Không lâu sau Hầu Phương Minh đi về, cười nói:
- Không có gì, bạn học cũ của con bé phóng viên kia đang làm quản lý khách sạn đó. Con phóng viên bỏ ra chút tiền là lẻn vào được. Mọi người chờ chút, 10 phút nữa phóng viên và bạn của cô ả sẽ được cảnh sát đưa đến đây giải thích rõ ràng chuyện này.
Hầu Phương Minh âm trầm nói như vậy. Dương Phàm nghe xong không khỏi nhíu mày, thầm nói so sánh với Hầu Phương Minh mình vẫn là người tốt. Chỉ chuyện này có lẽ đủ để dọa chết người.
Trần Xương Khoa cười nói:
- Người anh em, cậu cũng làm chuyện phi pháp sao?
Hầu Phương Minh cười nói:
- Không có, tôi từ trước đến nay luân tuân thủ pháp luật mà. Chẳng qua bên phía cảnh sát nói phải tạm giam hai con ranh này nửa tháng, phóng viên là tội xâm nhập trái phép, cô gái bạn học là tòng phạm.
Dương Phàm phun một ngụm bia xuống mặt đất cũng may là phản ứng nhau nên quay đầu ra ngoài. Chuyện này đúng là phóng viên đen đủi, nghĩ như thế nào mà muốn báo cảnh sát cơ chứ?
La Thành lại thở dài một tiếng mà nói:
- Phóng viên bây giờ, nhất là phóng viên trong làng giải trí còn không bằng đám cave. Vì chút tiền là há mồm nói loạn, đúng là đáng đánh đòn.
Hầu Phương Minh mỉm cười nói:
- Đúng thế, danh tiếng của Tần Hinh luôn rất tốt, một người hết lòng vì nghệ thuật như Tần Hinh, bây giờ đúng là hiếm có.
Trần Xương Khoa đảo đảo mắt rồi cười cười giơ chén lên với Hầu Phương Minh:
- Một người đã đi.
Uống hết chén Trần Xương Khoa nói tiếp:
- Có định đầu tư vào điện ảnh không?
Hầu Phương Minh mỉm cười nói:
- Tôi đầu tư vào công ty của cậu thôi, còn các cái khác không biết.
Dương Phàm nghe thấy hai người này đang đi đường vòng, không khỏi cười thầm trong lòng. Trần Xương Khoa nếu muốn mang Hầu Phương Minh kiếm tiền, chỉ cần đối phương gật đầu là xong. Hầu Phương Minh chưa chắc biết được suy nghĩ và ý đồ của Trần Xương Khoa, nhưng hắn không định chiếm tiện nghi, nên khéo léo đẩy ra. Trần Xương Khoa coi như khổ tâm làm chuyện này trước mặt Dương Phàm, xem như để Dương Phàm thấy nhân phẩm của Hầu Phương Minh.
Hai anh em đưa mắt nhìn nhau, Dương Phàm thản nhiên nói:
- Tôi có một hạng mục là hai hải đảo nhỏ cách thành phố Hải Tân không xa, điều kiện rất được. Tập đoàn Thiên Mỹ đang khảo sát nơi này và đinh đầu tư vào đó.
Hầu Phương Minh ho khan một tiếng vội vàng quay đầu sang một bên. Một lúc sau mới chắp tay cười khổ nói với Dương Phàm:
- Người anh em, tôi nhận sai có được không?
Hai vị còn lại thấy cảnh này không rõ ràng lắm, nhìn hai người như đang chơi chữ với nhau. Hai người trợn mắt nhìn Hầu Phương Minh rồi lại nhìn Dương Phàm. Dương Phàm mặt không đổi sắc rồi nói:
- Tôi nói như sau: quyền sử dụng đất trong 80 năm, tiền thuê là 20 triệu, hai hòn đảo này không khác gì đột nhiên có được. Xây dựng một trung tâm giải trí, xây cầu nối liền hai hòn đảo này là được. Tôi thấy vị trí rất ổn.
Hầu Phương Minh biết đây là Dương Phàm đang đi vòng qua Chu Kiến Khang. Tại sao Dương Phàm làm như vậy, Hầu Phương Minh không rõ ràng lắm. Nhưng nếu Dương Phàm đã nói, Hầu Phương Minh nhất định phải nói theo, nếu không không phải thái độ muốn giải quyết vấn đề của mình.
- Ha ha, vậy tôi phải làm gì bây giờ?
- Yập đoàn Thiên Mỹ bỏ một trăm triệu mua hai hòn đảo không phải là đầu tư quá lớn. Quan trọng là thủ tục khai thác, các đốt xương trong đó để mở ra là rất nhiều. Tôi cảm thấy nếu anh không ngại thì đến tập đoàn Thiên Mỹ giữ chức cố vấn đầu tư, hàng năm cầm mấy trăm ngàn tiêu vặt, khi công ty gặp chút khó khăn thì giúp một chút. Đương nhiên nếu muốn hợp tác vậy không thành vấn đề, 10 phần trăm cổ phần trung tâm giải trí thì tập đoàn Thiên Mỹ cũng bỏ ra được.
Dương Phàm không nhanh không chậm mà nói. Hầu Phương Minh nghe xong liền trầm ngâm một chút. Lúc đầu hắn chuẩn bị hai hải đảo này mục đích là vì vay tiền ngân hàng nên phát triển hay không quan trọng gì. Nhưng điều kiện Dương Phàm đưa ra quá hấp dẫn. Một trung tâm giải trí sẽ có số vốn đầu tư rất lớn. Một khoản 10 % cổ phần ư, quá lãi.
Về phần khai thác có thể kiếm tiền hay không lại quá đơn giản. Chỉ cần túm lấy dấu của sở Du lịch tỉnh, sử dụng một chút là được. Có công ty du lịch nào lại không biết làm như vậy.
- Điều kiện cũng được, nhưng bây giờ tôi không lấy đâu ra tiền, đang nợ ngập đầu ngập cổ đây.
Hầu Phương Minh nhăn nhó mặt mày mà nói, Dương Phàm Khẽ cười một tiếng rồi nói:
- Không có tiền cũng không sao, cứ nợ đó. Ngân hàng thấy đầu tư 2 tỷ vào trung tâm giải trí, còn có thể tìm anh mà đòi tiền sao? Ngân hàng còn ước gì anh vay thêm đó.
Mắt Hầu Phương Minh sáng rực lên, câu nói cuối cùng của Dương Phàm mới là quan trọng nhất, lập tức ngồi thẳng lưng cười nói:
- Người anh em, muốn vay từ ngân hàng nào? Nói một con số. Nhiều không dám nói nhưng ba trăm triệu vẫn có thể kiếm được.
- Đúng là không có tiền đồ, hai ba trăm triệu còn cần anh bỏ ra sao? Được rồi, anh giữ tiền của mình lại đi, sau đó giữ chức cố vấn.
Dương Phàm lạnh nhạt đả kích một câu. Lần này Trần Xương Khoa và La Thành đã nhìn ra chút gì đó.
- Việc gì phải vay ngân hàng chứ. Tôi bỏ ra 300 triệu để chơi đùa một phen.
Trần Xương Khoa lúc này kịp thời nói một câu. La Thành vừa nghe thấy thế liền vui vẻ, cười cười một tiếng rồi nói:
- Tôi nghèo chút nên chỉ có thể bỏ ra 50 triệu, cho tôi tham gia cùng.
Trần Xương Khoa cười cười đá La Thành một cái:
- Xem ra anh mới là không có tiền đồ, bỏ ra 100 triệu đi.
Hầu Phương Minh nghe ra ba người này đang chèn ép mình, chẳng qua Dương Phàm nhẹ nhàng nói ra đầu tư 2 tỷ, điều này quả thật làm cho Hầu Phương Minh động tâm. Hầu Phương Minh khẽ cắn môi vỗ đùi nói:
- Nhiều nhất khoản vay 500 triệu lãi suất thấp, nhiều hơn nữa ông già nhà tôi không đồng ý.
Dương Phàm lúc này mới gật đầu cười nói:
- Cũng không thiếu bao nhiêu, mang anh theo chơi một phen. Anh vay 100 triệu không lãi suất hả, vậy từ từ trả lại. Sau khi trung tâm giải trí được xây xong, từ từ nhận phần trăm hoa hồng cũng là một biện pháp. Còn một biện pháp khác là thành lập một tập đoàn du lịch rồi đưa lên thị trường chứng khoán kiếm tiền. Có lẽ vừa lên thị trường chứng khoán là số cổ phần của anh đã tăng lên 300 đến 500 triệu.
Mặc dù cuối cùng của Dương Phàm đã lộ ra, Hầu Phương Minh có vẻ khó tin nói:
- Người anh em, so sánh với anh, tôi kiếm tiền đúng là như một đứa trẻ.
La Thành ở bên cạnh cười nói:
- Cái này không cần phải nói. Người ta từng là phó cục trưởng ở Hiệp hội giám sát chứng khoán, cho nên biết rõ các cách thức vận hành. Tiểu Minh, cậu chỉ cần làm cho tỉnh Thiên Nhai bật đèn xanh, công ty lên thị trường chứng khoán còn sợ không có tiền sao?
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Tiền để ở trong túi một đồng vẫn là một đồng. Sau khi vào thị trường chứng khoán, như vậy chính là vào sòng bạc. Một đồng biến thành mấy chục thậm chí mấy trăm cũng không có gì là ngạc nhiên. Trên thế giới này chỉ cần người ta còn thích đánh bạc, thị trường chứng khoán chính là nơi người ta dồn tiền vào. Chỉ sau vài lần thay đổi, kích thích một chút, tiền sẽ tự mình sinh ra.
Hầu Phương Minh trầm ngâm một chút rồi thở dài một tiếng mà nói:
- Trước kia nghe nói mấy chuyện này nhưng tôi không để ý đến. Tôi thích đàng hoàng kiếm chút tiền, nhưng lại nhát gan một chút. Sau này đi theo các vị lăn lộn kiếm chút tiền tiêu.
Mẹ nó, một người lừa 100 triệu của ngân hàng mà dám nói là nhát gan. Dương Phàm đúng là muốn đánh người.
Lúc này hai cảnh sát mang hai người phụ nữ đi vào, còn mặc đồng phục khách sạn. Hai người phụ nữ này trông khá được, ít nhất bắt mắt hơn mấy con bé cave đứng đường.
- Ông chủ Hầu, chính là hai cô gái này. Có cần chúng tôi ra ngoài đợi không?
Một cảnh sát cười hì hì hỏi. Hầu Phương Minh phất tay rồi nói:
- Vất vả rồi, mang các anh em đến Mãn Viên Xuân ăn cơm, muốn ăn gì thì ăn đó, đừng khách khí với tôi.
Cảnh sát rất vui vẻ rời đi, Dương Phàm thấy hai người phụ nữ ra vẻ đáng thương đứng đó không dám thở mạnh, hắn không khỏi thở dài một tiếng rồi nói:
- Làm phóng viên đúng là không dễ dàng gì.
Hầu Phương Minh ngồi xuống chỗ của mình, cười hì hì nhìn hai người phụ nữ rồi nói:
- Ăn mặc được đó, ai thấy thích đồng phục này thì có thể lên lầu chơi 3P.
Trần Xương Khoa cười cười một tiếng rồi mắng:
- Cậu có còn là người không?
Vừa nói, Trần Xương Khoa mở miệng kêu hai người phụ nữ kia:
- Không phải có cuộc họp báo sao? Lén đến cửa bị đánh còn không nói, báo cảnh sát làm gì chứ? Lúc về viết bài nhớ biết điều một chút. Các người đi đi, không có gì đâu.
Hai người phụ nữ ngẩn ra một chút không dám đi. Cứ vào phòng rồi 3P như lời Hầu Phương Minh nói, hai phụ nữ này còn yên tâm một chút. Bây giờ không nghe thấy một câu nặng lời, trong lòng càng thêm sợ. Hai người không biết nghĩ đến cái gì mà người đang run lên.
Dương Phàm thấy thế không khỏi thở dài một tiếng:
- Đừng lo lắng, nếu so đo với hai cô thì mọi người ngồi đây sẽ mất mặt. Gọi các cô đến đây để nói cho mà biết, còn đâu không muốn làm lớn chuyện. Không có việc gì đâu, hai cô đi đi.
Hai người phụ nữ nhìn nhau rồi cúi đầu nói với bốn người:
- Cảm ơn ông.
Nói xong liền quay người chạy thật nhanh. Hầu Phương Minh nhìn theo bóng lưng hai cô này không khỏi thở dài một tiếng:
- Thời buổi bây giờ con người đúng là vất vả.
Dương Phàm cười nói:
- Có mệt hay không phải xem tâm trạng của từng người. Con người ta luôn tạo áp lực quá lớn cho chính mình sẽ mệt. Nếu muốn không mệt thì phải biết cách làm mình thoải mái.
Hầu Phương Minh cũng không muốn chủ đề bị rời đi, liền cười hì hì nói với Dương Phàm:
- Chuyện kia, tôi làm thế nào để liên hệ với tập đoàn Thiên Mỹ?
Dương Phàm cười nói:
- Tôi sẽ gọi điện, vừa lúc hai hôm nay ở trên tỉnh.
La Thành vừa nghe thấy thế lập tức cười nói:
- Vậy thì mau đi, kiếm tiền càng sớm càng tối. Hơn nữa giám đốc Thu tập đoàn Thiên Mỹ là một người rất đẹp.
Trần Xương Khoa ở bên cạnh cười hì hì một tiếng rồi nói:
- Lão La, anh bỏ suy nghĩ đó đi. Đàn ông đối với Thu Vũ Yến, ngoại trừ Dương Phàm ra thì không coi trọng ai hết.
Hầu Phương Minh lúc này đột nhiên than thở nói:
- Tôi đã xem ảnh của Thu Vũ Yến. Tùng Lệ Lệ cũng được.
La Thành thật lòng cười nói:
- Đúng thế, phụ nữ bên cạnh Dương Phàm, đó mới gọi là ... chậc chậc không nói nữa, có người tức.
Dương Phàm vừa tức vừa buồn cười mà mắng:
- Một đám không nghiêm chỉnh gì hết.
Mọi người cùng cười lớn một câu, quan hệ cũng gần hơn một chút. Hầu Phương Minh không ngờ được vấn đề lại giải quyết bằng cách này. Trong lòng hắn không khỏi thầm đắc ý, ít nhất không cần ông già chùi mông hộ. Mà chuyện vui vẻ nhất là quen biết được Dương Phàm, sau này kiếm tiền cũng không sợ ông cụ mắng.
Dương Phàm nhìn vẻ mặt đắc ý của Hầu Phương Minh, không khỏi cười thầm trong lòng. Dương Phàm thầm nói biện pháp xử lý không phải là đầu tư một chút sao. Kéo theo Hầu Phương Minh mục đích tự nhiên là lợi dụng tài nguyên của hắn. Đương nhiên hợp tác giữa tập đoàn Thiên Mỹ và Hầu Phương Minh, Dương Phàm phân ra rất rõ ràng rằng không quan hệ với cục trưởng, thuần túy đây là nể mặt bác hai và Hầu Tiếu Thiên, thuận tiện cũng làm xong ý đồ muốn đầu tư vào ngành du lịch của tập đoàn Thiên Mỹ, mọi người đều vui vẻ cớ gì mà không làm.
Lúc này Trần Xương Khoa thấy Tùng Lệ Lệ đang ngồi chờ ngoài đại sảnh khách sạn không vào, cười cười đứng lên nói:
- Đi thôi, bây giờ không còn sớm nữa, anh Hầu sẽ đưa chúng ta đi hoạt động.
Hầu Phương Minh cười nói:
- Không thành vấn đề, gần đây có một khu nghỉ dưỡng rất được, ăn chơi đều đủ. Còn có cả cắm trại nướng đồ nữa, tối mọi người tự mình nướng, ý này được chứ?
Dương Phàm ra bảo Tùng Lệ Lệ đi cùng, đoàn người lên hai chiếc xe rời đi, tất cả mọi người đều không mang lái xe, đây là một hoạt động bí mật. Tới nơi thì thấy hoàn cảnh khá được. Phía sau khu nghỉ dưỡng còn có một hồ nước, nướng làm ở giữa sân.
La Thành xuống xe liền cười nói:
- Gọi điện bảo mấy em bé ngôi sao đến đây chứ hả?
Hầu Phương Minh lập tức cười nói;
- Thật tốt quá, tôi vốn thích các cô bé diễn viên.
Dương Phàm và Tùng Lệ Lệ lúc này đang xuống xe, nghe thấy thế không khỏi nhìn nhau cười khổ một tiếng. Tùng Lệ Lệ nhỏ giọng nói:
- Sớm biết vậy tôi không đến, ảnh hưởng ngài chơi.
Dương Phàm cười cười một tiếng rồi nói:
- Sợ quy tắc ngầm sao?
Tùng Lệ Lệ trừng mắt nhìn Dương Phàm, cẩn thận nhìn thoáng quan bên kia, nhỏ giọng nói;
- Đúng thế, sợ quy tắc ngầm trong văn phòng.
Ánh mắt này có chút mờ ám, khuôn mặt Tùng Lệ Lệ cũng hơi đỏ lên một chút. Dương Phàm lắc đầu cười khổ, nhỏ giọng nói:
- Chị có thể về trước.
Vẻ mặt Tùng Lệ Lệ lập tức trắng bệch. Lúc này Dương Phàm nhẹ nhàng ôm eo Tùng Lệ Lệ, cười nói:
- Đi nào, vào thôi.
Cảm thấy tay của người đàn ông đang hoạt động trên bờ mông của mình, Tùng Lệ Lệ ưỡn ẽo mông, ngoan ngoãn đi cùng Dương Phàm vào trong.
- Sao La Thành lại biết anh?
Tùng Lệ Lệ hơi mỉm cười mang theo vẻ làm nũng, Dương Phàm ừ một tiếng rồi nhìn mặt nước hồ mà nói:
- Quen ở Bắc Kinh, anh ta quan hệ khá thân với lão Nhị.
Tùng Lệ Lệ nhớ đến Dương Phàm gọi anh hai trong điện thoại, mặt lập tức trắng bệch, kích động đến độ cả người run lên, nhỏ giọng nói:
- Là Trần gia sao?
Dương Phàm khẽ vỗ vỗ vào mông Tùng Lệ Lệ, nói:
- Chị biết đúng là không ít.
Lúc này mấy người từ trong khu ngủ dưỡng đi ra, còn mang theo dụng cụ nướng. Hầu Phương Minh đi tới dặn dò một phen, quay đầu lại thấy Dương Phàm và Tùng Lệ Lệ đang đứng cạnh nhau, Khẽ cười một tiếng mà nói:
- Đầu tiên câu cá đã, ở đây đã bố trí không ít cần câu, mọi người thoải mái chơi.
Dương Phàm nghe xong nhìn xung quanh thấy đúng là không sai. Ở đây có không ít chiếc ô được mở ra gần hồ, đủ để che nắng che gió.
Cầm lấy dụng cụ câu cá, Trần Xương Khoa khẽ đẩy đẩy Dương Phàm một chút rồi nhỏ giọng nói:
- Tần Hinh có nên đến không?
Dương Phàm nhìn lướt qua Tùng Lệ Lệ ở cách đó không xa, thản nhiên nói:
- Đến đi, cũng không có gì.
Hầu Phương Minh lúc này đi tới nhỏ giọng nói:
- Nơi này tôi đã bao hết, đảm bảo không có người khác tiến vào. Muốn chơi thế nào cứ việc, hắc hắc.
Cầm lấy dụng cụ câu cá, Dương Phàm cố ý tìm một địa điểm khá vắng vẻ, bên trong chòi có một chiếc bàn, hai cái ghế dài, vừa nhìn đã biết đây không phải nơi chuyên câu cá mà là nơi cho người ta đến chơi bời.
Hạ ghế dài ngồi xuống, Tùng Lệ Lệ lanh tay lẹ chân móc mồi vào lưỡi câu. Dương Phàm thật ra cũng rất lão luyện trong việc câu cá. Dương Phàm câu cá không hăng hái cho mấy, vừa câu vừa suy nghĩ. Cá bị móc trúng rồi vùng vẫy thoát ra nhưng Dương Phàm cũng không có ý kéo cần lên.
Tùng Lệ Lệ ngồi bên thấy thế liền biết Dương Phàm đang suy nghĩ chuyện gì đó nên ngậm miệng tự mình chơi. Nhưng đám cá đáng ghét lại không cắn cần câu của Tùng Lệ Lệ. Trong lòng Tùng Lệ Lệ rất tức giận, thầm nói câu cá còn khó hơn câu người đàn ông kia nhiều. Nghĩ đến đàn ông, Tùng Lệ Lệ không khỏi nhớ đến người chồng đã ly thân hơn 5 năm ở Bắc Kinh, không khỏi khẽ cắn môi. 5 năm không chạm vào đàn ông, trong lòng đúng là ngứa ngáy.
Khi Tùng Lệ Lệ đang suy nghĩ miên man thì phía xa xa có một người phụ nữ đi tới, trời không còn sớm mà cô ta vẫn còn đeo kính râm.
Dương Phàm mẫn cảm quay đầu lại thấy là Tần Hinh liền Khẽ cười một tiếng. Tần Hinh thấy bên cạnh còn có Tùng Lệ Lệ nên không khỏi do dự một chút, chẳng qua vẫn tháo kính râm cầm ghế ngồi xuống cạnh Dương Phàm mà nói:
- Anh câu cá hay là bị câu vậy? Sao lại để cá chạy thế?
Dương Phàm vừa nhìn cần câu không khỏi có chút xấu hổ. Nếu không dùng chân giẫm vào cần câu có lẽ đã bị cá kéo đi. Dương Phàm cười khổ kéo cần câu lên, một con cá không quá lớn bị kéo lên khỏi mặt nước. Dương Phàm tháo con cá ra, thuận tay ném vào trong xô.
Chiếc cần câu trong tay Hầu Phương Minh đã rơi xuống nước. Lúc hắn luống cuống tay chân đi mò lại chạm vào hai cái bình, cuối cùng liền quyết định đặt mông ngồi xuống ghế trợn mắt há mồm nhìn Dương Phàm. Hầu Phương Minh nhỏ giọng nói với Trần Xương Khoa ở bên cạnh:
- Con bé phóng viên kia bị đánh đúng là oan uổng.
Mới vừa rồi Tần Hinh đi tới, Hầu Phương Minh đã nhận ra diễn viên đang nổi tiếng nhất trên màn ảnh. Hầu Phương Minh vốn định lên biểu hiện một chút nhưng sau khi Tần Hinh hỏi vị trí của Dương Phàm liền nhẹ nhàng rời đi. Lưu lại cho Hầu Phương Minh một bóng lưng vô hạn.
Trần Xương Khoa trừng mắt nhìn Hầu Phương Minh một cái:
- Đe dọa phóng viên là chuyện chú làm, không quan hệ gì với tôi.
Tần Hinh mặc một chiếc sườn xám màu trắng. Phụ nữ mặc áo sườn xám sẽ là một loại khảo nghiệm với vóc dáng của người phụ nữ. Một người phụ nữ có dáng người đẹp hay xấu khi mặc áo sườn xám sẽ không có chỗ ẩn thâm. Sườn xám có lẽ chính là một trong vài hình thức văn hóa mà đời Mãn Thanh lưu lại cho Trung Quốc.
Sườn xám có hai chiếc cúc bên dưới không được đóng lại để lộ ra tất chân màu đen hấp dẫn. Ngoài ra chân còn lộ ra một phần da thịt trắng nõn mà tất chân không thể bao trùm, trắng và đen càng để lộ ra đôi chân thon dài mượt mà và trắng nõn.
Dương Phàm không còn hứng thú tiếp tục câu cá nữa, hắn đứng dậy ngồi ở trước bàn, Tần Hinh cười tươi như hoa đi tới ngồi xuống, không hề có vẻ rụt rè như trên màn ảnh và trước mặt công chúng.
- Em muốn đi nước nào?
Dương Phàm mở một *** nước ngọt rồi đưa cho Tần Hinh. Người được Dương Phàm đối xử như vậy đúng là không nhiều lắm. Tùng Lệ Lệ thấy thế không khỏi có chút đỏ mắt, rất muốn đi tới nhưng cố lắm mới nhịn lại được. Tùng Lệ Lệ tiếp tục đấu tranh với cá trong hồ,
- Italy hoặc nước M. Trời nóng quá.
Tần Hinh đang nói đột nhiên ngừng lại, đưa tay lên cởi một nút thắt ở cổ. Có người nói quá trình phụ nữ mặc và cởi quần áo là hấp dẫn nhất, lời này thật chính xác. Phối hợp với ánh mắt có chút mập mờ của Tần Hinh, đúng là quá hoàn hảo.
- Anh sẽ bảo người chuyển vào tài khoản cho em 10 triệu, sau này ra ngoài tiêu tiết kiệm một chút. Em cũng kinh doanh gì đó lấy tiền dùng.
Dương Phàm nói rất tự tin. Cổ phần dưới tên Trần Tuyết Oánh của hắn ở tập đoàn khoáng sản Vĩ Huyền đều được phân chia, bây giờ có tổng cộng bao nhiêu tiền Dương Phàm cũng không rõ lắm. Tóm lại Dương Phàm biết mình có tiền, còn lời lãi một năm chia bao nhiêu, Dương Phàm không để ý.
Mười triệu cũng không phải là nhiều, nhưng dễ dàng ném tiền đi như vậy cũng đủ làm cho Tùng Lệ Lệ đang câu cá đứng ngồi không yên. Lúc này Dương Phàm cười cười nói với Tùng Lệ Lệ:
- Muốn lại thì lại đây, đừng có mà nhụn như vậy.
Nói xong Dương Phàm thả cho chiếc ghế dựa hạ xuống, nằm thoải mái rồi nói:
- Hai người làm quen với nhau một chút, không giới thiệu đâu. Tối hôm qua ngủ không ngon, anh nằm lúc.
Hai người phụ nữ nhỏ giọng nói chuyện với nhau, Dương Phàm chẳng muốn nghe. Hắn nhắm mắt lại cảm nhận cơn gió nhẹ từ mặt nước thổi tới, ánh mặt trời chiếu xuống mặt hồ làm Dương Phàm cảm thấy khá vui vẻ, chứ đừng nói là hai người phụ nữ.
Bên phía Triệu Việt tìm lý do gì để giải thích là hợp lý nhất? Đây là chuyện làm cho Dương Phàm đau đầu. Bác hai không thể nghi ngờ đã làm khó Dương Phàm. Hầu Tiếu Thiên sốt ruột giải quyết hai vấn đề kia, không thể nghi ngờ là bị người nhìn chằm chằm không tha.
Người này rốt cuộc là ai, đáp án quá rõ ràng. Không thể làm cho Triệu Việt lưu chút bóng ma nào trong lòng được. Nếu không cuộc sống bí thư thị ủy sau này sẽ càng lúc càng khổ sở. Một Giang Thượng Vân mơ hồ thể hiện địch ý không khiến Dương Phàm sợ hãi. Nhưng bí thư thị ủy lại là quan chức nắm quyền sinh quyền sát tất cả quan chức trong tỉnh mà.
Một đôi tay mềm mại chạm vào đầu, mùi thơm nhàn nhạt chui vào trong mũi, ngón tay đang khẽ xoa bóp huyệt thái dương cho Dương Phàm. Hai chân cũng được người ôm lấy đặt lên chiếc chân mềm mại, cũng là một đôi tay không chịu thua kém khẽ đấm đấm chân cho Dương Phàm.
Dương Phàm chỉ có thể cười khổ một tiếng rồi mở mắt. Nhìn hai người phụ nữ đang không một tiếng động tiến hành chiến đấu.
- Đi nghỉ đi, anh không phải Nam Phách Thiên.
Xa xa truyền đến tiếng nói tiếng cười. Sáu bảy người phụ nữ đang ở đó vây lấy ba tên dâm đãng. Mấy cô gái đó đều ở trong làng giải trí. Không cần biết các cô xuất phát từ mục đích gì, chỉ cần muốn vượt lên người khác sẽ tận lực lấy lòng đám người Trần Xương Khoa. Quy tắc ngầm bị lộ ra thì sao chứ? Sự thật chính là phải nỗ lực mới đạt được kết quả. Chẳng qua nỗ lực và kết quả đạt được đúng mình mong muốn hay không, điều này quan hệ đến nỗ lực đến mức nào.
Dương Phàm ngồi dậy rồi cười khổ một tiếng mà nói:
- Lúc còn trẻ luôn có mơ ước thay đổi xã hội này. Kết quả bị xã hội này dễ dàng thu thập. Không ai có thể chiến thắng dục vọng của bản thân. Điểm khác nhau duy nhất là cách thức thể hiện dục vọng mà thôi.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLTùng Lệ Lệ nghe xong không khỏi lộ ra vẻ mờ mịt, nhưng Tần Hinh lại không quá để ý cười nói:
- Năm em 10 tuổi, bố em vì có thể cho em theo học một vũ công có danh tiếng liền mang theo hoa quả và một bao lì xì đi đến chơi nhà, lúc ấy em liền bỏ qua tất cả ảo tưởng.
Vừa nói chuyện Tần Hinh trên màn ảnh cao quý như nữ thần nhẹ nhàng vén chiếc sườn xám, mở hai chân ra ngồi lên đùi Dương Phàm. Động tác này làm Tùng Lệ Lệ trợn mắt há mồm. Tùng Lệ Lệ vẫn cho rằng rụt rè là bản tính của phụ nữ. Trong quá trình dụ dỗ, hấp dẫn Dương Phàm, Tùng Lệ Lệ vẫn dùng thủ đoạn nửa che nửa mở. Bây giờ xem ra trước kia đúng là khá ngu xuẩn, quan hệ giữa nam và nữ cuối cùng là gì? Tần Hinh hiểu điều này càng sâu sắc hơn mình.
Hiện tượng mà Tùng Lệ Lệ không dễ tiếp nhận thì Dương Phàm và Tần Hinh lại không có vấn đề gì cả. Nói đúng ra những lúc như thế này, Tần Hinh luôn thích nhất ngồi trên tự mình vận động, sau đó dùng bờ mông co dãn nhẹ nhàng vân vê, di động trên bảo bối của người đàn ông, đến khi người đàn ông giương cung bạt kiếm, đao kiếm được rút ra đâm vào một chiếc bao ẩm ướt khác.
Trời dần dần tối, Tùng Lệ Lệ có chút không nhìn được nữa, miệng hai người đã dán vào nhau mà tiến hành giao lưu chiếc lưỡi:
- Hai người tiếp tục, tôi đi chuẩn bị đồ ăn.
Tùng Lệ Lệ xám xịt mà bỏ chạy, Tần Hinh ngừng nhúc nhích mông, nở nụ cười tươi như hoa mà nói:
- Quả nhiên vẫn chưa đến bước này.
Dương Phàm cười cười vỗ vỗ mông Tần Hinh mà nói:
- Xuống đi, ghế này bằng nhựa đó.
Tần Hinh theo lời đi xuống. Nàng nhìn Dương Phàm đầy quyến rũ, nhỏ giọng nói:
- Anh có bao giờ nhớ về em không?
Dương Phàm đứng lên thản nhiên nói:
- Trời tối rồi, anh không muốn ở đây nuôi muỗi. Lại nói bụng đói là không có sức đâu đó.
Con cá trong xô đang đấu với chút nước ít ỏi, đang cố tìm đường sống trong không gian nhỏ hẹp đó. Cười cười Dương Phàm đổ cả nước và cá trong xô vào hồ, rửa tay rồi vỗ vỗ nói:
- Đi thôi.
Trần Xương Khoa rất giống ông chủ lớn nằm dựa trên ghế, bên cạnh có hai cô gái đang cố gắng thể hiện kỹ thuật của mình. Đáng tiếc khi Dương Phàm xuất hiện, Trần Xương Khoa phất phất tay đuổi hai cô gái này đi. Bọn họ không thể làm gì khác hơn là lựa chọn rời đi.
Đưa cho Dương Phàm một điếu xì gà, Trần Xương Khoa cười đắc ý nói:
- Hàng Cuba đó, chú làm một điếu với anh.