Là ủy viên hội thương nhân thành phố Hải Tân, là giám đốc một công ty nổi tiếng, Khang Hà rốt cuộc phất lên như thế nào không có nhiều người biết cho lắm. Năm đó Khang Hà cầm thanh đao trong tay chém từ Hà Đông đến Hà Tây, chém cho bao nhiêu thằng lưu manh phải bỏ chạy. Đồng thời Khang Hà cũng đạt thành người đứng đầu lưu manh thành phố Hải Tân.
Chẳng qua tất cả đều là quá khứ, bây giờ Khang Hà đeo kính mắt gọng vàng, đang ngồi trong một nhà hàng ở Long Chủy Loan tiếp đón đoàn người Trữ Kiếm Nam.
Tầng một của nhà hàng là quán cafe. Khang Hà dáng người cao to phong độ đang mỉm cười. Đám người Trữ Kiếm Nam ngồi uống cafe Lam Sơn chính tông mà Khang Hà cất kỹ, hưởng thụ những ánh mắt hâm mộ của các người đẹp vây quanh.
Những ánh mắt này Khang Hà đã quá quen thuộc. Nhìn vẻ mặt bầm dập của ba thằng thiếu gia kia, Khang Hà rất khó hiểu. Thằng nào kiêu căng như vậy mà dám đánh người ở vùng đất do Trữ Kiếm Nam – một tên quân phiệt quản lý. Khang Hà rất khó hiểu.
Trữ Kiếm Nam cúi đầu có chút khó chịu nhìn Khang Hà mà nói:
- Lão Khang, không nên cười bỉ ổi như vậy có được không? Tôi rất mất mặt, nhất là trước mặt người đẹp.
Vừa nói Vân Phong con trai giám đốc sở Xây dựng tỉnh ngồi bên cạnh Trữ Kiếm Nam cũng lắc đầu nói:
- Đúng thế, quá mất mặt, nhất là trước mặt người đẹp cấp bậc đó, đây là chuyện đáng xấu hổ.
Một người khác là Hồng Lực – phó trưởng phòng sở Du lịch tỉnh nghe hai người nói như vậy không khỏi lắc đầu nói:
- Tất cả người mẫu tham gia cuộc thi lần này, nói về hình dạng đều không thể bằng hai người kia. Nhiều lắm chỉ có thể đẹp bằng hai cô vệ sĩ của hai người đó mà thôi. Các người có nói xem thằng mặt trắng bên cạnh làm gì? Vệ sĩ bên cạnh đánh giỏi như vậy còn không tính. Ngay cả bạn gái của hắn cũng giỏi đánh. Hơn nữa còn không coi đám người chúng ta vào đâu.
Khang Hà nghe xong không khỏi cảm thấy hứng thú quét mắt nhìn đám con gái líu ríu xung quanh, trong lòng hắn rất khinh thường. Đám đàn bà này là mẹ gì chứ, đập tiền vào mặt là mấy con này có thể tự động cởi quần lót ra cho mình chơi. Suy nghĩ của Khang Hà rất cực đoan, nhưng đây quả thật là hiện tượng phổ biến trong giới người mẫu. Vì đoạt được danh hiệu trong cuộc thi người mẫu, lên giường ngủ với người khác là chuyện quá bình thường. Chỉ riêng Hồng Lực – một phó trưởng phòng sở Du lịch tỉnh, chức quan không lớn nhưng phụ trách việc chuẩn bị cuộc thi này, muốn ngủ với con người mẫu nào không phải chỉ cần vẫy tay là xong sao?
- Sao không thấy Long Cương?
Khang Hà đột nhiên phát hiện ra một vấn đề liền hỏi một câu. Trữ Kiếm Nam đỏ mặt mà nói:
- Đừng nhắc đến thằng đó. Hắn cũng mất mặt. Đám binh lính bên dưới bị hai con đàn bà kia đánh ngã hết, có lẽ cũng có bảy tám thằng gãy tay gãy chân.
Khang Hà lần này không bình tĩnh được nữa, mặt biến sắc. Bản lĩnh của Long Cương, Khang Hà biết rõ. Mười mấy tên cao to cũng không làm gì được Long Cương. Long Cương được xưng là cao thủ vật lộn đứng đầu trong quân đội tỉnh. Nhiều lần dành được chức quán quân trong đại hội võ thuật quân đội toàn tỉnh. Mấy năm nay mặc dù không tham dự Olympic, nhưng nếu nói Long Cương kém cỏi, đánh chết Khang Hà cũng không tin.
- Đàn bà? Đánh rất giỏi? Ngay cả Long Cương cũng không ngăn được?
Khang Hà không nhịn được hỏi một câu. Trữ Kiếm Nam lắc đầu cười giải thích:
- Vậy không phải. Chẳng qua Long Cương lại nhận ra hai cô ta là người trong quân đội, cho nên bảo dừng lại và xem thẻ công tác. Không xem thẻ công tác thì thôi, vừa nhìn liền lộ ra vẻ sợ chết khiếp. Tôi lúc ấy bị đánh đến độ choáng váng nên định rút súng ra. Kết quả người ta cầm súng chỉ vào đầu. Thật đáng sợ, không biết nói gì nữa. Long Cương đang lái xe đưa cấp dưới đến bệnh viện. Có lẽ lúc này cũng không dám tới đây, bị người ta mắng như con như cháu.
Khang Hà không dám tưởng tượng cảnh lúc đó nữa. Long Cương mặc dù không có chức quá to nhưng dù trước mặt tư lệnh quân khu cũng dám nói vài câu. Sao bị người mắng cũng không dám nói lời nào, chuyện này quá kỳ quái.
Đúng lúc này một cấp dưới của Khang Hà vội vàng đi đến cửa nhìn vào bên trong. Khang Hà có chút giật mình cười cười đứng lên nói:
- Mọi người nói chuyện, tôi có chút việc ra ngoài xử lý.
Khang Hà cười cười bất mãn đi ra ngoài rồi ngồi xuống ghế ở đại sảnh. Tên đàn em lập tức đi tới nhỏ giọng nói:
- Cục Công an thành phố đã huy động lực lượng, Lão Đại.
Khang Hà sa sầm mặt nói:
- Đã nói với mày bao nhiêu lần rồi. Gọi là giám đốc Khang, một chút văn hóa cũng không có. Bảo bọn mày đọc sách mà không chịu đọc, cả ngày đánh đánh giết giết, phải biết dùng cái này.
Vừa nói, Khang Hà liền đưa tay lên chỉ vào đầu.
- Vâng, giám đốc Khang. Ngài xem ...
Khang Hà không nói gì, trầm ngâm một chút rồi hơi giật mình, sau đó hít sâu một hơi rồi nói:
- A Bình, tin tức đáng tin cậy chứ?
Khang Hà là người rất biết che giấu tâm trạng của mình. Mặc dù ngoài mặt không thể hiện gì nhưng trong lòng đang rất khiếp sợ. Căn cứ kinh nghiệm trước đây, ở tình huống này bên phía công an đều cố gắng khống chế. Sao lần này lại làm như vậy?
- Tuyệt đối đáng tin. Là A Lục Tử nói cho tôi biết.
Khang Hà nghe xong liền khẽ gật đầu nói:
- A Lục Tử quan hệ với mấy phó cục trưởng, lăn lộn rất tốt. Mày đi đi, tin tức này đừng nói cho người bên dưới.
A Bình sửng sốt một chút, lập tức lộ ra vẻ bội phục rồi nói:
- Giám đốc Khang cao thật.
- Cút ngay, đừng nịnh tao.
Xử lý xong chuyện này Khang Hà liền đi về. Vừa vào trong quán cafe liền thấy nơi này liền trở nên yên tĩnh. Khang Hà cũng ngây ra nhìn vẻ mặt của ba thằng Trữ Kiếm Nam. Bọn chúng đang nhìn chằm chằm vào một phía, nước miếng sắp chảy ra đến nơi.
Bàn bên cửa sổ không biết có thêm một người phụ nữ từ bao giờ. Người này đang ngồi đó, trước mặt là một người đàn ông trung tuổi, hai người đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Người phụ nữ này nói gì nhỉ. Khang Hà nhìn không chớp mắt tới cô gái đó.
Thu Vũ Yến đã quen với những ánh mắt này nên trong lòng không để ý mấy. Chuyện vốn kỳ quái như vậy, người đàn ông mình thích không bao giờ nhìn mình như vậy. Ngược lại những loại người mình chán ghét lại cứ luôn như vậy.
Vương Siêu cũng chú ý đến tình hình trong quán cafe, trong lòng không khỏi cười khổ một tiếng. Vương Siêu vừa cảm thấy tự hào vừa cảm thấy đáng tiếc. Dương Phàm cuối cùng cũng không nhận lấy cô cháu gái của mình. Tập đoàn Thiên Mỹ mấy năm nay được Dương Phàm che chở có thể nói đạt được rất nhiều chỗ tốt, quan trọng là ánh mắt cũng đã rất cao.
Lần này xuống đây, chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và Phát triển tỉnh tự mình đến sân bay đón. Điều này làm Vương Siêu rất tự hào. Tất cả đều là do công của Dương Phàm giới thiệu tập đoàn Thiên Mỹ với phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và Phát triển Trung Quốc. Người ta gọi điện một cuộc, người của Ủy ban Kế hoạch và Phát triển đã lắc lắc mông chạy đến sân bay đến đón. Chuyện này nếu là trước kia thì đừng dám nghĩ tới.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL- Giá nhà đất của tỉnh Thiên Nhai mấy năm nay cao đến dọa người. Thời gian vừa rồi xảy ra vụ án lớn khiến cho các công trình dành cho người thu nhập thấp đều được đưa ra thị trường. Bí thư Dương lần này để tập đoàn Thiên Mỹ đến đây tham gia phát triển thành phố Hải Tân, mục đích có thể nói là rất rõ ràng.
Thu Vũ Yến mở tài liệu xem rồi nhỏ giọng nói. Nhưng nàng không ngẩng đầu lên.
Vương Siêu gật đầu thở dài nói:
- Tập đoàn Thiên Mỹ mấy năm nay được Bí thư Dương chiếu cố nên kiếm được hơn mười tỷ, bây giờ đã đến lúc chúng ta báo đáp. Cháu nói xem chúng ta nên liên lạc với Bí thư Dương hay là lén xem tình hình rồi nói.
- Cháu nghĩ Bí thư Dương chưa biết chúng ta đã đến. Đầu tiên xem tình hình rồi quyết định nên làm như thế nào. Lúc này tập đoàn Thiên Mỹ tiến quân trên quy mô lớn vào tỉnh Thiên Nhai, không đơn giản là vì Bí thư Dương, mà còn phải chiếm được một phần trong miếng bánh này. Cháu vẫn có suy nghĩ đó, tập đoàn Thiên Mỹ ở tỉnh Thiên Nhai phải tự cung tự cấp.
Thu Vũ Yến càng lúc càng thành thục. Hai năm qua làm cho nàng càng trở nên khéo léo. Lúc đầu từ một cô gái kiêu căng coi tiền có thể làm được mọi thứ, hôm nay đã bình tĩnh nhìn nhận mọi việc.
Thu Trường Thiên hai năm qua dần buông tay, lão thường xuyên mang vợ đi du lịch. Thu Vũ Yến phụ trách các công việc chính của tập đoàn. Vương Siêu bây giờ là phó chủ tịch của tập đoàn Thiên Mỹ, CEO là do Thu Vũ Yến đảm nhiệm. Bớt chuyện âu lo nên Vương Siêu cũng bắt đầu béo lên. Vương Siêu vốn định đi du lịch nhưng bố Thu Vũ Yến vẫn lo lắng nên bảo Vương Siêu ở lại giúp Thu Vũ Yến.
- Vậy cứ thế đi, chúng ta tìm chỗ ở tạm rồi điều người của công ty đến đây dặn dò nhiệm vụ. Sau đó sắp xếp một chiếc xe đi xem xét tình hình.
Vương Siêu nói xong liền cười cười đứng lên nói:
- Cháu cứ ngồi đây, cậu đi một vòng nếu không bụng lại to lên.
Thu Vũ Yến cười cười đeo kính mắt ra vẻ xem tài liệu. Chờ Vương Siêu vừa đi, nàng liền bật một thư mục trong máy tính xách tay ra, người đàn ông kia liền xuất hiện trên màn hình máy vi tính, trông rất trầm ổn nhưng cao không thể với.
Thu Vũ Yến hơi nhói trong lòng, mũi chua xót. Nàng xoay người nhìn ra bờ biển, tâm trạng lúc này mới tốt hơn một chút. Lúc Thu Vũ Yến quay đầu lại thì thấy một người đàn ông đang cười cười cố ra vẻ phong độ đi tới.
- Thưa cô, tôi có thể ngồi cùng chứ?