Tần Hinh là người thông minh, liếc mắt một cái liền nhìn ra trong lòng Dương Phàm có chuyện, tự nhiên không tới gần làm nũng.
Sau khi làm xong việc nhà, Tần Hinh mặc một bộ váy ngắn trong nhà, lúc này mới tới ngồi cạnh Dương Phàm.
Dương Phàm nhìn màn đêm dần dần hạ xuống mặt biển, có vẻ hơi xuất thần nói:
- Nếu một ngày nào đó anh không còn làm quan nữa, vậy nhất định sẽ tìm một chỗ tương tự để ở.
Tần Hinh kéo tay Dương Phàm nói:
- Nhất định phải nhớ mang em đi, làm nha hoàn cho anh cũng được.
Dương Phàm ngây dại, nhìn vẻ bình tĩnh trên mặt Tần Hinh, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói gì. Hai người cứ như vậy cầm tay ngơ ngẩn ngồi tại chỗ. Tần Hinh dường như rất hài lòng với tình cảnh như vậy, tựa đầu vào vai, nắm lấy tay người đàn ông, lặng lẽ ngồi hứng gió biển, nhìn biển rộng đang dần bị màn đêm bao phủ, nhìn thành phố đang dần sáng lên những ánh đèn rực rỡ phía xa.
Bộp!
Dương Phàm vỗ đùi, phá hỏng không khí nói:
- Củ chuối thật, không ngờ lại có muỗi.
Tần Hinh mỉm cười, kéo Dương Phàm vào phòng ngủ. Hai người ôm chặt lấy nhau, khi hai đôi môi đang dán tiếp cận nhau thì tiếng di động chết tiệt vang lên. Tần Hinh có cảm giác muốn đập tan chiếc di động. Một buổi tối lãng mạn tốt đẹp như vậy không ngờ lại có người gọi điện thoại tới.
Dương Phàm thì không nghĩ như vậy, số điện thoại di động của mình rất ít người biết. Nếu có người gọi tới thì nhất định phải tiếp.
Dương Phàm nhẹ nhàng đẩy Tần Hinh ra, mỉm cười nói:
- Để anh nghe điện thoại, tối nay anh ở đây.
Bị nói đúng tâm sự, Tần Hinh mỉm cười hơi ngượng ngùng, quay người sang chỗ khác, giả vờ thu dọn giường.
Vừa thấy số điện thoại là Hầu Phương Minh gọi tới, Dương Phàm không khỏi quay lại nhìn đồng hồ theo bản năng. Hiện tại là gần chín giờ tối, cũng không tính là sớm.
- Ừ, anh tới rồi hả?
Dương Phàm tùy ý hỏi.
Hầu Phương Minh cười trong điện thoại:
- Tôi có chút việc phải xử lý, anh cứ tới trước, tôi lập tức đến ngay.
Hầu Phương Minh nói xong giống như bề bộn nhiều việc lắm liền treo điện thoại. Dương Phàm cười xin lỗi Tần Hinh:
- Đi ra ngoài xã giao một chút, anh sẽ về hơi muộn.
Tần Hinh không hề có vẻ bất mãn chút nào, ngược lại còn lấy chìa khóa xe rất nhanh từ trong túi. Dương Phàm vừa nhìn đã thấy là chìa khóa xe Porche liền cười nói:
- Thôi, để anh đi con Mazda. Em cảm thấy con Porche quá rêu rao, anh cũng không thích vì quá bắt mắt.
Sau khi thay quần áo, Dương Phàm lái chiếc Mazda đi ra ngoài, tìm tới địa chỉ mà Hầu Phương Minh nói, phát hiện không ngờ đã có đi mất ba phút đồng hồ, chính là một khu biệt thự ở lân cận. Dương Phàm thầm nhủ, sớm biết vậy thì đi bộ cho xong.
Sau khi tìm một chỗ đỗ xe ven đường, tìm đến cửa biệt thự thì thấy căn biệt thự này có lẽ lớn gấp đôi nơi mình ở. Xem ra Hầu Phương Minh đã tốn không ít tiền vào đây.
Khi vào cửa thì bị hai bảo vệ ngăn lại, Dương Phàm nói là Hầu Phương Minh mời hắn tới, bảo vệ mới cho vào. Xuyên qua sân đi vào cửa chính là tới một căn phòng khách rộng một cách dị thường, trong có bày ba bộ bàn trà, ba bộ sô pha, bên trong đã có bảy, tám người nam nữ đang ngồi bên hai chiếc bàn uống rượu nói chuyện phiếm. Một số người ăn mặc theo kiểu người phục vụ đi qua đi lại. Hầu Phương Minh muốn mời tới nơi này, có lẽ chính là một sân chơi xã giao.
Thấy một bộ sô pha không có ai ngồi, Dương Phàm đi thẳng tới. Mấy người nam nữ trên hai bộ sô pha kia đều nhìn Dương Phàm bằng ánh mắt tò mò. Mọi người không biết nhau, Dương Phàm cũng không có ý tứ chủ động tiếp cận. Chủ yếu là những người này thoạt nhìn đều khá ít tuổi, đại đa số là chừng hai mươi.
Trên bộ sô pha ở giữa có ba nữ sinh ngồi cùng nhau, trong đó có một cô bé khá giống Hầu Phương Minh, ăn mặc cũng khá hở hang.
Nhìn thấy Dương Phàm, cô gái này ngả ngớn hôn gió, giơ tay ngăn Dương Phàm lại nói:
- Anh chàng đẹp trai, cùng ngồi uống hai chén chứ?
Dương Phàm nhìn cô gái này, thấy mặc một chiếc váy ngắn, miễn cưỡng che được cặp mông, trên mặt trang điểm hơi đậm, có mùi thuốc lá, môi đỏ như nhuộm máu.
- Có thể, tuy nhiên tốt nhất là cô đi rửa mặt trước đã. Bộ dạng này của cô khiến tôi sợ hãi, còn tưởng rằng mình đang tới xử sở hoạt hình.
Dương Phàm nói xong liền gạt tay cô gái ra, tiếp tục đi tới ngồi trên sô pha, gọi một chai bia, kiên nhẫn chờ Hầu Phương Minh.
- Rất đẹp trai, rất ngon. Hầu Đình, bồ cũng có lúc kinh ngạc cơ à?
Một cô gái nhìn thấy vậy hơi ngây người. Hiện tại Dương Phàm nhìn có vẻ chừng hai lăm, hai sáu tuổi, trong vô hình có khí chất uy nghiêm không thể xâm phạm.
Hầu Đình là em cùng cha khác mẹ của Hầu Phương Minh. Đây là nơi Hầu Phương Minh chuyện dùng để kết giao với đám bạn bè của mình. Hầu Đình đang học đại học, thường xuyên mang bạn bè tới đây chơi bời. Hầu Đình được nuông chiều từ bé, cha mẹ công tác bận rộn, Hầu Phương Minh lại lớn hơn cô không ít, cũng không ai quản giáo, theo thời gian trở thành không ai có thể quản nổi. Tuy nhiên Hầu Đình vẫn chưa tới mức thái quá, chỉ có điều thích náo động, thích khiêu khích lửa lòng của mấy thằng nhóc xong lại đá đít cho vui.
Những người thường xuyên tới đây có bản đều đã nếm đòn của cô ta nên cô ngồi đâu cũng không có mấy thằng nhóc muốn tới ngồi cùng. Không ngờ Dương Phàm lại cự tuyệt lời mời của cô. Lần này Hầu Đình không được chơi, trong lòng cảm thấy hơi căm tức.
- Hừ, chúng ta đánh cuộc, tao đi rửa mặt, hắn ta khẳng định mắc câu. Loại đàn ông này mặc quần áo hàng nội địa, bộ dạng thành thục ổn trọng thích nhất là giả bộ hoành tráng chăn dắt đám con gái non nớt.
Hầu Đình nói vẻ đầy tin tưởng. Kết quả là một cô bé khác lùi bước, không cá cược với cô.
- Quên đi, chẳng có gì làm chán quá, để tao ra chơi với hắn ta một chút.
Hầu Đình thực sự đi rửa mặt. Khi trở về, kiểu tóc lòe loẹt lúc trước cũng biến thành một mái tóc đuôi ngựa.
Dương Phàm đang cúi đầu uống rượu, nghĩ Hầu Phương Minh sẽ nói gì với mình thì Hầu Đình cười hì hì đi tới ngồi xuống, nói:
- Anh chàng đẹp trai, cùng nhau chơi chút nhé.
Dương Phàm vừa ngẩng đầu, thấy một khuôn mặt thiếu nữ thanh lịch, nhưng chiếc váy quả thật rất có sức tấn công. Không biết cô nghĩ thế nào, không ngờ còn cố ý cúi xuống, để cho người ta có thể thấy hết tiền vốn phía trước của mình.
Lúc này Hầu Đình thoạt nhìn chỉ khoảng mười bảy, mười tám, lại mặc một chiếc váy rất hở hang khiến Dương Phàm nhìn cảm thấy không được tự nhiên. Nếu trong này chỉ có hai người, Dương Phàm cũng không cảm thấy có gì. Tuy nhiên quan trọng là ở đây có nhiều người, ăn mặc như vậy rất có thể khiến mình bị nghi ngờ trêu hoa ghẹo nguyệt.
- Xin lỗi, tôi đang chờ bạn, không có thời gian chơi.
Dương Phàm đáp lại khá khách khí.
Hầu Đình liếc mặt thấy ánh mắt Dương Phàm chỉ đơn giản đảo qua một chút rồi ngả đầu ra phía sau, châm một điếu thuốc nhìn lên trần nhà. Hầu Đình nhìn lên theo bản năng, thấy trừ bóng đèn và trần nhà thì không hề phát hiện thấy gì cả.
- Không có việc gì, tôi cùng chờ với anh. Chúng ta uống rượu nói chuyện phiếm nha. Hoặc là đến bên kia đánh bi a. Nguồn: http://truyenfull.vn
Lần này Hầu Đình rất có hứng thú, nếu quyến rũ đàn ông thì càng khó khăn tự nhiên sẽ càng có cảm giác thành tựu. Vốn tự tin vào dung mạo của mình nên Hầu Đình thầm nhủ, chỉ cần ông đi theo tôi chơi, tôi mà không thiêu đốt được lửa lòng của ông thì coi như thất bại.
Dương Phàm ngồi thẳng người, nhìn Hầu Đình nói:
- Chúng ta rất quen biết sao? Cô là con gái, sao không có chút tự trọng nào vậy?
Hầu Đình bị Dương Phàm nói cho ngây ngốc. Trong khi cô vẫn còn ngơ ngẩn thì Dương Phàm đã đứng lên, cầm chai bia đi ra hành lang, thỉnh thoảng lại uống một ngụm.
Sau khi phục hồi tinh thần lại, Hầu Đình thở hổn hển, trở lại với đám bạn. Thấy có hai chàng trai thừa dịp mình đi ra ngoài, tiến tới câu kéo bạn mình, Hầu Đình liền giơ chân lên dẫm vào chân họ. Kết quả bị người bạn gái lúc trước cười hì hì tiếp tục đả kích:
- Thế nào? Thất bại rồi hả? Tao đã nói rồi, anh chàng này nhìn có vẻ thành thục ổn trọng, khẳng định là một người đàn ông thành công, hình thức lại rất đẹp trai, chỉ cần hắn ta khẽ ngoắc tay là có vô số cô gái sẵn sàng nhào tới.
Lúc này một người con trai kinh ngạc nói:
- Không thể nào, vừa rồi tôi thấy hắn ta đi một chiếc Mazda rất bình thường, ăn mặc cũng rất bình thường mà.
Hầu Đình đảo mắt, cũng không nổi giận, cười hỏi người kia:
- Ông quan sát cẩn thận chứ? Có điều này, tôi không so đo việc ông câu kéo bạn tôi nữa. Được rồi, ông có biện pháp nào biến người đàn ông thành thục ổn trọng kia thành cầm thú không?
Cậu con trai kia hơi khó xử nói:
- Biện pháp không phải không có, cho hắn ta chút thuốc thì không tới năm phút, thấy cái gì hắn ta cũng đều lao tới. Tuy nhiên chiêu này rất thiếu đạo đức, tôi chỉ biết thế nhưng chưa từng làm bao giờ.
Hầu Đình lập tức cười hì hì, ngoắc tay nói với cậu con trái đó:
- Ghé tai lại đây.
Sau khi nghe Hầu Đình thì thầm, vẻ mặt cậu con trai lập tức ngạc nhiên, nói:
- Hơi quá đáng đó! Nếu Phương Minh ca biết chuyện này, anh ấy sẽ đánh chết.
Hầu Đình lạnh lùng nói:
- Ông có làm không. Đừng để lần sau tôi cho cằm ông uống rượu.
Cậu con trai do dự một chút nói:
- Được rồi. Vừa lúc ở bàn bên kia có một cô bạn học trong cũng khá. Cô đưa năm nghìn đây, tôi gọi điện thoại lấy thuốc.
Dương Phàm đợi hơn mười phút cũng không thấy Hầu Phương Minh xuất hiện, trong lòng thầm căm tức, tự nhủ thằng nhãi này làm trò gì vậy? Nghĩ tới cô gái vừa rồi, tim Dương Phàm không khỏi đập nhanh hẳn lên: Hầu Phương Minh này không phải cố ý tới muộn, sau đó chụp cho mình chui vào tròng mỹ nhân kế đó chứ? Thật đúng là phải phòng ngừa chiêu thức này. Vừa nghĩ tới đây, Dương Phàm không kìm nổi quay lại nhìn vào trong, Hầu Đình đã chạy tới bàn khác, thì thầm to nhỏ với mấy người bên cạnh. Lúc này Dương Phàm mới yên tâm, trở lại vị trí tiếp tục đứng chờ. Đại khái hơn mười phút nữa trôi qua, Dương Phàm hơi không kiên nhẫn, vừa lúc một nhân viên phục vụ xuất hiện ở phía đối diện, Dương Phàm vẫy tay nói:
- Cho một chai bia.
Nhân viên cười nói:
- Ngài chờ chút.
Khoảng 3 phút sau nhân viên phục vụ mới quay về. Cô ta có chút bối rối nhìn Dương Phàm khá kỳ quái. Nhưng Dương Phàm cũng không để ý, còn tưởng nhân viên phục vụ sợ mình chờ lâu.
Cầm lấy chai bia uống hết nửa chai vào bụng, Dương Phàm bỏ chai rượu xuống thì nghe thấy bàn giữa quán vang lên tiếng hoan hô, chẳng qua bên đó rất nhanh trở nên yên tĩnh. Dương Phàm nhìn thoáng qua thì cảm thấy có chút không đúng. Nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra đám con nhà quan chức ở tỉnh thành chơi trò gì.
Bia hình như có mùi khang khác? Dương Phàm lấy lại chút tinh thần một lần nữa quay đầu lại nhìn Hầu Đình. Lúc đó Hầu Đình đang cười hì hì nhìn chằm chằm Dương Phàm, khi ánh mắt chạm vào nhau Hầu Đình vội vàng quay đầu lại đi như kẻ trộm bị bắt vậy.
Làm cái gì thế không biết? Dương Phàm thầm nghĩ như vậy, nhưng đột nhiên trong lòng hắn có cảm giác nóng bức, hắn bất an giãy dụa vài cái, đứng lên định ra ngoài hít thở không khí mát mẻ. Lúc này Hầu Đình cười hì hì đi tới, nằm trên sô pha phía sau Dương Phàm, còn cố ý kéo chiếc áo đã rất trễ cổ xuống. Một mảng da thịt trắng nõn càng lộ ra nhiều hơn, lộ ra bầu vú không bằng nắm tay người đàn ông.
- Anh chàng đẹp trai, anh bây giờ có phải cảm giác rất nóng không? Có phải rất muốn tìm một người phụ nữ nào không? Có cần em giúp không?
Hầu Đình cười hì hì hỏi, Dương Phàm cũng quả thật như lời Hầu Đình nói, cảm thấy trước mặt như mê đi. Hầu Đình trước mặt trong nháy mắt không ngừng thay đổi, có lúc là Chúc Vũ Hàm, có lúc là Trương Tư Tề, có lúc lại là người phụ nữ khác.
Trong nháy mắt Dương Phàm biến sắc, khi lấy lại chút tỉnh táo liền cắn mạnh răng vào lưỡi. Cơn đau làm Dương Phàm tỉnh lại, vung tay tát vào mặt Hầu Đình một cái, lạnh lùng nói:
- Muốn chết.
Mấy người đàn ông trong Sa Long lập tức đứng dậy. Hầu Đình bị tát không dám tin ôm mặt mà nói:
- Anh dám đánh tôi?
Dương Phàm cười lạnh nói:
- Đánh cô là coi trọng cô rồi đó. Cút.
Vừa nói Dương Phàm cảm thấy bụng dưới như có cơn lửa nóng thiêu đốt, không khỏi thầm kêu khổ một tiếng, vội vàng đi ra ngoài. Hầu Đình bị ánh mắt lạnh như băng tận xương tủy và sự tỉnh táo của Dương Phàm làm cho ngẩn ra một chút đứng đó không nói thành lời. Mấy người đàn ông đứng lên cũng bị đồng bọn lặng lẽ kéo xuống. Ở nơi này mà dám vung tay tát Hầu Đình, có thể là người lương thiện sao? Bọn họ không biết Dương Phàm không nhận ra Hầu Đình là ai. Nếu thật sự biết Hầu Đình là em gái Hầu Phương Minh, Dương Phàm không chỉ tát một cái, ít nhất phải hai cái.
Đi đến cửa thì vừa vặn Hầu Phương Minh đang vội vàng chạy vào. Trong lòng Dương Phàm cho rằng Hầu Phương Minh làm trò quỷ, vì thế lạnh lùng nhìn Dương Phàm một cái rồi nói:
- Anh giỏi đó, dám chơi tôi.
Vừa nói Dương Phàm đã lao ra ngoài. Hầu Phương Minh không hiểu sao cả quay đầu ra ngoài kêu:
- Này, nói rõ ràng coi, tôi không phải cố ý đến chậm mà.
Nhưng lúc này Hầu Đình lại lao tới, chỉ vào sau lưng Dương Phàm mà hét:
- Anh hai, thằng đó vừa tát em.
Hầu Phương Minh càng thêm kinh hãi, thầm nói Dương Phàm không phải người lỗ mãng mà. Hầu Phương Minh cẩn thận hỏi một chút, Hầu Đình liền nũng nịu nói chuyện vừa nãy ra. Nghe thấy Hầu Đình không ngờ cho Dương Phàm uống xuân dược, mặt Hầu Phương Minh lập tức sa sầm lại.
"Bốp" lại một cái tát rất mạnh làm cho Hầu Đình lảo đảo.
Sau đó Hầu Phương Minh còn không buông tha mà xông tới, kéo đầu Hầu Đình ấn xuống ghế trước mặt, vừa kéo vừa mắng:
- Mày là con chó chết mất dạy. Hôm nay tao thay bố mẹ dạy mày.
Đè Hầu Đình xuống ghế, vung tay tát mười mấy cái vào mông Hầu Đình, Hầu Phương Minh thấy Hầu Đình không khóc một tiếng, tức giận đến độ cả người run lên mà thả Hầu Đình ra. Hầu Phương Minh rút thuốc ra hít sâu một hơi, Hầu Đình từ từ đứng lên, lạnh lùng nhìn Hầu Phương Minh mà nói:
- Anh không nói rõ vì sao đánh tôi, tôi liều mạng với anh.
Hầu Phương Minh ngửa mặt thở dài một tiếng, cúi đầu nhìn Hầu Đình:
- Mày gây họa rồi đó? Mày có biết người ta là ai không mà dám hạ thuốc người ta? Mày đang hủy Hầu gia đó. Em gái của tôi ơi.
Hầu Phương Minh vừa nói thiếu chút nữa khóc thành tiếng. Trần gia sau lưng Dương Phàm đáng sợ đến mức nào, Hầu Phương Minh biết một chút. Hầu Đình đắc tội như vậy có thể sẽ thành kẻ thù không đội trời chung, hậu quả đúng là không thể tưởng tượng nổi. Lúc này vẻ mặt mọi người đang vây xem đều đổi, mấy người vừa đứng lên thầm may mắn vì lúc nãy không ra mặt.
Hầu Phương Minh suy nghĩ một chút rồi túm lấy Hầu Đình mà nói:
- Mau về nhà với tao. Mày giải thích với bố đi.
Hầu Đình bị Hầu Phương Minh kéo lên xe. Thấy Hầu Phương Minh nói nặng như vậy, Hầu Đình bị kéo đến độ lảo đảo đảo lao vào trong xe. Hầu Phương Minh lao vút xe về nhà, Hầu Phương Minh đẩy Hầu Đình vào trong nhà rồi đóng cửa bịch một tiếng.
Lúc này trong phòng khách có Tôn Vân Phương vợ của Hầu Tiếu Thiên đang ngồi xem Tv. Thấy hai anh em cùng nhau về, Tôn Vân Phương kinh ngạc đứng lên. Tiếng đóng cửa rất lớn làm Hầu Tiếu Thiên ở trong phòng chưa ngủ đi ra. Hầu Tiếu Thiên có chút khó chịu nói:
- Làm cái gì thế hả?
Hầu Đình lao vào lòng mẹ Tôn Vân Phương mà khóc lớn. Tôn Vân Phương thấy rõ dấu tay trên mặt Tôn Vân Phương, mặt lập tứ thay đổi, ôm lấy con gái rồi nhìn chằm chằm hai cha con Hầu Tiếu Thiên không nói gì.
Hầu Phương Minh không thèm nhìn bọn họ, trực tiếp đi tới trước mặt Hầu Tiếu Thiên, thở hổn hển nói chuyện đó ra.
Hầu Tiếu Thiên nghe xong mặt cũng thay đổi, tờ công văn cầm trong tay cũng rơi bịch xuống đất. Hầu Tiếu Thiên không buồn nhặt lên, ngồi xuống sô pha trầm ngâm một chút rồi thở dài một tiếng nói:
- Anh sao không trực tiếp đánh gãy chân con ranh này đi? Miễn nó ra ngoài gây chuyện nữa.
Trong giọng Hầu Tiếu Thiên đầy vẻ bất đắc dĩ, tay kẹp chặt điếu thuốc.
Lần này hai mẹ con Hầu Đình không dám lên tiếng, mặt tái nhợt nhìn Hầu Tiếu Thiên.
Hầu Phương Minh đi tới nhỏ giọng nói:
- Bố, bố đừng gấp mà. Ngày mai con nhất định liên hệ với Dương Phàm, giải thích với cậu ta một chút.
Hầu Tiếu Thiên lắc đầu cười khổ nói:
- Hy vọng giải thích có tác dụng. Nếu không chuyện này dù lão Trần có ra mặt nói chuyện, nếu Dương Phàm một lòng nhận định đây là anh hại nó, có lẽ cũng không có hôm qua gì. Vấn đề quan trọng là làm tốt công tác với Dương Phàm, việc này cần bố ra mặt. Tiếng nói của con không đủ đâu, con liên lạc với Trần Xương Khoa đi. Giải thích với cậu ta một chút, mai bố tự mình gọi cho Dương Phàm.
Tôn Vân Phương thấy Hầu Tiếu Thiên đã lấy lại bình tĩnh, tưởng rằng chuyện không lớn. Vì thế Tôn Vân Phương đi tới nhỏ giọng nói với Hầu Tiếu Thiên:
- Vấn đề không nghiêm trọng như vậy chứ, trẻ con chơi thôi mà.
Bốp. Hầu Tiếu Thiên tức giận vung tay tát mạnh vào mặt Tôn Vân Phương. Tôn Vân Phương bị đánh choáng váng chỉ vào Hầu Tiếu Thiên, lắp bắp nói:
- Anh tát em ?
Hầu Tiếu Thiên lạnh như băng nói:
- Từ khi kết hôn đến bây giờ, tôi chưa bao giờ đụng một ngón tay vào cô và con gái. Hôm nay Hầu Đình họa lớn, cô chẳng những không mắng nó mà còn nói giúp. Tôi đánh cô là còn nhẹ đó.
Vợ chồng hơn 20 năm, Tôn Vân Phương rất rõ ràng Hầu Tiếu Thiên là như thế nào. Người đàn ông này bình thường luôn cười cười, nhưng gặp chuyện gì cũng rất tỉnh táo, không mấy khi thất thố. Nhưng hôm nay đã thất thố hai lần. Lần đầu tiên là làm công văn rơi xuống đất, lần thứ hai là vung tay ra tát. Có thể là Cung tiến thủ, bản tính Hầu Tiếu Thiên không thiếu sự tàn nhẫn. Một khi cơn tàn nhẫn dâng lên sẽ nghiêm trọng như thế nào, Tôn Vân Phương sao lại không biết.
Tôn Vân Phương trong nháy mắt lạnh từ đầu đến chân, cúi đầu không nói một câu ôm lấy con gái, rồi hai mẹ con nhỏ giọng nghẹn ngào, không dám nói một câu nào nữa. Người phụ nữ bình thường náo loạn với người đàn ông không phải đều là khóc, làm ầm ĩ sao. Tôn Vân Phương sau khi dùng đến mà không có tác dụng, hơn nữa còn bị tát. Bây giờ tốt hơn hết là ôm con gái mà khóc, như vậy sẽ có hiệu quả hơn. Mấy lần Hầu Đình định nói nhưng đều bị Tôn Vân Phương dùng tay bịt miệng, nhỏ giọng nói vào tai con gái:
- Ngậm mồm.
Hầu Tiếu Thiên thấy cảnh này quả nhiên là cảm thấy đau đầu, trong lòng dấy lên một chút căm tức, đứng lên chắp tay sau lưng đi lại trong phòng rồi nói:
- Phương Minh, con nghĩ xem nên giải thích với Trần Xương Khoa như thế nào. Bố cõng phải suy nghĩ cẩn thận.
Vừa nói Hầu Tiếu Thiên đi vào trong phòng. Hầu Phương Minh bình thường rất yêu thương Hầu Đình nên biết lúc này nói nhiều cũng vô ích. Hầu Phương Minh đi đến trước mặt Hầu Đình, nhỏ giọng nói:
- Còn không mau đi rót trà mang vào cho bố, nếu không lần này mày thảm rồi.
Hầu Tiếu Thiên đương nhiên sẽ không đánh con gái nhưng sẽ tìm người canh chừng Hầu Đình, hạn chế một chút cũng không có gì khó khăn cả. Điều này làm Hầu Đình khó chịu hơn cả bị giết. Tôn Vân Phương nghe thấy Hầu Phương Minh nói như vậy, vội vàng đẩy Hầu Đình ra rồi nói:
- Mau đi đi.
Chờ Hầu Đình rời đi, Tôn Vân Phương mới nhỏ giọng nói với Hầu Phương Minh:
- Phương Minh, rốt cuộc nghiêm trọng như thế nào?
Hầu Phương Minh mệt mỏi nhắm mắt lại, cười khổ một tiếng rồi nhỏ giọng nói:
- Dì, dì phải chuẩn bị tâm lý chịu đựng cơn tức giận của một ủy viên Bộ chính trị. Ngồi xuống nói đi, con biết bao nhiêu sẽ nói với dì từng đó.
Hầu Phương Minh cũng không nói gì, chỉ điểm qua một chút thân phận của Trần gia và Trương gia. Tôn Vân Phương lúc này đang run lên, nếu không kịp thời dùng tay che miệng lại thì Tôn Vân Phương đã kêu lên thất thanh.
Thu Vũ Yến không ngờ Tần Hinh cũng ở trong biệt thự. Đỗ xe thì thấy tầng 2 sáng đèn, trong lòng Thu Vũ Yến lại cảm thấy kích động. Tần Hinh như thiên thần đang khoanh tay đứng ở ban công mỉm cười với Thu Vũ Yến. Tâm trạng Thu Vũ Yến lập tức rơi xuống đáy vực.
Đỗ xe rồi đi lên, Thu Vũ Yến vốn định trực tiếp vào phòng khách. Nhưng khi đi đến phòng ngủ chính ở trên lầu thì Tần Hinh đã thoải mái nằm trên giường cười hì hì nhìn Thu Vũ Yến.
- Anh ấy đâu?
Nhìn quần áo của người đàn ông phơi ngoài ban công, Thu Vũ Yến cũng đoán được một chút.
- Ra ngoài làm chút chuyện, ngồi xuống nói chuyện một lát đi.
Tần Hinh đưa ra lời mời, Thu Vũ Yến không một tiếng động gật đầu ngồi xuống. Tần Hinh cười cười đứng lên nói:
- Uống gì chứ?
- Bia đi.
Thu Vũ Yến thuận miệng nói.
Tần Hinh hé miệng cười một tiếng rồi nói:
- Uống rượu vang được chứ?
Lúc này Tần Hinh nhìn Thu Vũ Yến thấy khá giống như mình lúc đầu. Dương Phàm luôn tự cách xa một chút, làm cho trái tim người ta luôn nâng lên.
Thu Vũ Yến khẽ gật đầu, Tần Hinh rất nhanh cầm một chai rượu và hai cái chén tới.
Uống một chén rượu vang, Thu Vũ Yến nhìn Tần Hinh, rất khó hiểu mà nói:
- Tôi thật sự không thể nghĩ ra, cô không ngờ lại là người của anh ấy. Cô là một ngôi sao nổi tiếng như vậy, cô muốn tìm một người đàn ông xuất sắc cũng đâu có gì khó chứ?
Tần Hinh cười hì hì lắc đầu, không trả lời mà hỏi một câu:
- Trên thương trường có tranh đấu nhiều lắm không?
Thu Vũ Yến không hiểu rõ nên thành thật gật đầu nói:
- Đương nhiên là rất ác liệt, rất đen tối. Hơn nữa tập đoàn Thiên Mỹ là một công ty đã lên thị trường chứng khoán, lúc nào cũng có thể phải đối mặt với các thủ đoạn từ nhiều mặt. Có những lúc đấu với các công ty, tập đoàn có thực lực tương đương. Thành công, dưới chân luôn luôn có một đôi vai vững chắc.
Tần Hinh cười cười gật đầu nói:
- Làng giải trí cũng rất đen tối. Điện ảnh nhìn bề ngoài thì như vậy, trên thực tế trong mắt rất nhiều người cũng chỉ là trò chơi mà thôi? Hôm nay có thể lăng xê cô, ngày mai rất có thể giẫm cô dưới chân. Không có Dương Phàm, tôi không là gì hết. Không có Dương Phàm, tôi không biết mình phải lên giường với bao nhiêu thằng đàn ông xấu xa mới có thể đứng ở vị trí ngày hôm nay. Trên thế giới này nếu không nỗ lực thì không thể nào đạt được điều mình mong muốn. Dù là trúng xổ số cũng phải bỏ tiền vốn ra đánh cuộc mà. Lại nói tiếp tôi thấy mình vẫn khá may mắn. Rất nhiều người phụ nữ như tôi đã phải trải qua những ngày tháng mà cô không thể tưởng tượng được. Nổi tiếng còn đỡ, nhưng những cô gái không nổi tiếng lại muốn nổi tiếng, hắc hắc.
Tần Hinh nói xong không khỏi lộ ra chút buồn bã, giơ chén rượu lên nhấp một ngụm rồi nói:
- Người đó rất tốt, rất phụ trách, quan trọng một chút là người đó coi tôi là người.
Thu Vũ Yến nhìn Tần Hinh, trong đầu xoay chuyển thật nhanh, cười hì hì ôm vai Tần Hinh, đỏ mặt nhỏ giọng nói:
- Cô làm chuyện đó với anh ấy thật sự hưng phấn như vậy sao? Kêu rất lớn tiếng, tôi đóng cửa dùng chăn trùm đầu cũng có thể nghe thấy.
Tần Hinh bị hỏi thế không khỏi kinh ngạc, lập tức đánh giá Thu Vũ Yến từ trên xuống dưới, đột nhiên xấu xa cười rộ lên hỏi:
- Cô vẫn còn trinh sao? Không phải chứ?
Thu Vũ Yến trong nháy mắt hận không thể đào một lỗ dưới đất mà chui vào, đẩy mạnh Tần Hinh ra mà nói:
- Đàn ông có gì là tốt chứ, tôi không thèm.
Câu nói này đúng là không thật lòng chút nào. Tần Hinh gặp qua rất nhiều trường hợp, nhìn một cái là biết Thu Vũ Yến nghĩ một đằng nói một nẻo. Tần Hinh không khỏi cười càng vui vẻ hơn. Ngồi xuống ôm Thu Vũ Yến chậc chậc nói:
- Em gái này, cô rất xinh đẹp, bao nhiêu người đàn ông tối ngủ cũng mơ thấy cô.
Tần Hinh nói như vậy, Thu Vũ Yến lại có cảm giác thất bại, cúi đầu ủ rũ nói:
- Xinh đẹp thì sao chứ? Bên cạnh anh ấy có người phụ nữ nào không đẹp?
Tần Hinh là một trong những người phụ nữ của Dương Phàm, cũng là một loại uy hiếp đến Thu Vũ Yến. Nếu không sao có thể chấp nhận cùng Tùng Lệ Lệ .... chứ?
Nhẹ nhàng thò đầu sát vào tai Thu Vũ Yến, Tần Hinh nhỏ giọng nói:
- Hay là tối khi anh ấy ngủ say, tôi với cô đổi chỗ?
- Muốn chết đây, tôi không thèm nói với cô nữa.
Thu Vũ Yến sao có thể là đối thủ của Tần Hinh, mông như có lửa nhảy dựng lên, cầm đồ đạc chạy ra phòng khách, đóng cửa lại dựa lưng vào tường, hai tay đặt lên ngực thở hổn hển. Không thể không nói đề nghị của Tần Hinh đã làm Thu Vũ Yến động tâm. Vừa động tâm thì trong đầu lại xuất hiện vẻ mặt hơi cười cười của Dương Phàm. Trong lòng lại nóng lên, trong đầu xuất hiện cảnh khách sạn năm đó. Khi ấy mình cởi hết quần áo rồi đặt tay người đàn ông lên ngực mình, cảm giác đó, cảm giác bàn tay nóng bỏng đó đặt lên vú mình, đúng là không thể nghĩ nhiều. Vừa suy nghĩ là giữa hai chân lại ngứa ngáy.
Thu Vũ Yến hét to một tiếng
"A" rồi lao vào trong wc.
Bật vòi hoa sen lên cho nước dội thẳng vào đầu, Thu Vũ Yến cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Thu Vũ Yến mặc chiếc váy ngủ đi ra. Trong phòng khách đang chiếu phim truyền hình. Tần Hinh mặc váy ngủ đang buồn chán cầm chén rượu xem Tv.
Thu Vũ Yến vừa định đi tới thì dưới lầu vang lên tiếng còi. Dưới mông Tần Hinh như có lò xo mà nhảy dựng lên, vội vàng lao tới cửa sổ phía trước cúi đầu nhìn xuống rồi ấn nút mở cửa.
Dương Phàm đã không thể chịu đựng được nữa. Có trời mới biết cô ả Hầu Đình cho mình uống thuốc gì mà mạnh như vậy. Khi cửa mở ra, Dương Phàm không kịp đóng cửa xe đã lao lên lầu, vừa đi vừa cởi quần áo trên người, khi lên đến lầu thì nửa thân trên đã cởi hết.
- Anh bị người hạ thuốc.
Dương Phàm dùng chút lý trí cuối cùng nói câu này. Sau đó Dương Phàm đã ôm lấy Tần Hinh đang đứng trên cầu thang nghênh đón, một tay ấn Tần Hinh vào tường. Thu Vũ Yến đứng ở cửa phòng khách trợn mắt há mồm, nhìn Dương Phàm vén váy ngắn của Tần Hinh lên, rất bạo lực xé quần lót, sau đó quần cũng không cởi hết mà chỉ được kéo xuống, bảo bối người đàn ông lộ ra rồi tiến vào trong cơ thể Tần Hinh.
Cơn mưa to gió lớn bắt đầu tiến đến, Thu Vũ Yến muốn chạy nhưng không có sức lực. Nhưng thật ra Tần Hinh nghe thấy câu nói kia của Dương Phàm, vẻ mặt hơi đổi, lúc này còn không quên vội vàng hét với Thu Vũ Yến:
- Cô xuống lái xe vào rồi đóng cửa lại.
Thuốc lợi hại như thế nào, trong lòng Tần Hinh hiểu rất rõ. Rất nhiều cô gái mới vào làng giải trí cũng bị trúng cái này. Nhưng thật không ngờ Dương Phàm lại bị người hạ thuốc. Không có khởi động trước lại bị thứ thật lớn và cứng như thép của Dương Phàm tiến vào, đây đâu phải chuyện thoải mái gì. Tần Hinh đau đến độ nhíu mày lại, nhưng bây giờ chỉ có thể cắn răng thừa nhận.
Thu Vũ Yến hoảng hốt và bối rối xuống lầu, nghe thấy và nhìn thấy nam nữ làm chuyện đó hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau. Thị giác đánh vào quá bạo lực, cái này không khác gì bị cưỡng hiếp về mặt tinh thần.
Lái xe vào và đóng cửa lại, chuyện này Thu Vũ Yến làm mất gần 30 phút. Tần Hinh trên lầu kêu càng lúc càng to, điều này làm cho Thu Vũ Yến thật không dám lên lầu. Thu Vũ Yến quyết định ngồi trong phòng khách dưới lầu đưa tay lên bịt tai chống cự.
Nhưng âm thanh này vẫn không ngừng chui vào trong tai, Thu Vũ Yến cũng không biết trải qua bao lâu liền không nghe thấy tiếng kêu của Tần Hinh nữa. Thu Vũ Yến lúc này mới dám đi lên lầu. Thu Vũ Yến muốn nhìn xem một chút.
Lên đến lầu hai Thu Vũ Yến lại ngẩn ra. Tần Hinh như bùn nằm trên sàn nhà. Hai mắt Dương Phàm đỏ bừng vẫn không có ý dừng lại, đang điên cuồng lao tới.
- Vũ Yến, giúp tôi ... tôi ... không được.
Tần Hinh rốt cuộc đã thấy cứu tinh. Bình thường một chọi một còn có thể miễn cưỡng chống lại. Hôm nay lại khác hẳn rồi, bên dưới đã đau như bị lửa đốt, không ngừng bị đánh sâu vào trong thời gian dài, xương bắt đầu đau nhức, cơ thịt cũng đau nhức.
- Không được, không được, tôi không được.
Thu Vũ Yến hoảng hốt xua tay. Nhưng thấy Tần Hinh không còn sức nói chuyện nữa, Thu Vũ Yến thấy thế nên không đành lòng, khẽ mím môi đi tới.
Tận mắt nhìn thấy và nghe thấy, Thu Vũ Yến đã sớm ướt hết rồi. Tần Hinh đã hết sức nhìn thấy chiếc quần lót ẩm ướt rơi xuống sàn nhà vậy mà còn có sức mà cười cười một tiếng, lập tức lại bị đẩy mạnh vào chỗ kín đến mức trắng mắt.
Cả đời Thu Vũ Yến không thể quên chuyện diễn ra trong ngày hôm nay. Mặc dù trong lòng đã chuẩn bị từ lâu, nhưng Dương Phàm rất thô bạo. Dương Phàm còn một chút lý trí biết Thu Vũ Yến đang đứng bên cạnh run run, cho nên không hề do dự kéo Thu Vũ Yến vào lòng, lúc này Dương Phàm không còn để ý được gì khác nữa.
Quá trình từ cơn đau xé lòng đến sung sướng không quá dài, trước sau chẳng qua chỉ hơn 10 phút mà thôi. Thu Vũ Yến đã được nhấm nháp cảm giác làm một người phụ nữ. Chẳng qua quá trình này quá ngạc nhiên, khác xa rất nhiều so với tưởng tượng của Thu Vũ Yến.
Một lượt khoái cảm nữa lại tới, Thu Vũ Yến từ trong mắt người đàn ông kia thấy còn sót một tia ý thức, còn có một tia áy náy. Thu Vũ Yến còn sức nên không khỏi cười cười một tiếng mà nói:
- Em tự nguyện mà.
Ánh nắng tiến vào trong phòng ngủ, Tần Hinh và Thu Vũ Yến gần như cùng mở mắt nhìn nhau cười. Bên ngoài sáng rực, bây giờ đã là giữa trưa. Trong đầu hai người không tự chủ nhớ đến cả quá trình hôm qua. Hai người phụ nữ mệt mỏi mang Dương Phàm vào trong giường, sau đó không có sức đi vệ sinh cá nhân, ba người nằm trên giường ngủ thiếp đi.
Thu Vũ Yến nhứ kỹ điện thoại di động trong túi quần của Dương Phàm không ngừng vang lên. Nàng cố nhịn cơn đau đứng dậy đi ra phòng khách, thuận tay tìm được điện thoại di động, nhưng điện thoại di động đã hết pin mà tắt máy. Thu Vũ Yến cười khổ một tiếng đi về. Tần Hinh đang định vào wc liền quay đầu lại cười nói:
- Để anh ấy ngủ đi, cô không đi vệ sinh chút à?
Thu Vũ Yến biết tầm quan trọng của chiếc máy điện thoại di động này, gật đầu nói:
- Tôi có đi, cô lấy sạc điện thoại lại đây rồi hãy vào.
Dương Phàm bị mùi thơm thức ăn đánh thức. Hắn tiêu tốn quá nhiều sức lực nên tự nhiên cảm thấy đói. Dương Phàm mò vào wc rửa mặt rồi thuận tiện tắm rửa chút. Dương Phàm cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo. Những chuyện tối qua xảy ra sau khi hắn về nhà, Dương Phàm không nhớ nhiều lắm. Nhưng chuyện cần nhớ kỹ thì Dương Phàm vẫn nhớ.
Điện thoại di động trên bàn đã được sạc đầy pin, Dương Phàm cầm lên cười khổ một tiếng bật máy, kết quả có hơn 100 cuộc gọi nhỡ. Tất cả đều là Trần Xương Khoa, Hầu Phương Minh và Hầu Tiếu Thiên gọi tới. Dương Phàm gọi lại cho số điện thoại của Trần Xương Khoa.
- Tôi không sao.
Dương Phàm bình tĩnh nói với Trần Xương Khoa. Lúc này Thu Vũ Yến ở ngoài cửa mỉm cười xuất hiện, Dương Phàm thấy vẻ mặt mệt mỏi của nàng, không khỏi cảm thấy chua xót, vẫy vẫy tay với Thu Vũ Yến.
Trần Xương Khoa ở đầu bên kia điện thoại thở dài một tiếng, giọng nói cũng lập tức trở nên lạnh lẽo, lạnh nhạt nói:
- Anh không nói với trưởng bối chuyện này. Chú cảm thấy cần thì chú tự mình nói. Chẳng qua có một điểm chú cứ yên tâm, chuyện này bọn họ có câu trả lời thuyết phục thì chú muốn làm như thế nào thì cứ yên tâm mà làm. Các trưởng bối nhất định sẽ giúp chú.
Dương Phàm đã tỉnh táo lại liền cười cười một tiếng, ôm lấy Thu Vũ Yến ngồi xuống cạnh mình, cười nói với Trần Xương Khoa:
- Trong lòng tôi đều biết, đầu tiên biết rõ chân tướng rồi nói.
Trần Xương Khoa cuối cùng cũng đã hoàn toàn yên tâm, cười nói:
- Hầu Phương Minh hỏi anh địa chỉ, nhưng anh không nói cho hắn.
Dương Phàm dập máy không vội vàng quan tâm đến phía Hầu gia, mà tay hơi dùng sức một chút, ôm Thu Vũ Yến sát vào mình, nhỏ giọng nói:
- Xin lỗi, không làm em đau chứ?
Một câu ân cần thăm hỏi làm cho người phụ nữ mạnh mẽ trong chốn quan trường trở nên rất dịu dàng, dựa đầu vào trong lòng Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Không sao, vừa nãy em mới bôi chút thuốc, hai ngày là tốt thôi.
Tần Hinh đeo tạp dề đứng ở cửa, một tay chống cằm ra vẻ mệt mỏi mà nói:
- Hai anh chị, đi xuống ăn đi, em còn muốn ngủ nữa đây. Mệt chết em, bây giờ em đi vẫn còn đau như bị dao cắt.
Dương Phàm mỉm cười nói với Tần Hinh:
- Anh còn tưởng em giống trước đây, anh vẫn muốn.
- Đáng ghét, sớm biết thế cho anh nghẹn chết đi.
Tần Hinh có thể cảm nhận được sau chuyện này đã làm cho quan hệ với Dương Phàm trở nên thân thiết hơn. Trong lòng không khỏi cảm thấy ngọt ngòa rồi cười mắng một câu, Tần Hinh đi tới ngồi ở bên kia mà nói:
- Thân thiết một chút thôi nhé, đi ăn thôi.
Những lời này của Tần Hinh là nhằm vào Thu Vũ Yến. Thu Vũ Yến lười biếng nhìn Tần Hinh một cái:
- Yên tâm, tôi không biết gì mấy về chuyện này, tôi cũng lo lắng sau này thiếu sẽ ...
Hầu Phương Minh đang rất lo lắng nên không buồn ăn cơm trưa. Một lần nữa gọi điện cho Dương Phàm, cuối cùng cũng có người nghe điện.
- Ở Sa Long tối qua, một tiếng sau tôi đến đó nói chuyện.
Dương Phàm nói xong liền dập máy. Hầu Phương Minh coi như có tin tức chính xác, cả người cũng thả lỏng hơn, ngã vào sô pha.
Dương Phàm ăn cơm trưa xong liền ra khỏi biệt thự đi đến Sa Long. Hầu Phương Minh và Hầu Đình đã chờ ở ngoài cửa. Vẻ mặt hai anh em Hầu Phương Minh có chút mất tự nhiên. Hầu Đình vốn định không đi, chẳng qua đây là ý của Hầu Tiếu Thiên nên tới hay không không phải do Hầu Đình. Hầu Phương Minh dù ép cũng phải ép Hầu Đình đến đây. Chuyện này xảy ra là do Hầu Đình. Chỉ cần Dương Phàm không nghi ngờ Hầu Phương Minh cố ý để Hầu Đình làm như vậy, mục đích là túm lấy nhược điểm của Dương Phàm. Như vậy các vấn đề khác sẽ tự nhiên được giải trừ.
- Cảm ơn Bí thư Dương có thể đến đây gặp mặt, đây là em gái tôi - Hầu Đình.
Hầu Phương Minh cười cười chỉ Hầu Đình đứng phía sau. Dương Phàm nghe xong cũng thả lỏng một chút. Thầm nói thì ra là con gái của Hầu Tiếu Thiên. Con bé này đùa đúng là đủ điên, gan to hơn trời.
Dương Phàm không thèm nhìn Hầu Phương Minh đang giơ tay ra, gật đầu ừ một tiếng rồi nói:
- Đi vào rồi nói, mọi người đều là người có mặt mũi.
Thái độ này của Dương Phàm nói rõ nếu đối phương không giải thích cụ thể, không bỏ qua.
Sau khi tìm chỗ ngồi xuống, Hầu Đình không dám ngồi mà đầu tiên là cúi đầu nhỏ giọng nói với Dương Phàm:
- Dương đại ca, anh đại nhân rộng lượng đừng so đo với em. Anh hai em nói anh là người luôn nói đạo lý, anh sẽ không làm khó em. Chuyện ngày hôm qua ...
Dương Phàm nghe xong không khỏi nhíu mày lại nhìn lướt qua Hầu Phương Minh, thầm nói vừa lên đã cho mình đội mũ cao sao? Hầu Phương Minh vội vàng cười cười, xấu hổ gật đầu tỏ vẻ đồng ý lời nói của em giá. Thực ra Hầu Phương Minh căn bản không dạy em gái như vậy. Chuyện này rất đơn giản, Hầu Phương Minh chính là làm cho Hầu Đình trực tiếp nói ra mọi chuyện, ý là tự phê bình một chút, sau đó mong được tha thứ. Bây giờ Hầu Đình tự cho là thông minh nên kết quả bị Dương Phàm nhìn thấu.
- Cô chờ chút, cô nói tôi là người biết đạo lý sao?
Dương Phàm bình tĩnh hỏi một câu. Hầu Đình gật đầu thật mạnh, trong mắt lộ ra một tia hoảng hốt. Dương Phàm sa sầm mặt lại, thầm nói cô bây giờ còn định dùng cách với tôi sao? Nghĩ tôi là gì thế hả?
- Cô nói tôi là người biết đạo lý, được như vậy bây giờ tôi hỏi cô một vấn đề, chỉ cần cô trả lời được, tôi coi như chuyện tối hôm qua không xảy ra.
Dương Phàm nói chuyện rất bình tĩnh, nhưng vẫn lộ ra vẻ lạnh như băng, một cỗ sát khí như ẩn như hiện
Hầu Đình vừa nãy bối rối chỉ là giả vờ, đây là mong Dương Phàm đồng tình, chiêu này rất có hiệu quả trước mặt Hầu Phương Minh và vợ chồng Hầu Tiếu Thiên. Nhưng ở trước mặt Dương Phàm – một người ngoài thì chẳng khác nào lãng phí. Dương Phàm vừa hỏi một câu như vậy, Hầu Đình thật sự lo lắng, vội vàng quay đầu lại nhìn Hầu Phương Minh.
Dương Phàm cũng không cần biết 2 anh em này có đáp ứng hay không, bình tĩnh nói tiếp:
- Vấn đề của tôi rất đơn giản. Cô nói tôi là người biết đạo lý. Vậy tôi hỏi cô 2 chữ
"đạo lý" xuất phát từ đâu, có nghĩa gì? Cái gì là đạo? Cái gì là lý?
Đừng nhìn bình thường mọi người luôn nói
"đạo lý" ở trên miệng, nhưng có mấy người biết được ý nghĩa chính thức của từ này? Loại người như Hầu Đình sao có thể biết được nghĩa của từ này chứ?
Sau khi Dương Phàm hỏi xong, Hầu Phương Minh cũng ngẩn ra một chút, thầm nói đó là vấn đề gì chứ? Vốn tưởng rằng Dương Phàm sẽ dùng chuyện luận chuyện, không ngờ lại hỏi 1 vấn đề như vậy.
- Bí thư Dương, vấn đề này quá thâm ảo, hay là để Hầu Đình trực tiếp nói ra chuyện tối qua đi.
Hầu Phương Minh vội vàng hòa giải. Hầu Đình nghe xong nhìn Dương Phàm, gật đầu thật mạnh mà nói:
- Dương đại ca, em biết sai rồi. Tối hôm qua anh hai cũng đã đánh và mắng em, chính là ở đây.
Các cô bé như Hầu Đình mặc dù chơi đùa điên cuồng nhưng về tâm kế thì kém Dương Phàm quá nhiều. Chỉ trong lời nói đã lộ ra hết. Trên cơ bản Dương Phàm đã xác định chuyện tối qua hoàn toàn là do ý cá nhân bốc đồng của Hầu Đình, chuyện này không có quan hệ gì với Hầu Phương Minh. Tuy nói là như vậy nhưng Dương Phàm cũng không định cứ thế mà bỏ qua. Chuyện đã làm phải có người phụ trách. Hầu Đình không phụ trách được thì sẽ do bố mẹ, anh trai đứng ra mà bồi thường.
Dương Phàm đang tính toán xem đưa ra cái giá gì. Thấy Hầu Đình không nói được gì, điều này làm cho Hầu Phương Minh có chút khẩn trương uống ngụm nước cho thấm giọng rồi nói:
- Bố tôi muốn gặp Bí thư Dương, ông ấy ...
Dương Phàm khoát tay nói:
- Được, anh bố trí đi. Thực ra tôi cũng chẳng có gì mà nói với 2 anh em nhà anh.
Lời này đúng là có chút hạ thấp người, chẳng qua Hầu Phương Minh dù muốn tức hộc máu mồm cũng chỉ có thể nhịn vào trong lòng mà thôi.
- Được, anh ngồi đây 1 chút, tôi ra ngoài gọi điện.
Hầu Phương Minh cười cười đứng lên bước ra ngoài. Hầu Đình đứng ở bên cạnh định đi theo nhưng lại không dám động. Hầu Đình muốn nói chuyện nhưng thấy Dương Phàm bình tĩnh như vậy nên không biết nên nói như thế nào. Thấy Dương Phàm đưa tay lấy bật lửa, Hầu Đình vội vàng đoạt lấy châm lửa giúp.
Thản nhiên chấp nhận Hầu Đình phục vụ, Dương Phàm hít sâu một hơi vẫn không nói gì. Hầu Đình cảm thấy Dương Phàm ngồi ở đó giống như một ngọn núi ở trước mặt, áp lực như thế này quá mãnh liệt. Không chịu được áp lực này, Hầu Đình ưỡn ẽo người, mắt đảo đảo rồi nhỏ giọng nói:
- Dương đại ca, 2 chữ đạo lý giải thích như thế nào?
Dương Phàm liếc mắt nhìn Hầu Đình rồi lạnh nhạt nói:
- Dựa theo quan điểm triết học của Hàn Phi Tử (1),
"đạo" là quy luật khách quan của vũ trụ,
"lý" là quy luật khách quan của sự vật cụ thể. Loại người như cô làm những chuyện không bao giờ để ý đến đạo lý, chỉ dựa vào sở thích của mình mà làm. Nếu một ngày nào đó cô mất đi bố mẹ che chở, cô có khác gì bãi cứt ven đường.
Không thèm để ý đến vẻ mặt Hầu Đình rất khó coi, mặc kệ Hầu Đình gần như muốn đưa tay lên ôm mặt mà khóc thành tiếng, Dương Phàm vẫn tiếp tục lạnh nhạt nói:
- Một bãi cứt ven dường, bay quanh nó chính là ruồi, đi quanh nó là chó, đẩy đẩy nó là con lợn!
"Hu hu" Hầu Đình không thể nghe được nữa, hai tay ôm mặt ngồi xuống sàn mà khóc. Hầu Đình mặc dù muốn đánh muốn chửi Dương Phàm một trận nhưng xem ra lực lượng chênh lệch quá nhiều. Hơn nữa Hầu Tiếu Thiên còn nói rất kiên quyết nếu dám can đảm mạo phạm Dương Phàm sẽ trực tiếp giam trên lầu một tháng. Cho nên bị Dương Phàm mắng như vậy đều là do Hầu Đình tự chuốc lấy.
Hầu Phương Minh nói chuyện điện thoại xong đi vào thì thấy Hầu Đình đang ngồi trên mặt đất mà khóc, Dương Phàm ngồi dựa lưng vào ghế nhàn hạ mà hút thuốc. Hầu Phương Minh dở khóc dở cười đi tới nhỏ giọng nói:
- Lại sao thế?
Dương Phàm cười cười đứng lên nói:
- Không có gì, chỉ là giải thích từ
"đạo lý" mà thôi.
Vừa nói Dương Phàm nhìn Hầu Đình đang ngồi trên mặt đất, lạnh lùng nói tiếp:
- Cảm thấy rất mất mặt hả? Tôi đề nghị cô về nhà lên giường nằm kê cao gối mà nghĩ những lời tôi nói có đạo lý hay không? Nói cách khác, sau này cô sớm muộn cũng gặp phải họa vào sau song sắt. Mà bố mẹ của cô cũng không phải làm gì cũng được.
Hầu Phương Minh lúc này mới hiểu Hầu Đình bị Dương Phàm nói mà khóc. Hầu Phương Minh hung hăng trừng mắt nhìn Hầu Đình, sau đó nhỏ giọng nói:
- Đi, tôi dẫn anh đi gặp bố tôi.
Trong căn phòng xa hoa 1808, Dương Phàm gặp được Hầu Tiếu Thiên đang ngồi im không động đậy. Thấy Dương Phàm đi vào, Hầu Tiếu Thiên không cười cười như trước, mặt hơn nhăn nhó đứng lên đưa tay ra nói:
- Đến rồi à.
Dương Phàm đi lên bắt chặt tay Hầu Tiếu Thiên, nói:
- Ngài cũng biết tôi sẽ đến mà.
Hầu Tiếu Thiên khoát tay ra hiệu cho Dương Phàm ngồi xuống rồi nói:
- Đúng vậy, với đầu óc của cậu rất nhiều chuyện chỉ cần nhìn là hiểu rõ mà.
- Nghe nói cậu đáp ứng gặp mặt Phương Minh, lúc ấy tôi còn cảm khái nói: Sống chết như Dương Phàm.
Hầu Tiếu Thiên nói xong cười ha hả một phen, đưa tay rót một ly trà cho Dương Phàm, rất trang trọng đưa 2 tay ra rồi nói:
- Dương Phàm, con trẻ không hiểu chuyện, tôi thay Hầu Đình xin lỗi cậu.
Dương Phàm lộ ra vẻ trịnh trọng dùng hai tay nhận lấy chén trà, nhấp một ngụm rồi mỉm cười nói:
- Chủ tịch tỉnh Hầu vừa rồi nhất định đang suy nghĩ tôi sẽ há mồm cá mập như thế nào?
Hầu Tiếu Thiên lúc này mới lộ ra vẻ tươi cười, nhìn lướt qua Hầu Phương Minh đang đứng quy củ ở phía sau, quay đầu lại nói với Dương Phàm;
- Trước khi gặp cậu, tôi quả là nghĩ như vậy. Chẳng qua sau khi nhìn thấy cậu, tôi càng đau đầu hơn. Tôi cuối cùng cảm thấy cậu đang đào một cái hố rất lớn chờ tôi tự nhảy vào trong đó.
Hầu Tiếu Thiên nói đây là nói thật, người trong chốn quan trường rất hay làm như vậy. Dương Phàm gật đầu tỏ vẻ hiểu rồi nói:
- Đúng vậy, tôi đúng là nghĩ như vậy. Chẳng qua bây giờ tôi đã bỏ qua, tôi muốn một lời hứa của ngài.
Hầu Tiếu Thiên biến sắc, mở to mắt nhìn Dương Phàm một lát, nhỏ giọng nói:
- Lời hứa gì? Tôi phải nói trước, nếu chuyện tôi không thể làm, cậu nói cũng là vô ích.
Dương Phàm trầm ngâm một chút suy nghĩ xem nên dùng từ như thế nào, cầm lấy bao thuốc trên bàn rút ra một điếu, từ từ nén lại chút không cam lòng, thở dài một tiếng rồi nói:
- Chủ tịch tỉnh Hầu, lời hứa tôi muốn không hề khó làm. Tương lai nếu có một ngày tôi bị bí thư Triệu và những người khác ép đến độ nửa bước khó đi, ngài có thể giúp tôi cân bằng cục diện.
Hầu Tiếu Thiên một lần nữa im lặng, một lúc sau mới giơ ngón tay cái lên với Dương Phàm:
- Được, không hổ là người kế thừa của Trần gia. Chỉ riêng khí độ này của cậu, tôi cũng không nói chuyện hứa sẽ cân bằng cục diện, tôi chỉ hứa nhất định sẽ hết sức duy trì một cục diện cân bằng cho cậu. Chỉ cần cậu còn ở tỉnh Thiên Nhai một ngày, lời hứa này của tôi luôn có hiệu lực.
Dương Phàm và Hầu Tiếu Thiên trong lúc cười cười nói nói đã hoàn thành một cuộc giao dịch. Đây là lựa chọn sau khi Dương Phàm đã suy nghĩ rất lâu. Hệ thống chính trị tỉnh Thiên Nhai quá phức tạp, rất xa so với suy đoán của Dương Phàm. Dương Phàm lại phải đối mặt với áp lực khống chế toàn lực cả thành phố Hải Tân, còn muốn đối mặt đủ loại quấy nhiễu từ bên trên xuống. Bên dưới, Dương Phàm rất tự tin sẽ dần dần khống chế được. Nhưng đối với bên trên, Dương Phàm lại không hề có một điểm tự tin. Nơi này là tỉnh Thiên Nhai, Dương Phàm là một người từ bên ngoài đến đây, nếu muốn mạnh tay mạnh chân ở thành phố Hải Tân, nhất định phải vượt qua áp lực từ trên xuống. Bây giờ Hầu Tiếu Thiên cũng không phải hứa sẽ cố gắng ủng hộ Dương Phàm, mà là tỏ vẻ sẽ thích hợp kiềm chế một chút. Loại kiềm chế này hoàn toàn đứng từ góc độ lợi ích, mà không phải là việc cò kè mặc cả vì chuyện lần này, lại càng không phải 2 người kết minh.
Chính xác mà nói, Dương Phàm và Hầu Tiếu Thiên đạt thành một loại ăn ý. Khi Dương Phàm có chút khó khăn, Hầu Tiếu Thiên sẽ không trực tiếp ra tay giúp, nhưng sẽ nói bóng nói gió kiềm chế các nhân tố gây bất lợi cho Dương Phàm. Lời hứa này là phù hợp nhất với lợi ích mà hai bên mong muốn. Cho nên Hầu Tiếu Thiên vừa nãy mới tỏ vẻ bội phục Dương Phàm. Một người thanh niên mới 30 tuổi lại có trí tuệ và ánh mắt đạt đến độ cao này. Hầu Tiếu Thiên nhìn Hầu Phương Minh đứng phía sau, không khỏi cảm thán một phen.
Dương Phàm cũng giơ ngón tay cái lên với Hầu Tiếu Thiên:
- Chủ tịch tỉnh Hầu là một nhân kiệt đương thời, nói chuyện với ngài được lợi rất nhiều!
Lời này là xuất phát từ sâu trong lòng Dương Phàm. Dương Phàm kính nể Hầu Tiếu Thiên rất mẫn cảm với suy nghĩ của mình, chỉ một chút đã nắm trúng chỗ yếu hại, nói ra được điều mà Dương Phàm mong muốn.
Hầu Tiếu Thiên thản nhiên nhận lời khen ngợi của Dương Phàm, lạnh nhạt nói:
- Hai bên cùng thắng mới là thắng lợi quan trọng nhất. Tôi cũng đã nghĩ thông suốt, có chuyện biết rõ không thể làm mà vẫn làm, thật sự là không thể tự lượng sức mình. Chẳng qua tôi cũng biết có một số người ỷ vào ba phần đất của nhà mình nên chuyện gì cũng không muốn dùng đầu óc mà làm.
Dương Phàm nghe xong không khỏi bật cười mà nói:
- Ngài rất hài hước, mặc dù không phải mỗi người đều có thể nhảy ra khỏi vòng tròn lợi ích mà đưa mắt nhìn toàn cục. Chẳng qua lo lắng của ngài, tôi thấy hơi thừa.
Dương Phàm không một tiếng động âm thầm châm chọc Hầu Tiếu Thiên một chút. Chuyện gì xảy ra? Nguyên nhân vừa nãy là Hầu Tiếu Thiên còn không quên có
"ý tốt" ám chỉ Dương Phàm một chút.
"Tôi không làm khó dễ cậu, nhưng không phải là bí thư Triệu không làm khó cậu".
Dương Phàm hiểu rõ ràng lời ẩn ý của Hầu Tiếu Thiên, cho nên đáp lễ một câu như vậy.
Nói đến đây, Hầu Tiếu Thiên thấy cũng được rồi, cười cười ưỡn ưỡn lưng. Dương Phàm thấy thế cười cười một tiếng, đứng lên rồi nói:
- Tôi cũng nên đi.
Hầu Tiếu Thiên cười cười đứng lên, bắt tay chào Dương Phàm rồi nói:
- Phương Minh, thay bố tiễn Dương Phàm.
Hầu Phương Minh dẫn Dương Phàm ra ngoài cửa. Hầu Đình ở phía sau nghe chẳng hiểu gì hết. Chẳng qua hai mắt lại nhìn chằm chằm Dương Phàm. Lúc này thấy Dương Phàm đi ra, Hầu Đình cẩn thận hỏi Hầu Tiếu Thiên:
- Con cũng tiễn có được không?
Hầu Tiếu Thiên kinh ngạc quay đầu lại nhìn một chút, gật đầu không nói gì. Hầu Đình vội vàng chạy theo. Ra ngoài cửa Hầu Phương Minh cười khổ một tiếng nhìn Dương Phàm, thở dài một hơi rồi nói:
- Sao lại là kết quả như thế này? Cả đêm hôm qua tôi không ngủ ngon?
Dương Phàm cười cười không nói chuyện, đi đến trước thang máy Hầu Phương Minh liền nhỏ giọng nói:
- Tìm nơi ngồi xuống đi, tối qua còn có lời chưa kịp nói với cậu.
Dương Phàm và Hầu Phương Minh vừa vào trong thang máy, phía sau liền truyền đến tiếng gọi của Hầu Đình:
- Thang máy, đợi chút.
Dương Phàm và Hầu Phương Minh nhìn nhau mà cười, đưa tay ra chặn thang máy sắp đóng lại. Hầu Đình cười cười như kẻ trộm tiến vào, nhìn Dương Phàm một cái rồi tìm góc mà đứng:
- Em chẳng có việc gì, đi chơi với 2 người.
Hầu Phương Minh kinh ngạc nhìn em gái, lại nhìn Dương Phàm một chút, nói với giọng hỏi han:
- Anh nói sao?
Thang máy đã đi xuống dưới, Dương Phàm thản nhiên nói:
- Không sao cả.
Chú thích (1): Hàn Phi Tử là nhà triết học, người tập hợp các học thuyết luật học và là nhà Tản văn nổi tiếng trong thời chiến quốc Trung Quốc . Ông đã sáng lập ra học thuyết luật học, trở thành cơ sở lý luận cho sự ra đời của nhà nước chế độ tập quyền trung ương chuyên chế thống nhất đầu tiên ở Trung Quốc.