- Quan niệm về tình yêu của người Trung Quốc thật là kỳ quái.
Laura nói thầm một tiếng, Trần Tuyết Oánh nghe xong cũng hơi xấu hổ. Sống ở nước Mỹ ba năm trời, Trần Tuyết Oánh coi như là giữ mình như ngọc, là một người sinh ra trong một gia đình truyền thống, nên về mặt quan niệm thì thường rất khó có thể chuyển biến. Nhưng thật ra bây giờ có rất nhiều con người kiểu mới, bọn họ có thể tiếp thu rất nhanh một số quan niệm mới mẻ, và có thể
"phát dương quang đại".
Trở lại phòng của mình, Thạch Lỗi cười ha ha lấy bia trong tủ lạnh ra, đưa cho Dương Phàm một chai nói:
- Chú không thích cô Laura kia sao? Hai ngày qua chị chú tối nào cũng buôn dưa lê với cô ấy, vốn còn tưởng tối nay sẽ ra quán rượu ngồi một chút, gia tăng tình cảm, xem ra hiện giờ bị nhỡ rồi.
Dương Phàm cười lắc đầu nói:
- Tuy rằng em chưa từng tiếp xúc với người Mỹ, nhưng từ lịch sử phát triển của quốc gia này và một ít trong sách phiên dịch, em cảm thấy mình có thể hiểu được một phần tính cách của người dân quốc gia này. Đầu tư tình cảm đối với bọn họ mà nói, hiệu quả cũng không rõ ràng. Người Mỹ từ trước đến nay đều coi trọng nhất là lợi ích, chỉ có lợi ích mới là điều chân thực nhất đối với bọn họ. Việc kinh doanh của người Mỹ vĩnh viễn chạy theo lợi ích lớn nhất, cho dù bọn họ muốn tới Uyển Lăng đầu tư, việc em có thể làm là đọ sức với bọn họ trên bàn đàm phán. Chỉ có thắng lợi thu được trên bàn đàm phán mới là có ý nghĩa.
- Nếu không phải biết chú chưa từng ra nước ngoài thì tôi thật sự hoài nghi chú đã ở nước ngoài nhiều năm đó.
Dương Phàm cũng không có ý tiếp nhận lòng tốt của Trần Tuyết Oánh, sau khi tắm rửa liền đi nằm ngủ. Sáng mai còn phải chạy về Uyển Lăng đi làm, Dương Phàm muốn được nghỉ ngơi sớm một chút. Dương Phàm bề ngoài thể hiện sự bất mãn, một loại ra vẻ ta đây cũng là cố tình che giấu.
Trải qua sự tiếp xúc với Trần Tuyết Oánh, Dương Phàm có thể hiểu được phần nào tính cách của người chị này, ngày hôm nay giả vờ bất mãn, thì Trần Tuyết Oánh sẽ càng ra sức hỗ trợ chuyện này. Nói trắng ra là Dương Phàm đang tính kế với Trần Tuyết Oánh. Tuy nhiên mưu tính của Dương Phàm cũng chỉ là trong một phạm vi nhỏ, hoàn toàn không động chạm đến lợi ích của Trần Tuyết Oánh.
Một điểm nữa, nước Mỹ hiện giờ chính là trung tâm khủng hoảng tài chính, nói thật Dương Phàm đối với khả năng đầu tư này vẫn ôm nghi ngờ lớn trong lòng. Nhất là biểu hiện lẳng lơ của Laura. Trong chuyện này tất nhiên là do có sự khác biệt về tính cách và văn hóa của người Mỹ. Nhưng Dương Phàm cảm giác Laura không muốn là một người kinh doanh đứng đắn.
Hoài nghi thì hoài nghi, Dương Phàm cũng không có để lộ ra mặt. Sáng sớm hôm sau để Thạch Lỗi cử xe đưa mình về. Trần Tuyết Oánh và Laura buôn chuyện đến khuya ở trong quán rượu, sau khi thức dậy biết được Dương Phàm đã quay về Uyển Lăng thì tức giận dậm chân mắng Thạch Lỗi.
Trở lại Uyển Lăng, Liễu Chính Dương mới vừa đi làm đã vội vội vàng vàng thông báo Dương Phàm tới họp.
- Họp cái gì thế? Sao không thấy thông báo trước?
Dương Phàm chẳng qua là thuận miệng hỏi một câu, Liễu Chính Dương lập tức quay ra cửa nhìn, nói ra vẻ thần bí:
- Tỉnh đã phê duyệt đường cao tốc từ Uyển Lăng đến Hoàng Sơn, đây là một khối thịt béo, cuộc họp hôm nay chính là thảo luận chuyện này.
Liễu Chính Dương vừa nói như vậy, trong lòng Dương Phàm liền minh bạch. Con đường này đã hô hào khởi công từ nhiều năm qua, lúc trước Lý Thụ Đường còn tại vị đã hô nhưng cuối cùng vẫn không thể khẳng định sửa con đường cao tốc này. Trước kia sửa đường đều trông cậy vào ngân sách trên tỉnh, bởi vì tỉnh không có cách nào cân đối lợi ích, hơn nữa tài chính trong tỉnh đang khó khăn nên đề nghị này vẫn bị gác lại. Trước khi Dương Phàm đảm nhiệm vị trí phó thị trưởng thường trực, Nguyên Chấn cũng đã từng nhắc qua chuyện này trên cuộc họp thường ủy.
Lúc này đề án này được thông qua, là bởi vì được sự ủng hộ mạnh mẽ của Đổng Trung Hoa, không có chủ trương làm trái lại Nguyên Chấn. Khi đó Dương Phàm đã cảm thấy có điểm không bình thường, bây giờ phê duyệt xuống, không biết trên cuộc họp ngày hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì.
- Các đồng chí, dưới sự quan tâm, ủng hộ mạnh mẽ & phối hợp của tỉnh ủy, ủy ban nhân dân tỉnh, kế hoạch thi công đường cao tốc từ Uyển Lăng tới Hoàng Sơn đã được tỉnh phê duyệt. Đây là 1 con đường chúng ta đã chờ đợi từ lâu. Là chỗ dựa quan trọng của Uyển Lăng trong chiến lược tam giác đối ngoại, cũng là một nhân tố tất yếu không thể thiếu để kinh tế Uyển Lăng bay lên…..
Đổng Trung Hoa không hổ là cán bộ xuất thân từ công tác chính trị. Tổng kết thành kinh nghiệm và lý luận, cứ câu này nối câu khác, ngồi nghe hắn nói, chắc có người sẽ cho rằng tu sửa xong con đường này thì kinh tế Uyển Lăng có thể bay lên.
Sau khi Đổng Trung Hoa nói xong thì Nguyên Chấn nói tiếp, đề tài vẫn chỉ vòng quanh con đường này,
Dương Phàm rất hoài nghi một việc, đó chính là Đổng Trung Hoa và Nguyên Chấn đã thỏa hiệp với nhau về chuyện này hay không. Hoặc là bố cục chính trị trên tỉnh có xảy ra thay đổi gì mới hay không?
- Để con đường này có thể sớm khởi công, lãnh đạo chủ chốt của thị ủy đã nhiều lần phối hợp với các cơ quan hữu quan của tỉnh, cuối cùng đã đạt được ý kiến nhất trí. Từ Uyển Lăng tới Hoàng Sơn chia làm 4 phần, tỉnh chi ra một phần, ba phần còn lại sẽ bỏ vốn chung để sửa đường. Toàn bộ đoạn đường trong địa phận Uyển Lăng dài 45km, tổng vốn đầu tư cho kế hoạch là 2 triệu USD, ủy ban tỉnh sẽ cấp cho địa phương mười hai triệu tệ, dùng cho việc xây dựng con đường này…
Nguyên Chấn vừa nói tới đây, một khái niệm đã dần hình thành trong đầu Dương Phàm, đó chính là một tấm lưới lớn vô hình về lợi ích được mở ra.
Cuộc họp được tiến hành hết sức thuận lợi, với sự cầm đầu của hai người lãnh đạo thường ủy, Dương Phàm không nói được lời nào về vấn đề này, chỉ ngồi nhìn Đổng Trung Hoa và Nguyên Chấn phát huy thỏa thích.
Trở lại văn phòng, trong đầu Dương Phàm vẫn còn chút vấn đề không nghĩ thông được.
Chu Tử Dương gọi điện thoại đến, Dương Phàm vẫn còn đang mải ngẫm nghĩ chưa kịp phản ứng thì Chu Tử Dương đã tắt máy. Dương Phàm vội vàng gọi điện lại.
- Chào anh Chu, vừa rồi mải nghĩ quá nên không kịp nghe.
- Chú em, xảy ra chuyện rồi, tôi vừa mới nhận được tin tức. Trong cuộc họp chiều hôm trước, Lý Thụ Đường đột ngột bị bệnh tim phải nhập viện, bây giờ còn chưa qua thời kỳ nguy hiểm. Phỏng chừng cho dù có cứu được thì cũng không thể tiếp tục chủ trì công tác.
Bộp. Di động của Dương Phàm rơi xuống bàn, Chu Tử Dương quát trong điện thoại:
- Này, có chuyện gì thế?
Cầm điện thoại lên, Dương Phàm bình tĩnh thêm một chút, thản nhiên nói:
- Bị hù dọa quá.
Chu Tử Dương nghe xong không khỏi cười ha ha nói:
- Đúng vậy, anh cũng bị hù dọa luôn. Tuy nhiên, chú cũng đừng quá giật mình, chuyện hạ Lý Thụ Đường xuống vốn cũng nằm trong dự định mà, đại hội đại biểu nhân dân tỉnh cuối năm sẽ điều chỉnh, lần này sinh bệnh cũng chỉ là hạ xuống trước thời hạn mà thôi.
- Ông cụ nhà anh có nói gì cụ thể thêm không?
Dương Phàm truy hỏi một câu.
Chu Tử Dương cười nhạt hai tiếng nói:
- Còn có thể nói gì cụ thể chứ, trong cái nồi của Hà Thiếu Hoa sao có thể chứa thêm cái thìa của người khác được? Trước kia Chúc Đông Phong còn ở đó thì là một chuyện, giờ không ở thì tự nhiên là một chuyện khác, ai bảo Lý Thụ Đường là phó chủ tịch tỉnh chứ? Nếu hắn trông cửa thì chưa chắc đã bị hạ xuống.
Dương Phàm thở dài, hỏi tiếp:
- Bí thư Hác có ý gì, ông cụ nhà anh có để lộ ra chút nào không?
Chu Tử Dương thản nhiên nói:
- Ông cụ nhà anh uống hơi nhiều nên để lọt một câu, bí thư Hác cũng không thể một tay che trời.
Những lời này đột nhiên khiến Dương Phàm hiểu rõ 1 chuyện, đó chính là Hác Nam quăng mình đến Uyển Lăng cũng không phải có lòng tốt gì. Lúc Chúc Đông Phong còn tại vị thì tỉnh Giang Nam ít ra cũng cân bằng, Chúc Đông Phong đi rồi, Hác Nam mới đến nên không thể nào cân bằng được. Dương Phàm đến Uyển Lăng, theo phạm vi rộng mà nói, trên thực tế chính là làm kiếp một quả cân tiểu ly. Hác Nam chắc chắn là hy vọng tài năng của Dương Phàm có thể phát huy được tác dụng nhất định. Chẳng qua nếu nhìn từ chuyện của Lý Thụ Đường, quả cân trong tay Hác Nam cũng không nhiều. Lý Thụ Đường và Hác Nam, theo một ý nào đó mà nói thì là cùng một tuyến, cái cân tiểu ly trên tỉnh bây giờ đã bị nghiêng.
Nghĩ càng nhiều, đầu óc Dương Phàm lại càng loạn, cuối cùng chỉ có thể thở dài, nói với Chu Tử Dương:
- Cảm ơn anh.
Dập điện thoại, Dương Phàm liện tục cười khẩy. Nhìn đồng hồ đeo tay, còn nửa giờ nữa thì tan tầm. Dương Phàm nghĩ thầm, nếu như trong nửa tiếng nữa mà không nhận được điện thoại thì sau này hành động ở Uyển Lăng chỉ có thể nói là như đi trên tầng băng mỏng để hình dung.
Nguồn truyện: Truyện FULLNăm phút trước khi tan tầm, thời điểm Dương Phàm gần như vứt bỏ hy vọng, điện thoại bàn đột nhiên vang lên dồn dập. Dương Phàm híp mắt, chờ điện thoại vang lên chừng 6 hồi thì mới nhấc điện thoại, bình tĩnh nói:
- Xin chào, tôi là Dương Phàm.
- Ha ha, tôi là Hác Nam.
Giọng nói của Hác Nam trong điện thoại có vẻ hết sức trầm ổn, dường như có một đôi cánh tay thép đã quét sạch tảng đá trong lòng Dương Phàm.
- Bí thư Hác. Ngài có chỉ thị gì không?
Giọng nói của Dương Phàm lập tức biến thành cung kính.
- Không có chỉ thị gì, chỉ có chút việc riêng muốn hỏi cậu, nếu có thể thì cuối tuần này lên tình đến nhà tôi một chuyến.