Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 139

Hồ nước rất lớn, dán sát vào sườn núi, trên bờ có liễu, liễu rủ xuống mặt hồ, tung bay trong gió.
Ngả Vân ngơ ngác đứng bên hồ, nhìn những cơn sóng nước nhộn nhạo, không ai biết nàng đang nghĩ gì. Dương Phàm cầm lấy cần câu, nhanh nhẹn móc con giun vào lưỡi, hạ cần xuống nước, thật sự là phá vỡ không khí yên tĩnh nơi này.
Ngả Vân quay đầu lại nhìn Dương Phàm đang nhìn mặt nước, không khỏi lẩm bẩm nói:
- Đồ đáng ghét.
Dương Phàm nghe thấy rõ lời nàng nói, nhưng không muốn quay đầu lại, cười cười, nhỏ giọng nói:
- Người thích mắc câu.
Một đối, một đáp, không khí khá quỷ dị. Thực ra tâm tư hai người cách nhau mười vạn tám ngàn dặm, giống như trời chiều ngả về tây, liễu tung bay trong gió, nhưng vẫn vô tình đi xa, không hề quay lại. Hai người, một người đi đằng trước, một người đi đằng sau, hai người mà đi cùng mới là chuyện lạ.
Ngả Vân phát hiện Dương Phàm không có định để ý tới mình, không khỏi lộ ra một tia buồn bã, ngồi xuống cạnh Dương Phàm, nhàm chán nhìn mặt hồ, nhỏ giọng nói:
- Bạn gái anh rất đẹp. Cô ấy gần đây giúp Tiểu Điệp một chút, hình như là điều đến làm người phụ trách chuyên mục gì đó.
Dương Phàm không thèm quay đầu lại, chỉ đưa tay ra hiệu đừng lên tiếng, tiếp tục chú ý phao trên mặt nước. Ngả Vân không khỏi mất mát, đứng dậy, đi đi lại lại bên hồ nước.
Cá trong hồ không nể mặt chút nào, Dương Phàm đợi hơn mười phút mà vẫn không có con nào mắc câu. Vương Vĩ Tân gọi, Dương Phàm lúc này mới bỏ cần câu xuống.
Bữa tối không nhiều món ăn lắm, nhưng rất đặc sắc, có gà rừng luộc, thỏ nướng. Hai người Dương Phàm cũng chưa từng được ăn món này. Rượu là rượu gạo do người dân trong núi tự nấu, không quá mạnh, nhưng rất vừa miệng.
Ngả Vân ăn rất nhiệt tình, điều này làm Biện Vĩ Cường không khỏi cười đắc ý. Người vùng đồi núi thường hay uống nhiều rượu, chẳng qua Dương Phàm khoát tay chặn lại;
- Tối còn có việc.
Hắn uống được hai chén liền thôi, chết sống cũng không uống nữa.
Bởi vì Dương Phàm là quan trên, Biện Vĩ Cường cũng không thể ép buộc.
Đưa Ngả Vân về khách sạn. Ngả Vân xuống xe liền quay đầu lại hỏi Dương Phàm:
- Có vào ngồi chút hay không?
Dương Phàm mỉm cười lắc đầu:
- Không được, anh còn rất nhiều chuyện phải làm.
Về đến nhà khách, Dương Phàm thấy Hầu Vệ Đông đang ngồi ở cửa hút thuốc. Hắn thấy Dương Phàm cầm một cái rương đi tới, Hầu Vệ Đông lập tức tiến lên, nhìn lướt qua, chậc chậc nói:
- Phát tài, cái này...
Dương Phàm khá thích tính cách người này, cười nói:
- Thấy là có một nửa.
Hầu Vệ Đông không khỏi có chút xấu hổ nói:
- Đâu thể được, lấy một chút đã là rất được rồi.
Dương Phàm không dây dưa về chuyện này nữa, nói sang chuyện khác:
- Thái Trung đang nói chuyện với chiến hữu sao? Có mấy người?
Hầu Vệ Đông nghiêm mặt nói:
- Có sáu người nữa đến. Tạm thời ở lại chỗ mà Lưu Thiết bố trí.
Dương Phàm rất hài lòng với sắp xếp như vậy. Vĩ Huyền bây giờ đang rất nguy cấp, trong tay mình có hai quân bài ẩn, đến lúc mấu chốt chẳng may có con chó nào bị dồn đến chân tường cắn lại mình, vậy quân bài ẩn sẽ có tác dụng rất lớn.
- Anh thuê một căn nhà, bố trí mọi người vào đó ở. Sau này có rất nhiều chuyện cần mọi người làm.
Vừa nói Dương Phàm liền móc một thẻ ngân hàng trong ví ra, đưa tới:
- Mật mã là 6 6.
Hầu Vệ Đông gật đầu, cầm lấy thẻ, lặng lẽ xoay người đi ra ngoài.
Hầu Vệ Đông vừa mới đi khỏi, điện thoại di động của Dương Phàm đã vang lên, lấy ra thì thấy là Bộ Yên gọi tới. Dương Phàm không khỏi mỉm cười, người phụ nữ này đang ở trong tâm trạng rất vi diệu, cần phải rắc chút muối vào vết thương của cô ta. Tóm lại một lần lấy ra mấy chục triệu, Dương Phàm không thể thay đổi. Trang trại trà, quặng mỏ, hai ngành kiếm bộn tiền này, Dương Phàm đã chú ý đến từ lâu.
Chỉ cần Bộ Yên thỏa hiệp, trong tay có đủ chứng cứ lật đổ thế lực do Lô Trò cầm đầu, Dương Phàm mặc dù chưa chắc đã tiến lên được một bước, nhưng lời nói sẽ có quyền uy tuyệt đối, khống chế hai ngành này dễ như trở bàn tay. Đây cũng là nguyên nhân mà Dương Phàm còn đủ kiên nhẫn trêu đùa Bộ Yên, nếu không quan tâm gì đến sống chết của cô ta.
Sau khi khống chế được mỏ quặng, Dương Phàm định cho đám người Hầu Vệ Đông quản lý, chỗ đó cần có người đi chủ trì. Trầm Ninh cũng cần phải kéo vào, có lợi cùng hưởng sẽ khiến mọi người gắn liền nhau. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Ừ, là tôi.
Giọng Dương Phàm có chút lạnh nhạt, Bộ Yên đầu bên kia đang rất hy vọng, bị lời này của hắn đánh cho tan tác.
Một lúc sau Bộ Yên mới ủy khuất nói:
- Anh có bận không? Tôi muốn nói chuyện với anh một lần nữa.
Dương Phàm lạnh lùng nói:
- Còn có gì cần bàn chứ? Không phải nói rõ hết rồi sao?
- Tôi đang ở dưới lầu, anh xuống đi.
Bộ Yên vừa nói liền dập máy, Dương Phàm không khỏi cười đắc ý, châm điếu thuốc, ngồi trên ghế từ từ hút hết, sau đó mới đi ra cửa, đứng trên hành lang nhìn xuống.
Một chiếc xe màu đen đỗ trong sân, không cần nói cũng biết Bộ Yên đang ở trong xe đó. Dương Phàm từ trên cao nhìn xuống, thở dài một tiếng, ra vẻ bất đắc dĩ, lắc đầu xoay người lại đóng cửa, từ từ đi xuống.
Đi đến trước xe, Bộ Yên hạ cửa kính xuống, có chút sợ hãi nhỏ giọng nói:
- Anh lên xe đi.
Dương Phàm trừng mắt nhìn Bộ Yên một cái. Bộ Yên vội vàng xuống xe, lặng lẽ đi tới cửa bên, để trống vị trí lái xe. Dương Phàm hừ một tiếng, lên ghế lái.
Ra khỏi nhà khách, chạy đến khu khai phá, dừng lại chỗ cỏ dại mọc đến mắt cá chân. Dương Phàm châm một điếu thuốc, sau đó lạnh lùng nói:
- Được rồi, nơi này không có ai khác. Cô muốn nói gì thì nói đi.
Bộ Yên lặng lẽ đứng trong bóng đêm không nói gì, hai mắt nhìn chằm chằm đồng hoang bát ngát trước mắt. Dương Phàm bây giờ đang rất kiên nhẫn, châm thuốc hút không nói gì.
- Có thể cho bác tôi một con đường sống không? Cô ấy là người tốt nhất trên đời với tôi.
Dương Phàm không nói gì. Bộ Yên càng thêm lo lắng, thở hổn hển một chút, nhỏ giọng nói như tiếng mèo kêu:
- Bác em dựa vào ngủ với đàn ông mà đi đến ngày hôm nay. Lô Trò, Ngụy Thanh Sơn, Y Đạt Hữu. Theo cách nói của anh, bác em dựa vào thân xác mà lập nghiệp, không sai. Nhưng bác đối với em rất tốt. Em không hy vọng thấy bác kết thúc trong đau đớn.
Từ đoạn này đổi cách xưng hô của Bộ Yên dành cho Dương Phàm, vì đang cầu người mà.
Bộ Yên rõ ràng đã hơi loạn, nói năng cũng loạn. Dương Phàm cảm thấy người phụ nữ này đã hoàn toàn loạn, từ từ mở cửa xe đi ra ngoài, dựa vào thành xe, nhìn dãy núi phía xa xa.
Bộ Yên bối rối đi xuống theo hắn, đứng đối diện Dương Phàm, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt có chút mơ hồ của hắn trong bóng đêm.
- Vĩ Huyền là một nơi rất tốt, nhưng cô nhìn xem, bị những kẻ đó biến thành thế nào rồi? Chỉ riêng ngân hàng đã nợ đến mấy trăm triệu. Trung Quốc có một câu ngạn ngữ, thiên lý làm quan chỉ vì tài. Ok, các người muốn tiền, nhưng lúc lấy tiền cũng phải làm chút chuyện nghiêm chỉnh chứ. Cô mở mắt ra nhìn xem nơi này đã bỏ hoang bao lâu, lại nghĩ đến quảng trường kia xem, nghĩ đến cả huyện có bao con đường tốt. Nói khó nghe một chút, đám quan chức bao gồm cả bác cô đều là đám lòng lang dạ sói. Còn có cô, một con đàn bà, không tìm một thằng mà sống vui vẻ qua ngày, cô xem những gì mình làm xem? Xa không nói, chỉ nói hôm xây dựng quảng trường, thủ hạ của cô đã đánh bao nhiêu người? Đám nữ nhân viên phục vụ trong khách sạn Vân Lĩnh, tôi nói cô tổ chức bán dâm cũng không quá đáng? Cô cho rằng có chỗ dựa trong huyện là mình không vấn đề gì sao? Cô làm, trời đang nhìn, sớm muộn cũng có người thu thập cô. Cô cho rằng chút tiền thối tha đó là mua được tôi sao? Tôi nếu không phải làm cho dân chúng Vĩ Huyền thoát khỏi tai họa đám chết tiệt các người gây ra, tôi thừa cơm mà nói nhảm với cô sao?
Dương Phàm không nói thì thôi, nói thì một tràng dài như cơn mưa rào xối xả. Nói đến độ Bộ Yên tái nhợt, mặc dù ánh sáng mờ nhạt vẫn có thể thấy rõ ràng.
Bộ Yên cúi đầu, thở hổn hển, một lúc sau mới ngẩng đầu nói:
- Trong tay em có đủ chứng cứ, anh muốn lật đổ Lô Trò, em sẽ là người làm chứng. Em chỉ muốn anh ngủ với em. Chẳng qua chính là hy vọng anh có được cơ thể em, lúc mấu chốt có thể thương xót em.
Dương Phàm nghiêng đầu nhìn Bộ Yên, lạnh lùng nói:
- Lão Tử không có gái để ngủ sao? Ngủ với cô quá phiền phức làm gì? Cô nghĩ đầu tôi bã đậu sao?
Bộ Yên không nói gì, hai tay ôm lấy người, mở cửa xe, chui vào bên trong, nhỏ giọng nói:
- Lên xe đi, bên ngoài gió lớn lắm, em cảm thấy lạnh.
Dương Phàm do dự một chút, cuối cùng vẫn cảm thấy có điểm không đúng, nhưng lại không nghĩ ra. Lúc này Bộ Yên ở bên trong gầm nhẹ:
- Con mẹ anh chứ, lão nương là hoàng hoa khuê nữ, còn có thể làm anh bị thiệt sao?
Nói thật, gặp người phụ nữ như thế này, Dương Phàm đúng là bất đắc dĩ. Mũi cô nàng này rất thính, từ ngày đầu tiên mình đến Vĩ Huyền, cô ta đã ý thức được rất nhiều điểm không đúng, hơn nữa lập tức tới gần. Dương Phàm mặc dù không có ý định làm gì ở Vĩ Huyền, nhưng trong lúc vô tình hắn đã thành một hòn đá làm đánh động mặt nước yên ả Vĩ Huyền này.
Thở dài một tiếng, Dương Phàm vào xe, hắn hơi do dự một chút, nhưng vẫn đóng cửa xe lại. Bộ Yên trong xe lúc này mới cười cười, lộ ra hàm răng trắng trong bóng tối:
- Thực ra em cũng không nghĩ nhiều như vậy, đều là anh ép em. Bây giờ anh nếu không đáp ứng điều kiện của em, chúng ta sẽ cùng chết.
Dương Phàm nghe xong không khỏi kinh hãi, chẳng qua trên mặt vẫn rất bình tĩnh:
- Cô nói thế có nghĩa là gì? Nói rõ chút, đừng úp úp mở mở.
- Phía sau xe có một chiếc rương đặt thuốc nổ, không quá nhiều nhưng cũng đủ làm nổ tung chiếc xe này. Bây giờ bộ phận khống chế đang nằm trong tay lão nương, anh nếu không đáp ứng em, em sẽ ấn nút cho nổ, mọi người cùng xong đời.
Dương Phàm đầy mồ hôi lạnh, khó trách mình luôn cảm thấy không đúng. Thì ra con đàn bà này còn có chiêu khác. Nhìn tay Bộ Yên một chút, đúng là có bộ điều khiển.
- Hắc hắc, anh chàng đẹp trai, anh đừng nhúc nhích à nghe. Chuyện gì lão nương cũng cho anh làm. Ngoan nào, nhất định phải nghe lời.
Bộ Yên cười lớn, nâng tay bật đèn, Dương Phàm thấy Bộ Yên đang rất đắc ý.
- Hừ hừ, cho dù anh tinh ranh như quỷ, không phải vẫn uống nước rửa chân của lão nương sao?
Bộ Yên nhìn thấy vẻ khiếp sợ trên mặt Dương Phàm, càng thêm đắc ý. Dương Phàm thực sự không biết nên nói gì mới tốt, trong lòng đang rất loạn, Hắn thầm nghĩ sau này tuyệt đối không được xem thường phụ nữ. Cho dù khống chế mọi thứ trong tay, cũng không thể đánh giá thấp khả năng phản kích của phụ nữ.
Bình tĩnh, Dương Phàm bảo mình nhất định phải bình tĩnh.
- Con đàn bà này, tôi thừa nhận cô dạo làm tôi rất sợ hãi.
Dương Phàm cười cười bất đắc dĩ, lấy một điếu thuốc trong túi ra châm, hút một hơi thật sâu, nói:
- Bộ Yên, tôi thấy có phải là cô đã bị đàn ông bỏ rơi?
Bộ Yên không khỏi sửng sốt, không tự giác nói:
- Sao anh biết?
Dương Phàm cười cười, không nói. Bộ Yên không hỏi hung hăng nói:
- Anh nói đúng, thằng chó chết đó, em không chịu lên giường với nó, nó liền cùng với đứa con gái khác. Sau này lão nương bảo người đánh gãy chân nó.
Dương Phàm cố làm cho mình cười:
- Tôi nếu là cô, nhất định đánh nát trứng của nó.
Bộ Yên run lên một chút, không khỏi thở dài nói:
- Anh cho rằng em không nghĩ sao. Nhưng hắn vẫn là người đàn ông đầu tiên mà em thích, không thể làm như vậy được.
Nói xong Bộ Yên cảnh giác nhìn Dương Phàm:
- Anh đừng có mà đổi đề tài, thiếu chút nữa mắc mưu anh. Anh quá giảo hoạt.
Dương Phàm giơ tay lên đầu:
- Được được. Bây giờ đến cô nói, có điều kiện gì cứ nói. Lão tử đáp ứng hết, đáp ứng cô.
Bộ Yên mỉm cười, lấy một chiếc khăn tay ra, đưa cho Dương Phàm, nói:
- Bịt mắt mình đi.
Dương Phàm bất đắc dĩ cười cười, làm theo.
Sau khi bịt mắt, Dương Phàm nghe thấy tiếng xào xạc, cười hỏi:
- Cô đang làm gì thế?
Giọng Bộ Yên đầy quyến rũ, nói:
- Lão nương đang cởi quần lót. Anh muốn thấy không? Lão nương không cho anh thấy.
Dương Phàm cảm thấy người phụ nữ này đã rơi vào trạng thái điên cuồng, không khỏi cười khổ nói:
- Cô muốn tìm một thằng đàn ông phá trinh cho mình, sao cứ phải là tôi?
Dương Phàm cảm thấy miệng Bộ Yên dán sát vào miệng mình:
- Anh muốn biết tại sao không? Hì hì em không nói cho anh. Cho anh tức chết.
Dương Phàm rốt cuộc đã có kết luận, biện pháp tốt nhất bây giờ chính là ngậm miệng lại. Trầm ngâm một chút, Dương Phàm cảm thấy một bàn tay đang run lên, kéo khóa quần mình xuống. Hành động này làm Dương Phàm rất xấu hổ. Tôn nghiêm của đàn ông bị xúc phạm làm Dương Phàm không nhịn được nữa, cởi khăn tay xuống, Bộ Yên sợ hãi rút tay lại, vội vàng giơ điều khiển lên.
- Anh đừng làm loạn. Lão nương ấn nút đó.
Bộ Yên lúc này đã cởi truồng bên dưới, cặp đùi trắng nõn và dài lộ ra vùng đất bí ẩn đó. Dương Phàm thấy nơi đó trắng tinh, không giống những người phụ nữ bình thường.
- Con mẹ nó, giả thần giả quỷ, thì ra là Bạch Hổ. Bắt tôi bịt mắt, chính là như vậy sao?
Dương Phàm cười lạnh một tiếng, hai tay túm chân Bộ Yên kéo về phía mình:
- Cô muốn chết thì ấn nút đi. Lão tử trước khi chết cũng phải chơi được cô. Muốn chơi, lão tử cũng phải chiếm thế chủ động.
Dương Phàm nói đầy chính khí, đầy vẻ ***. Chẳng qua Dương Phàm thực sự đã giận, cho nên không hề do dự, ngay cả quần cũng không cởi ra, cởi khóa quần, lấy ra, không hề khởi động, tìm được nơi khô khốc đó, một tay mở cái khe mũm mĩm đó, đâm mạnh vào.
"A a" Bộ Yên kêu thảm một tiếng, Dương Phàm nghe thấy thế không khỏi sợ hãi, cô gái này đừng đau đến độ mà ấn loạn, làm thuốc nổ nổ tung.
Điều Dương Phàm lo lắng không xảy ra, nhưng lúc này Bộ Yên đã vứt điều khiển xuống, cười đắc ý nói:
- Anh là đồ sợ chết, lão nương chỉ dọa anh mà thôi.
Dương Phàm vô cùng tức giận, lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang vô cùng đắc ý mà dạng chân ra, mắt hắn lóe hung quang, hung hăng nói:
- Không có thuốc nổ sao? Vậy lão tử cho cô chết.
Vừa nói, Dương Phàm đè xuống, không biết lúc này Bộ Yên nghĩ gì mà lại giãy dụa, giơ tay lên tắt đèn, cả xe rơi vào bóng tối.
Tiếng nghiến răng nghiến lợi và tiếng rên rỉ không ngừng trở thành giai điệu chủ đạo trong xe.
Không làm không biết, vừa làm lại sợ đến giật mình. Sau cơn đau đớn đầu đời, ở sâu trong chỗ *** của người phụ nữ bắt đầu dễ chịu, Dương Phàm cảm thấy bên trong như có một cái miệng nhỏ nhắn đang ngậm chặt lấy *** của mình, Bộ Yên đúng là cực phẩm.
Khi thấy Bộ Yên sắp đạt đến đỉnh, Dương Phàm đột nhiên ngừng lại, Bộ Yên kêu khẽ một tiếng trong bóng tối, cảm thấy người bị nhấc lên, đặt lên trước. Lúc này Bộ Yên rất ngoan ngoãn làm theo. Chẳng qua khi thấy một thứ nóng bỏng, cứng ngắc ấn vào *** của mình, Bộ Yên không khỏi giãy dụa.
Lại một cơn đau đớn, Bộ Yên cảm thấy như bị xé rách, không khỏi há mồm mắng to:
- Anh là thằng biến thái. A, xin anh, nhẹ một chút.
Dương Phàm gầm lên phẫn nộ trong đêm, ngẩng đầu nhìn mở cửa kính, cho mặt trăng chiếu vào, sau đó lạnh lùng nói với người phụ nữ trước mặt:
- Đây là cái giá mà cô đã trêu chọc lão tử. Nếu muốn phá trinh, lão tử phá hết cả.
Yên tĩnh rốt cuộc cũng kéo về, trong xe lúc sáng lúc tối. Dương Phàm ngẩng mặt nhìn ra ngoài cửa kính, ánh trăng đáng chết không biết xấu hổ đang chiếu vào.
Bộ Yên co mình vào trong một góc nghỉ một lúc, sau đó bò đến trước mặt Dương Phàm, nhìn hắn với vẻ đáng thương:
- Bác em nói với em, đàn ông khi chơi gái trinh, luôn có chút thương tiếc. Thực ra em cũng thích anh, nếu không cũng không mặt dày như vậy.
Dương Phàm vẫn nghiêm mặt, ngẩng đầu nhìn ánh trắng trong đêm tối. Bộ Yên trong bóng tối thở dài một hơi nói:
- Anh là thằng đàn ông hẹp hòi, ích kỷ. Người ta thiếu chút nữa là đến, anh không thể đổi chút chút được sao? Sau này không trả thù anh như vậy nữa.
Dương Phàm rốt cuộc cũng cúi đầu xuống, tát mạnh vào bộ mông tròn lẳn của nàng, hung dữ nói:
- Sáng mai mang các thứ đến cho lão tử, nếu không lão tử giết cả nhà cô. Không ngờ dám chơi lão tử. Cả đời này lão tử hận nhất bị chơi.
Bộ Yên kêu khẽ một tiếng cười hì hì, rất đắc ý lấy một con dao nhỏ ra, Dương Phàm thấy thế không khỏi kinh ngạc. Chỉ thấy Bộ Yên chổng mông lên, cầm dao cắt lấy miếng da chỗ mình ngồi, sau đó nhét vào lòng Dương Phàm:
- Cầm lấy, làm kỷ niệm.
Dương Phàm mở ra nhìn, thấy đỏ hồng, trong lòng không khỏi cười lạnh nói:
- Ai biết là thật hay giả.
Bộ Yên không hề tức giận, ngã vào người Dương Phàm:
- Anh có phải còn gin đâu mà không phân biệt được thật hay giả? Đừng có mà giả vờ, anh rất thành thục đó.
Dương Phàm nghẹn lời, châm điếu thuốc hút. Bộ Yên khom người lấy một chai nước suối, uống hai hớp, sau đó nhỏ giọng nói:
- Em rửa cho anh chút nhé. Những người phụ nữ vùng núi như em, sau khi *** đều phải rửa cho đàn ông.
Dương Phàm vẫn đang mặc quần, nên cười mắng:
- Cô cảm thấy có thể rửa sao?
Bộ Yên cười cười, nói với thế mình thắng:
- Anh đừng có giả vờ. Loại đàn ông kiêu ngạo, lạnh lùng như anh đều thích giả vờ. Từ chuyện cho lão giáo viên già chút tiền, em có thể thấy anh là thằng mềm lòng. Nếu không anh nghĩ em ngu à mà dùng cách này trói anh.
Vừa nói Bộ Yên cầm lấy khăn tay, thấm chút nước, cúi đầu lau rửa. Dương Phàm trong lòng thầm mắng mình một câu "Mình quá vô dụng" Thì ra loay hoay một lát, tiểu Dương Phàm lại có phản ứng. Bộ Yên dán sát vào tai Dương Phàm, cầm tay Dương Phàm đặt lên ngực mình:
- Bóp em đi, em muốn.
Không đợi Dương Phàm từ chối, Bộ Yên đã ngồi lên, hừ một tiếng, nhún nhẩy.
Dương Phàm tức tối trong lòng, há mồm cắn mạnh vú trước mặt, đau đến độ Bộ Yên kêu lên một tiếng.
Bình Luận (0)
Comment