Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi

Chương 121

Editor: Táo đỏ phố núi

Đừng thô lỗ như vậy có được không?

Nghe vậy,  mặt của Xá Cơ Hoa cứng đờ vài giây, sau đó hơi đỏ mặt lên, mắt nheo lại, cùi chỏ hung hăng thúc vào ngực của người đàn ông nào đó.

Cắn răng nghiến lợi: “Anh sẽ cẩn thận, nhưng tôi sẽ không...” Nếu như anh dám làm gì, cô sẽ trực tiếp phế anh.

‘ ách ~’

“Cô gái à, em đừng thô lỗ như vậy có được không? Rất đau...”

Người phụ nữ đáng chết, xuống tay thật TM hung ác, ngực bị đau Huyền Vũ Thác Hàn đưa tay kéo tay của cô.

“Nếu bây giờ anh không câm miệng lại, thì anh còn bị đau hơn thế nữa!”

“Thật ác độc ~” 

“Khụ khụ, như vậy không được đâu! A Hoa, hai người các con còn trẻ như vậy, tuổi trẻ tràn đầy nhiệt huyết không nhịn được muốn ân ái, điều này bà nội có thể hiểu, nhưng mà bây giờ con đang mang thai, cho dù muốn cái đó, cũng nhất định phải thật cẩn thận biết không? Nếu tiểu tử thúi kia dám thô lỗ quá mức, thì con hãy nói cho bà nội biết, bà nội nhất định sẽ đánh cho nó đau tới mức dừng lại thì thôi.”

Chu Hữu Mai ngồi xích lên phía trước, nắm lấy tay của Xá Cơ Hoa, kể từ khi bà biết cô và tên tiểu tử thúi nhà bà gặp gỡ nhau xong, bà liền xem cô như là một đứa cháu dâu vô cùng hợp khẩu vị, hơn nữa lúc xác định được trong lòng tiểu tử thúi kia để ý cô thì bà lại càng lạc quan chuyện này nhất định sẽ thành, chỉ là nếu như đứng ở lập trường của đứa chắt trong bụng của cô thì bà nhất định phải dặn dò cô cẩn thận.

Ba vạch đen trên trán của Xá Cơ Hoa chạy thẳng xuống dưới, không nhịn được mà giật giật khóe miệng, âm thầm rút tay khỏi bàn tay của Chu Hữu Mai đang nắm, cứng ngắc nói.

“Lão, lão phu nhân, con nghĩ là ngài hiểu lầm rồi, con và anh ta không có quan hệ...”

Xá Cơ Hoa còn chưa kịp nói hết câu, thì đột nhiên có một cánh tay mạnh mẽ ôm cô vào trong lòng, bá đạo không cho cô có không gian né tránh.

Giọng nói đầy quyến rũ mang theo một chút mị hoặc của Huyền Vũ Thác Hàn vang lên ở trên đỉnh đầu của cô: “Bà nội, chuyện này bà không cần phải lo lắng, theo góc độ của y học mà nói, sau khi mang thai ba tháng, chính là giai đoạn thai kỳ đã ổn định, đối với chuyện kia chỉ cần cẩn thận một chút thì hoàn toàn có thể, yên tâm, chuyện này con sớm đã nghiên cứu rồi.”

Huyền Vũ Thác Hàn cảm thấy người phụ nữ ở trong lòng đã ngừng giãy giụa, khóe miệng không nhịn được nở một nụ cười tà, “Bà nội, nếu như không có chuyện gì, chúng con trở về phòng đây.”

Dứt lời, ôm người phụ nữ vẫn chưa kịp phản ứng lại, bước nhanh về phía gian phòng ở lầu hai, tránh cho người phụ nữ này nổi đóa lên khi hồi phục tinh thần lại.

“Tiểu tử thúi, thật sự rất đáng yêu, không hổ là cháu trai của ông già đáng chết kia.” 

Bà nội vui vẻ nhìn hai bóng dáng đang rời đi kia, chỉ là, sau đó không nhịn được mà vỗ vỗ khuôn mặt có chút đỏ đỏ lên của mình.

Lão già đáng chết kia rời đi cũng đã hơn mười năm rồi, bà cũng trở thành một bà lão già khọm rồi, hôm nay lại cùng với mấy người trẻ tuổi thảo luận về chuyện kia, quả thật là khiến cho bà lão già khọm như bà có chút khó tiêu hóa.

“Tên lưu manh kia? Anh vừa mới nói cái gì? Sáng sớm phát bệnh thần kinh gì vậy?”

Mới vừa bước vào cửa phòng, Xá Cơ Hoa đã đen mặt tức giận quát lên, bởi vì không chịu nổi lời tuyên bố mới vừa rồi của người đàn ông này, cô khó chịu tránh thoát khỏi sự kiềm chế của anh, không ngờ lại bị anh ôm chặt hơn nữa.

“Tôi nói có cái gì không đúng à? Bây giờ ngay cả đứa nhỏ em cũng đã có rồi, còn có cái gì phải ngại ngùng nữa sao? Hơn nữa, điều tôi nói vốn là sự thật, có dục vọng đối với người phụ nữ mình, điểm này tôi cảm thấy rất bình thường.”

“Bình thường cái đầu anh đó, anh là đồ vô sỉ hạ lưu xấu xa, có ai da mặt dày như anh không?”

“Da mặt tôi dày sao? Để tôi xoa thử xem nào, hả? Rất tốt mà! Tôi cảm thấy không có vấn đề gì!”

Huyền Vũ Thác Hàn dùng ngón tay cái và ngón trỏ nhéo gò má của mình, kéo lớp da mặt mỏng manh, pha trò trả lời lại Xá Cơ Hoa đang tức giận.

“Vô sỉ, tôi thấy da mặt anh ngay cả đạn cũng không xuyên thủng được...”

Xá Cơ Hoa tức giận không muốn dây dưa nữa, tay nắm lại thành quyền muốn đánh lên cái vẻ mặt ghê tởm kia, nhưng mà tay vừa mới giơ lên, đã bị một bàn tay to nắm lại.

“Cô gái à, em lại muốn làm gì? Tôi nói những lời thật lòng chẳng lẽ cũng có lỗi sao?”

Xá Cơ Hoa bất mãn đôi mắt cũng sắp bốc lửa, muốn giật tay ra nhưng lại bị anh nắm tới mức không thể động đậy, “Buông tay.” 

“Không buông.”

“Anh...” Được, mẹ kiếp, chính anh ta tự tìm, phía dưới, Xá Cơ Hoa cong chân lên định hung hăng thúc vào bụng của người đàn ông này, nhưng mà, người đàn ông này đã sớm chuẩn bị, nghiêng người né tránh.

Xá Cơ Hoa tức giận trợn trừng mắt lên nhìn Huyền Vũ Thác Hàn đang cười vô cùng tà mị, vào lúc anh nghiêng mình né tránh cái chân đang giơ lên của cô, đột nhiên cô thay đổi hung hăng đạp cái chân còn lại của anh.

Cái đạp này, tuyệt đối là hung ác ~ “Á! Cô gái đáng chết này, em định mưu sát chồng à?”

Mới vừa rồi còn là khuôn mặt tươi cười đầy hả hê, nhất thời nhăn nhó lại như trái khổ qua, điều này khiến cho Xá Cơ Hoa trong lòng chợt trở nên thoái mái!

Đặt biệt là khi nhìn thấy bộ dạng anh ôm chân lên suýt xoa kêu đau, đột nhiên tâm tình của cô thoải mái hơn rất nhiều.

“Hừ! Đáng đời!” Thật sự coi cô không biết cách trừng trị anh sao? Đó là đang xem thường cô rồi!

“Em... em... Cô gái này, tôi hỏi em, em thật sự chán ghét tôi lắm sao?” Huyền Vũ Thác Hàn ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của Xá Cơ Hoa, kéo cô sát vào lòng của mình. “Như vậy sao được? Không thể ghét bỏ tôi, em nhất định phải yêu thích tôi, hơn nữa còn phải chỉ được thích một mình tôi thôi.”

Thích anh ta? Lại còn chỉ được thích một mình anh ta? Tại sao chứ?

“Buông tôi ra.” Xá Cơ Hoa giãy giụa muốn đẩy anh ra.

“Muốn tôi buông ra cũng được, vậy từ bây giờ em phải bắt đầu thích tôi.” Đúng là ăn vạ, trực tiếp đưa ra điều kiện.

Xá Cơ Hoa trợn tròn mắt lên, nhìn người đàn ông đang kề sát ở bên cạnh, có chút không thể tin được, cô không nghe nhầm đấy chứ?

Người đàn ông đáng chết, anh ta, khẳng định là đã bị điên rồi... “Có đồng ý hay không?”

Giọng nói của Huyền Vũ Thác Hàn trầm thấp mang theo chút uy hiếp vang lên ở bên tai của Xá Cơ Hoa, còn khẽ cắn một cái lên vành tau mềm mại của cô.

“Á! Khốn kiếp...”

Xá Cơ Hoa bị đau đẩy Huyền Vũ Thác Hàn ra một cái, lại bị anh ôm càng chặt hơn, bất đắc dĩ, cô chỉ có thể mở miệng thuận theo ý của anh.

“Tại sao lại muốn tôi thích anh? Tôi mới không cần, đồ lưu manh, mau buông tôi ra.

“Không buông, em không nói vì sao không thích tôi... thì tôi sẽ không buông.” Huyền Vũ Thác Hàn dùng đôi môi kề sát vào vành tai của cô, hơn nữa còn thổi hơi trêu đùa cô.

“Nói!”

Xá Cơ Hoa nhất thời nổi giận trợn to đôi mắt lên, đôi tay giơ lên trực tiếp đẩy khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông ra.

“Cút...”

......

Không khí vẩn đục, từ từ trở nên mát mẻ, những tiếng nói ầm ĩ cũng từ từ biến mất.

Bước chân trầm ổn của người đàn ông, đung đưa theo quy luật, khiến cho Phù Nhược Nhi cảm thấy thật thoải mái.

Cô hừ nhẹ một tiếng, giống như một con mèo, nghiêng đầu cọ cọ vào lớp vải áo quần.

Lúc trước va chạm ở cửa thang máy, thiếu chút nữa thì tạo ra án mạng. Cô chỉ nhớ sau khi té ngã, đầu đụng xuống đất khiến cho trước mặt cô trở nên tối sầm, còn tình huống bây giờ là thế nào, cô cũng không biết rõ.

Rời khỏi đám đông tụ tập, lực ảnh hưởng cũng giảm nhiều, ý thức của cô dần dần hồi phục lại, chân mày nhíu chặt dần buông lỏng ra, đầu óc vẫn còn mơ mơ màng màng, tất cả động tác đều do bản năng.

Đây là ai? Muốn ôm cô đi đâu? Bệnh viện hay là phòng y tế? Sau gáy của cô truyền tới một cảm giác nóng hừng hực, chóng mặt. 

Bước chân dừng lại, cô mờ mịt ngẩng đầu lên, hoang mang nhìn bốn phía.

Quái, phòng y tế này, sao lại giống phòng ngủ như vậy? Chỗ mềm mại mà cô đang ngồi, giống như một chiếc giường vừa lớn vừa êm ái.

Còn chưa nhìn ra đầu mối gì, cả người cô liền bị đặt xuống.

“Thật là đau.” Cau mày đưa tay ra sau ót, cô khẽ lẩm bẩm một tiếng, miễn cưỡng mở mắt ra.

Xuất hiện ở trước mặt, là một người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai. Ngũ quan của anh sắc sảo, vô cùng tuấn mỹ. Đôi mày kiếm sắc bén, làm tôn lên đôi mắt đen kia, có chút sắc bén.

Nhìn rất đẹp trai, so với ác ma trong tưởng tượng của cô còn anh tuấn hơn, nhưng mà, tại sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy? Cảm giác đau đớn ở đầu còn chưa kịp bình phục lại.

Bây giờ, gương mặt anh tuấn này có chút âm hiểm, ghé sát gần mặt của cô, đầy vẻ nghi ngờ trừng mắt nhìn cô. Cô không biết sống biết chết, một lần nữa cảm thán, tại sao lại có người đàn ông có dáng dấp đẹp trai như vậy?

“Phù tiểu thư, cô không sao chứ?” Câu hỏi vang lên.

“Ưm... Đau!” Cặp chân mày xinh đẹp khẽ nhíu lại, tay ôm lấy sau ót, chậm rãi chống người ngồi dậy.

Hơi thở nóng hổi lất phất thổi bên tai, xẹt qua tóc của cô, mang tới cảm giác ngứa ngáy.

“Rất đau sao? Mới vừa rồi có tới phòng y tế kiểm tra rồi, bác sĩ nói có chấn thương nhẹ ở sọ não.”

Long Húc Hàng cúi đầu, đôi mắt khẽ lóe lên ánh sáng khác thường, từ đôi chân trắng trẻo, nhìn một đường lên cặp eo thon, ngực nở nang, cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp.

Người phụ nữ này đúng là mỗi ngày một vẻ, lần này mặc bộ đồ công sở chuyên nghiệp, ngược lại cho anh một cảm giác hoàn toàn khác, lúc mới đầu, quả thật là anh không nhận ra được.

“Chấn thương sọ não? Ôi, tại sao tôi lại xui xẻo như vậy?” Cô hít hít mũi, đau tới mức không ngừng rên lên.

“Đúng rồi, tại sao cô lại xuất hiện ở công ty tôi? Tôi cảm thấy vụ án giữa chúng ta, đã xong rồi mà.”

“Công ty chúng tôi muốn ký kết kế hoạch hợp tác lâu dài với ‘Huyền Vũ’.” Cô trả lời theo tình hình thực tế.

Mày rậm nhíu lại, Long Húc Hàng không mở miệng.

“Nhưng mà, vẫn phải chờ thông báo, không ngờ, mới vừa đi ra khỏi cửa, thì bị đụng tới mức chấn thương sọ não.” Mặc dù cảm thấy rất xung khắc với người đàn ông này, nhưng cô vẫn cảm thấy uất ức nói, đôi môi đỏ mọng mấp máy, có chút nũng nịu lại có chút ngây thơ.

Long Húc Hàng nhíu mày, không hề mở miệng, chỉ nhìn cô.

Ôi, thiệt là, người đàn ông này cũng không biết ga lăng mở miệng an ủi một chút sao?

Đầu nặng nề, Phù Nhược Nhi không nhịn được, cả người nằm về phía sau, còn chưa đụng xuống giường, sau cổ đã có một cánh tay, vững vàng đỡ lấy cô, chớp mắt một cái đã đỡ cô trở lại.

Long Húc Hàng nhìn cô gái nhỏ nhắn ở trong tay, mày rậm nhíu lại, “Cô muốn đau nhiều hơn à?”

“Đầu hơi choáng váng ~” Cô đáng thương nói, cả người mềm oặt ra.

Bởi vì được ôm quá thoải mái, cô không có ý định phản kháng chút nào, xụi lơ ở trong tay của anh, cô thích nhiệt độ của anh, cũng thích mùi vị của anh, có cảm giác khiến cho người ta yên tâm.

Thật là mâu thuẫn mà, rõ ràng rất xung khắc với người này, vẫn còn nghi ngờ anh là tiểu nhân, nhưng tại sao mùi vị này lại khiến cho cô yên tâm như vậy?

Lần này, Long Húc Hàng bất đắc dĩ từ từ đặt cô nằm xuống dưới giường, “Đây là nhà trọ của tôi, bình thường rất ít khi tới đây, trước hết cô cứ nghỉ ngơi ở đây đi đã.” 

“Ừ, cám ơn, nhưng mà, anh có thể lấy gì cho tôi ăn trước đi đã được không?” Cô thật sự rất đói bụng.

Trong phòng ngủ yên tĩnh, chỉ có dạ dày đói meo của cô phát ra tiếng kháng nghị đáng thương.
Bình Luận (0)
Comment