Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 28

Ăn cơm tối xong, Dương Phàm mượn cớ ra ngoài đi dạo, tìm một nơi nào đó yên tĩnh lấy di động ra bấm số nhà của Chu Minh Đạo. Người nhận điện thoại là bà giúp việc, một lúc sau thanh âm của Chu Minh Đạo vang lên:" Là Dương Phàm hả?"
"Vâng thưa thầy, đây là số điện thoại mới của con, vừa mới mua xong, cho nên báo cho thầy biết, thuận tiện thuật lại cho thầy vài việc vừa phát sinh gần đây,... ." Dương Phàm đem tất cả mọi việc xảy ra sau khi trở về nói rõ cho Chu Minh Đạo, sâu tận đáy lòng Dương Phàm cho rằng Chu Minh Đạo là người mình tin tưởng nhất.
Những lời nhắc nhở của Trần Chính Hòa giờ lại thành dư thừa, Dương Phàm kể lại nhưng không đề cấp tới kiến nghị của Trần Chính Hòa, Chu Minh Đạo đã nói trước:" Nghiên cứu thì có thể làm, chỉ là mỗi tỉnh lại khác nhau, tầm ảnh hưởng của việc này trước lúc tình hình chính trị Uyển Lăng còn đang ổn định tốt nhất là nên không chế lại một chút. Bên viện khoa học thì con không cần lo, đợi sóng yên biển lặng xong con cũng đã ngồi ấm chỗ, thầy sẽ thu xếp để chuyển kết quả nghiên cứu của mấy đề tài liên quan tới để con tham khảo chuyên sâu."
Sự đảm bảo này của Chu Minh Đạo giá trị rất lớn, tham khảo chuyên sâu là đẳng cấp gì? Trong lòng Dương Phàm biết rõ, cảm kích tới nỗi sống mũi cay cay, hàm hồ nói:" Cảm ơn thầy đã giúp đỡ."
"Nói mấy thứ vô dụng đó làm gì? À đúng rồi, nhắc con một chút, đứa cháu gái của Trương Đại Pháo, làm ầm lên nói không muốn làm trong đoàn văn công, nói phải được chuyển tới cục văn hóa tỉnh Giang Nam, chức thì hình như là khoa trưởng gì gì đó. Con phải cẩn thận, con bé đó ngang tàng vô cùng, lòng báo thù cũng rất mạnh."
Cúp điện thoại xong Dương Phàm liên tục cười khổ trong lòng, đang yên đang lành lại đối đầu với đàn bà, thật sự là quá oan uổng. Nhắc tới Trương Tư Tề, Dương Phàm tự nhiên là nhớ tới Du Nhã Ny, bà chị xinh đẹp lúc này ra sao rồi?
Dương Phàm không gọi điện thoại cho cô ấy, trong lòng còn đang giận chuyện bộ đồ Armani, suy nghĩ một lúc bèn nhắn tin nói số điện thoại mới của mình. Dương Phàm đoán Du Nhã Ny khẳng định sẽ gọi lại, cho nên cũng không vội quay về mà châm một điều thuốc rồi đợi.
Quả nhiên, chưa quá một phút, điện thoại đã reo lên.
"Em đó nha, con sói con vô lương tâm, mấy phút điện thoại tốn lắm hay sao?" Quả nhiên Du Nhã Ny dùng giọng giận dỗi, nói như thể mình đang uất ức vậy.
Dương Phàm cũng không giận, cười nói:" Tiền điện thoại thì không tốn, nhưng tiền giặt quần áo thì quá đắt."
Du Nhã Ny ở đầu bên kia tìm ra nguyên nhân, lập tức nũng nịu, nhỏ giọng đáp:" Cái đó à, không phải là vì sợ em không chịu nhận hay sao? Mới cả chị cũng chỉ có lòng tốt thôi mà, đừng giận nha, giận có hại cho sức khỏe đó, không đáng đâu."
Dương Phàm hừ một tiếng, nói:" Lần này em cho qua, lần sau mà còn tự mình quyết định nữa em tét nát mông đó."
Câu nói này lập tức khiến cho Du Nhã Ny toàn thân nóng ran, uốn người ngồi dậy, nhỏ giọng cười quyến rũ nói:" Em làm được không đó? Hi hi, báo cho em một tin vui, mấy hôm nữa chị phải đi Nam Kinh công tác, tới lúc đó em phải đền người ta đó nha."
Dương Phàm cũng không có chờ mong như Du Nhã Ny, chỉ cười thản nhiên nói:" Tới lúc đó rồi nói, công việc của em vừa mới thu xếp xong, bận tối mắt tối mũi chắc gì đã có thời gian mà ở với chị."
Du Nhã Ny nghe xong liền trở nên cảnh giác, ngồi thẳng người lên hỏi:" Không phải là em có bồ mới rồi đấy chứ? Chê chị già có phải không?"
Dương Phàm cười khổ, nghĩ tại sao đàn bà ai cũng như vậy, bản tính bắt gió bắt bóng quá mạnh.
"Chị yên tâm, cho tới lúc này, em chỉ có mỗi mình chị thôi."
Lời của Dương Phàm làm cho Du Nhã Ny yên tâm vài phần, sau khi cười nói dụ dỗ Dương Phàm một phen, bèn bảo:" Chị không phải là không muốn gặp em, đàn ông có thể nhịn món đó được sao? Thế nhưng, lúc em muốn cũng đừng đi tìm cái loại đàn bà dơ bẩn kia, để chị trả tiền bao trọn gói một em xinh tươi là được."
Dương Phàm tức tới nỗi nhất thời không nói nên lời, cười mắng:" Chim cút đi, nghĩ ra trò gì đâu không? Thôi nhé, em còn có việc khác."
Cúp máy xong, Dương Phàm suy nghĩ trong lòng, Du Nhã Ny làm nghề gì nhỉ, hình như rất giàu có. Nói cho cùng thì hai người cũng đã đi lại được một quãng thời gian, Dương Phàm lúc này mới phát hiện, mình rốt cuộc vẫn không hề hay biết Du Nhã Ny làm gì. Bất quá nghĩ kỹ lại, biết hay không biết cũng không ý nghĩa lắm, nên cũng không để ý nhiều.
Lúc Dương Phàm ở tầng dưới gọi điện thoại, Trần Chính Hòa nắm tay Dương Lệ Ảnh đi dạo trên phố, Lý bí thư đi xa xa ở phía sau.
"Tôi nhớ ra một việc, Dương Phàm đã phải là đảng viên chưa?" Trần Chính Hòa đột nhiên nhớ ra, Dương Lệ Ảnh nghe xong sững người nói:" Hình như là rồi. Việc này ông Chu cũng đã gọi điện tới thương lượng, nói người giới thiệu Dương Phàm là ông ấy và cụ nhà mình."
Trần Chính Hòa nghe xong giật mình nói:" Còn có việc này nữa sao? Tại sao tôi không biết?"
Dương Lệ Ảnh cười nói:" Không phải chỉ là vào đảng sao? Có gì ngạc nhiên chứ? Việc này hình như là từ hai năm trước rồi." Trần Chính Hòa có chút cảm khái cười:" Ha ha, cụ quả thật là biết suy trước tính sau. Chỉ là hai người giới thiệu Dương Phàm chức vụ thực sự hơi cao mà thôi."
Điều hòa trong phòng KTV đã mở, Trầm Ninh tỏ ra có chút bất an thỉnh thoảng lại nhìn thời gian. Bên trái có bốn cô em mặc đồng phục đang buôn chuyện, Trầm Ninh buồn chán cứ ngồi rít thuốc xem mấy cô em trong TV đang lắc eo múa bụng. (KTV = Karaoke)
Con bé tên Phỉ Phỉ hồi trưa lúc này đi tới, nhoài người về phía Trầm Ninh, miệng ghé vào tai như đang khoe công nhỏ giọng nói:" Anh Ninh ơi, mọi việc xong xuôi hết rồi, có thấy con bé nữ sinh kia không? Mới 16 thôi, còn trinh đó."
Trầm Ninh không chút khách khí lấy tay luồn vào quần Phỉ Phỉ, khẽ bóp cặp mông săn chắc, hạ giọng nói:" Em nói với nó thế nào?"
"Còn nói thế nào nữa? Bố mẹ nó là công chức nhà nước, sau đó ly hôn. Bà già nó thì theo người ta bỏ đi, ông già nó thì nghĩ quẩn uống thuốc chết toi rồi. Hiện tại nó ở với ông bà, ông bà nó ngày nào cũng tới chợ hoa quả mua rồi rao bán trên phố, cả ngày mệt chết người cũng chả được bao nhiêu, còn lo bị công an vợt. Em nói với nó, cho dù khổ sở vào được đại học thì sao? Hiện tại TV ngày nào cũng đưa tin sinh viên tốt nghiệp không kiếm được việc làm, cho dù kiếm được thì mửa mật cả tháng cũng chỉ được có 1k ( Nhân dân tệ ), nai lưng ra làm cả tháng không bằng ở đây ngồi một ngày. Em còn nói việc hôm nay cho dù không thành, nó cũng được trả năm trăm, nếu anh bạn của anh thích nó thì được trả ba nghìn. Em khuyên nó nghĩ cách quyến rũ bạn của anh, sau này còn sợ không đủ tiền sống hay sao?" Phỉ Phỉ dửng dưng nói, như thể đang kể về một việc vô cùng vinh quang vậy.
Trầm Ninh nghe xong gật gật đầu, Phỉ Phỉ đột nhiên nhỏ giọng lí nhí bảo:" Anh Ninh, có cần em đi mua ít thuốc không, cho đàn ông đó, bên Tam Tử có hàng. Nghe nói hôm qua có một lão hơn năm mươi uống vào, chơi em số 8 tới hai tiếng mới xong."
Trầm Ninh vừa nghe xong, ngón giữa liền thọc vào khe hở, Phỉ Phỉ rên một tiếng, biết Trầm Ninh không thích nghe mấy lời này nên liền ngậm mồm lại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
"Con bé đó mới 16. Thằng bạn anh mà uống vào không phải là làm chết nó sao? Tới lúc đó em tới chữa cháy hả?" Trầm Ninh cười u ám nói, Phỉ Phỉ vội vàng xin tha giải thích:" Em kêu mấy đứa nữa đợi, tới lúc đó cùng nhau xông lên là xong."
Trầm Ninh thấy Phỉ Phỉ không hiểu ý của mình, không khỏi dồn sức vào tay, khóe miệng gần như vào cắn lỗ tai nó lạnh lùng nói:" Ông đây không cần biết bao nhiêu con? Ông cảnh cáo mày, làm má mì ở đây ông cũng không quản, nhưng bọn nó nhất định là phải tự nguyện. Mày nói thật ra đi, đã dùng thuốc với bao nhiêu đứa rồi?'
Phỉ Phỉ hiểu ra lập tức toàn thân run rẩy, Trầm Ninh tàn nhẫn thế nào nó đã biết rõ, lần trước có mấy thằng nhãi đắc tội Trầm Ninh, bị tống vào trại tạm giam đúng mười lăm ngày, lúc thả ra mắt còn chảy máu nữa.
"Là ý của anh Tam Tử, anh ấy nói chiêu này dùng rất tốt, nghe nói đám gái ngồi quầy của anh ấy toàn để cho bọn đàn em đi dụ dỗ rồi chuốc thuốc, sau đó bị ép đi tiếp khách, việc này không phải chỉ một hai lần. Không làm như vậy thì lấy đâu ra gái tiếp khách?"
Tam Tử là một trong những lão đại tại giang hồ Uyển Lăng, trong tay có mấy quán xông hơi massage và cả sàn nhẩy, vì làm ăn nên tự nhiên là có xung đột với Trầm Ninh, bất quá sau lưng Tam Tử là Hạ Thiên con trai của Hạ Trì Siêu, Trầm Ninh cũng không thể động vào. Thằng chó Hạ Thiện này làm việc không coi ai ra gì, địa bàn của Tam Tử đừng nói là thuốc vớ vẩn, đến bột trắng cũng có để mà mua.
Trầm Ninh theo Dương Phàm làm loạn nhiều năm, học hỏi được làm việc gì cũng cần phải cân nhắc, ví dụ như ở địa bàn của Trầm Ninh tuyệt đối tìm không ra thuốc men gì, phát hiện một đứa là tóm một đứa. Lần trước đám oắt con kia bị đánh cho mắt chó nở hoa cũng là bởi vì bị Trầm Ninh phát hiện bọn nó dùng thuốc ở đây. Giải thích của Phỉ Phỉ động chạm tới cái gai trong lòng Trầm Ninh, có thể giở trò gì ở địa bàn thằng Hạ Thiên không nhỉ? Ông già nha mình không phải đang lo việc đánh lạc hướng Hạ Trì Siêu hay sao? Nghe nói lão Hạ Trì Siêu này rất chiều thằng con của mình.
Trầm Ninh rút tay ở trong quần Phỉ Phỉ ra, ngón tay vẫn còn ướt nhẹp kéo tóc Phỉ Phỉ tới bên miệng nói:" Em đi làm chuyện này cho anh, làm tốt sẽ có thưởng, nghe này... ."
Sau khi giao việc cho Phỉ Phỉ đi làm, Trầm Ninh cười ha ha, lòng nghĩ ông già không thích dùng thủ đoạn, mình thì lại không quan trọng ba cái đó, hiệu quả là được, nói không bằng làm. Thấy đã 8h 30 tối, Trầm Ninh lấy di động ra bấm số Dương Phàm.
Bình Luận (0)
Comment