Mặt Kha Nghiên hơi đỏ lên, nhỏ giọng nói:
- Lão già lưu manh này thích lên mạng xem phim AV (Adult Video – Phim người lớn). Hồi ở bộ đội tôi cũng học được một ít kiến thức về máy tính, cho nên thông qua mạng nội bộ vào máy tính của hắn để trộm.
- Không ngờ cô là một hacker đó.
Dương Phàm cười cười khen một câu, thu lại USB rồi nói:
- Cũng không còn sớm nữa, tôi cũng phải về đây.
Trong mắt Kha Nghiên hiện ra một tia thất vọng, chẳng qua nàng vẫn khẽ gật đầu.
Lúc Dương Phàm xoay người muốn đi, Kha Nghiên đột nhiên túm lấy áo Dương Phàm, nhỏ giọng nói vào tai hắn:
- Tôi có thể ôm ngài một cái không?
Dương Phàm lập tức ngẩn ra sau đó xoay người lại cười cười, bình tĩnh nhìn Kha Nghiên.
Kha Nghiên khẽ cười một tiếng, đi lên ôm eo Dương Phàm, dán sát mặt vào ngực hắn. Mùi hương thơm nhè nhẹ phả vào mũi Dương Phàm. Dương Phàm thầm nghĩ cơ thể Kha Nghiên là loại linh hoạt và mềm mại. Nếu gần đây không phải bị Trương Tư Tề và Du Nhã Ny thay nhau dùng hấp tinh đại pháp, hơn nữa còn có Chúc Vũ Hàm ở một bên mà chờ đợi, Dương Phàm thật sự không biết mình có thể chống lại sức hấp dẫn này không. Không đợi Dương Phàm có phản ứng, Kha Nghiên đã thở dài một tiếng đẩy người hắn ra. Kha Nghiên có chút thất vọng nói:
- Tôi không sao.
Dương Phàm gật đầu cười cười xoay người đi ra ngoài, mắt Kha Nghiên híp lại không khỏi che miệng cười. Kha Nghiên nhẹ nhàng đi lên mở cửa đưa Dương Phàm ra.
- Sớm biết như vậy, em sẽ to gan lớn mật hơn một chút.
Mặt Kha Nghiên đỏ ửng lên, rời khỏi cửa sổ.
Về đến nhà, một cảm giác cô đơn ập đến, Dương Phàm thở dài một tiếng trong lòng. Sau đó hắn cắm USB vào máy tính xách tay, mở tài liệu ra. Khi vừa mở tài liệu này ra, mắt Dương Phàm sáng rực lên. Hắn ngồi thẳng lưng, trên miệng nở nụ cười lạnh lùng.
- Hừ hừ, Đổng Trung Hoa, lão già này ra vẻ trang nghiêm đạo mạo nhưng cái mông cũng không sạch lắm nhỉ.
Tài liệu trong USB nếu muốn đủ để làm Đổng Trung Hoa mất chức. Đây là cảm giác đầu tiên khi Dương Phàm xem thấy. Chẳng qua càng xem tiếp, Dương Phàm càng cảm thấy giật mình.
Bây giờ đã là 2 giờ sáng, Dương Phàm ngồi trước máy tính xách tay không ngừng đốt thuốc lá, cau mày. Uông Ái Dân này thật sự quá to gan, thứ gì cũng dám lưu lại. Nếu vứt mấy thứ này cho người nào đó, căn bản không cần mình ra tay mà chỉ dựa vào đợt kiểm tra thuế lần này đã đủ làm Đổng Trung Hoa cuốn xéo.
Đương nhiên nếu Dương Phàm giao tài liệu này Hác Nam, như vậy càng thêm náo nhiệt.
Mang cặp mắt trũng xuống vì thiếu ngủ, Dương Phàm đi làm. Hắn ngồi trong phòng làm việc không ngừng ngáp hơn nữa trong đầu vẫn không thể nào bình tĩnh được. Sau khi nhận được tin nhắn của Chúc Vũ Hàm, Dương Phàm gọi điện cho Đổng Trung Hoa nói có một đoàn khách muốn xuống đây nên đi gặp vài ngày.
Đổng Trung Hoa ước gì Dương Phàm rời đi nên không hề suy nghĩ đã đồng ý.
Nguồn truyện: Truyện FULLTỉnh thành tỉnh Tương, Chúc Đông Phong xuống phương Nam đột nhiên lại dừng ở đây một ngày. Sau khi Trần Chính Hòa nhận được tin báo cũng có chút ngạc nhiên, nhưng lão vẫn lập tức chạy đến khách sạn.
Sau một phen khách khí, vẻ mặt Chúc Đông Phong có chút mệt mỏi, không ngừng dùng tay day day trán. Trần Chính Hòa thấy thế trong lòng cũng có chút suy nghĩ. Giao thông bây giờ rất thuận lợi, Chúc Đông Phong hoàn toàn không cần dừng lại ở đây. Như vậy người ta đến đây nhất định có chuyện muốn nói. Rốt cuộc là có chuyện gì thì trong lòng Trần Chính Hòa cũng không rõ. Chẳng qua mơ hồ có thể cảm thấy chuyện này nhất định có liên quan đến Dương Phàm.
- Lão Chúc, đi nghỉ ngơi sớm đi.
Trần Chính Hòa cảm thấy lấy lui làm tiến là hay nhất.
Chúc Đông Phong xua tay rồi nói:
- Không có gì, tôi còn có việc muốn bàn bạc với lão.
Trần Chính Hòa mỉm cười. Quan hệ giữa Trần Chính Hòa và Chúc Đông Phong thực ra rất bình thường. Lúc ông cụ còn đương chức, Chúc Đông Phong còn nể mặt Trần Chính Hòa ba phần, nhưng hôm nay khó mà nói được.
- Có chuyện gì gọi điện là được mà.
Ý của Trần Chính Hòa chính là nghiêm chỉnh như thế này, tôi rất lo lắng.
Chúc Đông Phong ho khan một tiếng, nói:
- Đúng là đáng thương cho tấm lòng cha mẹ.
Từ khách sạn đi ra, Trần Chính Hòa lên xe mà vẻ mặt vẫn có chút khó coi. Trần Chính Hòa thầm thở dài một tiếng, đúng là số mệnh. Chúc Đông Phong là người mạnh mẽ như vậy nhưng ở vấn đề con cái vẫn không thể nào thoát được bản chất của một ông bố.
Hai lão già vừa xong cuộc đàm phán thì ở biệt thự của Chúc Vũ Hàm – Vu Thành đang có một cuộc chiến tranh vô cùng quyết liệt.
- Dừng một chút.
Cảm thấy người đàn ông trên người sắp phát tiết, Chúc Vũ Hàm đang mềm nhũn như nhớ ra gì đó. Vì thế liền lấy một cái gối đặt xuống dưới mông, sau đó hai chân quấn lấy, dùng sức thật mạnh hẩy hẩy lên.
Sau khi bình tĩnh trở lại, Chúc Vũ Hàm không lập tức đi rửa như trước nữa mà tiếp tục nằm im bất động. Dương Phàm mặc dù có chút khó hiểu nhưng cũng không nghĩ nhiều. Chúc Vũ Hàm chưa bao giờ gây chuyện phiền phức cho mình.
Châm điều thuốc rồi nằm cạnh Chúc Vũ Hàm, đặt đầu nàng gối lên tay mình. Dương Phàm từ từ cầm USB lên rồi kể. Chúc Vũ Hàm nghe xong không khỏi giật mình, nhưng người không hề có ý động, khi cảm thấy bên dưới đã hoàn toàn khép lại, Chúc Vũ Hàm mơi ngồi dậy nhìn Dương Phàm.
- Thứ này không thể công bố, càng không thể giao cho Hác Nam.
Chúc Vũ Hàm lập tức có quyết định.
Dương Phàm nghe xong không khỏi cười một tiếng, nói:
- Em cũng nghĩ như vậy. Chẳng qua em định coppy một bản đưa cho Hà Tiểu Mai. Chị thấy thế nào?
Chúc Vũ Hàm lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Bây giờ chưa phải thời cơ tốt nhất.
Dương Phàm lúc này mới nói kế hoạch của mình ra, Chúc Vũ Hàm nghe xong không khỏi cười một tiếng. Nàng đưa tay lên véo má Dương Phàm một cái rồi nói:
- Em xấu quá.
Dương Phàm thở dài một tiếng nói:
- Không phải em xấu mà là không còn cách nào. Hác Nam còn mạnh hơn cả ông cụ. Lão ta muốn hoàn toàn khống chế em, chị nói em có thể đồng ý không? Em cũng không muốn thành quân tốt thí của người khác.
Chúc Vũ Hàm suy nghĩ một lúc rồi mới cười nói:
- Không bình thường, Hác Nam dù hồ đồ đến mấy cũng sẽ không làm như vậy. Em có Trần gia sau lưng cơ mà.
Dương Phàm ngồi xuống, hút một hơi rồi nói:
- Xấu chính là do có Trần gia ở sau lưng. Hác Nam trước kia từng đấu với bác hai mà còn là người thắng. Lão ta hiển nhiên sẽ đề phòng em. Lão đưa em về Uyển Lăng thật ra là có ý tung hỏa mù.
Phòng trở nên yên tĩnh, trong không khí có mùi thuốc lá nhè nhẹ. Chúc Vũ Hàm khẽ đẩy Dương Phàm ra, nhỏ giọng nói:
- Em đi lấy khăn ấm đi, người dính dính khó chịu lắm.
Dương Phàm có chút kinh ngạc nhìn Chúc Vũ Hàm, thầm nói hôm nay sao lại vậy nhỉ? Trước đây đều là Chúc Vũ Hàm chủ động hầu hạ mình, sao hôm nay lại ngược lại? Dương Phàm nhìn như vậy làm Chúc Vũ Hàm đỏ mặt, nàng lấy chăn đắp bên dưới, nhỏ giọng nói:
- Đừng nhìn, mau đi đi.
Không suy nghĩ nhiều, Dương Phàm lấy quần đùi mặc vào rời đi. Chúc Vũ Hàm nằm trên giường lúc này mới tiếp tục suy nghĩ. Vấn đề này Chúc Vũ Hàm không hỏi Chúc Đông Phong, chỉ có thể dựa vào chính mình mà làm.
Dương Phàm cầm khăn nóng đi về, Chúc Vũ Hàm mở tay ra nói:
- Lau cho chị.
Sau khi lau hết người, Dương Phàm đang định lau bên dưới, Chúc Vũ Hàm đưa tay ngăn lại:
- Đừng động vào bên dưới không lại chảy hết ra ngoài.
Đây là Chúc Vũ Hàm lỡ miệng nói ra, Dương Phàm lập tức ngẩn ra ngẩng đầu nhìn chằm chằm Chúc Vũ Hàm. Thấy Chúc Vũ Hàm có chút xấu hổ cúi đầu xuống, Dương Phàm thở dài một tiếng, bỏ khăn lông ra rồi ôm lấy Chúc Vũ Hàm.
- Muốn sinh con sao? Vậy chị không làm quan nữa?
Hai người nằm cạnh nhau, Dương Phàm đưa tay vuốt ve bụng của Chúc Vũ Hàm. Chúc Vũ Hàm không muốn tiếp tục nói về chuyện này, vội vàng nói sang chuyện khác:
- Chị đoán đó có lẽ là ý của cấp trên nên mới đưa em xuống tỉnh Giang Nam. Ông cụ đã rút về tuyến sau, như vậy có lẽ mới có ngày em ra mặt. Đây coi như là trao đổi. Việc này chị cũng không thể nói chính xác vì nó ở tầm quá cao.
Dương Phàm bây giờ không quan tâm đến chuyện này. Hắn tự nhiên không mắc câu, ngón tay ấn ấn vào điểm mẫn cảm của Chúc Vũ Hàm, rồi nói:
- không cho nói sang chuyện khác, em không dễ bị lừa như vậy đâu.
Chúc Vũ Hàm bị Dương Phàm ấn như vậy khiến cả người co rúm lại, ưỡn ẽo eo vài cái rồi nhỏ giọng nói:
- Đừng, chị kể một câu chuyện cho em nghe.
Chuyện mà Chúc Vũ Hàm kể cũng không phức tạp. Chính là một người mẹ bởi vì thành phần gia đình không tốt nên người đàn ông mình yêu nhiều năm đã bỏ bà. Sau đó lại gặp một người đàn ông tốt hơn người trước. Người phụ nữ này không hề giấu người này về chuyện trước đây, cả chuyện từng nhiều lần phá thai. Người đàn ông đó thật lòng thích người nữ, hai bên kết hôn và sinh một bé gái. Nhưng người mẹ lúc sinh con hơi khó nên không thể để được nữa. Sau này người mẹ mới được bác sĩ cho biết đây là do trước kia đã phá thai quá nhiều.
Chuyện này là đả kích rất lớn đối với bà mẹ. Mặc dù chống vẫn rất yêu bà, gia đình cũng rất hòa thuận nhưng bà rất khắt khe với việc yêu đương của con gái. Chồng bị bà vợ ảnh hưởng nên cũng nghĩ như vậy. Vì thế làm tổn thương tình cảm của con gái. Người con gái quật cường quyết định bỏ nhà đến sống cùng bạn trai. Hơn nữa hy vọng bạn trai có thể dựa vào bản lĩnh của mình mà thi đỗ, sau đó hai người kết hôn và ra nước ngoài du học.
Đáng tiếc người bạn trai không thi đỗ. Bà mẹ tìm tới cửa, cô con gái lặng lẽ thu dọn hành lý ra nước ngoài. Chuyện này làm cô con gái bị đả kích rất lớn, khiến cho cô gái hai ba năm không về nhà. Sau này mọi chuyện dần trôi qua, quan hệ gia đình mới tốt trở lại.