Dương Phàm chẳng qua chỉ dựa vào cảm giác của mình mà làm việc, không ngờ hành động này lại làm thương tâm cô gái kia. Chuyện của Kha Nghiên đối với Dương Phàm mà nói, giống như có một hòn đá ném vào dòng sông đang chảy mạnh, tạo ra một gợn sóng nhỏ rồi rất nhanh trôi theo dòng sông.
Sáng thứ sáu, trụ sở thị ủy luôn không yên tĩnh. Trong các phòng làm việc ở tầng một và tầng hai, các nam nữ trẻ tuổi đang bàn bạc xem tối nay đi đâu chơi. Rất nhiều người trong văn phòng thị ủy thực ra rất nhàn nhã, một tuần theo lịch đi làm năm ngày, ngày nghỉ hiển nhiên sẽ tính đến chuyện vui chơi.
- Phó bí thư Dương. Chào phó bí thư.
Dương Phàm chắp tay sau lưng, vẻ mặt bình tĩnh xuất hiện trước cửa phòng Tin tức làm cho các cán bộ bên trong hoảng sợ ngậm miệng lại. Đám người vốn đang tụ tập túm năm tụm ba bàn tán xôn xao đều mặt mày xám xịt về vị trí của mình. Dương Phàm cũng không hề tức giận, bởi cảnh này thấy nhiều thành quen.
Dương Phàm xuất hiện làm Dư Hữu Dung càng thêm hoảng sợ. Tối ngày hôm qua, chị ta đã bàn bạc với lão Tiền, có phải nên tìm cơ hội mời Dương Phàm đến nhà chơi để cảm ơn một chút.
- Phó bí thư Dương, sao anh lại tự mình đến đây?
Lời này của Dư Hữu Dung rõ ràng đã sai, chẳng qua tâm trạng của Dương Phàm đang vui vẻ, nên cũng không có ý phê bình chị ta.
- Lâm Đốn ra ngoài làm việc, tôi đến lấy tài liệu.
Dương Phàm cười cười, giải thích một câu. Người trong phòng Tin tức lập tức vội vàng đi làm việc. Đợi Dương Phàm cầm tài liệu rời đi, đám người này mới coi như bình tĩnh lại.
Vỗ vỗ ngực lấy lại bình tĩnh. Dư Hữu Dung không khách khí nói với Triệu Tuyết Cầm lúc trước ra sức quyến rũ Dương Phàm, đang rất thất vọng:
- Triệu Tuyết Cầm, cô làm cái gì thế, đóng khuy lại, chú ý thể diện.
Lúc này Dương Phàm còn chưa đi xa, nghe thấy câu này không khỏi mỉm cười. Trong trụ sở thị ủy này, chỉ cần mày cẩn thận quan sát sẽ phát hiện ra rất nhiều chuyện thú vị. Mà những việc này thường có quan hệ với quyền lực. Giống như bây giờ, khi Dương Phàm đi lên lầu, một cán bộ từ trên lầu đi xuống lập tức khom lưng đứng sang bên cạnh nhường đường.
- Chào Phó bí thư Dương.
Được chào hỏi như vậy, Dương Phàm chỉ gật đầu, trông rất ra dáng lãnh đạo. Người như vậy ở trong trụ sở này không ít. Bọn họ sau khi gặp qua Dương Phàm, khuôn mặt bọn họ thường trở nên mơ hồ trong đầu Dương Phàm. Đối với rất nhiều người trong tòa nhà này, lãnh đạo có thể nhớ mình hay không là một chuyện rất lớn.
Trên lầu có hai cô gái vừa đi vừa nói chuyện, có lẽ vừa được phân tới thị ủy, có thể đang hưởng thụ niềm vui. Kết quả lại gặp đúng phó bí thư Dương, hai cô vội vàng ngậm miệng lại, kéo tay đứng sang bên, mặt đỏ bừng lên.
Người trẻ tuổi như vậy, Dương Phàm không có ấn tượng gì mấy. Nhưng hai cô gái này lại đang nghĩ, xong hết rồi, xong hết rồi, bị lãnh đạo thấy.
Về phòng làm việc của mình, đây là một căn phòng độc lập, một không gian riêng chỉ thuộc về mình. Dương Phàm ở trong này mới thả lỏng tâm trạng của mình. Lúc này Dương Phàm không biết tại sao lại nhớ đến chiếc kiệu ngày xưa. Có lẽ bởi vì trong không gian nhỏ hẹp của chiếc kiệu đó mới là thứ mà quan chức chú ý nhất. Cho nên người Trung Quốc thường gọi xe con là kiệu mà.
Không suy nghĩ miên man nữa, đang định đi rót một cốc trà cho mình, Dương Phàm phát hiện trà đã hết. Muốn tìm được trà, Dương Phàm phát hiện mình không tìm được. Lâm Đốn nhất định có đồ dự bị, đáng tiếc Dương Phàm tìm một lúc cũng không có. Dương Phàm còn không dám làm loạn, sợ Lâm Đốn sẽ có suy nghĩ gì khác. Đối với người bên cạnh, Dương Phàm rất chiếu cố bọn họ. Dù là các chi tiết nhỏ nhặt, cũng phải cẩn thận mà làm. Người trong chốn quan trường sợ nhất chính là người bên cạnh mình làm chuyện gì đó. Lòng người cách một cái bụng, phải duy trì một khoảng cách nhất định là điều cần thiết, hơn nữa cũng phải đề phòng một chút.
Dương Phàm chán nản rót một cốc nước lọc cho mình, đang định quay lại tiếp tục làm việc. Trên hành lang đột nhiên có người lớn tiếng nói:
- Các người tìm ai? Sao lại tự tiện xông vào chứ, đây là trụ sở thị ủy thành phố Uyển Lăng đó.
- Tôi tìm phó bí thư Dương của anh.
Một giọng nói quen thuộc vang lên, Dương Phàm không khỏi cười cười, từ từ đi ra cửa. Lưu Ba đang chặn ba cô gái lại ở hành lang. Người cầm đầu quả nhiên là Trương Tư Tề. Bên cạnh còn có cô bé Chu Dĩnh làm Dương Phàm rất đau đầu. Người còn lại chính là chị ruột Dương Phàm - Trần Tuyết Oánh.
Trong lòng vừa động, Dương Phàm vội vàng lẻn đi, muốn xem cô gái xinh đẹp này có hành động gì, đây là chuyện rất thú vị. Tên Lưu Ba này thật đen đủi, không ngờ ngăn cản ba người bọn họ.
Chu Dĩnh lấy thẻ phóng viên ra, đưa ra trước mặt Lưu Ba, rất nhanh thu lại:
- Tôi là phóng viên, đến phỏng vấn phó bí thư Dương của anh. Anh lập tức dẫn đường cho chúng tôi. Nếu không tôi sẽ trách anh ngăn cản tự do tin tức.
Lau mồ hôi. Cô bé này đúng là người hay gây chuyện, là loại dám đào hố công khai đẩy người ta vào. Phóng viên báo Thanh niên Bắc Kinh vậy mà dám ra vẻ ta đây trong trụ sở thị ủy.
Vẫn là Trương Tư Tề hiểu chuyện, cười đi lên giải thích nói:
- Xin lỗi, cô ấy nói trêu anh thôi. Tôi là vợ chưa cưới của Dương Phàm, đây là chị gái của Dương Phàm, đây là em gái của Dương Phàm.
Lời nói thật quả nhiên có sức ảnh hưởng lớn hơn nhiều so với lời nói dối. Lưu Ba ngẩn ra, thầm nói mình đúng là mù mắt, sao lại dám ngăn người nhà phó bí thư Dương chứ. Nhưng đây là trụ sở thị ủy mà, mình có ngăn cản, phó bí thư Dương cũng không tức mình chứ? Hiển nhiên, Lưu Ba đã có đáp án, hắn cũng có chút lo lắng. Hoàn toàn không nghĩ đến đồng chí phó bí thư đột nhiên có sở thích quái đản, đang trốn ở một bên nhìn lén.
Như kẻ trộm chạy vào trong phòng làm việc, Dương Phàm giả vờ không biết gì hết, kiên nhẫn chờ đợi. Không đầy nửa phút sau, truyền đến tiếng gõ cửa hơi sợ hãi.
- Phó bí thư Dương, là tôi, Lưu Ba.
- Ha ha, có việc à? Vào trong rồi nói.
Dương Phàm rất bình tĩnh khiến Lưu Ba bớt lo lắng hơn. Đang định báo cáo, Chu Dĩnh ở phía sau đã không nhịn được, đẩy Lưu Ba ra, chạy vào.
- Dương Phàm xấu xa, anh không về Bắc Kinh, bọn em đến thăm mà còn ra vẻ lãnh đạo.
Chu Dĩnh vừa vào lập tức lao vọt đến, nhe răng múa vuốt nói chuyện. Dương Phàm hừ lạnh một tiếng nói:
- Chu Dĩnh, ngoan ngoãn chút, không biết đây là đâu sao?
Thật đúng là, Dương Phàm vừa lộ ra vẻ oai phong, Chu Dĩnh sợ hãi lui về sau vài bước, nhìn thấy Lưu Ba đang ở đây, chỉ có thể ngồi xuống ghế, chu miệng. Trương Tư Tề và Trần Tuyết Oánh lúc này cũng đã đi vào. Trương Tư Tề thấy Chu Dĩnh như vậy, không khỏi bất ngờ cười nói:
- Xin lỗi, em không định mang Chu Dĩnh theo.
Dương Phàm cười cười, gật đầu, quay đầu lại nói với Lưu Ba:
- Phó trưởng ban thư ký Lưu, tôi giới thiệu với anh một chút. Đây là vợ chưa cưới của tôi Trương Tư Tề, chị gái tôi Trần Tuyết Oánh, em gái tôi Chu Dĩnh.
Mấy chị em này không cùng họ, chẳng qua từ miệng Dương Phàm nói ra, vậy là thật rồi. Chị họ, em họ không phải cũng là chị em sao?
Lưu Ba lập tức thức thời chào một câu, không giống như bình thường là bắt tay ba người, chỉ gật đầu mà thôi. Sau đó Lưu Ba quay đầu lại cung kính nói với Dương Phàm:
- Phó bí thư Dương, tôi cũng nên đến khách sạn, đặt mấy phòng.
- Làm phiền anh, lão Lưu.
Dương Phàm cười cười hài lòng, cách xưng hô đột nhiên thay đổi. Điều này làm Lưu Ba hơi run lên. Lưu Ba vốn đang khom lưng, bây giờ còn khom thêm chút nữa, sau đó nhỏ giọng nói:
- Nên làm.
Lưu Ba ra khỏi phòng làm việc, hắn kích động hơn Dương Phàm nhiều. Từ phó trưởng ban thư ký Lưu, chuyển thành lão Lưu. Cách gọi từ miệng Dương Phàm đã cho thấy biến hoá về chất trong quan hệ của hai người. Nếu nói trước kia Lưu Ba chỉ là nhân viên thử việc, bây giờ coi như chính thức tiến vào vòng tròn trung tâm của Dương Phàm. Lưu Ba từng cẩn thận chú ý, cách xưng hô của Dương Phàm đối với người bên cạnh, chưa bây giờ mang theo chức vụ. Điểm này sau khi Lưu Ba biết, hắn có chút ghen ghét với Dư Hữu Dung. Bởi vì Dương Phàm gọi Dư Hữu Dung là Dư tỷ, điều này làm Lưu Ba rất khách khí với Dư Hữu Dung. Bây giờ mình cũng được hưởng thụ cách gọi không có chức vụ, thật thoải mái.
- Thư ký không có đây, không tìm được trà, muốn uống nước thì tự rót.
Dương Phàm cười cười nói một câu như vậy. Sau đó ngồi về chỗ của mình, cầm lấy một tờ công văn cần phê duyệt, nói:
- Mọi người chờ chút, khoảng nửa tiếng.
Chu Dĩnh có chút tức giận, chẳng qua Trương Tư Tề và Trần Tuyết Oánh rất phối hợp đứng lên. Trương Tư Tề còn nhỏ giọng nói:
- Bọn em ra ngoài ngồi, anh làm nhanh lên đó.
Một chi tiết nhỏ nhặt như vậy, thể hiện ra đã được dạy bảo cẩn thận. Đương nhiên không thể nói Chu Dĩnh không được dạy dỗ tốt. Mà là cô bé này từ nhỏ đã được Chu Minh Đạo nuông chiều sinh hư. Chu Minh Đạo đi du học ở nước Mỹ. Cách giáo dục con cái của người Mỹ hơi khác. Vì vậy mới làm cho Chu Dĩnh hay buông lỏng mình.
Một nữ đồng chí mới được phân đến rất nhanh xuất hiện trong phòng làm việc, nhiệt tình chào đón ba cô gái. Chi tiết này lại làm Dương Phàm hài lòng mà cười. Lưu Ba đúng là có ánh mắt, đáng để sử dụng. Lưu Ba nếu biết Dương Phàm đánh giá mình như vậy, có lẽ mừng rơi nước mắt. Gặp được một lãnh đạo coi trọng chi tiết, tính cách luôn để ý mọi chuyện như Lưu Ba, coi như đã ngồi máy bay mà lên chức.
Ký xong hết công văn, Dương Phàm lúc này mới cười cười đi ra, nhìn ba người, lại nhìn đồng hồ, sau đó mới cười nói:
- Còn nửa tiếng nữa mới hết giờ, chờ chút nữa. Đợi Lưu Ba đặt phòng xong, chúng ta trực tiếp đến đó.
- Nhà anh không phải có phòng sao? Sao lại bắt bọn em ở khách sạn?
Chu Dĩnh rất bất mãn nói. Trần Tuyết Oánh ở bên mỉm cười nói thay:
- Cô bé Chu Dĩnh này. Là em và chị ở khách sạn, Tư Tề đến nhà Dương Phàm ở.
Vừa nói Trần Tuyết Oánh cười cười, nhìn Dương Phàm đầy mờ ám nói:
- Chị nói không sai chứ?
Trong này vốn có ý chơi đùa, Trần Tuyết Oánh vốn chỉ muốn trêu Dương Phàm. Nhưng không ngờ Dương Phàm đã luyện công phu mặt dày từ lâu, không hề hoang mang trả lời:
- Nói rất chính xác, bọn em là vợ chồng, tự nhiên phải ở chung nhà.
Trần Tuyết Oánh giơ tay lên đầu hàng, nhìn Chu Dĩnh với ánh mắt bất đắc dĩ. Chu Dĩnh trừng mắt nhìn đầy khinh thường, ngồi ngửa mặt lên trời thở dài. Trương Tư Tề lại hơi che miệng cười nói:
- Giấy chuyển khẩu của em, em cũng mang theo, còn mang theo một đội chụp ảnh, đang đợi bên ngoài.
Nhắc đến việc này, Dương Phàm trong lòng vừa động, việc này coi như để kiểm tra Lưu Ba một chút. Vừa mới nghĩ như vậy, điện thoại di động của Dương Phàm vang lên. Dương Phàm cầm lên nghe, bên trong truyền ra giọng nói của Lưu Ba, hắn nhỏ giọng nói:
- Phó bí thư Dương, bên ngoài còn có một chiếc xe với ba người nữa. Tôi đã hỏi qua, bọn họ do vợ chưa cưới của phó bí thư mang đến. Tôi đã đặt phòng cho bọn họ ở khách sạn rồi.
- Ừ, vất vả rồi.
Dương Phàm không tỏ rõ thái độ nhưng trong lời nói vẫn để lộ ra vẻ tán thành. Lưu Ba cũng nhận ra điểm này. Đến tận lúc này, vị trí chánh văn phòng thị ủy coi như đã nằm dưới cái mông mình rồi.
- Phó bí thư Dương quá khách khí.
Giọng Lưu Ba càng thêm cung kính, nụ cười càng thêm sáng lạn.
Dập máy, Dương Phàm cười nói:
- Sao lại huy động nhiều người như vậy?
Trương Tư Tề khẽ cười nói:
- Cũng không nghiêm trọng như anh nói. Anh không phải rất bận sao. Em vừa xuống sân bay, chị sớm đã chuẩn bị cho chúng ta từ trước. Chiều đi đăng ký, mai đi chụp ảnh. Mọi thứ đã chuẩn bị xong, quần áo em mang từ Bắc Kinh xuống. Những chuyện nhỏ này anh không cần lo, đến lúc đó bảo anh làm gì thì anh làm như vậy.
Dương Phàm chẳng qua chỉ dựa vào cảm giác của mình mà làm việc, không ngờ hành động này lại làm thương tâm cô gái kia. Chuyện của Kha Nghiên đối với Dương Phàm mà nói, giống như có một hòn đá ném vào dòng sông đang chảy mạnh, tạo ra một gợn sóng nhỏ rồi rất nhanh trôi theo dòng sông.
Sáng thứ sáu, trụ sở thị ủy luôn không yên tĩnh. Trong các phòng làm việc ở tầng một và tầng hai, các nam nữ trẻ tuổi đang bàn bạc xem tối nay đi đâu chơi. Rất nhiều người trong văn phòng thị ủy thực ra rất nhàn nhã, một tuần theo lịch đi làm năm ngày, ngày nghỉ hiển nhiên sẽ tính đến chuyện vui chơi.
- Phó bí thư Dương. Chào phó bí thư.
Dương Phàm chắp tay sau lưng, vẻ mặt bình tĩnh xuất hiện trước cửa phòng Tin tức làm cho các cán bộ bên trong hoảng sợ ngậm miệng lại. Đám người vốn đang tụ tập túm năm tụm ba bàn tán xôn xao đều mặt mày xám xịt về vị trí của mình. Dương Phàm cũng không hề tức giận, bởi cảnh này thấy nhiều thành quen.
Dương Phàm xuất hiện làm Dư Hữu Dung càng thêm hoảng sợ. Tối ngày hôm qua, chị ta đã bàn bạc với lão Tiền, có phải nên tìm cơ hội mời Dương Phàm đến nhà chơi để cảm ơn một chút.
- Phó bí thư Dương, sao anh lại tự mình đến đây?
Lời này của Dư Hữu Dung rõ ràng đã sai, chẳng qua tâm trạng của Dương Phàm đang vui vẻ, nên cũng không có ý phê bình chị ta.
- Lâm Đốn ra ngoài làm việc, tôi đến lấy tài liệu.
Dương Phàm cười cười, giải thích một câu. Người trong phòng Tin tức lập tức vội vàng đi làm việc. Đợi Dương Phàm cầm tài liệu rời đi, đám người này mới coi như bình tĩnh lại.
Vỗ vỗ ngực lấy lại bình tĩnh. Dư Hữu Dung không khách khí nói với Triệu Tuyết Cầm lúc trước ra sức quyến rũ Dương Phàm, đang rất thất vọng:
- Triệu Tuyết Cầm, cô làm cái gì thế, đóng khuy lại, chú ý thể diện.
Lúc này Dương Phàm còn chưa đi xa, nghe thấy câu này không khỏi mỉm cười. Trong trụ sở thị ủy này, chỉ cần mày cẩn thận quan sát sẽ phát hiện ra rất nhiều chuyện thú vị. Mà những việc này thường có quan hệ với quyền lực. Giống như bây giờ, khi Dương Phàm đi lên lầu, một cán bộ từ trên lầu đi xuống lập tức khom lưng đứng sang bên cạnh nhường đường.
- Chào Phó bí thư Dương.
Được chào hỏi như vậy, Dương Phàm chỉ gật đầu, trông rất ra dáng lãnh đạo. Người như vậy ở trong trụ sở này không ít. Bọn họ sau khi gặp qua Dương Phàm, khuôn mặt bọn họ thường trở nên mơ hồ trong đầu Dương Phàm. Đối với rất nhiều người trong tòa nhà này, lãnh đạo có thể nhớ mình hay không là một chuyện rất lớn.
Trên lầu có hai cô gái vừa đi vừa nói chuyện, có lẽ vừa được phân tới thị ủy, có thể đang hưởng thụ niềm vui. Kết quả lại gặp đúng phó bí thư Dương, hai cô vội vàng ngậm miệng lại, kéo tay đứng sang bên, mặt đỏ bừng lên.
Người trẻ tuổi như vậy, Dương Phàm không có ấn tượng gì mấy. Nhưng hai cô gái này lại đang nghĩ, xong hết rồi, xong hết rồi, bị lãnh đạo thấy.
Về phòng làm việc của mình, đây là một căn phòng độc lập, một không gian riêng chỉ thuộc về mình. Dương Phàm ở trong này mới thả lỏng tâm trạng của mình. Lúc này Dương Phàm không biết tại sao lại nhớ đến chiếc kiệu ngày xưa. Có lẽ bởi vì trong không gian nhỏ hẹp của chiếc kiệu đó mới là thứ mà quan chức chú ý nhất. Cho nên người Trung Quốc thường gọi xe con là kiệu mà.
Không suy nghĩ miên man nữa, đang định đi rót một cốc trà cho mình, Dương Phàm phát hiện trà đã hết. Muốn tìm được trà, Dương Phàm phát hiện mình không tìm được. Lâm Đốn nhất định có đồ dự bị, đáng tiếc Dương Phàm tìm một lúc cũng không có. Dương Phàm còn không dám làm loạn, sợ Lâm Đốn sẽ có suy nghĩ gì khác. Đối với người bên cạnh, Dương Phàm rất chiếu cố bọn họ. Dù là các chi tiết nhỏ nhặt, cũng phải cẩn thận mà làm. Người trong chốn quan trường sợ nhất chính là người bên cạnh mình làm chuyện gì đó. Lòng người cách một cái bụng, phải duy trì một khoảng cách nhất định là điều cần thiết, hơn nữa cũng phải đề phòng một chút.
Dương Phàm chán nản rót một cốc nước lọc cho mình, đang định quay lại tiếp tục làm việc. Trên hành lang đột nhiên có người lớn tiếng nói:
- Các người tìm ai? Sao lại tự tiện xông vào chứ, đây là trụ sở thị ủy thành phố Uyển Lăng đó.
- Tôi tìm phó bí thư Dương của anh.
Một giọng nói quen thuộc vang lên, Dương Phàm không khỏi cười cười, từ từ đi ra cửa. Lưu Ba đang chặn ba cô gái lại ở hành lang. Người cầm đầu quả nhiên là Trương Tư Tề. Bên cạnh còn có cô bé Chu Dĩnh làm Dương Phàm rất đau đầu. Người còn lại chính là chị ruột Dương Phàm - Trần Tuyết Oánh.
Trong lòng vừa động, Dương Phàm vội vàng lẻn đi, muốn xem cô gái xinh đẹp này có hành động gì, đây là chuyện rất thú vị. Tên Lưu Ba này thật đen đủi, không ngờ ngăn cản ba người bọn họ.
Chu Dĩnh lấy thẻ phóng viên ra, đưa ra trước mặt Lưu Ba, rất nhanh thu lại:
- Tôi là phóng viên, đến phỏng vấn phó bí thư Dương của anh. Anh lập tức dẫn đường cho chúng tôi. Nếu không tôi sẽ trách anh ngăn cản tự do tin tức.
Lau mồ hôi. Cô bé này đúng là người hay gây chuyện, là loại dám đào hố công khai đẩy người ta vào. Phóng viên báo Thanh niên Bắc Kinh vậy mà dám ra vẻ ta đây trong trụ sở thị ủy.
Vẫn là Trương Tư Tề hiểu chuyện, cười đi lên giải thích nói:
- Xin lỗi, cô ấy nói trêu anh thôi. Tôi là vợ chưa cưới của Dương Phàm, đây là chị gái của Dương Phàm, đây là em gái của Dương Phàm.
Lời nói thật quả nhiên có sức ảnh hưởng lớn hơn nhiều so với lời nói dối. Lưu Ba ngẩn ra, thầm nói mình đúng là mù mắt, sao lại dám ngăn người nhà phó bí thư Dương chứ. Nhưng đây là trụ sở thị ủy mà, mình có ngăn cản, phó bí thư Dương cũng không tức mình chứ? Hiển nhiên, Lưu Ba đã có đáp án, hắn cũng có chút lo lắng. Hoàn toàn không nghĩ đến đồng chí phó bí thư đột nhiên có sở thích quái đản, đang trốn ở một bên nhìn lén.
Như kẻ trộm chạy vào trong phòng làm việc, Dương Phàm giả vờ không biết gì hết, kiên nhẫn chờ đợi. Không đầy nửa phút sau, truyền đến tiếng gõ cửa hơi sợ hãi.
- Phó bí thư Dương, là tôi, Lưu Ba.
- Ha ha, có việc à? Vào trong rồi nói.
Dương Phàm rất bình tĩnh khiến Lưu Ba bớt lo lắng hơn. Đang định báo cáo, Chu Dĩnh ở phía sau đã không nhịn được, đẩy Lưu Ba ra, chạy vào.
- Dương Phàm xấu xa, anh không về Bắc Kinh, bọn em đến thăm mà còn ra vẻ lãnh đạo.
Chu Dĩnh vừa vào lập tức lao vọt đến, nhe răng múa vuốt nói chuyện. Dương Phàm hừ lạnh một tiếng nói:
- Chu Dĩnh, ngoan ngoãn chút, không biết đây là đâu sao?
Thật đúng là, Dương Phàm vừa lộ ra vẻ oai phong, Chu Dĩnh sợ hãi lui về sau vài bước, nhìn thấy Lưu Ba đang ở đây, chỉ có thể ngồi xuống ghế, chu miệng. Trương Tư Tề và Trần Tuyết Oánh lúc này cũng đã đi vào. Trương Tư Tề thấy Chu Dĩnh như vậy, không khỏi bất ngờ cười nói:
- Xin lỗi, em không định mang Chu Dĩnh theo.
Dương Phàm cười cười, gật đầu, quay đầu lại nói với Lưu Ba:
- Phó trưởng ban thư ký Lưu, tôi giới thiệu với anh một chút. Đây là vợ chưa cưới của tôi Trương Tư Tề, chị gái tôi Trần Tuyết Oánh, em gái tôi Chu Dĩnh.
Mấy chị em này không cùng họ, chẳng qua từ miệng Dương Phàm nói ra, vậy là thật rồi. Chị họ, em họ không phải cũng là chị em sao?
Lưu Ba lập tức thức thời chào một câu, không giống như bình thường là bắt tay ba người, chỉ gật đầu mà thôi. Sau đó Lưu Ba quay đầu lại cung kính nói với Dương Phàm:
- Phó bí thư Dương, tôi cũng nên đến khách sạn, đặt mấy phòng.
- Làm phiền anh, lão Lưu.
Dương Phàm cười cười hài lòng, cách xưng hô đột nhiên thay đổi. Điều này làm Lưu Ba hơi run lên. Lưu Ba vốn đang khom lưng, bây giờ còn khom thêm chút nữa, sau đó nhỏ giọng nói:
- Nên làm.
Lưu Ba ra khỏi phòng làm việc, hắn kích động hơn Dương Phàm nhiều. Từ phó trưởng ban thư ký Lưu, chuyển thành lão Lưu. Cách gọi từ miệng Dương Phàm đã cho thấy biến hoá về chất trong quan hệ của hai người. Nếu nói trước kia Lưu Ba chỉ là nhân viên thử việc, bây giờ coi như chính thức tiến vào vòng tròn trung tâm của Dương Phàm. Lưu Ba từng cẩn thận chú ý, cách xưng hô của Dương Phàm đối với người bên cạnh, chưa bây giờ mang theo chức vụ. Điểm này sau khi Lưu Ba biết, hắn có chút ghen ghét với Dư Hữu Dung. Bởi vì Dương Phàm gọi Dư Hữu Dung là Dư tỷ, điều này làm Lưu Ba rất khách khí với Dư Hữu Dung. Bây giờ mình cũng được hưởng thụ cách gọi không có chức vụ, thật thoải mái.
- Thư ký không có đây, không tìm được trà, muốn uống nước thì tự rót.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.Dương Phàm cười cười nói một câu như vậy. Sau đó ngồi về chỗ của mình, cầm lấy một tờ công văn cần phê duyệt, nói:
- Mọi người chờ chút, khoảng nửa tiếng.
Chu Dĩnh có chút tức giận, chẳng qua Trương Tư Tề và Trần Tuyết Oánh rất phối hợp đứng lên. Trương Tư Tề còn nhỏ giọng nói:
- Bọn em ra ngoài ngồi, anh làm nhanh lên đó.
Một chi tiết nhỏ nhặt như vậy, thể hiện ra đã được dạy bảo cẩn thận. Đương nhiên không thể nói Chu Dĩnh không được dạy dỗ tốt. Mà là cô bé này từ nhỏ đã được Chu Minh Đạo nuông chiều sinh hư. Chu Minh Đạo đi du học ở nước Mỹ. Cách giáo dục con cái của người Mỹ hơi khác. Vì vậy mới làm cho Chu Dĩnh hay buông lỏng mình.
Một nữ đồng chí mới được phân đến rất nhanh xuất hiện trong phòng làm việc, nhiệt tình chào đón ba cô gái. Chi tiết này lại làm Dương Phàm hài lòng mà cười. Lưu Ba đúng là có ánh mắt, đáng để sử dụng. Lưu Ba nếu biết Dương Phàm đánh giá mình như vậy, có lẽ mừng rơi nước mắt. Gặp được một lãnh đạo coi trọng chi tiết, tính cách luôn để ý mọi chuyện như Lưu Ba, coi như đã ngồi máy bay mà lên chức.
Ký xong hết công văn, Dương Phàm lúc này mới cười cười đi ra, nhìn ba người, lại nhìn đồng hồ, sau đó mới cười nói:
- Còn nửa tiếng nữa mới hết giờ, chờ chút nữa. Đợi Lưu Ba đặt phòng xong, chúng ta trực tiếp đến đó.
- Nhà anh không phải có phòng sao? Sao lại bắt bọn em ở khách sạn?
Chu Dĩnh rất bất mãn nói. Trần Tuyết Oánh ở bên mỉm cười nói thay:
- Cô bé Chu Dĩnh này. Là em và chị ở khách sạn, Tư Tề đến nhà Dương Phàm ở.
Vừa nói Trần Tuyết Oánh cười cười, nhìn Dương Phàm đầy mờ ám nói:
- Chị nói không sai chứ?
Trong này vốn có ý chơi đùa, Trần Tuyết Oánh vốn chỉ muốn trêu Dương Phàm. Nhưng không ngờ Dương Phàm đã luyện công phu mặt dày từ lâu, không hề hoang mang trả lời:
- Nói rất chính xác, bọn em là vợ chồng, tự nhiên phải ở chung nhà.
Trần Tuyết Oánh giơ tay lên đầu hàng, nhìn Chu Dĩnh với ánh mắt bất đắc dĩ. Chu Dĩnh trừng mắt nhìn đầy khinh thường, ngồi ngửa mặt lên trời thở dài. Trương Tư Tề lại hơi che miệng cười nói:
- Giấy chuyển khẩu của em, em cũng mang theo, còn mang theo một đội chụp ảnh, đang đợi bên ngoài.
Nhắc đến việc này, Dương Phàm trong lòng vừa động, việc này coi như để kiểm tra Lưu Ba một chút. Vừa mới nghĩ như vậy, điện thoại di động của Dương Phàm vang lên. Dương Phàm cầm lên nghe, bên trong truyền ra giọng nói của Lưu Ba, hắn nhỏ giọng nói:
- Phó bí thư Dương, bên ngoài còn có một chiếc xe với ba người nữa. Tôi đã hỏi qua, bọn họ do vợ chưa cưới của phó bí thư mang đến. Tôi đã đặt phòng cho bọn họ ở khách sạn rồi.
- Ừ, vất vả rồi.
Dương Phàm không tỏ rõ thái độ nhưng trong lời nói vẫn để lộ ra vẻ tán thành. Lưu Ba cũng nhận ra điểm này. Đến tận lúc này, vị trí chánh văn phòng thị ủy coi như đã nằm dưới cái mông mình rồi.
- Phó bí thư Dương quá khách khí.
Giọng Lưu Ba càng thêm cung kính, nụ cười càng thêm sáng lạn.
Dập máy, Dương Phàm cười nói:
- Sao lại huy động nhiều người như vậy?
Trương Tư Tề khẽ cười nói:
- Cũng không nghiêm trọng như anh nói. Anh không phải rất bận sao. Em vừa xuống sân bay, chị sớm đã chuẩn bị cho chúng ta từ trước. Chiều đi đăng ký, mai đi chụp ảnh. Mọi thứ đã chuẩn bị xong, quần áo em mang từ Bắc Kinh xuống. Những chuyện nhỏ này anh không cần lo, đến lúc đó bảo anh làm gì thì anh làm như vậy.
Trần Tuyết Oánh lúc này cười cười đứng lên nói:
- Người là do chị mang đến, ăn trưa xong chị sẽ về. Chị bây giờ còn đống việc đang chờ đó.
Dương Phàm cười nói:
- Chị, vất vả rồi.
Trần Tuyết Oánh cười mắng:
- Thằng bé này.
Nói xong liền đưa một thẻ ngân hàng ra, nói:
- Bên trong có năm triệu. Đủ để cho em mua một căn biệt thự đắt tiền nhất trong thành phố này. Sau khi quyết định địa điểm và mua xong nhà thì gọi cho chị một câu. Chị sẽ phái một công ty thiết kế từ trên tỉnh thành xuống. Nhân viên thiết kế của bọn họ đã đưa ra các bản mẫu, em cứ chọn một cái trong đó là được.
Dương Phàm sao có thể bỏ qua người giúp việc không mất tiền này, cười nói:
- Đến rồi thì đừng đi gấp như vậy. Để em gọi điện xem, mời Thu Vũ Yến – tập đoàn Thiên Mỹ đến ăn cơm trưa. Tập đoàn bọn họ có một khu biệt thự ở Uyển Lăng này, phiền chị chọn một căn cho em.
Nói xong, Dương Phàm đã nhét thẻ ngân hàng vào tay Trần Tuyết Oánh.
Trần Tuyết Oánh rất bất mãn, nhưng trong lòng lại mừng thầm, lúc này mới giống người nhà.
- Đúng là thua em rồi đó, bỏ tiền lại phải bỏ sức. Chị còn có thể nói gì được chứ?
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Tiền đối với em mà nói, không có tác dụng gì mấy.
Trần Tuyết Oánh cười tươi như hoa, vội vàng nói:
- Vậy tình cảm tốt, tiền của em, chị tạm thời không cho em, chị định mua công ty chứng khoán.
Nhắc đến công ty chứng khoán, Dương Phàm thật ra hơi chần chờ nói:
- Chị, nhất định phải cẩn thận. Các công ty chứng khoán ở Trung Quốc, có rất nhiều thủ đoạn đó.
- Chị nếu cái này cũng không biết thì làm ăn thế nào được. Yên tâm, trước đó chị nhất định sẽ điều tra rõ ràng.
Dương Phàm lái chiếc xe R6 đểu đểu, chở Trương Tư Tề đến cục Dân chính. Hai người coi như có thời gian ở một mình bên nhau. Từ gương phía sau có thể thấy Chu Dĩnh như âm hồn bất tán đang theo sát mình. Dương Phàm cười khổ nói:
- Cô bé kia gần đây có làm khó gì em không vậy?
Theo thời gian trôi qua, Trương Tư Tề năm đó là một cô bé hay chạy nhảy, bây giờ đã thành thục nên rất nhiều. Vấn đề này của Dương Phàm làm Trương Tư Tề mỉm cười nói:
- Cô bé này hơi sốc, giống như một thứ vốn thuộc về mình đột nhiên xảy ra biến hoá về quyền sở hữu. Tự nhiên là gây chuyện rồi. Ha ha, hay là bảo cô bé đó làm vợ bé của anh nhé?
- Ngất mất, anh là cán bộ nhà nước, là người đứng đắn, anh không muốn phạm sai lầm.
Trương Tư Tề không nói gì, mỉm cười nhìn Dương Phàm, trong ánh mắt lộ ra ý trêu chọc:
- Anh nói lời này mà không đỏ mặt sao?
- Lái xe, lái xe.
Dương Phàm ho khan một tiếng, không nói gì nữa.
Cục Dân chính hôm nay không biết làm ăn thế nào mà người làm thủ tục đăng ký kết hôn không phải bác gái lần trước, mà lại là một ông chú trung niên hèn mọn. Tên này không nhận ra Dương Phàm, cũng không nghĩ Dương Phàm chính là phó bí thư thị ủy. Không ngờ cầm lấy ánh mắt của hai người, rồi dùng mắt không ngừng đánh giá Trương Tư Tề. Giống như Dương Phàm là kẻ buôn bán người xuyên biên giới vậy.
"Lão già lưu manh" Dương Phàm thầm mắng một câu, cố nhịn không phát tác. Ánh mắt tên này quá hạ lưu, đáng đánh đòn. Hôm nay trời nóng, Trương Tư Tề mặc một chiếc áo cộc tay, mặc váy ngắn, đôi chân thon dài như muốn hấp dẫn ánh mắt đàn ông. Chẳng qua lão già này cũng không nên nhìn quá đáng như vậy chứ.
Dương Phàm đang rất tức, khẽ gõ bàn hỏi:
- Đồng chí, có vấn đề gì không?
Khụ khụ. Ho khan một tiếng, lão già này ra vẻ hỏi một câu:
- Hộ khẩu của anh là ở bên ngoài, thủ tục hơi phức tạp chút. Ngày mai lại đến, bây giờ sắp hết giờ rồi.
Con mẹ nó chứ. Mày nghĩ mình còn lớn hơn phó bí thư thị ủy hả. Dương Phàm đang tức, cười lạnh một tiếng nói:
- Hình như mới vào giờ làm mà? Sao nhanh hết giờ như vậy?
Bốp. Lão già này không ngờ đập bàn, không nhịn được nói:
- Bảo anh ngày mai đến thì ngày mai đến, nói mẹ gì thế?
Lúc này ở trong phòng bên có một người phụ nữ trung niên không nhịn được, lớn tiếng nói sang:
- Lão Chu, nhỏ giọng một chút, đừng để cục trưởng nghe thấy.
- Còn có, nam đồng chí này, sao không tiến hành kiểm tra trước hôn nhân? Đồng chí nữ kia làm rồi mà.
Dương Phàm đúng là sơ sót, lần này cũng không nói gì nữa, người ta có lý mà. Không thể làm gì khác hơn là đứng lên cười khổ nói với Trương Tư Tề:
- Đi thôi, chúng ta đến bệnh viện.
Trương Tư Tề hé miệng cười, nhỏ giọng nói vào tai Dương Phàm:
- Sao anh không lợi dụng một chút đặc quyền của mình? Em cũng không phải vì thế này mà đi đi lại lại mãi.
Dương Phàm cười cười ôm eo Trương Tư Tề, nhỏ giọng nói vào tai nàng:
- Không được. Quyền của lãnh đạo không được dùng loạn.
- Hừ, em thấy anh muốn mấy cô bé phục vụ anh thì có.
Lão già lúc này nhìn Trương Tư Tề như muốn tóe lửa, nước rãi sắp chảy ra. Trương Tư Tề nói nói cười cười, khuôn mặt và thân hình của nàng đúng là có sức hấp dẫn quá mạnh. Nuốt nước bọt ực một cái, lão già này khó chịu nói:
- Muốn liếc mắt đưa tình thì về nhà.
Nói cũng lạ, hôm nay chỉ có một đôi này đến đăng ký kết hôn, nhưng bên làm thủ tục ly hôn lại rất bận.
Lúc này ngoài cửa truyền vào một giọng nói uy nghiêm:
- Lão Chu, anh làm thế nào vậy hả? Thái độ gì thế? Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, phải chú ý tác phong làm việc. Từ xa tôi đã thấy anh lớn tiếng quát. Cho anh đến đây làm việc hai ngày là để anh thay đổi thái độ làm việc của mình đó.
Giọng nói này Dương Phàm nghe rất quen, nghe ra đầy vẻ oai vệ của quan chức. Dương Phàm quay đầu lại mỉm cười, cười nói với Khổng Tốc đang chắp lưng ngẩng đầu, ưỡn bụng đi về phía này:
- Cục trưởng Khổng, chào đồng chí.
- Tôi...
Vẻ mặt Khổng Tốc trong nháy mắt đọng lại, nhanh như chớp bỏ tay chắp sau lưng ra, cẩn thận đặt lên đùi, khom người xuống, rất chân thành cười cười, vội vàng cúi người nói:
- Ồ, cơn gió nào thổi ngài đến chỗ chúng tôi thế này. Phó bí thư Dương, ngài đang mặc thường phục đi kiểm tra à?
Khổng Tốc còn đang thầm đắc ý vì thể hiện của mình. Thầm nói mình vừa phê bình lão Chu, lãnh đạo cũng nghe thấy. Máu dồn lên đầu, phê bình hai câu, biểu hiện trước mặt lãnh đạo thật là tốt. Xem ra sau này phải thường xuyên thực hiện. Không đúng, vừa nãy lão Chu quát không phải là.... Khổng Tốc mới nghĩ đến đây, đầu đầy mồ hôi. Khổng Tốc lén nhìn thoáng qua lão Chu, phát hiện lão già lưu manh này mặt đang xám xanh lại vì sợ.
"Con mẹ nó chứ...." Chửi tất cả bà con họ hàng là nữ nhà lão Chu ra, Khổng Tốc còn không cam lòng, thầm nói thằng già này chứ, lần trước mày trêu đùa Kha Nghiên tao còn chưa tính toán với mày. Hôm nay mày lại gây phiền cho tao. Con mẹ mày, mẹ thằng già này, sao toàn thích nhằm vào người phụ nữ của phó bí thư Dương vậy. Mày là một con cóc mà cũng đòi ăn thịt thiên nga sao? Không nhịn được thì về đối phó với con lợn lái già ở nhà ý. Mẹ chứ, gây phiền phức cho ông.
Khổng Tốc tìm được lời lẽ độc ác nào đều tặng hết cho lão Chu. Thầm mắng như vậy, nhưng trong lòng Khổng Tốc rất lo lắng Dương Phàm tức lão Chu, tức sang cả mình.
Dương Phàm thật ra không nghĩ gì về chuyện này mà nhìn lão Chu không vừa mắt, nhưng do không thích so đo làm gì.
- Ha ha ha, không phải như vậy, tôi dẫn vợ chưa cưới đến đăng ký kết hôn.
"Hả" Khổng Tốc càng thêm hoảng sợ. Thầm nói
" Lão già lưu manh – lão Chu này, vừa nãy không đưa tay đưa chân linh tinh gì đó chứ. Mẹ lão Chu chứ. Vợ của Dương Phàm đúng là quá đẹp, đẹp làm người ta tức giận"Khổng Tốc lập tức có quyết định, lao đến trước mặt lão Chu, lớn tiếng nói:
- Lập tức cút ngay cho tôi, về phòng viết bản kiểm điểm ba ngàn chữ đưa đến phòng làm việc của tôi.
Vừa nói Khổng Tốc quay đầu lại cười nói với Dương Phàm và Trương Tư Tề:
- Hai người đợi một chút, tôi đi gọi đồng chí nhiều kinh nghiệm đến.
Không đợi Khổng Tốc đi gọi người, người phụ nữ phòng bên đã đứng lên, cười nói:
- Cục trưởng Khổng, cục trưởng nói chuyện với lãnh đạo, tôi đi gọi người.
Dương Phàm cười cười lắc đầu:
- Được rồi, ảnh hưởng không tốt. Như vậy đi, chúng ta đến phòng làm việc của cục trưởng Khổng đợi là được.
Dương Phàm và Trương Tư Tề rất nhanh lấy được giấy đăng ký kết hôn. Theo pháp luật, hai người đã xác định quan hệ vợ chồng. Hai người nhìn khoảng trống trên tờ giấy đăng ký kết hôn để chờ ảnh, nhìn nhau mà cười. Tất cả những lời muốn nói đều trong nụ cười này.
Đưa Dương Phàm rời đi, Khổng Tốc lau mồ hôi trán, vẻ mặt tươi cười trong nháy mắt đã bay biến khi xe rời đi. Hắn quay đầu lại, đằng đằng sát khí lao tới trước mặt lão Chu đang viết kiểm điểm.
Một tia sét chạy dọc bầu trời.
Dương Phàm cười cười nhìn Trương Tư Tề ngồi bên:
- Sao từ nãy em không nói gì?
Trương Tư Tề hua hua tờ giấy đăng ký kết hôn, cười nói với Dương Phàm:
- Biết thứ này có ý nghĩa gì không?
- Ý nghĩa gì? Xác định quan hệ vợ chồng trên pháp luật. Không có thứ này chúng ta ngủ với nhau không phải là quan hệ nam nữ chân chính. Có thứ này, chúng ta được pháp luật bảo vệ, được ngủ với nhau...
Trương Tư Tề bị lời này làm cho phì cười, mắng:
- Anh nói thật khó nghe.
Dương Phàm cười nói:
- Anh nói thật mà. Trên thế giới này khi nhắc đến các thứ đều không dễ nghe.
Trương Tư Tề mỉm cười nói:
- Em nghĩ cái này có vẻ không thật. Giấy đăng ký kết hôn có tác dụng lớn như vậy sao?
Ho khan một tiếng.
- Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta có thể bắt đầu cuộc sống cùng phòng hợp pháp.
Dương Phàm lập tức nói sang chuyện khác, lặng lẽ lau mồ hôi. Từng hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống cửa kính.
- Đáng ghét, ở Uyển Lăng này, anh có định mở tiệc không?
Trương Tư Tề hỏi một câu. Dương Phàm cười cười lắc đầu nói:
- Không định, cũng lười làm. Nói thật, điều muốn làm nhất sau khi kết hôn đó là ôm vợ ngủ vài hôm, ngủ đủ thì mang vợ đi du lịch vài hôm.
Dương Phàm nói như vậy làm ánh mắt Trương Tư Tề đọng lại, nàng nhìn chằm chằm vào Dương Phàm đang chăm chú lái xe.
Mục tiêu hợp pháp ngủ cùng bị Chu Dĩnh quấn lấy nên hỏng mất. Cô bé này kéo Trương Tư Tề khắp nơi, tuyên bố tối bắt buộc phải ngủ cùng phòng với Trương Tư Tề. Hành động như trẻ nhỏ của Chu Dĩnh làm Dương Phàm chán nản. Chỉ có thể xám xịt đến thuê một phòng bên cạnh.
Buổi chiều hôm đó ít nhất có mười mấy người hỏi Lưu Ba về ba người phụ nữ đến tìm Dương Phàm là ai. Lưu Ba lần nào cũng cười nói:
- Chuyện của lãnh đạo, tôi không dám hỏi nhiều. Đồng chí muốn biết thì tự mà hỏi.
Lưu Ba ít nhiều phải suy nghĩ. Mặc dù Dương Phàm không dặn dò gì, nhưng hắn vẫn rất kín miệng. Lâm Đốn và Tiểu Vương thì thảm rồi, mang theo ba thợ chụp ảnh đi khắp nơi quanh Uyển Lăng, tìm địa điểm thích hợp để chụp ảnh.
Uông Ái Dân mặc dù mất chức chánh văn phòng thị ủy, nhưng vẫn còn giữ được chức vụ phó trưởng ban thư ký thị ủy. Chẳng qua vẫn bị Đổng Trung Hoa đuổi đến khu Khai Phát. Không biết thằng ranh này nghe được tin tức từ đâu. Nghe nói có ba người đẹp cùng đến tìm Dương Phàm, còn đến ở trong một khách sạn. Nghĩ đến chuyện của mình, Uông Ái Dân liền vẫy vẫy đuôi chạy đến nhà Đổng Trung Hoa.
- Bí thư Đổng, tôi đã hỏi thăm, thằng ranh đó muốn kết hôn. Mẹ kiếp, đi chụp ảnh còn mời cả người từ trên tỉnh thành, quá xa xỉ.
Đổng Trung Hoa nghe thấy tin tức này lại khá vui vẻ. Đứng trong văn phòng đi đi lại lại vài bước, nói:
- Kết hôn rất tốt, kết hôn rất tốt.
Rốt cuộc vì sao tốt, Uông Ái Dân không hiểu, cũng không dám hỏi.
Thu Vũ Yến nhận được điện của Dương Phàm, trong lòng có chút ngạc nhiên. Nghe nói Dương Phàm muốn mua biệt thự, Thu Vũ Yến tự nhiên là vỗ tay hoan hô. Cả thế giới đang khủng hoảng kinh tế, ảnh hưởng quá nặng nề. Biệt thự của tập đoàn gần như không ai mua. Thu Vũ Yến đã dùng hết biện pháp, cũng chỉ bán được một phần tư. Số lượng lớn tích tụ lại, đối với tập đoàn làm ăn lớn mà nói, đó là chuyện quá nguy hiểm