Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 360

Nguyễn Tú Tú đen đủi rồi. Chị ta đâu biết được lúc Dương Phàm còn ở thành phố Uyển Lăng, bí thư thị ủy Hác Nam cũng không nắm được hắn, chứ đừng nói hắn còn làm một cuộc giao dịch ngang hàng với chủ tịch tỉnh Hà Thiếu Hoa, hơn nữa trong cơn giận dữ còn làm cho hai thường vụ tỉnh ủy mất chức. Khi đó Dương Phàm mới là phó bí thư thị ủy. Hôm nay hắn nắm quyền lực tối cao ở một thành phố, nên càng thêm mạnh mẽ hơn.
Trong lòng Dương Phàm thật ra không muốn nghịch ý cấp trên, nhưng trong lòng lại không muốn bị người ta khống chế. Hơn nữa các lãnh đạo tỉnh ủy cũng khó xen vào việc ở địa phương. Lại nói cô – Nguyễn Tú Tú đưa lãnh đạo tỉnh ủy ra làm gì hả? Nguyễn Tú Tú không gọi điện, Dương Phàm còn định xuống lầu đón người. Nhưng Nguyễn Tú Tú gọi điện ra vẻ như vậy, Dương Phàm liền phản đạn lại.
Nói đi nói lại, Dương Phàm vẫn là người như Chu Minh Đạo đánh giá. Chu Minh Đạo từng nói một câu:
- Thằng bé này chính là chiếc lò xo. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Suy nghĩ của Dương Phàm và suy nghĩ của Chu Minh Đạo là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Theo Dương Phàm thấy, bản chất con người ở thời này chính là như vậy. Đối xử với người ta khách khí và ôn hòa, người ta sẽ cảm kích mày, nói mày dễ gần. Đối xử với người ngang cấp mình, hơi yếu thế một chút là bọn nó sẽ đạp vào mũi mày. Trong chốn quan trường, quy tắc rừng già chưa bao giờ mất đi tác dụng.
Nguyễn Tú Tú xuống xe không tự chủ ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mặt. Nơi đây là tòa nhà tượng trưng cho quyền lực của thành phố Hải Tân. Trong đầu Nguyễn Tú Tú không ngừng hiện lên khi mình tiếp xúc với Dương Phàm. Người đàn ông này không phải là người hẹp hòi, lần trước nói nhiều mấy câu liền lập tức trình một bản kế hoạch. Lần này đúng là mình hơi đắc ý nên quên đi mọi chuyện. Kết quả mình phải lên lầu gặp Dương Phàm. Nguyễn Tú Tú nghĩ như vậy nên có chút u oán, thầm nói không thể cho tôi cơ hội vểnh đuôi ưỡn ngực được sao?
- Tôi đi gặp Bí thư Dương đã.
Câu nói này của Nguyễn Tú Tú làm cho Ngô Địa Kim đi bên cạnh há hốc mồm không ngậm lại được. Thầm nói phó trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy sao lại cúi mình như vậy chứ? Nhưng Đàm Tuyết Ba lại rất bình tĩnh. Dương Phàm có cấp bậc cao hơn Nguyễn Tú Tú, đây là cử động bình thường mà. Nhưng thật ra Tùng Lệ Lệ đứng bên lại đảo đảo mắt, giác quan thứ sáu mẫn cảm của phụ nữ làm Tùng Lệ Lệ ý thức được một điểm gì đó. Nhất là trên trán Nguyễn Tú Tú hơi nhăn lại lộ ra vẻ u sầu, Tùng Lệ Lệ nhạy cảm bắt được điểm gì đó.
- Tôi đưa phó trưởng ban Nguyễn lên.
Tùng Lệ Lệ cười cười đoạt lấy cơ hội, lắc lắc mông đi trước dẫn đường.
Nhìn thấy Dương Phàm bình tĩnh ngồi im không động đậy, một vẻ vùi đầu vào trong công việc, Nguyễn Tú Tú không khỏi kêu khổ trong lòng, thầm nói lần này đúng là mình oan uổng rồi, nhưng cũng không thể trách người ta. Ai ngờ Dương Phàm không mua mặt mũi phó bí thư tỉnh ủy Giang Thượng Vân cơ chứ?
Dương Phàm vẫn luôn cho rằng Giang Thượng Vân có cái nhìn với mình trong vấn đề bí thư đảng ủy cục Công an thành phố Hải Tân, cho nên mới có phản ứng như vậy. Đương nhiên Dương Phàm cũng không nghĩ oan cho Giang Thượng Vân. Nhưng thật ra Giang Thượng Vân lại bỏ qua một điểm. Đừng nhìn Dương Phàm là bí thư thị ủy mà thôi, nhưng cả tỉnh Thiên Nhai này không tìm ra một người nào có thể làm gì được Dương Phàm. Nhiều lắm là Giang Thượng Vân có chút bất mãn trong lòng, sau này sẽ đề nghị tỉnh ủy điều chỉnh công việc của Dương Phàm. Điều Dương Phàm lên tỉnh làm một chức phó chủ tịch tỉnh không quan trọng nào đó. Nhưng chỉ có thể dùng chút thủ đoạn này mà thôi, thực ra cũng không làm gì được Dương Phàm.
Quan trọng là từ lần trước Dương Phàm đã cảnh giác với Nguyễn Tú Tú. Ở địa bàn của Dương Phàm mà Nguyễn Tú Tú dám đưa tay ra làm chủ. Cô cho rằng mình là ai? Lần này còn lấy Giang Thượng Vân ra để đè Dương Phàm một chút, loại chuyện này Dương Phàm sao có thể nhịn được chứ? Không phải tới để chuyển lời thôi sao? Được, cô lên phòng làm việc của tôi đi.
Từ bản chất mà nói, chuyện này sai là ở chỗ người phụ nữ Nguyễn Tú Tú này lại muốn giở trò thông minh, trong nhà có chút bối cảnh. Nguyễn Tú Tú mới 40 tuổi đã làm phó trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy, dù là ở đâu cũng rất đắc ý. Quan cao hơn một bậc gặp cũng phải nể mặt ba phần. Nguyễn Tú Tú muốn quan hệ tốt với Dương Phàm, nhưng chị ta lại có thái độ từ trên cao nhìn xuống. Tâm trạng này là do được nuôi dưỡng từ bé, trong lúc nhất thời muốn sửa cũng không dễ sửa. Lần trước bị Dương Phàm gõ một chút, trong lòng hơi áy náy. Mặc dù chị ta biết chẳng làm gì được, nhưng lần này Nguyễn Tú Tú tưởng có cơ hội. Nhưng kết quả lại đụng vào bức tường bằng sắt.
- Bí thư Dương.
Nguyễn Tú Tú khách khí nói một câu. Dương Phàm ngẩng đầu lên nhìn, lạnh nhạt nói:
- Phó trưởng ban Nguyễn ngồi chờ chút, tôi xong ngay.
Nguyễn Tú Tú chỉ có thể chịu đựng ồ lên một tiếng, có chút xấu hổ ngồi xuống ghế. Lúc này Tùng Lệ Lệ đang cố nhịn cười đến đỏ hết mặt. Tùng Lệ Lệ nhẹ nhàng rót trà mời phó trưởng ban Nguyễn, trên trán không giấu được ý cười của mình. Chẳng qua Nguyễn Tú Tú không nhìn ra vẻ giễu cợt trong nụ cười đó.
Sau khi rót nước xong, Tùng Lệ Lệ ra phòng ngoài ngồi chờ, vẻ mặt bình tĩnh nhưng đang suy nghĩ rất nhanh. Nguyễn Tú Tú là phó trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy đó, rất oai. Mặc dù không biết rõ nguyên nhân bên trong nhưng nghĩ đến biểu hiện của Dương Phàm đúng là rất dọa người. Người với người đúng là không thể so sánh nổi.
Trong vòng 10 phút, Nguyễn Tú Tú không ngờ có thể ngồi im không động đậy, cũng không quấy rầy Dương Phàm. Phần thành ý này Nguyễn Tú Tú nghĩ có thể làm cảm động tất cả cán bộ. Nhưng trên mặt Dương Phàm lại không có chút dao động gì, một bên ra vẻ bận rộn, một bên thầm suy nghĩ. Kỳ quái. Thật kỳ quái. Nếu không phải mình thần hồn nát thần tính thì chính là người phụ nữ này không đơn giản.
Dương Phàm ngẩng đầu lên xác định nụ cười trên mặt Nguyễn Tú Tú là rất bình thường, Dương Phàm loại trừ khả năng phía sau. Dương Phàm thấy mình đã sai lầm. Nhưng hắn không hối hận vì mình đã quá cẩn thận. Người trong chốn quan trường việc gì cũng phải suy nghĩ thật kỹ. Mà chuyện này đã chứng minh mình đã có hiệu quả.
- Ha ha, thật có lỗi đã làm phó trưởng ban Nguyễn chờ lâu.
Câu nói của Dương Phàm ra vẻ có lỗi nhưng trên mặt lại chẳng có ý gì là xin lỗi. Nguyễn Tú Tú đương nhiên sẽ không coi là thật. Tên Dương Phàm này mà xin lỗi sao? Vậy đã không bắt mình ngồi đợi hết 18 phút, cái này phải nghi nhớ thật kỹ. Phụ nữ mà, am hiểu cái này nhất.
Nguyễn Tú Tú cười cười đặt báo cáo lên bàn, sau đó ngồi về vị trí của mình, cười nói:
- Phó bí thư tỉnh ủy Giang nhờ tôi chuyển lời đến ngài, với tình hình hiện nay ở thành phố Hải Tân, tỉnh ủy đề nghị cố gắng tận dụng cán bộ địa phương.
Lúc này Dương Phàm đột nhiên nghĩ ra một vấn đề. Thì ra người phụ nữ này lấy thân phận là người phát ngôn của Giang Thượng Vân. Điều này cũng khó trách mình không ra cao tốc đón, chị ta liền gọi điện thoại tới. Xem ra trong thời gian ngắn này ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy sẽ có sự điều chỉnh, chẳng qua việc này mình chẳng việc gì phải quan tâm.
Dương Phàm cầm báo cáo không khỏi cảm thấy buồn cười, thầm nói khả năng điều chỉnh tâm trạng của người phụ nữ này thật mạnh, rất nhanh đã sửa lại vị trí của mình. Chẳng qua lời của Giang Thượng Vân mà chị ta chuyển lại thật ra có ý chơi đùa. Xem ra Giang Thượng Vân rất quan tâm đến việc xây dựng bộ máy thị ủy và chính quyền thành phố Hải Tân. Xem ra Giang Thượng Vân đang ám chỉ với mình, đừng tưởng rằng ý của cậu tôi không biết, chuyện này không được lặp lại.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận thì chuyện lại trở nên đơn giản. Dương Phàm cầm lấy báo cáo cười cười lạnh nhạt nói:
- Cảm ơn phó bí thư Giang đã quan tâm đến bộ máy thành phố Hải Tân. Xin nhờ phó trưởng ban Nguyễn chuyển một câu, lúc này tình hình thành phố Hải Tân không quá lạc quan, nhưng tôi sẽ cố gắng làm tốt công tác của mình.
Phó trưởng ban Nguyễn sửng sốt một chút, không hiểu rõ hai người cách nhau 300 Km đang nói gì với nhau. Tóm lại chuyện này bí thư tỉnh ủy Triệu đã chỉ thị rất chính xác, ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy đừng nhúng tay vào. Chuyện giữa Dương Phàm và Giang Thượng Vân, càng không phải người như mình có thể nhúng tay vào. Chỉ gọi một cuộc điện thoại mà đã phải đợi 18 phút. Nếu mà còn nói thêm chút, làm gì đó một chút, có trời mới biết tên Dương Phàm này sẽ như thế nào.
- Ha ha, tôi đã làm xong nhiệm vụ, không làm phiền Bí thư Dương.
Nguyễn Tú Tú lúc này lựa chọn rất chính xác. Điều này nằm trong phạm vi chấp nhận được của Dương Phàm, vừa vặn tỏ ra thiện ý, vừa có chừng mực tỏ rõ lập trường của mình.
- Tôi tiễn phó trưởng ban Nguyễn.
Dương Phàm cuối cùng cũng đứng lên, cử động này coi như bù đắp một chút. Ra đến phòng ngoài, Dương Phàm thấy Tùng Lệ Lệ đang chờ liền cười nói:
- Trưởng ban thư ký Tùng, sắp xếp một chút, trưa tôi mời cơm phó trưởng ban Nguyễn.
Những lời này coi như làm Nguyễn Tú Tú lấy lại toàn bộ mặt mũi. Nguyễn Tú Tú hơi ngẩn ra một chút, đi ra cửa còn quay đầu lại chăm chú nhìn khuôn mặt anh tuấn mà thành thục chững chạc của Bí thư Dương. Nguyễn Tú Tú không khỏi thầm suy nghĩ bí thư thị ủy trẻ tuổi này đi đến đâu cũng như hạc giữa bầy gà thì phải?
Người như vậy không thể làm đối thủ, làm bạn bè cũng đừng nói, có việc gì đi vòng qua là tốt nhất.
Trước khi đi xuống cầu thang, Nguyễn Tú Tú đứng lại cười cười một tiếng rồi nói với Dương Phàm:
- Xin dừng bước. Đúng rồi, thành phố Hải Tân còn thiếu một vị trí phó thị trưởng, Bí thư Dương phải mau chóng đưa ra đề xuất, để lâu như vậy cũng không phải tốt cho lắm.
Dương Phàm thật ra không nghĩ đến chuyện này. Lần này Nguyễn Tú Tú nói ra một câu như vậy, xem ra chị ta đã hiểu được quan hệ lợi hại trong đó, đã nhận ra vị trí của mình là gì.
Làm người không được quá đáng quá, làm việc càng không thể quá đáng. Cho nên Dương Phàm cười nói:
- Cái này phó trưởng ban Nguyễn có người nào phù hợp không?
Nguyễn Tú Tú có chút hài lòng cười cười, đưa tay lên vén mái tóc, đúng là lộ ra chút quyến rũ. Nguyễn Tú Tú nhỏ giọng nói:
- Lát nữa sẽ nói.
Dương Phàm thấy chị ta nhận ý tốt của mình liền cười nói:
- Không tiễn.
Nguyễn Tú Tú xuống đến tầng dưới còn không quên quay đầu lại nhìn Dương Phàm, cười cười với hắn. Phát hiện Dương Phàm vẫn đứng im ở đó, trong lòng càng thêm kiên định. Tâm trạng Nguyễn Tú Tú lúc này rất phức tạp. Sớm biết Dương Phàm biết làm người như vậy, thì cần gì phải ra vẻ mình trên người ta chứ. Hơi hạ thấp mình một chút là Dương Phàm sẽ không làm khó mình. Nói đi nói lại đều do tâm trạng tác quái. Quan hệ đến việc đề bạt người thân, tâm trạng Nguyễn Tú Tú lại mất khống chế.
Lúc này Dương Phàm khẽ cười một tiếng, lắc đầu. Thực ra trong nháy mắt khi Nguyễn Tú Tú nói chuyện kia, Dương Phàm đã suy nghĩ cẩn thận rất nhiều việc. Hắn vốn định không cho Nguyễn Tú Tú mặt mũi nhưng lời nói đến bên mép lại đổi sang từ khác. Từ bên dưới đề bạt một phó thị trưởng, chuyện này Dương Phàm có quyền lên tiếng. Chẳng qua Dương Phàm không gật đầu, Nguyễn Tú Tú chỉ hơi có cử động một chút người của chị ta đến nơi khác làm phó thị trưởng cũng không phải việc gì quá khó. Như vậy mình việc gì phải làm kẻ ác chứ? Nguyễn Tú Tú đã chịu nhún là tốt. Mặt mũi cần phải có mà.
Về phòng làm việc xem báo cáo mà Triệu Việt đã phê vào đó, Dương Phàm không khỏi mỉm cười. Thầm nói Triệu Việt không hổ là lãnh đạo tối cao của một tỉnh, bụng dạ đúng là không bình thường. Nhưng thật ra Giang Thượng Vân phái Nguyễn Tú Tú xuống, rõ ràng định gõ mình một chút.
Bữa tiệc mời Nguyễn Tú Tú vẫn được tổ chức ở nhà hàng Nam Cương. Địa điểm này Dương Phàm cũng tán thành. Tùng Lệ Lệ cũng bắt đầu không ngừng đưa những đợt tiếp khách của thị ủy đến đây. Hồ Gia Anh cười vui không thể ngậm miệng lại. Nhân lúc Tùng Lệ Lệ vào wc trang điểm lại, Hồ Gia Anh kéo Tùng Lệ Lệ đi vào một phòng bên cạnh, trông rất thần thần bí bí.
- Trưởng ban thư ký Tùng, ngài thấy có nên thể hiện gì đó với Bí thư Dương không?
Tùng Lệ Lệ sửng sốt một chút, rồi lập tức cười nói:
- Đừng có linh tinh. Người tặng quà cho Bí thư Dương cũng không đến lượt cô. Chỗ cô kiếm được bao nhiêu tiền chứ?
Hồ Gia Anh lấy một phong bì trong ví ra, cười cười đưa cho Tùng Lệ Lệ:
- Đây là phần của học tỷ (bà chị khóa trên)
Số tiền này Tùng Lệ Lệ cũng không muốn nhận, chẳng qua nghĩ đến nếu không nhận sẽ phá vỡ quy củ, vì thế cũng nhận lấy bỏ vào ví, rồi nói:
- Tôi thật ra nghe nói Bí thư Dương rất tốt với vợ. Hai vợ chồng rất yêu thương nhau, không bằng chúng ta chú ý đến điểm này.
Hồ Gia Anh vừa nghe thấy thế, trên mặt không khỏi hiện ra một tia mất mát, nhỏ giọng nói:
- Vậy xin phiền chị phí chút tâm tư, tìm hiểu sở thích của phu nhân bí thư thị ủy.
Tùng Lệ Lệ thấy rõ ý đồ của Hồ Gia Anh. Người làm kinh doanh có ai không muốn kiếm thêm một chút. Thành phố Hải Tân bây giờ đang là thời kỳ thay máu, có thể quan hệ được với bí thư thị ủy Dương Phàm, sau này còn sợ không có cơ hội kiếm tiền sao?
Sau bữa tiệc tiếp đón, Dương Phàm và Tùng Lệ Lệ đưa Nguyễn Tú Tú vào một phòng nghỉ ngơi. Hồ Gia Anh ở một bên ân cần tiếp đón rồi mới cười cười đi ra ngoài.
Cầm chén trà thổi nhè nhẹ cho bớt nóng, Dương Phàm nhấp một ngụm rồi nhíu mày nói:
- Trà của tỉnh Thiên Nhai đúng là hơi kém một chút.
Nguyễn Tú Tú cười cười một tiếng. Nhưng trong lòng lại thầm nghĩ anh đâu phải nói lá trà không tốt, mà là nói tôi không biết điều. Người đàn ông này lúc cần sẽ rộng lượng như biển rộng, nhưng lúc hẹp hòi thì luôn không quên tính sổ với người khác.
- Chủ tịch huyện Nhai Sơn – Nguyễn Bình Hòa là em trai tôi. Năm nay 35 tuổi, có bằng đại học.
Nguyễn Tú Tú cười cười nói một câu. Dương Phàm đột nhiên nhíu mày nói:
- Chị chờ chút? Đó là em trai chị?
- Đúng vậy. Làm sao vậy?
Nguyễn Tú Tú thấy Dương Phàm đang giật mình, lập tức hỏi một câu. Trong lòng không khỏi hồi hộp, thầm nói không phải xảy ra chuyện gì đó chứ?
Lúc này Dương Phàm đang có chút mâu thuẫn. Ngày hôm qua vừa lúc xem một bản báo cáo mà Ủy ban kỷ luật thị ủy đưa tới, nhân vật chính bên trong chính là Nguyễn Bình Hòa này. Trong bản báo cáo nói hắn ta có rất nhiều vấn đề trong công trình cải tạo đường phố huyện Nhai Sơn. Tài liệu tố cáo mặc dù nặc danh, nhưng vấn đề này nghiêm trọng nên Ủy ban kỷ luật mới thận trọng, chuyển lên cho Dương Phàm. Buổi sáng khi Nguyễn Tú Tú đến đây, Dương Phàm vẫn đang suy nghĩ về vấn đề này. Trên nguyên tắc phải phái người đi điều tra. Chẳng qua điều tra như thế nào phải có một lý do. Vấn đề quan trọng đó là Tống Đại Thành bây giờ chưa thể coi là người của Dương Phàm. Hoặc là nói Dương Phàm còn chưa biết Tống Đại Thành có đáng tin hay không.
- Phó trưởng ban Nguyễn, đề bạt Tống Đại Thành lên làm chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thị ủy là ý kiến của ai?
Dương Phàm đột nhiên tung ra vấn đề này, điều này làm Nguyễn Tú Tú rất hoảng sợ. Nghĩ đến việc gì đó, ai mà không biết? Nguyễn Tú Tú vừa nhắc đến em trai mình – Nguyễn Bình Hòa, bên phía Dương Phàm lại hỏi chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thị ủy là người của ai. Hai bên kết hợp lại liền nhìn ra vấn đề.
Trong lòng Nguyễn Tú Tú lúc này như có cơn sóng thần trào dâng, chị ta vẫn phải cố bình tĩnh để suy nghĩ. Sau đó Nguyễn Tú Tú cố lắm mới bình tĩnh nói:
- Tống Đại Thành trước kia là phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thị ủy, người đề bạt Tống Đại Thành chính là phó bí thư tỉnh ủy Giang. Lý do là Tống Đại Thành là cán bộ trẻ tuổi.
Ở vấn đề nhân sự, ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy có tin tức rất nhanh nhạy. Nguyễn Tú Tú rất nhanh đã có câu trả lời.
- Ồ, thế còn Ngô Địa Kim thì sao?
Dương Phàm lại đưa ra một vấn đề. Nguyễn Tú Tú không khỏi cười khổ nháy nháy mắt, nhẹ nhàng giậm chân nói:
- Có ai như ngài nhân cơ hội nắm lấy điểm yếu của người ta như vậy không?
Nếu Nguyễn Tú Tú trẻ hơn 5 tuổi thì động tác này và ánh mắt đó sẽ làm Dương Phàm động tâm một chút. Nhưng Dương Phàm mặc dù háo sắc nhưng đã không còn là thanh niên vừa thấy mỹ nữ đã mất hồn mất vía.
- Ha ha, tôi quả thực khá tò mò về lai lịch của những thường vụ thị ủy. Phó trưởng ban Nguyễn có thể không nói mà.
Dương Phàm ra vẻ không sao cả. Nguyễn Tú Tú vừa thấy vẻ mặt này biết mình không thể nào chống trả, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo. Đáng tiếc đây chỉ là ngoan ngoãn nghe lời ở phương diện này, nếu là ở phương diện khác thì tốt biết bao? Cả người Nguyễn Tú Tú không khỏi nóng lên một chút. Nguyễn Tú Tú liếc nhìn người đàn ông ngồi nghiêm chỉnh trước mặt, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
- Bí thư Dương, ngài cũng là người trong chốn quan trường, chẳng lẽ không biết một vị trí vừa để trống, tự nhiên sẽ có rất nhiều người thò tay vào sao? Lãnh đạo hai ban tỉnh Thiên Nhai này về bản chất cũng không khác gì các tỉnh trong cả nước. Ngô Địa Kim do chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên mạnh mẽ đề bạt. Tùng Lệ Lệ là cháu gái của phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc tỉnh, trước đây lãnh đạo này là phó chủ tịch thường trực tỉnh. Thủ trưởng trước đây của Đàm Tuyết Ba là tư lệnh quân khu tỉnh. Lữ Ngọc Phương là em họ của Lý Hiếu Nghĩa. Ừ, là em con nhà dì. Lam Hòa trước đây là thư ký của chủ tịch tỉnh, chẳng qua người đề cử hắn lại là ám chỉ của bí thư tỉnh ủy Triệu.
Nguyễn Tú Tú cũng không có cách nào khác, đành phải nói hết những gì mình biết ra, sau đó hoảng hốt nhìn Dương Phàm.
Dương Phàm thở dài một tiếng rồi nói:
- Chị gọi điện thoại hỏi một câu, hỏi xem em trai chị có đắc tội với ai không?
Việc này chỉ có thể nói đến mức này mà thôi, nói nữa là không thể. Trong lòng Nguyễn Tú Tú đương nhiên hiểu rất rõ, vội vàng đứng lên ra ngoài gọi điện. Nguyễn Tú Tú vừa đi ra ngoài, Tùng Lệ Lệ đã tươi cười đầy mặt đi vào, vẻ mặt cung kính nhỏ giọng nói:
- Phó trưởng ban Nguyễn hình như có chuyện gấp thì phải, có lẽ trong lúc nhất thời không thể quay lại. Ngài có phải là rảnh rỗi một chút không?
Nghĩa của từ này "rảnh" có rất nhiều. Người thích chơi đùa đều biết Dương Phàm thật ra không thích chơi ở bên ngoài. Lúc còn ở Uyển Lăng, ngoại trừ ăn cơm, Dương Phàm không bao giờ đi đến các nơi giải trí. Các cấp dưới của Dương Phàm đều biết thói quen này của hắn, cũng không ai xui xẻo chọc vào chuyện này. Lúc này Dương Phàm hỏi một câu:
- Rảnh? Có ý gì?
Tùng Lệ Lệ bị hỏi như vậy liền ngẩn ra. Tùng Lệ Lệ không rõ Dương Phàm rốt cuộc "rảnh" đến mức nào. Đi xông hơi, mát xa một chút, tìm thợ mát xa đứng đắn một chút, gọi hai cô gái đến đây ... tất cả đều là "rảnh"
Cũng may Tùng Lệ Lệ phản ứng nhanh. Dương Phàm là bí thư thị ủy trẻ tuổi đẹp trai ngay cả mình cũng không động tâm, thì sao lại coi trọng loại phụ nữ tàn tạ kia chứ. Hơn nữa trước đó cũng không chuẩn bị, nếu mà Dương Phàm thực sự thích thì cũng không thể làm gì khác hơn là Tùng Lệ Lệ tự mình đi lên mà thôi.
- Chỉ là gội đầu rồi đấm bóp một chút thôi.
Tùng Lệ Lệ vội vàng giải thích một cách đứng đắn, thầm nói nếu tên Dương Phàm này đưa ra yêu cầu quá đáng, không phải không thể thỏa mãn.
Dương Phàm coi như hiểu rõ hàm nghĩa của từ này, xem ra từ này đều thông dụng trong toàn quốc. Những tụ điểm giải trí ở trên đường có đủ loại, cũng có nơi làm ăn nghiêm chỉnh mà. Chẳng qua bây giờ trong ngành nghề này bây giờ đã kết hợp rất tốt giữa hai thái cực khác hẳn nhau. Dương Phàm đột nhiên cảm thấy mình hơi kém cỏi, không ngờ lại không biết từ "rảnh" có nghĩa rộng như vậy.
- Được rồi. Tôi không muốn gặp những người gì đó, tôi nằm đây một chút là được.
Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi vẫn từ chối. Tùng Lệ Lệ ồ một tiếng vội vàng giúp hạ thấp ghế sô pha xuống, để Dương Phàm nằm thoải mái hơn.
Tùng Lệ Lệ đang định rời đi đột nhiên dừng lại rồi nói:
- Hay là ngài đợi một chút, tôi xuống dưới lấy dầu gội đầu, tôi gội đầu cho ngài? Ngài uống rượu, gội đầu một chút rồi ngủ. Như vậy chiều sẽ tỉnh táo hơn.
Cũng không biết Tùng Lệ Lệ lấy dũng khí từ đâu mà to gan hỏi một câu như vậy.
Đã nói đến mức này, Dương Phàm tự nhiên biết trong lòng Tùng Lệ Lệ đang nghĩ gì. Mấy ngày này, Dương Phàm vẫn không tỏ rõ thái độ coi Tùng Lệ Lệ là người của mình. Điều này có lẽ làm cho trưởng ban thư ký thị ủy lo lắng trong lòng. Phụ nữ đôi khi rất dễ dàng trở nên cực đoan. Tùng Lệ Lệ bây giờ có suy nghĩ đó chính là biểu hiện của cực đoan. Đương nhiên, Bí thư Dương của chúng ta phong lưu thành tính, trưởng ban thư ký Tùng đã sống một mình trong thời gian dài ở thành phố Hải Tân, thi thoảng có chút quan hệ thân mật giữa cấp trên và cấp dưới, trưởng ban thư ký Tùng luôn vui vẻ tiến hành. Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ mà thôi. Tùng Lệ Lệ có lẽ đang không ngừng ám chỉ nhưng không dám quá rõ ràng. Chỉ cần Dương Phàm không gật đầu, Tùng Lệ Lệ sẽ không như một dâm phụ cởi hết quần áo mà dính vào. Giữ khoảng cách một chút như vậy đúng là rất ảo diệu.
- Cứ làm như vậy đi.
Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi quyết định cho Tùng Lệ Lệ ăn một viên thuốc an thần, tránh cho người phụ nữ này cứ lắc lư mãi. Về phần quan hệ càng sâu hơn Dương Phàm nhất định phải suy nghĩ.
Đối diện có một phòng với diện tích không nhỏ. Có hai bàn gội đầu, trong đó còn có một chiếc giường và một bộ sô pha.
Sau khi Dương Phàm nằm trên bàn gội, Tùng Lệ Lệ đi pha nước, trong lòng có chút lo lắng nhìn vẻ mặt của Dương Phàm. Phát hiện thấy Dương Phàm không ngờ đã ngủ, không khỏi yên tâm một chút.
Ngón tay Tùng Lệ Lệ không dài nhưng lại rất mềm mại, bắt đầu gãi gãi đầu Dương Phàm. Dương Phàm cảm thấy rất thoải mái, trong mũi còn có thể ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt.
Nguyễn Tú Tú vào một phòng riêng mà gọi điện thoại. Sau khi gọi điện cho Nguyễn Bình Hòa, rất nhanh trên mặt Nguyễn Tú Tú lúc trắng lúc xanh, đây là rất tức. Vấn đề của Nguyễn Bình Hòa nói lớn cũng không lớn, chỉ là có quan hệ không tốt với bí thư huyện ủy mà thôi. Nguyễn Bình Hòa ỷ vào bố mình là phó chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân trên tỉnh, còn có chị làm phó trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy nên có vẻ nắm quyền ở cả huyện Nhai Sơn, không coi bí thư huyện ủy huyện Nhai Sơn vào đâu. Về phần vấn đề phụ nữ, có thể là gì chứ, chuyện quá nhỏ đối với hắn? Vấn đề kinh tế hả, nói có cũng coi như là có, nói không có cũng có thể coi là không. Chính là mấy tên con cái lãnh đạo trên tỉnh mở một công ty, sau đó đấu thầu được công trình cải tạo nội thành huyện Nhai Sơn, chỗ tốt đương nhiên cũng cầm nhưng không nhiều. Nguyễn Bình Hòa vẫn muốn tiến bộ cho nên khống chế khá chặt chất lượng của công trình.
Chuyện này nói như thế nào nhỉ? Có chuyện cho ai làm không được? Vấn đề quan trọng chính là Nguyễn Bình Hòa quá bá đạo, đắc tội đâu chỉ một hai người. Lời nói của Nguyễn Bình Hòa, Nguyễn Tú Tú tự nhiên không thể tin hết, cho nên một lần nữa hỏi lại.
Cuối cùng Nguyễn Tú Tú lo lắng ông em còn có gì giấu mình nên vừa khóc vừa nói:
- Em trai, nhà chúng ta chỉ có mình em là đàn ông. Em là tương lai của mọi người, ở chuyện này em không được giấu diếm một chút nào, nếu không tương lai chuyện làm lớn, chị muốn cứu em cũng không cứu được.
Bình Luận (0)
Comment