Xe trực tiếp đi thẳng về nhà, Dương Lệ Ảnh và Trương Tư Tề không ngờ đang đi dạo phố. Dương Phàm vào nhà rồi chui vào phòng ngủ thiếp đi. Tối ngày hôm qua lăn qua qua lăn lại không ngủ yên rồi làm chuyện xấu rất tốn thể lực.
Dương Phàm ngủ một lúc lâu tỉnh lại rồi vào toilet rửa mặt. Xuống lầu thì thấy Dương Lệ Ảnh và Trương Tư Tề đang ngồi nói chuyện trong phòng khách. Trong lòng Dương Phàm không khỏi cảm thấy ấm áp, biết hai người sợ làm ầm ảnh hưởng đến mình nghỉ ngơi.
Thấy Dương Phàm đã xuống, Trương Tư Tề cười hì hì đứng lên nắm tay Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Tư lệnh Lôi gọi điện tới nhà hỏi một người có tên là Trữ Kiếm Nam.
Dương Phàm nghe thấy cái tên Trữ Kiếm Nam là cảm thấy đau đầu, thầm nói thằng ranh này là người trong quân đội. Trong ổ cứng di động của Khang Hà đúng là có chứng cứ, thật không biết Triệu Việt định xử lý như thế nào, cũng không đưa ra câu trả lời chính xác. Dương Phàm còn thật sự không biết nên trả lời tư lệnh Lôi – quân khu thành phố Hải Tân như thế nào cho phải. Nhất là sau Đại hội đại biểu nhân dân thành phố Hải Tân, mình còn kiêm nhiệm chức chính ủy quân khu thành phố Hải Tân.
Thấy Dương Phàm có chút đau đầu, Trương Tư Tề cười cười kéo Dương Phàm ngồi xuống sô pha. Dương Lệ Ảnh đi tới sờ sờ đầu con trai rồi nói:
- Mẹ đi nấu cơm, hai con nói chuyện.
- Ánh mắt của mẹ đúng là đã tiến bộ.
Dương Phàm nhỏ giọng thở dài một tiếng. Trương Tư Tề cười cười một tiếng rồi thản nhiên nói:
- Chuyện trong quân rất phức tạp, có phải anh có điểm lo lắng?
Dương Phàm gật đầu, thầm nói Triệu Việt sẽ không lấy chuyện này ra nhằm mưu đồ chính trị gì đó chứ? Càng nghĩ càng xa càng không rõ, Dương Phàm rút điện thoại di động ra rồi do dự nhìn Trương Tư Tề một chút, nói:
- Ông nội nếu biết có quân nhân dùng thuyền hậu cần của quân đội buôn lậu sẽ xử lý như thế nào.
Trương Tư Tề không hề do dự nói:
- Đưa ra tòa án binh xét xử, nhẹ là vào tù, nếu làm không tốt thì một súng xử tử.
- Vậy tốt nhất không nên hỏi ý kiến của lão nhân gia, anh suy nghĩ một chút.
Dương Phàm gãi gãi đầu, càng lúc càng thêm đau đầu. Bây giờ nói như thế nào với tư lệnh Lôi cũng không được. Vấn đề quan trọng bây giờ là chứng cứ của Trữ Kiếm Nam đang nằm trong tay Triệu Việt. Điều này cũng là nguyên nhân làm cho Dương Phàm cảm thấy bó tay bó chân. Sớm biết rằng như vậy thì đã xóa hết các chứng cứ liên quan đến Trữ Kiếm Nam đi, đúng là suy nghĩ vẫn không chu đáo.
Suy nghĩ một lúc, Dương Phàm lấy điện thoại di động ra rồi lại nhét vào trong quần. Nếu khó có thể khống chế chuyện này thì tạm thời duy trì tình hình này là tốt nhất. Dù sao người không thể thả, nhốt một ngày thì nhốt một ngày, lúc ấy đồng chí bên quân đội đến mang người đi là được. Chứng cứ bên phía Khang Hà coi như không biết. Mặc kệ nói như thế nào cũng không thể nhúng tay vào chuyện trong quân đội. Chuyện trong quân đội do quân đội xử lý, đây là thông lệ.
Sau khi có quyết định, trên mặt Dương Phàm liền nở nụ cười. Trương Tư Tề giúp đỡ Dương Lệ Ảnh nấu cơm, thực ra hai người đã ăn rồi. Hai người phụ nữ chống cằm cười hì hì nhìn Dương Phàm ăn cơm.
- Mẹ, tay nghề nấu ăn của mẹ chẳng tiến bộ gì cả? Khi con còn bé ăn cũng mùi vị này, bây giờ cũng như vậy.
Dương Phàm không ngờ còn có tâm trạng mà nói chuyện này, làm Dương Lệ Ảnh trừng mắt nhìn Dương Phàm rồi nói:
- Ý gì thế, đồ ăn của ủy viên bộ Chính trị con không ăn vào sao? Nếu biết thế thì đừng ăn.
Dương Phàm cũng chỉ có thể lựa chọn im lặng. Trước kia mỗi lần Dương Lệ Ảnh nấu ăn, Dương Phàm đưa ra vấn đề này thì Dương Lệ Ảnh lại nói:
- Có người không mở miệng nói không ngon.
Bây giờ thì hay rồi, tăng cấp lên rồi, còn là loại tăng lên rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.Có lẽ chỉ có trước mặt Dương Lệ Ảnh thì Dương Phàm mới có chút kinh ngạc như vậy. Trương Tư Tề bên cạnh thấy Dương Phàm á khẩu, một bộ rất khó chịu nhưng không có gì để nói. Điều này làm Trương Tư Tề che miệng cười.
- Em không được học theo mẹ đó. Không quy củ gì cả.
Cuối cùng cũng tìm được cách để phát tiết, tâm trạng Dương Phàm tốt hơn nhiều, bỏ đũa cầm cặp rồi nhìn đồng hồ, sau đó vội vàng đi ra ngoài.
Lái xe Liêu Chính Vũ và thư ký Lý Thắng Lợi đang ngồi dưới tán cây ngoài sân tránh nắng. Không biết người thiết kế căn nhà này làm như thế nào mà đánh được mấy cây cổ thụ vài chục năm đến đây.
Thấy Dương Phàm đi ra, hai người vội vàng đứng lên, muốn bê bàn ghế vào trong nhà. Nhưng Tiểu Trương giữa ban ngày cũng như quỷ mị từ bên cạnh chui ra, lạnh nhạt nói:
- Để đó, để chúng tôi dọn.
Hai người Lý Thắng Lợi nhìn Dương Phàm một chút, lãnh đạo vung tay bọn họ liền vội vàng liền lên xe. Xe vẫn đang bật máy, điều hòa đã sớm mở. Cậu thanh niên Liêu Chính Vũ này, Dương Phàm càng dùng càng thấy dễ chịu.
- Tiểu Liêu đúng là tinh tế.
Dương Phàm dù như thế nào cũng phải tỏ vẻ khen ngợi Liêu Chính Vũ một chút, sau đó nhìn Lý Thắng Lợi bổ sung một câu:
- Thắng Lợi ở nhà vẫn là đi thuê hả?
Lý Thắng Lợi có chút giật mình quay đầu lại nhìn thoáng qua Liêu Chính Vũ, chuyện này người biết đến không nhiều lắm. Lý Thắng Lợi và vợ đều là người từ bên ngoài đến đây, cũng không có tiền mua phòng nên đã thuê tạm mà ở. Sau một thời gian tích cóp được chút tiền định mua lại căn phòng đó thì kết quả bí thư Bạch tiền nhiệm chỉ trong một đêm đã đẩy giá nhà lên tận trên trời, căn bản không thể mua nổi.
- Đúng vậy, gần đây thực ra có người chủ động tỏ vẻ có thể giúp. Tôi biết mục đích thực sự của bọn họ nên từ chối.
Lý Thắng Lợi khẽ khom lưng mà nói. Dương Phàm gật đầu không nói gì. Dương Phàm lên xe rồi đợi Lý Thắng Lợi đóng cửa ngồi ở hàng trên, sau đó hắn mới chậm như rùa nói:
- Tề gia, trị quốc, bình thiên hạ. Chuyện gia đình cũng rất quan trọng. Lát nữa cậu tìm trưởng ban thư ký Tùng giúp đỡ, nói là tôi bảo cậu đến đó.
Dương Phàm nói không nhiều nhưng rất hàm súc thể hiện sự quan tâm của lãnh đạo. Lý Thắng Lợi không có vẻ mặt cảm động rơi nước mắt mà lặng lẽ gật đầu nhỏ giọng nói:
- Tôi đã biết.
Phản ứng này của Lý Thắng Lợi làm cho trong lòng Dương Phàm rất thoải mái. Xem ra Lý Thắng Lợi là người rất trầm ồn, dễ rèn luyện.
Đến trụ sở thị ủy, Tiễn Trình từ xa đã thấy xe của Dương Phàm đi vào, liền đứng chờ ở trước cửa tòa nhà.
- Kính chào Bí thư Dương, hội nghị thường ủy buổi chiều đã thông báo đến các thường vụ thị ủy. Chẳng qua có lẽ phải đến 4 giờ chiều mới có thể tập trung được.
Dương Phàm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, phất tay nói:
- Như vậy thì 4 giờ chiều đi, cũng không có bao nhiêu chuyện cần nói mà.
Đi đến trước cửa phòng làm việc, Dương Phàm nói với Lý Thắng Lợi:
- Lát nữa gọi điện cho trưởng ban Tuyên giáo u, bảo đồng chí đó đến đây một chuyến.
Vừa nãy khi ở trên đường Dương Phàm đã một lần nữa nghĩ đến lời nói của Triệu Việt, cảm thấy Chúc Đông Phong nhất định có vấn đề. Lúc ở trong nhà Chúc Đông Phong, những lời nói của Chúc Đông Phong nhất định không phải là nói cho có. Trong kế hoạch Hoa Đan Liệt nếu như Chúc Đông Phong nhúng tay vào thì sẽ hoàn toàn khác hẳn. Có lẽ hai năm sau Chúc Đông Phong sẽ trở thành một trong những nhân vật đứng đầu trong diễn đàn chính trị của nước nhà. Có Chúc Đông Phong ở bên trong gây rối thì chuyện này đúng là khó mà nói. Chúc Đông Phong làm việc rõ ràng kích động hơn Trần lão gia tử nhiều. Không cần biết là vì Chúc Vũ Hàm hay là Tiểu Chúc Dương, Chúc Đông Phong rất có thể làm ra chuyện này.
Dương Phàm càng nghĩ càng thấy khả năng này rất có thể. Vấn đề quan trọng là bên phía Bắc Kinh sao không có một chút tin tức nào vậy? Chẳng lẽ nói Chúc Đông Phong không nói với Trần gia một tiếng, định đến thời khắc quan trọng sẽ động chút tay chân sao?
Nếu là như vậy thì do chù suy nghĩ ra chuyện này thì Dương Phàm cũng không thể nào nói trước với người nhà. Nếu bây giờ mà thông báo trước, Chúc Đông Phong lại không làm gì lại thành ra tự cho là thông minh, rất đáng xấu hổ.
Dương Phàm cầm tờ công văn trong tay mà chẳng có tâm trạng mà xem, điếu thuốc thiếu chút nữa làm bỏng ngón tay. Lúc này Dương Phàm mới vội vàng dập thuốc. Dương Phàm thất thần, đứng trước mặt lợi ích quá lớn đó, Dương Phàm phát hiện tâm trạng mình đúng là không yên. Chính xác ra là còn không đến nửa năm nữa, phải nhân kế hoạch Hoa Đan Liệt này để đưa thuyền lên cao hơn, lên chức thật nhanh để ứng phó mọi hoàn cảnh có thể diễn ra.
Trưởng ban Tuyên giáo u Trung Chương vội vàng đi đến. Sau khi khách khí chào Lý Thắng Lợi ở bên ngoài liền dừng một chút. u Trung Chương trước sau vẫn rất ôn hòa nói:
- Tiểu Lý, Bí thư Dương có đang bận không?
u Trung Chương rõ ràng đã biết rõ còn hỏi, Lý Thắng Lợi đương nhiên sẽ không vạch trần lời nói khách khí này, cười cười đứng lên nói:
- Bí thư nói ngài vào thì trực tiếp đi vào.
Dương Phàm ngồi ở phòng trong nghe thấy âm thanh ở bên ngoài liền lớn tiếng nói vọng ra:
- Đồng chí Trung Chương đến rồi à, vào đi.
Sau khi u Trung Chương tiến vào thì trên mặt vẫn cười hì hì, khẽ gật đầu nói:
- Bí thư Dương tìm tôi?
Trưởng ban Tuyên giáo mặc dù cũng là thường vụ thị ủy, chẳng qua nói thật lòng thì tiếng nói không có trọng lượng mấy. Cho nên trưởng ban Tuyên giáo bình thường đều rất im hơi lặng tiếng, u Trung Chương càng là người như vậy. Các thường vụ thị ủy trong trụ sở thị ủy này gặp người là cười hình như cũng có u Trung Chương. Sau khi Dương Phàm đến thành phố Hải Tân nhận chức cũng khá tôn trọng đồng chí trưởng ban Tuyên giáo u Trung Chương này, cũng không hề nhúng tay can thiệp vào. Dù là vấn đề điều chỉnh nhân sự cũng đều là u Trung Chương đề xuất, Dương Phàm gật đầu đồng ý. Trước kia lúc Đàm Tuyết Ba còn đương chức thì còn có thể nhúng tay vào ban Tuyên giáo thị ủy một chút. Nhưng sau khi Phương Viên lên giữ chức trưởng ban Tổ chức cán bộ thị ủy thì đã tiến hành điều chỉnh lớn trong vấn đề nhân sự. Chỉ riêng ban Tuyên giáo thị ủy là không bị ảnh hưởng đến.
u Trung Chương đương nhiên biết rõ đây là chỗ tốt do mình khiêm nhường, nguyên tắc xử sự của u Trung Chương chính là cố không gây thù chuốc oán với mọi người.
- Đồng chí gần đây có bận không? Ngồi xuống đi.
Dương Phàm hơi chỉnh người một chút, đây cũng coi như là bắt chuyện. u Trung Chương từ từ ngồi xuống, nhân lúc này để suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Công tác trọng tâm của ban Tuyên giáo gần đây chủ yếu chính là tuyên truyền thành quả phát triển và học tập giáo dục cán bộ của Đảng và chính phủ. Việc này ngài đã nhiều lần nhấn mạnh trong hội nghị thường ủy.
Dương Phàm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, ngừng tay không viết nữa suy nghĩ một chút rồi nói:
- Luôn luôn theo sát chỉ thị tinh thần của trung ương là chính xác, chẳng qua cũng không thể bỏ qua việc tuyên truyền các công tác phát triển thành phố Hải Tân chúng ta. Ở đây tôi nói trước với đồng chí một chút. Tôi đã báo cáo việc thành phố Hải Tân chúng ta sẽ tham gia vào kế hoạch Hoa Đan Liệt sau khi hội nghị thường ủy thị ủy thành phố Hải Tân thông qua lên với lãnh đạo tỉnh ủy. Bí thư tỉnh ủy Triệu rất ủng hộ công tác của thành phố Hải Tân chúng ta. Sau khi về đồng chí suy nghĩ một chút xem làm thế nào để giao tiếp với các ngành liên quan, tranh thủ làm cho biến hoá của thành phố Hải Tân xuất hiện trước mặt nhân dân cả nước.
Lời nói Dương Phàm rất hàm súc, u Trung Chương nghe xong lại có thể hiểu rõ. Bí thư Dương hy vọng tin tức của thành phố Hải Tân có thể lên Cctv, nhất là được đưa lên bản tin chính. Đây là công việc và nghĩa vụ của trưởng ban Tuyên giáo u Trung Chương, u Trung Chương không thể đùn đẩy. Chẳng qua u Trung Chương có chút kỳ quái, thầm nói sao Bí thư Dương lại biết mình có quan hệ với phòng tin tức CCTV chứ?
Dương Phàm đương nhiên là không biết, chẳng qua đây là Dương Phàm muốn u Trung Chương suy nghĩ biện pháp mà thôi.
- Đây là nhiệm vụ chính trị trong thời gian gần đây nhất.
Cuối cùng Dương Phàm nhấn mạnh một lần nữa chuyện này, u Trung Chương nghe xong không khỏi nghiêm túc suy nghĩ. Kế hoạch Hoa Đan Liệt đã được đưa xuống các thành phố tiềm năng mà.
- Không nói đến việc nhân dân toàn thành phố Hải Tân cảm ơn sự lãnh đạo chính xác của thị ủy, ít nhất tất cả cán bộ đều cảm tạ thị ủy. Đây là chuyện lớn quan hệ đến đời sống của toàn bộ nhân dân thành phố, ban Tuyên giáo nhất định cố gắng làm tốt nhất.
u Trung Chương vội vàng tỏ thái độ, hắn cũng hy vọng có thể cho Dương Phàm biết tâm tư của mình.
- Ừ, đồng chí về trước đi, chuyện này trước khi tỉnh ủy có thông báo nhất định phải giữ bí mật. Chiều trong hội nghị thường ủy tôi sẽ nhấn mạnh chuyện này.
u Trung Chương đứng dậy chào rồi rời đi. Dương Phàm cầm lấy công văn, cũng không có tâm trạng mà tiếp tục xem nữa. Dương Phàm một mình gọi u Trung Chương vào đây đã nói rõ tính quan trọng và cấp bách của chuyện này, đồng thời cũng thầm ám chỉ Dương Phàm rất hài lòng với biểu hiện gần đây của u Trung Chương. Dương Phàm cũng không trông mong u Trung Chương có thể trở thành người của mình, chỉ cần ở thời khắc mấu chốt đứng bên phía mình là đủ rồi.
Dương Phàm đứng trước cửa sổ lặng lẽ rút một điếu thuốc ra châm hút. Hút hết điếu thuốc đang định về tiếp tục làm việc thì Tào Dĩnh Nguyên cầm cặp vội vàng xuất hiện trước cửa phòng làm việc.
- Thư ký Lý, Bí thư Dương có bận không vậy?
Cửa trong phòng đang được mở nên Dương Phàm nghe thấy rõ ràng. Dương Phàm vội vàng đi ra bắt tay chào hỏi. Bây giờ đang là thời kỳ quan trọng nên Dương Phàm không tự chủ khách khí với Tào Dĩnh Nguyên nhiều hơn. Hơn nữa thời gian gần đây thị trưởng Tào cũng phối hợp rất tốt mà.
Sau khi Tào Dĩnh Nguyên ngồi xuống liền ra vẻ thần thần bí bí nhỏ giọng nói:
- Bí thư Dương, nghe nói tỉnh ủy đã phê chuẩn kế hoạch Hoa Đan Liệt của thành phố Hải Tân chúng ta?
Dương Phàm nghe xong cũng không hề kỳ quái, Tào Dĩnh Nguyên không biết mới là lạ. Dương Phàm hơi nghiêm mặt lại, nặng nề gật đầu mà nói:
- Bí thư Triệu đã nói với tôi chuyện này. Tôi đang chuẩn bị thông báo với các đồng chí trong hội nghị thường ủy vào chiều nay. Chuyện này tạm thời phải giữ bí mật. Đồng chí Tào Dĩnh Nguyên, hai ban bệ của thành phố Hải Tân bây giờ càng phải thêm đoàn kết.
Dương Phàm đây là tạo áp lực cho Tào Dĩnh Nguyên, cho lão già Tào biết chuyện này không thể đầu tiên tiểu nhân sau quân tử được, tương lai xảy ra chuyện gì thì trách nhiệm cũng phân rõ được. Trong lòng Tào Dĩnh Nguyên cũng hiểu rõ nên vội vàng tỏ thái độ mà nói:
- Đây là thời khắc quan trọng quan hệ đến mấy chục năm phát triển của thành phố Hải Tân, trong lòng tôi hiểu rất rõ. Chẳng qua bên phía chính quyền thành phố gần đây nhân tâm không yên. Nói rằng không biết tỉnh ủy sẽ điều chỉnh vấn đề nhân sự như thế nào?
Tào Dĩnh Nguyên nói chính là chuyện Lữ Ngọc Phương bị bắt. Hôm đó khi Lữ Ngọc Phương và Trương Bác bị bắt đưa lên tỉnh thành, thành phố Hải Tân hoàn toàn không biết chuyện cụ thể. Bí thư tỉnh ủy Triệu Việt cũng không chủ động nói với Dương Phàm, Dương Phàm cũng không tiện đi hỏi thăm việc này. Lữ Ngọc Phương có quan hệ đến trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy Lý Hiếu Nghĩa, vũng nước đục này không dễ tranh. Xem ra Tào Dĩnh Nguyên đang muốn dò xét một chút, nếu không lời này nên nói là như thế này:
- Áp lực công việc của chính quyền thành phố rất nặng nề, thật sự hy vọng tỉnh ủy sớm kết thúc chuyện này.
Nói trắng ra chính là thái độ, Dương Phàm gật đầu tỏ vẻ đã rõ ràng, thở dài một tiếng rồi nói:
- Chuyện này đồng chí và tôi tốt nhất không nên quan tâm quá nhiều. Vấn đề nhân sự từ trước đến nay vẫn luôn mẫn cảm như vậy. Lữ Ngọc Phương có chuyện cũng là tự làm tự chịu. Còn công việc của Lữ Ngọc Phương tạm thời sẽ do các đồng chí khác phụ trách một chút. Bây giờ đang là tạm thời nên đồng chí đưa ra một phương án, chiều tôi sẽ ủng hộ trong hội nghị thường ủy.
Hai người đều xuất phát từ góc độ công việc, đều đối đãi vấn đề với cái nhìn toàn cục nên không khí cuộc nói chuyện cũng hòa hợp hơn.
- Tôi thấy tạm thời để trống chức vụ đó là tốt nhất. Tỉnh ủy có lẽ sẽ rất nhanh có sắp xếp. Chẳng qua tôi vẫn có chút lo lắng, chẳng may có một phó thị trưởng không hòa hợp vào trong chính quyền thành phố, công việc của tôi cũng sẽ khá đau đầu.
Chuyện này liên quan đến lợi ích thiết thân, Tào Dĩnh Nguyên sẽ không khách khí.
- Công việc cụ thể tôi thấy để các đồng chí bên dưới đi làm. Tôi và đồng chí phải tập trung hết tinh lực vào vấn đề đưa thành phố vào trong danh sách của kế hoạch Hoa Đan Liệt. Còn về vấn đề hòa hợp hay không hòa hợp thì chuyện gì cũng có thể đưa ra hội nghị thường ủy thảo luận mà.
Dương Phàm ám chỉ một câu làm Tào Dĩnh Nguyên không khỏi có chút mơ hồ, rất nhanh đã có phản ứng rồi nói:
- Ý kiến này của đồng chí rất tốt. Tôi thấy trong hội nghị thường ủy chiều nay có thể đưa ra một nghị quyết, sau này mọi chuyện đều đưa ra hội nghị thường ủy.
Tào Dĩnh Nguyên nói rất có lực, ý chính là nếu đồng chí phó thị trưởng thường trực sau này nếu không hòa hợp, muốn làm chuyện gì thì lão Tào sẽ đưa ra hội nghị thường ủy là được, dùng lực lượng tập thể áp chế đồng chí có bối cảnh cường đại. Đây là chiêu thức từ trước đến nay trong chốn quan trường Trung Quốc. Hơn nữa ở tình hình hiện tại thì cần phải làm như vậy để chống kẻ thù chung.
Tào Dĩnh Nguyên nói xong ròi nhìn đồng hồ mà nói:
- Thời gian cũng gần đến rồi, tôi đến phòng họp trước.
Không khí trong phòng họp khá khác ngày xưa. Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ lo lắng bất an. Tùng Lệ Lệ mới từ bên ngoài về nên vẫn còn chưa gặp được Dương Phàm. Tùng Lệ Lệ nghe nói Dương Phàm có chuyện cần tuyên bố nên tự nhiên có chút khẩn trương. Không biết có chuyện gì đây, trong lòng mọi người đang thầm suy nghĩ chuyện này. Có phải là có một đồng chí nào lại muốn tiến vào? Mọi người đều muốn vượt qua vấn đề nhân sự này. Chẳng qua vấn đề nhân sự từ trước đến nay vẫn rất mẫn cảm, Dương Phàm không có khả năng ám chỉ ý đồ của tỉnh ủy trong hội nghị thường ủy được, đó không phải tự tìm phiền phức sao?
Mỗi người đoán một kiểu, chỉ có Tào Dĩnh Nguyên và u Trung Chương trong đám thường vụ thị ủy là trấn định nhất. Xem ra chuyện kế hoạch Hoa Đan Liệt vẫn chưa được truyền ra.
- Mọi người đều đến đông đủ rồi, họp thôi.
Dương Phàm mỉm cười bọn chúng khai họp. Dương Phàm nhìn quanh một vòng nhanh như chớp. Khi mọi người ở trong phòng hội nghị đều hơi cúi đầu xuống, Dương Phàm mới chậm như rùa nói:
- Kế hoạch Hoa Đan Liệt đã được báo lên trên, đã được tỉnh ủy ủng hộ. Lãnh đạo tỉnh ủy rất coi trọng và ủng hộ.
Xôn xao một chút, tập thể vỗ tay. Dương Phàm đợi mọi người vỗ tay một lát rồi giơ tay lên ra hiệu cho mọi người dừng lại rồi nói:
- Tôi nói xấu trước mặt mọi người một chút, chuyện này tạm thời giữ bí mật. Chẳng may có biến cố gì đó thì chúng ta lại thành trò cười cho mọi người. Phải tranh thủ báo cáo thành công thì dựa vào cái gì? Trong lòng mọi người đều biết rõ mà. Thành tích ...
Cách nói của Dương Phàm cũng giống bình thường, luôn nhấn mạnh vào điểm yếu hại, nói rõ các ngành phải làm gì sau đó kết thúc.
Tào Dĩnh Nguyên chờ Dương Phàm nói xong liền cuối cùng nhấc tay nói:
- Tuyên bố này của Dương Phàm làm mọi người rất phấn khởi. Chẳng qua thực tế vẫn rất nghiêm trọng, nhất là bên phía chính quyền thành phố. Vấn đề của đồng chí Lữ Ngọc Phương vẫn chưa có kết luận, công việc của đồng chí Lữ Ngọc Phương tạm thời do tôi kiêm nhiệm. Các đồng chí có ý kiến gì khác không?
Tào Dĩnh Nguyên do dự một chút thấy không ai tỏ vẻ phản đối; hơn nữa Dương Phàm còn cười cười cổ vũ Tào Dĩnh Nguyên tiếp tục nói. Lúc này Tào Dĩnh Nguyên tiếp tục nói:
- Về phần công tác, tôi có mấy ý kiến sau, bây giờ sẽ nói ra cho mọi người tham khảo. Đầu tiên là liên quan đến hạng mục đầu tư khu giải trí nước khổng lồ mà tập đoàn Thiên Mỹ sắp đầu tư. Chính quyền thành phố quyết định toàn lực ủng hộ, ban Tuyên giáo thị ủy phải kịp thời tuyên truyền. Điểm thứ hai ...
Tào Dĩnh Nguyên nói chuyện rất cụ thể và không hề lộn xộn, trong tay cũng không cầm bản ghi chép từ trước. Qua đó có thể thấy năng lực của người này đúng là rất mạnh, điều này Dương Phàm cũng có thể nhìn ra.
Nội dung mà Tào Dĩnh Nguyên nói tập trung vào các sự vật cụ thể, xem ra đã sớm có chuẩn bị.
Lúc trước Dương Phàm chỉ nói về phương hướng, bây giờ Tào Dĩnh Nguyên nói chuyện sẽ nhấn mạnh từng vấn đề, phải tập trung tinh lực vào các việc lớn, công việc cụ thể đều do các đồng chí bên dưới gánh vác.
Hội nghị thường ủy lần này rất thành công, tin tức tốt là điều mà mọi người đều muốn thấy. Có thể nói chỉ có một việc Lữ Ngọc Phương được Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy mời lên uống trà là làm mọi người hơi có suy nghĩ, nhưng rất nhanh đã bay biến.
Sau khi kết thúc hội nghị, mọi người tan đi về vị trí làm việc. Sắp hết giờ thì điện thoại di động của Dương Phàm vang lên.
- Bí thư Dương, có tiện nói chuyện không?
Bên trong điện thoại truyền ra giọng nói của Nguyễn Tú Tú, có vẻ khá gấp.
Dương Phàm trong lòng vừa động, thầm nói có lẽ là tỉnh ủy có ý kiến với chức phó thị trưởng thường trực. Dương Phàm che ống nghe đi ra đóng cửa, lúc này hắn mới từ từ nói:
- Có thể, phó trưởng ban Nguyễn nói đi.
- hội nghị thường ủy tỉnh ủy hôm nay đã thảo luận về vấn đề phó thị trưởng thường trực thành phố Hải Tân. Lữ Ngọc Phương không ra được, phó bí thư tỉnh ủy Giang đề nghị đề bạt một đồng chí bên dưới. Ngài tốt nhất nên sớm có chuẩn bị. Ngoài ra, phó bí thư Giang còn nhấn mạnh phó thị trưởng thường trực là người giúp việc đắc lực cho thị trưởng, muốn ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy trưng cầu ý kiến của Tào Dĩnh Nguyên. Chính là như vậy đó. Những cái khác thì thôi không nói vội.
Nguyễn Tú Tú muốn nói lại thôi, Dương Phàm lập tức hiểu rõ tâm tư của người phụ nữ này. Xem ra Nguyễn Tú Tú muốn tranh thủ cho Nguyễn Bình Hòa tiến vào thường vụ thị ủy, nhưng chị ta không tiện nói rõ. Lý Hiếu Nghĩa ở trong hội nghị thường ủy tỉnh ủy nhất định là có điều e ngại, nếu không quyết định này không đạt thành nhanh như vậy.
- Ừ, tôi đã biết, cảm ơn phó trưởng ban Nguyễn. Có thời gian lên tỉnh thành tôi sẽ mời phó trưởng ban dùng cơm.
Dương Phàm tự nhiên sẽ không tỏ vẻ gì với Nguyễn Tú Tú. ́n tượng với Nguyễn Bình Hòa là không thể làm được việc lớn đã hình thành trong đầu Dương Phàm. Chính miệng Nguyễn Tú Tú lại nói phó bí thư Giang muốn ban Tổ chức cán bộ trọng điểm tham khảo ý kiến của Tào Dĩnh Nguyên, đến lúc đó có oán hận gì thì cũng không rơi vào đầu Dương Phàm.
Dương Phàm thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ăn trưa với Lâm Mục. Tùng Lệ Lệ cười hì hì đi vào nhìn Lý Thắng Lợi một chút. Lý Thắng Lợi cười cười nhỏ giọng nói:
- Ngài đã đến.
- Thư ký Lý, anh vất vả rồi.
Vừa nói Tùng Lệ Lệ liền đi vào. Dương Phàm không buồn ngẩng đầu lên mà nói:
- Tôi xong ngay đây. Cô chờ chút.
Tùng Lệ Lệ rất có kiên nhẫn đợi Dương Phàm. Thấy Dương Phàm cầm cặp, chị ta quay đầu lại nhìn gian ngoài, lộ ra một tia xấu hổ mà nói:
- Ai, có một chuyện có thể nói ở đây hay không?
Dương Phàm sửng sốt một chút, thầm nói lại có chuyện gì thế này? Không phải cô ả này biết quyết định của hội nghị thường ủy tỉnh ủy đó chứ? Chẳng lẽ cô Tùng Lệ Lệ này có tâm tư với vị trí phó thị trưởng thường trực không? Mặt Dương Phàm trong nháy mắt sa sầm lại, thầm nói người phụ nữ này thật sự muốn thò tay sang bên chính quyền thành phố rồi. Hôm nay không thể không nói hai câu, thói quen được sủng ái rồi lên mặt không phải là tốt, không thể cho tồn tại nữa.
Ngồi ở vị trí, Dương Phàm rút thuốc ra, Tùng Lệ Lệ vội vàng lấy bật lửa châm cho Dương Phàm.