Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 4

Nhìn từ trên ảnh, Trương Tư Tề cho rằng Dương Phàm lớn lên xác thực là khiến cho con gái bình thường yêu thích, bất quá vẻ đạm bạc lạnh nhạt trên khuôn mặt khẳng định là cố tình làm ra. Án theo quan điểm của Trương Tư Tề, loại đàn ông chết dẫm như Dương Phàm, chỉ cần mặc một bộ đồ hở hàng, làm theo mấy cử chỉ như trên web là có thể tiếp cận rồi.
Trương Tư Tề canh cánh trong lòng chính là lời nói của ông, "Cháu gặp qua Chu Oánh chưa? Dáng vẻ yếu ớt mảnh khảnh của nó nhiều người thích lắm đó, kết quả là đi bên cạnh Dương Phàm hai năm trời cũng chẳng làm được gì. Cái khác thì ông không lo, chỉ lo người ta không ưa nổi cái tính của cháu thôi, đây là vết thương trí mạng của con gái họ Trương ta đó."
Quả thật, Trương Tư Tề trưởng thành trong quân ủy tính tình cũng có chút lỗ mãng, theo lý thì việc này cũng rất bình thường, cũng phải là khuyết điểm gì. Nhưng nói đi nói lại, Trương Tư Tề luôn thấy cảm giác người thấy người yêu, hoa thấy hoa nở, xe thấy xe dừng không phải là tốt đẹp gì, mà là vô cùng tốt đẹp. Mấy năm nay toàn là đàn ông sắp hàng để nàng ta chọn, lúc này tại sao lại phải đảo lộn lại nhỉ? Đây là việc gì? Nghe nói người tên Dương Phàm đó tới từ một làng không có tên tuổi gì ở tỉnh Giang Nam, có thể quý báu tới mức nào chứ? Một con dế tỏ vẻ hung dữ mà thôi, cho nên, lần này quả thực là nuốt không trôi.
Tối hôm qua sau khi ông nội Trương Đại Pháo cứng rắn nói phải an bài buổi gặp mặt với Dương Phàm, Trương Tư Tề bực bội về phòng cả đêm không thể nào ngủ được, sáng sớm đã nhận được điện thoại của Trần Xương Bình, bảo cô ấy giúp đưa đi gặp Du Nhã Ny. Trương Tư Tề nghe ông nói nhà họ Trần dường như có qua lại với Dương Phàm, cho nên đặt ra điều kiện, "Dẫn Dương Phàm tới xem xem rốt cuộc là cái loại gì, em sẽ giúp anh." Sau cùng, Trương Tư Tề còn thất đức bồi thêm một câu:" Nghe em này anh Bình, bên ngoài thiếu gì gái có chồng, chưa đủ cho anh vui sướng sao? Chị Nhã Ny không phải là người bình thường đâu, đừng để về sau lại trách em không nhắc nhở đó."
Trương Đại Pháo cùng ông Trần và còn có Chu Minh Đạo, đều phải học lại dưới đường lối cách mạng quần chúng trong trại 57, ba người cùng chung hoạn nạn, cho nên Trương Tư Tề mặc dù nói khó nghe, Trần Xương Bình cũng chả để ý. Chỉ là xong việc nghĩ lại, con bé này bất quá cũng chỉ 20, sao nói chuyện lại không lọt tai thế nhỉ? Được nuông chiều quá hóa hư mà! Trần Xương Bình cũng không muốn nghĩ nhiều, bệnh của mình còn ai mà không biết chứ?
"Có thấy không, cái người ngồi ghế số bẩy đó, nhìn là biết thích giả vờ oai phong để lừa gạt con gái nhà người ta!"
Lúc Du Nhã Ny và Trương Tư Tề tắm rửa thay quần áo xong, sảng khoải đi xuống dưới lầu, Trương Tư Tề đứng trên hành lang chỉ Dương Phàm nhẹ giọng nói với Du Nhã Ny.
"Thật sao?" Du Nhã Ny nói nhỏ, cười hứng thú, trong lòng lại toát lên một cảm giác ấm áp như xuân.
Hội quán Nhã Ny là dành cho nữ, bao gồm tập thể dục và làm đẹp. Dưới lầu là phòng nghỉ, bố trí rất tao nhã và tinh xảo, ở đây gọi gì đó nhấm nháp, lắng nghe âm nhạc cũng là một cách giải trí không tồi.
Hội quán của nữ xuất hiện đàn ông không hề kỳ lạ, chỉ là không thường thấy mà thôi. Một người đàn ông bên cạnh không có ai ngồi đây một mình, trong hoàn cảnh này tự nhiên có điểm nổi bật, huống chi người đàn ông này còn có đầy đủ khí chất của một tên mặt trắng.
Nữ tiếp viên trẻ tuổi xinh đẹp đặt cà phê xuống xong, thuận tiện đặt lên một tờ giấy nhỏ.
"Nếu có thể thì hôm nào đó đi chơi?"
Dương Phàm nhìn xong thì sững người, kinh ngạc quay đầu nhìn cô tiếp viên, cô bé lập tức đỏ mặt, vội chạy ngay sang bàn khác.
Một cô gái khí chất tướng mạo đẹp đẽ, đi với dáng vẻ ưu nhã cười với Dương Phàm rồi nâng ly rượu trong tay. Dương Phàm lễ phép gật đầu chào hỏi, cũng không có ý tứ đứng dậy đi tới nói chuyện. Sau khi trong ánh mắt cô gái thoáng qua sự thất vọng, tiếng giày cao gót bắt đầu từ từ vang lên.
Lúc Dương Phàm bị Trần Xương Binh chẳng nói chẳng rằng thả ở đây, đã đoán rằng sẽ gặp Du Nhã Ny, chỉ là không ngờ bên cạnh cô ta lại còn co một cô gái khác mắt lộ hung quang, khó mà che dấu được vẻ bực bội.
Càng ngạc nhiên chính là, Du Nhã Ny chỉ cười mỉm mà không nói gì, ngược lại cô gái bên cạnh lại ngồi ghế đối diện, tỏ vẻ lẳng lơ, mắt mở to như muốn hút hồn người cười nói:" Anh chính là Dương Phàm? So với ảnh thì không khác mấy đó?"
Trương Tư Tề vô cùng nỗ lực làm ra vẻ thiên kiều bách mị, mục đích rất đơn giản, để cho tên mà ông nội khen không ngớt mồm này mê mình, sau đó một mực đá hắn. Trương Tư Tề vô cùng tự tin về dung mạo mình, thậm chí là còn tự luyến, loại người này, khi gặp phải sự thờ ơ thì càng khó mà chịu đựng.
Dương Phàm không có lập tức trả lời Trương Tư Tê, mà trước tiên hướng tới cô tiếp viên cười xấu hổ, sau đó mới làm ra vẻ không để ý liếc Du Nhã Ny một cái, cuối cùng mới ngừng ánh mắt trên mặt Trương Tư Tề.
"Xin lỗi, tôi không nhớ là đã gặp cô ở đâu."
Trương Tư Tề thề rằng cả đời chưa có nhìn thấy ánh mắt này từ một thằng con trai nào, bởi vì Dương Phàm giống như đang nói với không khí vậy, tất cả nhưng việc này thật là quá không chân thật rồi, nhưng lại đang sống động ngay trước mắt.
Rõ ràng là không có người đàn ông nào có thể làm ngơ một người đẹp, mà đây người đẹp lại còn tự chủ động nữa chứ. Thật là quá đả kích người ta mà.
"Anh..., được, anh giả vờ đi, cứ tiếp tục!" Sau khi chửi thầm trong lòng, Trương Tư Tề đảo mắt, nụ cười càng thêm quyến rũ, nghiêng hết người về phía trước, để lộ ra cặp ngực trắng muốt, nhẹ giọng nói:" Ghét ghê à, không ngờ lại giả vờ không quen người ta."
Trương Tư Tề có chút nghẹn họng không nói nên lời rồi, bởi vì chủ quan cho rằng thằng này đang làm trò, ông khen hắn như vậy, toàn bộ tâm tư đều đặt vào đứa cháu gái, sao lại không đem ảnh mình cho hắn xem chứ? Trương Tư Tề lại không biết, Trương Đại Pháo chưa từng gặp qua Dương Phàm, ảnh trong tay là do ép bức ông Trần mà ra.
Dương Phàm càng thêm mê hoặc, đây là thể loại gì nhỉ? Một cô gái lạ hoắc không biết vì sao lại tới đây, rõ ràng là không thích mình, lại luôn tỏ vẻ cho tiền cũng không thèm ( chịu, không biết là vẻ gì ), trong việc này có khúc mắc gì nhỉ? Không phải là trò do Du Nhã Ny bày ra chứ?
Dương Phàm không hiểu nhìn Du Nhã Ny, đối phương lại ném tới ánh mắt vô tội. Nếu đã không phải là Du Nhã Ny, như vậy Dương Phàm cũng chả phải lưu tình gì rồi, vừa rồi trong ánh mắt Trương Tư Tề không có ý tốt, Dương Phàm nhìn rất rõ.
"Xin lỗi, thật sự là không nhớ ra được là đã gặp cô ở đâu, nếu như cô không nói rõ thân phận và mục đích đến thì tôi phải đi đây."
Dương Phàm tức rồi, Trương Tư Tề cũng phát điên rồi, không ngờ hắn lại có thể làm trò tới mức này.
"Ông em là Trương Đại Pháo ở quân ủy? Tên em là Trương Tư Tề, là em xin anh Xương Bình hẹn anh tới đây." Trương Tư Tề có một loại cảm giác thất bại nghiêm trọng, sau khi nói rõ tên trong lòng còn đang ức chế, giờ thì không thể giả vờ là không quen rồi chứ? Cho dù là không biết mình, cũng phải biết ông mình chứ?
"Trương Đại Pháo?" Dương Phàm tự lẩm bẩm, tỏ vẻ vắt óc suy nghĩ, khiến Trương Tư Tề bực tới mức răng ngứa ngáy, thầm nói:" Gặp người diễn trò tốt thì nhiều rồi, nhưng chưa từng gặp qua cái thể loại này."
Trương Tư Tề chủ quan cho rằng, Dương Phàm khẳng định là đã gặp qua ông, nếu không tại sao ông lại cứ như ăn cướp muốn tác hợp hai người chứ? Ai mà biết sau khi Dương Phàm nghĩ xong, cuối cùng lắc đầu nói:" Xin lỗi, thực sự là không nhớ được. Cô cứ nói thẳng là hẹn tôi ra có việc gì đi."
Trương Tư Tề phẫn nộ tới mức đầu muốn sung huyết, đứng lên muốn bình tĩnh lại một chút:" Phong độ, phải giữ vững phong độ!"
Sau khi nói thầm hai câu Trương Tư Tề tức giận nói:" Vậy thì thôi, chúng ta gặp lại sau." Nói xong Trương Tư Tề kéo tay Du Nhã Ny thở hồng hộc bước đi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Dương Phàm biết mình không quen nhiều đàn bà, nhưng cái cô Trương Tư Tề hẹn gặp mình này, nhìn thế nào cũng không thể nghĩ là cái loại chủ động câu dẫn người khác, trong việc này khẳng định có gì đó nhầm nhọt, đáng tiếc Trương Tư Tề không hề có ý giải thích mà đã đi mất hút rồi.
"Em ơi, tính tiền!"
Dương Phàm cảm thấy phải hỏi Trần Xương Bình, dẫu sao cũng là lão ấy ném mình ở đây.
"Có người trả tiền rồi ạ." Cô phục vụ chỉ về bên quầy bar nói, Dương Phàm nhìn theo, là cô gái lúc nãy ngồi chếch mình, đang dựa lên quầy bar cười duyên nhìn mình.
"Đây không phải là một người đàn bà đứng đắn, không dây vào thì hơn." Dương Phàm thầm nói, từ trong ví lấy ra 100 đồng đặt lên bàn:" Tôi không quen ăn cơm chùa."
Lời nói này là muốn cắt đứt ý nghĩ của cô gái kia, lại nói nơi này là nơi buôn bán của Du Nhã Ny, Dương Phàm có muốn tán gái, cũng không ngu mà tán ở đây.
Nghĩ tới Du Nhã Ny, trong lòng Dương Phàm lại có chút say mê, lúc trước thế nào cũng không nghĩ tới, tùy ý làm vài vòng trên phố lại khiến sinh ra một loạt cố sự.
Cử chị đặt tiền rồi đi của Dương Phàm, ít nhiều cũng khiến cô gái kia có chút xấu hổ, bất quá cô ấy cũng không tức giận, ngược lại còn nhẹ nhàng chân thành lắc eo đi tới cười nói:" Không hổ là người mà ngay cả cháu gái của Trương Đại Pháo cũng không nể mặt, không nể mặt chị cũng chẳng phải việc to tát gì. Đúng rồi, xe đưa em tới đây, giống như xe của đại thiếu gia nhà họ Trần đó?"
Nói câu này ra, Dương Phàm liền biết là hiểu nhầm rồi, biết đâu trước khi Trương Tư Tề xuất hiện người ta có ý muốn ve vãn mình, sau đó mới động lòng muốn làm rõ lai lịch của mình là gì.
Không cần quan tâm đối phương có ý gì, người ta luôn luôn tỏ vẻ tốt bụng, không có lý nào lại thất lễ. Dương Phàm nghĩ rồi liền chủ động đưa tay ra nói:" Dương Phàm, xin hỏi tên cô là?"
Bình Luận (0)
Comment