Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 520

Mặc dù ai cũng biết hai người bây giờ là bè đẳng, nhưng việc lén tiếp xúc không nên để cho người khác thấy là tốt hơn cả.
Tùng Lệ Lệ lái chiếc xe dừng ở cửa khu nghỉ dưỡng, Dương Phàm vừa mới xuống xe đã thấy Đinh Duệ khoanh tay đứng ở cửa nghênh đón. Nghe thấy tiếng xe hơi, Đinh Duệ còn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện một chiếc xe, sau đó tiếp tục nhìn người đẹp.
Dương Phàm đi đến gần thì Đinh Duệ theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn một chút. Phát hiện là Dương Phàm và Tùng Lệ Lệ cùng đến, không khỏi có chút sửng sốt một chút. Dương Phàm nói:
- Nhìn gì thế?
Đinh Duệ mập mờ cười nói:
- Trưởng ban thư ký Tùng cũng đến sao, ha ha.
Dương Phàm không hề mắc câu của Đinh Duệ, thản nhiên nói:
- Ở thành phố Hải Tân bây giờ, tôi chỉ tin được cô ấy, mang đến làm quen với Đinh ca một chút.
Tùng Lệ Lệ kịp thời tiến lên đưa tay ra nói:
- Chào trưởng ban Đinh.
Đinh Duệ vội vàng chạm nhẹ tay rồi bỏ ra. Đinh Duệ nhìn Dương Phàm một chút rồi nói:
- Đi thôi, vào phòng ngồi rồi nói.
Đinh Duệ vốn bảo giám đốc khu nghỉ dưỡng bố trí mấy em gái tiếp rượu. Nhưng bây giờ Tùng Lệ Lệ cùng đến, Đinh Duệ tự nhiên sẽ không gọi ra. Dương Phàm làm chính thức như vậy tự nhiên là có chuyện lớn cần nói.
- Sao thế? Đã khỏe rồi chứ?
Đinh Duệ chờ rượu và đồ ăn được mang lên, hắn cầm chén rượu lên mời.
Dương Phàm bưng chén rượu lên nói:
- Không vấn đề gì, cạn chén trước đã.
Ba người uống cạn một chén, bỏ chén xuống. Tùng Lệ Lệ phụ trách rót rượu. Hai người đàn ông đối mắt với nhau một chút, Đinh Duệ mới nói tiếp:
- bí thư tỉnh ủy Hà định điều chỉnh bộ máy lãnh đạo thành phố Hải Tân, nhờ cậu xác định danh sách.
Dương Phàm một lần nữa cảm thấy ngạc nhiên. Dương Phàm không ngờ Hà Thiếu Hoa lại chuẩn bị một món quà lớn cho mình như vậy, xem ra đúng là đủ ý tứ.
- Sáng nay nói chuyện nhưng Bí thư Dương không đề cập chuyện này, đây là tặng nhân tình cho người.
Dương Phàm cười giải thích một câu. Đinh Duệ ít nhiều có chút ngạc nhiên mà nói:
- Không nói với cậu? Như vậy đúng là biết làm người. Chẳng qua cậu sẽ không vì nhân tình này mà đánh mất lập trường đó chứ?
- Nực cười, tôi là bí thư thị ủy thành phố Hải Tân dưới sự lãnh đạo của tỉnh ủy tỉnh Thiên Nhai, không phải là thổ phỉ mà.
Dương Phàm vừa nói như vậy, Đinh Duệ liền hiểu rõ. Sau này nếu muốn làm lớn làm mạnh có lẽ là không có khả năng. Dương Phàm có lẽ không có dã tâm gì ở tỉnh Thiên Nhai này.
Chậc chậc một tiếng, Đinh Duệ lại bưng chén rượu lên nói:
- Đáng tiếc, xem ra cậu không ở mấy năm nữa.
Dương Phàm nhìn lướt qua Tùng Lệ Lệ vẫn quy củ ngồi ở bên cạnh, thản nhiên nói:
- Tất cả mọi người đều như nhau mà, thích hợp đổi địa phương công tác là bình thường mà.
Đinh Duệ không khỏi tức tối, cười khổ một tiếng rồi nói:
- Xong rồi, tôi ở Bắc Kinh nhiều năm quá nên kém nhạy bén.
Dương Phàm cười cười đưa tay về phía Tùng Lệ Lệ rồi nói:
- Muốn động ai, anh hỏi trưởng ban thư ký Tùng.
Tùng Lệ Lệ mỉm cười giơ chén rượu lên nói:
- Vẫn là do Dương Phàm quyết định, tôi sẽ không chạy qua mặt mà. Tôi mời trưởng ban Đinh, tôi xin cạn, còn tùy ngài.
Đinh Duệ thầm than một tiếng trong lòng người phụ nữ quá thông minh. Qua đó có thể thấy được nguyên nhân mà Dương Phàm sủng ái người phụ nữ này. Đã biết rõ Dương Phàm là vì cô ta, nhưng không ngờ lại không có tật xấu mà những người phụ nữ được sủng ái mà kiêu căng, không thể không khen một tiếng. Vấn đề quan trọng là Tùng Lệ Lệ không gọi Bí thư Dương, mà gọi thẳng Dương Phàm, bên trong đã ẩn ẩn ý gì đó.
Đinh Duệ theo bản năng nhìn Dương Phàm một chút, phát hiện Dương Phàm mặt không chút thay đổi, rõ ràng là đang cam chịu. Vậy còn gì để mà nói nữa, ba phần mặt mũi là phải cho, cho nên Đinh Duệ chờ Tùng Lệ Lệ đứng lên cụng ly, tuy không đứng lên nhưng cũng uống cạn chén.
- Tôi thấy rất kỳ quái, tại sao Giang Thượng Vân lần này lại không rời đi.
Đinh Duệ thở dài một tiếng. Nếu như Giang Thượng Vân bị điều đi thì người được lợi lớn nhất tự nhiên là Đinh Duệ. Đinh Duệ có thể đạt được chức phó bí thư tỉnh ủy, qua đó sức ảnh hưởng về nhân sự cũng lớn hơn nữa.
Dương Phàm tuy biết lý do nhưng cũng không nói gì, chỉ là bình tĩnh trả lời:
- Tôi cũng không rõ ràng lắm, chuyện này khó mà nói gì. Chẳng qua Giang Thượng Vân có danh tiếng tốt, không có vấn đề gì về kinh tế, đã động đến bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh rồi, nếu còn động vào hắn ta nữa thì đúng là không còn gì để nói.
Đinh Duệ thở dài một tiếng rồi nói:
- Hà Thiếu Hoa là người như thế nào? Cậu trước kia đã làm ở tỉnh Giang Nam, cậu nói xem.
Dương Phàm do dự một chút rồi nói:
- Trước kia khi còn ở tỉnh Giang Nam. Từ Chúc Đông Phong đến Hác Nam, hai bí thư tỉnh ủy này đều là người vô cùng mạnh mẽ. Hà Thiếu Hoa có thể ổn định bước lên khi Chúc Đông Phong vô cùng mạnh mẽ, có thể đứng vững gót chân ở Hác Nam mạnh mẽ, điều này nói như thế nào nhỉ? Người này ngoại trừ giáo dục con cái hơi kém một chút, là người rất biết cách làm quan. Có một đặc điểm khi làm việc đó là trầm ổn. Vô cùng trầm ổn.
Đinh Duệ cười hắc hắc, nhìn Dương Phàm nhỏ giọng nói:
- Tôi nếu có động tác hơi lớn một chút chắc là không thành vấn đề phải không? Nương cơn gió đông của cậu, tôi gần đây muốn điều chỉnh một ít nhân sự.
Dương Phàm cười nói:
- Giảo hoạt. Hà Thiếu Hoa vừa đến tỉnh Thiên Nhai, vì thế tự nhiên lo lắng dựa vào chúng ta, mượn sức chúng ta. Khi Hà Thiếu Hoa đứng vững gót chân sẽ có dự tính khác.
Đinh Duệ nói:
- Tôi sẽ nắm chắc chừng mực. Ngoài ra có một chuyện, Hà Thiếu Hoa trong hội nghị thường ủy đã điểm danh khen ngợi bí thư đảng ủy sở Công an tỉnh Lý Xán. Nói là hành động chống phần tử xấu của Lý Xán trong một tháng vừa qua rất xuất sắc.
Dương Phàm nghe xong ngẩn ra một chút, quay đầu lại nhìn Tùng Lệ Lệ. Tùng Lệ Lệ lúc này mới cười nói:
- Chuyện về Trầm Ninh, tôi không tiện mở miệng nói, cụ thể thì anh ta sẽ nói với anh.
Dương Phàm lúc này mới hài lòng gật đầu nói:
- Trầm Ninh là anh em của tôi, ai động đến cậu ta thì không khác gì động đến tôi.
Tùng Lệ Lệ run lên một chút, thu hồi vẻ tươi cười, nghiêm túc nói:
- Thời gian trước khi hành động đó diễn ra, Trầm Ninh bị phái đến Hong kong khảo sát. Đây cũng chính là chuẩn bị phía sau của Lý Xán, nếu không sẽ không cho Trầm Ninh cơ hội đi ra.
Sau khi giải thích rõ ràng, lúc này Tùng Lệ Lệ mới có phản ứng. Trầm Ninh là cộng sự thân thiết mà Dương Phàm mang từ tỉnh Giang Nam tới đây. Nghĩ đến thói quen niệm tình cũ của Dương Phàm, trong lòng Tùng Lệ Lệ không hề cảm thấy lo lắng, ngược lại có chút vui mừng.
Dương Phàm quay đầu lại nói với Đinh Duệ:
- Tôi biết rồi, động tác của Lý Xán nhanh thật đó, nhanh như vậy đã thỏa hiệp. Không biết Dung Xương Ninh thì sao?
Đinh Duệ lắc đầu nói:
- Cái này tôi không rõ lắm, phải xem tình hình cụ thể của từng người. Chẳng qua hành động của Lý Xán có lẽ là lo lắng cậu, cho nên muốn ra tay trước để tranh thủ chủ động. Lại nói Lý Xán cũng không làm gì Trầm Ninh, chỉ là đẩy Trầm Ninh ra khỏi đơn vị trước khi có công lao mà thôi. Từ một góc độ mà nói Lý Xán làm như vậy cũng là hơi quá đáng.
Đinh Duệ tự nhiên sẽ không nói giúp Lý Xán,. Trong lời này thực ra để lộ chút khí độ. Hà Thiếu Hoa mới đến đây, nhất định không hy vọng thấy đám thường vụ tỉnh ủy đấu đá lẫn nhau.
Hà Thiếu Hoa không nói thẳng Dương Phàm về chuyện của Lý Xán, mà là thông qua Đinh Duệ để chuyển đạt, có thể thấy được dụng tâm sâu sa của Hà Thiếu Hoa. Dương Phàm khi nghe Đinh Duệ nói chuyện, không khỏi nghĩ đến cách thức làm việc không có một chút sơ hở nào của Hà Thiếu Hoa. Sau này mình kiểu gì cũng làm quan một mình một phía, thủ đoạn này đáng để tham khảo.
Sau khi ăn cơm xong, Đinh Duệ đưa ra lời mời tiếp tục tìm chỗ ngồi xuống nói chuyện. Trong bữa ăn ba người uống không nhiều lắm, chỉ một chai mà thôi. Thực lòng Đinh Duệ muốn tối nay một mình nói chuyện với Dương Phàm, dù sao Tùng Lệ Lệ đi theo có nhiều chuyện không tiện mở miệng nói.
Không đợi Đinh Duệ nói chuyện, Lý Xán đã điện thoại gọi cho Dương Phàm. Sau khi Dương Phàm nghe điện, Lý Xán không ngờ cười rất tự nhiên mà nói:
- Bí thư Dương, tối cùng nhau ngồi một chút có được không?
Dương Phàm nghĩ đến chuyện tên này chơi xỏ Trầm Ninh, cảm thấy không thể cứ như vậy mà quên, chẳng qua lại không thể quá đáng. Vì thế Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi thản nhiên nói:
- Cảm ơn bí thư Lý, tôi ở Bắc Kinh trong một thời gian dài, tối còn có việc cần xử lý. Như vậy đi, chờ sau thời gian này, tôi sẽ đến nhà chơi.
Dương Phàm nói tuy khách khí nhưng Lý Xán nghe xong lại nhướng mày lên. Dương Phàm không cho mặt mũi, nhưng Lý Xán không thể làm gì khác là khách khí vài câu rồi bất đắc dĩ dập máy. Đinh Duệ nghe xong không khỏi cảm thấy tò mò, nhìn Dương Phàm một chút rồi nói:
- Cậu vẫn chưa định bỏ qua sao?
Dương Phàm cười nói:
- Dù như thế nào cũng không thể cứ thế mà quên chứ? Cách làm của hắn ta mặc dù không quá mức mấy, nhưng vẫn là có ý đồ. Nếu không hề tỏ vẻ một chút nào thì không phải quá mềm yếu sao. Hơn nữa tối nay tôi đúng là có chút chuyện mà.
Dương Phàm vừa nói ra như vậy, Đinh Duệ biết kế hoạch hẹn Dương Phàm một mình nói chuyện đã bay hơi rồi.
Tùng Lệ Lệ lái xe ra ngoài rồi cười nói với Dương Phàm:
- Đi đâu anh?
Dương Phàm nói:
- Tìm một chỗ dừng lại để tôi xuống.
Tùng Lệ Lệ có chút kinh ngạc, gật đầu đầy ai oán, chăm chú lái xe.
Ra đến nơi có nhiều xe, Dương Phàm đúng là bảo Tùng Lệ Lệ dừng xe lại, bắt taxi rời đi. Tùng Lệ Lệ nhìn theo hướng Dương Phàm biến mất, ngồi ở tay lái ai oán nói thầm một trận:
- Sớm biết như vậy thì hút hết anh ta.
Sáng hôm sau Dương Phàm liên lạc với hai người Lý Thắng Lợi và Lâm Chí Quốc, để bọn họ lái xe đến đầu phố nào đó tiếp mình. Lên xe Dương Phàm bảo Lý Thắng Lợi gọi cho Tùng Lệ Lệ cùng nhau đi ăn sáng, sau đó quay về thành phố Hải Tân.
Chủ tịch tỉnh mới chưa đến nhận chức, Dương Phàm tự nhiên không cần đi bái kiến. Bên phía phó bí thư tỉnh ủy Giang Thượng Vân, bây giờ Dương Phàm đang chờ tin tức ban Tổ chức cán bộ trung ương đưa xuống là vào thường vụ tỉnh ủy, mọi người coi như ngang hàng nhau, càng đừng nói hai người cũng không có quan hệ gì tốt đẹp.
Tối ngày hôm qua Dương Phàm làm gì, không ai dám hỏi. Dương Phàm ngồi phía sau có vẻ khá tươi tỉnh. Tùng Lệ Lệ ngồi bên cạnh Dương Phàm, cái mũi thật ra ngửi được một tia khác lạ.
Điểm khác nhau lớn nhất giữa Tùng Lệ Lệ và Vu Thanh Bình theo như Dương Phàm thấy là như sau: Ôm Tùng Lệ Lệ như ôm một ngọn lửa, ôm Vu Thanh Bình như một khối ngọc mát lạnh, trong ánh mặt trời chói chang rồi quan hệ mãnh liệt, sau đó ôm mà ngủ có cảm giác rất thoải mái. So sánh với Vu Thanh Bình, Tùng Lệ Lệ khá hạnh phúc vì thường xuyên có thể ở bên cạnh Dương Phàm. Vu Thanh Bình thì như một con mèo ngoan ngoãn nằm nhà lặng lẽ chờ chủ nhân trở về. Có lẽ đúng là như vậy nên Dương Phàm mới lựa chọn qua đêm ở chỗ Vu Thanh Bình vào tối qua.
Về vấn đề phụ nữ, Dương Phàm cũng biết tật xấu này không tốt, nhưng hắn cũng không định sửa làm gì. Cuộc đời con người có thể kéo dài được bao lâu chứ. Mọi chuyện đều cưỡng ép mình làm như thế này, như thế kia, như vậy không phải mệt mình mệt người sao?
Xe về đến thành phố Hải Tân đã là 10 giờ sáng. Trong trụ sở thị ủy rất im lắng, mỗi người đều có ý thức thi thoảng nhìn về phía cổng một chút. Ngày hôm qua khi xe bí thư thị ủy rời đi, mọi người đều có thể nhìn thấy. Người có tin tức linh thông đều biết Bí thư Dương đã xuất hiện trong trụ sở tỉnh ủy.
Diễn đàn chính trị tỉnh Thiên Nhai thay đổi, người hai bên thị ủy và chính quyền thành phố đều biết. Người ở cấp độ này không biết rõ nguyên nhân tại sao trên tỉnh lại thay đổi như vậy, nhưng tất cả mọi người đều biết Bí thư Dương sẽ trở về. Đến rồi về vốn là chuyện bình thường, chỉ là như thế nào đi về như thế nào thì lại khác. Tóm lại Bí thư Dương vẫn là bí thư thị ủy thành phố Hải Tân, điểm này có quan hệ với lợi ích của mọi người.
Bởi vì không biết bao giờ Dương Phàm về, nên Tào Dĩnh Nguyên cũng không tiện huy động mọi người ra đầu cao tốc đợi. Tào Dĩnh Nguyên chỉ để cho thư ký nghĩ biện pháp, luôn nhìn chằm chằm động tĩnh bên phía thị ủy. Chuyện như vậy các phó thị trưởng khác cũng đang làm. Trầm Ninh đi học tập trở về sáng sớm hôm đó đã đến phòng làm việc ở cục Công an thành phố ngồi đợi.
Người hiểu rõ tình hình đều biết, phó thị trưởng Trầm kiêm cục trưởng cục Công an đã có một thời gian không xuất hiện trong cục, học tập về đến bây giờ đã là một tuần nhưng hình như cũng không mấy khi ở cục. Tổ chống phần tử xấu do Lưu Đông Ba phụ trách, chẳng qua hành động này không còn sôi sục như lúc mới đầu nữa. Bí thư đảng ủy cục Công an Lưu Đông Ba cũng không giống như thời gian trước, sáng sớm đã xuất hiện trong cục Công an thành phố. Hành động chống phần tử xấu của thành phố Hải Tân coi như sắp kết thúc.
Tình hình bên trong cục Công an còn tốt một chút, dù sao hành động chống phần tử xấu gần đây đều lấy từ nơi khác, Lưu Đông Ba cũng không kéo được mấy người hỗ trợ từ cục Công an thành phố. Trầm Ninh xuất hiện là một tín hiệu mãnh liệt. Mấy phó cục trưởng ở nhà không hẹn mà cùng từ trong phòng làm việc của mình đi ra, ở hành lang mọi người thấy nhau đều cười cười, cùng nhau đi lên lầu.
Trầm Ninh đang ngồi ngay ngắn trong phòng làm việc, hưởng thụ trà ngon mà thư ký pha. Các phó cục trưởng liên quan xuất hiện ở cửa, Trầm Ninh mỉm cười đứng lên nói:
- Đều đến rồi sao, vào ngồi uống nước.
Trưởng ban Tổ chức cán bộ Phương Viên bây giờ giống như kiến bò trên chảo nóng. Nói trắng ra hắn chính là ánh mắt hơi ngắn. Nghe nói không biết lúc nào Dương Phàm tỉnh lại, Phương Viên liền vội vàng đi tìm chỗ dựa mới. Kết quả bây giờ Dương Phàm lại trở về, trên tỉnh ủy cũng tiến hành điều chỉnh tương ứng. Đối mặt với cục diện này, Phương Viên chỉ có thể trốn ở trong phòng làm việc, mặt mày trắng bệch, thở dài số mệnh mình quá đen đủi. Vốn tưởng rằng có thể dựa vào gốc cây đại thụ bí thư tỉnh ủy Triệu Việt, sau này dù như thế nào cũng không quá kém. Nhưng không ngờ rắng gốc cây đại thụ Triệu Việt lại bị người ta nhổ cả gốc lẫn rễ.
Phó bí thư thị ủy Ngô Địa Kim coi như là người bình tĩnh, không phải là ánh mắt của hắn xa, mà Ngô Địa Kim là người có tính cách vô cùng cẩn thận. Khi Dương Phàm xảy ra chuyện, Ngô Địa Kim thật ra có chút suy nghĩ. Chẳng qua Tào Dĩnh Nguyên lại nhảy ra tỏ vẻ muốn giữ gìn Dương Phàm, bản năng Ngô Địa Kim nhận thấy được mình dù có nhảy ra thì có lẽ cũng không tạo được tiếng vang gì. Thành phố Hải Tân là mảnh đất béo bở, cho dù Dương Phàm không trở lại, Triệu Việt cũng không dễ dàng gì bỏ qua. Kết quả chỗ tốt cũng chưa chắc có thể rơi xuống đầu mình, không bằng yên tâm ngồi một chỗ.
Tống Đại Thành lại đang trong hoàn cảnh sợ hãi và lo lắng. Khi Dương Phàm gặp chuyện không may, hắn đã âm thầm phái người đi tìm tài liệu đen của Dương Phàm, lấy cờ hiệu Ủy ban kỷ luật thị ủy đến tập đoàn Thiên Mỹ, đến khu giải trí dưới nước, kết quả bị người vứt sang bên. Tập đoàn Thiên Mỹ căn bản không nể mặt. Bên phía khu giải trí dưới nước có trời mới biết tên Hầu Phương Minh kia nghĩ như thế nào mà bảo bà vợ Lâm Sơ Ảnh đến đó ngồi, khách khí thì đúng là khách khí, nhưng không chịu hợp tác.
Tống Đại Thành không tìm được tài liệu gì, dựa vào mấy tin đồn căn bản không làm được gì. Bây giờ Dương Phàm lại giết trở về, Tống Đại Thành có thể yên tâm mới là việc lạ.
Cuộc sống của Chương Vũ Ninh bây giờ cũng không tốt đẹp gì, sáng sớm đến phòng làm việc mà ngồi, đôi mắt to đầy tơ máu đang suy nghĩ đầy đau khổ, kết luận là Dương Phàm lần này dù như thế nào cũng không bỏ qua cho mình. Khi Dương Phàm xảy ra chuyện, Triệu Việt và Giang Thượng Vân đều cho rằng đây là cơ hội rất tốt điều chỉnh bộ máy lãnh đạo thành phố Hải Tân. Trong hội nghị thường ủy tỉnh ủy, Đinh Duệ chống lại Giang Thượng Vân, Hầu Tiếu Thiên không ngờ không tỏ thái độ, thế lực bản địa cũng giả vờ câm điếc. Kết quả chuyện tỉnh ủy điều chỉnh bộ máy thành phố Hải Tân chỉ có thể tạm thời bỏ sang một bên. Vốn định chờ hai ba tháng khi phong ba cơn bão kia hoàn toàn chìm xuống, đến lúc đó Dương Phàm còn chưa tỉnh thì tỉnh ủy sẽ ra mặt đầy chính nghĩa.
Nhưng ban Tổ chức cán bộ trung ương đột nhiên có quyết định điều chỉnh bộ máy tỉnh ủy, lần này đúng là quá loạn. Triệu Việt buồn bã rời đi, Hầu Tiếu Thiên bị lui về tuyến hai, liên tiếp các chuyện diễn ra chỉ trong nháy mắt, căn bản không cho người ta cơ hội phản ứng. Sau đó truyền đến tin tức Dương Phàm khỏi bệnh, tin tức này giống như ngọn núi lớn rơi vào đầu Chương Vũ Ninh.
Chờ đợi đúng là hành hạ người ta nhất, Chương Vũ Ninh bây giờ chỉ có thể làm là chờ. Kết cục như thế nào về cơ bản đã được đoán định. Là quân tiên phong của Triệu Việt khi nhằm vào thành phố Hải Tân, bây giờ chờ đợi Chương Vũ Ninh chỉ có thể là đến một cơ quan nghèo mà ngồi. Cảnh tượng ngày xưa bây giờ khó mà có thể xuất hiện được nữa.
Xe bí thư thị ủy rốt cuộc xuất hiện trong trụ sở thị ủy. Trên thực tế khi xe vừa vào thành phố Hải Tân, đi ngang qua trạm gác giao thông đầu tiên thì tin tức đã được truyền ra. Bí thư Dương đã về.
Trụ sở thị ủy sớm đã sôi sục, dàn xe bên phía chính quyền thành phố đã xuất động, đương nhiên Chương Vũ Ninh không ở trong đó. Bên phía thị ủy, hai người Ngô Địa Kim, u Trung Chương sóng vai đứng ở cửa lớn, đám người liên quan trong thị ủy cũng đi theo phía sau.
- Bí thư Dương đã trở về.
Một loạt tiếng gọi vang lên, xe bí thư thị ủy dừng lại trước cửa. Lý Thắng Lợi xuống trước tiên và mở cửa, sau đó Tùng Lệ Lệ xuống đứng ở bên, sau đó là Dương Phàm đi ra.
- Bí thư Dương.
Ngô Địa Kim tươi cười đầy mặt bước tới trước, hai tay bắt tay Dương Phàm lay lay một chút, giống như bạn nhiều năm không gặp.
Trên thực tế Ngô Địa Kim cũng không có quan hệ tốt như biểu hiện, chẳng qua Dương Phàm cũng không để ở trong lòng. Trong thời gian mình xảy ra chuyện, Ngô Địa Kim ngạc nhiên là không nhảy ra. Người ta nói đường dài mới biết ngựa hay, lâu ngày mới biết trái tim con người. Địa vị của Ngô Địa Kim trong mắt Dương Phàm sau này sẽ tăng lên là điều rất bình thường.
Phía sau Ngô Địa Kim là u Trung Chương. Đồng chí trưởng ban Tuyên giáo thị ủy khi Dương Phàm gặp chuyện không may liền đóng làm người mù, ngoài chuyện ban Tuyên giáo thì không để ý gì hết. Trong chuyện nội bộ, chỉ làm những chuyện có lợi cho Bí thư Dương, tất cả chuyện bất lợi thì xử bắn. Tóm lại đây là một đồng chí tốt có lập trường kiên định, điều này Dương Phàm đã biết.
Sau khi bắt tay hai vị thường vụ thị ủy, Dương Phàm đơn giản khách khí vài câu, sau đó đi về phía mọi người đang chào đón mình ở cửa. Chỉ cần có người đến, Dương Phàm đều nắm tay, không để ý đến chức vụ cao thấp. Hành động này của Dương Phàm làm mọi người vô cùng kích động. Một ít nhân viên công vụ đi ra xem náo nhiệt bình thường không có cơ hội bắt tay nói chuyện với lãnh đạo, bây giờ mỗi người đều có phần. Khi Dương Phàm bắt tay còn cười nói:
- Vất vả rồi, cảm ơn.
Cứ tiếp tục như vậy một lát, sau đó xe của các lãnh đạo bên chính quyền thành phố cũng đến. Dương Phàm không hề hoang mang tiếp tục bắt tay. Sau khi bắt tay xong mọi người ở thị ủy, Dương Phàm mới quay đầu lại tiếp đón bên chính quyền thành phố.
Đứng ở cửa khoảng một tiếng, đoàn người mới vây quanh Dương Phàm vào trong phòng họp thị ủy. Tào Dĩnh Nguyên lập tức đề nghị:
- Bí thư Dương đã về, tôi thấy hay là triệu tập một hội nghị thị ủy mở rộng, mọi người báo cáo công việc với Bí thư Dương.
Mọi người đều hùa theo, Dương Phàm xua tay cười nói:
- Đồng chí Dĩnh Nguyên đây là làm tôi phạm sai lầm. Công việc bên chính quyền thành phố vẫn do đồng chí quản, tôi không biết tình hình, báo cáo với tôi không phải chậm trễ công việc hay sao? Mọi người nên làm như thế nào cứ làm như vậy. Các đồng chí gần đây vất vả rồi, trưa cùng nhau dùng bữa, tôi mời khách.
Người bên phía chính quyền thành phố đều vui mừng tan đi. Ngô Địa Kim đưa ra đều nghị triệu tập hội nghị thường ủy, Dương Phàm cười cười lắc đầu nói:
- Tôi vừa mới về, đầu tiên hiểu rõ tình hình trước đã. Vừa lúc đồng chí Dĩnh Nguyên cũng tới, mở cuộc họp bí thư trước đã.
Các cuộc họp bí thư bình thường tự nhiên chỉ có ba người. Chẳng qua hôm nay Tùng Lệ Lệ lại cầm sổ đi vào. Đối mặt với ánh mắt khác thường của hai phó bí thư thị ủy kia, Dương Phàm thản nhiên nói:
- Trưởng ban thư ký Tùng đến làm người ghi chép.
Lời này của Dương Phàm, hai vị phó bí thư tự nhiên không cho là thật. Trưởng ban thư ký thị ủy làm người ghi chép, hai người không có khí phách lớn như vậy.
- Đầu tiên thông báo với hai vị một chuyện. Ngày hôm qua tôi gặp bí thư thị ủy Hà. Bí thư Hà có ý điều chỉnh bộ máy lãnh đạo thành phố Hải Tân chúng ta. Chẳng qua bí thư Hà tỏ vẻ sẽ tôn trọng ý kiến các thành viên chủ yếu của thành phố Hải Tân, làm chúng ta bàn với nhau trước một chút. Ý của tôi rất rõ ràng, việc điều chỉnh bên chính quyền thành phố, đồng chí Dĩnh Nguyên đưa ra một phương án cho tỉnh ủy nghiên cứu, bên phía thị ủy sẽ do ba người chúng ta thương lượng.
Dương Phàm vừa nói như vậy, trong lòng Tào Dĩnh Nguyên đầu tiên là nóng lên. Đây là hồi báo của Dương Phàm dành cho mình, xem ra mình đập bàn trong hội nghị thường ủy không uổng công. Thực ra lúc đó suy nghĩ của Tào Dĩnh Nguyên rất đơn giản. Dương Phàm làm bí thư thị ủy gần như không hề can thiệp vào công việc của chính quyền thành phố, rất ủng hộ chính quyền thành phố. Nếu đổi lại một người khác làm bí thư thị ủy, đối với Tào Dĩnh Nguyên mà nói chưa chắc đã phải chuyện tốt. Cho nên Tào Dĩnh Nguyên hy vọng Dương Phàm có thể quay về. Dù sao tỷ lệ Dương Phàm làm hai năm nữa sẽ rời đi là rất cao, đến lúc đó mình sẽ thuận lợi thay thế vị trí của Dương Phàm.
Trong lòng Ngô Địa Kim không khỏi thầm buồn bã, nghĩ thầm bữa tiệc này không dành cho mình rồi. Chẳng qua rất nhanh Ngô Địa Kim lại nghĩ đến, bên chính quyền thành phố kia, Tào Dĩnh Nguyên dễ điều chỉnh như vậy sao? Người có thể dễ điều động nhất chỉ có một mình Chương Vũ Ninh, nếu điều ai khác nữa thì người ta sẽ nghĩ Tào Dĩnh Nguyên như thế nào? Nghĩ đến đây Ngô Địa Kim không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thầm nói Dương Phàm quá đơn giản, đắc tội với người thì để lão Tào đứng ra làm. Lão Tào bị bán đứng còn đi kiếm tiền giúp Dương Phàm.
Từ góc độ của Tào Dĩnh Nguyên lại thấy là chuyện khác. Hai tháng trước, Tào Dĩnh Nguyên vội vàng dựa vào Triệu Việt, kết quả thả lỏng Chương Vũ Ninh, điều này khiến cho Dương Phàm bị thương vì đi giải quyết hậu quả việc Chương Vũ Ninh gây ra. Tào Dĩnh Nguyên đang lo lắng Dương Phàm sẽ tính toán với mình, nhưng bây giờ đã không còn lo lắng mấy nữa. Bí thư tỉnh ủy mới đến Hà Thiếu Hoa là lão lãnh đạo. Tào Dĩnh Nguyên rất tự nhiên đến bái phỏng. Bây giờ xem như một người bên ngoài trong vòng tròn của Hà Thiếu Hoa. Nếu đã đổi cánh cửa, như vậy kiểu gì cũng phải tỏ vẻ với Chương Vũ Ninh, kiểu gì cũng phải có một tên đứng ra chịu trận.
Bộ máy thị ủy muốn điều chỉnh, đứng mũi chịu sào tự nhiên là Phương Viên, Tống Đại Thành, Lưu Đông Ba.
Người đầu tiên là phản đồ, hai vị sau là cái đinh mà Giang Thượng Vân cắm vào thành phố Hải Tân. Dương Phàm tự nhiên muốn nhổ hết. Chẳng qua ba người này không đến lượt Ngô Địa Kim nhớ thương, nhiệm vụ của Ngô Địa Kim chỉ là nhấc tay tỏ vẻ đồng ý. Dương Phàm không tổ chức hội nghị thường ủy chính là nguyên nhân này. Kết quả bàn bạc việc điều chỉnh thị ủy, cuối cùng là do Dương Phàm đề nghị. Bí thư đảng ủy cục Công an do Trầm Ninh tiếp nhận, vị trí cục trưởng cục Công an để trống, Ngô Địa Kim và Tùng Lệ Lệ bàn bạc chọn một người thích hợp, nhưng đương nhiên điều kiện kiên quyết là lo lắng ý kiến của đồng chí Trầm Ninh. Còn điều chỉnh nhân sự khác sẽ mời tỉnh ủy suy nghĩ. Thành phố Hải Tân cũng không tiện quá độc đoán.
Ý kiến này làm cho Ngô Địa Kim kinh hãi. Đề bạt một mình Trầm Ninh là thôi sao? Bên trong rốt cuộc có ý đồ gì nữa. Tào Dĩnh Nguyên nghe xong lại có một cảm giác khác, thầm nói Dương Phàm đúng là biết làm người. Đây là tặng cho bí thư tỉnh ủy Hà Thiếu Hoa một phần quà lớn. Hai vị trí thường vụ thị ủy, trong đó có một người là trưởng ban Tổ chức cán bộ. Khí phách này quá lớn rồi.
Trong lòng Tùng Lệ Lệ lại có một suy nghĩ hoàn toàn khác. Đưa lên cho tỉnh ủy lo lắng, tự nhiên là tặng nhân tình cho Đinh Duệ. Có lẽ người vào vị trí trưởng ban Tổ chức cán bộ thì Đinh Duệ sẽ bố trí người của mình. Về lựa chọn người của Ủy ban kỷ luật, sẽ mời Hà Thiếu Hoa xác định. Việc lực chọn này rất có thể chính là ngọn cờ để Hà Thiếu Hoa thể hiện ý tốt của mình với thế lực bản địa. Đại biểu thế lực bản địa là Miêu Hằng Sinh, rất có thể vì vị trí này mà quan hệ gần với Hà Thiếu Hoa một chút. Thành phố Hải Tân cần bổ nhiệm chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, tự nhiên không đi vòng khỏi Dương Phàm được, đến lúc đó quan hệ giữa Miêu Hằng Sinh và Dương Phàm tự nhiên cũng sẽ chuyển biến tốt đẹp, tiến tới đạt được hiệu quả làm tốt quan hệ với thế lực bản địa, một việc rất nhiều lợi ích. Ánh mắt và thủ đoạn của Dương Phàm bây giờ quả nhiên đã biến hoá về chất.
Càng nghĩ, Tùng Lệ Lệ nhìn Dương Phàm càng thêm kính ngưỡng, thật là có nhiều điểm làm cho người ta cảm thấy đáng để học tập.
Cuộc họp bí thư kéo dàn gần một tiếng thì kết thúc, ba người rời đi. Dương Phàm về phòng làm việc, Trầm Ninh đã chờ ở bên trong. Là người rất thân của Trầm Ninh, cuộc sống gần đây của hắn cũng không tốt. Chẳng qua Trầm Ninh đã kinh doanh một thời gian không ít ở cục Công an thành phố, trong cuộc sống khó khăn cũng không hề lộ ra một chút sơ hở. Có mấy đôi mắt có ý đồ, hội nghị đảng ủy cục Công an đã tiến hành điều chỉnh.
Lần gặp mặt này, hai người sau khi bắt chặt tay liền ôm lấy nhau.
- Xin lỗi, tao không đến Bắc Kinh thăm mày được, tao phải quản ở nơi này.
Trầm Ninh vỗ mạnh lưng Dương Phàm, giọng nói có chút nghẹn ngào. Dương Phàm cười cười đẩy Trầm Ninh ra, vỗ vỗ bả vai hắn mà nói:
- Còn nói mấy cái này làm gì. Anh em tốt cả đời, nói vậy là thừa. Trưa nay tao mời mọi người, mày cũng đi theo, tối hai chúng ta ngồi với nhau, đến nhà mày ăn đồ ăn Giang Nam.
Trầm Ninh từng tuổi này rồi mà giờ phút này nước mắt nước mũi cũng chảy ra. Trầm Ninh cầm lấy giấy lau trên bàn lau mặt một lúc, cười hắc hắc mà nói:
- Được ngay, kỹ thuật nấu ăn của vợ tao rất được.
Dương Phàm đưa cho hắn một bao thuốc, thuận tay rút một điếu đặc biệt trong bao ra rồi nói:
- Mày chuẩn bị giữ chức bí thư đảng ủy cục Công an đi, về lựa chọn người giữ chức cục trưởng, mày quyết định. Cục trưởng mới sẽ không đảm nhiệm chức phó thị trưởng. Có một chức phó thị trưởng trống thì chiếu cố Tào Dĩnh Nguyên một chút. Nếu không phải lão ta là phó bí thư thị ủy kiêm nhiệm thị trưởng, ở trong chính quyền thành phố không có một người phó tri kỷ thì đúng là không còn gì để nói.
Trầm Ninh không ngờ Dương Phàm vừa về đã có động tác lớn như vậy;
- Bên phía bí thư tỉnh ủy Hà Thiếu Hoa, mày và lão ta đã bàn xong rồi sao?
Dương Phàm tự nhiên không có lý gì mà giấu diếm Trầm Ninh. Vì thế hắn đơn giản giải thích bố trí của mình ra, Trầm Ninh nghe xong không khỏi cảm khái mà nói:
- Mày đó, bây giờ đúng là giỏi mưu mô, tính toán.
Ý kiến thành phố Hải Tân đề xuất về việc điều chỉnh nhân sự, ngày hôm sau đã có. Phó bí thư thị ủy Ngô Địa Kim tự mình lên tỉnh ủy tìm Đinh Duệ báo cáo. Đây là một cơ hội mà Dương Phàm an bài, cũng coi như không bạc đãi Ngô Địa Kim. Đây coi như một sự lựa chọn của Ngô Địa Kim đi.
Ý của Tào Dĩnh Nguyên rất đơn giản, đề bạt chánh văn phòng chính quyền thành phố Từ Bình Bình giữ chức phó thị trưởng, ngoài ra không có ý kiến gì khác. Qua đó có thể thấy lão Tào không có ý làm lớn chuyện. Sau khi có ý kiến tổng hợp liền do Ngô Địa Kim lên báo cáo. Lúc ấy Đinh Duệ không tỏ thái độ mà xoay người gọi điện cho Dương Phàm, hỏi rõ câu chuyện, một lúc lâu không nói gì.
- Lão đệ, phần ân tình này tôi nhớ kỹ.
Đinh Duệ cuối cùng vẫn cảm ơn một câu. Dương Phàm cười nói:
- Chua, quá chua.
Đinh Duệ báo cáo ý kiến của thành phố Hải Tân lên với Hà Thiếu Hoa. Nghe nói Dương Phàm chỉ đề bạt Trầm Ninh giữ chức bí thư đảng ủy cục Công an, Từ Bình Bình tiếp nhận phó thị trưởng, còn các bố trí khác xin mời tỉnh ủy an bàn, Hà Thiếu Hoa lúc ấy ngây ra một chút, kết quả này đúng là quá ngạc nhiên. Hà Thiếu Hoa vốn chuẩn bị một món quà cho Dương Phàm, nhưng không ngờ Dương Phàm lại trở lại một món quà lớn đến thế.
Khi cất bước Đinh Duệ, Hà Thiếu Hoa ngồi suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng than thở một tiếng mà nói:
- Đây là Dương Phàm chuẩn bị đi.
Sau khi đưa ra kết luận này, Hà Thiếu Hoa có thể nói là cả người rất nhẹ nhàng. Trong vòng hai năm tới Dương Phàm nhất định sẽ rời đi. Như vậy lựa chọn người vào chức bí thư thị ủy thành phố Hải Tân đầu tiên sẽ lo lắng Tào Dĩnh Nguyên. Thái độ của Đinh Duệ bây giờ cũng rất phù hợp. Đinh Duệ chỉ tỏ vẻ để công việc của ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy dễ triển khai sẽ phái một trưởng ban Tổ chức cán bộ xuống thành phố Hải Tân, điều Phương Viên lên ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy làm việc khác. Rất rõ ràng, Đinh Duệ đã biểu đạt rõ ràng ý của Dương Phàm.
Hà Thiếu Hoa gọi điện đến phòng làm việc của Miêu Hằng Sinh, cười nói:
- Đồng chí Hằng Sinh, việc lựa chọn người vào chức chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thành phố Hải Tân, tỉnh ủy định điều chỉnh. Đồng chí là chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, cần phải đề cử một đồng chí có năng lực mạnh mẽ.
Miêu Hằng Sinh thật không ngờ Hà Thiếu Hoa nhanh như vậy đã đưa ra nước cờ tốt với mình. Bí thư thị ủy mới đến không ngờ lại đủ ý tứ như vậy, Miêu Hằng Sinh cũng không tiện không phối hợp. Đương nhiên Miêu Hằng Sinh cũng hiểu rất rõ, Hà Thiếu Hoa muốn nhân dịp chủ tịch tỉnh mới chưa đến, đầu tiên nắm bắt các thứ có thể nắm bắt lại. Rõ ràng chuyện này có thể từ chối sự hấp dẫn của vị trí nóng bỏng tay là chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thành phố Hải Tân, đó là một chuyện quá khó khăn. Dù sao thành phố Hải Tân là thành phố đã thăng cấp tương đương tỉnh thành, sức hấp dẫn quá lớn. Là chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thành phố Hải Tân lại là người của mình, an bài một vị trí nặng như vậy ở địa bàn của Dương Phàm, đây là chuyện rất có mặt mũi. Một khi chuyện này thành công, uy tín của Miêu Hằng Sinh trong thế lực bản địa đúng là không ai có thể sánh bằng.
- Cảm ơn bí thư Hà đã ủng hộ công việc của Ủy ban kỷ luật, chẳng qua có nên trưng cầu ý kiến thị ủy thành phố Hải Tân một chút hay không?
Miêu Hằng Sinh vẫn vo cùng cẩn thận nói ra vấn đề này, miễn cho trở thành cây súng Hà Thiếu Hoa lợi dụng nhằm vào Dương Phàm.
- Chuyện này đồng chí Hằng Sinh không ngại gọi điện trưng cầu ý kiến của đồng chí Dương Phàm một chút, sau này tất cả mọi người đều là đồng chí trong cùng một phòng họp, mọi việc đều có thể thương lượng mà.
Hà Thiếu Hoa không hề tỏ vẻ gì nhiều, mà đẩy cơ hội tiếp xúc với Dương Phàm ra trước mặt Miêu Hằng Sinh. Miêu Hằng Sinh nghe xong trong lòng mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng vẫn dứt khoát nói:
- Tôi sẽ hỏi trước rồi mới có quyết định.
Miêu Hằng Sinh gọi điện cho Dương Phàm, rất hàm súc mà nói:
- Đồng chí Dương Phàm, trong chuyện diều chỉnh chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thành phố Hải Tân, bí thư tỉnh ủy hà trịnh trọng trưng cầu ý kiến của tôi. Ý của tôi là tôn trọng ý kiến thị ủy thành phố Hải Tân.
Dương Phàm nhận được điện thoại của Miêu Hằng Sinh, tự nhiên hiểu rõ an bài của mình đã có tác dụng, cười ha hả mà nói:
- Chủ nhiệm Hằng Sinh, công việc Ủy ban kỷ luật rất quan trọng, tôi thấy ý kiến của bí thư Hà rất đáng quan tâm. Ủy ban kỷ luật thành phố Hải Tân cũng là công tác dưới sự lãnh đạo của Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy mà. Thị ủy thành phố Hải Tân đối với quyết định nhân sự của tỉnh ủy chỉ có tiếp nhận, không hề phản đối. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Câu nói này nếu là bí thư thị ủy khác nói, Miêu Hằng Sinh còn có thể tin tám phần. Chẳng qua nếu là do Dương Phàm nói ra, Miêu Hằng Sinh chỉ có thể tin 3 phần mà thôi. Còn lời nói không phản đối với ý trên tỉnh, Miêu Hằng Sinh tự nhiên sẽ không tin. Tên Dương Phàm này là bí thư thị ủy mạnh như thế nào, tất cả mọi người đều thấy được. Bây giờ chẳng qua là thủ đoạn tốt nhằm vào bí thư tỉnh ủy và Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy mà thôi, trong lòng mọi người đều hiểu rõ mà.
- Công tác của Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy có thể được Bí thư Dương ủng hộ, nhất định sẽ triển khai càng tốt hơn nữa. Tôi phải cảm ơn các đồng chí trong thị ủy thành phố Hải Tân.
Miêu Hằng Sinh thành thục nói một câu đầy khách sáo, nhận cành ô liu mà Dương Phàm chìa ra.
Dương Phàm lại cười cười nói:
- Công việc của thành phố Hải Tân cũng cần Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy giám sát nhiều hơn. Thành phố Hải Tân luôn hoan nghênh chủ nhiệm Miêu đến thành phố chỉ đạo công tác của Ủy ban kỷ luật thị ủy.
Kết quả mọi người đều vui mừng. Một tuần sau, tỉnh ủy rất nhanh tiến hành điều chỉnh nhân sự. Nguyên bí thư đảng ủy cục Công an thành phố Hải Tân Lưu Đông Ba điều đến Đảng ủy sở Công an tỉnh có bố trí khác, Trầm Ninh tiếp nhận chức bí thư đảng ủy cục Công an. Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Tống Đại Thành điều lên trên Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, sắp xếp công việc khác. Nguyên phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy Trương Diệu Minh kế nhiệm. Trưởng ban Tổ chức cán bộ thành phố Hải Tân Phương Viên điều đến Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân công tác, nguyên phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy Quách Hải kế nhiệm. Phó thị trưởng thành phố Hải Tân Chương Vũ Ninh điều đến thành phố Thập Thông giữ chức phó thị trưởng phụ trách tông giáo, bên chính quyền thành phố còn thiếu nhân viên, tỉnh ủy sẽ nghiên cứu an bài.
Liên tiếp các việc sắp xếp nhân sự là một động tác rất lớn. Trong cùng một ngày, phó bí thư tỉnh ủy Giang Thượng Vân, trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy Đinh Duệ, chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy Miêu Hằng Sinh cùng đến thành phố Hải Tân. Giang Thượng Vân đến, Dương Phàm thật ra có chút ngạc nhiên. Có trời mới biết Hà Thiếu Hoa tính toán như thế nào.
Sau khi nhận được thông báo, trên dưới thành phố Hải Tân chấn động là điều không thể tránh hỏi. Bộ máy thị ủy cùng xuất phát đến đầu cao tốc nghênh đón một phen.
Mặc dù bộ máy lãnh đạo thành phố Hải Tân coi như nghênh đón rất long trọng, nhưng khi Giang Thượng Vân từ trên xe đi xuống, mặt mặc dù là tươi cười, nhưng cảm nhận trong lòng chỉ có thể tự mình biết rõ. Giang Thượng Vân dẫn đội xuống, đây là đề nghị của Hà Thiếu Hoa. Bề ngoài là tỉnh ủy rất coi trọng bộ máy lãnh đạo thành phố Hải Tân, nhưng trên thực tế chẳng khác nào dày vò Giang Thượng Vân một trận.
Bình Luận (0)
Comment