"Cái... Cái gì?"
Trong khoảng thời gian ngắn, Thương Trọng Lệ không biết hình ảnh trong phòng kia dọa người hay là lời của Sở Nhuế mới dọa người.
"Em còn nhớ lúc đó Túc Văn nói gì không?" Sở Nhuế cúi đầu, hai mắt hãi hùng nhìn chằm chằm xuống mặt đất: "Ông ta muốn thử nghiệm năng lực của anh, giăng bẫy gϊếŧ chết cha mẹ anh, sau đó, ông ta luôn âm thầm quan sát anh, tiềm thức của anh có thể cụ thể hóa quái vật, anh nghĩ rằng ông ta muốn thí nghiệm những con quái vật kia có thể khống chế tư tưởng của mình không, làm sao để khiến chúng vào trong thân thể do Hề Nang tạo ra. Cho nên chúng mới có hình dạng người không ra người quỷ không ra quỷ."
Anh nhớ sau khi cha mẹ qua đời anh cũng không trở nên nhát gan ngay mà có một quãng thời gian, anh nằm thấy ác mộng cả ngày, nhìn thấy những quỷ ma du đãng quanh cô nhi viện, bây giờ nghĩ lại có lẽ là do âm mưu của Túc Văn.
"Vậy thì Hoa Lạc Thâm thì sao"
Sở Nhuế sửng sốt: "...?"
Thương Trọng Lệ: "Nếu đúng như Túc Văn nói, vậy thì vì sao Hoa Lạc Thâm luôn ở bên cạnh anh, bộ dạng cũng vô cùng bình thường, không hề giống như chúng."
Sở Nhuế lắc đầu: "Anh... không biết."
Thương Trọng Lệ tiến lên trước, nhìn những con quái vật hình thù kỳ dị, phủ tấm vải lên l*иg sắt.
Âm thanh đột nhiên im bặt.
Sở Nhuế ngẩng đầu nhìn thoáng qua, yên lặng đi đến nắm lấy tay áo Thương Trọng Lệ, kéo hai cái.
"Đi thôi."
"Dạ."
Sở Nhuế: "Trên đường đi em có thấy Túc Văn không?"
Thương Trọng Lệ: "Không thấy... Đầu anh còn đau không?"
Sở Nhuế ngạc nhiên.
Anh chưa từng nói mình đau đầu, vậy mà Thương Trọng Lệ lại nhận ra.
"Anh ổn, vẫn chịu đựng được." Sở Nhuế xua xua tay: "Anh muốn đi đến một chỗ."
Bọn họ quay lại phòng thí nghiệm, biểu đồ nhịp tim trên màn hình đã cao hơn nhiều so với lần trước Sở Nhuế thấy.
"Em trông cửa cho anh được không?"
Thương Trọng Lệ: "Được!" Cậu không yên tâm, quay đầu nhìn Sở Nhuế lần cuối.
Sau khi Thương Trọng Lệ rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại một mình Sở Nhuế, hai đầu gối hơi khuỵu xuống, căng thẳng bao trùm cả người, lo lắng và sợ hãi đều ồ ạt trào ra ngoài, mồ hôi lạnh túa ra như tắm, anh mệt mỏi thở dốc.
Lấy mu bàn tay lau mồ hôi đọng lại trên cằm, Sở Nhuế dùng sức mở to hai mắt, từ từ đi về phía bàn máy tính.
Trên dưới đều đầy máy tính, toàn bộ đều là biểu đồ nhịp tim, đếm một chút, tổng cộng có 97 cái.
Sở Nhuế hít sâu một hơi, hồi tưởng lại hình ảnh trong l*иg sắt.
"Một, hai, ba, bốn..."
Nhìn một con, tim Sở Nhuế lại đập nhanh hơn, hai bên thái dương co rút đau đớn.
Sở Nhuế mở mắt.
96 con quái vật.
Thiếu một con?
Sở Nhuế kiểm tra những màn hình, anh nhận ra Túc Văn cũng không khóa máy tính, nhanh chóng tìm thấy tư liệu ẩn.
Số liệu cuồn cuộn chạy trên màn hình, sau đó là những ghi chép phân tích thân thể của Hề Nang.
Sau đó Sở Nhuế tìm thấy một quyển nhật ký có hình thức bản thảo, trên bản thảo là nội dung mà Túc Văn giám sát được.
Túc Văn ghi ghép, từ năm 3 tuổi anh đã có ý thức, thường xuyên kíɧ ŧɧíɧ anh vào ban đêm, đôi khi thả quỷ quái hoặc tai nạn bất ngờ. Nếu ban ngày anh đọc truyện công chúa Bạch Tuyết, buổi tối sẽ nghe thấy đâu đó một phiên bản tối tăm hơn của công chúa Bạch Tuyết.
Trong phiên bản đó, hoàng hậu ác độc là mẹ ruột của công chúa Bạch Tuyết, công chúa Bạch Tuyết và nhà vua quan hệ với nhau, bị hoàng hậu lưu đày, hoàng hậu muốn gϊếŧ chết con gái ruột của mình, cuối cùng tặng con gái mình một đôi giày làm bằng sắt nóng, bắt công chúa phải nhảy đến chết.
Những phương pháp này được Túc Văn sử dụng nhiều lần, chỉ cần kíɧ ŧɧíɧ đến não bộ của Sở Nhuế, việc gì lão cũng làm.
Sau đó có hai thí nghiệm khác, một phần ghi chép bắt giữ những vật quái do Sở Nhuế tạo ra. Sau khi Sở Nhuế bị kíɧ ŧɧíɧ sẽ cụ thể hóa những thứ mình tưởng tượng, Túc Văn bắt những con quái vật đó, thí nghiệm chúng có ý thức hay không, sau đó lại thử bỏ ý thức vào thân xác của Hề Nang tạo ra, thí nghiệm tìm cách làm sao sinh vật sau khi dung hợp kia có thể sống như con người bình thường.
Phần thứ hai là ghi chép về Hề Nang, làm sao Hề Nang có thể hồi sinh người chết, cách kích phát năng lực của nó, làm sao để Hề Nang có thể tái tạo được thân thể giống như tướng quân Thương.
Nội dung viết rõ ràng, sau những lần thí nghiệm có cả thành công và thất bại, mỗi thí nghiệm đều cần một con Hề Nang khỏe mạnh, mạng đổi mạng, những con Hề Nang dùng năng lực hồi sinh không đủ để chống đỡ.
Sở Nhuế cắn chặt răng.
Nếu anh đoán không sau, Túc Văn hẳn đã sử dụng Bàng Kỷ.
Còn một biểu đồ nhịp tim nữa là của ai? Là của anh hay của Bàng Kỷ?
Sở Nhuế lại nhìn những biểu đồ biểu đồ nhịp tim kia, phát hiện một biểu đồ có tốc độ đặc biệt chậm, chậm hơn nhiều so với những biểu đồ khác.
Là Bàng Kỷ ư?
Sở Nhuế muốn đứng lên, lảo đảo hai bước, sau đó nặng nề ngã xuống, cả người nặng như chì, ẩn ẩn đau đớn.
Cảm giác đau đớn không chỉ ở đầu và tim mà còn lan tràn ra khắp tứ chi.
Hình ảnh trước mặt trở nên mơ hồ, biểu đồ nhịp tim trên màn hình ngày càng chậm hơn.
Sở Nhuế cười khổ một tiếng.
Biểu đồ nhịp tim kia... là của anh.
Chẳng trách Túc Văn không dùng thứ gì để giam cầm anh hay Thương Trọng Lệ, hào phóng đặt máy tính ở trên bàn.
Nên nghĩ cách thoát ra ngoài trước...
Sở Nhuế đi hai bước, đầu chợt nhói đau, thân thể không chịu nổi mà ngã xuống đất, anh ôm lấy chỗ đau nhất trên đầu, lòng bàn tay cảm nhận được có thứ gì đó giật giật nhảy lên.
Trong não anh có thứ gì?
Sở Nhuế dùng sức đập đầu, cảm nhận được có thứ gì di chuyển trong não mình, anh nhanh chóng vươn tay túm lấy một cây kim, dùng sức đâm vào đầu, càng dùng sức đầu càng đau, gần như muốn nứt toác.
Cuối cùng anh vẫn buông cây kim ra, cố gắng đứng dậy, ra khỏi phòng thí nghiệm.
Thương Trọng Lệ dựa vào tường, trên mặt không kiên nhẫn: "Sao mà sắc mặt kém thế, anh đau ở đâu?"
Sở Nhuế lắc lắc đầu: "Chúng ra rời khỏi đây trước đi."
"Được rồi, vừa rồi em mới kiểm tra sơ qua, xung quanh không có đường, có lẽ Túc Văn đã xây dựng một nơi xảo diệu, chúng ta cần kiểm tra một phen mới có thể ra ngoài, nếu không được thì em sẽ dùng kiếm phá núi."
Sở Nhuế mệt mỏi cười: "Túc Văn sống hơn 400 năm, em đừng nghĩ ông ta là một thằng ngốc, ông ta có thể để em dễ dàng phá núi như thế à?"
Thương Trọng Lệ: "Ừ nhỉ." Có lẽ vì câu vui đùa này nên sắc mặt Sở Nhuế tốt hơn nhiều, nhẹ nhàng thở ra. Thương Trọng Lệ dần thả lỏng tâm tình.
Hai người đi xung quanh vẫn không tìm thấy đường ra, vì bên ngoài không có gió, không tìm được dấu vết gì lạ.
Sở Nhuế: "Túc Văn không ngốc như vậy."
Thương Trọng Lệ: "Nhưng hình như ông ta không ở đây."
Sở Nhuế không đồng tình: "Cẩn thận vẫn hơn."
Trong sơn động rất dọa người, bọn họ vừa đi dọc theo bốn vách tường để tìm đường ra, nhưng nếu cửa ra không ở trong bốn vách tường thì sao?
Sở Nhuế vừa đi vừa nhìn, đáng tiếc bên trên mờ mịt, không thấy rõ thứ gì.
"Em có thể lên trên đó nhìn thử được không?" Sở Nhuế chỉ tay lên trần cao, Thương Trọng Lệ hiểu, mượn lực nhảy lên.
Một lúc lâu sau, Thương Trọng Lệ mới thả người xuống, tiếc nuối lắc đầu, Sở Nhuế liền biết bên trên không có đường.
Sở Nhuế quyết định thử vận may ở nơi mình vừa tỉnh lại.
Khi anh vừa tỉnh lại chỉ nhìn sơ qua hoàn cảnh xung quanh, bây giờ cẩn thận đánh giá mới phát hiện bên trong có manh mối. Vách tường đá màu xám tối, chỉ có một nơi hơi khác, Thương Trọng Lệ cũng khó lòng nhận ra.
Tỉnh lại ở đây, dù đã đủ bình tĩnh cũng sẽ lo bảo toàn tính mạng mình, khó phát hiện ra chỗ khác nhau.
"Ở đây..." Sở Nhuế ấn vào nơi đó, quả nhiên ấn xuống một chỗ rỗng.
Mặt tường thay đổi, trở nên lồi lõm hơn, nhanh chóng quay cuồng, rõ ràng bọn họ không làm gì, cảnh tượng xung quanh đã đổi khác. Bây giờ, họ lại đang đứng trong một không gian màu trắng.
Thương Trọng Lệ giải thích: "Đây là diệu pháp Huyền Môn, dùng để vây khốn kẻ địch, anh nhìn em này."
Để giải pháp trận này cần sử dụng đồng tiền phá thuật, Thương Trọng Lệ không mang theo đồng tiền cũng không sao, cậu lấy vài đồng xu ra, phân biệt Cấn Sơn, Ly Hỏa, Đoài Trạch, Chấn Lôi, Tốn Phong, Khôn Địa, theo trình tự này cũng không sai.
Nhưng ảo cảnh lại không giải, Thương Trọng Lệ khó hiểu lẩm bẩm: "Không đúng..."
"Không đúng sao?" Sở Nhuế hỏi.
"Theo lý thuyết thì không sai." Thương Trọng Lệ cũng không biết chỗ nào có vấn đề, cậu không giỏi đạo pháp, bây giờ cũng không chắc có phải do mình nhớ lầm không.
Sở Nhuế giật mình: "Ai dạy đạo pháp cho em?"
"Nói ra thì mất mặt quá, là Túc Văn." Thương Trọng Lệ ngại ngùng nói: "Khi cha mẹ không ở nhà, em chỉ luyện tập chút thể thuật, đạo pháp thì học được vài cái, sau năm 20 tuổi thì Túc Văn day em, toán học thần số, Đường Kiền cũng nói với anh rồi đúng không, khi em còn nhỏ có tham kỳ thi của Các Tạo Sơn, lấy vị trí số một hoàn toàn dựa vào công phu đánh đấm."
"Nếu Túc Văn dạy em, ông ta chắc chắn em không giải được..." Sở Nhuế nghĩ ra: "Em thử đảo lại xem."
"Đảo lại?" Thương Trọng Lệ hỏi.
Thương Trọng Lệ không hề nghi ngờ anh, dựa theo cách của Sở Nhuế mà làm, vậy mà lại giải được.
Ảo giác biến mất, Thương Trọng Lệ căm giận nói: "Lão già Túc Văn đó, hành động đê hèn, đúng là đáng giận!:"
May là cậu không chăm chỉ tu luyện đạo pháp, nếu học theo Túc Văn chắc sẽ bị tẩu hỏa nhập ma mất.
Ảo giác không còn, bọn họ trở về nơi cũ, nhưng trên bức tường màu xám đã xuất hiện một cái động nhỏ.
Bọn họ bước qua, Thương Trọng Lệ cầm kiếm "Sóc" trước ngực, đề cao cảnh giác.
Cảnh tượng phía sau khiến Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ vô cùng kinh ngạc.
Nằm trên bục cao là hai thân thể một lớn một nhỏ, một người là Bàng Kỷ đang nằm ngủ, một người khác là một người đàn ông, gương mặt tuấn lãng, hoàn toàn trần trụi.
Người đàn ông lẳng lặng nằm im, hai mắt nhắm nghiền, mặt mày chính khí, Sở Nhuế chỉ cần liếc mắt liền nhận ra người ngày giống với một người trong những tấm ảnh mà Hứa Diệu tìm được.
"Là tướng quân Thương." Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ cùng nghĩ.
Thân thể của tướng quân Thương vẫn chưa được khôi phục hoàn toàn, chỉ là một khuôn mẫu đại khái, nhìn kỹ liền thấy vẫn chưa thành hình, trông như chỉ cần một ngọn gió liền có thể thổi tan.
Thứ dễ chú ý nhất trên bục là cách mặt đất mấy chục mét có một vật chất hình tròn, giống như một bồn nước đựng nước màu xanh lam, trong nước có một thân thể đang cuộn tròn, cả người cũng chỉ dài bằng gương mặt của tướng quân Thương.
Xác hồn dung hợp.
Sở Nhuế nghĩ như vậy.
Nằm trên bục có thân thể của tướng quân Thương, còn thứ màu xanh kia hẳn là vật quái mà Túc Văn chuẩn bị dung hợp với thân thể của ông.