Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 529

- Muốn lấy nhiều hiếp ít sao, đầu tiên hỏi con dao trong tay tao rồi nói.
Lời này của Lâm Chí Quốc dùng tiếng Tạng để nói, sau đó Lâm Chí Quốc lập tức khẽ nói với Dương Phàm phía sau lưng:
- Thủ trưởng, lát nữa ngài đi trước, tôi ngăn cản bọn họ.
Lý Thắng Lợi đừng nhìn như thư sinh yếu ớt, sau khi hiểu rõ tình hình cũng ngăn trước mặt Dương Phàm mà nhỏ giọng nói:
- Bí thư Dương, ngài đi trước.
Vi Vi ở đối diện cũng biến sắc, lớn tiếng hét lên với đại hán kia:
- Các người muốn làm gì, tôi báo cảnh sát đó.
Nói dứt câu Vi Vi liền quay đầu lại hét lớn với Dương Phàm:
- đại ca, anh chạy đi, bọn họ không phải người tốt.
Hét xong Vi Vi mở hai tay ra giống như gà mái bảo vệ con vậy, muốn dùng đôi tay yếu ớt ngăn cản đám đại hán kia.
- Cô về với tôi.
Tên đại hán cầm đầu kéo Vi Vi rời đi. Vi Vi cố gắng giãy dụa, kết quả bị đại hán kia trực tiếng khiêng lên vai chuẩn bị rời đi. Vi Vi liều mạng giãy dụa trên người đại hán nhưng vô dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn bảy tám đại hán vây quanh đám người Dương Phàm. Ở tình hình cấp bách, Vi Vi lớn tiếng hét lên:
- Bớ người ta, giết người.
Tiếng hét này quá cao, người nghe được không khỏi khiếp sợ trong lòng. Tiếng hét này làm cho đám đại hán kia chần chờ một chút, nhìn nhau rồi có một người nói:
- Đi.
̀m ầm một tiếng, bảy tám đại hán này liền lao đi, biến mất trong con hẻn nhỏ. Lâm Chí Quốc đứng tại chỗ không khỏi thở dài một tiếng.
- Thủ trưởng, vừa nãy ngài sao không rời đi?
Lâm Chí Quốc cười khổ một tiếng mà nói. Dương Phàm lắc đầu cười nói:
- Có cậu ở đây tôi việc gì phải lo lắng. Trong tay bọn chúng không có hàng, trong áo cậu còn có cả súng, mang theo súng mà ngay cả những người này cũng không thu thập được thì ông lão cũng không yên tâm để cậu đi theo tôi.
- Một mình tôi đương nhiên không sợ, thêm mấy người nữa cũng không vấn đề gì. Tôi chỉ lo lắng nếu đánh nhau sẽ không chiếu cố được cho thủ trưởng. Cho nên sau này khi gặp tình huống đột nhiên xảy ra, ngài nhất định phải rời đi nơi nguy hiểm trước đã.
Lâm Chí Quốc nhấn mạnh một câu. Dương Phàm cười cười căn bản không thèm để ý, nói lấy lệ:
- Được, tôi biết rồi.
Lâm Chí Quốc nghe ra ý trong lời nói của Dương Phàm, định khuyên nhưng do dự một chút thấy Dương Phàm đang trầm ngâm suy nghĩ nên ngậm miệng lại, kiên nhẫn đứng ở bên mà chờ.
- Chí Quốc, cậu phiên dịch lời nói vừa rồi của bọn chúng một chút, tôi sao vẫn cảm thấy chuyện này có gì đó không thích hợp.
Dương Phàm lấy lại tinh thần thì thấy chuyện xảy ra vừa nãy rất khó hiểu, không giống như trộm cắp bình thường. Dương Phàm có thể từ trong ánh mắt của những người dân tộc Tạng này nhận ra vẻ thù địch rõ ràng, mà không phải vì tiền mà đến.
Lâm Chí Quốc liền phiên dịch lại những lời lúc nãy. Dương Phàm nghe xong không khỏi nhíu mày.
Dân tộc Tạng Khu tự trị Thiên Vực, vẫn tồn tại một ít phần tử ly khai lén lút hoạt động. Qua hành động và giọng điệu vừa nãy của đám đại hán kia thì thấy không giống như đám người trong xã hội bình thường. Những tên côn đồ lưu manh trên xã hội bình thường đều là muốn tiền, nhưng bọn họ lại rõ ràng là thù địch, cái này khác nhau rất nhiều.
- Giữa ban ngày ban mặt mà dám ra tay đánh người đi đường, hơn nữa còn không vì tiền tài, vấn đề này rất đáng chú ý đến.
Dương Phàm trầm giọng nói một câu. Lý Thắng Lợi ở bên cạnh có chút khiếp sợ mà nói:
- Bí thư Dương, không nghiêm trọng như vậy chứ?
Dương Phàm trách cứ trừng mắt nhìn Lý Thắng Lợi mà nói:
- Phòng bệnh hơn chữa bệnh cơ mà. Là quan chức một phương nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì trách nhiệm là không thể thoát khỏi. Khi cảm thấy có điểm không đúng thì nên kịp thời nhắc nhở các ngành liên quan chú ý.
Lý Thắng Lợi bị Dương Phàm nói không khỏi có chút xấu hổ cúi đầu. Lâm Chí Quốc ở bên cạnh trầm giọng nói:
- Tôi cũng hiểu chuyện này không bình thường, lát nữa tôi lại đến cục An ninh một chuyến.
Lăn qua lăn lại như vậy nên mọi người tự nhiên không có tâm trạng tiếp tục đi xem mọi thứ. Lâm Chí Quốc đầu tiên bắt xe taxi đưa Dương Phàm về khách sạn, sau đó lên xe quay đầu rời đi. Lý Thắng Lợi và Dương Phàm vào trong khách sạn. Lý Thắng Lợi thấy mặt Dương Phàm âm trầm liền nhỏ giọng khuyên giải:
- Bí thư Dương, việc điều tra chuyện này không phải do ngài quản lý, ngài nếu nhúng tay vào sẽ không hợp quy định.
Dương Phàm gật đầu nói:
- Đạo lý này tôi hiểu, tôi đang suy nghĩ, chủ nghĩa ly khai vĩnh viễn đều là số ít phần tử đi ngược lại dòng chảy xã hội, bọn chúng nhất định không có kết quả tốt. Nhưng từ góc độ một bí thư thị ủy mà nhìn nhận vấn đề, trong việc sử dụng cán bộ thì có phải hay không xây dựng một đội ngũ cảnh sát liêm khiết, mạnh mẽ, bình thường phải tăng việc quản chế các nhân viên xã hội nhàn nhã, khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn có thể phản ứng một cách nhanh nhất.
- Ý của ngài là công việc trọng tâm sắp tới là khảo sát lãnh đạo cơ quan công an có xứng đáng đáng với chức vụ hay không?
Lý Thắng Lợi không quá rõ ý của Dương Phàm nên cẩn thận hỏi một câu. Dương Phàm lắc đầu cười nói:
- Tình hình Thánh Thành và thành phố Hải Tân khác nhau, tôi không thể mang theo một người đủ tin cậy đến Thánh Thành nhận chức bí thư đảng ủy và cục trưởng cục Công an.
Dương Phàm nói xong liền dựa lưng vào ghế sô pha mà suy nghĩ. Lý Thắng Lợi rót trà cho Dương Phàm rồi cẩn thận lui ra ngoài.
Đột nhiên điện thoại di động vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Dương Phàm. Trong điện thoại truyền đến giọng nói dịu dàng của Chúc Vũ Hàm:
- Alo, em đang ở đâu đó?
- Ha ha, chị nói cứ như chị đang ở Thánh Thành ấy. Em đang ở khách sạn.
Dương Phàm cười cười trêu chọc một câu. Nhưng không ngờ Chúc Vũ Hàm hỏi lại một câu:
- khách sạn? Số phòng?
- Chị không phải thật sự ở Thánh Thành đó chứ?
Dương Phàm không khỏi giật mình. Chúc Vũ Hàm cười nói:
- Giật mình sao? Càng giật mình hơn là phía sau đó, đến lúc đó em sẽ biết.
Dương Phàm vội vàng nói tên khách sạn và số phòng, trong lòng Dương Phàm đang suy nghĩ không biết là Chúc Vũ Hàm đang nói thật hay là giả vờ, hay là Chúc Vũ Hàm giới thiệu người nào đó đến đây tìm mình cũng không biết chừng. Lúc này tiếng chuông phòng lại vang lên.
Lý Thắng Lợi ở phòng đối diện mở cửa ra trước, thấy Chúc Vũ Hàm đứng ở cửa phòng Dương Phàm, hắn không khỏi có chút kinh hãi, không nói gì mà lặng lẽ lui về.
Dương Phàm ra ngoài cửa nhìn, vừa nhìn thì thấy Chúc Vũ Hàm mặc một chiếc áo lông dài, không khỏi nở nụ cười mập mờ. Đầu tiên Dương Phàm nhìn cánh cửa phía đối diện một chút, sau đó mới cười cười đứng sang bên cạnh mà nói với Chúc Vũ Hàm:
- Chị vào đi.
Chúc Vũ Hàm vội vàng tiến vào trong cửa giống như kẻ trộm vậy. Người còn chưa đứng vững thì đã bị ôm eo. Chúc Vũ Hàm cười duyên nhỏ giọng nói:
- Chị sai rồi, chị sai là được chứ gì?
- Dám đột nhiên tập kích em, sai lầm này phải đánh một trận rồi nói.
Dương Phàm hung dữ nói một câu, bế bổng Chúc Vũ Hàm lên giường, đè bờ mông đẫy đà rồi tát đét đét vài cái, dùng sức không mạnh nhưng âm thanh không nhỏ.
Chúc Vũ Hàm bị Dương Phàm tát mông không khỏi kêu lên mấy tiếng, cả người giãy dụa nhưng không chống cự. Chúc Vũ Hàm chỉ quay đầu lại đỏ mặt nhỏ giọng xin xỏ Dương Phàm:
- Đừng đánh, ngứa mà.
Dương Phàm dừng tay đứng lên, khoanh tay trước ngực ra vẻ đánh giá.
Chúc Vũ Hàm nằm trên giường ngồi dậy, đầu tóc hơi rối loạn, cả người hơi cử động làm cho vô cùng quyến rũ. Sau đó Chúc Vũ Hàm từ từ cởi áo lông ra, lộ ra bộ đồ bó sát người, lộ ra dáng người đầy đặn bên trong. Bộ ngực cao vút không ngừng đong đưa. Chúc Vũ Hàm tiện tay vứt áo lông xuống mặt đất, Chúc Vũ Hàm cười duyên nhìn Dương Phàm mà nói:
- Sao đột nhiên lại ngoan như vậy?
Nói xong Chúc Vũ Hàm ưỡn lưng, bộ ngực lại lay động dữ dội.
Khí chất của Chúc Vũ Hàm quá tuyệt, Dương Phàm không chịu được chính là phụ nữ có khí chất cao nhã, thông qua nụ cười, khuôn mặt mà đạt được mục đích dụ dỗ Dương Phàm. Giờ phút này chính là như vậy, Chúc Vũ Hàm chỉ thực hiện động tác cởi áo ngoài mà thôi, hơn nữa chỉ nói một câu rất đứng đắn, cũng đã hoàn thành mục tiêu tạo ra khí chất cao nhã mà dụ dỗ người đàn ông đó. Nguyên nhân đưa ra kết luận này tự nhiên là Dương Phàm thấy bên dưới bộ đồ bó sát kia không có đồ lót.
Dương Phàm lắc mạnh đầu mà suy nghĩ, muốn hình dung một chút bộ dạng mà Chúc Vũ Hàm đang ám chỉ, nghĩ đến một câu: "Bên dưới khí chất cao nhã chính là một sự dâm đãng tuyệt đối.
- Được, đã đưa lên cửa thì phải thu thập chị trước đã.
Dương Phàm ra vẻ con sói nhe răng cười cười với con cừu béo mập, như thái sơn áp đỉnh lao tới. Hai người xoay tròn quấn lấy nhau ở trên giường. Chúc Vũ Hàm cười cười rên rỉ:
- Đừng sờ ở đó, chị ngứa.
Lời xin xỏ của Chúc Vũ Hàm rõ ràng không có hiệu quả, hai vú cùng lúc bị tập kích, phán đoán của Dương Phàm đã được chứng minh, tay đang chui xuống. Chúc Vũ Hàm khẽ ưỡn mông lên để thuận tiện cho người đàn ông làm việc. Dương Phàm một lần nữa hiện ra một suy nghĩ, người phụ nữ có khí chất cao nhã khi làm việc đó ... Đây có lẽ chính là nguyên nhân mà mình vẫn luôn si mê Chúc Vũ Hàm.
Không đợi Dương Phàm suy nghĩ nhiều, bảo bối cứng ngắc đã mát lạnh.
- Để tự chị, đã lâu rồi không ở bên nhau, chị nhịn chết được.
Chúc Vũ Hàm nói câu này là nói thật, sau đó xoay người cưỡi lên trên, sau khi rên rỉ một tiếng thật dài liền lắc eo thật mạnh, thở dài một hơi rồi nói:
- Thật đã ngứa.
Chúc Vũ Hàm sau cao trào liền như con rắn chết nằm ngục vào ngực người đàn ông, thở hổn hển từng hơi một, trong miệng nhỏ giọng nói:
- Chị không được nữa rồi, chị hết sức rồi.
Da thịt dán sát vào nhau, Dương Phàm có thể cảm nhận được da thịt láng bóng của Chúc Vũ Hàm. Nhìn người phụ nữ người đầy mồ hôi nằm trong lòng mà thở hổn hển. Dương Phàm cười cười không thành tiếng, nhẹ nhàng ôm thân hình mềm mại mà ấm áp vào trong lòng.
- Chị điều đến đây làm tổng giám đốc một công ty nhà nước.
Nằm trên người đàn ông, Chúc Vũ Hàm nhỏ giọng nói chuyện. Cảm nhận người đàn ông vẫn đang làm mình tê dại, giọng nói của Chúc Vũ Hàm như không có lực.
- Ừ, còn gì nữa?
Dương Phàm đoán được Vũ Hàm còn lời để nói, vì thế không vội, thậm chí còn nhàn hạ châm thuốc hút.
- Bộ máy thị ủy Thánh Thành lần này tiến hành điều chỉnh lớn, có người không muốn thấy em được yên ổn, cho em một phó không dễ đối phó. Chúc Vũ Hàm vừa nói vừa cảm thấy bảo bối người đàn ông trong cơ thể nhảy nhảy, không khỏi ngứa ngáy một chút, hơi lắc lắc ưỡn ẽo vòng eo, hai chiếc bánh bao không ngừng vân vê trước ngực người đàn ông.
- Thị trưởng là ai?
Dương Phàm hơi dùng sức đẩy mạnh lên trên một chút, Chúc Vũ Hàm rên rỉ một tiếng, mở to mắt nhìn Dương Phàm rồi nhỏ giọng nói:
- Người quen đã lâu của em, La Đạt Cương.
Mắt Dương Phàm đang nhắm đột nhiên mở ra, phát ra một tia sáng quắc, ngay sau đó lập tức khôi phục thái độ bình thường, cười hắc hắc một trận rồi nở nụ cười mà nói:
- Như vậy chơi mới thích.
Nói xong Dương Phàm liền xoay người lại, một cơn mưa to gió lớn phủ xuống. Tin tức này dường như trong nháy mắt đã thiêu đốt trái tim hiếu chiến ẩn sâu trong lòng Dương Phàm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Cao trào liên tục làm Chúc Vũ Hàm không ngừng co rút, Dương Phàm cũng đạt đến đỉnh điểm ôm lấy người phụ nữ bên dưới, châm điếu thuốc, trên mặt lộ ra một tia sát khí mà nói:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chị nhận được tin tức từ đâu?
- La gia đã nhường lợi ích rất lớn ở Sơn Tây để đổi lấy vị trí này của La Đạt Cương. Lão gia tử nhà em bây giờ không hỏi chuyện gì. Khương gia có thể còn nhớ kỹ ân oán của Khương Thanh Bình nên đứng sau đẩy đưa một chút. Vì vậy tạo thành kết quả này. La Đạt Cương còn có chức vụ phó chủ tịch Khu tự trị.
- Để em đè La Đạt Cương nửa đầu, không sợ em và La Đạt Cương đấu nhau đó chứ? Đây là chiêu của ai, đúng là âm hiểm.
Dương Phàm cười cười mắng một câu. Chúc Vũ Hàm nghe xong cười đến run lên:
- Em đừng mắng, chiêu này là của bố chị đó. La gia muốn đón đỡ La Đạt Cương thành người kế thừa, tiện nghi cho bố vợ em kiếm chỗ tốt từ trong đó.
- Nói như vậy chị đến là làm bồi thường cho em hả?
Chúc Vũ Hàm lười biếng cuộn mình vào trong lòng Dương Phàm, cặm cạ cạ vào ngực người đàn ông, một lúc sau ngẩng đầu dịu dàng nhìn Dương Phàm mà nói:
- Em cảm thấy như thế nào?
Dương Phàm lắc đầu tỏ vẻ không biết, Chúc Vũ Hàm nhìn hắn đầy tức giận, há mồm cắn nhẹ vào ngực người đàn ông.
- Em tới đây là nương tựa vào em. Bắt đầu từ hôm nay, chị chỉ sống vì em.
Dương Phàm giống như bị một dòng điện cao thế đánh trúng, trong nháy mắt cứng ngắc lại, không dám tin nhìn người phụ nữ trong lòng. Chúc Vũ Hàm dường như biết Dương Phàm sẽ có phản ứng này, ngẩng đầu lộ ra vẻ mặt đáng thương, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Dương Phàm.
Dương Phàm có cảm giác đắm chìm trong làn nước ấm, lười biếng cười cười một tiếng, trên tay ôm chặt lấy người phụ nữ trong lòng, trong miệng dịu dàng nói:
- Mỗi ngày ba bữa, em có thể nuôi được chị mà.
Trước bữa tối Lâm Chí Quốc mới về khách sạn. Lâm Chí Quốc đang chuẩn bị gõ cửa báo cáo kết quả, thì Lý Thắng Lợi ở cửa đối diện kịp thời thò đầu ra mà nói:
- Chí Quốc, đừng ấn chuông cửa.
Lâm Chí Quốc không hiểu gì hết quay đầu lại nhìn một chút, Lý Thắng Lợi gọi hắn vào phòng rồi mới cười nói:
- Trong phòng có khách.
Lúc này điện thoại di động của Lý Thắng Lợi vang lên, cầm lên thì thấy là tin nhắn:
- Gọi cơm mang lên phòng ăn.
Rất nhanh khách sạn đưa cơm tối lên. Từ khe cửa Lâm Chí Quốc nhìn thấy Chúc Vũ Hàm mặc áo ngủ mở cửa ra, không khỏi đỏ mặt một chút. Lâm Chí Quốc quay đầu lại thấy Lý Thắng Lợi đang cười cười có vẻ dâm đãng, Lâm Chí Quốc lặng lẽ ngồi xuống ghế sô pha cúi đầu không nói chuyện.
- Nghĩ đến vợ sao?
Lý Thắng Lợi cười cười hỏi một câu. Lâm Chí Quốc cũng không ngẩng đầu lên, ấp úng mà nói:
- Tôi 16 tuổi đã được chọn làm lính, một mực ở trong quân đội thì đâu ra vợ, ngay cả bạn gái cũng không có.
Lý Thắng Lợi thở dài một tiếng rồi nói:
- Vợ tôi không chịu theo đến đây, tôi chỉ còn có thể ở một mình.
- Trong nhà thật ra đã giới thiệu mấy cô gái cho tôi, giụp tôi mấy lần về lấy vợ.
Lâm Chí Quốc đột nhiên nói một câu như vậy. Lý Thắng Lợi nghe xong đầu tiên là cười ha hả, thấy vẻ mặt Lâm Chí Quốc hơi khác, Lý Thắng Lợi sửng sốt một chút rồi vội vàng nói:
- Xin lỗi, tôi không biết tình huống của cậu. Như vậy đi, chờ sau khi Bí thư Dương chính thức nhận chức, tôi sẽ nói chuyện này với Bí thư Dương.
Lâm Chí Quốc lắc đầu nói:
- Không cần.
Khi Lâm Chí Quốc nói câu này, Lý Thắng Lợi thấy Lâm Chí Quốc như đang suy nghĩ gì đó, trong mắt lộ ra một tia dịu dàng. Lý Thắng Lợi giỏi nhìn mặt đoán tâm tư, trong lòng vừa động thầm nghĩ không phải tên Lâm Chí Quốc thích ai đó rồi chứ?
Lý Thắng Lợi thầm tính toán những cô gái chưa chồng từng tiếp xúc với Lâm Chí Quốc trong thời gian gần đây, ngay lúc này chỉ duy nhất có một khả năng đó là Hà Tĩnh – đồng nghiệp của Lâm Chí Quốc.
- Hà Tĩnh cùng làm việc với cậu rất được, hay là cậu theo đuổi cô ấy đi.
Lý Thắng Lợi cười cười giảo hoạt. Trong nháy mắt mặt Lâm Chí Quốc liền đỏ ửng, đến mức một câu cũng không nói thành lời.
- Đi, chúng ta xuống lầu ăn cơm.
Lý Thắng Lợi đã hiểu rõ trong lòng, kéo Lâm Chí Quốc đi xuống phòng ăn.
Thời gian nửa tháng Chúc Vũ Hàm gần như mỗi ngày đều ở trong phòng không ra. Dương Phàm ban ngày mang theo hai người Lâm Chí Quốc và Lý Thắng Lợi ra ngoài đi dạo, đi khắp mọi đường to hẻm nhỏ của Thánh Thành. Thấy đã đến ngày nghỉ cuối cùng, đêm trước khi Dương Phàm chính thức nhận chức, ba người chiều hôm đó đi dạo quanh một con phố cũ thì đột nhiên phía trước lại náo loạn.
Một người đàn ông trung niên lảo đảo chạy trên đường, ba người Lạt ma ở phía sau hô to gọi nhỏ đuổi theo. Cảnh này làm cho Dương Phàm ngẩn ra một chút. Lạt ma sao lại đuổi đánh người ở trên đường.
Người trên đường vây xem càng lúc càng nhiều, hơn nữa mặt đầy hờ hững, có người còn đang cười, một lúc lâu mà không thấy cảnh sát xuất hiện. Người đàn ông trung niên vừa tránh né, vừa cướp đường mà chạy. Lúc này phía sau còn có một người phụ nữ đuổi theo mà hét:
- Đừng đánh, đừng đánh.
Người đàn ông trung niên bị vấp nên ngã xuống. Ba Lạt ma lao lên đánh cho một trận.
Cảnh này làm cho Dương Phàm cảm thấy lạnh giá trong lòng. Lao nhanh về phía trước lớn tiếng hét lên:
- Dừng tay. Các người còn là người xuất gia hay không?
Ba Lạt ma ngừng lại, đều dùng ánh mắt không tốt đẹp gì nhìn Dương Phàm. Đám người này còn dùng tiếng Tạng nói với nhau, đột nhiên cùng lao về phía Dương Phàm.
Lâm Chí Quốc sớm đề phòng nhẹ nhàng kéo Dương Phàm ra phía sau, như tia chớp vung chân lên đá. Tên Lạt ma xong lên trước tiên bị đá trúng bụng dưới, kêu thảm một tiếng ngã xuống đất. Chẳng qua trong nháy mắt một tên Lạt ma đã ngã xuống đất. Hai tên còn lại sợ hãi, theo bản năng dừng lại, lớn tiếng nói gì đó với Lâm Chí Quốc.
Dương Phàm không hiểu, nhưng Lâm Chí Quốc thật ra lại hiểu bọn họ nói gì, lạnh lùng dùng tiếng Há mà nói:
- Đừng có mà giả vờ với tôi, các người biết tiếng Hán. Tôi không cần biết người các người đuổi theo có khinh nhờ nhân cách cao quý của người xuất gia các người hay không. Tôi chỉ thấy các người đang đánh người, nhưng lại muốn đánh chúng tôi.
Hai Lạt ma bị Lâm Chí Quốc nói như vậy liền á khẩu. Hai Lạt ma cúi đầu nhìn đồng bọn sùi bọt mép nằm trên mặt đất. Một tên Lạt ma dùng giọng tiếng Hán căng cứng mà nói:
- Mày đừng có đi, chờ cảnh sát đến xử lý.
Dương Phàm vừa nghe thấy thế không khỏi tức giận, đưa tay ra nâng người đàn ông đã ngã xuống đất, quay đầu lại lạnh lùng nhìn hai Lạt ma mà nói:
- Bây giờ mới nhớ đến cảnh sát sao? Các người còn là người xuất gia không?
Lạt ma đối diện bị nói không đáp trả được một câu, chỉ cười lạnh một tiếng mà nhìn. Không lâu sau mấy cảnh sát đi tới, cảnh sát cầm đầu mặt đầy tức giận nói với mấy Lạt ma kia:
- Tang Cát? Lại là mấy người sao? Có thể ít gây chuyện được không?
Câu nói này của cảnh sát làm cho Dương Phàm có chút khó chịu. Bởi vì cảnh sát trung niên đeo quân hàm hai sao kia nói với mấy tên Lạt ma như trưởng bối dạy vãn bối vậy, giọng nói bề ngoài thoạt nhìn là nghiêm khắc, nhưng trên thực tế lộ ra một tia quan tâm. Dương Phàm cảm thấy cảnh sát có lẽ không làm gì mấy tên Lạt ma này.
Quả nhiên không ngoài suy đoán, sau khi mắng mỏ vài câu, cảnh sát trung niên nói với ba Lạt ma kia:
- Đầu tiên đưa người đến bệnh viện, lát nữa đến đội nói rõ tình hình.
Lạt ma tên Tang Cát kia ra vẻ không thèm để ý mà nói:
- Chúng tôi đi trước đây.
Dương Phàm vừa thấy thế liền rất tức giận, tiến lên một bước mà nói:
- Chờ một chút.
Vừa nói Dương Phàm liền nói với cảnh sát trung niên dẫn đội:
- Các người chấp pháp như vậy sao? Hỏi cũng không hỏi rõ tình hình đã để cho bọn họ đi? Bọn họ đánh người chẳng lẽ cứ như vậy là bỏ qua.
cảnh sát trung niên nhướng mày, trừng mắt nhìn Dương Phàm, lớn tiếng nói:
- Tôi còn cần anh dạy tôi phá án như thế nào sao? Nói ra chuyện đánh người hả, các người đánh người ta thành như vậy, tôi còn không truy cứu các anh. Mấy người các anh theo tôi về đội nói rõ vụ việc.
cảnh sát trung niên vừa nói vừa chỉ vào người đàn ông trung niên lúc trước cùng người phụ nữ đang đỡ người này dậy, còn cả ba người Dương Phàm nữa.
Các thức xử lý vụ việc rõ ràng thiên vị như vậy thật là làm cho Dương Phàm cảm thấy quá hoang đường. Lúc này Dương Phàm lại vô cùng tỉnh táo, không nhanh không chậm nói với cảnh sát trung niên:
- Đi theo anh thì có thể, nhưng phải mang theo cả ba tên Lạt ma kia nữa, nếu không tôi sẽ không đi theo các người.
- Sao, mày còn muốn chống người thi hành công vụ hả.
Một cảnh sát trẻ tuổi phía sau lao lên, đưa tay ra muốn bắt lấy Dương Phàm.
Lâm Chí Quốc sao có thể cho đối phương chạm vào Dương Phàm. Năm ngón tay như thép túm chặt tay cảnh sát.
"A" cảnh sát hét thảm một tiếng đầy đau đớn, ba đồng bọn khác trong lúc nhất thời đều rút côn điện bên hông xuống, cảnh sát trung niên còn thò tay vào khẩu súng bên hông.
- Đừng để ý đến cảnh sát, lưu ba tên Lạt ma lại. Tôi không tin tà. Pháp luật Trung Quốc trên lãnh thổ của mình phải được chấp hành nghiêm túc.
Dương Phàm cười lạnh một tiếng rồi nói. Lâm Chí Quốc nhẹ nhàng đẩy tới trước, tên cảnh sát trẻ tuổi lui ra ngoài năm sáu bước. Cùng lúc đó Lâm Chí Quốc đã xông đến trước mặt hai tên Lạt ma, lạnh lùng nói:
- Còn muốn đi sao?
Hai tên Lạt ma theo bản năng giơ tay lên định đánh. Lâm Chí Quốc lắc mình thuận tay túm tay một tên Lạt ma, một chiêu rất đẹp đánh bay một tên Lạt ma ra ngoài. Tên Lạt ma Tang Cát giơ chân lên đá, Lâm Chí Quốc tránh khỏi, vung chân đá mạnh vào đùi đối phương. Tang Cát hét thảm một tiếng, đau đến độ ngã trên mặt đất ôm chân mà lăn lộn.
- Dừng tay.
Cảnh sát trung niên đã đưa tay vào kéo súng, nhưng không đợi hắn lấy súng ra, Lâm Chí Quốc đã như quỷ mị xuất hiện trước mặt hắn, một tay giữ lấy tay định rút súng ra của hắn. Cảnh sát này thật ra có chút năng lực, vung quyền đánh vào mặt Lâm Chí Quốc, đồng thời lui về sau vài bước định rút súng ra.
Lâm Chí Quốc sao có thể cho hắn cơ hội này, theo sát như hình với bóng. Cảnh sát chỉ cảm thấy trước mặt mình hoa lên, lui ra sau hai bước liền đứng lại, phát hiện súng bên hông đã rơi vào trong tay Lâm Chí Quốc. Một cảnh tượng chỉ diễn ra trong phim bây giờ liền xuất hiện trước mặt, một tiếng động vang rền, trước mặt cảnh sát là nòng súng đen ngòm của mình. Cảnh sát trung niên tê dại da đầu, Lâm Chí Quốc mặt mày lạnh lùng không hề có vẻ gì đùa, một cỗ sát khí nồng nặc đâm đầu mà tới, đạn đã lên nòng, súng đã tháo chốt bảo hiểm, lúc nào cũng có thể nhả đạn.
Bốn cảnh sát đều ngây ra. Bọn họ đều là người biết hàng, Lâm Chí Quốc vừa nãy thể hiện quá kinh người, mọi người căn bản không phải một cấp bậc. Từ lúc đoạt súng đến lúc chỉ súng vào đầu Cảnh sát trung niên chỉ diễn ra trong nháy mắt, mắt thường không thể thấy rõ, rốt cuộc Lâm Chí Quốc làm như thế nào mà được? Tất cả cảnh sát đều dựa vào trực giác mà làm việc. Ngửi thấy mùi máu trên người Lâm Chí Quốc phát ra, bọn họ đều biết người đàn ông nhất định là loại đã gặp qua máu. Đã từng làm hay đang là quân nhân thì khó mà phán đoán.
- Tôi cho các người một cơ hội, dùng bộ đàm gọi về cục Công an thành phố, yêu cầu người đến xử lý vụ án này, anh tốt nhất về đồn.
Dương Phàm từ từ đi lên một bước, đưa tay cầm lấy súng trong tay Lâm Chí Quốc, khóa lại rồi đưa trả cho Cảnh sát trung niên.
Cảnh sát trung niên lại choáng váng, thật không biết nên nhận hay không nhận. Cũng may người này cũng không ngu, bản năng nhận lấy súng rồi nói:
- Được, tôi sẽ báo người trong cục phái người tới.
Lúc này cho dù là thằng ngốc thì thấy vẻ mặt Dương Phàm cũng biết một Cảnh sát trung niên hai gạch có lẽ trong mắt người ta không đáng gì. Đám Lạt ma muốn đi cũng không được. Đám người Dương Phàm cũng không đi. Cảnh tượng này khá quỷ dị làm cho không ít người đến vây xem.
Trời mới biết Cảnh sát trung niên báo cáo với cục như thế nào. Không đầy 10 phút sau tiếng còi cảnh sát rú inh ỏi tới gần, một hơi bảy chiếc xe cảnh sát lao tới, còn một xe chuyên dụng.
Một cảnh sát to béo từ trên xe Jeep chuyên dụng xuống, khí thế mười phần đi đến giữa, ưỡn lưng lên mà lớn tiếng nói:
- Làm như thế nào thế hả. Trát Tây Đa Cát, không phải nói tình hình rất nghiêm trọng sao?
Bình Luận (0)
Comment