"Khi mọi người đi thì tình hình trong nhà như thế nào?
Xe dừng lại trước gara biệt thự, suốt quãng đường đi cho đến bây giờ, họ vẫn ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc trong không khí.
"Yên tâm, vẫn rất ổn, tôi có giăng kết giới bên ngoài biệt thự của Thương Tế Lễ, ông ấy tốt xấu gì cũng là pháp sư vài chục năm, nếu có Trùng Hỗn Độn xuất hiện thì cũng không đến mức bó tay."
Hứa Diệu nói, không yên tâm mà kiểm tra bùa chúa, không có tiếng động gì đáp lời mới nhẹ nhàng thở ra: "Không sao, xuống xe thôi."
Xe dừng lại, họ quay về nhà họ Thương. Nhưng vừa bước vào cửa lại bị cảnh tượng bên trong dọa sợ.
Vườn hoa xanh tốt đã trở nên điêu tàn, hỗn loạn, Bàng Kỷ ngồi xổm trong sân, tay ôm lấy bó hoa héo úa, ngơ ngác mà nhìn, nó không nói gì nhưng ai cũng có thể cảm nhận được sự bi thương nồng đậm từ người nó.
Sở Nhuế ngây người lẩm bẩm: "Chuyện gì thế này?"
Nghe thấy giọng nói của Sở Nhuế, Bàng Kỷ vốn suy yếu chợt giật mình đứng dậy, miệng mếu máo, buồn bã nhìn anh, sau đó lảo đảo đi về phía anh.
"Nha nha..."
Sở Nhuế đau lòng ôm Bàng Kỷ vào lòng, Hứa Diệu chạm vào làn da trắng như tuyết của bé con theo bản năng, chỉ vừa chạm nhẹ vào, cảm giác như chạm vào một khối băng, hơi lạnh xộc thẳng vào tận cốt tủy trong nháy mắt.
"Bàng Kỷ là cây tinh, tính cách ôn hòa nhát gan, linh hồn gửi gắm theo cỏ cây, nhưng đáng lẽ ra cũng không nên có ảnh hưởng lớn như thế này." Hứa Diệu căng thẳng, lúc trước họ cũng đã thấy thân thể của Bàng Kỷ ngày một lạnh dần, ông vẫn không quá quan tâm, bây giờ lại cảm thấy rất kỳ lạ.
Bàng Kỷ khóc trong l*иg ngực Sở Nhuế, đôi mắt híp lại thành một đường chỉ, không muốn nhắm mắt lại, nhưng lại không đủ sức để mở ra.
Trông nó rất khó chịu. Mọi người đều nhận thấy rõ điều này.
Sở Nhuế dịu dàng vuốt v3 người nó, hy vọng có thể giúp nó thoải mái hơn một chút.
"Ngài cũng cảm thấy kỳ lạ, vậy ngài có biết lý do vì sao không?" Sở Nhuế hỏi.
Hứa Diệu nhíu mày suy tư, Đới Hiển Hoài lại nói trước: "Tôi đã từng thấy một tên giàu có chế biến Bàng Kỷ để ăn, nhưng cuối cùng cũng không có tác dụng gì."
Thương Trọng Lệ: "Không phải muốn uống Bàng Kỷ thì nên ăn trực tiếp không qua chế biến sao?"
"Không." Đới Hiển Hoài nói: "Là hấp thu linh khí của nó, có thể hồi sinh người chết, bằng xương bằng thịt."
Sở Nhuế nhớ lại công dụng của Bàng Kỷ khi Thương Trọng Lệ nói cho mình, trố mắt mấp máy môi: "Hồi sinh người chết?"
"Hẳn là vì lý do này, không phải hoa cỏ trong vườn cung cấp linh khí cho Bàng Kỷ mà là ngược lại, Bàng Kỷ ở chung với chúng đã lâu, cây cối trong vườn dựa vào Bàng Kỷ để hấp thu chất dinh dưỡng." Đới Hiểu Hoài quan sát bốn phía quanh nhà họ Thương: "Có lẽ, có ai đó ở trong bóng tối dùng Bàng Kỷ làm thức ăn, hút linh khí của nó."
"Sẽ xảy ra chuyện gì?" Sở Nhuế nôn nóng hỏi.
Đới Hiển Hoài nhìn anh một lúc lâu, sau đó thở dài một hơi: "Sẽ chết, sẽ hóa thành tro bụi, tan biến giữa trời đất."
Trái tim của Sở Nhuế như bóp nghẹn: "Vậy nếu trả linh khí cho nó thì sao?"
"Có lẽ có một cơ hội sống, nhưng tôi không dám bảo đảm."
Có một cơ hội sống là được! Sở Nhuế có được một tia hy vọng, hai mắt sáng lên, nhưng sau đó ánh lửa cũng nhanh chóng lụi tàn.
Bây giờ có rất nhiều chuyện xảy ra, không biết khi nào sẽ vào ảo cảnh tiếp theo, còn phải đề phòng Trùng Hỗn Độn, Bàng Kỷ lại gặp chuyện này, từng việc từng việc chất chồng lên nhau, Sở Nhuế chỉ cảm thấy trong lòng nặng nề, hô hấp cũng khó khăn hơn.
"Làm sao có thể biết được ai đã lấy linh khí của Bàng Kỷ?" Thương Trọng Lệ hỏi điểm mấu chốt.
Hứa Diệu: "Rất khó, muốn giúp Bàng Kỷ thay đổi linh khí cần một quãng thời gian nhất định, trừ khi kẻ đó để lộ dấu vết, nếu không thì không thể bắt được, nhưng có thể khẳng định rằng đối phương chắc chắn là một linh hồn không có thân xác."
"Chúng ta... vào trong trước đi..." Sở Nhuế ôm Bàng Kỷ, bước chân nặng nề vào trong nhà, Bàng Kỷ nằm im trong lòng anh không nghe thấy gì, cũng không hiểu những người xung quanh nói gì, nó chỉ có thể nhắm mắt lại, ánh mắt mê mang nhìn quả bóng cao su vụt qua.
Trong khu vườn héo tàn, bóng cao su lẳng lặng nằm.
Sở Nhuế chú ý đến tầm mắt của Bàng Kỷ, sau khi nhìn thấy quả bóng cao su thì ánh mắt tối đi vài phần.
Lúc trước, Bàng Kỷ và Khoa Đế luôn chơi bóng cao su cùng nhau... Nó không biết nói không có nghĩa nó không có cảm xúc.
"Ngoan nào..." Sở Nhuế hơi run tay: "Sẽ không sao đâu."
"Cuối cùng các anh cũng về rồi!" Trong cửa vang lên tiếng gọi vui mừng của Bạch Linh: "Em vừa nghe tiếng xe liền biết các anh đã về! Làm em sợ muốn chết, đột nhiên hỗn loạn khắp nơi, trường học cũng không cho đến trường." Ánh mắt Bạch Linh dừng lại trên người Sở Nhuế, thấy ai nấy đều biểu tình ngưng trọng thì nhanh chóng thu liễm lại.
"Trong Đạo môn đã báo động khắp nơ, ai cũng biết Trùng Hỗn Độn đã xuất hiện, ông đang trò chuyện cùng bọn họ, xem có cách giải quyết nào hay không." Bạch Linh vừa đi vừa nói.
Thương Trọng Lệ hỏi: "Ly Việt đâu rồi?"
Bạch Linh: "Ở trong phòng, không thấy ra ngoài, có lẽ đang luyện công."
Thương Trọng Lệ gật gật đầu, không xảy ra việc gì là được, người trong nhà không nên xảy ra chuyện gì.
Vì chuyện của Trùng Hỗn Độn, dì giúp việc ở nhà họ Thương cũng không đến làm, không biết là do sợ hãi hay là không dám đến vì sợ gặp chuyện, cuối cùng chuyện nấu nướng giao cho Bạch Linh, cô gái trẻ xuống bếp, tài nghệ cũng không quá ổn nhưng được mọi người khích lệ, đặc biệt là Đới Hiển Hoài, dù là một người cao ngạo lạnh lùng nhưng người này lại đối xử rất tốt với phụ nữ.
Trên bàn ăn, Thương Trọng Lệ thấy thiếu một người, hỏi: "Ly Việt đâu?"
Bạch Linh: "Em vừa gọi rồi, cậu ấy nói ăn trong phòng, có lẽ vẫn còn tu luyện."
Thương Trọng Lệ gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu, cậu biết Thương Ly Việt có hơi bị ám ảnh chuyện luyện công, nhưng cũng không đến mức mất ăn mất ngủ, chẳng lẽ chuyện Trùng Hỗn Độn xuất hiện đã kíɧ ŧɧíɧ đến em ấy?
Đây là điều mà Thương Trọng Lệ không thể nói để khiến cho Bạch Linh và Thương Ly Việt dựa vào mình hơn, lúc trước không nói, bây giờ cũng không nói, với tình huống trước mắt thì mỗi người cần phải học được cách tự bảo vệ chính mình, nếu không sẽ bị Trùng Hỗn Độn tấn công bất ngờ.
"Em đợi một chút, lát nữa cũng nên luyện công cho anh!"
Bạch Linh bĩu môi, đáp "biết rồi". Sau đó cô dọn dẹp chén đũa, Thương Trọng Lệ nhìn cô muốn nói lại thôi, từ trước đến nay cậu không phải người nói những lời dễ nghe, đối mặt với Sở Nhuế thì tự nhiên, nhưng đối diện với người trong nhà lại nghĩ nhiều hơn, vì sau khi bị cha mẹ bỏ rơi, lại bị gia tộc đè nặng áp lực, cậu không biết nên nói như thế nào mới đúng.
Sự bất an từ khi biết Trùng Hỗn Độn xuất hiện vẫn chưa biến mất, cậu có một dự cảm rằng biến cố này sẽ xảy ra trong một thời gian dài, khó lòng kết thúc.
Lúc trước, cậu chắc chắn sẽ bảo vệ tốt gia đình mình. Thương Trọng Lệ đã âm thầm thề như vậy.
Sau khi Thương Trọng Lệ rời đi, trong phòng khách chỉ còn một mình Bạch Linh, cô dọn dẹp chén đũa, đột nhiên lại cảm giác mu bàn tay đau đớn, bèn duỗi tay gãi hai cái. Cảm thấy cảm giác kia đã biến mất, Bạch Linh bèn không quan tâm nữa.
"Mệt quá, lát nữa nên ngồi ghế mát xa một chút..."
Ngoài cửa sổ là sương mù mênh mộng, mơ hồ nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, ngẩng đầu lên có thể thấy từng đường sáng vàng giữa bầu trời xám xịt, đó là kết giới họ đã giăng lên để ngăn cản Trùng Hỗn Độn đến gần.
Bàng Kỷ đang hấp hối trong l*иg ngực Sở Nhuế, có thể tắt thở bất kỳ lúc nào.
Sau lưng có người đến gần, không cần nghĩ Sở Nhuế cũng biết đó là ai, tiếng bước chân nhẹ nhàng, ngoại trừ Thương Trọng Lệ thì không còn người nào khác.
"Bàng Kỷ đã khá hơn chưa anh?" Thương Trọng Lệ hỏi.
Im lặng một lúc lâu, Thương Trọng Lệ không tự chủ mà mím môi, nói tiếp: "Có phải anh đã có đối tượng nghi ngờ rồi không?" Người thông minh như Sở Nhuế hẳn là có thể nghĩ ra.
"Ừm."
Quả nhiên.
Sở Nhuế lạnh lẽo nói: "Hứa Diệu từng nói, vì sao trong nhà đạo sĩ mà lại nuôi một con Bàng Kỷ để giữ nhà..."
"A Nhuế!" Thương Trọng Lệ ngắt lời: "Để em đi hỏi ông nội, được không?"
Sở Nhuế bật cười: "Từ lúc bắt đầu, ông Thương cứu Bàng Kỷ về, có lẽ đã nghĩ đến điều này rồi!"
Đúng vậy, Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ đều có cùng một đối tượng nghi ngờ đã hút linh khí của Bàng Kỷ, chính là linh hồn ở bên cạnh ông Thương, là vị cao nhân trong truyền thuyết.
"Mạng của Bàng Kỷ là do ông ấy cứu, bây giờ ông ấy muốn lấy đi, chúng ta có tư cách gì yêu cầu ông ấy đừng làm?" Sở Nhuế nhàn nhạt nói, giọng điệu bình thản của anh càng khiến Thương Trọng Lệ khó chịu hơn, cậu cũng không thể nghĩ được mọi chuyện sẽ như thế này.
Thương Trọng Lệ chưa nói gì, Sở Nhuế lại nói: "Anh cũng muốn biết, ba hồn bảy phách chỉ còn một sợi linh hồn thì ông ta muốn sống lại như thế nào?"
Sở Nhuế nói xong, Thương Trọng Lệ ngẫm lại: "Nói đúng hơn là, vị cao nhân này đúng là thật khó nhận biết, ông ấy đột nhiên xuất hiện trong nhà em, lai lịch là do ông nội nói, người Hồng Môn đều hết mực kính trọng, cũng có người từng nghi ngờ lai lịch của ông ấy. Và anh nói đúng, một sợi hồn không có khả năng sống lại, cho dù có thể xác thì cũng chỉ trở thành người thực vật."
Sở Nhuế im lặng tịnh tâm, xác nhận xung quanh không có ai thì mới nhìn Thương Trọng Lệ, hỏi: "Em có tin anh không?"
Thương Trọng Lệ sửng sốt, dứt khoát đáp: "Tin, đương nhiên là em tin anh, em luôn tin anh!"
Giọng điệu cực kỳ chân thành, Sở Nhuế cảm động, nhưng cũng nghiêm túc nói: "Vậy anh nói cho em, khi anh nhìn thấy vị cao nhân kia, anh thấy trên người ông ta có ánh sáng màu xanh lam."
"Cái gì?!" Thương Trọng Lệ kinh hô: "Không thể nào, em thấy rõ đó là một sợi linh hồn, sợi linh hồn có màu như tro bụi, không có màu sắc, sao lại là màu xanh lam?"
Màu xanh lam là màu sắc của vật quái.
Bây giờ, ngoại trừ khϊếp sợ, Thương Trọng lệ cũng biết rõ Sở Nhuế có mắt Âm Dương nhưng lại khác hoàn toàn so với mắt Âm Dương của bọn họ, trong Đạo môn, một trong một vạn người mới có một đôi mắt Âm Dương trời sinh, khoảng trăm người nhờ tu luyện mới có, và chưa từng có một ai nhìn thấy hồn thể màu xanh của vị cao nhân kia.
"Bây giờ em còn muốn đi hỏi ông em không?" Sở Nhuế chăm chú nhìn cậu.
Trong lúc nhất thời, Thương Trọng Lệ không thể tiếp thu nổi chuyện này.
Không phải linh hồn, mà là một vật quái. Chính ông nội là người nói đó là một bậc cao nhân, những câu chuyện liên quan đến người này cũng do ông nội nói lại, vậy thì chắc chắn ông không thể không biết người đó là vật quái, vậy mà ông lại che giấu, giúp người đó lừa gạt tất cả mọi người trong Hồng Môn... Hơn nữa còn cả Bàng Kỷ, Thương Trọng Lệ rùng mình.
Vì sao ông nội lại làm như vậy?
"Thương Trọng Lệ, em đã từng nói, chính người đó đã chọn em là người phải vào ảo cảnh, đúng không? Nếu không thì với tuổi tác của em thì không thể vào được, em còn nhỏ, không có kinh nghiệm, đi vào tương đương với một con đường chết, em có bao giờ nghĩ rằng người đó cố tình chọn em không?"
Giọng nói của Sở Nhuế như sấm rền bên tai, Thương Trọng Lệ ngây người, thậm chí quên mất cả việc suy nghĩ, tay chân lạnh ngắt, cứng đờ người nói từng chữ: "Vậy anh... anh nghĩ... vì sao?"
Cậu không dám thừa nhận, ông nội lại muốn mình đi chết.
"Anh cũng không biết." Sở Nhuế hít sâu một hơi: "Nhưng anh cảm thấy đằng sau chắc chắn có ẩn giấu gì đó, có thể là một bí mật rất lớn không thể nói ra."
Không khí trở nên ngưng đọng, không một ai nói chuyện, tiếng hít thở chậm rãi vang lên.
Sở Nhuế im lặng một lúc lâu, lại nói tiếp: "Ông nội em luôn ở trong tòa nhà phía tây, rất hiếm thấy ông ấy đi ra ngoài, anh đoán ở đó có giấu thứ gì đó." Sở Nhuế không nói nữa, anh chỉ im lặng nhìn Thương Trọng Lệ.
Sắc mặt của cậu tái mét, tuy không biểu lộ cảm xúc gì nhưng đôi mắt lập lòe cùng gân xanh nổi rõ trên cổ và trán đã làm bại lộ tâm tình phức tạp bây giờ của cậu.
Hiện tại không phải là một ai khác, mà là người nhà của Thương Trọng Lệ, Sở Nhuế cũng không muốn nhờ vả Thương Trọng Lệ nhất định phải giúp mình, chuyện này quá tàn nhẫn với cậu. Đó là vạch trần vết thương lòng của cậu, thậm chí còn là thọc một đao vào miệng vết thương.
Bị cha mẹ ruồng bỏ, bị động trở thành người được chọn nhưng không thể từ chối, không phải vì điều gì khác mà là vì hai chữ trách nhiệm đối với gia tộc. Hai chữ trách nhiệm như một tòa núi lớn đè nặng trên người cậu, khiến cậu không thể thở nổi, bây giờ lại nói với cậu rằng mọi thứ chỉ là một âm mưu, ngay cả Sở Nhuế, anh nghĩ rằng mình cũng khó lòng mà chấp nhận nổi.
Không muốn ép Thương Trọng Lệ đưa ra quyết định, Sở Nhuế muốn nói, Thương Trọng Lệ lại nói trước: "Anh muốn đến tòa nhà phía tây để kiểm tra đúng không? Đi, em đi cùng anh!"
Tác giả có lời muốn nói:Tiểu Thương Thương đáng thương, tặng cậu một người vợ nhỏ để an ủi một chút