Thạch Vận biết việc này quá nghiêm trọng, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt đáng sợ của Giản Phương Đạt, sợ hãi nhỏ giọng nói:
- Không có biện pháp khác sao? Không phải đã nói không có một chút chứng cứ sao?
Giản Phương Đạt cười thảm một tiếng, lắc đầu bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sau đó lại đạp mạnh vào vai Thạch Vận, lớn tiếng hét lên:
- Mày nghĩ ông là một thằng trưởng ban thư ký là to lắm hả. Người ta muốn nhà ta chết hết còn cần chứng cứ sao? Bây giờ dù là thằng ngu cũng biết chuyện này là ai làm? Không sai, đúng là không có chứng cứ. Nhưng con của mày làm được như vậy, người ta có thể làm tốt hơn nữa. Chẳng những có thể lấy mạng bọn chó chết đó, còn có thể dễ dàng đưa ông vào tù.
Mắng xong, Giản Phương Đạt tức giận đạp thêm hai cái, Thạch Vận bị đạp còn không dám kêu đau.
- Tìm được người thì bảo nó đi tự thú. Nếu không chờ mà nhặt xác nó rồi đưa cơm vào tù cho ông.
Nói xong câu này, Giản Phương Đạt liền xoay người ra ngoài.
Mười phút sau, Giản Phương Đạt gõ cửa nhà Cố Tiên Lễ. Người giúp việc mở cửa ra nhìn không khỏi hoảng sợ, vội vàng mở cửa, quên cả chào.
Tạ Thúy Lâm ngồi trên nền nhà nghe thấy tiếng gõ cửa liền đứng dậy. Tạ Thúy Lâm thấy là Giản Phương Đạt đi vào liền lau nước mắt nói:
- Hai ông nói chuyện, tôi đi pha trà.
Hai người đàn ông không buồn nói mấy câu khách khí. Cố Tiên Lễ đưa cho Giản Phương Đạt một điếu thuốc:
- Hút đi, bây giờ cần phải....
Châm thuốc, khuôn mặt hai người được làn khói thuốc bao phủ. Nhìn vẻ mặt của Cố Tiên Lễ, Giản Phương Đạt đã biết kết quả là như thế nào. Không hy vọng vào Bắc Kinh được nữa rồi, hai nhà Trần Trương ai dám dây vào.
- Làm theo ý bí thư Hác đi.
Giản Phương Đạt nói xong, Cố Tiên Lễ nặng nề gật đầu nói:
- Bây giờ không liên lạc được với hai thằng đó, lão Tạ cũng không biết ở đâu? Mấy ngày rồi không về nhà, gọi điện cả ngày nhưng máy tắt.
- Nhờ công an tìm giúp đi, tìm trong các khách sạn lớn ở toàn tỉnh thành xem có thể tìm được không?
Giản Phương Đạt vừa nói xong, Tạ Thúy Lâm bưng trà đột nhiên xen vào một câu:
- Đúng thế, hai thằng bé này đúng là làm cho người ta lo lắng.
Cố Tiên Lễ đang ngồi hút thuốc liền ngẩng đầu lên, điếu thuốc trên miệng liền rơi xuống sàn. Nhìn vẻ mặt bối rối của Tạ Thúy Lâm, lạnh nhạt nói:
- Giỏi, Tạ Thúy Lâm, bà làm tốt lắm.
Vẻ mặt Giản Phương Đạt liền thay đổi hẳn, đứng bật dậy và nói:
- Tôi đến cục Công an, nhất định phải tìm được bọn chúng nếu không hậu quả không ai có thể tưởng tượng.
Bịch một tiếng, chiếc khay trong tay Tạ Thúy Lâm rơi xuống đất. Vợ phó bí thư tỉnh ủy ngày bình thường rất đoan trang lúc này lại lớn tiếng khóc:
- Các ông định vứt bỏ đám nhỏ sao? Các ông già rồi, bọn nó còn nhỏ. Các ông sao có thể nhẫn tâm như vậy.
Giản Phương Đạt nhìn Tạ Thúy Lâm đang bụm mặt mà khóc, lại nhìn Cố Tiên Lễ, chán nản nói:
- Lão Cổ, khuyên bảo một chút, biết lợi hại. Đừng để tìm thấy hai cái xác.
Giản Phương Đạt vội vàng rời đi. Cố Tiên Lễ đi lên ôm vợ, nhẹ nhàng nói:
- Bà yêu con, tôi cũng vậy. Chẳng qua tình hình bây giờ bà không thể tưởng tượng nổi. Bảo con đi tự thú, thực ra là hy vọng bọn nó giữ được mạng nhờ sự bảo vệ của pháp luật, sau đó tôi và lão Giản cùng xuống. Tôi không cần tiền đồ và sự an toàn của bản thân, mà là tính mạng của người nhà chúng ta. Mau gọi điện cho con, bảo bọn chúng về đi. Dù chạy cũng không thoát đâu.
- Bọn nó nếu chạy, đồng chí tự mình xuống đi.
Hà Thiếu Hoa nói xong liền lạnh lùng nhìn giám đốc Công an tỉnh Ngưu Tử Vân đang ngồi trước mặt. Hà Thiếu Hoa day day huyệt Thái dương, lẩm bẩm nói:
- Lần này cả trên và dưới đều có chuyện/
Ngưu Tử Vân gầy gò nhỏ giọng nói:
- Tất cả các tuyến đường đều được lập gác chắn, ga xe lửa và sân bay cũng đã bố trí. Sau khi bắt người sẽ xử lý như thế nào? Bên phía Uyển Lăng bây giờ đang không có một chút chứng cứ, nếu bọn chúng dù chết cũng không nhận thì sao?
Hà Thiếu Hoa cười một tiếng nói:
- Chết không nhận là tốt nhất. Tốt nhất để bọn chúng trốn biệt rồi bị người của anh tìm được. Tôi chỉ sợ bọn chúng ra tự thú. Nhưng sau khi tìm được không thể kinh động bọn chúng, lặng lẽ báo cho Dương Phàm.
Tỉnh Tương, trời lúc này đã tối. Trong phòng Trần Chính Hòa đã bật đèn lên, làn khói thuốc lượn lờ. Nếu là bình thường Dương Lệ Ảnh đi vào nhất định sẽ than thở vài câu sau đó ra mở cửa sổ.
Nhưng Dương Lệ Ảnh hôm nay sau khi đi vào chỉ hơi nhíu mày, lặng lẽ mở cửa sổ. Sau đó mới trở lại bên cạnh Trần Chính Hòa, ngồi xuống rồi nói:
- Đừng tức quá, ảnh hưởng đến cơ thể.
Trần Chính Hòa vội vàng cười lạnh một tiếng, nói:
- Anh không giận, anh chỉ cảm thấy buồn cười. Dương Phàm đã không ngừng nhịn vì tốt cho mọi người. Nhưng không ngờ bọn chúng lại không quản được con cho tốt. Đúng là làm bậy không thể sống.
Trong lòng Dương Lệ Ảnh cũng đang rất lo lắng, chẳng qua tính cách của bà là như vậy, dù lo lắng đến mấy cũng không lộ ra ngoài mặt.
- Được rồi, em ở nhà cũng không giúp được gì. Em sang chỗ Vũ Hàm. Vũ Hàm đang có thai, em sợ nó kích động sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Dương Lệ Ảnh vừa nói liền vội vàng đứng lên. Trần Chính Hòa gọi với theo:
- Ở bên con nhiều một chút.
Điện thoại vang lên, lúc này Trần Chính Hòa liền cầm lấy, cười nói:
- Sao thế, lão Chúc cũng có lúc mất bình tĩnh à?
Bên trong điện thoại truyền đến tiếng cười lạnh của Chúc Đông Phong, sau đó trầm giọng nói:
- Tôi quan tâm đến con gái tôi. Tiểu Vũ mà xảy ra chuyện gì, món nợ này tôi sẽ tính với lão và Dương Phàm.
Trần Chính Hòa cười cười nói:
- Lão đừng giả vờ, đây không phải là có người nhờ lão nói với tôi sao? Hắn không đi nói với ông cụ mà đi đường vòng với lão. Trong lòng khó chịu thì gọi điện đến mắng Dương Phàm, đừng trút vào tôi.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vnHừ một tiếng, Chúc Đông Phong bị nói trúng tim đen liền từ từ nói:
- Ý của Hác Nam chính là giải quyết trong nội bộ tỉnh, ảnh hưởng càng nhỏ càng tốt. Hai người Cố Tiên Lễ và Giản Phương Đạt, một người đến Mặt trận tổ quốc, một người đến Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân. Nhưng hắn lo lắng Dương Phàm không chịu bỏ qua, không thể làm gì khác là hy vọng lão có thể khuyên ông cụ. Dù sao cũng là ý này. Hắn cũng đã bị người mắng cho một trận. Hôm nào hắn sẽ đến Bắc Kinh tạ tội với Trần lão. Lời cần nói tôi đã truyền lại, có nghe hay không là do lão. Đừng nể mặt tôi, đây không phải ý của tôi.
Chúc Đông Phong nói xong liền dập máy, tiếng tút tút vang lên một lúc lâu, Trần Chính Hòa mới bỏ máy xuống. Lão chắp tay sau lưng đi vài vòng trong phòng, một lúc sau mới lẩm bẩm:
- Giỏi cho Chúc Đông Phong, các người đang tranh nhau lại lợi dụng tôi.
Trần Chính Hòa cười lạnh một tiếng, cầm điện thoại suy nghĩ một chút. Trần Chính Hòa đột nhiên nở nụ cười, nói thầm một câu:
- Người sốt ruột không phải là mình.
Hôm nay hết mưa, bầu trời đầy sao, ánh trăng chiếu sáng khắp nơi. Dương Phàm không biết nhiều về thiên văn nhưng chỉ cảm thấy ngôi sao kia rất sáng, như một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình vậy.
- Là em đang nhìn anh sao?
Dương Phàm vô thức lẩm bẩm nói, đưa tay vào túi lấy chiếc dây điện thoại ra.
Trương Khải Đức trong phòng khách ngồi trên sô pha uống rượu. Trương Tư Tề ngồi ở đối diện lo lắng nhìn Dương Phàm ở ngoài ban công. Mấy lần Trương Tư Tề muốn đi đến nhưng đều bị Trương Khải Đức ngăn lại.
- Anh hai.
Trương Tư Tề không nhịn được kêu lên một tiếng. Trương Khải Đức không hề do dự nói:
- Không được đi.
- Vì sao?
Trương Tư Tề không ngờ anh hai luôn yêu thương mình lại có lúc như thế này.
- Em không là đàn ông, em không hiểu.
Trương Khải Đức lại nhấp một ngụm rượu, bỏ chén xuống rồi thản nhiên nói:
- Đi thu dọn hành lý cho Dương Phàm đi, mai lên tỉnh thành.
Dương Phàm đứng ngoài ban công một lát, lúc hắn vào trông vẻ mặt càng thêm bình tĩnh. Dương Phàm ngồi xuống trước mặt Trương Khải Đức, lạnh lùng nói:
- Anh có thể tìm được người đáng tin cậy không?
Trương Khải Đức không trả lời hắn mà đưa một chén rượu cho Dương Phàm:
- Uống một chút.
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Bây giờ không phải lúc.
Sau khi hai người đàn ông nhìn nhau, Trương Khải Đức trầm ngâm một chút rồi nhỏ giọng nói:
- Đi nghỉ sớm.
Trần Chính Hòa chuyển lời của Chúc Đông Phong đến Bắc Kinh. Đầu dây bên kia có ba lão già đã muộn rồi mà không ngủ. Ba lão già đang ngồi quanh một bàn uống trà giống như đang nhàn rỗi không có chuyện gì vậy.
Trần lão dập máy xong ngồi im tại chỗ, thản nhiên nói:
- Hác Nam nhờ Chính Hòa chuyển lời, hai tên thường vụ tỉnh ủy đi xuống, chuyện này khống chế ở trong tỉnh. Xem ra Hác Nam không thể chịu được nữa rồi.
Chu Minh Đạo thản nhiên nói:
- Đừng vội vàng tỏ thái độ, tranh thủ đạt được lợi ích lớn nhất.
Trương đại tướng hừ lạnh một tiếng, rót trà cho mình rồi nói:
- Muốn để Trần Chính Hòa vào bộ Chính trị hả? Hai lão già này cả đời vẫn có tật xấu đó.
Trần lão bĩu môi nói:
- Chức vụ đó vốn được cấp cho Hác Nam, tại sao bây giờ không tranh chứ?