Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 196

- Trời sắp tối rồi, các người cũng đừng đi nữa.
Dương Phàm suy nghĩ một chút, ngăn cản. Tần Hinh rất nghe lời, nàng nói:
- Như vậy không đi nữa.
Dương Lệ Ảnh rất bất mãn:
- Con, mẹ muốn đi một chút.
Dương Phàm thầm nói: "Mẹ theo đoàn làm phim cả ngày cũng không đủ sao" Tuy nghĩ như vậy nhưng hắn không dám nói ra, cuối cùng vẫn Hiểu Vân cười hì hì nói:
- Cháu đi cùng cô.
Ba người phụ nữ nói chuyện một lúc, đang hòa hợp. Dương Phàm thấy muốn ngăn là không thể. Hôm nay đúng là đen đủi. Hắn không thể làm gì khác hơn là cười khổ nói:
- Được rồi, con lái xe đưa mọi người đi.
Dương Phàm nói như vậy, Dương Lệ Ảnh cũng chẳng có gì để nói, gật đầu mọi người cùng nhau đi ra ngoài. Quán ăn ngay ở quảng trường, màn đêm đã buông xuống, quảng trường cũng bắt đầu nhiều nhiều, không ít người ra đây hóng mát. Hạ Tiểu Bình sau khi nhận chức đã bỏ một triệu ra để sửa chữa quảng trường. Trời mùa hè đang nóng, rất nhiều người đến đây hóng mát.
Trên quảng trường rất náo nhiệt, các hàng quán đều có, còn có không ít đứa bé chơi mấy trò như trượt băng....
Quảng trường không cho đỗ xe, Dương Phàm không thể làm gì khác là cho ba người phụ nữ xuống trước, mình thì lái xe đi đỗ, sau đó tìm ba người sau.
Quảng trường rất rộng, Dương Phàm tìm một lúc mới phát hiện ra ba người đang đứng trước mặt một quán. Từ phía xa nhìn thì Hiểu Vân mặc dù kém một chút nhưng rất thành thục và quyến rũ, coi như là mỹ nữ. Ba người đẹp đứng cạnh nhau, muốn cái này muốn cái kia. Người đi qua nơi đây thấy thế đều đứng xa xa nhìn.
- Nhìn cái gì thế? Mắt sắp rơi ra rồi, xem về nhà con này thu thập như thế nào.
Đôi vợ chồng bên cạnh Dương Phàm hình như đang diễn một vở kịch ngắn đầy mâu thuẫn. Dương Phàm nghe thấy rõ, không khỏi cười tự hào. Nói về khuôn mặt, Dương Lệ Ảnh xinh nhất. Dương Phàm ít nhiều thấy tự hào vì mẹ mình. Dương Phàm không đi đến mà đứng cách mấy mét, giống như những người đi đường đứng xem.
Ba người phụ nữ coi như biết thu liễm, chủ quán bận rộn một lát, đưa mỗi người một món, ba người thu đội. Mắt Dương Lệ Ảnh rất sắc, lập tức thấy Dương Phàm đang đứng một chỗ cười cười. Đắc ý giơ túi trong tay lên, bên trong đều là thịt nướng.
Dương Phàm cười cười, ra hiệu bảo mọi người đi theo, mình đi lấy xe. Vừa mới đi xe tới, nhìn thấy có một chiếc xe chắn trước mặt ba người.
Xảy ra chuyện gì? Dương Phàm cả kinh, vội vàng xuống xe.
- Hinh Hinh, anh rốt cuộc đã tìm được em. Ồ, chị gái, chị rất đẹp.
Dương Phàm đến nơi thấy có một thằng thanh niên đang từ trên xe Mercedes – Benz chạy xuống, giọng điệu rất huyeenh hoang.
Dương Phàm đến, Tần Hinh mặt hơi đổi, lớn tiếng nói với thằng kia:
- Thiệu Lương, tôi đã nói với anh bao nhiêu lần, đừng làm phiền tôi nữa. Giữa chúng ta là không thể.
Giọng rất lớn như sợ Dương Phàm không nghe thấy vậy. Lúc này Dương Lệ Ảnh cũng cau mày nói:
- Cậu đi xe thế nào vậy, vừa nãy chút nữa va vào chúng tôi.
- Chị gái xinh đẹp, đừng giận. Tôi mang chị đi hóng gió là được chứ gì? Hinh Hinh cũng cùng đi chứ, chị này cũng đi chứ.
Mẹ nó. Dương Phàm đi đến gần nghe thấy thằng này không biết sống chết, muốn dụ dỗ vợ chủ tịch tỉnh, còn có ý một mũi tên trúng ba con chim, đúng là không biết chữ chết viết như thế nào.
Dương Phàm không nói một câu, vung tay tát vào đầu hắn:
- Thằng ranh, mày muốn dẫn ai đi hóng gió?
Cái tái rất mạnh, thằng này lảo đảo nhào tới trước, chút nữa ngã xuống đất.
- Con mẹ nó, muốn chết à.
Thằng này quay đầu lại mắng một câu. Dương Phàm coi như thấy rõ hắn, tóc tai đỏ chót không tính, một tai còn đeo hai cái khuyên.
Dương Phàm còn chưa kịp ra tay, hai cảnh sát đã lao tới, trong đó có Nhã Dịch An. Sau khi thi lễ với Dương Phàm, rút một tờ biên bản ra, Nhã Dịch An ra vẻ công an thi hành nhiệm vụ nói:
- Thằng ranh, tôi nghi ngờ xe của cậu có đồ cấm trong đó, mời cậu phối hợp kiểm tra.
Mặt thằng này tái đi, tức giận mắng:
- Cảnh sát thì giỏi lắm hả? Có bản lãnh các người bắt tôi đi. Con mẹ nó, nó đánh tao, sao bọn mày không để ý?
Nhã Dịch An trừng mắt nhìn hắn nói:
- Mày nói phó bí thư Dương đánh mày? Có ai thấy không?
Lúc này quần chúng vây xem đã nhận ra Dương Phàm. Sau khi phó bí thư trẻ tuổi đến, nạn quan liêu ở Vĩ Huyền đã thay đổi rõ ràng. Xa không nói, thái độ làm việc của cảnh sát bây giờ đã đều là lễ độ, sau đó lấy biên bản ra. Phòng ban nào làm việc chậm trễ, quần chúng cũng có thể gọi điện thoại trách. Trong vòng một ngày làm việc, nhất định sẽ có câu trả lời thuyết phục.
- Chúng tôi không thấy phó bí thư Dương đánh người, chỉ thấy thằng ranh này trêu chọc phụ nữ.
Quần chúng xung quanh lập tức hét, có người còn tức giận nói:
- Mẹ nó, việc gì phải phí lời với nó. Cảnh sát tránh ra, xem chúng tôi thu thập nó như thế nào. Đến Vĩ Huyền còn ra vẻ ngưu, còn dám vu cáo phó bí thư Dương đánh nó.
Dương Phàm chẳng muốn so đo với thằng ranh này, cười cười với Nhã Dịch An:
- Tôi đưa mấy người này về, có gì cần phối hợp, đồng chí gọi điện cho tôi.
Nhã Dịch An đứng nghiêm, lớn tiếng nói:
- Vâng.
Chờ bốn người Dương Phàm lên xe, Nhã Dịch An mới quay đầu lại nói với tên thanh niên:
- Coi như thằng ranh mày gặp may. Tao cảnh cáo mày đừng có mà gây chuyện nữa.
Thằng này còn định mở miệng cãi, chẳng qua thấy có không ít thằng thanh niên ở xung quanh đang nhìn mình đầy hung dữ, lập tức lên xe chạy đi.
- Thằng vừa nãy là ai?
Dương Phàm vừa lái xe, ra vẻ không để ý nói.
Tần Hinh cười giải thích:
- Một tên lưu manh, con một lãnh đạo sở Kiến trúc tỉnh. Ỷ vào bối cảnh nhà mình mà làm xằng làm bậy.
Dương Phàm hơi giật mình. Chuyện của Du Nhã Ny hình như là do sở Kiến trúc làm loạn. Ghi nhớ điểm này, Dương Phàm tiếp tục ra vẻ tùy ý nói:
- Ồ, con của vị lãnh đạo nào?
- Cụ thể em không biết, hình như hắn nói bố hắn là giám đốc sở Kiến trúc. Em và hắn gặp nhau ở một hoạt động trên tỉnh, sau đó như con ruồi bám lấy em, phiền chết được.
Tần Hinh bổ sung thêm câu cuối.
Dương Lệ Ảnh lúc này mới cười nói:
- Con trai, con bây giờ đã là lãnh đạo, sao có thể đánh nhau trước mặt bao người như vậy?
Dương Phàm cười nói:
- Lúc con đánh hắn, thì thân phận của con là con của mẹ, không phải phó bí thư huyện ủy.
Hiểu Vân ở bên nói giúp Dương Phàm:
- Đánh hắn là còn nhẹ. Nếu là cháu thì đánh cho hắn không bò dậy được.
Dương Lệ Ảnh tự hào cười nói:
- Có thể thấy con rất được người dân Vĩ Huyền hoan nghênh. Nếu quan chức bình thường làm như vậy, sớm đã khiến quần chúng tức giận.
Dương Phàm cười cười không nói gì, Hiểu Vân nói:
- Đó là đương nhiên ạ. Phó bí thư Dương đến Vĩ Huyền đã làm không ít chuyện tốt cho nhân dân. Chỉnh đốn đội quản lý đô thị, công an... triển khai chế độ... Tất cả những điều này người dân đều thấy rõ.
Dương Phàm trừng mắt nhìn Hiểu Vân:
- Chị không nên nói nhiều như vậy. Công việc là nỗ lực cố gắng chung của các đồng chí, đừng đội mũ quá cao cho tôi, tôi không thích.
Xe đến cửa khách sạn, dừng lại, ba người xuống xe. Dương Phàm vừa mới đỗ xe, xe cảnh sát của Nhã Dịch An đã đến gần, nhìn thấy Dương Phàm liền đi tới nói:
- Phó bí thư Dương, chúng tôi đi theo người đó, đã ra khỏi Vĩ Huyền.
Dương Phàm gật đầu khen:
- Xuất hiện rất kịp thời, hôm nào khen ngợi anh trước mặt trưởng phòng Trầm.
Nhã Dịch An kích động lớn tiếng nói:
- Cảm ơn phó bí thư Dương, tôi sau này nhất định cố gắng làm việc.
Chuyện nhỏ này cứ thế qua đi. Sau ba ngày, đoàn làm phim coi như đã xong việc ở Vĩ Huyền. Mấy hôm nay Dương Lệ Ảnh di theo đoàn làm phim, lúc này cũng phải trở về. Nhân lúc cuối tuần, Dương Phàm đi chơi với Dương Lệ Ảnh một ngày, mua đủ thứ. Sáng chủ nhật đưa Dương Lệ Ảnh lên Uyển Lăng, sớm có xe chờ ở đó đón người.
Tiễn mẹ rời đi, Dương Phàm nghĩ đến chuyện cảm ơn Mẫn Kiến. Nhân ngày chủ nhật, Dương Phàm liền gọi điện cho Mẫn Kiến.
Mẫn Kiến nghe điện, tâm trạng rất tốt, cười nói:
- Người anh em, về Uyển Lăng à.
Dương Phàm cười nói:
- Đúng vậy, đặc biệt đến cảm ơn ông anh.
Mẫn Kiến khách khí nói:
- Việc gì phải làm thế. Tôi nói với cậu, lão Tương nhiều lần tìm tôi, ý là muốn tôi đứng ra làm trung gian, cho hắn một cơ hội tạ tội. Cậu xem bao giờ thì rảnh, nể mặt ông anh này cái.
Dương Phàm suy nghĩ một chút:
- Chuyện này không gấp, cứ để hạng mục kia làm ra chút kết quả hãy nói. Tôi đang định mời cục trưởng Mẫn đi chơi, có thời gian không?
Mẫn Kiến nhớ đến việc lần trước Dương Phàm nói đến nữ nghệ sĩ, không khỏi vui vẻ:
- Không vấn đề gì, cậu nói địa điểm.
Nhắc đến chỗ chơi, đương nhiên là phải tìm Lưu Thiết. Dương Phàm nói:
- Bây giờ còn sớm, lát nữa bố trí xong tôi sẽ gọi cho anh.
Mẫn Kiến nói được, Dương Phàm liền gọi cho Trang Tiểu Lục hỏi tình huống. Vừa hay đoàn làm phim đang trên đường đến Uyển Lăng. Dương Phàm nói với hắn:
- Mấy cô bé lần trước đều gọi đi theo, lát nữa nhắn địa chỉ cho anh.
Dập máy, nói chuyện này với Lưu Thiết. Thằng ranh này vừa nghe thấy có nữ diễn viên, nước miếng sắp rơi ra, vội vàng hỏi:
- Có phần của tao không?
Dương Phàm cười mắng:
- Thằng cầm thú mày, tao có thể quên được mày sao? Nhớ gọi Trầm Ninh đi, có chuyện tốt hiển nhiên mọi người cùng nhau chơi. Tao đã bao giờ ăn mình chưa?
Lưu Thiết vội vàng đáp ứng, lập tức nói sẽ để trống cả tầng ba Trích Tiên Cư. Hôm nay chơi cả ngày. Trích Tiên Cư đúng là rất được, thật sự là tụ điểm dâm đãng quá tuyệt. Lưu Thiết cũng nói, Trích Tiên Cư bây giờ không định kiếm nhiều tiền, để làm nơi tụ tập của mọi người. Lưu Thiết bây giờ gần như đã vứt hết các ngành lúc trước đi, tập trung nhân lực và vật lực vào kinh doanh chè. Kinh doanh chè, chỉ riêng tiêu thụ ở Uyển Lăng, một tháng cũng lãi năm trăm ngàn. Bây giờ việc tiêu thụ ở Thượng Hải, trên cơ bản giao hết cho Bộ Yên. Lưu Thiết cũng nhàn nhã, chờ dự án cải tạo cựu thành xác định các nhà thầu, sau đó bắt đầu làm thành phố máy tính
Lưu Thiết gọi điện đến, Trầm Ninh đang nằm ngủ ở nhà. Thằng này nghe thấy có nữ diễn viên, lập tức nhảy bật dậy, vội vàng hỏi:
- Thật hay giả? Chuyện đoàn làm phim tao cũng biết, thực sự có thể kiếm được nữ diễn viên?
Lưu Thiết nói:
- Tao cũng không biết thật hay giả, là Dương Phàm nói.
Trầm Ninh vừa nghe là Dương Phàm nói, liền trả lời:
- Vậy là thật rồi, thằng ranh đó từ trước đến nay nói một là một.
Dương Phàm trực tiếp lái xe đến Trích Tiên Cư, đến nơi thì vừa lúc Lưu Thiết đến. Dặn hắn mấy câu, Dương Phàm nhắn tin cho Trang Tiểu Lục, nói địa điểm.
Lúc này vẫn còn sớm, còn một lúc nữa mới đến giờ cơm trưa. Dương Phàm cảm thấy sớm tụ tập là tốt. Gọi điện cho Mẫn Kiến, bảo hắn trực tiếp đến đây. Không đến mười phút, hai chiếc xe của Trang Tiểu Lục đến nơi. Trang Tiểu Lục từ trên xe đi xuống, bốn cô bé cũng xuống theo.
Trang Tiểu Lục đi tới cười nói:
- Phó bí thư Dương, người đã đến.
Dương Phàm bảo Lưu Thiết dẫn người vào, sau đó cười nói với Trang Tiểu Lục:
- Vất vả rồi.
Thấy Dương Phàm không có ý giữ mình lại, Trang Tiểu Lục có chút thất vọng, chẳng qua cũng không dám hy vọng xa vời. Bởi vì Dương Phàm bây giờ coi như đã nói chuyện lần trước coi như xong, không tính với mày. Trang Tiểu Lục hậm hực đi về. Dương Phàm đứng tại chỗ chờ một lát, Mẫn Kiến đi taxi đến. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Dương Phàm vừa thấy như vậy, liền đi tới mở cửa xe hỏi:
- Cục trưởng Mẫn, sao lại đi taxi?
Mẫn Kiến cười nói:
- Cho tiện.
Dương Phàm hỏi tiếp:
- Ra ngoài sớm như vậy, chị dâu không ý kiến gì sao?
Lúc hai người đi vào, Mẫn Kiến cười nói:
- Nhờ phúc của cậu, lão Tương đưa tôi một bộ trang sức, tôi đưa cho vợ, làm cô ta vui mừng ra mặt vì thế không gây phiền phức cho tôi.
Mẫn Kiến nói rõ ràng, Dương Phàm không khỏi mỉm cười nói:
- Cục trưởng Mẫn muốn gì, không phải là chuyện quá đơn giản sao? Chẳng qua theo tôi thấy, chúng ta đều là người có hy vọng tiến bộ, tốt nhất đừng đưa tay chân linh tinh. Nếu chị dâu có hứng thú, có thể đến cửa hàng bán xe hơi làm, lấy mười phần trăm cổ phần. Sau này có mối làm ăn nào khác thì cứ tính theo tỷ lệ này là được.
Mẫn Kiến nghe xong, mắt sáng rực lên. Vị trí này của hắn có thể nói là rất nóng, có rất nhiều người nhìn chằm chằm vị trí dưới mông hắn. Đúng như lời Dương Phàm nói, muốn thò tay thò chân thì quá dễ, nhưng tiền này không dễ cầm. Có không ít vết xe đổ hiện ra trước mặt. Bình thường rượu thuốc thì có thể nhận, nhưng tiền và hiện vật thì đừng cầm.
- Ừ, ý tốt của người anh em, tôi xin nhận. Chị dâu cậu là người của cục Kiểm toán, làm việc bên ngoài chắc không vấn đề gì. Thứ của lão Tương để trong gói trà, mai tôi sẽ trả lại hắn.
Mẫn Kiến có thể nói như vậy chẳng khác nạo tự cột mình vào liên minh lợi ích của Dương Phàm. Đừng nhìn thấy Dương Phàm bây giờ chỉ là một phó bí thư huyện, nhưng Mẫn Kiến biết bối cảnh của Dương Phàm rất lớn, nhất định phải bám chặt.
Đi được nửa đường, Mẫn Kiến đột nhiên hỏi:
- Có nên gọi Chu Phàm không?
Dương Phàm sửng sốt một chút:
- Sau này còn có cơ hội, bây giờ vẫn chưa tiện.
Thái độ này của Dương Phàm chẳng khác nào tạm thời bài trừ Chu Phàm ở bên ngoài. Mẫn Kiến gật đầu nói:
- Như vậy cũng tốt, dù sao hắn cũng là thân tín của chủ tịch Quý.
Dương Phàm cười nói:
- Liên minh này của chúng ta, hiện thời không nên quá lớn, sau này từ từ phát triển.
Trong lời này có hàm nghĩa sâu xa, có ý cùng tiến cùng lui.
Nói đến nữ diễn viên, đúng là có sắc đẹp. Mẫn Kiến vừa vào trong phòng, đưa mắt nhìn, trong lúc nhất thời lập tức trở nên mê loạn. Sau khi ngồi xuống, Dương Phàm nhìn bốn cảnh sát ngồi đối diện, cười nói với Mẫn Kiến:
- Anh chọn hai em, còn lại để cho Trầm Ninh và Lưu Thiết.
Mẫn Kiến lập tức có cảm giác được Dương Phàm đánh giá cao, không khỏi thầm đắc ý, cẩn thận quan sát bốn cô gái. Mẫn Kiến chỉ vào hai cô gái dáng người cao ráo. Dương Phàm gật đầu, hai cô gái biết điều lập tức đứng dậy.
- Hai em tiếp ông anh của anh.
Dương Phàm cười nói. Hai cô gái sửng sốt một chút, lập tức nhìn nhau, quyết đoán ngồi xuống hai bên Mẫn Kiến. Lúc này Lưu Thiết và Trầm Ninh cười hì hì đi vào, một người chọn một em, ngồi xuống.
Dương Phàm thấy đã xong, cười nói với mọi người:
- Mấy người chơi cho đã, tôi đến khách sạn, giữa trưa đoàn làm phim sẽ đến đón.
Ở đây làm như thế nào, Dương Phàm không để ý. Dù sao bốn cô nữ diễn viên này, Dương Phàm không thấy bọn họ không hề khó chịu, bất mãn. Về đến khách sạn, tìm đến phòng Tần Hinh. Hắn làm như vậy đã khiến nàng rất vui mừng và kinh ngạc. Trang Tiểu Lục dẫn người đến gặp Dương Phàm, Tần Hinh mơ hồ biết gì đó, chẳng qua cũng không hỏi. Bây giờ Dương Phàm đột nhiên xuất hiện, nói rõ không *** với mấy cô bé đó, chính là để mấy cô gái đó tiếp khách.
- Anh có thể đến, em rất vui.
Tần Hinh cười nói, Dương Phàm lấy ra bốn bao lì xì đã chuẩn bị trước:
- Em cầm lấy, lát nữa khi bốn cô bé kia trở về, em đưa cho bọn họ. Trưa anh mời các thành viên chủ yếu của đoàn làm phim dùng bữa. Em mời cả đạo diễn Trang.
Tần Hinh không khỏi thất vọng, do dự một chút, cúi đầu, khẽ cắn môi nói:
- Anh thấy em không vừa mắt?
Dương Phàm châm một điếu thuốc, hút một hơi nói:
- Tần Hinh, anh biết em đang nghĩ gì. Nhưng anh thực sự không thích giao dịch như thế. Anh giúp em chỉ vì cảm thấy em cũng không dễ dàng gì.
Tần Hinh ngẩn ra, cười khổ nói:
- Thực ra em cũng biết anh không thèm để ý đến em. Bọn em – những cô gái trong làng giải trí có một câu tránh già không tránh trẻ. Nói thẳng ra, trong lòng em có một hy vọng xa vời, hy vọng người đàn ông che chở cho em, là chỗ dựa của em sẽ là người như anh.
Dương Phàm lúc này thực sự không muốn nói chuyện này, vì thế nói sang chuyện khác:
- Ha ha, em coi như anh là chỗ dựa cho em đi. Tương lai em thích ai thì nhớ nói với anh một tiếng, tránh gặp phiền phức không cần thiết.
Ý của Dương Phàm, Tần Hinh hiểu rõ, không khỏi thở dài nói:
- Quy củ trong làng giải trí em hiểu. Nếu có thể dựa vào anh mà sống cuộc sống yên ổn, em sẽ giữ thân thể trinh trắng đợi anh đến lấy. Em không thể nợ anh.
Dương Phàm nghe xong không khỏi ngạc nhiên. Thực ra Dương Phàm không biết suy nghĩ trong lòng Tần Hinh. Tần Hinh có một ảo tưởng với Dương Phàm. Mặc dù Dương Phàm không thể cưới nàng, Tần Hinh cũng hy vọng giống như những người phụ nữ bình thường, cả đời chỉ có một người đàn ông. Trên thực tế mọi người phụ nữ đều nghĩ như vậy. Những cô gái đi vào làng giải trí, đều là dùng cơ thể mình đổi lại lợi ích. Nhưng tất cả không phải bị hoàn cảnh ép bức mới làm như vậy sao? Các nàng đúng là tình nguyện. Nhưng sau này khi về già, quay đầu lại nhìn quá khứ, có ai là không hối hận?
Vấn đề này Tần Hinh không thể trả lời, Dương Phàm cũng không thể.
Tần Hinh nói xong liền ra ngoài mời Trang Tiểu Lục. Không lâu sau Trang Tiểu Lục vội vàng chạy đến.
- Đạo diễn Trang, bố trí vai diễn nhiều hơn cho bốn cô gái kia, anh có thể làm chủ chứ?
Trang Tiểu Lục vội vàng gật đầu nói:
- Không vấn đề gì, anh cảm thấy nên bố trí như thế nào cho tốt?
Dương Phàm suy nghĩ một chút:
- Tôi cũng không rõ lắm. Anh xem như vậy có được không. Mỗi tập đều xuất hiện một hai phút, nói một hai câu, lúc nói thì có thể lộ mặt.
Trang Tiểu Lục thầm suy nghĩ, yêu cầu này đúng là hơi khó khăn chút, chẳng qua Trang Tiểu Lục rất nhanh đã nghĩ ra biện pháp giải quyết, cười nói:
- Bộ phim này mới quay ngoại cảnh, các cảnh chủ yếu còn chưa bắt đầu quay. Trước mắt còn thiếu mấy diễn viên phụ, tôi sẽ cho hai người trong bọn họ đóng, trọng tâm bồi dưỡng. Hai người còn lại tôi cố gắng bố trí thành mấy nhân vật khác, bộ phim tiếp theo sẽ bù cho bọn họ.
Dương Phàm có chút nghi hoặc nhìn Trang Tiểu Lục. Tần Hinh đứng bên cạnh cười nói:
- Đây là lần đầu tiên đạo diễn Trang làm với cương vị này trong công ty. Năm nay công ty định làm ba đến bốn bộ phim. Những công ty bình thường sau khi quay phim xong phải qua kiểm duyệt, nếu không qua được thì lỗ nặng.
Dương Phàm lập tức hiểu ý của Trang Tiểu Lục. Ông già của Trần Xương Khoa là người có quyền ở bộ Văn hóa, thành tựu mặc dù không lớn như Trần Chính Hòa, nhưng có thể làm chủ trong việc kiểm duyệt các bộ phim. Trang Tiểu Lục bây giờ đang hy vọng làm xong bộ này có thể làm tiếp bộ nữa.
Dương Phàm không khỏi cười nói:
- Bộ này nếu làm ăn được, anh còn lo không được làm đạo diễn chính sao?
Trang Tiểu Lục lập tức cười nói:
- Đãi ngộ ở công ty nhỏ và công ty lớn là khác nhau. Bây giờ có rất nhiều công ty giải trí. Ông chủ bỏ ra chút tiền là có thể kiếm được kịch bản, làm phim. Nhưng sau khi quay xong chưa chắc đã được công chiếu. Tôi chỉ muốn dựa vào một cây lớn cho mát mẻ.
- Được rồi, tôi sẽ nói với ông chủ của anh, ưu tiên anh.
Dương Phàm không nói chắc chắn, nhưng có thể nói như vậy, Trang Tiểu Lục đã rất hài lòng.
Bình Luận (0)
Comment