Hứa Diệu nghiêm túc đánh giá Sở Nhuế, hình như thanh niên này giỏi hơn nhiều so với hắn nghĩ.
Sở Nhuế vẫn còn đang phát sốt, không chú ý thấy ánh mắt của Hứa Diệu.
Hứa Diệu hỏi: "Chẳng lẽ ảo cảnh thật ra một hộp chứa?" Hắn đã tìm bí mật của ảo cảnh vài chục năm, chẳng lẽ câu trả lời chỉ đơn giản như vậy?
"Tôi không cho rằng như vậy." Thương Trọng Lệ lên tiếng trước: "Lúc trước chúng ta tỉnh táo đi qua sương mù để vào phó bản, lần này không giống như vậy."
Cũng đúng... Hứa Diệu cảm thấy có hơi thất vọng.
"Có thể phá được tấm chắn bên trên không?"
Ba người ngẩng đầu nhìn bầu trời.
"Có lẽ có thể thử một lần." Hứa Diệu đề nghị: "Tôi và cậu thử xem, dùng thanh kiếm này của cậu có lẽ là có cơ hội."
Thương Trọng Lệ giơ thanh kiếm của mình lên: "Chúng ta sẽ làm gì?"
Hứa Diệu đáp: "Kiếm trong tay cậu chỉ phát huy được khoảng một, hai công lực, có nội lực của tôi giúp đỡ có lẽ sẽ lên khoảng hai phần ba, nhưng mấu chốt vẫn nằm ở cậu, dù sao kiếm cũng chỉ nghe lời cậu thôi."
Hứa Diệu hình như rất hiểu biết về Hồng Môn và cậu, Thương Trọng Lệ nghi vấn, nhưng trước tiên vẫn lựa chọn hợp tác với đối phương: "Được!" Cậu không hề do dự vì tình huống của Sở Nhuế không tốt, cần phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Sở Nhuế đứng sau Thương Trọng Lệ, cách đó không xa, trên người anh đang khoác áo khoác của Thương Trọng Lệ. Áo khoác còn chút hơi ẩm, nhưng so với áo sơ mi mỏng manh của anh thì ấm áp hơn nhiều. Nhưng anh cảm thấy rằng mình lực bất tòng tâm, sóng nhiệt trong cơ thể không ngừng dâng cao nhưng sợ ảnh hưởng hai người nên luôn nhẫn nhịn chịu đựng.
Thân kiếm phát sáng, lóa mắt hơn bình thường, giống như một cột sáng sáng bừng giữa màn đêm.
Thương Trọng Lệ ôm lấy kiếm, cả người hơi đong đưa, Hứa Diệu đang truyền nội lực hừng hực vào trong người cậu như sông cuộn biển gầm. Tình hình của Hứa Diệu cũng không quá tốt, hắn vốn đã rất yếu, nhưng tinh thần quật cường đã chống đỡ được đến đây.
Kiếm khí phát sáng đâm thẳng lên trời, Hứa Diệu thấy thế thì giơ tay, miệng lẩm bẩm, một lá bùa dâng lên bám lên trên thân kiếm, giúp cho ánh sáng của kiếm chói sáng và dâng cao hơn. Sở Nhuế vì chói mắt mà phải nhắm mắt lại.
Ánh sáng mang theo hơi ấm khiến Sở Nhuế cảm thấy cả người vô cùng thoải mái, rồi anh mở mắt, cảnh tượng trước mắt khiến anh sững sờ. Vì bây giờ anh đang đứng trong nhà của mình.
Phòng khách quen thuộc, đồ dùng quen thuộc, hai phòng ngủ quen thuộc.
Bỗng có một người bước ra khỏi phòng, bóng hình cao lớn khiến ánh mắt Sở Nhuế trở nên mê mang.
"Bé Sở, ngồi ngốc trong phòng khách làm gì thế, chuẩn bị đi thôi!"
Xác nhận mình không hề nằm mơ, Sở Nhuế chớp chớp mắt, người trước mặt anh rõ ràng là Hoa Lạc Thâm.
"Đi đâu?" Anh hỏi.
Hoa Lạc Thâm rất đẹp, khi cười rộ lên như một đóa hoa hướng dương. Sở Nhuế thích ngắm nhìn Hoa Lạc Thâm vì nụ cười này như chứa đựng ánh mặt trời mà Sở Nhuế không có được: "Đi đón cho cha mẹ cậu đó. Không phải hôm nay bọn họ từ nước ngoài về sao? Mau thay đồ đi, còn một tiếng nữa là máy bay hạ cánh rồi!"
"Cha mẹ... tôi?"
"Đúng vậy, sao mà phát ngốc rồi, bé Sở, cậu có sao không?" Hoa Lạc Thâm kéo tay Sở Nhuế: "Tay cậu lạnh quá, bị cảm rồi ư, cậu chờ một chút, trong nhà có thuốc cảm, hay là cậu đừng đi, tôi đi đón cha mẹ cậu cũng được. Cậu đến khách sạn trước đi, mọi người đang chờ chúng ta đó."
Tay của Hoa Lạc Thâm thật ấm, anh ngơ ngác nhìn hai bàn tay đang nắm tay nhau. Anh ngẩng đầu, trên kệ TV của phòng khách có ảnh chụp gia đình của anh và cha mẹ.
Không chân thật... Chẳng lẽ vẫn còn nằm mơ?
"Đi khách sạn làm gì?" Sở Nhuế hỏi tiếp.
"Đón gió tẩy trần* cho cha mẹ cậu đó. Có ông Lý, Hứa Bác Văn, Tiểu Trương đều có mặt cả..." Còn chưa nói xong, Sở Nhuế còn đang suy nghĩ những người đó là ai thì Hoa Lạc Thâm nhận được cuộc gọi video, mở ra, màn hình xuất hiện một bộ ghế sô pha xa hoa trong khách sạn, trên ghế có vài người đang ngồi, bọn họ nhiệt tình nói chuyện với Sở Nhuế, giống như đã quen biết nhau từ lâu.
*Từ cổ: rửa sạch bụi bặm; dùng để nói việc thết tiệc mừng người đi xa mới đến hay mới vềSuy nghĩ của Sở Nhuế bị những gương mặt tươi cười trên màn hình cắt ngang. Anh quay đầu nhìn, trên bàn trà phòng khách có một bức ảnh chụp một đội leo núi, những người trong hình là những người đang nói chuyện.
Đột nhiên anh nhớ ra mình từng muốn tham gia một đội leo núi, vì sức khỏe kém nên anh không thể tham gia, vì vậy lâu dần anh cũng đã quên đi nguyện vọng này.
Mình là một thành viên của đội leo núi ư?
Rõ ràng cảnh tưởng trước mắt chẳng khác gì một giấc mơ, Sở Nhuế lại hy vọng những người này đều là thật.
Vì sao không thể là thật?
Sở Nhuế nghe thấy một giọng nói nho nhỏ trong đầu mình.
"Đi nào, tôi chở cậu đến khách sạn, cậu nói chuyện với bọn họ Lý trước đi, gọi đồ ăn luôn, rồi tôi sẽ quay về ngay!" Hoa Lạc Thâm vừa nói vừa kéo Sở Nhuế ra ngoài cửa.
Kéo hai cái, người lại không động.
Hoa Lạc Thâm quay đầu, cười hỏi: "Sao thế?"
Sở Nhuế không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm đối phương.
"Vẫn thấy không khỏe à?" Hoa Lạc Thâm co rụt đầu lại, một thanh niên cao 1 mét 9 làm động tác này có chút buồn cười, và có vài phần đáng yêu.
Sở Nhuế mấp máy môi, dưới ánh nhìn nghi hoặc của đối phương, anh từ từ nói: "Nếu cậu là thật thì tốt rồi."
"Hả?" Hoa Lạc Thâm lại vô cùng vui vẻ: "Cậu nói gì thế bé Sở? Tôi là người thật mà?"
"Thật ư?" Sở Nhuế ngắt lời, ánh mắt dịu dàng, nhưng trong đó chứa đựng một tia kiên định.
Biểu tình của Hoa Lạc Thâm thay đổi, ý cười tắt lịm, đứng đối diện Sở Nhuế, không sợ hãi mà nói: "Cậu phát hiện từ khi nào?"
"Lúc trước đã nghi ngờ, bây giờ có thể khẳng định cậu là sự biểu hiện của ảo cảnh..."
"Nhưng tôi muốn bảo vệ cậu, ở bên cạnh cậu, chưa bao giờ thay đổi." Hoa Lạc Thâm nhàn nhạt nói.
Sở Nhuế nặng nề nói: "Tôi đã nhìn kỹ những người bên cạnh mình, người nhà, đồng nghiệp, bọn họ đều là quái vật, chỉ có một mình cậu thì không. Cậu cũng chưa bao giờ thương tổn tôi, tôi có thể cảm nhận được, cậu thật sự muốn bảo vệ tôi."
Khi nói đến đây, giọng nói của Sở Nhuế đã trở nên run rẩy: "Có lẽ cậu không biết, sau khi cậu biến mất, tôi đã nhìn kỹ nhà của chúng ta. Quần áo của cậu đến mới tinh, hơn nữa còn giống với kích cỡ của tôi, những vật dụng của cậu lại chưa từng được sử dụng qua, nơi làm việc cũng là giả, dấu vết sinh hoạt cũng là giả."
Những hình ảnh hiện lên trong ảo cảnh là quá khứ mà anh luôn muốn trốn tránh, là anh không dám đối mặt. Anh đã chôn giấu chúng vào nơi sâu kín nhất, phủ một lớp bụi mờ rồi lãng quên nó đi.
Sở Nhuế hít sâu một hơi, sau đó từng lời dường như chứa đựng toàn bộ sức lực mà anh có, anh có thể nghe thấy từng chữ đang vỡ vụn thành từng mảnh.
"Vì cậu chính là tôi..."
"Cậu là một nhân cách của tôi, đúng không?"
Nói xong, tâm hồn cũng thư thái hơn.
Hoa Lạc Thâm im lặng không nói, Sở Nhuế biết đối phương đang cam chịu.
Những chuyện khi còn nhỏ khiến anh không dám đối mặt mà luôn bỏ trốn, vì vậy khát cầu có một người bạn ở bên cạnh. Người bạn này có những thứ mà anh luôn muốn nhưng không bao giờ có được, tính tình lạc quan, hào phóng, dũng cảm, không bao giờ sợ hãi, luôn ở bên cạnh anh cho đến khi trưởng thành.
Mà khi chân tướng được phanh phui, Sở Nhuế cũng nhớ lại hết thảy.
Khi còn nhỏ, vì danh hiệu thần đồng nên cha mẹ đã xem anh như một công cụ kiếm tiền, vì vậy dòng người cứ đến trước cửa ngày này qua tháng nọ, phóng viên còn phá cả cửa nhà. Anh chấp nhận mọi an bài của cha mẹ, cũng đồng thời nói hết sự sợ hãi của chính mình cho cha mẹ nghe.
"Trong nhà không có người nào mặc váy đỏ hết, con trai, con nhìn lầm rồi!" Mẹ xem lời của anh như gió thoảng qua tai, không để trong lòng.
Khi anh còn nhỏ, chỉ cần quay đầu lại sẽ nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy đỏ đang đứng sau lưng mình.
Vì sao mẹ lại không thấy?
Anh rất sợ hãi, anh không chỉ nhìn thấy người phụ nữ mặc váy đỏ mà còn những sinh vật kỳ dị khác. Đôi khi anh đang ngồi đọc sách trong phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ sẽ thấy một làn sương mù, trong sương mù có vô số bàn tay quái dị đang vẫy tay với anh.
Không bao lâu sau, anh cũng nhìn thấy bộ dạng của cha mẹ thay đổi, sau lưng họ có những quái vật bám trên lưng như hình với bóng. Cha mẹ nói chuyện với anh, quái vật cũng theo họ nhìn anh chằm chằm.
"Cha mẹ, sau lưng cha mẹ có gì kìa!"
Cha mẹ nhìn nhau, cuối cùng dẫn anh đi khám bác sĩ tâm lý.
"Có lẽ hai người đã ép cậu bé nhiều quá. Cậu bé còn nhỏ, cần phải có bạn chơi cùng như những đứa trẻ khác." Bác sĩ nói như vậy lại bị cha mẹ anh khinh thường nhìn lại.
Cha mẹ vẫn giống như trước dẫn anh đến những chương trình game show, tham gia diễn thuyết, không có hoạt động thì lại đọc sách, đọc xong sách cấp ba thì đọc sách đại học, đọc xong sách giáo khoa thì đọc sách văn hóa, không có thời gian nghỉ. Dần dà Sở Nhuế trở nên chết lặng, giống như anh phải làm những việc này, giống như anh chỉ xứng làm việc này. Sở Nhuế không kháng cự lại áp lực nặng nề, anh sợ nhất là những con quái vật đáng dán trên lưng của cha mẹ mỗi ngày.
Không một ai tin lời anh nói, anh chỉ có thể sợ hãi sống cùng với cha mẹ từ ngày này qua tháng nọ.
Sau đó Sở Nhuế phát hiện ra rằng quái vật sau lưng cha mẹ ngày một lớn hơn.
Anh càng nổi tiếng, quái vật càng lúc càng lớn, anh kiếm được nhiều tiền hơn, quái vật cũng càng lúc càng to.
Chúng to đến mức gần như đè gãy cổ của cha mẹ.
Ngày hôm đó, cha mẹ lái xe chở anh, có một chương trình vẫn chưa thanh toán tiền, sau khi cha mẹ nói chuyện điện thoại với đối phương thì suốt quãng đường luôn hùng hùng hổ hổ, chuẩn bị tìm đến công ty của bọn họ.
"Là tư bản thì ghê gớm lắm à!"
Bọn họ lải nhải chửi rủa, anh nhìn thấy hai con quái vật kia như được bón cho ăn no, hình thể liền to lên thêm, anh nhìn thấy thân hình của chúng đang đong đưa trên hai tay của cha mẹ, sau đó chúng lay vô lăng, miệng phát ra tiếng cười khục khặc đáng sợ.
Bọn họ gặp tai nạn xe, nhưng phiền phức vẫn chưa biến mất. Anh nhận ra quái vật sau lưng cha mẹ đã biến mất, anh còn chưa kịp thở một hơi lại nhìn thấy chúng xuất hiện ở xung quanh. Quái vật tách ra khỏi cha mẹ, chúng đã có thể độc lập sinh tồn.
Anh cảm thấy vô cùng sợ hãi, nhưng không có một ai tin lời anh nói.
Cho đến đêm đó, cha mẹ nhìn thấy quái vật trên cửa kính, bọn họ hoảng sợ ôm Sở Nhuế chạy trốn. Tốc độ của chúng rất nhanh, chúng bắt lấy cổ của cha, xé toạc tấm lưng ông, cắn nuốt nội tạng bên trong.
Mẹ chạy vào nhà, giấu anh dưới giường: "Suyt! A Nhuế, đừng lên tiếng!"
Anh trốn dưới gầm giường, nghe thấy tiếng nhai nuốt vang vọng từ bên ngoài, anh nhìn thấy đầu của mẹ lăn trên mặt đất, lăn vòng đến trước mặt anh.
Đó rõ ràng là một cái đầu dinh đầy máu, anh ngẩng đầu, nhìn thấy một con quái vật đang quỳ trên mặt đất há to miệng mỉm cười, sau đó từ cổ họng chúng phát ra âm thanh của mẹ: "A Nhuế, chạy mau!"
Anh ngây người, cả người mất đi độ ấm, đại não trống rỗng.
Nhìn thấy quái vật đang tiến đến gần mình, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, có một đạo sĩ đã cứu anh. Người đó mặt một bộ đồ màu đen, ánh mắt sắc bén, vung tay đã có thể tiêu diệt được hai con quái vật kia.
"Chậc! Còn một đứa trẻ." Đạo sĩ ôm anh từ dưới gầm giường lên: "Sợ đến choáng váng rồi?"
Sở Nhuế nhớ lại, gương mặt của vị đạo sĩ kia giống hệt gương mặt của Hứa Diệu, nhưng anh đã quên mất.
Ra là Hứa Diệu đã gặp anh từ lâu, biết anh có mắt Âm Dương, chẳng trách khi đến thuê nhà lại nói những lời như vậy.
"Bé Sở à..." Hoa Lạc Thâm đánh thức Sở Nhuế khỏi hồi ức.
"Tôi phải đi rồi." Sở Nhuế nói.
Hoa Lạc Thâm giữ anh lại: "Sao lại phải đi, cậu xem thế giới này đi, ấm áp, thoải mái, cha mẹ cậu ở đây, tôi cũng ở đây, cậu cần tôi, đúng không? Nếu không thì tôi cũng không thể xuất hiện trên đời này." Hoa Lạc Thâm cong môi, người này biết được bộ mặt khác của Sở Nhuế, hiểu rõ Sở Nhuế, gần như có thể chắc chắn rằng Sở Nhuế sẽ ở lại: "Cậu ở lại đây, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, cậu sẽ không cô đơn nữa, mọi thứ cậu muốn đều sẽ có ở đây... Bé Sở à, ở lại đây đi."
Hoa Lạc Thâm dùng xưng hô thân mật nhất để gọi anh, giọng điệu như mật đường, đầy sức mê hoặc nhân tâm.
Sở Nhuế không để tâ m đến "mọi thứ cậu muốn đều sẽ có ở đây", anh chỉ lặp đi lặp lại năm chữ "cậu sẽ không cô đơn nữa", dường như đang tự vấn.
Ý cười của Hoa Lạc Thâm càng sâu hơn.
Vì Hoa Lạc Thâm biết, Sở Nhuế sẽ ở lại.
"Không được."
Hoa Lạc Thâm ngẩn người. Sao Sở Nhuế lại từ chối mình?
"Vì sao? Cậu ở lại đây thì không cần phải vào ảo cảnh nữa, không cần lo sợ nguy hiểm, còn có bạn bè và người nhà, nhưng nếu cậu quay về thế giới kia, cậu không có thứ gì cả..."
"Ai nói vậy?" Sở Nhuế ngắt lời, Hoa Lạc Thâm bị ánh mắt kiên định của anh làm cho ngơ ngác.
"Tôi có một người có thể dũng cảm đối diện với bản thân, tiếp tục cùng tôi bước tiếp." Sở Nhuế nhớ đến bộ dạng trung thành đáng tin cậy của người nào đó, dù anh mất đi ký ức vẫn không thể quên nổi bóng dáng đó.
Hoa Lạc Thâm không muốn nhận thua, khi muốn thêm thì Sở Nhuế đã tháo mắt kính ra, sau đó từ từ đi xuyên qua mình. Đây chính là lời vĩnh biệt thật sự.
Tóc mái che đi gương mặt tinh tế, người đàn ông cao 1 mét 9 dần dần tan biến đi, cuối cùng nói: "Cậu thật sự không muốn ở lại ư?"
Sở Nhuế không trả lời, anh không hề sợ hãi, tiếp tục đi về phía trước.
Phòng khách biến mất, cảnh tượng hóa thành bụi mù tan vào màn sương. Sở Nhuế tiếp tục đi trên con đường này, không hề quay đầu lại.
"Sở Nhuế, cậu sẽ phải hối hận, hối hận vì hôm nay không ở lại..."
Bước chân của Sở Nhuế vô cùng kiên định, không bị lời nói của Hoa Lạc Thâm ảnh hưởng.
"Có bao giờ cậu nghĩ đến rằng người chơi đã từng nhìn thấy tôi trong ảo cảnh, chỉ là một nhân cách, vậy làm sao mà tôi có thể tồn tại được?"
Thân hình của Sở Nhuế hơi lung lay một chút.
Không đúng, Hoa Lạc Thâm muốn ảnh hưởng đến mình, không được để bị ảnh hưởng.
Sở Nhuế tiếp tục băng qua màn sương.
Phần chân của Hoa Lạc Thâm đã tiêu tán đi, rồi đến thân người, đầu... Ánh mắt của Hoa Lạc Thâm vẫn nhìn theo phía trước, cho đến khi biến mất hoàn toàn thì nở một nụ cười nhợt nhạt.
Cậu không còn cần đến nữa.
Sương mù cuồn cuộn dâng cao.
Sở Nhuế đi mãi trong màn sương, đột nhiên bên tai nghe thấy tiếng gọi, sau đó tay anh bị một bàn tay khác siết chặt.
"A Nhuế, anh vừa mới đi đâu vậy, sao mới ngây người một lát đã không thấy anh đâu nữa."
Thương Trọng Lệ vô cùng nôn nóng: "Sương mù dày quá, chúng ta cứ đi qua là có thể thoát khỏi đây rồi!"
Trải qua cảnh tượng chân thật như trong hiện thực, Sở Nhuế lại cảm nhận được hơi ấm trong tay mình, bỗng nhiên nở một nụ cười rạng rỡ: "Được!"
Sương mù dày đặc, rõ ràng không thể nhìn thấy lẫn nhau nhưng Thương Trọng Lệ vẫn có thể nhìn thấy được nụ cười của Sở Nhuế. Xinh đẹp lại mỹ lệ khiến trái tim cậu hẫng một nhịp. Cậu ho khan một tiếng che giấu sự xúc động: "Vậy anh theo sát em, đừng có... đừng có tách khỏi em..."
"Được!" Sở Nhuế cũng siết chặt bàn tay to lớn của Thương Trọng Lệ.
Bây giờ, anh không còn cô độc nữa.
Tác giả có lời muốn nói:Phó bản đã kết thúc, haiz, cũng nói xong bí mật của bé Sở Và bé Thương rồi. Bé Sở không có cận thị đâu mà vì không muốn nhìn thấy quái vật nên mới tự thôi miên mình, cho rằng mình bị cận thị đó, mọi người không ngờ tới đúng không ha ha ha ha