Suỵt! Bí Mật

Chương 51


Edit: jena
Nam chủ nhân lâu đài đứng trên bãi cỏ một lúc lâu.
Ông đã đến trễ rồi, Helen đã rời đi.
Một lần nữa, ông lại đánh mất Helen...
Người đàn ông run rẩy ôm lấy mặt.
Thế giới đã bị bóng tối bao trùm, ông ngẩng đầu, nhìn về phía cửa sổ vỡ nát trên tầng 3, khóe mắt muốn nứt ra.
Một luồng ánh sáng vàng lóa lên, cậu bé bị bát quái trên tay Đường Kiền đẩy lùi ra xa 3 mét.

Nó lại toe toét cười, không hề bị dọa sợ mà giống như cá chết lưới rách.
Phía sau cậu bé, nam chủ nhân từ từ bước ra khỏi bóng tối, bên cạnh là cô bé mặc trang phục cưỡi ngựa.
"Là ông ta!" Đường Kiền hô: "Chúng đúng là con của ông ta!"
Những người khác cũng không quá giật mình trước sự xuất hiện của người đàn ông.

Ngoại trừ Đường Kiền, họ đều đã đoán ra được nhiệm vụ không liên quan đến tiểu thư Khoa Đế mà là liên quan đến nam chủ nhân lâu đài.

Lý do rất đơn giản, nữ chủ nhân đã hóa thành quái vật rồi đuổi giết Sở Nhuế nhưng bỏ qua Khoa Đế, ba đứa trẻ bị xóa sạch sự tồn tại cũng từ từ xuất hiện, chỉ có người đàn ông này là chưa từng nhìn thấy bóng dáng cũng như không có thông tin gì.
Cậu bé đứng trước mặt nam chủ nhân rất ngoan ngoãn.

Nam chủ nhân tản mát hơi thở cực kỳ bạo ngược khiến cho những con quái vật khác vội vàng tránh né, chỉ có cậu bé và cô bé không sợ, ngược lại như những chú chim non nép mình hoàn toàn tin cậy.
Người đàn ông dịu dàng xoa đầu hai đứa trẻ, ông ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn nhóm Sở Nhuế chằm chằm.
Trong thoáng chốc, hai đứa trẻ được xoa đầu dường như được nạp năng lượng, những sợi dây xích đỏ dần hiện rõ, cuối cùng biến thành ác quỷ.
"Thành ác quỷ rồi!" Đường Kiền la to, chỉ có Thương Trọng Lệ nheo mắt.
"Không phải quỷ."
Đường Kiền trố mắt hỏi: "Cái gì?" Cậu luôn phân biệt được quỷ và vật quái, sao mà lầm được?
Thương Trọng Lệ: "Cậu nhớ lúc trước mấy đứa trẻ này xuất hiện là vừa có quỷ vừa có vật quái không?"

Đường Kiền gật đầu.

Đúng vậy, ban đầu cậu còn không chắc nhưng sau khi ba con quỷ xuất hiện, bây giờ cậu có thể khẳng định rằng lâu đài này chắc chắn không chỉ có ba đứa trẻ giống như như đúc, chúng là ba vật quái và ba con quỷ.
Hai đứa nhỏ trước mặt không phải là quỷ à? Rõ ràng quanh người toàn quỷ khí.
Thương Trọng Lệ nhìn người đàn ông, nhàn nhạt nói: "Chúng không phải quỷ, là vật quái, chẳng qua người đàn ông tạo ra chúng đã biến chúng thành quỷ, cho nên hình thái bây giờ là quỷ."
Đường Kiền hiểu ra, chẳng trách cậu cảm thấy quái quái, hai đứa nhỏ kia càng lúc càng mạnh.
Sở Nhuế không hiểu nên hỏi: "Là sao?"
Đường Kiền nói: "Ba đứa trẻ này đều là ý niệm của nam chủ nhân hóa thành vật quái, sau đó ông ta cũng biến bọn chúng thành quỷ, ông ta muốn giết chúng ta nên truyền năng lượng cho hai đứa nhỏ kia, chúng bị cưỡng chế biến thành ác quỷ.

Không biết nói cái này anh biết không nhưng quỷ có phân cấp bậc, ác quỷ cũng tương tự như lệ quỷ trong cách nói của người bình thường, rất mạnh, quỷ bình thường cần nhiều oán khí mới có thể biến thành lệ quỷ.

Anh nhìn hai đứa nhỏ kia đi, oán khí quá nặng!"
"Cho nên?" Sở Nhuế vẫn không hiểu lắm.
"Anh ngốc quá!" Đường Kiền không khách khí nói: "Vì bản chất bọn chúng là vật quái, không phải Thương Trọng Lệ đã nói với anh rồi à? Vật quái được sinh ra đã có năng lượng cao hơn nhiều so với quỷ quái bình thường, mức độ có thể sánh ngang ác quỷ.

Cho nên hai đứa nhỏ kia mới có nguồn năng lượng của ác quỷ khủng bố như vậy."
Sở Nhuế hiểu đại khái, vật quái đều là những hình tượng biến ảo từ nội tâm con người, trong lòng nam chủ nhân, ba đứa con của ông hẳn đã qua đời ngoài ý muốn, ông ta đau khổ tột độ nên biến con mình thành quỷ để trở về làm bạn với mình, nhưng thật ra chúng chỉ là vật quái được sinh ra từ nội tâm của ông mà thôi.
"Vậy vật quái mà hai người nhìn thấy lúc trước là chúng ư?"
Đường Kiền: "Chắc vậy.

Chúng chỉ xuất hiện dưới dạng quỷ khi ở trước mặt nam chủ nhân, bình thường vẫn là vật quái.

Cho nên chẳng trách tôi nhìn lầm!" Cậu vừa nói vừa không quên cứu vãn danh dự của mình.
Trong một góc phát ra tiếng phụt cười, Đường Kiền nghe thấy, nhe răng trợn mắt nhìn về phía La Lịch ở trong góc: "Cười cái gì! Có gì mà buồn cười, tôi nói thật mà! Tôi cũng không tin Thương Trọng Lệ vừa nhìn đã biết bọn chúng không phải quỷ!"
Sở Nhuế nhìn về phía Thương Trọng Lệ, Thương Trọng Lệ ho khan một tiếng, không trả lời.

Nhưng bọn họ đều nghĩ đến một việc.
"Nếu là như vậy thì trong lâu đài còn ba con quỷ khác, đó mới là quỷ hồn của ba đứa trẻ."
Lời nói của La Lịch cũng là suy nghĩ của ba người còn lại.
Bọn họ chưa kịp nghĩ xong, cậu bé được cung cấp đủ năng lượng từ nam chủ nhân liền vọt lên.

Thương Trọng Lệ lách người né tránh.

Cô bé mặc trang phục cưỡi ngựa cũng nhào đến, tốc độ cả hai đều nhanh hơn so với lúc trước, sức lực cũng mạnh hơn rất nhiều.
"Stven, Connor, giết chúng!" Người đàn ông trợn to mắt trông vô cùng điên cuồng, chỉ huy hai con quỷ: "Những kẻ phá hoại hạnh phúc của chúng ta đều là kẻ xấu, đều phải chết!"
Đường Kiền và Thương Trọng Lệ đều không rõ được điều kiện không gian xung quanh, ngược lại, hai con quỷ đều vô cùng quen thuộc với hành lang chật hẹp này, chúng lợi dụng thân hình nhỏ nhắn, khi thì biến mất, khi thì xuất hiện, liên tục tấn công.

Tuy không đả thương được hai thanh niên nhưng chúng vẫn có thể kéo thành tình thế giằng co, làm nhụt chí của họ.
"Đúng! Giết chúng! Bọn chúng đều đáng chết! Đều phải chết hết!" Người đàn ông lớn tiếng nói, giọng điệu dần nghẹn ngào, thân thể cũng run rẩy: "Trả Helen lại cho tôi! Trả Helen và Fiona lại cho tôi!"
Sở Nhuế và La Lịch đều chạy đến cuối hành lang, Sở Nhuế suy nghĩ về lời nói của người đàn ông.
Xem ra những thứ bên trong lâu đài đều do nam chủ nhân tạo ra, anh nghe Thương Trọng Lệ từng nói rằng những chấp niệm, oán niệm của con người đều có thể sinh ra vật quái, hình thái và năng lực của vật quái cũng không giống nhau.

Có vẻ như năng lực của người đàn ông này là chế tạo, ông chế tạo ra những người trong trí nhớ của mình, sống ở bên mình, xây dựng một gia đình hạnh phúc giả tạo.
Hai đứa trẻ này, những người hầu kia, kể cả nữ chủ nhân, cũng đều là ảo tưởng do người đàn ông tạo ra.
Sở Nhuế không khỏi cảm thấy rùng mình, mỗi ngày sống với những thứ như thế này ư?
Người đàn ông...!và còn cả Khoa Đế!
Sở Nhuế nhớ rõ phòng của Khoa Đế cùng nằm ở tầng này.
Cô bé mặc trang phục cưỡi ngựa nhắm thẳng vào phần lưng của Đường Kiền.

Đường Kiền không hay biết gì, may mắn có Thương Trọng Lệ nhạy bén, cậu không muốn lãng phí sức lực, kế hoạch của cậu là giằng co một lúc để cho ba con quỷ thật sự ló đầu lộ diện nhưng đánh cả nửa ngày vẫn không thấy đâu, Thương Trọng Lệ không còn kiên nhẫn, đao kiếm dứt khoát chém về phía cô bé.
Sức mạnh khổng lồ lao đến trong giây lát khiến nó không tránh kịp, bị ghim vào tường, nhanh chóng biến mất.

"Cha...!Cha..."
Trước khi biến mất, nó khẽ gọi người đàn ông.
Cậu bé và người đàn ông không kịp phòng ngừa sự cố này, ngây ngẩn cả người.

Đường Kiền nắm chắc thời cơ, sủ dụng một lá bùa dán lên người cậu bé, cả người nó liền bốc cháy trong ngọn lửa màu xanh.
Không —
Người đàn ông há to miệng, tay chân luống cuống vươn tay, không biết nên ôm lấy cô bé vừa biến mất trên tường hay là cậu bé đang bị thiêu cháy.
Thương Trọng Lệ chú ý đến móng tay mục nát của ông, ngón tay có rất nhiều vết thương, không biết vì sao lại bị như vậy.

Một vật quái sẽ bị thương như vậy ư?
Hai đứa trẻ đều hoàn toàn biến mất.
Người đàn ông run rẩy, tiếng nức nở uất nghẹn phát ra từ cổ họng, hốc mắt đầu nước mắt.
Thương Trọng Lệ đang muốn giải quyết ông ta, đột nhiên đất rung núi chuyển, trần nhà, vách tường, mặt đất đều bắt đầu loang lổ, nứt toác.
"Không xong, lâu đài sụp đổ!" Đường Kiền la to.
Hành lang phía trước bắt đầu sụp xuống.

Thân thể của người đàn ông trương phình lên, Thương Trọng Lệ nhướng mày, xoay người tìm Sở Nhuế.
Xoay người sang chỗ khác, tim cậu như ngừng đập.
Sở Nhuế...!Đâu rồi?
Trước mắt chỉ có thể nhảy ra ngoài từ cửa sổ tầng 2, Đường Kiền và La Lịch đã tới thẳng cửa sổ, họ quay đầu nhìn, Thương Trọng Lệ vẫn đứng yên, gương mặt mê man, dáo dác nhìn xung quanh.
Đường Kiền hét lên: "Thương Trọng Lệ, làm gì nữa, chạy mau lên!"
"Sở Nhuế đâu?!" Thương Trọng Lệ hỏi.
Lúc này Đường Kiền mới phát hiện không thấy Sở Nhuế đâu, nhưng vẫn bất chấp: "Anh phải sống thì mới tìm được Sở Nhuế!" Nói xong, cậu cố gắng chạy tới kéo Thương Trọng Lệ di.
La Lịch vẫn đứng im ngay cửa sổ, không nhúc nhích, Đường Kiền gọi: "Mau tới giúp đi!"
La Lịch cười cười, leo lên trên cửa sổ, đồng thời quay đầu nói một câu: "Thương Trọng Lệ, Đường Kiền nói đúng lắm, cậu đừng quên, cậu không chỉ có một mình." Vừa dứt lời liền nhảy ra ngoài cửa sổ.
"F*ck!" Đường Kiền thấy La Lịch trốn đi trước mà không thèm đợi họ, tức giận túm chặt Thương Trọng Lệ: "Con hồ ly đó chạy còn nhanh hơn cả tia chớp!"
Thấy lâu đài sắp sụp hoàn toàn, Thương Trọng Lệ đành phải theo Đường Kiền đi đến cửa sổ.
Bên dưới là bãi cỏ, La Lịch đã chờ sẵn ở dưới, cách xa mấy mét.


Thương Trọng Lệ quay đầu nhìn quanh hành lang, ngoài vật quái vẫn không thấy Sở Nhuế đâu, cậu cắn chặt răng, siết lấy chuôi kiếm trong tay, cảm giác có thứ gì đang bóp nát trái tim trong lồng ngực.
Thương Trọng Lệ nhảy xuống, đứng thẳng người trong chốc lát, cậu liền nhìn lên, trên cửa sổ trống rỗng vang đến tiếng gào rống của vật quái.
Kiếm cảm nhận được tâm trạng của chủ nhân, quanh thân kết thành một tầng băng mỏng, phát ra ánh sáng nhàn nhạt đầy phiền muộn.
Thương Trọng Lệ cúi đầu, Đường Kiền rất sợ khi đối phương như thế này, càng sợ thanh kiếm kia hơn: "Thương Trọng Lệ, anh có sao không?"
Thương Trọng Lệ không trả lời, ba người đều bảo trì im lặng.
Trên đỉnh đầu có động tĩnh.
"Chà, trong lúc nguy cấp vẫn không quên dẫn theo Khoa Đế." Bên tai truyền đến tiếng chế nhạo cười như không cười của La Lịch.
Đường Kiền không hiểu ý tứ của đối phương, tò mò nhìn theo tầm mắt của La Lịch, cậu thấy Sở Nhuế đang ôm Khoa Đế chui ra ngoài cửa sổ.
"F*ck! Thương Trọng Lệ, anh nhìn kìa, Sở Nhuế!"
Thương Trọng Lệ cả kinh, ngẩng đầu lên, Sở Nhuế đang ôm Khoa Đế trong lòng, thò một chân ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ vẫn còn do dự sợ hãi.
Nhưng Sở Nhuế liền xây dựng tâm lý trong giây lát, anh bịt mắt Khoa Đế, nhắm chặt mắt mình rồi dứt khoát nhảy xuống.
Thương Trọng Lệ đỡ lấy anh.
"Đồ ngốc, có tầng 2 thôi mà cũng sợ thành như vậy!"
Sở Nhuế mở to mắt, thấy sự dịu dàng đầy đau lòng của đối phương thì anh ngây người.

Anh nhìn Thương Trọng Lệ, mím môi không phản bác.
"Cảm...!Cảm..." Sao mà nhảy từ tầng 2 thôi mà sợ đến mức nói lắp chứ! Sở Nhuế xấu hổ đỏ bừng mặt: "Ngại, ngại quá...!Tôi, tôi...!tự hành động...!không nói với cậu."
"Anh cũng biết ngại hả, Thương Trọng Lệ lo muốn chết luôn kìa." Đường Kiền nhìn thoáng qua Khoa Đế, Khoa Đế cũng vừa lúc nhìn cậu, đôi mắt xanh bình tĩnh nhìn Đường Kiền như đang trách móc: "Thôi quên đi, quên đi."
"Xin lỗi cậu..." Sở Nhuế nhỏ giọng nói với Thương Trọng Lệ, không ngờ Thương Trọng Lệ lại lo lắng cho anh đến như vậy.

Mọi chuyện quá bất ngờ, vốn dĩ anh chỉ muốn tìm Khoa Đế rồi ra ngoài với bọn họ, không ngờ lâu đài lại đột nhiên sụp đổ.
Thương Trọng Lệ nhìn chằm chằm Sở Nhuế khiến trong lòng anh cảm thấy bất an, cả người không thoải mái, nhưng cậu chỉ hơi cong khóe miệng: "Không sao là tốt rồi."
Sở Nhuế: "..."
Là anh nhìn lầm đúng không? Sao Thương Trọng Lệ lại cười với anh?
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Thương Trọng Lệ: Baby của tôi đâu?
Còn một chương nữa là kết thúc câu chuyện này, a a a a
09.10.22.

Bình Luận (0)
Comment