Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 422

Cơn mưa phùn khiến nhiệt độ toàn tỉnh giảm xuống còn 5, 6 độ. Sau khi tới sân bay, Lý Thắng Lợi đứng ngoài che ô mà run cầm cập. Dương Phàm từ châu u trở về nên không bị ảnh hưởng gì lớn.
- Sao không mặc ấm hơn một chút?
Dương Phàm cười đưa một chiếc áo khoác cho Lý Thắng Lợi. Lý Thắng Lợi tiếp lấy khoác lên người không hề khách khí. Khẽ cười nói:
- Ngày hôm qua còn mặc áo cộc tay. Không ngờ vừa ngủ dậy lại lạnh khủng khiếp thế này.
Chu Giai từ phía sau đi tới nói:
- Bí thư Dương, tôi không muốn chen chúc xe buýt. Cho tôi đi nhờ xe ngài.
Xe vừa mới ra khỏi bãi đỗ xe liền bị cảnh sát giao thông chặn lại. Tiếp đó một đoàn xe hơn mười mấy chiếc vụt qua. Vừa nhìn thấy biển số xe thì toàn là của các nhân vật tai to mặt lớn trong tỉnh cả.
Triệu Việt, Hầu Tiếu Thiên, Giang Thượng Vân đều đến đây.
Dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra đến đây đều là đại nhân vật. Dương Phàm quay đầu nhìn Chu Giai. Trên mặt người phụ nữ này lộ vẻ sâu kín. Một phụ nữ rất thông minh, chắc chắn là đã biết một tin tức mật báo gì đó.
- Hoàng lão về nhà thăm người thân.
Chu Giai giả vờ lơ đãng nói rõ nguyên nhân. Dương Phàm cau mày suy nghĩ một hồi nhưng không nghĩ ra được Hoàng lão là ai cho nên lại liếc mắt nhìn Chu Giai một cái.
- Hoàng lão là người ở tỉnh Thiên Nhai. Đã từng giữ cương vị Phó ban tổ chức Trung ương CPC. Về hưu đã hơn 10 năm tuy nhiên sức ảnh hưởng vẫn rất lớn.
Chu Giai bổ sung một chút, Dương Phàm gật đầu cũng không nói gì thêm. Lúc này Chu Giai lại nói thêm một câu:
- Đã hai mươi năm lão không trở lại. Đối ngoại vẫn tuyên bố chuyện quê nhà tuyệt đối không can thiệp đến.
Ý tứ lời này có phần vẽ rắn thêm chân nhưng nghe thì lại thấy có hàm ý khác. Trong đầu Dương Phàm hiện lên một câu hỏi. Đáp án nhanh chóng có. Sự ảnh hưởng của Hoàng lão đích xác vẫn rất lớn. Đổi ngược lại mà nói, Triệu Việt vẫn có rất nhiều vấn đề cố kỵ về điều này. Đồng thời cũng không muốn quá xu nịnh Hoàng lão.
Vấn đề này Chu Giai đã nhìn xuyên thấu rồi truyền lại tin tức. Dương Phàm lại đánh giá Chu Giai một lần nữa.
Chu Giai không hề có chút ngượng ngùng nói:
- Cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm. Tôi cũng không phải là lãnh đạo tỉnh trong Ban tổ chức Trung ương được mời tới Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc. Ngài chắc chắn là một trong những đại biểu đó.
Tỉnh Thiên Nhai bởi vì có tính chất đặc thù cho nên bên trong tỉnh ủy thường ủy có hai người. Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh ủy Miêu Hằng Sinh và phó chủ tịch tỉnh Lý Cường. Thế lực không thể nói là không lớn. Chẳng lẽ…. Dương Phàm mỉm cười. Lắc lắc đầu nhìn Chu Giai nói:
- Chu bá phụ không phải ở Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc sao?
- Nghe nói mặc dù Lưu Đông Ba được hội nghị thường kủy tỉnh ủy thông qua nhưng trưởng phòng tổ chức Lý Hiếu Nghĩa tỏ vẻ nghi ngờ, chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Miêu Hằng Sinh cũng tỏ vẻ không đồng ý với ý kiến.
Chu Giai cười lại bồi thêm một câu. Dương Phàm nghe mà da đầu thấy hơi tê rần. Quan hệ này có chút rối loạn.
Rốt cuộc Chu Giai muốn nói cái gì? Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến mình sao? Vấn đề mà Dương Phàm nghĩ đến chỉ có thể giới hạn trong sự tranh chấp bí thư Đảng ủy của thành phố Hải Tân. Cái này có thể là Triệu Việt quăng ra ích lợi nên một đống người bên dưới nhào ra tranh đoạt. Cuối cùng hình như là Giang Thượng Vân giành giật được. Điều này cũng không quan hệ lớn lắm đối với mình.
Lấy di động ra rồi quay sang nhìn Chu Giai. Chu Giai lập tức co thân vào bên trong. Trong lòng Dương Phàm thầm buồn cười. Không phải muốn nghe trộm đó chứ. Dương Phàm lựa chọn viết tin nhắn cho Trần Chính Hòa. Viết đúng một câu: "Hoàng lão về nhà".
Khi điện thoại vang lên, Dương Phàm đeo tai nghe điện thoại thì khóe miệng Chu Giai hơi vểnh vểnh lên.
- Có tiện không?
Trần Chính Hòa khẽ hỏi một câu. Dương Phàm gần như nghe không quen.
- Ừ. Con đeo tai nghe điện thoại rồi.
Dương Phàm đáp một câu. Lúc này Trần Chính Hòa mới cười nói:
- Bố chỉ biết sự tình không phức tạp. Ủy ban Tổ chức Trung Ương muốn điều chỉnh một chút về vấn đề nhân sự tỉnh Thiên Nhai. Tình hình địa phương hiện giờ có khá hơn một chút. Hơn nữa nghe nói Triệu Việt không hài lòng với trưởng ban tổ chức can bộ tỉnh ủy Lý Hiếu Nghĩa. Còn gì nữa không. Bố đang ở nhà. Có muốn nói chuyện với mẹ con hay không. Gần đây ngày nào cũng kêu gào đòi đến Hải Tân thăm cháu nội.
Trần Chính Hòa còn chưa nói xong thì trong điện thoại đã vang lên cứng rắn của Dương Lệ Ảnh:
- Con trai, mùa đông ở Bắc Kinh lạnh quá. Mẹ muốn tới chỗ con ở hai tháng. Ừ. Ở hẳn qua tết đi.
Trong điện thoại vang lên tiếng Trần Chính Hòa thì thầm bên cạnh:
- Bà đi rồi thì tôi làm sao bây giờ?
Dương Phàm nghe thấy mỉm cười, cảm thấy ấm áp trong lòng. Khẽ nói:
- Vậy thì đến đây đi.
Dập điện thoại thì cuối cùng đoàn xe cũng đi xa. Dương Phàm híp mắt lại tựa như đang suy nghĩ cẩn thận lại vấn đề. Triệu Việt cũng tốt. Giang Thượng Vân cũng thế. Xem ra đều không có tâm tư tranh đua cùng với mình. Thân mình còn lo chưa xong. Chu Giai có thể là cho rằng đây càng không phải là nguyên nhân để gây ra hành động gì lớn tại Hải Tân. Ha ha, người phụ nữ này thật ra là rất biết cách thể hiện. Đáng tiếc tầm nhìn một vấn đề còn chưa đủ xa; hoặc là có ý đồ gì khác.
Triệu Việt cần phải thử nghiệm thay đổi cục diện cũ vốn có ở tỉnh Thiên Nhai. Con người vốn hoang mang, đem đại thần như Hoàng lão ra, có phải là Chu Giai bị người khác giật dây hay không. Lát nữa trở về hỏi Tùng Lệ Lệ một chút là rõ ràng ngay. "Có người muốn cho nước trong hồ này đục hơn nữa để rồi đục nước béo cò. Lại còn tính đánh lên người mình đây". Trong lòng Dương Phàm nghĩ như thế, khóe miệng hơi nhếch lên cười khỉnh.
- Tối nay tôi không về Hải Tân. Cô nghỉ ngơi ở đâu thế Chu Giai? Tôi bảo lái xe đưa cô về nhà.
- Không cần, tới thành phố thì để tôi xuống là được.
Chu Giai vội vàng xua tay nói. Sắc mặt dường như hơi tái đi một chút. Dương Phàm cũng không nói gì thêm, gật gật đầu rồi quay sang ngắm phong cảnh ven đường.
- Ôi. Còn phải thu xếp vào thời gian khác đây.
Dương Phàm đột nhiên nói một câu như vậy. Chu Giai nghe mà mắt đảo tròn.
Xe tới nội thành liền bỏ Chu Giai lại rồi đi ra biệt thự bên bờ biển. Xe dừng trước cửa. Dương Phàm sau khi xuống xe mà Lý Thắng Lợi cũng không có ý cùng đi vào mà đứng ở cửa khẽ hỏi:
- Ngày mai tới đón ngài lúc nào?
Đừng thấy Lý Thắng Lợi đi theo Dương Phàm không lâu nhưng người này nhanh nhẹn mà lại không hề mất đi sự bình tĩnh. Tư duy cũng rất mẫn tiệp, nói không nhiều lắm những mỗi lần đều hỏi vào đúng điểm quan trọng. Nắm bắt vô cùng chừng mực. Khó trách bí thư Bạch tiền nhiệm lại có thể coi trọng một người không có căn cơ gì như này.
Dương Phàm gật gật đầu, kéo hành lý đi vào, muốn đi lên lầu ngủ một giấc. Tuy rằng không buồn ngủ nhưng do mệt mỏi rã rời nên cũng muốn nghỉ ngơi. Ô tô đã ra tới cổng. Đứng trên bậc tam cấp ngoài cửa, nhìn bờ biển Dương Phàm châm một điếu thuốc rồi lâm vào trầm tư.
Đột nhiên Hoàng lão hồi hương. Chắc chắn là sẽ khiến cho Triệu Việt rất kích thích. Có lẽ Triệu Việt đã nghe phong phanh được tin đồn gì đó trước rồi. Từ một giả thiết mà Chu Giai đưa ra, Dương Phàm không thể không cẩn thận tự hỏi làm sao đối mặt với vấn đề của Triệu Việt. Có khả năng lớn đó là Hầu Tiếu Thiên muốn kết minh với phái bản địa. Đây chính là hành động mấu chốt để thành phố Hải Tân trở thành thành phố lớn thứ hai ở tỉnh Thiên Nhai. Đây cũng là điều rất cần thiết. Mà dưới sự sắp xếp khéo léo của Dương Phàm có thể nói là cơ bản đã nắm giữ thành phố Hải Tân thì cũng không quá gì cả. Ngay cả Tào Dĩnh Nguyên vốn là nhân vật tạo thành uy hiếp với mình nhất thì bây giờ cũng không thể đe dọa được gì với Dương Phàm cả.
Phía sau Dương Phàm khẽ vang lên mấy tiếng bước chân. Dương Phàm vểnh tai lên nghe liền cười cười không hề quay đầu lại. Từ phía sau thoang thoảng mùi nước hoa Chanel 5, đúng là mùi hương yêu thích của Thu Vũ Yến.
Một đôi tay mềm từ phía sau vòng qua eo Dương Phàm. Dương Phàm cười nói:
- Gần đây vẫn ở chỗ này sao?
Thu Vũ Yến dán mặt vào lưng Dương Phàm, lầm bầm đầy thoải mái:
- Đúng vậy. Em có dự cảm anh sẽ đến nơi này.
Trong sân có một chiếc võng mắc giữa hai cây dừa. Thứ này lần trước đến thì còn không có. Dương Phàm mỉm cười nghĩ tới lúc trời nhá nhem tối có thể đung đưa cùng mỹ nhân trên cái võng dưới bóng dừa thì nhất định là một cảnh khó quên.
- Có võng tốt lắm.
Dương Phàm cười nắm lấy tay Thu Vũ Yến. Cảm giác mềm, bóng như tơ tằm lại còn hơi lành lạnh.
- Lên lầu đi, đứng ngoài kẻo lạnh đó.
Nói xong Dương Phàm quay lại nhìn Thu Vũ Yến luôn lạnh lùng với người ngoài. Vẻ mặt đã có sự biến hóa rất lớn.
Thu Vũ Yến trước kia là dạng mỹ nhân với vẻ đẹp lạnh lùng, trên mặt khó có được nụ cười. Lúc này nụ cười lúc nào cũng thường trực trên mặt, trong đó còn lộ ra cả chút phong tình. Ánh mắt cũng linh động hơn ba phần so với trước kia.
- Em có béo lên không?
Vẻ vui sướng trên mặt Thu Vũ Yến không thể giấu được. Ánh mắt tràn ngập đầy xuân tình.
Quả thật, Thu Vũ Yến thoạt nhìn nở nang hơn rất nhiều. Ngực và mông rõ ràng có thay đổi một chút. Da dẻ dường như cũng sáng bóng hơn hẳn. Ngay cả cái cằm nhọn và cánh tay hơi gầy cũng trở nên tròn trịa hơn.
- Đừng lo. Vẫn còn đẹp lắm.
Dương Phàm cười ôm vai Thu Vũ Yến rồi từ từ đi lên lầu. Được khen một câu nụ cười trên mặt Thu Vũ Yến càng ngọt ngào. Dừng chân lại hai tay ra dấu vào ngực nói:
- Em mới đo thì to hơn hẳn…. 1 cỡ.
Dương Phàm có thể thấy rõ sự gợi tình không hề che giấu từ đôi mắt của Thu Vũ Yến. Điều này phù hợp với tính cách của Thu Vũ Yến. Dám yêu dám hận.
- Em đã từng hối hận chưa?
Lên trên lầu, Dương Phàm ngồi xuống ghế sô pha, ngẩng đầu nhìn Thu Vũ Yến ở trước mặt. Một chiếc váy ngủ trắng khiết bạch cùng với một bông hoa màu xanh lục phủ thẳng xuống đôi chân ngọc. Móng tay được sơn màu trắng bóng trông rất là lóa mắt.
Thu Vũ Yến vẫn còn rụt rè như vậy. Bước lại gần ngồi lên trên đùi Dương Phàm thủ thỉ:
- Đây đều là tiền kiếp đã định sẵn. Kiếp trước chắc chắn là em đã nợ anh.
Có đôi khi thật sự phải cảm ơn quan niệm về số mệnh. Giải quyết được rất nhiều vấn đề thật.
Thu Vũ Yến đột nhiên nhảy dựng lên. Vẻ mặt cao hứng cười hì hì nói:
- Em cho anh xem cái này.
Nói xong Thu Vũ Yến lủi về phòng ngủ. Trước khi đóng cửa còn quay đầu lại nói:
- Không được nhìn lén.
Dương Phàm nhún vai tỏ vẻ không sao cả. Thu Vũ Yến đóng cửa lại một hồi lâu mới đi ra. Hai tay bưng một bộ bàn cờ nặng đi ra.
Ặc. Dương Phàm phải thừa nhận bản thân mình dâm đãng. Vốn mình còn đoán là cái loại nội y sexy hoặc là tương tự như thế.
- Lâu lắm không chơi cờ.
Lúc này Dương Phàm mới nhớ tới. Thu Vũ Yến là cao thủ cơ vây chuyên nghiệp.
- Một bàn cờ hoàn toàn bằng gỗ chính gốc. Mất nhiều tiền mới mua được đó. Đồ chơi từ thời nhà Thanh.
Thu Vũ Yến giải thích đầy hứng thú. Không hề mảy may chú ý tới một chiếc cúc áo trước ngực đã bị tuột ra. Không ngờ làm cho Dương Phàm lại không yên lòng. Sau nửa tháng nghỉ ngơi lấy lại sức, thân thể dường như tràn trề sinh lực.
Tâm tư của Thu Vũ Yến vẫn còn đang khoe khoang về bàn cờ. Liên tục giới thiệu một cách đắc ý về bàn cờ này. Đột nhiên một bàn tay trượt thẳng từ lưng xuống, đầu ngón tay xuyên theo khe rãnh chui tọt vào trong. Thu Vũ Yến liền im bặt quay đầu lại mắt long lanh nhìn Dương Phàm. Rồi hai tay lập tức ôm lấy cổ Dương Phàm, cúi đầu sát xuống ngực. Cổ và hai má cùng lúc ửng hổng. Mông hơi nhấc lên để tiện cho mấy ngón tay của người đàn ông này mở rộng phạm vi làm mấy chuyện xấu.
- Hay là anh đi tắm rửa trước nhé.
Dương Phàm cười ngậm lấy vành tai gần như trong suốt, thầm thì hỏi một câu.
Thu Vũ Yến bị chọc ghẹo như tên lắp lên dây. Dùng sức đẩy đẩy ngực Dương Phàm không hề nói câu nào. Tiếp đó hai chân bắt đầu dạng ra, dùng hành động để giãi bày nội tâm chân thật.
Tay Dương Phàm dễ dàng chui vào chỗ ẩm ướt. Thu Vũ Yến lắc lư vòng eo, vịn tay rồi từ từ ngồi xuống. Tuy rằng đã không phải là lần đầu tiên nhưng vẫn có phần chưa kịp thích ứng. Cảm giác bị ướt át và nóng bỏng vây quanh, hơn nữa trước mặt lại là một người con gái xinh như hoa, nhắm mắt lại ngửa mặt đung đưa. Tình cảnh như vậy thật dễ dàng khiến cho con người ta thú huyết sôi trào.
May mà cái ghế salon rất lớn thừa sức chịu được trọng lượng cộng dồn. Nhịp điệu dồn dập được diễn ra khá lâu. Bên dưới của Thu Vũ Yến đã không còn phát ra tiếng óc ách được nữa, cơ thể xụi lơ như không xương.
Trong phòng nhanh chóng chỉ còn lại tiếng thở dốc, những âm thanh nguyên thủy nhất trong quá trình tiến hóa của nhân loại.
Sau một ngày nghỉ ngơi, Dương Phàm bước vào toà nhà tỉnh ủy với tinh thần phơi phới. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Bí thư Triệu bị cảm sao? Có nghiêm trọng không?
Nghe được thư ký phụ trách tiếp đón giải thích, Dương Phàm lộ ra vẻ mặt quan tâm hỏi một câu.
- Chuyện của lãnh đạo tôi cũng không rõ ràng lắm. Tuy nhiên nếu bí thư Dương muốn biết có thể gọi điện thoại hỏi thư ký Chương xem. Thư ký bí thư tỉnh ủy kiêm phó chánh văn phòng tỉnh ủy Chương Vũ Ninh chắc là đang ở bên cạnh ngài bí thư.
- Cảm ơn.
Dương Phàm đứng dậy cáo từ. Khi ra đến cửa liền nghĩ đến một vấn đề: "Triệu Việt làm sao lại bị bệnh?"
Thời điểm phát sinh cái bệnh này thật đúng lúc. Không phải Hoàng lão đã trở lại rồi sao? Triệu Việt cũng không phải có thể làm theo ý của mình ở tỉnh Thiên Nhai sao.
Triệu Việt đang ở nhà duyệt văn bản dự thảo thì Chương Vũ Ninh tới khẽ nói:
- Điện thoại của đồng chí bí thư thị ủy Dương Phàm thành phố Hải Tân.
Triệu Việt hơi sửng sốt. Tiếp điện thoại với vẻ mặt ngưng trọng:
- Đồng chí Dương Phàm à. Tôi là Triệu Việt.
- Bí thư Triệu. Sáng nay tôi đến tỉnh ủy tìm ngài để báo cáo công tác thì nghe nói ngài bị bệnh. Tôi có thể đến thăm không?
Giọng điệu của Dương Phàm vẫn cung kính như trước. Thế nhưng ở vào cái thời điểm sợ bóng sợ gió này thì lại không khác gì một dòng nước ấm từ từ chảy vào trong lòng Triệu Việt. Triệu Việt muốn điều chỉnh bộ máy tỉnh ủy. Chuyện này cũng liên quan đến tiếng nói khá lớn của Ủy ban tổ chức. Không nghĩ tới vào thời khắc mấu chốt này lại trở thành lực cản lớn như vậy. Điều chỉnh tâm tư một chút. Triệu Việt nhắm mắt lại ngồi xuống ghế sô pha.
- Ừ. Tới đây đi. Nhà tôi.
Dương Phàm thở dài một hơi nói với Liêu Chính Vũ ở đối diện:
- Đi tới nhà bí thư Triệu.
Xe vừa mới dừng ở sân, Chương Vũ Ninh đã từ bên trong bước nhanh ra. Khi bắt tay với Dương Phàm thì Chương Vũ Ninh hơi dùng sức thêm một chút nói:
- Đồng chí Dương Phàm đến đây. Bí thư Triệu đang ở trong phòng khách.
Dương Phàm cười thản nhiên nói:
- Xin chào đồng chí Vũ Ninh.
Sau khi vào cửa, trông thì cũng chẳng có chuyện gì cả.
Thấy Triệu Việt ngồi trên ghế sô pha xem tài liệu, Dương Phàm không khỏi lộ ra vẻ kính trọng, gật gật đầu nói:
- Xin chào bí thư Triệu. Không quấy rầy ngài nghỉ ngơi chứ. Vội vội vàng vàng đi tay không tới đây. Ngài chưa ăn cơm trưa sao.
Triệu Việt cười ha ha, trong lòng vui vẻ đứng lên bắt tay Dương Phàm rồi cười nói:
- Ngồi đi. Về khi nào thế?
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Ngày hôm qua. Vừa đúng lúc thấy đoàn xe đến sân bay nghênh đón Hoàng lão.
Triệu Việt mỉm cười nói:
- Trần lão vẫn khỏe chứ.
Câu hỏi này rất có ý tứ. Dương Phàm tất nhiên là hiểu được ngụ ý. Khẽ nói:
- Thân thể vẫn rất kiên cường. Cảm ơn tấm lòng của ngài.
- Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc sắp tổ chức. Đã chuẩn bị gì chưa?
Triệu Việt cũng không hề che giấu. Dương Phàm nhắc tới Hoàng lão, tất nhiên là thăm rõ ràng tình hình rồi mới tới. Bằng không Triệu Việt cũng sẽ không ân cần thăm hỏi Trần lão.
Dương Phàm cười tiếp lấy điếu thuốc Triệu Việt mời. Gật gật đầu nói:
- Thị ủy Hải Tân quán triệt giữ vững ý đồ của tỉnh ủy. Nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ tại Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc tốt một cách tốt đẹp.
Trên mặt Triệu Việt có hơi cảm khái, thở dài nói:
- Muốn làm chút chuyện cũng không được.
Những lời này là nói cho Dương Phàm nghe. Đồng thời không phải là cảm khái cho bản thân hay sao?
Dương Phàm hơi trầm mặc một chút, từ từ nói:
- Tỉnh Thiên Nhai chỉ có một bí thư tỉnh ủy. Đó chính là ngài.
Triệu Việt đột nhiên ngồi thẳng lưng, mắt lộ tinh quang. Khóe miệng hơi vặn vẹo một chút, trong nháy nhìn hơi dữ tợn. Triệu Việt nhanh chóng khôi phục lại bình thường, thản nhiên nói:
- Biết đánh Bài Cầu không? Tôi có hẹn hai người tới một chỗ đánh.
Dương Phàm quyết định trong lòng, bình tĩnh cười nói:
- Biết một chút. Được đánh thì quá tốt.
Triệu Việt cười nói:
- Chờ chút nữa sẽ bắt thăm chia cặp. Đều là kết hợp tạm thời. Tất cả mọi người đều không chịu thiệt.
Một chiếc xe mang biển thành phố Hải Tân nằm im không nhúc nhích trong sân nhà Triệu Việt. Một chiếc xe của tỉnh ủy cũng nằm song song ở đó. Nhưng thật ra Triệu Việt lại dẫn Dương Phàm lặng lẽ lên một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen phóng khỏi sân.
Đến khi phía trước xuất hiện một khu biệt thự, Dương Phàm cười nói:
- Chỗ này khá đẹp, cạnh bờ biển. Cảnh trí đẹp làm cho tinh thần người ta vui vẻ.
Xe dừng ở trong sân một tòa biệt thự. Hai người đứng bên trong thì Dương Phàm đã gặp qua nhưng không quá quen thuộc. Trưởng ban thư ký tỉnh ủy Dung Xương Ninh. Bí thư đảng ủy sở Công an tỉnh Lý Xán. Dương Phàm thật sự không ngờ lại được gặp hai người này ở đây. Càng bất ngờ khi Giang Thượng Vân không được Triệu Việt gọi tới. Chuyện này đáng được nghiền ngẫm một phen.
- Gặp nhau làm quen một chút đi.
Triệu Việt cười bắt chuyện. Sau một phen bắt tay khách khí liền vào trong biệt thự. Trong phòng khách đã sớm chuẩn bị từ trước. Sau khi rút thăm không ngờ Dương Phàm lại cùng cặp với Triệu Việt, quả thực cũng khéo.
- Chính xác hay tự nhiên?
Triệu Việt cười hỏi. Dương Phàm cũng không chơi nhiều Bài Cầu. Chẳng qua trong những năm còn đi học đã từng có lúc ham mê điên cuồng. Trong thời gian ở Bắc Kinh cũng có đôi lần chơi trò này.
- Tôi vẫn theo câu nói cũ. Phục tùng quyết định của tỉnh ủy.
Dương Phàm cười nói một câu hai ý nghĩa. Mọi người cùng nhau cười to. Triệu Việt ngừng cười nói:
- Vậy thì chơi chính xác đi.
Cách xướng bài Bài Cầu có rất nhiều nhưng thông thường nhất chính là tự nhiên và chính xác. Cả hai loại thì Dương Phàm đều đã từng nghiên cứu cẩn thận. Loại Bài Cầu này khó học dễ tinh. Là loại khảo nghiệm năng lực tư duy logic của mỗi người. Không giống như cờ vây có quá nhiều phương pháp không xác định.
Bốn người vừa nói chuyện vừa đánh. Lý Xán và Dung Xương Ninh ở trước mặt Triệu Việt cũng không hề tỏ vẻ mất tự nhiên. Hai người này chắc chắn là cùng hệ. Về phần Giang Thượng Vân thì chắc là còn không có tư cách ngồi vào cái bàn này.
Cách đánh bài của Triệu Việt rất ổn định. Gọi bài rất quy củ. Hiếm khi thấy được đánh liều lĩnh. Trái lại Dương Phàm thì thường xuyên mạo hiểm rao giá (call). 16 phó bài đã đánh được một nửa. Vài lần Dương Phàm gọi bài cấp tiến đều thu được thành công.
Chỉ có bốn người, hiển nhiên là chơi phụ điểm. Vận số của Dương Phàm và Triệu Việt không tồi, nhanh chóng đã đạt hơn 30 điểm. Phó bài thứ chín, bọn Lý Xán gặp thuận lợi một mạch từ 1S-2H-3H sau đó gọi vào 4H (hồng tâm). Đến lượt Triệu Việt rao thì Pass. Dung Xương Ninh cũng Pass. Đến lượt Dương Phàm thì sau khi suy tư một lúc lâu liền cầm lấy 4NT. Nhẹ nhàng bày trên bàn.
Triệu Việt hơi nhíu mày lại. Do dự hồi lâu mới thả 5C (mai hoa). Toàn thể Pass. Dương Phàm là minh thủ. Triệu Việt sau khi mở bài cười ha hả.
Sau khi đánh xong đính ước tiếp theo. Xán vỗ đùi nói: bài lớn 228 điểm. Kêu rất đơn giản. Dung Xương Ninh không biết nói gì quay về 4S (hắc tâm). Lúc này thở dài nói:
- Bài Dương Phàm quá chấn động.
Triệu Việt mỉm cười nói:
- Phía sau Dương Phàm chính là tôi chống đỡ. Tôi thì vững vàng. Cậu ta thì có nhuệ khí. Rõ ràng là lợi thế.
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Mấu chốt vẫn là bí thư Triệu làm tố quá tốt. Cần cầm thì có, cần đưa thì đưa.
Triệu Việt nghe vậy cười sảng khoái nói:
- Tiếp tục nào. Hôm nay đánh bài thật thoải mái.
Sau khi đánh xong 16 bài, cặp Dương Phàm và Triệu Việt giành được thắng lợi hoàn toàn. Đến giờ cơm trưa, bốn người ngồi xuống cơm rượu no nê. Xong xuôi Triệu Việt không có ý tiếp tục đánh bài mà ngồi xuống ghế sô pha bắt chuyện với Dương Phàm:
- Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc của thành phố Hải Tân nhất định phải làm cho tốt. Tỉnh ủy ủng hộ đồng chí.
Dương Phàm hơi khom người nói:
- Sẽ truyền đạt lời thăm hỏi của ngài tới lão gia.
Hai người hỏi một đằng đáp một nẻo. Lý Xán và Dung Xương Ninh ở bên cạnh nhìn nhau cười, không hề phát biểu ý kiến.
Từ chỗ Triệu Việt đi ra quay về biệt thự đã là hoàng hôn. Thu Vũ Yến đang nằm nghiêng trên cái võng trong sân. Đeo tai nghe điện thoại nhắm mắt lại. Đung đưa theo gió biển trong lúc hoàng hôn.
- Chuyện xử lý thuận lợi chứ?
Nghe được tiếng xe, Thu Vũ Yến từ trên võng tuột xuống. Choàng qua cánh tay Dương Phàm khẽ hỏi…Miệng dán chặt vào cánh tay Dương Phàm.
Dương Phàm cũng không nói gì, ôm lấy Thu Vũ Yến đi vào bên trong. Vừa đi vừa nói chuyện:
- Anh thấy em là thèm ăn rồi. Trước tiên ăn em no đã rồi nói sau.
Cuộc giao dịch hết sức thuận lợi. Tiếp xúc được với những hạch tâm trong vòng tròn Triệu Việt. Ý tứ là sau này Dương Phàm có thể thoải mái mạnh tay thi triển quyền cước ở Hải Tân. Đương nhiên để có kết quả này cũng không dễ dàng. Triệu Việt cũng được điều hắn muốn. Đó chính là sức ảnh hưởng đằng sau lưng Dương Phàm.
Giống như là dây leo quấn cây. Thu Vũ Yến ôm chặt lấy Dương Phàm. Hai chân quấn ngang hông nhanh chóng hưng phấn lên. Sau một hồi điên cuồng vặn vẹo, cả người Thu Vũ Yến mềm oặt như con rắn chết. Dương Phàm nhìn khuôn mặt thỏa mãn ửng hồng của Thu Vũ Yến chỉ mỉm cười không nói lời nào. Thu Vũ Yến vốn đang ngồi trên người Dương Phàm liền ngả sang bên cạnh sau đó yếu ớt nói:
- Em kiệt sức rồi, đến lượt anh.
Dương Phàm cười ha ha. Lật mình lên ngựa.
Sau nửa tháng rời khỏi thành phố Hải Tân, Dương Phàm tổ chức một hội nghị thường ủy. Đổi mới cấp tốc, trong phòng hội nghị phần nhiều là những gương mặt lạ hoắc. Nói ra thì có hơi tiếc nuối nhưng chuyện cũng đã rồi.
Trên hội nghị, Dương Phàm đưa ra một bản danh sách. Cười ném ra một câu nói:
- Ly khai hơn nửa tháng. Mọi người có khỏe không?
Cả phòng im lặng nhìn Dương Phàm. Từ ánh mắt của hắn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo và sát khí.
- Xem ra tất cả mọi người đều khỏe cả. Tốt lắm mọi người tới đủ cả rồi. Bắt đầu họp thôi. Đề tài thảo luận đầu tiên của ngày hôm nay là về thành phố Hải Tân trong thời gian gần đây. Một số cán bộ xuất hiện tác phong tự do nên không còn thích hợp đảm nhiệm vị trí hiện tại. Một lần nữa, tôi đại biểu thị ủy đề nghị tiến hành điều chỉnh trên phạm vi lớn. Bản danh sách trong tay tôi đều có trước mặt mọi người. Hãy xem một chút rồi phát biểu ý kiến nhé.
Dương Phàm từ trước tới nay đều rất bình thản thong dong, đột nhiên dũng mãnh ngoan cường làm cho mọi người trong thường ủy âm thầm líu lưỡi.
Đàm Tuyết Ba đang chăm chú xem danh sách, khi thấy Lưu Á bị điều đến phòng nghiên cứu chính trị thì đột nhiên ho khan rất mạnh. Thân thể loạng choạng ngửa ra sau hít thở sâu một lúc mới bình thường trở lại.
- Cơ thể đồng chí Tuyết Ba không khỏe sao? Có muốn xin nghỉ phép hay không?
Dương Phàm cười tủm tỉm hoi. Đàm Tuyết Ba sau khi ôm ngực thở dốc giơ tay nói:
- Tôi về uống thuốc.
Bình Luận (0)
Comment