Theo hướng dẫn của Trương Tư Tề, xe chạy đến trước một biệt thự lớn ở ngoại thành. Bên trong biệt thự có một sân lớn, ánh sáng chiếu khắp nơi, trong đó có không ít người đến rồi. Trong sân còn xây một khán đài không quá cao, bên trên còn dựng thẳng một tấm biển. Bên trên tấm biểu có ghi:
"Mặc Vân Lưu Hương"Có một người phụ nữ mặc lễ phục dạ hội hở lưng đứng ngoài cửa tiếp khách. Thấy Trương Tư Tề liền mở hai tay ra ôm. Dương Phàm đứng ở bên cạnh lặng lẽ quan sát. Theo quan sát của Dương Phàm, người phụ nữ này có chút ... Sao lại nói như vậy? Khuôn mặt rất bình thường, dáng người cũng rất bình thường, bộ ngực thật ra hơi lớn một chút, nhưng không biết bên trong có thêm gì hay không? Còn bộ mông thì đừng nói ra, căn bản là vô cùng thê thảm. Hết lần này tới lần khác dáng người lại không cao, chưa được một mét sáu, lùn hơn Trương Tư Tề một ít. Chỉ có một điểm duy nhất là trang điểm cũng được, chẳng qua lông mày đã được cạo sạch và gắn lên. Dương Phàm thấy thế không khỏi sợ hãi. Nghĩ thầm người phụ nữ này đúng là giỏi chịu đau, nhổ từng sợi lông mi một, đúng là sợ hãi.
- Đây là ông xã tôi, Dương Phàm, đây là bạn học em Khuất Mỹ Mỹ.
- Khuất Mỹ Mỹ, Khuất trong Khuất Nguyên, Mỹ trong mỹ lệ.
Khuất Mỹ Mỹ thật ra rất sảng khoái đưa tay ra chủ động cười nói. Khi tay hai người chạm nhau, Dương Phàm cảm thấy tay Khuất Mỹ Mỹ rất lạnh, hắn không khỏi run lên một chút, thầm nói hôm nay đúng là hơi lạnh.
- Chào cô.
Lúc cần lễ phép Dương Phàm sẽ như vậy.
Khuất Mỹ Mỹ bắt tay Dương Phàm không trực tiếp buông ra, ngược lại nhìn chằm chằm Dương Phàm hơn 10 giây. Đến khi Dương Phàm ho khan một tiếng, Khuất Mỹ Mỹ mới bỏ tay ra.
- Tề Tề, không ngờ bạn lại có ông xã đẹp trai như vậy. Khó trách bạn lại rất kín thế, sợ chúng tôi cướp hả? Đúng, ông xã của bà làm gì vậy?
Khuất Mỹ Mỹ cũng khá thông minh, mở miệng liền gọi là ông xã bà. Trương Tư Tề tự nhiên nghe thấy thế liền vui vẻ, cười giải thích:
- Còn có thể làm gì chứ? Nhân vật nhà nước thôi.
- Làm ở ngoài sao?
Khuất Mỹ Mỹ lén liếc mắt nhìn Dương Phàm một chút, nhỏ giọng nói với Trương Tư Tề.
Cũng không biết là vô tâm để ý đến thái độ của Khuất Mỹ Mỹ hay là không suy nghĩ nhiều mà Trương Tư Tề cũng không để ý thái độ của bạn học, cười cười nhỏ giọng nói:
- Đúng thế, ở tỉnh Thiên Nhai.
Khuất Mỹ Mỹ ồ lên một tiếng rồi nói:
- A, my god, bạn phải nắm thật chặt. Anh có nghĩ sẽ về Bắc Kinh làm không. Tôi quen mấy cán bộ cấp sở, bọn họ sắp xếp một người là bình thường.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLÝ tốt của Khuất Mỹ Mỹ làm cho Trương Tư Tề không khỏi có chút xấu hổ trong lòng. Chẳng qua Trương Tư Tề không nói với người ta việc trong nhà, bây giờ giải thích tự nhiên là không tốt lắm. Nhiều người thích ra vẻ, thích thể hiện. Nhưng bản thân Trương Tư Tề lại không phải loại người như vậy.
Cũng may Dương Phàm kịp thời bước lên trước một bước, cười cười một tiếng rồi thản nhiên nói:
- Tôi bây giờ rất tốt, ở đâu không phải là làm cách mạng chứ? Rất cảm ơn, chúng tôi có thể vào chứ?
Dương Phàm cười cười đi vào trong, Khuất Mỹ Mỹ nghe thấy thế không khỏi trợn mắt há mồm.
Trương Tư Tề vội vàng cười cười cầm tay Khuất Mỹ Mỹ mà nói:
- Tính của anh ấy là như vậy, tôi khuyên cũng chẳng có tác dụng gì.
Rất ngạc nhiên chính là Khuất Mỹ Mỹ không ngờ lộ ra một tia lo lắng mà nói:
- Là tôi đường đột, ông xã của bà đúng là rất có tính cách.
Hình như người phụ nữ này đúng là có ý tốt thật, Dương Phàm ít nhiều có chút xấu hổ vì sự lạnh nhạt của mình, vì thế cười nói:
- Cảm ơn đã khích lệ, cô tiếp khách đi, gặp lại sau.
Mặc dù không chú ý ăn mặc nhưng khi hai vợ chồng Dương Phàm vào trong đám người vẫn thuộc loại chói mắt. Chẳng qua họ vẫn duy trì nụ cười cứng ngắc với mọi người, cảm giác chào hỏi khách khí với người xa lạ làm cho Dương Phàm cảm thấy buồn bực.
Cũng may không phải là tiệc rượu, nơi này chủ yếu là đến ngắm tranh, xem sách. Thực ra như vậy cũng không tệ lắm, tùy ý xem một chút bức tranh cũng cảm thấy được.
Trên đường còn có mấy quán bán chữ, một ít tác giả bày sách ra bán, tiểu thuyết và thơ cũng có cả.
Bán vì từ thiện thật ra rất đặc sắc. Hơi thở buôn bán không quá đậm, người muốn mua thì đứng lại xem một chút, thích thì mua, không thích thì đi, không ai cảm thấy phiền cả.
Nhưng nhiều người tpaaj trung trước vài quầy, đơn giản nói chuyện một chút, coi trọng thì đi lên lấy, sau đó đến chỗ thu ngân gần đó thanh toán tiền. Trương Tư Tề kéo Dương Phàm đi dạo xung quanh một vòng nhưng không mua gì. Hành động này kéo theo một ít ánh mắt khinh bỉ và ghen tị. Khinh bỉ chính là thằng ranh kia ra vẻ này nọ nhưng không thể bỏ được tiền ra làm từ thiện. Ghen ghét chính là rau ngon thế kia mà cũng để cho lợn nó đẩy đẩy. Mặc dù con lợn kia có vẻ ngoài rất đẹp trai.
- Em khát.
Trương Tư Tề cuối cùng cũng đã ngừng lại, quay đầu lại cười nói với Dương Phàm. Dương Phàm hiếm khi có cơ hội phục vụ Trương Tư Tề, tự nhiên sẽ không từ chối. Xa xa có chỗ bán nước, Dương Phàm liền cười nói:
- Anh đi mua, em chờ một chút.
Dương Phàm còn chưa đi, Trương Tư Tề cười cười cầm tay Dương Phàm mà nói:
- Anh có mang ví đi không thế.
Dương Phàm theo bản năng sờ túi một chút, phát hiện mình vẫn mang theo ví, lấy ra vung vung lên một chút. Trương Tư Tề không phải muốn uống nước, mà nàng thấy Khuất Mỹ Mỹ đang đi về phía mình. Tật xấu của người phụ nữ này, Trương Tư Tề đã nghe thấy. Mặc dù biết Dương Phàm không thể nào coi trọng cô ta, nhưng Trương Tư Tề không phải sợ Dương Phàm tức giận vì Khuất Mỹ Mỹ làm phiền sao?
Dương Phàm đi mua nước khoảng 2 phút là về. Khi còn cách khoảng ba mét Dương Phàm đã thấy một người đàn ông đang tìm Trương Tư Tề mà nói chuyện. Dương Phàm đi đến gần mới nhìn rõ trên mặt Trương Tư Tề lộ ra nụ cười lễ phép, hình như không thích nghe chuyện thì phải. Nhưng thằng đàn ông kia lại không hề phát hiện ra, tiếp tục cao hứng nói chuyện, giọng nói còn có chút lớn.
- Đây là tác phẩm của tôi, đã ký tên, xin tặng cô Trương một cuốn làm kỷ niệm.
Khi Dương Phàm đi đến gần cuối cùng coi như nghe rõ một câu.
- Không cần đâu, Tề tiên sinh, chồng tôi đi mua nước cho tôi, anh ấy biết sẽ mất hứng.
Trương Tư Tề khéo léo từ chối, người đàn ông lại cầm sách cố nhét cho Trương Tư Tề.
Dương Phàm nhìn lướt qua người đàn ông này, Dương Phàm khe khẽ gật đầu. Thật lòng mà nói, Dương Phàm rất chán ghét người đàn ông này, hắn ta dùng ánh mắt như muốn nuốt Trương Tư Tề vào trong bụng, nhưng ánh mắt này lại phối hợp với vẻ mặt ra vẻ chính đáng.
Bước lên một bước, Dương Phàm chắn ngang trước mặt hai người. Người đàn ông kia cầm sách bị chặn lại, dừng ở giữa không biết có nên thu lại hay không?
- Nước của em.
Trấn tĩnh của Dương Phàm vẫn giữ được hắn không có hành động gì quá đáng ở trong hoàn cảnh này.
Bị Dương Phàm ngăn ở phía sau tên là Tề Hồng, một tác giả thanh niên, năm ngoái có một quyển tiểu thuyết dài đạt giải Văn học mới, là một người rất kiêu ngạo. Người trẻ tuổi hơn 30 tuổi có thể đạt được thành tựu như vậy trong văn học, tự nhiên là vô cùng đắc ý. Thời gian trước nhân một cuộc gặp mặt mà quen biết Trương Tư Tề, trong lúc nhất thời không khỏi xúc động. Lúc ấy Tề Hồng đã nói một trận khoe khoang với Trương Tư Tề. Tề Hồng trên đầu có vầng sáng liền ra vẻ muốn chỉ bảo nữ thanh niên về văn học.
Đáng tiếc Trương Tư Tề căn bản không ăn cái loại này, khách khí hai câu rồi rời đi. Hôm nay gặp lại Trương Tư Tề, Tề Hồng thấy Trương Tư Tề chỉ có một mình lập tức đi lên tiếp cận, hơn nữa còn không quên tặng một quyển sách mà mình đã ký tên.
Trương Tư Tề cười cười cầm lấy nước rồi nói:
- Vị này là anh Tề. Đây là chồng tôi, Dương Phàm.
Tề Hồng lập tức ho khan một tiếng, vội vàng thu sách. Sách này hắn đúng là không dám đưa cho Dương Phàm nhìn, bởi vì trên trang bìa có ghi chữ:
"Tặng nữ thần trong lòng anh" Dương Phàm mà thấy không đánh hắn mới là lạ.
Dương Phàm coi như khách khí, cười cười với Tề Hồng rồi nói:
- Rất xin lỗi, chúng tôi đi dạo một chút.
Thái độ này đúng là có ý tổn thương người, ý là không muốn nói nhảm với anh. Anh cách vợ tôi xa một chút.
Hai người vừa rời đi vài bước, Khuất Mỹ Mỹ đã kéo một người đàn ông ngăn hai vợ chồng lại. Trong lòng Khuất Mỹ Mỹ thật sự rất ghen ghét Trương Tư Tề. Không bởi vì gì khác, chính là vì trước kia Trương Tư Tề là hoa hậu giảng đường, nhưng từ mặt ngoài nhìn thì thấy mỗi ngày Trương Tư Tề đều là đi bộ đến trường, tuyệt đối không được phong cảnh như Khuất Mỹ Mỹ mỗi ngày có xe đưa đi học. Bố Khuất Mỹ Mỹ trước kia là một trưởng phòng cục Tài chính Bắc Kinh, bây giờ chẳng qua cũng chỉ là cán bộ cấp sở mà thôi. Lúc còn đi học Khuất Mỹ Mỹ đã ghen ghét Trương Tư Tề xinh đẹp. Chẳng qua khi đó Khuất Mỹ Mỹ tự giác thân phận của mình cao hơn Trương Tư Tề, cho nên ghen ghét vẫn không quá mạnh mẽ.
Thời gian gần đây, Khuất Mỹ Mỹ một lần nữa gặp được Trương Tư Tề, ít nhiều có ý muốn ra vẻ ta đây một chút. hôm nay mời Trương Tư Tề đến đây chính là vì muốn cho Trương Tư Tề biết mình sống tốt như thế nào, còn cố ý bảo Trương Tư Tề mang chồng đến. mục đích của Khuất Mỹ Mỹ tự nhiên là nhìn xem một chút. Nếu Trương Tư Tề tìm một ông chồng có tiền nhưng lại rất xấu trai, tâm trạng của Khuất Mỹ Mỹ sẽ là tốt nhất.