Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 392

Nguyễn Tú Tú lúc này đang ở trong toilet, mới vừa nãy tìm lý do biết chút tin tức từ chỗ Giang Thượng Vân, rút điện thoại di động ra lén gọi cho Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Bí thư Dương, ngài đúng là thần. Tào Dĩnh Nguyên đang báo cáo công việc với phó bí thư Giang, tâm trạng rất không yên.
Dương Phàm khinh thường cười cười một tiếng, thản nhiên nói:
- Cảm ơn phó trưởng ban Nguyễn. Có cơ hội nhất định sẽ cảm ơn nhiều.
Dương Phàm bỏ điện thoại di động xuống rồi cười lạnh nói:
- Bây giờ mới phản ứng thì muộn rồi.
Tùng Lệ Lệ giật mình nhìn Dương Phàm. Đằng trước có trạm đổ xăng lái vào đó rồi đổi sang cho Dương Phàm lái xe. Lúc này Tùng Lệ Lệ mới rút điện thoại di động ra gọi cho Tào Dĩnh Nguyên. Ừ ừ, à à một lúc, Tùng Lệ Lệ không hài lòng nói:
- Thị trưởng Tào, Bí thư Dương hiện tại không ở bên cạnh tôi, cái gì? Bí thư Dương ở đâu có cần nói với tôi sao? Không có chuyện gì thì tôi dập máy đây. Bí thư Dương còn có công việc dặn tôi phải làm đây.
Tùng Lệ Lệ dập máy xong cười hì hì với Dương Phàm, rồi nói:
- Lão già này giữa trưa ăn cơm với các đồng chí ở trường Đảng tỉnh, lão ta hy vọng tôi đến đó nhưng lại đi đường vòng hỏi cái này cái nọ.
Về đến nội thành, Tùng Lệ Lệ tìm một chỗ xuống xe, Dương Phàm một mình về trụ sở thị ủy. Khi vào đến phòng làm việc, Lê Quý vội vàng đứng lên rồi nói:
- Bí thư Dương, ngài coi như đã về. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyenGG chấm cơm.
Thấy Lê Quý sốt ruột như vậy, Dương Phàm lạnh nhạt nói:
- Xảy ra chuyện gì?
Lê Quý nhỏ giọng nói:
- Sau khi ngài đi, phó thị trưởng Lam, phó thị trưởng Vương trước sau đều gọi điện thoại đến xin chỉ thị, muốn tìm ngài báo cáo công việc. Còn có ...
Dương Phàm từ từ đi vào bên trong ngồi xuống, châm điếu thuốc rồi bình tình nghe Lê Quý báo cáo xong, lạnh nhạt nói:
- Đều là muốn tới báo cáo công việc, cậu nói với bọn họ như thế nào ...
Lê Quý thấy Dương Phàm đột nhiên nghiêm túc liền cẩn thận nói:
- Tôi nói với bọn họ là ngài không có ở đây, có chuyện gì chờ ngài về rồi nói.
Dương Phàm thầm nói Lê Quý vẫn còn non một chút, thấy đám phó thị trưởng và cán bộ khác muốn tới báo cáo công việc có lẽ nghĩ xảy ra chuyện gì lớn. Chẳng qua phản ứng của Lê Quý coi như đạt yêu cầu.
- Ừ, cậu đi làm việc của mình đi.
Nhìn vẻ mặt bất an của Lê Quý, Dương Phàm đột nhiên nghĩ tên Lê Quý này không phải vì mình đi ra ngoài không mang theo nên cảm thấy nguy cơ sao? Dương Phàm vừa nghĩ như vậy liền nhìn theo bóng lưng của Lê Quý, trong lòng không khỏi thầm nghĩ để cho tên này thấy nguy cơ mới có lợi. Lại nói Lâm Đốn dùng rất thuận tay, đáng tiếc Lâm Đốn phải xuống huyện Nhai Sơn làm chủ tịch huyện.
Chiêu quá hiểm của Dương Phàm đã đẩy Tào Dĩnh Nguyên vào chỗ khó. Mượn tay Tào Dĩnh Nguyên đẩy hầu hết quan viên bản địa đứng ở thế đối mặt với chính lão, chiêu này quá độc. Tào Dĩnh Nguyên vẫn không hay biết gì, lão đang âm thầm đắc ý trong lòng vì việc xử lý câu lạc bộ bóng đá mà lão cho rằng thích đáng. Lão còn cố ý nằm ngủ nướng ở khách sạn, lúc dậy liền mang theo thư ký đến trụ sở tỉnh ủy báo cáo công việc.
Giang Thượng Vân từ trường Đảng tỉnh về, trong lòng càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, thầm nói chuyện này thoạt nhìn có chút kỳ quái. m mưu của Dương Phàm, Giang Thượng Vân có thể nhìn ra chút mánh khóe. Bí thư tỉnh ủy Triệu thuận tay đẩy thuyền cho người ta ân tình là có ý gì? Không rõ, không rõ thì chỉ có thể tìm Triệu Việt hỏi mà thôi.
- Bí thư Triệu, đây là lá trà Hoàng Sơn đưa tới, mời ngài nếm thử.
Lấy lý do tặng trà, Giang Thượng Vân vào phòng làm việc của Triệu Việt, ngồi xuống, ngồi nghiêm ra vẻ nghe giảng giải.
Chờ thư ký pha trà đi ra ngoài và đóng cửa lại. Triệu Việt mới cười nói:
- Nghi thức khai giảng thế nào? Dương Phàm nói gì ở lễ khai giảng đó?
Giang Thượng Vân có chút buồn bực trả lời:
- Còn có thể nói gì chứ, nói các học viên quý trọng cơ hội học tập này. Bí thư Triệu, cán bộ thành phố Hải Tân cũng không phải cán bộ mà tỉnh quản lý, tôi đi chuyến này đúng là danh không chính, ngôn không thuận.
Triệu Việt nghe xong cười cười nhìn một chút Giang Thượng Vân, chậm như rùa nói:
- Tôi có một suy nghĩ đó là chuyển đổi đồng chí Vương Ba thành phố Tây Hải và đồng chí Tào Dĩnh Nguyên, lão xem thế nào?
Giang Thượng Vân lập tức cứng ngắc lại, ngón tay theo quán tính đan vào nhau. Giang Thượng Vân đã rõ ràng Bí thư Triệu bất mãn với Tào Dĩnh Nguyên, nhưng không quá nghiêm trọng vì thế vẫn cho Tào Dĩnh Nguyên một cơ hội. Vương Ba là người của chủ tịch tỉnh Hầu, trước kia giữ chức phó bí thư thành phố Hải Tân được điều đến thành phố Tây Hải giữ chức phó bí thư thị ủy kiêm thị trưởng. Ý tứ rất rõ ràng, Dương Phàm không phải có chút hợp tác với Hầu Tiếu Thiên sao? Bí thư Triệu cho người ta nhân tình, chặn miệng của người khác. Cho một người của Hầu Tiếu Thiên đến thành phố Hải Tân làm thị trưởng.
Chiêu này quá âm hiểm. Vương Ba là cán bộ từ thành phố Hải Tân được điều đi, đã làm phó bí thư thị ủy phụ trách Đảng và quấn chúng hơn 8 năm, trong tay đã đề bại không ít cán bộ. Như vậy hai ban gồm chính quyền thành phố và thị ủy có thể chân chính hòa hoãn nhau không? Nhất là thời kỳ này, đề bạt cán bộ còn cần có Đại hội đại biểu nhân dân ủng hộ, hình như bây giờ Đại hội đại biểu nhân dân thành phố Hải Tân có không ít người của Vương Ba thì phải.
Giang Thượng Vân cẩn thận suy nghĩ càng cảm thấy bội phục Triệu Việt. Dương Phàm mày không phải có ý quan hệ với Hầu Tiếu Thiên sau lưng bí thư Triệu sao, không thể cứ thế mà cho qua đúng không? Chuyện này chúng ta nói vài câu tốt tốt, cho nên chuẩn bị điều một thị trưởng quen thuộc tình huống thành phố Hải Tân về tranh địa bàn với Dương Phàm, nói xem mày có hợp tác với chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên không? Như vậy tiếp tục hợp tác đi. Lại suy nghĩ sâu thêm một chút, những người ở lớp học tại trường Đảng tỉnh kia còn có bao nhiêu người là của Vương Ba, điều này ai biết được. Tóm lại chờ lớp học tập này kết thúc, mày tự nhận đại cục đã định thì Vương Ba đột nhiên giết vào, điều này rất thú vị.
Thủ đoạn này của Triệu Việt quá là cao minh. Giang Thượng Vân không khỏi thầm than trong lòng nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh. Không có khả năng kiềm chế thì sao có thể ngồi trên vị trí này.
- Ừ, năng lực của đồng chí Vương Ba rất mạnh.
Năng lực mạnh lời này nói còn có ý khác. Năng lực không mạnh thì sao có thể đến được thành phố Hải Tân. Một điểm quan trọng nhất đó là bí thư thị ủy thành phố Tây Hải đã đến tuổi về hưu, bây giờ điều động Vương Ba để Tào Dĩnh Nguyên đến lấy được thắng lợi, điều này khiến Hầu Tiếu Thiên chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Lời này nói bề ngoài thì đồng chí Vương Ba rất xuất sắc cho nên phái đến cương vị quan trọng hơn. Dù sao kinh tế thành phố Tây Hải không thể so sánh với thành phố Hải Tân mà. Nơi đó nghèo hơn.
Giang Thượng Vân nói theo ý lãnh đạo, lặng lẽ nịnh bợ làm Triệu Việt rất thích. Triệu Việt gật đầu nói:
- Chuyện này không nên vội vàng, chờ chút rồi nói.
Trong câu nói này của Triệu Việt có ẩn chứa vấn đề thời cơ. Lúc nào chứ, có lẽ là khi lớp học kết thúc, những người này về sẽ tiếp tục giữ chức vụ cũ thì ta sẽ tiến hành.
Dù nói như thế nào thì trong lòng Triệu Việt nhất định có chút bất mãn với Dương Phàm. Nếu đã có bất mãn thì phải thể hiện ra, chỉ là thủ đoạn phải uyển chuyển một chút, đả kích cũng rộng một chút. Nói đi nói lại, bí thư tỉnh ủy không phải là đứng ở vị trí nhìn toàn cục cả tỉnh Thiên Nhai này sao?
Sau khi biết được ý của bí thư tỉnh ủy Triệu Việt, Giang Thượng Vân vui vẻ đi ra ngoài. Giang Thượng Vân về phòng làm việc thì thấy Tào Dĩnh Nguyên đang chờ ở đó, Giang Thượng Vân không khỏi tức giận trong lòng. Thầm nói tên này là đồng chí lâu năm mà còn bị một thằng ranh mới 30 tuổi cho vào tròng. Xấu mặt thì không biết nhưng phụ tín nhiệm của lãnh đạo và Đảng đối với lão.
Giang Thượng Vân là một người rất biết khống chế bản thân, mặt mặc dù khó coi một chút nhưng lời nói vẫn không khó nghe. Giang Thượng Vân gật đầu nói với Tào Dĩnh Nguyên:
- Đồng chí Tào Dĩnh Nguyên đến rồi à, vào trong rồi nói.
Tào Dĩnh Nguyên đáng lẽ báo cáo công việc phải đến chính quyền tỉnh, nhưng là người nói như thế nào nhỉ? Phó bí thư Giang phụ trách Đảng và quần chúng, tìm lãnh đạo báo cáo tư tưởng coi như cũng là một lý do. Thực ra là bởi vì Tào Dĩnh Nguyên không gặp được Triệu Việt, nếu không Tào Dĩnh Nguyên còn muốn báo cáo tư tưởng với bí thư Triệu hơn.
Tào Dĩnh Nguyên mới ngồi xuống, Giang Thượng Vân đã sa sầm mặt nói:
- Đồng chí Tào Dĩnh Nguyên, lớp học tập dành cho cán bộ của thành phố Hải Tân, sao đồng chí lại không quan tâm một chút. Lễ khai giảng mà cũng không xuất hiện một chút.
Tào Dĩnh Nguyên nghe xong không khỏi ngẩn ra, thầm nói đây là những tên bị mình đẩy vào trong đó, mình quan tâm đến bọn họ làm gì chứ? Nhưng nếu lãnh đạo hỏi, Tào Dĩnh Nguyên chỉ có thể thành thật trả lời:
- Lớp học tập kia chỉ là tạm thời, chủ yếu là những người phụ trách các cục trong thành phố Hải Tân, gần đây tôi rất nhiều việc nên không lo được.
Ý của Tào Dĩnh Nguyên, Giang Thượng Vân đương nhiên hiểu rõ. Người là do Tào Dĩnh Nguyên đẩy vào nên không tiện bỏ đá xuống giếng. Hơn nữa đi không phải là cho bọn họ mặt mũi mà là muốn cho bọn họ biết một chút.
"Hừ" Giang Thượng Vân dùng lỗ mũi mà hừ.
- Đồng chí đó, tính mẫn cảm chính trị quá kém. Mới nửa tiếng trước, tôi mới từ lớp khai giảng cán bộ thành phố Hải Tân ở trường Đảng tỉnh trở về. Đồng chí bí thư thị ủy Dương Phàm cũng có mặt.
Giống như một tiếng sét đánh ngang tai, Tào Dĩnh Nguyên dù ngu đến đâu cũng có thể nghĩ ra chân tướng của sự việc, trán đầy mồ hôi. Thầm nói tên Dương Phàm này sao lại độc ác như vậy? Người ác do mình làm, mày lại là người tốt. Tương lai những người đó về vị trí của mình, mày bảo tao là thị trưởng sẽ triển khai công việc như thế nào? Đáng chết chính là phó bí thư Ngô có cái nhìn với mình, đây là vấn đề năng lực.
Tào Dĩnh Nguyên thật đúng là không biết nên nói gì nữa. Chiêu này quá âm hiểm. Vốn tưởng rằng Dương Phàm trên nguyên tắc sẽ đứng ở chung một chiến hào với mình, sao lại trở mặt là trở mặt ngay? Nói ra Tào Dĩnh Nguyên có lẽ đang rất hối hận, vấn đề xảy ra vì câu lạc bộ bóng đá tỉnh thành. Lúc ấy Tào Dĩnh Nguyên làm chuyện xấu, đá quả cầu cho Dương Phàm. Nếu không Dương Phàm cũng không làm như vậy. Chỉ cần mọi người bình yên vô sự, Dương Phàm cũng không gây mưa gây gió làm gì. Giữa các bộ máy thị ủy và chính quyền thành phố cần hài hòa mà, vậy mà vẫn thích đấu đá nội bộ, không làm chuyện đứng đắn nghiêm chỉnh gì cả. Là bí thư thị ủy, Dương Phàm rất có giác ngộ duy trì hài hòa của cả hệ thống chính trị.
Nhưng Tào Dĩnh Nguyên lại không đi cùng hướng với hắn. Tào Dĩnh Nguyên chỉ tỏ ra cứng rắn một chút với Hà Kính Học, nhất trí với lãnh đạo thị ủy, Dương Phàm ước gì giữ tình hình hiện này. Người bá đạo cũng có mức độ mà thôi, Tào Dĩnh Nguyên lúc ấy quả thật có dã tâm trong lòng. Tập đoàn Thiên Mỹ không phải có tiền sao? Được rồi, giúp đơn vị anh em đi, nếu không đâu có ai nói phúc họa song song? Tào Dĩnh Nguyên đây là làm cho Dương Phàm tức, từ chối Hà Kính Học cũng được cơ mà, lão cũng đâu phải người của Hầu Tiếu Thiên. Lão là thị trưởng mà lại không nói theo bí thư thị ủy Dương sao, không thích thế hả? Suy nghĩ đào góc tường mà lại đào đến đầu Dương Phàm, không thu thập lão thì thu thập ai? Đây là tác phong từ trước đến nay của Dương Phàm, đối với các đồng chí biết bổn phận, hợp tác với mình, Dương Phàm sẽ tranh thủ được hay không cũng không gây chuyện làm gì
Nhưng Tào Dĩnh Nguyên lại không nghĩ như vậy, lần trước báo cáo tư tưởng với phó bí thư Giang thấy phó bí thư Giang rất có ý kiến với Dương Phàm mà. Cho nên Tào Dĩnh Nguyên muốn biểu hiện với lãnh đạo tỉnh ủy một chút. Lúc này mới làm cái chuyện đẩy Hà Kính Học sang chỗ Dương Phàm, sau đó kéo theo một chuyện lớn. Thực ra chuyện này Tào Dĩnh Nguyên chỉ cần từ chối Hà Kính Học một chút, Hầu Tiếu Thiên vẫn sẽ chủ động tìm phó chủ nhiệm Trần, như vậy quan hệ giữa Tào Dĩnh Nguyên và Dương Phàm cũng không đột nhiên ác hóa được. Vấn đề mấu chốt là Tào Dĩnh Nguyên có ý tưởng xấu, đây là điều mà Dương Phàm không thể dễ dàng tha thứ. Tôi có ý tốt giúp lão chỉnh đốn cục diện, lão thì gây chuyện xấu cho tôi. Lão nghĩ tôi không có cách nào thu thập lão sao? Kết quả như thế nào, Dương Phàm định không dùng đến bàn tay này, nhưng hắn vẫn dùng đến. Hơn nữa Dương Phàm còn cố ý gọi điện cho Nguyễn Tú Tú đến trợ trận.
Mâu thuẫn giữa hai người đến trước mặt Triệu Việt liền được thăng hoa, làm thành hiệu ứng con bướm bay lên, nếu không sao nói lợi ích sẽ hại chết người chứ? Tào Dĩnh Nguyên có khả năng lần đầu tiên, vậy sẽ có khả năng lần thứ N, Dương Phàm tuyệt đối phải diệt mầm mống này từ trong bụng, nếu không sau này công việc sao có thể triển khai.
Nhìn thấy Tào Dĩnh Nguyên luống cuống tay chân, Giang Thượng Vân thầm nói gì nhỉ? Lão sao có thể hiểu được Tào Dĩnh Nguyên đang nhớ đến chuyện trước đây Dương Phàm đã làm, một cái làm cho hai thường vụ tỉnh ủy mất chức, vậy Dương Phàm thiếu gì thủ đoạn bóp chết mình. Bây giờ chuyện thoạt nhìn còn chưa nghiêm trọng như vậy, sau này thì sao?
- Phó bí thư Giang, ngài nghe tôi nói, chuyện là như thế nào ...
Tào Dĩnh Nguyên lắp ba lắp bắp nói nội dung cuộc nói chuyện với Hầu Tiếu Thiên và Hà Kính Học ra, ý rất rõ ràng chính là phó bí thư Giang, tôi làm việc theo chỉ thị của ngài mà.
Giang Thượng Vân là người như thế nào? Vừa nghe Tào Dĩnh Nguyên nói, thầm nói chuyện này đúng phải trách lão già Tào Dĩnh Nguyên này. Chẳng qua mặc dù Tào Dĩnh Nguyên làm chuyện này không đúng, Dương Phàm mày càng độc ác hơn. Thủ đoạn này mặc dù Tào Dĩnh Nguyên không làm chuyện xấu trước, ai có thể cam đoan Dương Phàm không thể khởi động bước kia chứ?
Tóm tại Giang Thượng Vân từ tình cảm cá nhân sẽ không đứng ở phía Dương Phàm. Một bí thư thị ủy không lĩnh hội sâu ý đồ của lãnh đạo tỉnh ủy còn không nói, còn cò kè mặc cả, còn nghiêng ngả. Có bối cảnh mạnh mẽ là có thể làm loạn sao? Là có thể không coi lãnh đạo tỉnh ủy vào đâu sao? Cũng may là bí thư tỉnh ủy Triệu khoan hồng đại lượng, nếu là mình đã sớm ra tay thu thập thằng ranh đó.
Lời trong lòng Giang Thượng Vân sẽ không nói ra, cũng không coi trọng về cách làm của Tào Dĩnh Nguyên. Chút kỹ xảo nhỏ bé này mà cũng lấy ra làm loạn sao? Dùng đá đập vào chân mình, quá ngu ngốc. Trong chốn quan trường phải biết cách nghệ thuật tranh đấu, muốn tiến hành tranh đầu trong phạm vi năng lực một cách hợp lý.
Lời này Giang Thượng Vân không thể nói ra, dù sao Triệu Việt đã tỏ thái độ, muốn điều động Tào Dĩnh Nguyên và Vương Ba mà.
- Ừ, tôi đã biết, đồng chí về đi, phải tin tưởng vào tổ chức.
Giang Thượng Vân hàm hồ nói một câu rồi đuổi Tào Dĩnh Nguyên đi. Giang Thượng Vân ngồi một lát cảm thấy không đúng cho mấy, cầm điện thoại di động lên gọi cho Triệu Việt. Tất cả chuyện này còn cần bí thư Triệu phản ứng. Phản ứng không đúng vậy là trong mắt không lãnh đạo. Mà trong mắt không lãnh đạo, hậu quả này rất nghiêm trọng.
Triệu Việt nghe Giang Thượng Vân báo cáo xong không lập tức tỏ thái độ, một lúc sau mới nói:
- Ừ tôi biết rồi.
Triệu Việt bỏ điện thoại xuống không khỏi có cái nhìn khác với Tào Dĩnh Nguyên. Trong lòng Triệu Việt thầm nói đồng chí này sao có thể là như vậy chứ? Chuyện này trên người nào cũng không thể đáp ứng. Tào Dĩnh Nguyên là thị trưởng chính quyền thành phố, hầu hết chỗ tốt của câu lạc bộ bóng đá rơi vào đầu lão. Dương Phàm sau khi nhận chức luôn tích cực ổn định cục diện chính quyền thành phố, vấn đề thu hút nhà đầu tư cũng giúp đỡ, không phải là vì làm tốt công việc sao?
Triệu Việt cũng có cái nhìn khá tốt với Dương Phàm, nhưng phải thể hiện uy tín của bí thư tỉnh ủy nên Triệu Việt phải có ý thuận tay dắt dê chứ. Nhưng sau khi Giang Thượng Vân báo cáo chuyện này ra, Triệu Việt không khỏi suy nghĩ một lần nữa. Chuyện điều chuyển Vương Ba và Tào Dĩnh Nguyên, Triệu Việt có nên tiếp tục hay không?
Trong lòng Triệu Việt bắt đầu có mâu thuẫn, nguyên nhân của chuyện này không thể trách Dương Phàm. Giao dịch giữa Dương Phàm và Hầu Tiếu Thiên cũng là vì có ý ở Bắc Kinh chuyển xuống. Tương lai còn phải gặp mặt đồng chí Trần Chính Hòa chứ. Bên phía Trần lão, ngày lễ ngày tết cũng phải đi lại mà.
Chuyện này làm cho bí thư tỉnh ủy Triệu Việt không có tâm trạng mà ăn cơm, ngồi trong phòng làm việc nửa tiếng sau đó mới thở dài một tiếng đứng lên tỏ ý muốn ăn cơm trưa.
Thư ký ở bên lập tức nói:
- Bình tĩnh Triệu, phó bí thư Giang vẫn chưa đi.
Triệu Việt gật đầu nói:
- Ừ, gọi cho phó bí thư Giang đi.
Bên này Dương Phàm cũng đang không ngừng suy nghĩ về ý của lãnh đạo tỉnh ủy. Nói thật Dương Phàm cũng không rõ mấy về thái độ cuối cùng của Triệu Việt. Đây là một chuyện rất bất đắc dĩ, tâm tư của lãnh đạo tỉnh ủy, có ai là nói mình đoán được chứ? Chuyện dù sao cũng phải làm, ý của người trong nhà là không làm cũng không được. Bên phía lãnh đạo xem ra cũng không hẹp hòi cho mấy. Chỉ riêng việc Giang Thượng Vân xuất hiện ở buổi lễ khai giảng là nhìn ra chuyện này.
Bận rộn một lát, bên ngoài mang ra một tiếng bịch cắt ngang dòng suy nghĩ của Dương Phàm. Dương Phàm đi ra ngoài cửa thì thấy Lê Quý đang luống cuống tay chân với một cái ấm.
- Bí thư Dương, tôi sơ suất.
Lê Quý vội vàng giải thích, Dương Phàm thật ra cũng không để ý đến việc này, gật đầu ra ngoài hành lang mà đứng. Nhìn xuống dưới thì thấy lái xe Liêu Chính Vũ đang nói chuyện với một người phụ nữ. Xem qua thì thấy đang tranh cãi gì đó, tiếng cũng rất to.
Lái xe và thư ký là người sát bên cạnh mình, Liêu Chính Vũ cũng rất chững chạc sao lại cãi nhau với người khác? Dương Phàm muốn nghe xem bọn họ đang cãi nhau cái gì nhưng tiếng địa phương rất khó nghe, vì thế quay đầu lại nói với Lê Quý:
- Lê Quý, cậu xuống gọi Tiểu Liêu lên đây, đang làm cái gì không biết nữa? Cãi nhau trọng trụ sở thị ủy, không chú ý ảnh hưởng gì hết cả.
Tiểu Liêu mặt mày đỏ ửng đi vào, thấy Dương Phàm liền nhận sai:
- Bí thư Dương, tôi sai rồi, tôi không nên cãi nhau với người ở trong sân.
Không cần phải nói cũng biết Lê Quý đã phê bình hắn. Là lái xe của bí thư thị ủy sao có thể hồ đồ như vậy?
Dương Phàm từ trước đến nay luôn khoan dung với người bên cạnh, bây giờ vẻ mặt lại sa sầm lại, Liêu Chính Vũ không khẩn trương mới là lạ.
Thấy Liêu Chính Vũ nhận sai, Dương Phàm bình tĩnh hơn rất nhiều, lạnh nhạt nói:
- Tại sao cậu lại cãi nhau với người ta.
Liêu Chính Vũ vâng dạ một phen rồi nhỏ giọng nói:
- Tôi vừa cãi nhau với bạn gái của mình, chuyện là như thế này ...
Lúc Liêu Chính Vũ ở trong quân ngũ có một người bạn gái, nhà ở nông thôn, chẳng qua cô gái này khá xinh xắn. Hoàn cảnh gia đình nhà Liêu Chính Vũ rất bình thường, nhà cô gái kia lại kinh doanh một ít, hoàn cảnh gia đình khá được. Hơn nữa cô gái này cũng rất yêu Liêu Chính Vũ. Bố mẹ Liêu Chính Vũ vốn rất hài lòng với cô gái này và đồng ý với việc bọn họ lấy nhau. Nhưng sau khi Liêu Chính Vũ trở thành lái xe của Dương Phàm, chuyện này liền thay đổi. Một quan chức nhỏ ở địa phương nhà Liêu Chính Vũ nhìn trúng thân phận lái xe của bí thư thị ủy, nên đưa ra đề nghị làm thông gia với nhà Liêu Chính Vũ, muốn gả con gái cho Liêu Chính Vũ.
Liêu Chính Vũ thật ra không muốn, con người đều có tình cảm mà. Nhưng bố mẹ Liêu Chính Vũ lại không nghĩ như vậy, nói cái gì bạn gái Trần Tĩnh của Liêu Chính Vũ là người nông thôn, Liêu Chính Vũ là lái xe của bí thư thị ủy sau này nhất định có thể làm quan chức, như vậy tìm vợ phải môn đăng hộ đối vân vân. Bản thân Liêu Chính Vũ kiên trì muốn lấy Trần Tĩnh, kết quả mẹ Liêu Chính Vũ đã đến nhà Trần Tĩnh làm loạn một phen. Trần Tĩnh tức giận chạy đến trụ sở thị ủy tìm Liêu Chính Vũ, hỏi ý của Liêu Chính Vũ. Trần Tĩnh cảm thấy uất ức nên đã khóc, Liêu Chính Vũ vội vàng khuyên bảo nơi này là trụ sở thị ủy đừng làm ầm có được không. Trong lòng Trần Tĩnh cảm thấy chuyện này nhất định là do Liêu Chính Vũ bảo mẹ đến làm loạn, nên bảo Liêu Chính Vũ xin phép cùng nàng về, nói rõ với bố mẹ Liêu Chính Vũ.
Liêu Chính Vũ đang đi làm nên không thể rời đi, nói đợi đến lúc hết giờ sẽ về. Trần Tĩnh sợ Liêu Chính Vũ gạt mình nên chết sống không đáp ứng, vừa khóc vừa làm ầm lên. Liêu Chính Vũ là người trẻ tuổi nên tức giận lớn tiếng một chút. Kết quả bị Dương Phàm nghe thấy.
- Bí thư Dương, thực ra tôi rất khó xử. Bố mẹ tôi vì tôi làm lái xe cho bí thư thị ủy nên đã bỏ ra không ít tiền. Nhưng tôi có tình cảm rất sâu với Trần Tĩnh, lúc ở bộ đội hàng năm Trần Tĩnh cũng đến thăm hai lần, đám đồng đội rất hâm mộ. Bí thư Dương, ngài giúp tôi nghĩ một biện pháp giải quyết đi.
Dương Phàm nghe xong chuyện này không khỏi thầm cười khổ trong lòng, thầm nói chuyện gì thế này? Chẳng qua nghĩ lại chuyện này cũng không trách được Liêu Chính Vũ, kẹp ở giữa đúng là không dễ chịu.
Chuyện của người bên cạnh mình, Dương Phàm không thể không coi trọng. Suy nghĩ một chút thì Dương Phàm nghĩ đổi Liêu Chính Vũ là dễ dàng nhất. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thấy quá không phụ trách, sau này có chuyện gì cũng làm như vậy thì ai còn thiệt tình phục vụ với lãnh đạo chứ?
- Cậu bảo Trần Tĩnh vào đây, tôi có lời muốn hỏi cô ấy.
Dương Phàm cảm thấy chuyện này phải gặp cô gái kia rồi hỏi mới được.
Liêu Chính Vũ đi ra ngoài, một lát sau dẫn một cô gái vào. Dương Phàm thấy hai người có chút khẩn trương nên dù muốn tức giận cũng không được.
- Trần Tĩnh hả? Cô có thực lòng thích Tiểu Liêu không?
Dương Phàm nghiêm mặt lại dọa một câu.
Trần Tĩnh bị dọa nên mặt trắng bệch lại, nhìn Dương Phàm nhỏ giọng nói:
- Tôi đương nhiên thích anh ấy, tôi vì anh ấy mà bị đánh hai lần.
Trần Tĩnh nói xong liền bụm mặt ngồi trên ghế sô pha mà khóc. Dương Phàm vừa thấy cảnh này không khỏi đau đầu.
- Cô nếu thích Tiểu Liêu, vậy sao không suy nghĩ cho cậu ta. Có chuyện gì không thể suy nghĩ sao, ở trong này ồn ào ra thể thống gì? Nếu chuyện này là bởi vì Tiểu Liêu là lái xe cho tôi thì dễ thôi. Tôi lập tức điều Tiểu Liêu đi nơi khác, như vậy bố mẹ cậu ta sẽ không gây chuyện nữa.
Dương Phàm muốn đối phó một cô gái mới hơn 20 tuổi như Trần Tĩnh thật quá dễ dàng. Dương Phàm nói một câu làm cho Trần Tĩnh ngừng khóc, mở to mắt nhìn Dương Phàm nhưng không biết nói gì.
Dương Phàm thầm nói sao không tiếp tục khóc? Khóc là có thể giải quyết vấn đề sao? Dương Phàm cầm điện thoại di động lên giả vờ gọi cho Tùng Lệ Lệ. Dương Phàm lạnh lùng nói:
- Tùng Lệ Lệ, lập tức đến phòng làm việc của tôi.
Dương Phàm dập máy không nói gì, nhìn Liêu Chính Vũ và Trần Tĩnh đang ngồi ở đó mặt mày tái nhợt. Thầm nói dọa đúng là thích thật, chuyện này về sau sẽ không ít đâu. Thủ đoạn dọa người này của Dương Phàm làm cho Tùng Lệ Lệ cũng khá sợ, thầm nói mình có làm chuyện gì có lỗi với lãnh đạo không? Chẳng lẽ có vấn đề gì lớn? Tùng Lệ Lệ vội vàng chạy tới, nghe thấy Dương Phàm đang lớn tiếng nói ở bên trong:
- Các người không cần giải thích với tôi. Tôi không thể dễ dàng tha thứ cho người bên cạnh là người không biết đại cục.
Tùng Lệ Lệ nghe thấy thế càng thêm hoảng sợ, thật cẩn thận tiến vào thì thấy Liêu Chính Vũ và một cô gái ngồi đó đầy vẻ lo lắng, thầm nói không phải tìm mình gây phiền phức rồi
Bình Luận (0)
Comment