Đội trưởng Lôi nói với Tiểu Trịnh: "Đúng rồi Tiểu Trịnh, nghe nói trong làng cậu có từ đường vài trăm năm tuổi hả?"
Tiểu Trịnh chợt biến sắc: "Không thể đến chỗ đó, không thể đi được!"
Vài người còn muốn nói thêm, Tiểu Trịnh lại không chịu mở miệng, vì vậy họ đành từ bỏ. Họ nhìn nhau, cảm thấy tối nay nhất quyết phải đến từ đường đó một phen.
...
Khi Đường Kiền đến làng Hạ Hà, bầu trời không sao, hơn nữa có vẻ sẽ có mưa, Đường Kiền giơ bát quái đứng trước cổng làng, sợ tới mức không dám vào.
Trên đầu là đèn l*иg đỏ, đứng từ cổng làng nhìn vào, trong làng không hề có một ánh đèn điện, giống như là một ngôi làng quỷ.
La bàn bát quái trong tay quay điên cuồng, bây giờ chỉ mới là 6 giờ, cậu nhớ rõ nửa tiếng trước trời vẫn còn sáng, nhưng khi vào làng thì giống như có một tấm vải che kín bầu trời, khiến cho trời đất tối đen không kịp đề phòng.
Đúng là làng Hạ Hà không bình thường.
Đường Kiền vòng quanh ở bên ngoài làng, ném vài đồng tiền xuống đất, sau đó mới khích lệ tinh thần, bước vào làng.
Cửa sổ trong làng đều đóng kín, đèn l*иg đỏ lay động trong gió. Trên những bức tường xám xịt tạt đầy máu gà, mùi tanh hôi khiến đầu Đường Kiền đau buốt.
"Không biết mấy người kia chạy đi đâu rồi, chẳng lẽ rời đi rồi ư? Không thể nào, mình cực khổ chạy tới đây, đừng nói là công dã tràng chứ?" Đường Kiền cầm bát quái, lải nhải không ngừng.
Ngày mai là sinh nhật thứ 18 của cậu, cậu không muốn trước sinh nhật lại kéo vận xui vào người.
"Có người không?"
Không có ai đáp lời.
Bỗng nhiên, trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng "kẽo kẹt", Đường Kiền sợ tới mức co rụt cổ, cậu quay đầu nhìn, ra là hàng rào ổ gà bị gió lay thổi, gà trốn ở trong góc, trừng mắt nhìn, không có con nào dám chui ra ngoài, giống như ở trong ổ gà an toàn hơn nhiều.
"Tự mình dọa mình."
Đường Kiền an ủi bản thân: "Đường Kiền, mày là nam tử hán đại trượng phu, mày phải dũng cảm lên!"
Đi theo quẻ của bát quái, Đường Kiền đứng trước một từ đường.
Bức tường sơn đỏ bong tróc từng mảng lớn, một nửa từ đường lung lay sắp đổ. Gió nhẹ thổi qua, Đường Kiền rùng mình một cái, rõ ràng là cuối hè mà bây giờ lại rét lạnh như đêm đông.
Vấn đề có lẽ xuất phát từ trong từ đường.
Đường Kiền đứng trước cửa từ đường, làm bộ khởi động cho nóng người, sau đó cẩn thận bước vào trong.
Trên hành lang bên ngoài từ đường vang lên tiếng khóc nức nở, Đường Kiền nhìn thấy có một cô gái đang ngồi trên bậc thang ôm mặt khóc thút thít, cô mặc sườn xám, dáng người thướt tha, tiếng khóc đầy bi ai xót xa.
"Cô gì ơi?" Đường Kiền đứng dưới thềm hỏi.
Đối phương từ từ quay đầu lại, gương mặt trái xoan, lông mày lá liễu, ánh mắt tinh anh tri thức, bàn tay lau đi nước mắt trên mặt, đôi mắt rũ xuống như mỹ nhân thời xưa.
Đường Kiền nhìn mà ngây ngẩn cả người, không chớp mắt nhìn chằm chằm mới nhận ra mình quá vô lễ, vội vàng dời mắt, xoa gáy hỏi: "Ở đây nguy hiểm lắm, hơn nữa đã muộn thế này, một cô gái ở bên ngoài không an toàn đâu, cô mau về nhà đi."
Sau đó, trong nháy mắt, một bàn tay lạnh lẽo xoa nắn sau lưng cậu, Đường Kiền hoảng sợ, không biết từ khi nào mà cô gái kia đã đứng sau lưng mình: "Người thương tâm, không chỗ dung thân, chỉ có thể ở đây mà đau thương."
Khi cô gái đến gần, cậu nhìn thấy gương mặt người này rất trắng, không hề có huyết sắc, môi lại đỏ rực, con ngươi cực lớn, lớn đến mức thái quá.
Đường Kiền đẩy tay cô gái ra: "Thưa cô, nam nữ thụ thụ bất tương thân!"
Cô gái sửng sốt, thích thú hỏi: "Cậu là ông già hả, đây là thời nào rồi?"
Đường Kiền xoa gáy, cái này có liên quan đến thời nào hả?
"Nhà cô ở đâu, tôi dẫn cô về."
"Nhà..." Ánh mắt cô gái lộ vẻ mê mang: "Nhà tôi cách nơi này rất xa."
Đường Kiền: "Rất xa? Không sao, bây giờ giao thông phát triển, ở xa thì đi máy bay mười mấy tiếng đã tới rồi."
Cô gái: "Máy bay?"
Đường Kiền nghĩ thầm, cô gái này không biết máy bay là gì? Cậu kiên nhẫn giải thích, cô gái cũng kiên nhẫn lắng nghe. Đường Kiền có thể ngửi thấy một mùi hương trên người cô, là một mùi gỗ nhàn nhạt.
"Ra là thế, bây giờ có thể dễ dàng về nhà như vậy." Cô gái thấp giọng nỉ non, trong mắt lộ vẻ bị thương.
"Nhà cô ở đâu?" Đường Kiền hỏi.
Cô gái ngẩng đầu: "Thành phố A, nhà tôi ở thành phố A!"
Đường Kiền sửng sốt, thành phố A là một thành phố sầm uất, trọng điểm giao thương quốc tế, cậu ở đạo quan xa xôi mà vẫn biết, cô gái này ở thành phố A mà lại không biết máy bay là gì?
Trong đầu nghĩ đến gì đó, Đường Kiền nín thở, nhìn lại cô gái trước mắt, nhận thấy gương mặt trắng bệch này thật quỷ dị.
Cô gái từ từ nói: "Nhưng tôi không thể về được." Cô gái nhìn chằm chằm Đường Kiền: "Cậu là một người tốt, chi bằng ở lại đây cùng tôi, tôi ở đây một mình quá tịch mịch."
Sự lạnh lẽo từ lòng bàn chân lan ra khắp người, Đường Kiền cảm thấy cơ thể như bị thứ gì đó trói lại, không thể động đậy.
Quả nhiên là quỷ nữ!
Đường Kiền lẩm bẩm, lại nghe thấy một tiếng nổ vang, trên người xuất hiện sương khói màu vàng, cô gái trước mắt hét lên một tiếng, ngã vào trong từ đường, cửa từ đường tự động đóng lại, ngăn cách Đường Kiền ở bên ngoài.
"Đạo hạnh cao quá!" Đường Kiền khen ngợi một câu, nhìn cách ăn mặc của cô gái, đoán rằng có lẽ là quỷ thời dân quốc, quỷ thời dân quốc đáng lẽ không nên có đạo hạnh cao như thế, trừ khi oán khí ngập trời, ôm hận mà chết.
Vậy thì đáng thương quá, xinh đẹp như thế mà lại chết lẻ loi ở đây, hơn nữa đây không phải là từ đường sao? Từ đường là nơi thắp hương cho tổ tiên, sao ở đây lại có một quỷ nữ?
Đường Kiền không quá thông minh, nếu có sư huynh Tứ ở đây thì tốt rồi, anh ấy là người hiểu biết nhất về quỷ quái cũng như là người thông minh nhất, thuật dùng bùa cũng giỏi, nhưng chỉ xếp thứ hai.
Còn người xếp thứ nhất là ai, Đường Kiền xấu hổ nghĩ, đương nhiên là cậu rồi.
Đường Kiền hô hào kíɧ ŧɧíɧ tinh thần, hăng hái vào trong.
Trong từ đường, nơi nơi treo đầy linh bài. Tro bụi mịt mù, tràn ngập mùi vị cũ kỹ. Không nhìn thấy cô gái đâu, ở giữa từ đường lại có năm người nằm bất tỉnh, chính là nhóm người leo núi, nhưng lại thiếu mất một người, Đường Kiền chỉ cần liếc mắt liền nhận ra không thấy Sở Nhuế đâu.
Đường Kiền quyết định cứu người trước, cậu vốn muốn khiêng năm người này ra ngoài, nhưng thân thể gầy còm của cậu hoàn toàn không có khả năng, cậu ủ rũ vẽ bùa gom đất, bảo vệ bọn họ trong kết giới. Sau đó cậu dán đầy bùa lên tường, chuẩn bị thúc giục thì giữa từ đường lại hiện lên gương mặt dữ tợn của quỷ nữ.
Nó đã hoàn toàn thay đổi, tóc tai rối tung, làn da nhăn nhúm như một bộ thây khô.
Cũng may Đường Kiền đã chuẩn bị trước, phất trần phóng ra từ bát quái, quỷ nữ bị Đường Kiền đánh ra ngoài mấy mét. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Đường Kiền bất chấp sự kinh hách trong lòng, bát quái xoay tròn trong tay, cậu cũng thúc giục những đồng tiền mình rải ra đất lúc tước, hình thành một pháp trận bao vây cả ngôi làng. Quỷ nữ xấu xí nhếch miệng kêu hai tiếng, như đã bị đánh sâu vào, điên cuồng nhào về phía Đường Kiền, Đường Kiền vội vã dùng bát quái phòng thủ.
Sức mạnh của quỷ nữ đúng là không thể khinh thường, Đường Kiền đánh ngang cơ với nó, nhưng thể lực của cậu lại quá kém, chỉ có thể chống đỡ đòn tấn công của nó chứ không đủ sức để đánh trả.
Trong góc từ đường chột xuất hiện một thân ảnh nho nhỏ không biết bò ra từ khi nào, tìm được một linh bài, sau đó dứt khoát bẻ gãy linh bài ở giữa từ đường.
Sau đó, quỷ nữ gào rống lên rồi tiêu tán.
Đường Kiền vẫn chưa kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn, người tên Sở Nhuế dùng tư thế bò từ trên cây cột xuống mặt đất.
"Có sao không?"
Giọng nói như suối reo, Đường Kiền gật gật đầu: "Không, không sao. Cậu có sao không?"
Sao bạn bè đều nằm kia mà người này lại không sao?
Sở Nhuế vừa chỉnh lại mũ vừa kể lại chuyện khi nãy cho Đường Kiền nghe.
Vốn dĩ bọn họ muốn đến chỗ từ đường bí ẩn này, thấy ý tứ của Tiểu Trịnh, e rằng sáng sớm mai bọn họ sẽ bị người trong làng đuổi đi, cho nên nhân lúc trời tối liền đến đây xem.
Sở Nhuế không đồng ý, những người khác nếu muốn vào thì anh cũng tôn trọng quyết định của họ. Nhưng không thể thắng được lòng hiếu kỳ của năm người còn lại, Sở Nhuế đành phải đi theo. Khi tới nơi, những người khác đều tiến vào, Sở Nhuế không vào, chỉ đứng chờ họ ra ngoài.
Thính giác và khứu giác của Sở Nhuế nhanh nhạy hơn người thường, ngôi làng yên tĩnh bất thường, ngay cả trong từ đường cũng không có tiếng động nào. Nhận ra bạn mình không ra ngoài dù đã hơn nửa tiếng trôi qua, Sở Nhuế cảm thấy có gì đó không đúng.
Cả ngôi làng này đều rất kỳ lạ, Sở Nhuế sợ dân làng có ý đồ xấu, chuẩn bị xuống núi tìm chi viện thì thấy Đường Kiền đi đến đây.
"Sao cậu lại biết phải bẻ linh bài kia?" Đường Kiền khó hiểu hỏi.
"Tôi cũng không biết, nhưng người phụ nữ kia mắc sườn xám, tay áo dạng ống, bên áo có khóa kéo, là kiểu dáng của năm 40, trên kia có 531 thẻ bài, tôi tìm linh bài của phụ nữ năm 40, trên đó tên phụ nữ thường lấy là Hồng, Lan, Xuân, đều là những cái tên rất bình dị, chỉ có cái tên còn lại là khác biệt và phụ hợp với khí chất của cô ta." Anh đọc cũng nhiều truyện kỳ quái, Sở Nhuế đoán quỷ nữ bị nhốt ở đây, cho nên mới không thể ra ngoài, anh chỉ bẻ gãy linh bài xem thử có tác dụng không, không ngờ lại đúng như dự đoán.
Đường Kiền nghe xong thì sửng sốt, từ khi cậu vào đây chưa đến 10 phút, người này lại có thể suy nghĩ nhiều thứ như thế! Vậy mà có thê trong 10 phút đếm được có bao nhiêu linh bài, còn tìm ra cái nào khác biệt. Cậu chỉ nhìn qua đã thấy đầu váng mắt hoa, sao người này có thể kiểm tra được vậy?
Cậu cho rằng sư huynh Tứ là người thông minh nhất rồi, không ngờ còn có người khác!
Đường Kiền cầm linh bài bị bẻ gãy xem, bên trên viết một cái tên bằng mực đỏ "Lương Thu Nguyệt".
Nhìn bộ dạng và tên của cô gái, hẳn là dòng dõi gia giáo, sao lại chết ở đây?
Sở Nhuế khiêng bạn mình ra ngoài, thấy Đường Kiền cầm bùa quỳ trên mặt đất, hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
Đường Kiền: "Siêu độ cho cô ấy, hy vọng cô ấy có thể sớm đến miền cực lạc, đầu thai vào gia đình tốt."
Sở Nhuế nhìn gương mặt non nớt nhưng thành kính của Đường Kiền, khóe miệng cong lên.
Khi Đường Kiền siêu độ xong, vừa đứng lên, đột nhiên cột nhà trong từ đường răng rắc kêu, có vẻ muốn sụp xuống. Nơi này vốn bị quỷ nháo nên không tu sửa được, suốt thời gian qua đứng vững là nhờ có quy nữ, bây giờ quỷ nữ đã được siêu độ, từ đường mất chống đỡ thì sụp đổ.
Đường Kiền vừa thấy, trên mặt đất vẫn còn ba người bất tỉnh, xà nhà rơi xuống, chuẩn bị đè ép bọn họ, cậu không hề nghĩ ngợi mà lao đến.
...
Trong đống đổ nát, một thân ảnh màu trắng nhanh nhẹn lao tới, người đàn ông tuấn mỹ nhìn chằm chằm Đường Kiền nằm dưới xà nhà, Đường Kiền bảo vệ cho một cô gái, gương mặt cô gái ấy thật quen thuộc. Người đàn ông không đổi sắc, vươn tay đẩy cây cột đè lên người họ ra, nghẹn một bụng tức giận bế Đường Kiền lên, đang muốn xoay người rời đi thì do dự một lát, cuối cùng vẫn phất tay chữa trị cho ba người nằm dưới đất, sau đó biến mất.
Sở Nhuế và hai người khác kịp thời thoát ra ngoài, nhanh chóng cầm xẻng chạy tới, nhìn thấy ba người an toàn nằm trên mặt đất, trên người không hề bị thương. Bọn họ nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì, Sở Nhuế không nhìn thấy bóng dáng của Đường Kiền đâu thì suy tư một phen, nói gì đó với hai người bên cạnh, bọn họ ăn ý lựa chọn giữ bí mật chuyện này.
Tác giả có lời muốn nói:Các tạo thiên có 5 chương, chương sau hồ ly quay xe, à không, tự mình bại lộ