thật. Đôi khi tôi mở mắt ra, trước mắt toàn là máu, hơn nữa chất lượng giấc ngủ gần đây quá kém."
"Cha mẹ cậu biết chưa?"
Sở Nhuế mím môi: "Tôi không muốn làm họ lo lắng, cho nên chưa nói."
"... Vậy được rồi, ngày mai là ngày nghỉ, tôi theo cậu đến bệnh viện kiểm tra một chút, cậu đừng nghĩ nhiều nữa. Bây giờ tôi phải về, bên ngoài có sét đánh rồi, nếu không về thì không kịp..."
Đối phương đứng đậy, Sở Nhuế tiễn người ra cửa.
"Cậu đừng nghĩ nhiều quá, ngày mai tôi gọi điện cho cậu." Người nọ đứng ở trước cửa, tạm biệt với Sở Nhuế.
Người phụ nữ ra khỏi nhà vệ sinh, ngơ ngác nhìn ra cửa: "Tiểu Hoa về hả con, sao không ngồi chơi thêm lát nữa?"
"Dạ thôi ạ, lát nữa trời mưa thì khó đi, hôm nào rảnh con sẽ đến sau." Người nọ lễ phép đáp, chào hỏi hai ba câu liền rời đi.
"Được rồi, con về cẩn thận."
"Dạ."
Đối phương vẫy tay, biến mất trong thang máy.
Sở Nhuế trống rỗng nhìn hành lang trống rỗng, ngọn đèn con bị gió thổi lung lanh trên trần nhà, ánh sáng chớp tắt hắt lên tường, lúc sáng lúc tối.
Gió từ ngoài thổi vào, Sở Nhuế vẫn ngơ ngác đứng ở trước cửa.
Người phụ nữ nói từ phía sau: "Nhuế Nhuế, cẩn thận bị cảm, vào trong nhà đi con."
Sở Nhuế nghe thấy thì mới phản ứng lại, đóng cửa nhà. Bụi bẩn bám trên tường khẽ rơi rụng xuống mặt đất.