Nhan Nghiên đi không nhanh, bước chân lảo đảo vì sợ hãi. Bọn họ đi theo ở phía sau giữ khoảng cách vẫn có thể nghe thấy cổ họng cô phát ra tiếng rêи ɾỉ hoảng loạn.
Nhan Nghiên mở điện thoại, nghi hoặc nói: "Ơ? Hết tiền rồi?"
Cô mở đèn pin điện thoại, đi đến thang máy nhấn nút: "Thang máy bị gì vậy?"
Cô nhanh chóng cảm thấy có gì đó không đúng.
Khắp nơi không có ánh đèn, không có tiếng động. Ngoại trừ tiếng mưa rơi, cả thế giới lặng ngắt như tờ.
"Bác sĩ Hứa! Bác sĩ Hứa!" Nhan Nghiên luống cuống, nắm chặt điện thoại đi đến cầu thang bộ, nhìn thấy những tầng lầu tối đen thì khϊếp đảm không thôi.
"Bác sĩ Hứa, anh đi rồi sao?" Cô chưa bỏ cuộc, tiếp tục gọi thêm hai tiếng, khi không có ai đáp lời thì quay đầu nhìn hành lang tối âm u và căn hộ 1202 mình chưa từng chào hỏi bao giờ. Cô hít sâu một hơi, tiếp tục đi xuống cầu thang.
"Bác sĩ Hứa! Bác sĩ Hứa!"
Không biết có phải đã dũng cảm hơn không, Nhan Nghiên vừa khoanh tay trước ngực vừa gọi.
"Sao mà đi nhanh thế..." Giọng điệu oán thán, Nhan Nghiên đi xuống tới tầng 11, cô đứng trên hành lang tầng 11 rồi nhìn thoáng qua các cửa nhà.
Cô nhớ tầng 11 có một cặp vợ chồng khá tốt tính, tuổi chưa quá lớn, thường không ngủ sớm, có nên đi qua hỏi họ thử có phải là tòa nhà này bị cúp điện hay không.
Suy tư một phen, cuối cùng Nhan Nghiên nhút nhát từ bỏ suy nghĩ này.
"Thôi không nên, cũng không quen biết gì..."
Ba người đi theo phía sau cảm thấy hành động của Nhan Nghiên có chút khó hiểu.
"Cô ấy đang làm gì vậy?" Thương Trọng Lệ hỏi.
Sở Nhuế suy đoán: "Có lẽ là muốn tìm trợ giúp, nhưng trong tiềm thức thì cô ấy có sự bài xích với hàng xóm..." Trong chốc lát, Sở Nhuế nghĩ ra gì đó: "Khoan đã! Tôi biết rồi, cô ấy không ghét hàng xóm!"
Hứa Diệu và Thương Trọng Lệ ở bên cạnh hoang mang nhìn anh.
...
Hàng lang trống vắng, im lặng không tiếng động, Nhan Nghiên đi xuống tầng 6 đã cảm thấy thấm mệt.
"Thật sự là đi rồi ư?" Giọng nói của cô run rẩy, cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ trên hành lang.
Dưới lầu có một chiếc xe ô tô hào nhoáng mà cô chưa từng thấy qua.
"Bác sĩ Hứa! Bác sĩ Hứa!"
Người đâu, sao lại không có tiếng?
Nhan Nghiên quay đầu, bất ngờ nhìn thấy cửa nhà 801 mở ra.
"Lạ quá..." Chẳng lẽ chủ nhà 801 cũng bị cúp điện nên thấy khó chịu, khi ra ngoài lại quên khóa cửa?
Nhan Nghiên nuốt nước bọt, chuẩn bị bước qua xem, vừa bước hai bước thì trên hành lang vắng lặng vang lên tiếng "két" kéo dài.
Là âm thanh từ nhà 801.
Có người ở nhà?
Nhan Nghiên chần chờ hồi lâu, đến nhà 801 tìm sự giúp đỡ.
"Có người không? Tôi ở nhà 1201, nhà tôi cũng bị cúp điện..."
Không có tiếng đáp lại.
Vừa bước vào cửa, Nhan Nghiên nhìn thấy vật trang trí màu trắng ở trên bàn, đó một đôi bàn tay vươn lên cao như muốn bắt lấy gì đó nhưng lại thất bại.
Xoay người, trên tường có bốn, năm bức tranh.
Bức tranh vẽ một cô bé nhỏ nhắn đầy sợ hãi, đường nét run rẩy thể hiện sự lo lắng bất an, dáng người vặn vẹo, gương mặt biến lớn, còn có... Còn có một song bào thai bị bóp nát trong tử υиɠ.
Cái này... là cái gì?
Là cái gì?
Nhan Nghiên chấn động, lùi về sau vài bước, chân đυ.ng phải sô pha, cô cúi đầu, trên sô pha có một con búp bê bằng vải.
Búp bê có mái tóc dài màu nâu trà, quần áo thô ráp không bắt mắt.
"A!" Lại xoay người đi, cô lảo đảo chạy ra ngoài, trên bàn lại xuất hiện một con búp bê tóc màu nâu trà giống hệt con búp bê kia.
"A ——"
Nhan Nghiên há miệng thở d ốc, nghiêng ngả cả người chạy ra ngoài cửa. Mưa bên ngoài ngày một nặng hạt hơn, gió cũng nổi to, cây cối lắc lư như sắp gãy. Cơn lốc như một cái giác hút khổng lồ của một con mãnh thú muốn nuốt chửng mọi thứ vào bụng. Nhưng Nhan Nghiên lại nhìn thấy một gương mặt người ở đó, đó là một gương mặt của một cậu bé, lại cũng là gương mặt của một ác quỷ.
"A! A! A!"
Cô che lỗ tai lại chạy xuống lầu, điên cuồng mà chạy, liều mạng mà chạy.
...
Hứa Diệu giật mình nhìn bóng dáng Thương Trọng Lệ bật nhảy từ trên cao xuống dưới lầu. Chỉ trong vài giây, người đàn ông này đã cầm búp bê nhảy nhót lung tung xuyên qua các tầng lầu mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh.
Cậu ta hoàn toàn bình tĩnh và điềm nhiên.
"Sao lại phải bỏ đồ lung tung như vậy? Còn nữa, sao cô Nhan nhìn chúng lại thấy sợ hãi như thế?" Hứa Diệu khó hiểu hỏi.
Thương Trọng Lệ nhún vai tỏ vẻ mình không biết, cậu chỉ nghe lời Sở Nhuế lấy hết đồ trang trí và búp bê, tận mười mấy món, cậu còn tìm thấy những con búp bê khác ở trong những ngôi nhà khác, chúng giống hệt những con búp bê mà họ bắt gặp ban đầu, cuối cùng khi Nhan Nghiên không chú ý thì cậu phải đặt những thứ này ở chỗ mà cô sẽ nhìn thấy.
Sở Nhuế nói: "Anh có thấy nhìn những thứ đó có cảm giác rất áp lực không?"
Hứa Diệu nhìn những bức tranh trên tường, đúng là khi nhìn kỹ sẽ cảm thấy tim đập nhanh hơn, như bị bóp nghẹn lại, còn bộ dạng của những đồ vật trang trí và búp bê lại rất kỳ quái, không thể nói nó quái chỗ nào nhưng người bình thường không bao giờ đặt những thứ như thế này ở trong nhà. Đặc biệt là bảy con búp bê kia, nhìn vào mắt của chúng còn có cảm giác như chúng đang sống vậy.
Sở Nhuế tìm những thứ này ở các tầng lầu, có thứ anh đã gặp qua, có thứ chưa thấy bao giờ, anh dặn Thương Trọng Lệ đặt những thứ này vào vị trí, lý do là vì những thế giới trước đều do nhân vật nhiệm vụ tạo ra, là do chấp niệm của họ được hiện thực hóa, cho nên thế giới này hẳn cũng như vậy. Những thứ mà họ nhìn thấy khi bước vào tòa nhà này là những thứ biểu đạt tình cảm của cô trong tiềm thức, cô đang trốn tránh nội tâm của mình, Sở Nhuế lại cố tình muốn mổ xé nó ra cho cô xem.
"Nếu tôi đoán không sai thì Nhan Nghiên ở thế giới hiện thực đã sớm qua đời rồi."
Quá khứ của Nhan Nghiên có liên quan đến 7 con búp bê này.
Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ đều nghĩ như vậy.
Thương Trọng Lệ nhìn thoáng qua 7 con búp bê mình vơ vét từ các tầng lầu. Bảy con búp bê như chứa đựng quỷ khí âm u, lan tràn ra ngoài.
"Phụt" một tiếng, Thương Trọng Lệ bóp nát một cái đầu của búp bê, sau đó quỷ khí trên người 6 con búp bê còn lại cũng biến mất.
Hứa Diệu: "..."
"Hai người có phải..." Hứa Diệu đẩy gọng kính: "Nghĩ tới?"
Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ không nói gì.
Hứa Diệu nghĩ thầm, quả nhiên là vậy.
Ở chung một chỗ với hai người này... tự nhiên cảm thấy có chút bất an, trạng thái này của họ như thế này thì trong hiện thực họ là... bậc cao nhân?
Thấp giọng ho khan hai tiếng, Hứa Diệu chỉ tay ra cửa: "Sau đó thì sao?"
Sở Nhuế nhìn qua Thương Trọng Lệ, Thương Trọng Lệ hiểu ngay, cầm 7 con búp bê đi ra ngoài cửa sổ.
Hứa Diệu hỏi: "Mấy con búp bê đó có ích lợi gì?"
Sở Nhuế nói: "Kíɧ ŧɧíɧ cô ấy một chút, nhìn thử cô ấy đang giữ bí mật gì."
Bọn họ đi theo sau, im lặng bám đuôi Nhan Nghiên.
Nhan Nghiên chạy trên cầu thang xuống tầng 7, trước cửa cầu thang xuất hiện 7 con búp bê, còn có búp bê tóc màu nâu trà vừa xuất hiện ở nhà số 801, hơn nữa còn có tận hai con.
"A a a a a ——" Nhan Nghiên hoảng loản bỏ chạy, mũi chân đυ.ng phải búp bê mặc tây trang bên cạnh, cô sợ hãi quay đầu lại đối diện với ánh mắt của nó.
Đôi mắt đen láy rung động dường như đang quan sát cô.
"A a a a a ——"
Trên hành lang vang vọng tiếng hét bi thảm của người phụ nữ.
Chạy đến tầng 7, cửa cầu thang lại xuất hiện búp bê, búp bê còn 6 con, một con búp bê tóc nâu trà đã biến mất.
Vứt điện thoại xuống đất, Nhan Nghiên không cần nó để chiếu sáng nữa, cô rất sợ hãi, chân đạp lên điện thoại bỏ chạy, vừa chạy vừa la.
Chạy xuống tầng 6, búp bê còn 5 con, búp bê mặc váy màu vàng đã biến mất...
Đến tầng 5, búp bê còn 4 con, búp bê mặc quần áo màu xám đeo kính đen cũng biến mất...
Đến tầng 4, búp bê còn 3 con, búp bê nam mặc áo đen, búp bê tóc màu nâu trà và búp bê mặc tây trang màu trắng tựa vào nhau ngồi ở ngay khúc cua của cầu thang.
Những đôi mắt đen trắng thẳng tắp nhìn chằm chằm Nhan Nghiên, cô bất lực ngã bệt xuống mặt đất, gương mặt tiều tụy đầy khϊếp đảm, mồ hôi bết cả tóc. Cô há miệng ra, run rẩy giơ tay.
Cô cầm lấy con búp bê nam mặc áo đen.
"A a a a a ——" Cô xé nó ra: "Đi chết đi! Đi chết đi! Đi chết đi! A a a a!"
Hứa Diệu và Sở Nhuế đi theo phía sau nhìn thấy một màn này thì kinh ngạc, Nhan Nghiên như thay đổi thành một con người khác, cả người nồng đậm sát khí.
Đặc biệt là khi cô bẻ gãy cổ búp bê nam mặc áo đen, Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ đứng trong góc tối cả kinh trong lòng.
Bọn họ nhớ rõ, khi nãy đầu của búp bê nam mặc áo đen đột nhiên bị rớt ra.
Sau đó Nhan Nghiên lại túm lấy búp bê mặc tây trang, bóng dáng mảnh khảnh của cô chuyển động chậm chạp kết hợp cùng mái tóc dài tán loạn, nhìn qua vô cùng quỷ dị.
Sở Nhuế nghe thấy cô thấp giọng nỉ non.
"Đều tại mày... Đều tại mày!" Sau đó, móng tay của Nhan Nghiên mọc dài ra, đâm thẳng vào búp bê mặc tây trang, xé toạc nó thành từng mảnh.
Rõ ràng là đang đối xử với búp bê nhưng lại khiến người nhìn cảm thấy vô cùng sợ hãi vì có cảm giác như cô ta đang xé xác của một người đang sống.
Nhan Nghiên cầm búp bê tóc màu nâu trà lên, nhưng thái độ lại trái ngược hoàn toàn khi nãy. Cô ôm nó như đang bảo vệ món quà trân quý nhất rồi đi xuống lầu, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Chạy thôi, mau rời khỏi đây, trốn đi!"
Chạy đến cửa tầng 1, Nhan Nghiên gặp một con quái vật màu trắng.
Nhóm Sở Nhuế đại kinh thất sắc, không ngờ vẫn còn quái vật, chẳng lẽ quái vật ở khắp nơi đều tập trung về phía tòa nhà này ư?
Sở Nhuế thò đầu ra, quả nhiên ngoài đường lúc nhúc quái vật, chúng đến từ các nơi khác nhau nhưng mục tiêu chỉ có một là tòa nhà này.