Trong lòng Tùng Lệ Lệ không khỏi cảm thấy ngọt ngào, nhưng ngoài mặt lại lộ ra một tia oán trách, trừng mắt nhìn một cái rồi nhỏ giọng nói:
- Nói chuyện với anh thật khó chịu, chuyện gì cũng nói trực tiếp như vậy, một chút mặt mũi cũng không cho người ta. Không thèm nói chuyện với anh nữa, em đi làm việc.
Ngô Địa Kim có chút ngạc nhiên khi thấy Tùng Lệ Lệ đến đây. Hắn đứng lên cười cười khách khí nói hai câu. Hôm nay Tùng Lệ Lệ là một con côn trùng theo sát bên cạnh Dương Phàm, tình hình bây giờ lại như vậy khiến Ngô Địa Kim không dám chậm trễ.
- Trưởng ban thư ký Tùng có chuyện gì sao?
Ngô Địa Kim vừa nói vừa gọi thư ký mang trà vào. Tùng Lệ Lệ khoát tay cười nói:
- Đừng phiền phức, chỉ có một chuyện mà thôi, nói xong tôi sẽ đi.
Trong mắt Ngô Địa Kim lộ ra một tia cẩn thận, từ từ ngồi xuống. Phó bí thư thị ủy Ngô Địa Kim rụt rè nói:
- Mời nói.
- Là như thế này, Lâm Đốn không phải đã được điều đi sao? Lựa chọn người giữ chức chánh văn phòng thị ủy, Bí thư Dương bảo tôi đến tìm phó bí thư Ngô bàn bạc.
Tùng Lệ Lệ cười cười một tiếng rồi nói. Ngô Địa Kim thầm nói đây là đến tìm mình thương lượng sao? Sao mình không nhìn ra nhỉ.
Ngô Địa Kim che giấu tâm trạng rất tốt, trên mặt khẽ mỉm cười nói:
- Chuyện này nên tìm ban Tổ chức cán bộ chứ. Tôi cũng không tiện đề xuất.
Nói một câu cẩn thận để đề phòng, Ngô Địa Kim thầm nói cô không phải đến để dò xét tôi đó chứ?
Từ sau khi hai vị Dương Phàm và Tào Dĩnh Nguyên từ bên ngoài lộ ra bộ mặt dữ tợn khi hợp tác, Ngô Địa Kim có thể nói là lúc nào cũng dặn dò mình phải thật cẩn thận. Trong chốn quan trường không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Bí thư Dương làm như vậy tự nhiên là vì tạo dựng uy tín của bí thư thị ủy.
- Ha ha, trưởng ban Đàm hôm nay không đến, nghe nói là bị cảm. Người đã từng tuổi này nên sức đề kháng kém, hơi không cẩn thận là bị bệnh thôi.
Tùng Lệ Lệ nói đúng là thật, hôm nay Đàm Tuyết Ba quả thật xin phép nghỉ. Chẳng qua lời này của Tùng Lệ Lệ nói ra, Ngô Địa Kim nghe vào tai lại có mùi khác:
"Đây là đang ám chỉ mình sao? Đàm Tuyết Ba sức khỏe không tốt, lại từng đó tuổi, có thể xin phép dưỡng bệnh một thời gian"Cũng không thể trách Ngô Địa Kim nghĩ nhiều, lúc này Tùng Lệ Lệ lại nói câu đó, như vậy sao không làm cho người ta suy nghĩ miên man chứ. Bí thư Dương không hài lòng với Đàm Tuyết Ba, hoặc là nói có cái nhìn trong vấn đề nhân sự với Đàm Tuyết Ba và Ngô Địa Kim. Cán bộ cấp phó giám đốc sở đúng là trên tỉnh quản, chẳng qua một khi bí thư thị ủy có cái nhìn với tên nào, đưa ra chút kiến nghị với trên tỉnh, lãnh đạo tỉnh ủy sẽ rất coi trọng. Quyền uy của bí thư thị ủy tự nhiên phải giúp giữ cho chứ. Dù cho tỉnh ủy không động Đàm Tuyết Ba, Bí thư Dương cũng có biện pháp làm mất quyền lực mà. Tống Đại Thành ở Ủy ban kỷ luật thị ủy không phải cũng là một ví dụ rõ ràng hay sao? Tóm lại ở trụ sở thị ủy này, chỉ cần có thể có một âm thanh là ai cũng biết. Bình thường mọi người tranh đoạt như thế nào, Bí thư Dương có thể coi như không phát hiện. Nhưng ở vấn đề quan trọng ví dụ như lãnh đạo các cục, các huyện, Bí thư Dương không tỏ thái độ thì mọi người có thể tranh đoạt. Bí thư Dương tỏ thái độ thì mọi người hãy ngậm mồm vào. Đây chính là một đạo lý.
Chánh văn phòng có ý như một người quản gia, tốt nhất là đừng nên mở miệng nói loạn. Ngô Địa Kim sau khi có quyết định liền tươi cười càng thêm rõ, khẽ gật đầu nói:
- Bí thư Dương có lựa chọn ai hay không?
Đây là Ngô Địa Kim tỏ vẻ mình đã nhũn đi, Tùng Lệ Lệ có thể rõ ràng ý của Dương Phàm khi bảo mình tìm đến Ngô Địa Kim trước, tự nhiên có thể đoán ra sẽ gặp kết quả như thế này. Tùng Lệ Lệ cười thật tươi với phó bí thư Ngô, Tùng Lệ Lệ cười nói:
- Bí thư Dương bảo tôi đến tìm phó bí thư Ngô thương lượng, chọn một đồng chí chững chạc trong số các phó trưởng ban thư ký. Tôi cảm thấy đồng chí Tiễn Trình cũng được. Phó bí thư Ngô cảm thấy thế nào.
- Tôi thấy đồng chí Tiễn Trình cũng được, năng lực mạnh và chững chạc.
Ngô Địa Kim thích hợp tỏ vẻ mình đồng ý. Tùng Lệ Lệ thấy vậy liền không dám quá lộ liễu, nói:
- Vậy là được rồi, lát nữa phó bí thư Ngô nói với trưởng ban Đàm một tiếng. Chuyện này tôi nói không thích hợp.
Mặc dù hiểu rõ ý hiểm ác của Tùng Lệ Lệ, nhưng Ngô Địa Kim quả thật không có cách nào chống lại Dương Phàm sau lưng Tùng Lệ Lệ. Hơn nữa Ngô Địa Kim vốn cũng không cùng đường với Đàm Tuyết Ba, vì vậy kết quả có thể nghĩ ra được. Chiêu này nói như thế nào nhỉ? Đây chính là làm cho Ngô Địa Kim khuất phục.
Ngô Địa Kim cuối cùng vẫn phải cố nén cơn đau, cười cười một tiếng rồi nói:
- Được, chuyện này để tôi nói, nếu cần gấp thì chiều tôi sẽ gọi điện cho trưởng ban Đàm.
Tùng Lệ Lệ cười nói:
- Như vậy chiều gọi rồi bàn bạc một chút đi, mau chóng xác định chuyện này. Xong việc rồi, tôi đi trước.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLVừa nói Tùng Lệ Lệ liền xoay người lưu lại bóng lưng xinh đẹp mà đi. Ngô Địa Kim ngồi trên ghế bất động thật lâu, vẻ tươi cười trên mặt đã sớm không thấy đâu, thay vào đó là vẻ âm trầm gần như là bất đắc dĩ.
Cái nhìn của Giang Thượng Vân với Dương Phàm cuối cùng cũng từ việc Hầu Tiếu Thiên có lời nói với thế lực bản địa mà bước lên một tầm cao mới. Sáng sớm vừa đi làm, Giang Thượng Vân đã tìm đến phòng làm việc của bí thư tỉnh ủy Triệu Việt.
- Bí thư Triệu, có một chuyện ngài có thể còn không biết, gần đây sở Công an tỉnh ...
Giang Thượng Vân cũng không nói gì giả dối cả, trong giọng nói cố gắng duy trì tính khách quan, không hề mang theo bất cứ cảm xúc cá nhân nào. Khi kể lại sự thật nếu còn thêm gia vị vào đó thì sẽ có hiệu quả trái ngược.
Triệu Việt im lặng một lúc, bình tĩnh nhìn Giang Thượng Vân rồi nói:
- Còn chuyện nào khác không?
Giang Thượng Vân lặng lẽ châm điếu thuốc, làn khói che lấp một ít biến hoá trên mặt, giọng nói có chút bất mãn:
- Trong vấn đề xử lý huyện Văn Hải theo đồng chí chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thị ủy thành phố Hải Tân – Tống Đại Thành phản ánh, đồng chí đó bị xa lánh trong công việc.
Triệu Việt vẫn không tỏ vẻ gì mà nhìn Giang Thượng Vân:
- Anh có suy nghĩ cụ thể gì?
Giang Thượng Vân thầm vui mừng trong lòng, biết Triệu Việt đã động tâm. Nếu không Triệu Việt sẽ nói
"Biết rồi". Triệu Việt biết rõ về bối cảnh của Dương Phàm, tự nhiên sẽ không dễ dàng làm ra chuyện bất lợi cho Dương Phàm. Nhưng bây giờ Hầu Tiếu Thiên không ngờ lại ra mặt giúp Dương Phàm bãi bình một chút phiền toái do thế lực bản địa gây ra, điều này làm cho trong lòng Triệu Việt có chút khó chịu. Chẳng qua Triệu Việt làm cái gì cũng đầy ẩn ý, buồn vui không lộ ra ngoài mặt. Có thể tỏ thái độ như vậy nói rõ Triệu Việt đã phát sinh biến hoá kỳ diệu với Dương Phàm. Đương nhiên Giang Thượng Vân góp lời cũng có tính mấu chốt. Đầu tiên là nói về vấn đề của Hầu Tiếu Thiên, sau đó mới nhắc đến việc Tống Đại Thành bị xa lánh. Tống Đại Thành là do Giang Thượng Vân đề bạt lên, bên trong chuyện này đã nói rõ tâm tư của Giang Thượng Vân. Đúng là bởi vì làm rõ tâm tư của mình, nhưng trước đó Giang Thượng Vân lại nói ra việc Hầu Tiếu Thiên giúp đỡ Dương Phàm; điều này càng tỏ vẻ Giang Thượng Vân cảm thấy mình làm rất đúng mực khi đối đãi chuyện này. Giang Thượng Vân đúng là có ý kiến với Dương Phàm, nhưng vấn đề chủ yếu là không thể dễ dàng tha thứ cho việc Dương Phàm đi lại quá gần với Dương Phàm.
- Tôi cảm thấy bình tĩnh Triệu có chút thả lỏng thành phố Hải Tân, nhất là ở vấn đề nhân sự.
Giang Thượng Vân là người chủ quản đảng và quần chúng, vấn đề nhân sự vốn là công tác của hắn.
Triệu Việt trầm ngâm một chút, rốt cuộc lạnh nhạt nói:
- Đồng chí Thượng Vân và đồng chí ở ban Tổ chức cán bộ thương lượng một chút đề cử một đồng chí đảm nhiệm chức bí thư đảng ủy cục Công an thành phố Hải Tân.
Triệu Việt rốt cuộc đã gật đầu đồng ý, chẳng qua phương diện này rốt cuộc lớn đến như thế nào thì Giang Thượng Vân không thể biết được. Mục đích thực sự của Triệu Việt là gì, là tỏ vẻ cảnh cáo một chút, hay là thật sự muốn nhìn chằm chằm và hạn chế Dương Phàm. Giang Thượng Vân cũng không rõ. Chẳng qua Giang Thượng Vân có thể khẳng định một điểm, chỉ cần Dương Phàm hơi chút qua lại với Hầu Tiếu Thiên, Triệu Việt nhất định sẽ canh cánh trong lòng. Dương Phàm là do đích thân Triệu Việt đưa tới tỉnh Thiên Nhai, loại chuyện đó là tối kỵ trong lòng Triệu Việt. Mặc kệ Dương Phàm có bối cảnh gì, Triệu Việt cũng không thể chịu đựng được việc lắc lư đó. Giang Thượng Vân bắt được điểm này nên không ngừng gõ vào đó. Giang Thượng Vân tin rằng một ngày nào đó có thể làm Triệu Việt hoàn toàn thay đổi thái độ với Dương Phàm. Bây giờ không phải đã bước được một bước nhỏ hay sao? Thái độ sâu trong lòng của Giang Thượng Vân với Dương Phàm cũng rất phức tạp. Có lẽ ngay cả Giang Thượng Vân cũng không thể nói rõ, là xuất phát từ ghen ghét, hay xuất phát từ việc không được Dương Phàm coi trọng.
Ở vấn đề này sau khi Giang Thượng Vân đi ra khỏi phòng làm việc của Triệu Việt vẫn có chút đắc ý trong lòng. Bày ra vị trí phó bí thư tỉnh ủy, nói bóng nói gió đạt được mục đích. Giang Thượng Vân nhằm vào chính là lấy Triệu Việt làm cờ hiệu, hơn nữa cũng không làm cho Triệu Việt phản cảm.
Về phòng làm việc, Giang Thượng Vân lập tức gọi điện thoại cho Nguyễn Tú Tú, gọi Nguyễn Tú Tú lên phòng làm việc của mình.
- Đồng chí Nguyễn Tú Tú, vấn đề lựa chọn người làm bí thư đảng ủy cục Công an thành phố Hải Tân, ban Tổ chức cán bộ suy nghĩ một chút, nghĩ ra một người lựa chọn thích hợp, chiều giao cho tôi.
Nguyễn Tú Tú nghe thấy câu nói này, trong lòng có thể nói là đầy mồ hôi lạnh. Căn cứ suy nghĩ trước đây và những biểu hiện, ở chuyện này Triệu Việt có khuynh hướng để Dương Phàm đề cử, sao lại xảy ra đột biến như vậy chứ?
Nguyễn Tú Tú không nói gì thêm mà khẽ gật đầu nói:
- Bên phía trưởng ban Lý, phó bí thư Giang có nên thông báo một tiếng?
Nguyễn Tú Tú hơi lui bước một chút, điều này cũng phù hợp với thói quen cẩn thận của phụ nữ. Giang Thượng Vân gật đầu tỏ vẻ giải thích rồi nói:
- Được, tôi sẽ nói với đồng chí đó, chẳng qua tôi cảm thấy đồng chí Lưu Ba ở văn phòng tỉnh ủy là người lựa chọn thích hợp.
Nguyễn Tú Tú đã hiểu được ý của Giang Thượng Vân. Giang Thượng Vân gọi mình đến đây để giúp việc đề cử một người, đương nhiên cũng là tỏ vẻ coi trọng, chẳng qua sự lợi dụng trong đó lại chiếm đa số. Chẳng qua từ góc độ bên dưới mà nhìn, lợi dụng này cũng là trong tình lý. Không phải có câu cấp trên khó nói, không phải đều là cấp dưới nhảy ra nói sao?
- Tôi đã hiểu. Nếu không có chuyện gì khác thì tôi xin về làm việc.
Nguyễn Tú Tú cáo từ đi ra ngoài, bước chân có chút nặng nề. Trong lòng Nguyễn Tú Tú đang nghĩ rất nhiều, Giang Thượng Vân bảo mình nhắc đến cái tên này, trong đó có còn ý đồ gì khác hay không? Nguyễn Bình Hòa còn đang làm phó thị trưởng ở chính quyền thành phố Hải Tân. Có mối quan hệ này ở bên trong, chẳng may việc đề xuất này bị Dương Phàm biết từ con đường khác, Nguyễn Tú Tú đúng là thành con rùa đen. Nếu làm không tốt sẽ thành tiểu nhân lá mặt lá trái. Nguyễn Bình Hòa cũng đừng mong có cuộc sống tốt ở thành phố Hải Tân. Đả kích trả thù là một chuyện quá thường xuyên diễn ra, người có quyền trong chốn quan trường rất thành thạo việc này.
Nguyễn Tú Tú nghĩ như vậy không khỏi có chút bất đắc dĩ. Lãnh đạo luôn thích tạo mâu thuẫn cho cấp dưới. Nguyễn Tú Tú mặc dù không phải cán bộ ở thành phố Hải Tân, nhưng lại có một cậu em trai ở đó. Bản thân Nguyễn Tú Tú cũng là phó trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy, tạo mâu thuẫn giữa Nguyễn Tú Tú và Dương Phàm là cần thiết.
Từ góc độ của Nguyễn Tú Tú khi nhìn vấn đề này đó là mâu thuẫn này vẫn ở mức độ nhẹ. Chuyện cậu em trai lần trước nói lớn cũng được, mà nói nhẹ cũng xong. Dương Phàm coi như là giơ tay cho qua, nếu không khi Nguyễn Bình Hòa muốn lên chức phó giám đốc sở lại xảy ra chút vấn đề thì đúng là to chuyện. Làm người không thể vong ân phụ nghĩ phải không? Nguyễn Tú Tú cũng không phải loại người tùy tiện để người ta nắm.
Nguyễn Tú Tú suy nghĩ một chút rồi vào phòng làm việc, nhưng vẫn có chút lo lắng. Nguyễn Tú Tú đứng dậy từ từ đóng cửa lại rồi nói với thư ký:
- Bụng tôi có chút khó chịu, Tiểu Vũ, cô đi mua chút thuốc giúp tôi, tôi vào toilet.
Thư ký vâng một tiếng rồi đi, Nguyễn Tú Tú lúc này mới rút điện thoại di động ra, ngồi ở trên bồn cầu gọi vào số điện thoại di động của Dương Phàm. Chờ người bên kia nghe điện, xác định là tiếng của Dương Phàm, Nguyễn Tú Tú nói rất nhanh:
- Bí thư Dương, ngài đứng nói gì, kiên nhẫn nghe tôi nói là được. Sáng nay phó bí thư Giang tìm tôi nói chuyện, bảo tôi đề cử một đồng chí đến thành phố Hải Tân đảm nhiệm chức bí thư đảng ủy cục Công an. Ngài tốt nhất lưu ý chuyện này. Được rồi, tôi tắt máy đây.
Nguyễn Tú Tú vội vàng dập máy, tim chị ta đang đập rất mạnh, thầm nói làm kẻ trộm đúng là không dễ chịu gì. Khó trách có người nói có tật giật mình. Mình chưa làm kẻ trộm đã khẩn trương như vậy rồi. Chuyện này phải phân ra rõ ràng, nếu không phải là bán đứng Giang Thượng Vân, mà chỉ là cùng cấp hoặc cấp dưới thì trong lòng Nguyễn Tú Tú không hề lo lắng như vậy.
Dương Phàm ở đầu bên này điện thoại khẽ nhíu mày, chuyện này xảy ra mặc dù quá đột nhiên, nhưng Dương Phàm vẫn chuẩn bị chút ít về mặt tâm lý. Là bí thư thị ủy, nếu có người đi lại rất gần với Tào Dĩnh Nguyên, hơn nữa đó lại là kẻ mình vốn coi là người nhà, Dương Phàm tự nhận sẽ xử lý mạnh hơn Triệu Việt rất nhiều. Đương nhiên từ trong cuộc điện thoại của Nguyễn Tú Tú, Dương Phàm vẫn có thể nhận ra một vấn đề, đó là mình đõ sơ sót tên Giang Thượng Vân này.
Chẳng qua rất nhanh Dương Phàm lại suy nghĩ ra một chuyện. Chỉ cần Tào Dĩnh Nguyên còn là thị trưởng, quan hệ giữa mình và Giang Thượng Vân sẽ rất khó mà tốt lên được. Vấn đề lớn nhất bây giờ là làm như thế nào phán đoán được thái độ của Triệu Việt ở vấn đề này. Rất rõ ràng, chuyện này không dễ phán đoán, không có căn cứ thì sẽ không có kết quả gì. Chỉ duy nhất nhìn ra một điểm đó là thái độ của Triệu Việt đối với mình đã có chút thay đổi. Hoặc là nói tỏ vẻ bất mãn với những biểu hiện gần đây của Dương Phàm.
Gặp chuyện lớn luôn luôn phải tỉnh táo, đây là một thói quen của Dương Phàm. Dương Phàm đi tới trước cửa sổ nhìn cơn mưa phùn triền miên bên ngoài. Thời tiết này có thể nói là rất khó gặp ở thành phố Hải Tân. Có lẽ thời tiến đột ngột thay đổi chính là điềm báo.
Phải tìm thời gian lên tỉnh ủy báo cáo công việc một chút. Sau khi có kết luận này, Dương Phàm dễ dàng hơn rất nhiều. Mặc kệ Giang Thượng Vân làm trò gì, Dương Phàm vẫn rất tự tin khống chế được đại cục thành phố Hải Tân này.
Ngoài cửa vang lên tiếng cốc cốc nhẹ cắt ngang dòng suy nghĩ của Dương Phàm.
Dương Phàm đi ra khỏi phòng có chút tức giận, thầm nói Lê Quý đang làm gì thế không biết? Chẳng qua rất nhanh Dương Phàm nghĩ đến Lê Quý đã xuống huyện Văn Hải.
Một người phụ nữ xa lạ và Quách Hiểu Hiểu xuất hiện trước mặt. Trên mặt Dương Phàm lập tức lộ ra một tia căm ghét, có chút khó chịu nói:
- Các người có việc gì.
Nói xong câu này, Dương Phàm lại cảm thấy mình hơi quá đáng. Rất rõ ràng có thể thấy vẻ mặt người phụ nữ này có chút tái nhợt, môi khô khốc, mắt đỏ lên, đây đúng là nghỉ ngơi không tốt.
- Tôi mang Hiểu Hiểu đến xin lỗi ngài và tổng giám đốc Chúc. Tôi là mẹ của Hiểu Hiểu.
Lúc này điện thoại di động của Dương Phàm vang lên, Dương Phàm cười cười xin lỗi với người phụ nữ:
- Tôi đi nghe điện, các người chờ chút.
Vừa nói Dương Phàm đi vào trong phòng nghe điện, Tùng Lệ Lệ đột nhiên xuất hiện ngoài cửa thấy hai mẹ con này liền lộ ra vẻ cảnh giác, hỏi:
- Các người vào bằng cách nào.
Không phải đã nói tên Quách Hiểu Hiểu này không có tiền đồ sao. Quách Hiểu Hiểu vừa thấy Tùng Lệ Lệ, mắt lập tức trở nên không đúng giống như hắn đặc biệt thích những người phụ nữ thành thục vậy. Hai mắt của Quách Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm vào ngực Tùng Lệ Lệ, nói cũng không biết nói gì.
Cũng may Quách phu nhân kịp thời đi lên một bước nói:
- Chúng tôi tìm Bí thư Dương có chút việc, chúng ta đã đăng ký chỗ bảo vệ. Tôi từ Bắc Kinh đến.
Tùng Lệ Lệ không biết chuyện của Chúc Vũ Hàm, xem ra Dương Phàm không có ý đuổi người nên Tùng Lệ Lệ cũng không làm người ác. Chẳng qua thấy Dương Phàm hình như cũng không định mời hai người này vào trong ngồi, vẻ mặt Tùng Lệ Lệ cũng lập tức trở nên nghiêm túc.
- Các người đừng đi loạn, đừng ảnh hưởng công việc của bí thư thị ủy.
Lời này rất không có mùi, không phải chỉ là một bà lão và một thằng đàn ông trông có vẻ yếu ớt sao. Đương nhiên ánh mắt của Quách Hiểu Hiểu làm cho Tùng Lệ Lệ cảm thấy quá bỉ ổi, phối hợp với bộ mặt kia đúng là hoàn hảo.
Trước khi vào phòng, Tùng Lệ Lệ không nhịn được trừng mắt nhìn Quách Hiểu Hiểu:
- Đừng nhìn đông rồi nhìn tây như vậy.
Quách Hiểu Hiểu đúng là rất oan uổng. Quách Hiểu Hiểu đâu có nhìn đông lại nhìn tây, chỉ là nhìn bộ ngực và mông Tùng Lệ Lệ vài lần thôi sao. Chỉ nhìn thôi mà, cần gì phải như vậy. Quách Hiểu Hiểu giống như muốn làm rõ một chút, chẳng qua bị bà mẹ khẽ kéo lại nên vẫn ngậm miệng, nghĩ đến mục đích của ngày hôm nay đến đây.
Chiều hôm qua hai mẹ con không thấy Chúc Vũ Hàm đi làm. Kết quả tự nhiên là điện thoại di động đường dài từ Bắc Kinh gọi xuống không cần tiền. Cũng may là còn có mạng, vấn đề rất nhanh được giải quyết trong phòng khách sạn. Cuối cùng Quách Lâm Tùng bảo bọn họ trực tiếp đến tìm Dương Phàm, như vậy sẽ có lợi cho việc giải quyết vấn đề. Đương nhiên đây chỉ chỉ là một nhân tố nhỏ bé. Chuyện quan trọng là trước đó Quách Lâm Tùng đã gọi điện cho Trần Chính Hòa, hai người coi như quen biết nhau. Lần này phó bộ trưởng Quách Lâm Tùng rất khó khăn mới liên hệ được với đồng chí Trần Chính Hòa, uyển chuyển nói một lát, cuối cùng đồng chí Trần Chính Hòa mới gật đầu tỏ vẻ vấn đề có thể giải quyết. Có cái gật đầu của Trần Chính Hòa, phó bộ trưởng Quách Lâm Tùng mới bảo bà xã đến tìm Dương Phàm.
- Dương Phàm, Quách phu nhân đến chỗ con chưa? Bọn họ đến để xin lỗi, chuyện coi như qua. Bên phía Vũ Hàm và Chu Dĩnh thì con làm công tác tư tưởng. Trước đây bố cũng quen với lão Quách, quan hệ mặc dù bình thường nhưng cũng không có thù oán gì.
Trần Chính Hòa nói một tràng như vậy, Dương Phàm nghe xong không khỏi cười khổ một tiếng, thầm nói mình có định làm lớn chuyện này đâu. Đây không phải là do bà lão kia gây chuyện sao?
- Vâng con biết rồi, không có chuyện gì thì con dập máy đây.
Dương Phàm dập máy xong thì thấy Tùng Lệ Lệ đang cảnh giác đứng ở cửa, đang đưa lưng về phía mình mà nhìn ra cửa. Người phụ nữ này gần đây mặc càng lúc càng vừa người. Hơn nữa Tùng Lệ Lệ biết mình rất thích mông cô ta, nên đã tốn rất nhiều tâm tư ở việc này. Dương Phàm thầm suy nghĩ một chút thấy đúng là như vậy. Mỗi lần hai người làm chuyện đó, Dương Phàm rất thích tư thế từ phía sau tiến vào, cảm giác đánh hai bờ mông co dãn kia thật là thích.
- Các người trực tiếp đến chỗ tổng giám đốc Chúc đi. Tổng giám đốc Chúc cũng cần phải nói.
Trong lòng Dương Phàm rất rõ ràng tính cách của Chúc Vũ Hàm, nhất là sau khi sinh con Chúc Vũ Hàm càng thêm rộng lượng.
Quách phu nhân thấy vẻ mặt Dương Phàm rất bình tĩnh, hình như không có ý so đo và làm khó dễ, gật đầu cười nói:
- Chúng tôi cũng nên qua đó. Bên phía tổng giám đốc Chúc hy vọng Bí thư Dương nói giúp một chút. Tương lai rảnh rỗi đến Bắc Kinh nhớ đến nhà chúng tôi chơi.
Quách phu nhân lấy lại tinh thần khiến cho ngôn ngữ và khí độ đã khác. Dương Phàm không thể nghi ngờ là mấu chốt để giải quyết chuyện này. Cửa này đả thông, phía sau sẽ đơn giản hơn nhiều. Lúc này không nói mấy câu tốt đẹp thì đúng là ngu.
Dương Phàm đơn giản đuổi đi 2 mẹ con nhà này. Trước khi ra khỏi cửa Quách Hiểu Hiểu còn dùng ánh mắt ti tiện nhìn Tùng Lệ Lệ một chút rồi mới bằng lòng rời đi, trông có vẻ vẫn muốn ở lại. Dương Phàm thấy thế không khỏi cười khổ trong lòng. Thầm nói tức giận với thằng ngu này đúng là mất thân phận của mình.
- Trưởng ban Đàm xin nghỉ bệnh ba ngày. Phó bí thư Ngô gọi điện đến nói chuyện công việc với trưởng ban Đàm. Trưởng ban Đàm nói khỏi bệnh rồi nói.
Trên mặt Tùng Lệ Lệ có chút khó chịu, vừa nói vừa rót nước cho Dương Phàm.
Dương Phàm nghe xong không khỏi cười lạnh một tiếng, về vị trí ngồi hút thuốc lá, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Cô đi mời phó bí thư Ngô đến đây.
Nói thật lòng mới đầu Dương Phàm rất kính trọng Đàm Tuyết Ba. Lão đồng chí lại thanh liêm, không giống như đám quan chức bình thường khác. Nhưng đồng chí Đàm Tuyết Ba này lại có thói quen bá đạo trong công việc, ra vẻ mình già nên không thèm để ý đến ai, điều này làm cho người ta không thể chấp nhận. Ở vấn đề nhân sự, Đàm Tuyết Ba luôn thích làm theo sở thích của mình, rất nhiều lúc không phải xuất phát từ gdocs độ công việc mà đối đãi vấn đề.
Thật sự nếu lãnh đạo đề bạt người chủ yếu là dựa vào năng lực công tác, sau đó mới là quan hệ. Ở phương diện này Đàm Tuyết Ba không bằng Ngô Địa Kim. Ví dụ như Lưu Á cục trưởng cục Tài chính kia đã 58 tuổi rồi vậy mà sống chết không chịu chủ động đi xuống. Điều này làm cho Dương Phàm cảm thấy rất căm tức. Quan trọng là Đàm Tuyết Ba còn đùn đẩy ở phía sau. Các người là bạn bè chẳng lẽ nghĩ thị ủy không thể biết sao? Dương Phàm cũng từng suy nghĩ để cho Lưu Á sớm lui về tuyến hai, đến Đại hội đại biểu nhân dân làm chức phó chủ nhiệm, tăng lên một bậc. Như vậy còn có thể ở tuyến hai đến năm 65 tuổi.
Dương Phàm cảm thấy cần phải mạnh tay chút, nếu không luôn thả lỏng cũng không phải biện pháp gì. Đàm Tuyết Ba không phải bị bệnh sao, như vậy châm cứu cho lão ta một chút đi.
Ngô Địa Kim nhận được thông báo lập tức đi lên, trên mặt còn nở nụ cười. Sau khi Dương Phàm mời Ngô Địa Kim ngồi xuống, lúc này mới ngồi xuống ghế sô pha. Sau đó Tùng Lệ Lệ tạm thời giữ chức thư ký, làm công việc rót trò.
- Phó bí thư Ngô, trưởng ban Đàm đột nhiên sinh bệnh, như vậy rất ảnh hưởng đến công việc. Tôi thấy thế này không biết có được không. Vì đề phòng chuyện như vậy xảy ra nữa nên để đồng chí Phương Viên ban Tổ chức cán bộ điều chỉnh với đồng chí khác.
- Đồng chí Phương Viên trẻ tuổi có năng lực, có thể chia sẻ rất nhiều áp lực công việc với trưởng ban Đàm.
Chờ Tùng Lệ Lệ ra bên ngoài, Dương Phàm nói thêm một câu nữa.
Ngô Địa Kim thầm giật mình trong lòng, thầm nói đây là điều kiện mà Dương Phàm đưa ra. Kết minh. Chỉ cần mình khẽ gật đầu là Dương Phàm sẽ lập tức tỏ vẻ. Dương Phàm muốn thu thập Đàm Tuyết Ba, nhiều lắm là cảnh cáo một chút chứ không đuổi tận giết tuyệt. Nếu không lấy ai mà khắc chế phó bí thư chứ? Đạo lý này trong lòng Ngô Địa Kim hiểu rất rõ, chẳng qua mò chỗ tốt từ trong chuyện này, như vậy cũng có thể thể hiện vị trí của mình. Sau này Dương Phàm cũng không làm khó mình. Quan hệ giữa bí thư thị ủy và phó bí thư thường rất vi diệu. Dương Phàm mặc dù là bí thư thị ủy, nhưng nếu muốn làm gì Ngô Địa Kim cũng không thể dùng thủ đoạn quá mạnh. Cán bộ cấp sở do tỉnh quản mà.
Cẩn thận suy nghĩ lợi hại trong đó, Ngô Địa Kim gật đầu nghiêm túc nói:
- Tôi thấy đề nghị này rất được, mai diễn ra hội nghị thường ủy sẽ thảo luận một chút, tôi sẽ nhắc đến chuyện này.