Edit: jena"Sao lại không thấy hai người còn lại?"
Tiếng bước chân dồn dập trong giáo đường, bọn họ chạy ra ngoài, mặt trời hãy còn rực rỡ, những bức điêu khắc ngoài giáo đường sừng sững trông có phần trào phúng.
"Không biết, sau khi trang viên cháy thì không thấy một ai."
Sở Nhuế nói nội dung nhiệm vụ cho mọi người, Đường Kiền cân nhắc: "Nghĩa là chúng ta chỉ cần chờ đến khi bạo loạn xảy ra, sau đó tìm "Chúa" thì nhiệm vụ hoàn thành."
"Hẳn là vậy."
Đường Kiền vỗ tay một cái: "Vậy thì dễ quá, không phải rất dễ hoàn thành à?!"
Sau khi rời khỏi giáo đường, bọn họ chú ý vị trí của giáo đường, một nhà thờ lớn gần ngay hoàng cung, cách đó không xa là phố xá sầm uất của thành Karl.
"Ngay cạnh khu dân cư lại có một địa ngục trần gian, vào buổi sáng, mọi người lại tỏ ra không hay biết gì."
Thương Trọng Lệ ngoáy lỗ tai, nhận ra ý tứ của Sở Nhuế: "Anh nói là bọn họ cũng biết?"
"Đương nhiên, nếu không thì khi chúng ta đến hỏi thăm, bọn họ có thể không biết thế lực áo đen là gì, nhưng những người tham gia nghi lễ đen toàn là vương công quý tộc, nếu một buổi tối nào đó, người thân của cậu bị bắt ở trên đường, cậu khiếu nại từ cung đình đến giáo hội nhưng không một ai trả lời, cuối cùng mạng của cậu cũng tận diệt, chẳng lẽ cậu còn không hiểu rõ những kẻ nắm quyền kia là ma quỷ à?"
"Tôi hiểu rồi, bọn họ không nói cho chúng ta biết vì bọn họ không dám, bọn họ sợ hãi." Đường Kiền hiểu ra.
La Lịch: "Thường dân mãi mãi không thể thắng được quyền lực cao quý."
Sở Nhuế im lặng, không khí đột nhiên trở nên ngưng trọng.
Người đi tấp nập trên phố phường, đây là không khí bình thường ở thành Karl, Sở Nhuế nói: "Trình độ lạc hậu của thành Karl có thể nhìn thấy rõ, bên ngoài thì phồn hoa, mỗi người an cư lạc nghiệp nhưng trên thực tế lại lao đầu xuống vực sâu. Cứ như thế mãi, người dân ở đây cũng sẽ cảm thấy tử vong là chuyện thường tình."
Bọn họ đi đến nhà thờ lúc trước, Cam Hiểu Hiểu đi ở phía sau, lưu luyến quay đầu nhìn giáo đường.
"Không cần quan tâm tới hai người còn lại à?" Đường Kiền hỏi, tuy cậu rất ghét tên Đới Hiển Tông nhưng tốt xấu gì đó cũng là một mạng người.
"Quan tâm kiểu gì, cậu muốn quan tâm à?"
Sở Nhuế dừng lại, Đường Kiền không chú ý, thiếu chút nữa va vào người Sở Nhuế, Thương Trọng Lệ nhanh tay lẹ mắt kéo anh vào trong lòng mình, còn trừng mắt nhìn về phía Đường Kiền.
"Không muốn thì thôi, nhìn tôi như vậy làm gì!" Đồ trọng sắc khinh bạn, Đường Kiền chửi thầm, cậu thay đổi sắc mặt: "Cũng đúng, chúng ta vẫn nên bảo vệ mạng mình thì hơn, đúng không, Hiểu Hiểu?"
Cam Hiểu Hiểu ngẩn người, hoảng hốt gật gật đầu.
Sở Nhuế nhìn Cam Hiểu Hiểu: "Em có khỏe không?"
"Em... Em khá ổn."
Cô nói như vậy nhưng nét ưu sầu trên mặt lại không hề giảm bớt.
Đường Kiền nói: "Đi nhanh thôi, đợi đến trời tốt thì không tốt đâu."
Sắc trời đã thay đổi, sinh hoạt buổi tối của thành Karl sắp bắt đầu.
Rượu là đồ uống thường thấy nhất ở tòa thành này, mọi người vừa múa vừa hát, giao dịch vào ban đêm cũng vô cùng náo nhiệt, từ 6 giờ đến 8 giờ, thành Karl quả thực là thiên đường của người dân.
"Mua giá chữ thập không? Giá chữ thập có thể chống đỡ tà mà, đã được nhận chúc phúc từ giáo hoàng, cũng được ngâm trong nước thánh." Một cậu bé thành kính rao bán, người đến mua cũng đông đúc. Cậu bé trẻ tuổi xinh đẹp, tuy áo vải thô trông có vẻ bần hàn nhưng gương mặt sạch sẽ lại như một tiểu thiên sứ, khi bán hàng cũng nói năng dịu dàng, ai ai cũng thích.
Hôm nay buôn bán rất tốt, trước 10 giờ dọn hàng về nhà cũng an toàn, có thể ở lại thêm một lát, bán thêm được giá chữ thập và hoa tươi.
Cậu bé vừa nghĩ như vậy thì 9 giờ, tiếng chuông vang vọng, một đội quân hung tàn bắt đầu vào chợ.
"Làm gì!"
"A! Chạy mau, lính của công tước đến!"
Cậu bé hoảng loạn dọn dẹp, cậu dậy sớm để hái hoa tươi, mỗi ngày đều đến giáo đường cầu nguyện để lấy giá chữ thập, những thứ này không thể để rơi mất.
Binh lính nhanh chóng đến bên cạnh cậu, cử chỉ thô bạo, đạp đổ hết rổ hoa tươi và giá chữ thập xuống đất.
"Không, không!" Cậu bé khóc lóc, cuối cùng vẫn bị lôi đi, cánh tay mảnh khảnh gầy gò không thể chống cự được gì.
Đương lúc đó, phụ nữ và trẻ em trên phố đều điên cuồng chạy trốn. Không một ai biết vì sao khu phố thiên đường bỗng chốc biến thành địa ngục trần gian, tràn ngập tiếng khóc la vang vọng trời xanh.
Phía sau một cửa sổ cách đó không xa, Thương Trọng Lệ gật đầu với Sở Nhuế.
"Giống như anh nói."
"Không giống, cậu bé kia thường nhìn sắc trời lo lắng, hẳn là biết 10 giờ sẽ có tín đồ nghi lễ đen đến bắt người, nhìn thần sắc hoảng sợ của người dân cũng biết, bọn họ không ngờ còn sớm như vậy binh lính lại xuất hiện, trắng trợn bắt người khác."
"Tại sao?"
Sở Nhuế lắc đầu tỏ vẻ không biết: "Bây giờ ngoài việc chờ đợi, chúng ta không còn cách nòa khác, không một ai biết khi nào bạo loạn bắt đầu."
Trong phòng, Cam Hiểu Hiểu đùa nghịch đầu tóc của mình, gương mặt ngây dại, tứ chi của cô đau đớn, túi thuốc có lẽ đã bị rơi mất trong trận hỏa hoạn ở trang viên, bệnh tật khiến tâm trạng của cô nặng nề, cô vẫn giả bộ làm bộ dáng dường như không có việc gì.
Bọn họ chờ trong nhà thờ suốt hai ngày.
Ngày hôm sau, bầu trời bên ngoài xám xịt như muốn mưa, trải qua sự kiện hôm trước, phố xá sầm uất đã lạnh lẽo, chỉ còn vài người quét rác.
"Ăn bánh quy không?" Đường Kiền lấy bánh quy từ balo Sở Nhuế ra đưa cho anh.
Sở Nhuế than thở một tiếng, nhận lấy bánh quy do mình chuẩn bị.
"Tôi lấy thêm hai gói cho Hiểu Hiểu, cũng giảm bớt trọng lượng cho anh, cả ngày anh cứ vác đồ nặng như thế sẽ mắc bệnh xương cổ đó."
"Cậu lấy đồ của tôi mà còn nói nhiều như vậy!" Sở Nhuế liền ném một miếng bánh quy qua.
Đường Kiền há miệng đón được, lắc lắc mông khoe khoang đi đến phòng Cam Hiểu Hiểu.
Sở Nhuế lắc đầu, rất bất đắc dĩ với Đường Kiền, người trẻ tuổi đúng là dồi dào sức sống...
Sở Nhuế gặm bánh quy nhìn Thương Trọng Lệ đang nhắm mắt dưỡng thần bên bệ cửa sổ, lại nhìn La Lịch đứng gần cửa sổ với vẻ mặt người sống chớ lại gần.
Cũng không hẳn người trẻ nào cũng dồi dào sức sống...
Một ngày trong chơi sẽ bằng khoảng 40 phút đến 70 phút, bọn họ đã ở đây tám ngày, vẫn không có bạo loạn xảy ra, cũng may anh đã từ chức, sống nhờ trong nhà Thương Trọng Lệ, nếu không thì hiện tại có lẽ công ty còn nghĩ rằng anh mất tích rồi.
Sở Nhuế gặm bánh quy, hoảng hốt nghe thấy âm thanh kỳ quái, anh nhìn ra cửa sổ, một giây sau, một quái vật đen có chất nhầy đỏ xuất hiện ngay cửa sổ, hai con mắt nó chuyển động giữa chất nhầy, muốn chui vào trong.
"Cẩn thận!" Thương Trọng Lệ kịp thời phóng bùa, ôm Sở Nhuế sang bên cạnh.
Sở Nhuế còn chưa kịp định hình, thở hổn hển.
"Xuất hiện... quái vật!"
Người trong phòng nghiêm ngặt đề phòng, quái vật khi nãy đã bị bùa của Thương Trọng Lệ quật ngã xuống đất, nhìn ra ngoài cửa sổ có đến mấy vạn con quái vật đang bám trên nóc nhà, những khu vực cao, chúng tham lam nhìn khắp thành Karl. Chất lỏng màu đỏ như máu tươi không ngừng chảy xuống, số lượng nhiều đến mức khiến người nhìn kinh hãi.
Thương Trọng Lệ dùng một chân đá, đóng cửa sổ lại, sau đó dùng sức nhảy lên xà nhà, dùng bùa chú gia cố, chốc lát sau, trong phòng Cam Hiểu Hiểu cũng truyền đến tiếng kinh hô, ba người nhanh chóng chạy đến. Ở trong phòng, Cam Hiểu Hiểu trốn ở trong góc, một con quái vật đã vào trong, Đường Kiền dùng kiếm gỗ đào chống lên miệng con quái vật, trông có vẻ đã dùng hết sức, Thương Trọng Lệ kịp thời chạy đến, một chân đạp lên đầu quái vật, máu tươi ồ ạt b ắn ra.
"A a a!" Cam Hiểu Hiểu thất thần la lên.
Thương Trọng Lệ cũng dùng bùa chú gia cố cửa sổ, Sở Nhuế chạy đến nói với cậu: "Mau nhìn thử chỗ khác."
Cam Hiểu Hiểu trông có vẻ không bình thường, Sở Nhuế nhìn cô, ba người còn lại đã đi xuống lầu, tầng hai đã bị quái vật chiếm cứ, bức tượng điêu khắc giữa giáo đường lại không có một con quái vật nào dám đến gần, các mục sư đều trốn bên trong giáo đường, tổn thất không quá nghiêm trọng, bọn họ nhanh chóng giải quyết những con quái vật, bắt đầu gia cố toàn bộ cửa sổ. Có bùa chú, những quái vật này không thể đến gần giáo đường.
Mưa đổ xuống, gột rửa máu tươi khắp thành Karl. Những con quái vật gặp người liền cắn nuốt, cả tòa thành như bước vào tận thế.
Một giờ trôi qua, mưa đột nhiên ngừng, quái vật cũng biến mất.
"Là báo ứng! Là báo ứng! Ác quỷ đã lấy tòa thành này làm tổ, Chúa đã vứt bỏ chúng ta!" Một người bị đứt mất cánh tay, may mắn thoát được một kiếp, cả người đầy máu điên cuồng la lối trên đường, tiếng la to đầy phẫn hận của y đã bị nhóm lính áo đen của công tước tàn nhẫn kết thúc, chúng không lưu tình mà nghiền nát đầu y.
"Những người kích động giống như vậy đều sẽ bị xử tử!"
Người dân bị uy hϊếp, chết chóc là thứ bọn họ luôn sợ hãi.
Bọn họ biết có thứ gì đó đang từ từ thay đổi.
"Công tước thờ phụng ác quỷ, vì vậy mới khiến Chúa vứt bỏ chúng ta!"
"Nhà tôi của chỉ còn lại một mình tôi, một mình tôi thì làm sao mà sống được!"
"Cầu xin Chúa rủ lòng thương xót, cầu Chúa mang thánh quang quay về với con dân thành Karl!"
"Vì chúng ta ngầm đồng ý hiến tế cho ác quỷ nên bây giờ phải chịu trừng phạt!"
"Phụ nữ trong nhà lão đều đã chết, con trai duy nhất của lão cũng đã bị bắt đi!"
Áp lực đè nén lâu dài đã khiến bọn họ bắt đầu xao động, tích tụ một sự phẫn hận khó lòng áp chế.
"Xem ai dám hồ ngôn loạn ngữ!" Nhóm lính áo đen dùng kiếm chặt đứt đầu một người, máu tươi ồ ạt phun trào, nhóm người dân la hét đầy sợ hãi, lính áo đen tự cho là đã có sức uy hϊếp, đang muốn thu kiếm vào bao thì một người trên đường nhào lên giành lấy kiếm, chặt đứt đầu gã.
Tiếp theo, hiện trường dần trở nên hỗn loạn. Nhóm lính áo đen không thể chống lại dân chúng bạo loạn. Dân chúng điên cuồng vùng lên, dù phản kháng hay không phản kháng đều sẽ chết, nếu vậy thì phải đứng dậy.
Đồ tể dùng dao chém vào tuấn mã, dao rựa giơ lên vung loạn xạ, phụ nữ và trẻ nhỏ khóc lóc chạy trốn, đám đông chen chúc nhau, không một ai có thể ngăn lại.
Mọi người chạy vào giáo đường tổ chức nghi lễ đen, đẩy ngã bức tượng ác quỷ, đập phá toàn bộ, giải thoát cho những người bị giam giữ trong nhà lao, tức giận phanh thây toàn bộ những con vật bên trong.
"Chúa, chúng ta phải đi tìm Chúa!" Sở Nhuế la to, đã có rất nhiều người già bệnh tật tìm thấy nhà thờ an toàn, bắt đầu trốn vào nương nhờ.
Bọn họ chạy xuống lầu, đi đến đường cái, binh lính quốc vương đang trấn áp bạo loạn.
Những người vào trong giáo đường nghi lễ đen gỡ những thi thể trẻ nhỏ trên tường xuống, cơn phẫn hận không thể khống chế, dân chúng ngày càng mãnh liệt phản kháng.
Giữa những thi thể kia, Sở Nhuế nhìn thấy con trai bá tước, Dell, chết trợn tròn mắt, thân thể non nớt bị phá hoại không nỡ nhìn thẳng, phần th ân dưới lầy lội bất kham, gần như da thịt không còn chỗ nào lành lặn.
Phía sau truyền đến tiếng hít thở khó nhọc.
Sở Nhuế nhìn qua, là Cam Hiểu Hiểu, sắc mặt cô trắng bệch, đồng tử tan rã, không thấy ánh sáng, giống như từ từ già đi nhanh chóng, đôi mắt mở to nhìn những thi thể trẻ nhỏ chất chồng lên nhau.
"Em ổn không?" Sở Nhuế lo lắng hỏi: "Em không uống thuốc?"
Hy vọng Cam Hiểu Hiểu không vì bệnh tật tra tấn nên mới bị biến thành như vậy, nhưng Sở Nhuế chỉ còn có một suy đoán này.