Dương Phàm dập máy xong, Dương Phàm nói với Liêu Chính Vũ:
- Về nhà đi, chiều nay nghỉ làm.
Khi cầm cặp đi vào biệt thự, ba người phụ nữ đang ngồi trong phòng khách nói chuyện. Dương Phàm cười cười đưa cặp cho Trương Tư Tề, ngồi xuống rồi cười nói với Chúc Vũ Hàm:
- Chị hôm nay không phải đi trình diện sao?
Chúc Vũ Hàm cười nói:
- Buổi sáng làm không ít chuyện. Chị tham gia một cuộc họp, sau đó nói chuyện với mấy phó tổng giám đốc. Chị đầu tiên quen thuộc tình hình đã, sau đó mới nói đến chuyện công việc.
Dương Phàm không thấy con trai đâu liền cười nói:
- Chúc Dương đâu?
- Thằng bé đang cai sữa nên khóc cả ngày hôm nay. Nó không tìm được chị, khóc mệt nên ngủ rồi. Chị cũng mới về không lâu.
Lúc này Chu Dĩnh cười hì hì đi tới nói:
- Sáng nay em cũng đi trình diện, cái gì mà trưởng phòng hậu cần ở Thị đoàn, đọc báo cả ngày đến là chán. Chiều nay đi tìm anh, kết quả nói anh ra ngoài.
Dương Phàm cũng không dám nói rõ tình hình, hàm hồ nói:
- Đến một đơn vị, số anh đúng là vất vả.
Trương Tư Tề ở bên cạnh cười nói:
- Sớm như vậy đã về nhà, em thấy anh lười thì có.
Dương Phàm cầm tay Trương Tư Tề đặt lên đùi mình:
- Đúng là lười, trong lòng anh không phải nhớ hôm nay em đến bệnh viện kiểm tra sao? Kết quả như thế nào?
Một câu nói này của Dương Phàm đã đánh lạc hướng của ba người phụ nữ. Bốn người ngồi nói chuyện một lát đến lúc ăn tối.
Tào Dĩnh Nguyên về đến nhà mà vẫn có chút lo lắng. Chiều nay Dương Phàm không tỏ vẻ gặp mặt nói chuyện, vì thế Tào Dĩnh Nguyên thật ra vẫn có chút lo lắng về cuộc hội nghị thường ủy sáng ngày mai. Sau khi biết được thủ đoạn của Dương Phàm, Tào Dĩnh Nguyên tạm thời chặt đứt tâm tư đấu đá với Dương Phàm, tạm thời nhẫn nại từ từ bồi dưỡng thực lực của mình, chờ cơ hội tiếp theo. Phó bí thư tỉnh ủy Giang rõ ràng đã tỏ thái độ khó chịu với Dương Phàm. Điều này thật ra có thể lợi dụng một chút, nhưng nếu Dương Phàm đột nhiên trở mặt thì sao?
Tào Ny Ny bưng một ly trà lên cho Tào Dĩnh Nguyên, sau khi bỏ xuống liền nhẹ nhàng nói:
- Sao vậy bố?
Tào Dĩnh Nguyên nhìn quanh phòng, nhỏ giọng nói:
- Mẹ con đâu?
Tào Ny Ny cười nói:
- Mẹ đi chợ chưa về, con nấu cơm rồi. Mẹ về làm thức ăn là có thể dùng bữa.
Tào Dĩnh Nguyên thở dài một tiếng phất tay bảo con gái tránh ra. Tào Ny Ny thấy vẻ mặt của bố có chút lo lắng. Tào Ny Ny đi về phòng mình, mở ngăn kéo ra, bên trong xuất hiện một cuốn album. Bên trong đều là ảnh chụp hồi tốt nghiệp cấp ba. Dương Phàm ở trong ảnh không cười, nhìn khá lạnh lùng.
Tào Ny Ny hiểu rõ Tào Dĩnh Nguyên lo lắng có liên quan đến Dương Phàm. Trong thành phố Hải Tân này ngoại trừ Dương Phàm ra, còn có ai có thể làm cho thị trưởng Tào Dĩnh Nguyên thở dài như vậy chứ? Tào Ny Ny rút điện thoại di động ra, gọi điện cho Trầm Ninh hỏi số điện thoại của Dương Phàm.
Tào Ny Ny do dự một lát vẫn không ấn số mình mới lấy được, ngơ ngơ ngác ngác nhìn ảnh chụp thật lâu, mãi cho đến khi mẹ gọi đi ăn cơm, Tào Ny Ny nhìn đồng hồ rồi lau nước mắt. Tào Ny Ny ngồi ngây ra đó hơn tiếng rồi.
Tào Ny Ny ăn tối xong vẫn như bình thường rót nước cho Tào Dĩnh Nguyên, trước khi đi còn nhìn nếp nhăn trên mặt ông bố. Trong lòng Tào Ny Ny không khỏi nhói đau. Chuyện này hình như khá nghiêm trọng. Tào Ny Ny mặc dù biết mình và Dương Phàm không có kết quả, nhưng Tào Ny Ny vẫn không nhịn được suy nghĩ chuyện quá khứ, đó là thời gian đẹp nhất trong đời cô.
Tào Ny Ny rốt cuộc cầm điện thoại lên gọi cho Dương Phàm. Dương Phàm đang ngồi trong phòng đọc công văn thì điện thoại di động cá nhân vang lên. Dương Phàm cầm lên thấy là số máy lạ, không khỏi có chút ngạc nhiên.
Dương Phàm nghe điện thì bên trong truyền ra giọng hơi buồn bã đau khổ của Tào Ny Ny, giống như từ một sinh vật không có tính mạng vậy:
- Là em, Tào Ny Ny.
Dương Phàm rất ngạc nhiên, ngạc nhiên đến độ không biết nói gì. Đã bao lâu rồi không nghe thấy giọng của Tào Ny Ny? Dương Phàm cũng không nhớ cho lắm, cái tên này Dương Phàm thậm chí cho rằng mình đã quên. Chẳng qua tên người rất khó thay đổi, trong nháy mắt khi Tào Ny Ny nói ra tên của mình, trong đầu Dương Phàm lại hiện lên các chuyện trước đây. Có những thứ sẽ không bao giờ quên mà chỉ tạm thời giấu đi mà thôi. Chỉ cần có người hơi mở ra cánh cửa trí nhớ, nó sẽ lại chui ra ngoài.
Dương Phàm không nói gì làm cho Tào Ny Ny cảm thấy rất đau lòng, đủ mọi cảm xúc trong cuộc sống đều là tự mình tìm đến, điều này không thể trách người khác.
Hít sâu một hơi, Tào Ny Ny cố gắng cười cười một tiếng rồi nói:
- Sao? Ngạc nhiên lắm à? Hay không muốn nói chuyện với em?
Dương Phàm cảm thấy được một nỗi buồn mênh mông dọc theo điện thoại truyền vào trong lòng mình. Dương Phàm không khỏi thở dài một tiếng:
- Em đừng nghĩ như vậy, anh không phải loại người đó.
Tào Ny Ny bị câu không giống như an ủi của Dương Phàm làm cho hơi chua xót trong lòng, nhẹ nhàng khịt khịt mũi rồi nhỏ giọng nói:
- Anh có bận không? Em muốn mời anh đi uống nước?
Từ lý trí Dương Phàm biết mình nên từ chối, nhưng từ tình cảm thì Dương Phàm không có cách nào từ chối được. Mặc dù giữa hai người không hề có nợ ân tình gì của nhau, nhưng Dương Phàm không thể nào phủ nhận Tào Ny Ny biến thành như hôm nay là vì mình hết.
Đây là tâm trạng của con người, rất khó lý giải. Dương Phàm gần như không hề do dự, lập tức gật đầu nói:
- Được, em nói địa điểm.
Dương Phàm ra ngoài phòng khách nói với ba người phụ nữ, ngạc nhiên chính là Trương Tư Tề chỉ thản nhiên nói một câu:
- Anh về sớm nhé.
Tầng một khách sạn Đế Hào có một quán cafe hoàn cảnh khá được, Tào Ny Ny lựa chọn chính là nơi này. Đây là nơi mà Tào Ny Ny thường xuyên đến. Nhất là khi một mình cô đơn nàng thích đến nơi này ngồi, nhìn qua cửa kính thấy dòng người vội vã bên ngoài, trong lòng sẽ không quá cô đơn.
Phụ nữ trước khi ra cửa nhất định sẽ trang điểm, Tào Ny Ny năm nay đã 30 tuổi nên không tùy tiện để mặt mặt trần ra bên ngoài. Nàng lấy cặp buộc tóc như hồi còn học cấp ba. Trên thực tế bình thường Tào Ny Ny không trang điểm quá đậm. Người phụ nữ trang điểm làm đẹp là để cho người mình yêu xem, nhưng bây giờ không có ai thì cũng không quá chú trọng việc trang điểm. Mẹ Tào Ny Ny nhiều lần đề cập đến hôn nhân của Tào Ny Ny, nhưng Tào Ny Ny luôn ra vẻ không để ý đến, chuyện cứ tiếp tục kéo dài như vậy.
Tào Ny Ny rất khó nói rõ tâm trạng của mình khi đứng trước gương, chỉ cảm thấy tối nay có thể làm một giấc mơ đẹp. Cuối cùng nhìn mái tóc đã được chải chuốt rất cẩn thận, Tào Ny Ny cầm ví đi ra ngoài. Vội vàng nói với bố mẹ một tiếng là sẽ đi chơi. Thấy Tào Ny Ny cố ý ăn mặc và trang điểm, Tào Dĩnh Nguyên và bà xã không hỏi nhiều, trên mặt lại lộ ra vẻ vui mừng. Không cần suy nghĩ nhiều thì Tào Dĩnh Nguyên cũng biết Tào Ny Ny ra khỏi nhà là đi gặp Dương Phàm, nếu không tâm trạng sẽ không như vậy.
Dương Phàm đến quán cafe trước, lấy một vị trí sát đường. Thành phố Hải Tân về đêm náo nhiệt hơn ban ngày nhiều, người không ngừng đi qua đi lại, Dương Phàm đến đây muốn nhất là cảm nhận cuộc sống nhẹ nhàng, chậm chạp. Có đôi khi Dương Phàm không khỏi suy nghĩ, nếu một ngày nào đó không muốn làm quan nữa thì hắn sẽ sinh sống ở đây.
Tào Ny Ny lái một chiếc xe Audi màu xám đến. Lúc mua xe Tào Ny Ny cũng không chọn nhiều, chỉ cảm thấy màu mình thích là chọn thôi. Chẳng qua sau khi mua xe xong Tào Ny Ny đột nhiên cảm thấy màu sắc này đúng là thích hợp với tình hình của mình bây giờ.
Tào Ny Ny mắt rất sáng nhìn một cái là thấy Dương Phàm đang ngồi gần cửa sổ vẫy vẫy tay ra gọi mình. Tim Tào Ny Ny đập mạnh, có cảm giác máu đang dồn lên đầu. Tào Ny Ny nở nụ cười thật tươi, hơi tăng tốc đi tới.
- Xin lỗi anh, em đến muộn.
Tào Ny Ny khách khí nói một câu. Dương Phàm cười cười lắc đầu nói:
- Không có gì đâu, anh cũng vừa mới đến.
Gọi hai tách cafe, hai người đưa mắt nhìn nhau, không ngờ cũng không biết nói gì với nhau.
- Cuộc sống có tốt không?
Trầm ngâm một chút, hai người hai miệng cùng hỏi, sau đó cười khổ một tiếng, cuối cùng lại nhìn nhau cười cười.
Đèn trong quán cafe khá mờ chiếu khắp không gian, có thể do vẫn còn khá sớm nên bây giờ không nhiều khách cho lắm.
- Em cũng bình thường, anh cũng thấy đó. Nhưng anh thì sao? Em không biết.
Tào Ny Ny có chút thở dài một tiếng, ánh đèn lờ mờ mặc dù đáng ghét nhưng lại có thể che giấu dấu vết năm tháng trên mặt.
- Anh, tổng kết chỉ có hai chữ. Rất mệt.
Dương Phàm cười cười tự giễu mình, nói lại một câu như vậy.
Tào Ny Ny do dự một chút rồi nhỏ giọng nói:
- Uống chút rượu nhé, em muốn uống một chút.
Lúc nói câu này, Tào Ny Ny rốt cuộc cũng biết mình không đủ dũng khí, chỉ có thể mượn rượu tăng thêm can đảm.
Dương Phàm sửng sốt một chút, cười cười xua tay nói:
- Còn lái xe mà, không tiện cho mấy? Giữa chúng ta có gì không thể nói sao?
Tào Ny Ny cắn môi, rốt cuộc cũng nhỏ giọng nói:
- Em định ra nước ngoài nhưng lại lo lắng cho bố mẹ.
Mặc dù Tào Ny Ny nói đầy ẩn ý, Dương Phàm từ trong lời này nghe ra được ý của nàng, không tự giác mà châm thuốc hút. Dương Phàm cũng không biết nên nói như thế nào cho tốt.
Nếu Tào Ny Ny đã mở miệng nói, thì nàng chỉ có thể tiếp tục:
- Hôm nay khi bố em về nhà vẫn đứng ngồi không yên. Em không biết giữa anh và bố em đã xảy ra chuyện gì, em đến đây là muốn nói với anh. Em muốn rời đi. Nhưng trước khi đi, anh có thể vì tình cảm trước đây của chúng ta, bỏ qua cho sai lầm của bố em. Em hiểu rõ tính cách của anh mà, anh sẽ không chủ động trêu chọc bố em.
Dương Phàm lấy làm kinh hãi, không ngờ Tào Ny Ny lại nhìn chuẩn như vậy, không khỏi cười khổ một tiếng mà nói:
- Em chắc chắn như vậy sao?
Tào Ny Ny cười cười một tiếng rồi nói:
- Nhiều chuyện trước đây không phải em không nhìn thấy. Nhưng sau khi anh đến thành phố Hải Tân cũng không làm gì bố em. Xung đột giữa anh và bố em nếu có, nguyên nhân nhất định là do dã tâm của bố em tạo thành. Nếu không bố em sẽ không lo lắng mà sẽ tức giận.
Dương Phàm không ngờ Tào Ny Ny nói lại chính xác và đầy lý lẽ như vậy, có thể nói đây là một kết luận rất khách quan. Thấy Dương Phàm có chút kinh ngạc, Tào Ny Ny thản nhiên nói tiếp:
- Từ ngày đầu tiên em gặp anh, em chưa từng thấy anh chủ động gây chuyện, nhưng cũng chưa từng thấy anh sợ việc. Em biết mình mặt dầy đến nhờ anh, đây là không công bằng với anh. Nhưng em sắp đi rồi nên em rất lo lắng. Em hiểu rất rõ bố em. Nếu mất đi quyền lực, bố em sẽ sụp đổ mất.
Dương Phàm thở dài một tiếng, trong đầu suy nghĩ rất nhiều việc, cười cười chỉ có thể thở dài một tiếng rồi nói:
- Anh thật sự không ngờ em lại hiểu rõ anh như vậy. Nói thật lòng, anh cũng không thể hứa hẹn gì với em. Nhưng anh có thể cam đoan mình không can thiệp vào công việc của thị trưởng Tào nếu như nằm ngoài phạm vi chức quyền của anh.
Dương Phàm không phải là không có chuẩn bị các chiêu tiếp theo. Dương Phàm đang một mực lặng lẽ bố trí thiên la địa võng. Nếu sau này Tào Dĩnh Nguyên làm tốt chuyện của mình, không có ý đấu đá thì không cần động đến làm gì. Nhưng nếu Tào Dĩnh Nguyên làm ra chuyện quá đáng vậy chờ lão sẽ là đả kích rất tàn khốc. Đây là phong cách nhất quán trong công việc của Dương Phàm. Một khi quyết định ra tay với ai, nhất định sẽ vô cùng tàn nhẫn. Ăn ăn uống uống hòa khí với nhau chỉ là hiện tượng bề ngoài trong chốn quan trường, nhưng sau vẻ tươi cười đó đang giấu một con đao mới là bản chất của chính trị.
- Cảm ơn anh.
Tào Ny Ny hơi khom người gật đầu với Dương Phàm.
Không khí nghiêm túc này làm cho Dương Phàm cảm thấy rất không thoải mái, nhưng hắn lại không biết nên tiếp tục như thế nào nữa. Nếu bây giờ đứng dậy chào và ra về, đó sẽ làm cho Tào Ny Ny tổn thương. Những vết thương trong lòng Tào Ny Ny trước đây có lẽ không phải do Dương Phàm cố ý gây ra, nhưng chắc chắn có quan hệ với Dương Phàm.
- Nếu không muốn nói chuyện nữa thì ngồi đây với em thôi.
Tào Ny Ny dường như nhìn ra tâm trạng của Dương Phàm lúc này, nhỏ giọng nói một câu đầy ai oán. Trên mặt Dương Phàm không khỏi hiện ra một chút nhăn nhó. Dương Phàm vốn tưởng rằng Tào Ny Ny sẽ không hề xuất hiện trong cuộc sống của mình nữa, không ngờ vẫn gặp nhau ở một điểm nào đó.
Hai người cứ như vậy ngồi im không nói gì. Cuối cùng Tào Ny Ny đứng lên nói:
- Cũng không còn sớm nữa, ngày mai anh còn phải đi làm. Cảm ơn vì tối nay anh đã đến đây.
Dương Phàm đứng lên không khỏi cảm thấy nhẹ nhàng. Tào Ny Ny đi đến trước mặt mở hai tay ra đột nhiên ôm lấy Dương Phàm, nhỏ giọng nói vào tai hắn:
- Để em ôm anh một lát.
Trong giọng mang theo chút đau đớn, Dương Phàm cảm thấy mình không thể từ chối.
Cuối cùng vẫn là Tào Ny Ny đẩy Dương Phàm ra. Tào Ny Ny xoay người bước nhanh ra ngoài. Dương Phàm đứng tại chỗ không đuổi theo mà gọi nhân viên phục vụ đến thanh toán tiền. Tào Ny Ny lái xe rời đi, không biết chừng đây là lần gặp nhau cuối cùng của hai người.
Về đến biệt thự, dừng xe thì thấy Chu Dĩnh đang đứng ở bậc thang mà đợi. Dương Phàm nhìn đồng hồ thì thấy đã là 12 giờ đêm. Hắn về đúng là đã muộn.
- Hai người kia đâu?
Dương Phàm theo bản năng hỏi một câu. Có chút cười cười đi tới cầm tay Dương Phàm nhỏ giọng nói:
- Ngủ hết rồi.
Khi Dương Phàm đóng cửa, Chu Dĩnh đã từ phía sau ôm lấy hắn, bộ ngực chà chà vào lưng Dương Phàm, trong miệng còn nhỏ giọng nói:
- Đã bao lâu rồi anh không chạm vào em?
Chu Dĩnh nói xong không đợi Dương Phàm trả lời, đôi tay nàng đã ôm chặt lấy cổ Dương Phàm, kiễng chân lên đưa đôi môi nóng bỏng tới, dâng hiến cho hắn.
Tào Dĩnh Nguyên cứ ngồi trong phòng như vậy, nghĩ tới các khả năng có thể xảy ra trong hội nghị thường ủy ngày mai. Lúc này thành phố Hải Tân đang trong thời kỳ điều chỉnh. Bên phía thị ủy bây giờ có thể thấy tính cách Ngô Địa Kim khá nhu nhược, có lẽ không thể làm khó Dương Phàm. Đàm Tuyết Ba gần đây đi lại tương đối gần với Dương Phàm, cũng không biết có phải là giả hay không. Con đàn bà Tùng Lệ Lệ ngày nào cũng quấn lấy Dương Phàm, u Trung Chương cũng không làm con chim thò đầu ra. Tống Đại Thành gần đây nhìn ai cũng giống như có người ta nợ hắn tiền vậy. Tất cả lãnh đạo thành phố Hải Tân này bây giờ giống như đang bị một làn sương mù vây quanh, nhìn không rõ.
Cửa phòng được mở ra, Tào Ny Ny cười hì hì đi vào. Tào Dĩnh Nguyên có chút kinh ngạc, chỉ nghe Tào Ny Ny nhỏ giọng nói:
- Bố đi ngủ sớm đi, mọi chuyện đều giống như trước đây.
Câu nói của Tào Ny Ny không đầu không đuôi làm cho Tào Dĩnh Nguyên ngẩn ra một chút, lập tức hỏi:
- Con đi gặp Dương Phàm sao?
Tào Ny Ny không nói gì mà khẽ cười một tiếng, xoay người ra khỏi phòng.
Không khí trong phòng bắt đầu trở nên mập mờ khi tay Dương Phàm không thành thật sờ sờ lên bờ mông cao vút của Chu Dĩnh. Chu Dĩnh có chuẩn bị mà đến nên bên dưới áo ngủ không mặc gì hết, bộ ngực không quá lớn nhưng cao vút đang nhúc nhích, hai đầu vú to như hạt đậu nành rất nhanh cứng lên, không ngừng di chuyển trên ngực Dương Phàm.
- Em không sợ bị hai người kia biết sao?
Dương Phàm thật vất vả mở miệng ra, có chút trêu một câu. Chu Dĩnh có vẻ không thể chờ đợi nữa, hàm hồ nói một câu bên tai Dương Phàm:
- Mọi người đã bàn bạc với nhau. Thứ hai, thứ tư anh thuộc về em, thứ ba thứ năm anh là của Chúc tỷ tỷ, các ngày khác là của chị Tư Tề. Chị ấy là bà cả, em và Chúc tỷ tỷ phải nhận thôi.
- Còn có chuyện này sao?
Một suy nghĩ hơi lóe lên trong đầu Dương Phàm thì một bàn tay nhỏ bé đã chuồn đến thắt lưng, nhẹ nhàng cởi khóa quần. Hành động này đã làm cơn lửa nóng trong lòng Dương Phàm bốc lên, cầm vạt áo ngủ kéo lên trên, cơ thể trắng nõn mềm mại của Chu Dĩnh xuất hiện trước mặt. Dương Phàm há mồm ngậm lấy đầu vú như hạt đậu nành. Chu Dĩnh không nhịn được mà ưỡn ẽo vòng eo thon nhỏ, hai tay nàng càng không thành thật đưa xuống dưới mà tìm.
Có thể bởi vì còn khá trả nên Chu Dĩnh lúc ở trên giường hơi chủ động một chút. Cảm thấy bảo bối của Dương Phàm đã cứng lên, Dương Phàm ôm Dương Phàm ngã xuống giường, hai tay che mắt Dương Phàm, có chút xấu hổ nói:
- Không cho nhìn.
Chu Dĩnh nói xong liền ngồi lên trên, dẫn cho người đàn ông tiến vào trong, vòng eo như cành liễu trước gió bắt đầu uốn éo lắc lư.
Trong phòng họp vô cùng yên tĩnh, hội nghị thường ủy theo thông lệ mà diễn ra. Dương Phàm chưa xuất hiện, những người khác đều ngồi yên tĩnh, không có hiện tượng chụm đầu rỉ tai nói chuyện.
Vẻ trấn tĩnh trên mặt Tào Dĩnh Nguyên không phải giả vờ, mà là sự thật, lão có chút tự tin. Chẳng qua tâm trạng của Tào Dĩnh Nguyên không tốt cho lắm, có trời mới biết Tào Ny Ny phải trả giá bao nhiêu. Tào Dĩnh Nguyên không biết nên hận mình hay là hận Dương Phàm. Tâm trạng những người khác không giống nhau. Vẻ mặt Lữ Ngọc Phương có chút âm trầm. Chẳng qua Lữ Ngọc Phương gần đây muốn làm ra chuyện mưa gió gì cũng là vô lực. Những cán bộ quan hệ tốt với Lữ Ngọc Phương bây giờ hầu hết đều lên trường Đảng tỉnh mà học. Đám cán bộ mà Tào Dĩnh Nguyên mang tới đang điên cuồng tranh đoạt quyền lực. Lữ Ngọc Phương rất muốn tỏ vẻ bất mãn một chút trong hội nghị thường ủy. Chẳng qua Lữ Ngọc Phương lại không biết Dương Phàm nghĩ như thế nào mà im lặng cho Tào Dĩnh Nguyên hành động. Lữ Ngọc Phương cũng không có lá gan khiên chiếu
"Liên minh Dương Tào"Khi Dương Phàm đi vào, mọi người không cần biết là tình nguyện hay không đều không tự chủ ngồi thẳng lưng, mắt nhìn thẳng vào bí thư thị ủy trẻ tuổi thoạt nhìn không làm gì nhưng đang dần dần tạo uy tín của mình trong thị ủy.
- Đến đủ rồi hả? Họp thôi.
u Trung Chương hiếm khi giơ tay lên nói trước:
- Lễ ký kết giữa chính quyền thành phố và tập đoàn Thiên Mỹ đã có phương án cụ thể. Trước mặt mọi người đều có một bản.
Dương Phàm cười cười nói tiếp:
- Tất cả mọi người đều xem rồi chứ? Nếu không có ý kiến gì thì nhấc tay biểu quyết. Tôi thấy chuyện này cần phải nhanh, không thể kéo dài, cơ hội và thời gian không đợi người mà.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.Dương Phàm vừa nói như vậy, mọi người có ý kiến gì cũng chỉ có thể ngậm miệng ăn tiền, chuyện này cũng không có gì mà so đo. Chuyện này cụ thể do ai làm, kiếm được bao nhiêu chỗ tốt trong đó chẳng lẽ có người không biết sao?
Tất cả thông qua.
Tào Dĩnh Nguyên ho khan một tiếng, có chút lo lắng nhìn thoáng qua Dương Phàm, cố gắng lấy bình tĩnh mà trầm giọng nói:
- Hợp đồng ký kết với tập đoàn Thiên Mỹ bao gồm rất nhiều công trình xây dựng thành phố. Vì vậy để giảm bớt áp lực cho các đồng chí, tôi đề nghị công tác xây dựng sẽ do đồng chí Lam Hòa phụ trách quản lý.
Câu nói này của Tào Dĩnh Nguyên vừa ra, có hai người đỏ mặt. Một là Lữ Ngọc Phương đang cúi đầu, người còn lại là Lam Hòa, cũng cúi đầu nhưng lại kích động.
- Mọi người có cái nhìn khác hay không, nếu có thì nói ra.
Dương Phàm cười cười hỏi một câu, ánh mắt nhìn quanh một vòng.
Lữ Ngọc Phương và Lam Hòa là hai người trong đề nghị này nên bọn họ không tiện mở miệng nói. Những người khác lại có ý chuyện không liên quan đến mình. Tống Đại Thành và u Trung Chương đều ngẩng đầu nhìn trần nhà, giống như muốn nghiên cứu ra thành phần hóa học trong nước sơn vậy. Đàm Tuyết Ba lại cúi đầu nhìn chiếc bật lửa trong tay mình, giống như đó là một đồ rất quý giá vậy.
Tùng Lệ Lệ là người của Dương Phàm, lúc này tự nhiên phải đứng ra, hơi nghiêm túc giơ tay lên phát biểu:
- Tôi cảm thấy cần phải điều chỉnh công tác. Phó thị trưởng Lâm xuất thân từ sở Xây dựng tỉnh, lại có chuyên ngành kiến trúc. Từ góc độ này có thể thấy đề nghị của thị trưởng Tào đã trải qua suy nghĩ rất cẩn thận, đây là nhìn từ toàn cục của vấn đề mà quyết định.
Trong mắt người khác lúc này Tùng Lệ Lệ nhảy ra nói, rõ ràng là làm người ta nghi ngờ muốn lập tức nhảy vào lòng Dương Phàm. Chẳng qua lúc này ai đứng ra nói không thay đổi cơ chứ. Hội nghị thường ủy thành phố Hải Tân bây giờ nói chia rẽ cũng không kỳ quái. Không ai một lòng với kẻ khác, không ai muốn tự tìm phiền phức cho mình.
Lữ Ngọc Phương vừa tức giận vừa xấu hổ gục mặt xuống bàn. Chuyện này cũng không thể nói Dương Phàm đang nhằm vào mình. Chủ yếu là Lữ Ngọc Phương chiếm quá nhiều miếng thịt béo, có ai không đỏ mắt cơ chứ.
Không có gì bất ngờ xảy ra, chuyện cứ như vậy được thông qua, các đề tài tiếp theo lại được đưa ra. Lúc tan hội nghị thường ủy, Dương Phàm là người đầu tiên đi ra khỏi cửa, những người phía sau ra theo. Trên mặt Tào Dĩnh Nguyên mang theo một tia không nói rõ, nhìn rất bình thường nhưng trên thực tế lại đang vô cùng lo lắng.
Tào Dĩnh Nguyên về phòng làm việc đầu tiên là cầm lấy điện thoại gọi vào điện thoại di động của Tào Ny Ny. Sau đó Tào Dĩnh Nguyên gần như là khóc mà nói:
- Ny Ny, con nói gì với Dương Phàm vậy?
Không trách Tào Dĩnh Nguyên nghĩ như vậy, chuyện trên tỉnh thành còn chưa tan đi, không ngờ ở đây lại gió êm sóng lặng.
- Bố, bố nghĩ gì đó? Không nói chuyện với bố.
Tào Ny Ny đang ở trong phòng làm việc nghe thấy thế liền tức giận dập máy. Tào Ny Ny thầm nói bố nghĩ con là bảo bối nhưng người khác có coi vào đâu đâu.
Tùng Lệ Lệ cười hì hì đi vào phòng làm việc của Dương Phàm, vào trong phòng liền đặt tệp công văn lên bàn sau đó nhỏ giọng nói:
- Anh có thấy vẻ mặt lão Tào rất thú vị không?
Dương Phàm mặt không chút biểu cảm vùi đầu xem công văn, nhỏ giọng nói:
- Vậy à? Sao tôi không chú ý thấy?
Nghĩ đến chuyện Tào Ny Ny, Dương Phàm quả là không thể vui vẻ. Đấu tranh không thể vì Tào Ny Ny mà kết thúc, nó giống như vết sẹo theo người ta suốt cuộc đời.
- Lam Hòa đã đến rồi sao?
Tùng Lệ Lệ cười cười đứng trước mặt Dương Phàm, trong lòng muốn hôn một cái nhưng lại không dám.
- Coi như đã đứng chung hàng ngũ, có lợi ích nên mọi người đều giống nhau.
Dương Phàm cười nói rồi đọc hết bản công văn, ngẩng đầu lên thì thấy Tùng Lệ Lệ đang cố ý ưỡn ưỡn ngực về trước.
Cầm lấy tờ công văn mà Dương Phàm đã ký, Tùng Lệ Lệ cười nói:
- Có nên tổ chức một hội nghị triệu tập các cán bộ đảng viên từ cấp trưởng phòng không?
Đề nghị này khá giống như Ngô Địa Kim, Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chị đi thu xếp một chút để tôi đến Đại hội đại biểu nhân dân một chút. Tôi định dành ra hai ngày đến Đại hội đại biểu nhân dân và Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân làm quen các đồng chí.
Tùng Lệ Lệ lúc này mới có chút yên tâm, cười hì hì nói:
- Được, tôi sẽ làm người dẫn đường cho anh.
Dương Phàm ưỡn ưỡn lưng đứng lên đi đi lại lại rồi nói:
- Sau đó là xuống các huyện rồi đến các cục. Tôi định đi hết các đơn vị. Chúng ta không cần quá phô trương, lặng lẽ đến từng đơn vị là được.
Tùng Lệ Lệ nhíu mày nhỏ giọng nói:
- Như vậy có tốt không? Bọn họ còn cho rằng anh muốn chỉnh người. Anh là một bí thư thị ủy lại lén lút tới cửa, người ta không nghi ngờ mới là lạ.
Dương Phàm trừng mắt nhìn:
- Người ngay sẽ không lo lắng, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa.
Tùng Lệ Lệ thở dài một tiếng rồi nói:
- Phong cách làm việc của bí thư thị ủy tôi có thể hiểu. Chẳng qua anh suy nghĩ một chút, quan chức hôm nay nếu án theo quy định của đảng thì ối người có vấn đề mà.
Dương Phàm lập tứ cười ha hả nói:
- Tôi không cần biết, dù sao tôi thích làm như vậy