Trần lão gia đi tới trước giá sách, rút ra một quyển đưa cho Dương Phàm nói:
- Lúc rảnh rỗi thì xem một chút đi.
Dương Phàm tiếp lấy nhìn, là một quyển
"Từ Quang Khải truyện". Sách này chưa hề xem qua, hiểu biết về Từ Quang Khải cũng không nhiều, chỉ biết lão là một nhà toán học. Sách khá cũ, chắc là do xem nhiều.
- Mở trang đầu tiên ra!
Lão gia tử cười tủm tỉm hiếm thấy nói, Dương Phàm mở ra chỉ thấy trên trang bìa trong viết hai từ
"Thông đạt" bằng chữ Khải theo kiểu u Dương Tuần (thời Đường, Trung Quốc).
- Cháu đi xuống đi!
Lão gia tử thản nhiên nói một tiếng.
Từ từ đi xuống lầu, Trương Tư Tề đang ngồi chờ Dương Phàm trên ghế salon ở phòng khách, thấy hắn đi xuống liền lại gần nói:
- Em muốn về thăm nhà một chút.
- Được, anh đi cùng em.
Dương Phàm đáp ứng rất dứt khoát, Trương Tư Tề khẽ đẩy Dương Phàm một cái nói:
- Đồ ngốc, anh ở lại bồi tiếp ba mẹ, ngày mai đi cũng không muộn, tránh cho hai bác ngoài miệng không nói nhưng trong lòng thì mất hứng.
Mấy cái lễ tiết nhỏ nhặt này, đa phần đàn ông đều không để ý nhiều. Dương Phàm được nhắc nhở như vậy, cảm thấy có lý, cười gật đầu nói:
- Vậy cũng được, anh cũng hoài nghi ông ấy có chuyện muốn nói với anh.
Trương Tư Tề nói chuyện cùng với bố mẹ chồng một lúc rồi lên xe đi về trước. Dương Phàm tiễn ra tận cửa, quay về thì thấy Trần Chính Hòa đang nhìn mình với vẻ mặt bất thiện, trong lòng tự hỏi xem mình vừa làm sai chỗ nào?
Hừ! Sau khi Trần Chính Hòa hừ bằng giọng mũi một tiếng, lấy một tờ giấy trong túi ra nhét vào tay Dương Phàm nói:
- Có địa chỉ có điện thoại, con nhìn xem đi.
Nguồn truyện: Truyện FULLVừa nhìn thấy bộ dạng này của ông bố, Dương Phàm liền đoán được trong tờ giấy này có vấn đề. Tìm một góc mở ra xem, bên trên có một địa chỉ, một khu nhà trọ ở trong tiểu khu, lại còn có một số điện thoại bàn riêng.
Một loại dự cảm mãnh liệt làm cho nhịp tim Dương Phàm đập liên hồi, vội vàng lấy điện thoại ra bấm số.
- Tìm ai?
Một giọng nói rất xa lạ, Dương Phàm không khỏi có chút thất vọng, tiếp đó lại nghe thấy giọng nói bi bô của một đứa bé vang lên trong điện thoại, trái tim Dương Phàm lại thấp thỏm.
Lúc này người phụ nữ rời khỏi ống nói, nói với đứa bé:
- Bảo Bảo đừng ầm ĩ nữa, để cô nghe điện thoại.
Cạch! Điện thoại di động của Dương Phàm rơi bộp xuống đất, vội vàng nhặt lên, thấy điện thoại tuy không bị vỡ hỏng, thế nhưng lại làm tắt mất cuộc điện thoại. Dương Phàm cũng không tiếp tục gọi lại, chạy thẳng tới bãi đỗ xe, tìm được chỗ đỗ xe Audi thì phát hiện không mang theo chìa khóa, khi vội vàng quay đầu lại thì đâm đầu vào một vật hình đen đang bay đến, nhận lấy theo bản năng.
Nhìn chìa khóa xe trong tay, lại nhìn Trần Chính Hòa đang đứng trên cầu thang nhìn mình cười khổ, Dương Phàm thở dài trong lòng, không có thời gian suy nghĩ nhiều, vội vã lên xe.
Xe ra khỏi sân, Trần Chính Hòa còn đứng ở đó nhìn theo, Dương Lệ Ảnh lặng lẽ tới phía sau, kéo tay chồng khẽ nói:
- Đừng suy nghĩ nhiều quá, đây đều là số mệnh.
Trần Chính Hòa khẽ hừ một tiếng, nét mặt già nua hơi đỏ lên, xoay người thầm nói:
- Lão hồ ly đáng chết!
Hóa ra Trần Chính Hòa lưu ý chính là việc này.
- Chờ thời gian thích hợp, chúng ta có thể đi gặp đứa bé một chút, ông cần gì canh cánh trong lòng?
Dương Lệ Ảnh cười an ủi, Trần Chính Hòa lại hừ mũi nói:
- Nhược điểm của chúng ta coi như là bị người ta nắm rồi.
Xe phóng vô cùng nhanh, nhiều lần phải đạp phanh gấp, còn may là Dương Phàm vẫn còn tỉnh táo, chưa hề vượt đèn đỏ gì cả. Một cảnh sát chạy mô tô đuổi theo, sau khi liếc mắt nhìn thấy biển số xe đằng sau, bật thốt một câu:
- Hàng khủng!
Rồi quay đầu xe lại! Còn phải bật bộ đạm thông báo cho đồng sự một chút, để mọi người coi như không phát hiện.
Dương Phàm vẫn hồn nhiên không phát hiện, chạy thẳng tới mục đích, tới tiểu khu rồi nhìn tầng nhà ghi trên tờ giấy, ra sức ấn loạn trước khi lao vọt vào trong thang máy, làm cho mấy người ở đó cứ liếc nhìn liên tục.
Thang máy rốt cục mở ra, chạy đầu tiên vào, quay đầu lại óan trách những người khác chậm chạp, rồi thì lại hận cái thang máy cũng chậm. Khi tới tầng 16, lao ra khỏi thang máy tìm được mục tiêu, ấn mạnh vào chuông cửa một cái.
Cửa mở ra một khe nhỏ, bên trong ló ra một cô gái xa lạ. Nhìn thấy vẻ mặt vội vàng của Dương Phàm, tâm tình bởi vì kích động mà ngực phập phồng lên xuống, cô gái hỏi đầy cảnh giác:
- Anh là ai?
Tiếp theo cô gái còn nói:
- Trông mặt hơi quen.
Dương Phàm vừa nhìn thấy tình hình này, cười khổ hỏi:
- Chúc Vũ Hàm đâu? Bảo cô ấy ra nói chuyện.
- Chị đi mua đồ ăn, anh là bố của Bảo Bảo à? Trong nhà có ảnh chụp của anh.
Nhận ra Dương Phàm, cô gái vội vàng mở rộng cửa. Dương Phàm cười cười với cô gái, lững thững đi vào trong, một đứa bé đang học cái đi xe, đạp qua lại vèo vèo trong phòng khách.
Trông thấy người xa lạ tiến vào, đứa bé lập tức phanh lại, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Dương Phàm, không khóc cũng không kêu gào, tỏ ra rất yên lặng. Dương Phàm thấy thế bất giác ngồi xổm xuống, vỗ vỗ tay với đứa bé, làm ra động tác muốn ôm. Đứa bé cười xán lạn, rồi lao thẳng vào trong lòng Dương Phàm.
Dương Phàm kịp thời đưa tay đè cái xe lại, bộ dạng lóng nga lóng ngóng, nhấc đứa bé khỏi cái xe. Đứa bé ở trong lòng Dương Phàm không ngờ vẫn cười khanh khách, không hề tỏ ra sợ người lạ gì cả.
Cô gái 17, 18 tuổi bước theo sau vào nhìn thấy ngây cả người, vỗ tay cười nói:
- Hôm nay Bảo Bảo rất láu lỉnh, ngày đầu tiên tôi tới đây cũng không thể nào đền gần được cô bé.
- Thật không? Vậy tôi rất vinh hạnh.
Dương Phàm cười đắc ý nói, ôm lấy đứa bé vừa quay đầu lại thì thấy một khuôn mặt tươi cười quen thuộc, Chúc Vũ Hàm đang tựa vào tường, còn túi đựng thứ ăn thì rơi xuống bên cạnh.
Nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ này, mũi Dương Phàm đau xót, ánh mắt hơi đỏ lên. Vội vàng quay đầu che dấu một chút, khi quay đầu lại thì thấy tất cả đều là phí công, hai hàng nước mắt đã chảy thành dòng xuống hai má.
Kỳ thực, việc gì mà cần phải che giấu chứ? Ý nghĩ này bất chợt lóe lên, đứa bé trong lòng nhìn thấy mẹ liền kêu lên vui vẻ, hai tay quơ ra muốn Chúc Vũ Hàm.
Chúc Vũ Hàm nhanh chóng lau nước mắt, cười hạnh phúc tới đón đứa bé, đến phút chót cũng không quên lấy khăn tay đưa cho Dương Phàm lau nước mắt. Hàm hồ nói:
- Quan lớn, mất mặt quá.
Phó bí thư Dương ngày thường lạnh lùng như sương, giờ phút này lại cười ngây ngô liên tục.
- Để em bế tiếp đi.
Dương Phàm lại đưa tay ra, bách một tiếng, tay đã bị đứa bé đánh một cái.
Chúc Vũ Hàm thấy Dương Phàm ngẩn người, không nhịn được mỉm cười nói:
- Nhìn em sốt ruột chưa kìa, đứa bé này bình thường khá sợ người lạ. Có thể để em ôm mà không khóc thì mới là lạ đó.
Dương Phàm gãi đầu ngượng ngùngm Chúc Vũ Hàm ôm đứa bé lại gần, Dương Phàm dang tay ôm lấy cả hai mẹ con. Cô bé giúp việc mang đồ ăn vào phòng bếp, đứa bé dường như cũng bị bầu không khí này lây nhiễm, nhìn hai người lớn ôm nhau mà không hề kêu một tiếng nào.
Một lúc sau, đứa bé không chịu được, khóc oa oa lên, ý tứ là kháng nghị vì không được chú ý đến.
Hai người khẩn trương tách ra. Chúc Vũ Hàm vội vàng dỗ dành đứa bé, Dương Phàm ở bên cạnh chỉ đành lo lắng suông mà không giúp được gì. May mà đứa bé này chỉ khóc vài tiếng chứ không gây ầm ĩ, rồi lại yên lặng nhìn Dương Phàm, bộ dạng rất ngạc nhiên.
Ngồi xuống cái ghế bên cạnh, Dương Phàm cười hỏi:
- Chị về khi nào?
Chúc Vũ Hàm cười thản nhiên nói:
- Không hề đi ra ngoài, vẫn ở phía nam. Tuy nhiên trong lòng bố chị sinh oán hận. Sau khi sinh đứa bé không đáp ứng cho em tới. Chị nghĩ công việc của em cũng rất bận nên thuận theo ý tứ của bố.
Phương thức trả thù của Chúc Đông Phong thật sự rất đặc biệt. Dương Phàm nghe xong không khỏi cười khổ nói:
- Đứa bé này gọi là gì?
Chúc Vũ Hàm nhìn thấy bộ dạng mắc nghẹn của Dương Phàm, mỉm cười nói:
- Tức à? Đứa bé này mới có một nhũ dành là Bảo Bảo, tên chính thức thì chờ em tới đặt.
Dương Phàm cảm thấy trong lòng ấm áp, cười đắc ý nói:
- Tên này, không ngờ lại danh chính ngôn thuận dành cho em.
Chúc Vũ Hàm cười nói tiếp:
- Ý của bố chị là để cho ông cụ nhà em đặt tên.
- A. Thôi rồi, thế em không còn chuyện gì à. Thảo nào hôm nay vì sao tâm tình ông cụ tốt như vậy, lại mỉm cười mấy lần. Hóa ra là vì vậy. Thật xảo quyệt.
Dương Phàm vỗ đùi, gật đầu đắc ý.
Chúc Vũ Hàm cười nói:
- Nếu em không muốn, khi vào hộ khẩu sẽ dùng tên do em chọn. Chuyện của con tôi, tôi quyết.
Nói xong trên mặt Chúc Vũ Hàm hiện vẻ dịu dàng rực rỡ, đưa tay sờ soạng trên mặt Dương Phàm một chút.
Dương Phàm lắc đầu cười nói:
- Hay là thôi đi, hiếm khi tâm tình ông cụ lại tốt như vậy, cứ thuận theo ý ông đi. Em không nên cứng rắn để rồi ông cụ mất hứng, lúc đó bố em lại chặt đứt chân thì toi.
- Thật chứ?
Dương Phàm gật gật đầu.
Thời gian vèo cái đến 12 giờ trưa. Dương Phàm ngăn Chúc Vũ Hàm đang muốn đứng lên làm cơm. Vung tay lên nói:
- Nhìn em đây, hôm nay em sẽ thể hiện năng khiếu cho con trai.
Mặc dù nhiều năm qua khó có được một lần tiến vào phòng bếp. Tuy nhiên tay nghề vẫn còn. Một phen bận rộn, không đến 1 tiếng đã bày ra bốn món ăn một món canh ra bàn. Chúc Vũ Hàm trao đứa bé cho cô bảo mẫu. Vào trong buồng lấy ra một chai Mao Đài.
- Uống một chút không?
Sau khi cười hỏi, Dương Phàm ra sức gật đầu nói:
- Uống một chút đi.