Tránh né là cách làm duy nhất của Dương Phàm. Rất nhiều chuyện tốt nhất là không biết. Rất nhiều chuyện là như vậy, không cần biết mày có thấy hay không, không cần biết mày có muốn thấy hay không, nó vẫn diễn ra. Cho nên ở từng vị trí sẽ có những *** tương ứng. Pháp luật, đạo đức, mấy thứ này chỉ có tác dụng ở bên ngoài, nhưng nó lại đạp phá ở phía sau.
Về đến Vĩ Huyền, Dương Phàm gọi điện cho Chúc Vũ Hàm, nói về chuyện thanh niên xuất sắc. Chúc Vũ Hàm cười nói:
- Đó là chuyện tốt, đó là vốn liếng cho sự phát triển sau này, có thể kiếm được bao nhiều thì cố bấy nhiêu.
Dương Phàm thực ra không quá để ý đến việc này. Hắn còn nghĩ lột lớp áo ngoài sáng chói ra khỏi người, trong đám thanh niên ưu tú đó có ai là sạch sẽ.
Nửa tháng sau Tề Quốc Viễn gọi điện tới, báo cho Dương Phàm biết ý đồ của Trường Chính Dương. Trường Chính Dương có thằng con trai, muốn đưa đi du học. Cho nên Trường Chính Dương muốn Tề Quốc Viễn giúp đỡ. Trường Chính Dương cũng không để Tề Quốc Viễn làm không công. Trường Chính Dương đúng là rất kiên nhẫn, sau nửa tháng qua lại với Tề Quốc Viễn mới nói ra mục đích của mình. Giao dịch giữa hai người là gì, Tề Quốc Viễn không nói, chẳng qua nói cho Dương Phàm biết có mấy miếng đất rất được.
Chuyện này Dương Phàm nói cho Hiểu Vân. Những người khác đúng là không tiện làm.
Việc điều chuyển công tác của Hồng Thành Cương cuối cùng vẫn chưa có kết quả. Hình như Lý Thụ Đường vẫn chưa có quyết định cuối cùng. Tình hình Vĩ Huyền bây giờ rất tốt, theo Lý Thụ Đường thì duy trì tình hình này, mình chẳng có nguy hại gì. Cần gì phải chuốc phiền vào người? Hồng Thành Cương không được chuyển đi, càng thêm im hơi lặng tiếng.
Hôm đó, Dương Phàm đang ngồi trong phòng làm việc xem tài liệu, Dư Phượng Hà liền gọi điện tới, rất hưng phấn nói:
- Phó bí thư Dương, khu du lịch xã chúng tôi đã có đoàn khách đầu tiên.
Đây là chuyện tốt, Dương Phàm hiển nhiên cũng vui mừng. mình phí tâm tư đúng là không mất công. Hạng mục du lịch ở xã Thỏ Lĩnh được mọi người chào đón nhất không phải là các danh thắng, mà chính là đi săn thỏ rừng. Đám du khách lên núi săn thỏ, sáng hôm sau cũng có thu hoạch. Đối với người thành phố mà nói, đây là chuyện rất thú vị. Người may mắn có thể bắt được thỏ, gà rừng... Sau đó vui vẻ mà về. Người không săn được gì cũng không nhụt chí, coi như là tìm cảm giác.
Kinh tế Vĩ Huyền đang chuyển biến rất tốt đẹp. Chính quyền có một mối tâm bệnh trong lòng Dương Phàm, đó là khu khai phát rộng lớn kia, bây giờ hầu hết các nơi đều để cỏ hoang. Nơi đó trước đây là ruộng tốt, bây giờ cả khu đó chỉ có một nhà máy sản xuất bao bì và một trạm trung chuyển.
Vì chuyện này, Dương Phàm nhiều lần trao đổi với Hạ Tiểu Bình, kết luận phải mau chóng thu hút các nhà đầu tư công nghiệp. Không công nghiệp không thể giàu. Vĩ Huyền muốn thay đổi kinh tế một cách toàn diện, không thể không có công nghiệp. Đạo lý này ai cũng hiểu, chẳng qua đi đâu tìm đầu tư? Dương Phàm rất đau đầu, Hạ Tiểu Bình cũng không có biện pháp xử lý.
Việc cải tạo cựu thành Uyển Lăng cuối cùng đã bắt đầu. Lưu Thiết cũng bắt đầu bận rộn, cả ngày đội mũ bảo hiểm đi đến công trường.
Tháng một lặng lẽ trôi qua, mùa xuân từ từ tiến tới, cũng là lúc ngày tết dần đến. Đây là đợt lễ tết quan trọng nhất trong truyền thống Trung Quốc, càng gần đến tết, mọi người càng thêm vội vã.
Tết âm lịch đối với người Trung Quốc mà nói, đó chính là đoàn tụ. Dương Lệ Ảnh đã gọi điện đến hỏi Dương Phàm, có đến ăn tết không. Dương Phàm lấy lý do phải trực ban, từ chối.
Kỳ nghỉ tết tiến tới, trong trụ sở Huyện ủy hiếm khi vắng vẻ như thế này. Dương Phàm vẫn giống bình thường, ở trong phòng làm việc một buổi sáng. Xa xa có tiếng pháo vang lên, như muốn thúc giục bước chân mỗi người. Là người độc thân, Dương Phàm chủ động nhận trách nhiệm trực đợt tết này.
Trên máy tính phát ra bài hát lần trước nghe ở nhà Trương Tư Tề, Dương Phàm chìm vào trong đó. Khẽ thở dài một tiếng, tắt điện, Dương Phàm ra khỏi phòng làm việc. Đi dạo một vòng quanh trụ sở, trong trụ sở rộng lớn chỉ có mấy cán bộ trực ban. Thấy Dương Phàm xuất hiện đều đứng dậy chào.
Dương Phàm cười cười chào mọi người:
- Đang nói chuyện gì thế?
Một cán bộ to gan nói:
- Chúng tôi vừa định đánh mạt trượt, nhưng lại không dám.
Dương Phàm cười nói:
- Cứ đánh đi, ngày tết mà, tìm chút việc vui cũng không có gì. Chẳng qua không được quá ồn.
Mấy người cười cười, Dương Phàm cũng cười nói:
- Mọi người chơi đi, tôi đi xung quanh một chút, chú ý điện thoại, xảy ra chuyện gì phải kịp thời báo cáo.
Dương Phàm vừa rời đi, trong phòng lập tức trở nên náo nhiệt. Giống như Dương Phàm mang đến không khí phấn khởi vậy.
Đi một vòng, Dương Phàm rất buồn chán, chẳng biết làm gì. Điện thoại di động vang lên, Dương Phàm nhìn thì thấy là số của Trương Tư Tề.
"Xin lỗi, em lên Bắc Kinh ăn tết, không thể ở bên anh..."Dương Phàm có thể cảm nhận được sự nhung nhớ của Trương Tư Tề, cười nói:
"Em có đến anh cũng không rảnh, anh phải trực" Nói mấy câu, dập máy, rất nhanh lại có cuộc gọi thới.
- Trực à? Ăn cơm tất niên chưa? Cùng ăn đi.
Trầm Ninh cười hì hì, giọng điệu vẫn đầy vẻ *** như trước. Dương Phàm hiểu rõ lúc này Trầm Ninh đang suy nghĩ khá giống mình.
- Không vấn đề, chẳng qua bây giờ còn chưa có quyết định. Vẫn sớm, đến lúc đó rồi xem.
Trầm Ninh ìm một chút, nhỏ giọng nói:
- Nói cho mày một chuyện, tao có bạn gái. Tối nay cô ấy cùng ăn tất niên với tao.
Dương Phàm sửng sốt một chút:
- Thật hay giả? Không phải chơi đùa đó chứ?
Trầm Ninh tức tối nói:
- Người ta là con gái nhà lành đấy, tao có thể làm được chuyện gì? Tao là cầm thú sao? Tốt xấu gì tao cũng là công chức nhà nước.
Dương Phàm không hề do dự nói:
- Mày cho mày là gì? Ngay năm lớp mười, tao đã thấy rõ bản chất của mày. Đừng nghĩ lừa dối tao.
Trầm Ninh ở đầu bên cười gian nói:
- Tết rồi, đừng nói linh tinh. Không nói nữa, cô ấy đến.
Trầm Ninh vừa dập máy, điện thoại di động lại vang lên, hình như ai cũng muốn gọi điện.
- Chị đang trực, còn em?
Chúc Vũ Hàm đột nhiên nói như vậy, Dương Phàm cười trả lời:
- Cũng thế.
- Em là kẻ lưu manh, lười chết, ngay cả nói cũng không muốn nói nhiều.
Chúc Vũ Hàm mắng một câu, Dương Phàm châm điếu thuốc hút, thở dài một hơi, thản nhiên nói:
- Bao giờ thì rảnh rỗi.
- Mồng một mồng hai phải lên tỉnh thành ở bên mẹ, có lẽ mồng bốn mới có thời gian. Còn em? Có phải là không ngừng có kế hoạch?
Dương Phàm không khỏi cười khổ nói:
- Em còn đỡ, ngoại trừ trực, còn các chuyện khác để ai đó đi làm.
Chúc Vũ Hàm trầm ngâm một chút rồi nói:
- Em sau này không thể như vậy, phải thường xuyên ra mặt.
Dương Phàm cười khổ nói:
- Chị của em, trên em còn có ba vị lãnh đạo, ra mặt đâu đến lượt em? Em cũng không muốn gây mất đoàn kết giữa các đồng chí.
Chúc Vũ Hàm cười khổ một tiếng nói:
- Nói cũng đúng. Em thấy bố chị đó, cứ đến tết là không thấy mặt đâu cả.
Dương Phàm cười nói:
- Nếu chị gả cho em, sau này cũng như vậy. Cứ đến tết là không thấy chồng.
Chúc Vũ Hàm im một lúc rồi mới nói:
- Đồ lưu manh, đừng ép chị.
Dương Phàm thở dài một tiếng:
- Em không ép chị, em chờ chị đến ba mươi tuổi.
Dương Phàm nói mãi chuyện này làm Chúc Vũ Hàm dập máy trước. nàng có chút mất mát và buồn. điện thoại di động lại vang lên, lại có người gọi. Dương Phàm cầm sẵn điện thoại trên tay, chờ chuông một lúc mới nghe điện.
- Tối cùng ăn tất niên chứ?
Hiểu Vân cũng có vẻ cô đơn. Tất niên đối với rất nhiều người mà nói cũng không phải chuyện vui vẻ gì.
- Đang ở cùng ai thế?
Dương Phàm nghe thấy đầu bên kia còn có tiếng của người khác. Hiểu Vân nhỏ giọng nói:
- Cậu đến sẽ biết.
Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:
- Như vậy chị bố trí đi, tôi gọi Trầm Ninh đến, nhiều cười càng vui.
Gọi cho Trầm Ninh, nói mọi chuyện do Hiểu Vân bố trí, Trầm Ninh bên kia cũng chưa có chủ định nên vui vẻ đồng ý. Lúc Trầm Ninh nghe điện, Dương Phàm nghe thấy Trầm Ninh đang nhỏ giọng giải thích với một cô gái. Xem ra thằng ranh này đã động tình thật rồi. Dương Phàm lúc này mới nhớ đến Trầm Ninh còn lớn hơn mình một tuổi.
Xa xa lại có tiếng pháo vang lên, một vài nhà đã không đợi được mà tổ chức bữa cơm tất niên. Nhìn điện thoại di động thấy mới là ba giờ chiều, lên lầu dặn mấy câu, Dương Phàm về khách sạn Vân Lĩnh.
Nhà ăn của khách sạn đang khá đông khách. Hiểu Vân còn tổ chức tiệc tất niên, xem ra lãi rất nhiều. Vào đại sảnh, Dương Phàm thấy Trầm Ninh và một cô bé ngồi cạnh nhau, đang chụm đầu nói chuyện gì đó. Thấy Dương Phàm, Trầm Ninh xấu hổ đứng dậy, cô gái bên cạnh lại thoáng hơn, nhìn thẳng vào Dương Phàm.
- Phó bí thư Dương, chúng ta lại gặp nhau. Cô gái này có dáng người cao gầy, Dương Phàm có cảm giác như đã gặp ở đâu, nhưng nhớ mãi không ra.
- Cô là? Xin lỗi, tôi thực sự không nhớ nổi?
Dương Phàm cười cười xin lỗi. Trầm Ninh cười ha hả đi tới:
- Hứa Khiết, em bỏ qua đi. Người ta là lãnh đạo cao cao tại thượng, em chỉ là một trưởng thôn cho dù gặp qua hắn, hắn cũng quên em.
Dương Phàm cười khổ nói:
- Trầm Ninh, đừng làm loạn. Hứa Khiết à, chúng ta trước kia đã gặp nhau, chỉ là tôi quên không biết đã gặp ở đâu, nhưng nhất định không phải trong cuộc họp.
Hạnh phúc mở to mắt, cười nói:
- Trên nguyên tắc không đồng ý lấy nữ sinh viên.
Hứa Khiết vừa nói ra câu này, Dương Phàm liền vỗ đầu nói:
- Tôi nhớ ra rồi, trong đợt chiêu sinh trên tỉnh. Không ngờ cô thực sự sẽ đến. Cô đang ở thôn nào? Sao lúc tôi xuống không thấy cô?
Hứa Khiết cười giải thích:
- Thôn Nhân Nghĩa. Lúc anh xuống, em đang ra ngoài làm việc, nên không gặp. Thực ra tên của anh như sấm bên tai em, chỉ là không có cơ hội gặp mặt anh mà thôi.
Dương Phàm giải thích với Trầm Ninh một chút. Trầm Ninh lúc này mới hiểu, không khỏi hừ một tiếng, nói:
- Xem ra tao phải cảm ơn phó bí thư Dương nhà mày. Nếu mày không mở điểm tuyển sinh, tao sao có thể có người vợ xinh đẹp như vậy.
Hứa Khiết cười mắng:
- Nói linh tinh, ai đồng ý lấy anh?
Lúc này Hiểu Vân đã đi ra, cười hì hì chào mọi người. Giới thiệu một chút, Hiểu Vân kéo Hứa Khiết đi, nói giới thiệu mấy người bạn cho nàng.
Dương Phàm thấy hai người rời đi, mỉm cười kéo Trầm Ninh sang bên, nhỏ giọng nói:
- Tiện nhân, tao thấy mày lần này xong đời rồi. Xem ra mày đúng là thực rồi.
Trầm Ninh quay đầu lại nhìn Hứa Khiết, cười khổ nói:
- Thằng ranh này, mày có thể đừng suốt ngày tính toán như vậy không? Cô ấy rất ngoan cố, không kết hôn không cho cái đó. Cô ấy cũng là học sinh cũ của trường Nhất Trung Uyển Lăng chúng ta. Mấy năm trước tao đã biết cô ấy, vẫn có qua lại. Bọn tao coi như đã chính thức được nửa năm. Nhiều lần tao cố ý tạo cơ hội ngủ chung nhưng vẫn không làm gì được. Tính cách rất ngang bướng, gần đây bởi vì bị kích thích nhiều, nên đã dùng tay ***.
Dương Phàm không nhịn được bật cười, hả hê cười nói:
- Ha ha, mày cũng có ngày hôm nay.
Trầm Ninh trừng mắt nhìn:
- Mẹ nó, tao coi mày là anh em mà mày lại nói như vậy, mày có nhân tính không?
Dương Phàm và Trầm Ninh đi tới, vừa mở cửa đã thấy hai cô gái ngồi đó nói chuyện với nhau. Ngạc nhiên chính là Dương Phàm còn thấy Bộ Yên và Ngô Yến. hai người phụ nữ này sao lại xuất hiện hết cả thế?
Trầm Ninh vừa thấy hai người này, lập tức quay đầu rời đi, vừa đi vừa nói:
- Tao chưa đến.
- Không muốn đến sao?
Ngô Yến và Bộ Yên gần như cùng lúc nói chuyện, hai nàng không nhịn được bật cười. Dương Phàm thở dài một tiếng, nằm lên giường:
- Lại đây, một người bóp chân, một người bóp đầu.
- Vâng. Ông chủ.
Hai người phụ nữ lập tức cùng mở miệng, sau đó ba người cười ha hả. Ngô Yến một mình ăn tất niên rất chán nên gọi điện cho Hiểu Vân. Hai người bàn một chút, quyết định ăn tất niên ở Vĩ Huyền. Sau đợt nghỉ tết Ngô Yến mới về Uyển Lăng. Dù sao đầu năm Dương Phàm cũng muốn đi chúc tết xung quanh, không bằng cùng nhau ăn tất niên.
Bộ Yên lại lặng lẽ về, thăm bác là Bộ Vân, để lại chút tiền cho bác, sau đó gọi cho Hiểu Vân. Bộ Yên đến đây. Ba người nói chuyện với nhau. Bộ Yên nói đến cửa hàng ở Thượng Hải.
Cửa hàng chè Vĩ Huyền khai trương ở Thượng Hải, làm ăn cũng được, chất lượng chè rất tốt, giá không cao. theo ý tưởng của Bộ Yên, sang năm mới sẽ bán trà đống gói, qua đó giá sẽ tăng lên. Nhưng nàng lại nhân dịp cuối năm bán được khá nhiều. Chè Vĩ Huyền bây giờ coi như đã có chút danh tiếng ở đất Thượng Hải.
Nói đến chuyện này, Dương Phàm lập tức tỉnh táo hẳn, đề xuất làm một công ty cổ phần tiêu thụ nông sản Vĩ Huyền. Vĩ Huyền có không ít đặc sản, những thứ này rất hiếm đối với người thành phố. Bây giờ Bộ Yên đã có đột phá trong ngành chè, dưa lê bán cũng được khá nhiều. Hoàn toàn có thể dựa vào hai cái này làm đầu tàu, xúc tiến tiêu thụ các đặc sản khác....
Ý tưởng này của Dương Phàm rất tự nhiên khiến hai người phụ nữ bàn bạc. Đã lâu mới gặp mặt, vừa gặp đã nói chuyện công việc. Nói thật ra Dương Phàm cũng không ngờ đến. Bộ Yên coi như đã động tâm, đưa ra rất nhiều suy nghĩ. Ngô Yến là cục trưởng cục Chiêu thương, coi như đầy kiến thức, đưa ra khá nhiều điểm nhấn.
Cuối cùng vẫn là Dương Phàm thoát ra khỏi việc này trước, cười khổ nói:
- Hai cô, hôm nay là đêm ba mươi, tối Dương Phàm này còn phải đến phòng làm việc đi trực. Hai người đi xem có thể bắt đầu ăn được chưa, bây giờ cũng không còn sớm.
Không đợi hai người ra ngoài, Hiểu Vân đã gọi vào:
- Ăn cơm.
Dương Phàm đang định đứng lên, điện thoại di động vang lên, nhìn số máy, hắn cười khổ một tiếng.
- Đồ xấu xa, tất niên mà không gọi cho em.
Từ lần trước Dương Phàm tuyên bố muốn 3P, hắn liền có thêm biệt danh trong miệng Chu Dĩnh.
- Ha ha, không phải anh không nghĩ, mà không có thời gian. Được rồi, anh bây giờ chính thức hỏi em.
Dương Phàm cười hì hì cắt ngang lời nàng. Chu Dĩnh ở đầu bên kia mới thở dài một tiếng nói:
- Đồ xấu xa, anh không cần em, thất tình rồi. Ai, không nói nữa, ra tay quá chậm.
Dương Phàm mới nói:
- Đã yêu đâu mà thất tình...
Chu Dĩnh đã dập máy, Dương Phàm cười khổ, lắc đầu đi ra ngoài. Mới ra cửa đã thấy Lâm Đốn và Tiểu Vương cầm túi lớn túi nhỏ đi đến.
Dương Phàm cau mày hỏi:
- Hai người làm gì thế?
Lâm Đốn cười ha hả nói:
- Quà năm mới, phó bí thư để sau xe, Tiểu Vương bảo đưa đến cho anh.
Nguồn truyện: Truyện FULLDương Phàm không khỏi cười cười:
- Ha ha, tôi cố ý để đó không cầm, vốn định bảo hai người mang về. Tôi không cần. Hai người còn cầm đến cho tôi. Mau cầm về đi, mau về nhà ăn tất niên. Sau kỳ nghỉ sẽ có chuyện phải làm.
Hai người do dự một chút, thấy Dương Phàm nói như vậy, không thể làm gì khác. Đang định rời đi, Dương Phàm gọi hai người lại:
- Chờ chút.
Vừa nói Dương Phàm vào phòng, lấy hai tút thuốc ra.
- Chị tôi mua cho tôi một hộp, hai anh mỗi người một tút, cầm về hút trong kỳ nghỉ, đừng từ chối.
Hai người đành phải nhận lấy mang về. Lúc này Trầm Ninh lặng lẽ lẻn dến, cười nói:
- Thuốc của chị nuôi mày hả, cho tao hai tút.
Tiện nhân này nói chuyện còn nhấn mạnh từ
"nuôi" Dương Phàm trừng mắt nhìn hắn đầy khinh thường:
- Dưới sàn, tự mình đi lấy, để lại cho tao một ít.
Sau khi ăn xong bữa cơm tất niên, Dương Phàm và ba người phụ nữ tạm thời không có thời gian ***. Trầm Ninh dẫn xx đến công an huyện. Dương Phàm một mình đến trụ sở huyện ủy. Bởi vì Chúc Vũ Hàm đang trực, hai người lên mạng chát với nhau.
Chát đến mười hai giờ đêm, tết đã đến. sau khi chúc tết mọi người, lúc này coi như mới kết thúc. Dương Phàm đi một vòng xung quanh, trong phòng rất náo nhiệt. Năm cán bộ trực đang chơi bài. Dương Phàm đi vào chúc tết mấy câu, mọi người đều chúc lại hắn. Dương Phàm lúc này mới rút điện thoại di động ra, vừa nãy có người gọi đến.
Những cuộc điện chúc tết không ngừng vang lên. Dương Phàm đi về phía khách sạn Vân Lĩnh, vừa đi vừa nghe điện. Về đến khách sạn đã là một giờ sáng. Hiểu Vân cười hì hì từ trong chỗ tối chạy ra, đi lên cười nói:
- Đừng về phòng cậu, vào phòng tôi, giường lớn.
Giường trong phòng Hiểu Vân đúng là rất lớn, giống như cố ý làm vậy. Hai người phụ nữ trong phòng chắc là đã không chờ được nữa, thấy Dương Phàm đi vào, mắt đều sáng lên. Ngô Yến mặc một bộ áo ngủ, bưng một bát canh, cười hì hì nói:
- Canh thập toàn đại bổ. Khó trách gần đây em chiến đấu mạnh như vậy.
Dương Phàm không khỏi thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ đây là tam phi trong truyền thuyết? Trời mới biết mấy cô này bỏ gì trong bát canh. Tóm lại Dương Phàm đang có cảm giác rất kích thích, hắn rất muốn 2p hay 3p. Nhưng hắn hôm nay ngoan ngoãn, không muốn động.
Ba người phụ nữ đều oán trách:
- Không động đi.
Dương Phàm không hề do dự nói:
- Cần phải giữ thể lực,
Ba thân thể trắng nõn đang quấn lấy nhau dưới ánh đèn ngủ, làn da mờ nhạt của Dương Phàm trông khá bắt mắt. Đây là một quá trình *** đầy kích thích và ***. Có làm, có xem, có ồn ào. Dương Phàm đang cố khống chế bản thân. Bị ba người phụ nữ đè ép thật kinh khủng, không khống chế thì sao được.
Một đêm hoang đường đã trôi qua, Dương Phàm ngủ không đủ đã phải thức giấc. Phải đi chúc tết các đồng chí.