Nếu có thể, Sở Nhuế chỉ muốn vứt con búp bê trên tay mình đi.
Búp bê tóc màu nâu trà bị máu nhuộm đỏ không còn thấy rõ được gì. Sở Nhuế đang cầm tay của nó, cánh tay búp bê cũng toàn là máu đỏ, Sở Nhuế có cảm giác tay của anh cũng sẽ bị màu đỏ này cắn nuốt.
"Đưa tôi, để tôi giữ!" Thương Trọng Lệ vươn tay, hầu kết mất tự nhiên lăn lộn lên xuống.
Sở Nhuế lắc đầu: "Tôi cầm được." Anh cũng không có yếu ớt như vậy!
Thương Trọng Lệ không nói nổi, đành phải nghe lời Sở Nhuế.
Bọn họ lên tầng 11, vẫn không có gì khác lạ xảy ra, Thương Trọng Lệ vừa muốn thở phào nhẹ nhõm thì Sở Nhuế chỉ hành lang bên trong: "Có cửa bị đóng lại." Thương Trọng Lệ liền cảnh giác ngay.
"Mau đến xem?" Thương Trọng Lệ hỏi.
Sở Nhuế gật gật đầu.
Hai người đến trước cửa nhà số 1102 bị đóng cửa: "Làm sao chúng ta vào được?" Thương Trọng Lệ vặn vặn tay nắm cửa, cánh cửa không hề nhúc nhích.
Sở Nhuế cẩn thận lắng nghe, anh đang dần thích ứng với năng lực của mình, thính lực đặc biệt nhạy bén.
"Có tiếng động."
Sở Nhuế nghe thấy tiếng khóc của của một cô bé, "hức hức" rải rác, còn có tiếng TV, có vẻ là âm thanh sinh hoạt của một gia đình bình thường.
Sau cánh cửa có tiếng động, nhưng từ khe cửa lại không có một ánh sáng nào hắt ra, mọi thứ chìm trong đêm đen, Sở Nhuế run rẩy sợ hãi.
Thương Trọng Lệ im lặng đi đến chỗ cửa sổ xám xịt, có vẻ như bên trong đã dán một lớp giấy.
Thương Trọng Lệ thử đẩy cửa sổ, đẩy lần thứ nhất không ra, đến lần thứ hai cậu gia tăng lực đạo, cửa sổ lại "răng rắc" mở ra.
"Két ——"
Cửa sổ được kéo ra, Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ liếc nhìn nhau, Thương Trọng Lệ linh hoạt nhảy lên cửa sổ, sau đó ngồi xổm trên bệ cửa sổ kéo Sở Nhuế lên.
Trong phòng tối đen, sau khi tiến vào, những âm thanh Sở Nhuế nghe thấy ở ngoài cửa chợt im bặt, giống như chưa hề xuất hiện.
Thương Trọng Lệ không nói gì, vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc.
Trong phòng không có người, Sở Nhuế vừa nhảy xuống cửa sổ cũng không thả tay Thương Trọng Lệ ra, anh lật bàn tay, nắm lấy tay của cậu, lòng bàn tay thô ráp giúp anh có cảm giác an toàn.
"Đừng sợ, chúng ta ra ngoài trước đi."
Căn phòng tối đen lạnh lẽo, khiến cho bọn họ lạnh sống lưng, đặc biệt trong bóng tối không nhìn rõ điều gì, những con búp bê trong tay càng gia tăng nỗi sợ hãi trong lòng họ hơn.
Mở cửa lớn, bọn họ ra ngoài hành lang.
Giống như không có chuyện gì từng xảy ra, búp bê nữ tóc màu nâu trà đã khôi phục hình dạng như cũ.
"Đi lên thôi, còn hai tầng nữa."
"Ừm." Sở Nhuế nhẹ nhàng đáp.
Bọn họ đến tầng 12, hai cánh cửa ở tầng 12 đều đóng chặt.
Sở Nhuế chần chờ.
Thương Trọng Lệ thấy anh do dự: "Hay là chúng ta lên thẳng tầng 13?"
Sở Nhuế rối rắm, vừa rồi anh nghe thấy tiếng động ở tầng 12 thì rất sợ hãi. Nếu bây giờ tiếp tục trải qua cảm giác sợ hãi đó nữa, anh khó lòng duy trì bộ dạng bình tĩnh như thế này.
Do dự một lúc, anh chậm rãi gật đầu.
Bọn họ lên tầng 13, là tầng cao nhất. Cuối hành lang, cửa sổ đang mở, gió từ ngoài thổi vào, mang theo hạt mưa lất phất.
Các cánh cửa cũng đều đóng lại.
"Có lẽ Hứa Diệu đang ở trong một trong bốn căn phòng này."
"Trước tiên cứ kiểm tra thử."
Bọn họ đến gần số nhà 1301, bên trong không có âm thanh nào.
"Không có tiếng động." Sở Nhuế buồn bực nói.
Bên cạnh không có cửa sổ, bọn họ muốn vào trong thì phải nhảy ra ngoài, leo vào bằng cửa sổ ở bên ngoài.
Hai người đều nghĩ đến cách này.
Sở Nhuế cau mày: "Quá nguy hiểm!"
"Không sao, để tôi." Thương Trọng Lệ nắn nắn bàn tay Sở Nhuế, đầu ngón tay của anh rất lạnh, có ủ ấm cũng không thể tăng nhiệt độ: "Anh yên tâm, tôi là cảnh sát, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!"
Lo lắng của Sở Nhuế cũng không tiêu tán vì câu trấn an này của Thương Trọng Lệ.
"Thật mà, tôi có thể làm được!" Thương Trọng Lệ sợ Sở Nhuế không yên lòng nên lặp lại một lần nữa, cậu đi đến bên cửa sổ bên ngoài, một chân lấy đà, tay nắm lấy bệ cửa sổ rồi nhảy qua.
Sở Nhuế tâm phiền ý loạn, không biết vì sao, anh có cảm giác không giống bình thường, khi nhìn thấy những con búp bê kia, trong lòng anh luôn có những suy nghĩ quanh quẩn.
Búp bê.
Búp bê...
!!!
Sở Nhuế cúi đầu nhìn, búp bê tóc màu nâu trà luôn ở trong tay anh đã biến mất.
Sở Nhuế đứng ở bên ngoài cửa sổ nhìn, Thương Trọng Lệ đã bò ra ngoài, đứng trên ống thông gió chuẩn bị chui vào nhà số 1301. Sở Nhuế không dám ảnh hưởng đến Thương Trọng Lệ, chuyên tâm tìm kiếm búp bê tóc màu nâu trà.
Anh thò đầu ra ngoài, nước mắt bắn lên mặt, tóc và lông mi ướt nhẹp, gió thốc từng cơn khiến mái tóc anh bay ngược về sau.
Thương Trọng Lệ cũng không khá hơn, cả người cậu ướt đẫm, quần áo mỏng manh dính sát vào người.
Bị nước mưa tát lên mặt, Sở Nhuế cảm thấy da đầu tên dại, anh cúi đầu tránh né theo bản năng, lại nhìn thấy búp bê tóc màu nâu trà đang nằm trên cửa sổ của tầng 12 nhìn mình chăm chú.
...
Hoàn hồn, Sở Nhuế co rụt đầu lại, anh hốt hoảng dùng tay lau nước trên mặt.
Hành lang trống vắng chỉ có một mình anh, anh cả kinh, khi tiếp tục thò đầu ra ngoài quan sát thì Thương Trọng Lệ đã biến mất.
"Thương Trọng Lệ? Thương Trọng Lệ?" Sở Nhuế thử gọi hai tiếng, anh không dám cúi đầu nhìn, thậm chí cũng không dám nghĩ đến điều khác.
Không nghe thấy tiếng động gì, anh lau nước mưa trên mặt, đi qua đi lại trên hành lang, bước đi hỗn loạn không có tiết tấu.
Anh đến trước cửa nhà số 1301: "Thương Trọng Lệ? Thương Trọng Lệ? Cậu có ở đó không?"
Không có lời đáp.
Tâm trạng trùng xuống đến đáy, Sở Nhuế nuốt nuốt nước bọt.
Ở đầu còn lại bên kia hành lang dường như có gì đó, Sở Nhuế nhìn thấy một vật thể có màu trắng mơ hồ, anh cố tình xem nhẹ, cũng không nhìn qua.
Mà thứ kia lại đang tiến gần đến Sở Nhuế.
***
Môn chân đá bay cửa sổ, Thương Trọng Lệ nhẹ nhàng nhảy vào trong.
Trên người cậu toàn là nước, giọt nước tí tách nhỏ giọt trên sàn nhà.
Không gian yên tĩnh trong nhà bị phá vỡ.
Phải nhanh mở cửa cho Sở Nhuế, Thương Trọng Lệ nghĩ thầm.
Cậu bước nhanh về phía cửa ra vào, mở cửa ra, cậu bị cảnh tượng trước mặt làm cho chấn kinh.
Trong ngôi nhà tối tăm, một chiếc bàn bằng gỗ được đặt ở trung tâm những ánh nến lập lòe.
Bên cạnh bàn gỗ có vài chục người đang đứng, biểu tình nghiêm nghị, nghe thấy tiếng mở cửa, bọn họ đồng loạt quay đầu, những đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thương Trọng Lệ.
"..." Thương Trọng Lệ bỗng cảm nhận được một nỗi niềm bi thương và phẫn uất sâu thẳm trong lòng, cậu quên mất mình đang làm gì, cũng quên mất mình muốn đi tìm gì, chỉ ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
"Đến đây..." Ông lão đứng giữa cất tiếng, vẫy tay với cậu: "Đến bái lạy đạo trưởng Phù Luân."
Hai chân mất đi tri giác, Thương Trọng Lệ cảm thấy mình đang cách chiếc bàn gỗ kia ngày một gần, sau đó cậu nhìn thấy một chiếc đệm hương bồ màu vàng ở trên bàn.
"Ta biết con không vui, cuộc đời là vậy, số mệnh là thế, con người có thể làm gì, đã đến chúng ta, thế sự đã thành, thân mang trọng trách, luôn phải hy sinh vì người."
Không biết giọng nói vang lên từ đâu, Thương Trọng Lệ nhìn lên, trên bàn gỗ, sau ánh lửa có một ngọn lửa màu xanh như ma trơi.
Giọng nói dường như phát ra từ đây.
Đáy lòng Thương Trọng Lệ sinh ra một cảm giác man mác buồn, cậu muốn xốc bàn gỗ lên, muốn xé nát đệm hương bồ, muốn đánh hết những người ở trước mặt, sau đó trốn thoát thật xa.
Nhưng hai chân cậu như đeo gông xiềng, đầu gối khụy xuống tì lên đệm hương bồ.
Không được lạy!
Không được lạy!
Thân thể ngó lơ tiếng gào thét trong cõi lòng, Thương Trọng Lệ quỳ xuống, dập đầu.
"Tốt lắm, tốt lắm!" Ông lão tóc bạc bên cạnh vui mừng, vỗ nhẹ lên vai Thương Trọng Lệ: "Từ hôm nay đã có người đảm nhận trọng trách phá giải ảo cảnh thay cho lão già bất tài như ta rồi."
Cái gì? Ông đang nói cái gì?
Hình ảnh chuyển đổi, Thương Trọng Lệ đang đứng ở trong nhà, trong vườn hoa phía trước có một già một trẻ đang nói chuyện với nhau, ông lão có vẻ đang lớn tuổi, người còn lại chỉ khoảng vừa 30.
Cậu đi lên phía trước vài bước, cố gắng nghe được họ nói gì.
"Những người Hồng Môn lúc trước có bao nhiêu người? Có ai đi vào mà quay về chưa? Biết rõ là một con đường chết, vì sao cứ phải đâm đầu vào?"
"Đây là sứ mệnh của người Hồng Môn chúng ta!"
"Thứ sứ mệnh chó má, mấy người muốn tin thì tin, con không tin! Vì sao con phải vào ảo cảnh đó chứ? Cùng lắm thì không làm người Hồng Môn nữa, ngày mai con đi, con sẽ dẫn Thương Trọng Lệ đi!" Người đàn ông trẻ tuổi nóng nảy nói.
"Con có thể đi, nhưng Trọng Lệ phải ở lại!"
Hai người đấu khẩu kịch liệt, trong phòng như có lửa cháy.
Bỗng nhiên, hai người nhận ra điều gì, cả hai đều quay đầu nhìn.
Thương Trọng Lệ rùng mình, cậu không nhìn thấy rõ bộ dạng của hai người nọ nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí thế hùng hồn trên người của cả hai.
Người đàn ông trẻ lên tiếng: "Trọng Lệ, con chọn đi, con muốn ở lại đây hay là đi với cha?"
Cha?
Thương Trọng Lệ cau mày, ánh mắt mê mang, cậu nghe thấy giọng nói của mình.
"Con muốn ở lại đây."
Người đàn ông trẻ thở dài não nề, sau đó dẫm lên những bụi hoa rời đi, bỏ lại một bóng lưng tuyệt tình.
Thương Trọng Lệ hốt hoảng, cậu nhanh chân đuổi theo, nhưng chạy được vài bước thì không thể đi được nữa, cậu cúi đầu nhìn, những bụi gai đang bám lấy chân cậu.
Trong chốc lát, bốn phía vang lên những âm thanh hỗn tạp, bao vây lấy cậu.
"Phản bội người Hồng Môn có gì mà luyến tiếc?"
"Cha con thật là nhẫn tâm, người muốn vào Hồng Môn là cậu ta, bây giờ thằng nhóc này phải thay thế cha nó vào ảo cảnh thôi."
"Chậc chậc, chỉ mới hai mươi tuổi."
"Những người vào ảo cảnh cũng phải hơn 30 tuổi là ít, Thương Lịch Bão, cứ tính như thế, Lệ Oa Oa mới 24 tuổi cũng vào ảo cảnh, mới 24 tuổi, thật là quá trẻ... Mọi người đoán xem thằng nhóc này vào ảo cảnh thì có thể sống được đến bao lâu?"
"Có thể sống được đến đâu thì là do số trời..."
Ai? Ai đang nói đó?
Thương Trọng Lệ giãy giụa nhưng không thể thoát ra được.
Cậu nhớ lại, những lời này chính là những cơn bóng đè hằng đêm của mình, là những người tự cho mình là những kẻ mạnh nhất của Hồng Môn, trước mặt thì cười với người khác, sau lưng thì phỉ báng, chê cười.
Sao lại phải chết?
Đúng vậy, vì sao cậu phải nghe những người này nói rằng cậu không thể làm được?