Ngô Địa Kim hiển nhiên là nhận được điện cầu cứu của Lâm tổng. Hắn cũng biết thằng em họ này có thói hạ lưu này. Trong điện thoại Trầm Ninh nói không thể làm chủ điều này làm Ngô Địa Kim không khỏi giật mình, không phải thằng em họ chụp trộm ai không chụp, lại chụp người không dễ chọc nên người ta không thả hả? Nhưng em họ mình nên Ngô Địa Kim không thể không quản. Ngô Địa Kim không thể làm gì khác hơn là kiên trì đến cùng. Với những nhân vật bình thường nếu không giải quyết được thì cùng lắm lấy thân phận phó bí thư thị ủy ra sẽ xử lý được mà, sau đó tốn chút tiền mời cơm là được.
Ngô Địa Kim có tâm trạng như vậy liền chạy đến hiện trường. Ngô Địa Kim vừa xuống xe thì thấy Lâm tổng bị nhốt trên xe, trong lòng có chút không hài lòng. Thầm nói mày đã biết là em họ tao mà còn bắt người, xử lý hình thức là được mà, vậy mà mày không nể mặt tao chút nào.
Ngô Địa Kim rất khí chịu khi thấy Trầm Ninh, tức giận nói:
- Cục trưởng Trầm chấp pháp như sơn, không cho nhau chút mặt mũi nào cả.
Nguồn truyện: Truyện FULLNgô Địa Kim tốt xấu gì cũng là lãnh đạo cấp trên của Trầm Ninh. Ở tình huống bình thường gọi một cuộc điện thoại là Trầm Ninh phải cho mặt mũi. Chẳng qua lần này Trầm Ninh có núi lớn để dựa, căn bản không sợ uy phong của Ngô Địa Kim. Thấy Ngô Địa Kim nổi giận đùng đùng đi tới, Trầm Ninh nhún nhún vai bất đắc dĩ nói:
- Phó bí thư Ngô, không phải tôi không nể mặt anh, là tôi không dám. Em họ của anh dám đùa giỡn em gái lãnh đạo, còn bị người bắt ngay tại trận. Anh bảo tôi sao dám làm gì khác?
Ngô Địa Kim rất không hài lòng nhỏ giọng nói:
- Lãnh đạo nào mà lớn như vậy? Khiến cho ngay cả cục trưởng Trầm cũng sợ.
Trầm Ninh cười một tiếng, chỉ tay về phía Dương Phàm đang ngồi dưới ô che nắng với Trương Tư Tề:
- Tự anh đến xem.
- Hả. Bí thư Dương?
Cả người Ngô Địa Kim lảo đảo, thiếu chút nữa ngất xỉu.
- Đúng vậy, nếu không tôi sao có thể không nể mặt anh? Vấn đề mấu chốt chính là một thằng đàn em của em họ anh quá bố láo. Không ngờ dám hỏi em gái Bí thư Dương một đêm bao nhiêu tiền.
Trầm Ninh ra vẻ người tốt mà nói. Ngô Địa Kim nghe xong mặt mày càng thêm tái nhợt.
- MLGBD Lâm Thiếu Bạch, mày muốn hại chết tao sao?
Ngô Địa Kim không ngờ không khống chế được mà nhỏ giọng mắng một câu. Cũng may hắn kịp thời thu lại. Chẳng qua vẫn thầm thăm hỏi bà cô họ một phen.
Mắng là mắng, thăm hỏi bà cô một lúc, Ngô Địa Kim nếu đã đến cũng chỉ có thể cúi đầu đi đến trước mặt Dương Phàm. Trong lòng còn không khỏi nghĩ đến đây có phải là người ta đào hố hại mình không? Chẳng qua cẩn thận suy nghĩ nếu không có thằng ngu Lâm Thiếu Bạch gây chuyện thì sao xảy ra chuyện xấu hổ này chứ. Đúng là càng nghĩ càng giận, Ngô Địa Kim lao tới trước mặt xe cảnh sát.
- Anh họ, anh họ, bọn chúng ....
- Anh cái thằng mẹ mày.
Ngô Địa Kim mặc dù muốn đổi chữ mẹ nhưng không kịp, dù sao hắn vẫn tôn trọng bà cô mà. Hơn nữa Ngô Địa Kim còn vung tay tát vào mặt Lâm Thiếu Bạch.
- Mẹ nó chứ, có chút tiền thối tha mà không biết làm ăn cho tốt lại đi học trò lưu manh với người ta. Cũng không biết mình năm nay bao nhiêu tuổi rồi sao, còn nghĩ mình là thằng chó mới 17, 18 tuổi sao.
Sau khi mắng một trận và tát bảy tám cái, đánh cho Lâm Thiếu Bạch suýt nữa thì ngất. Hắn đã bao giờ bị ông anh họ Ngô Địa Kim này mắng chửi như vậy đâu. Ngô Địa Kim đánh xong mới xoay người rời đi.
Ngô Địa Kim và bố mẹ từ nhỏ lớn lên ở tỉnh Thiên Nhai, ngôn ngữ ngoại trừ giọng nói ra còn đâu đã đồng hóa theo tiếng phổ thông. Đi đến cạnh ghế Dương Phàm, Ngô Địa Kim khẽ ho khan một tiếng.
Dương Phàm quay đầu lại nhìn lướt qua Ngô Địa Kim. Trong ánh mắt chẳng tỏ vẻ gì hết, điều này làm Ngô Địa Kim vô cùng lo lắng.
- Bí thư Dương, em họ tôi, nó....
Ngô Địa Kim vừa mới mở miệng định nói câu xin lỗi, Dương Phàm đã vung tay lên nói:
- Bảo thái độ của cậu ta tốt một chút, làm người đừng quá kiêu ngạo nếu không sẽ rước họa cho phó bí thư Ngô đó. Được rồi, mang người đi đi.
Thái độ này của Dương Phàm làm cho Ngô Địa Kim không hiểu gì hết. Thầm nói bí thư thị ủy trẻ tuổi này cứ thế mà quên sao? Đây là cơ hội rất tốt để gõ phó bí thư thị ủy nhà ta mà.
Ngô Địa Kim rất muốn nói gì đó nhưng nghĩ đến lời đồn mới nghe được trên tỉnh thành. Vì thế Ngô Địa Kim cố nuốt lại vào bụng, gật đầu cười nói:
- Cảm ơn Bí thư Dương, tôi sẽ bắt Thiếu Bạch đến xin lỗi em gái ngài.
Dương Phàm lúc này mới đứng lên mà nói:
- Xin lỗi nếu có tác dụng thì cần gì pháp luật chứ? Hôm nay coi như thằng đó may mắn. Vợ tôi hiện nay không được tức giận nếu không một chân chó của hắn sẽ phải lưu lại. Bỏ đi, sau này tăng cường quản lý, đừng gây ra những chuyện như vậy.
Dương Phàm càng không truy cứu, Ngô Địa Kim càng thêm lo lắng. Nhưng thái độ của Dương Phàm cũng không giống như đang giả vờ. Ngô Địa Kim không thể không làm gì khác hơn là vâng dạ gật đầu, mang theo một bụng đầy nghi vấn rời đi.
Ngô Địa Kim đi rồi, Trầm Ninh đi tới cười cười đấm Dương Phàm rồi nói:
- Lương tâm tốt lên à?
Dương Phàm lạnh nhạt nói:
- Chó má, tao không so đo là muốn cho hắn biết, tao không nói gì thì thôi, tao đã nói vậy nhất định sẽ làm được. Tên Ngô Địa Kim này nếu thông minh, tao sau này sẽ không làm khó hắn. Tao không cho phép cuộc tranh đấu trên tỉnh lan đến thành phố Hải Tân.
Lúc này Chu Dĩnh mặc áo tắm cũng từ biển trở về, ánh trời chiều chiếu lên người nàng làm Chu Dĩnh như một nàng tiên cá. Ngoại trừ bộ ngực không đủ lớn còn các điểm khác đều làm cho bất cứ người đàn ông nào cũng phải nghĩ đến. Nhất là vòng eo nhỏ nhắn kia đúng là muốn mạng già của người đàn ông.
Thấy ánh mắt háo sắc của Trầm Ninh, Dương Phàm liền cầm lấy khăn tắm bao cho Chu Dĩnh. Chu Dĩnh lâu rồi không được Dương Phàm quan tâm như vậy nên cảm thấy rất hạnh phúc, vội vàng liếc nhìn Trương Tư Tề.
- Cảm ơn anh.
Chu Dĩnh nhỏ giọng nói một câu rồi bỏ chạy như kẻ trộm.
- Nhìn cái gì thế tên béo này.
Hứa Khiết tức giận hừ một tiếng, véo vào chân béo của Trầm Ninh.
Trương Tư Tề thoạt nhìn khá mệt, lười biếng đến độ không có tâm trạng gây chuyện. Khi Dương Phàm quay về nàng mới nhỏ giọng nói mà chỉ hắn nghe được:
- Đừng để em thấy là được.
Dương Phàm không có gì để nói mà nhe răng trợn mắt với Trầm Ninh. Ngô Địa Kim cho thằng em họ rời đi lúc này mới quay lại, không có cách nào mà, tâm lý không yên.
Đợt tranh đấu vào chức phó bí thư thị ủy này, nếu không có Hầu Tiếu Thiên ủng hộ, hắn đừng mong. Một bí thư thị ủy mới 30 tuổi, mày mà nghi ngờ lai lịch của người ta vậy mày đúng là ngu. Nếu Dương Phàm lập tức mạnh tay, Ngô Địa Kim còn không sợ. Nhiều nhất nhốt Lâm Thiếu Bạch vài ngày, phạt chút tiền là thả ra. Vấn đề là người ta nhẹ nhàng giơ tay lên, chỉ riêng khí độ này đã làm cho Ngô Địa Kim cảm thấy thực lực không bằng. Người ta không muốn thu thập Lâm Thiếu Bạch là do khinh thường.
Ngô Địa Kim nghĩ tối đám Dương Phàm nhất định phải ăn cơm, cho nên mới đến xem có thể mời khách hay không. Mặt mũi không đủ thì dùng mặt dày. Dù như thế nào cũng phải hiểu được chút tâm ý của Dương Phàm.
Năm người vừa thu dọn xong, Ngô Địa Kim xuất hiện đúng như dự đoán của Dương Phàm.
- Bí thư Dương, ha ha, cũng may tôi tới kịp.
Ngô Địa Kim cũng không dám giữ thể diện nhiều. Chẳng may không đứng vững bị người đá đi thì bên trên sẽ nói gì? Một câu năng lực không đủ. Cuộc đời cục trưởng sau này cũng dừng ở đây. Ngô Địa Kim mới 40 tuổi không muốn dừng ở chỗ này. Hơn nữa phó bí thư cúi đầu với bí thư thị ủy là bình thường mà.
- Sao, đến mời chúng tôi dùng cơm à?
Dương Phàm cười cười bắt tay Ngô Địa Kim, ra vẻ tao biết mày sẽ đến. Ngô Địa Kim hiểu mình đã rơi vào hố, nhưng tình hình lúc này dù có vực sâu hắn cũng phải nhắm mắt mà nhảy vào. Làm cho bí thư thị ủy trẻ tuổi này khó chịu, tương lai không biết chết như thế nào.
- Nếu Bí thư Dương có thể cho chút mặt mũi thì tốt quá.
Ngô Địa Kim rất cung kính, trong lòng còn đang tính toán có phải nhân cơ hội này để Lâm Thiếu Bạch đến nhận tội, như vậy người ta cũng không nhớ thương.
Dương Phàm nhìn Trầm Ninh, thằng béo coi như thông minh, cười nói:
- Lão lãnh đạo, anh nể mặt phó bí thư Ngô đi.
Dương Phàm lúc này mới nói:
- Được, chẳng qua chỉ có một điều kiện.
Ngô Địa Kim giật mình, thầm nói sao thế này?
- Mời Bí thư Dương.
Ngô Địa Kim bây giờ gì cũng đáp ứng.
- Cũng không có gì lớn, vợ tôi đang có thai nên thích ăn thịt cá sấu. Tối phiền phó bí thư Ngô một chút, nhớ làm một bát.
Dương Phàm cười cười nói ra, Ngô Địa Kim há hốc mồm vì kinh ngạc.
Nhà hàng Gia Phong Hải Vận, đây là nơi mà Ngô Địa Kim mời khách. Nhà hàng này do Lâm Thiếu Bạch mở ra. Buổi chiều biết mình thiếu chút nữa chụp trộm em gái bí thư thị ủy, hắn liền chủ động tát vào mặt mình. Lâm Thiếu Bạch cũng không phải thằng ngu, cũng biết một chút chuyện trong chốn quan trường. Bí thư thị ủy muốn thu thập một công ty thì quá dễ dàng.