Hai người nói chuyện một lát trong điện thoại, sau khi dập máy Dương Phàm gọi điện cho Mẫn Kiến mà nói:
- Tên kia, giam ba ngày rồi thả.
Mẫn Kiến có lẽ cũng đoán được kết quả này, chẳng qua hắn không thể tỏ vẻ, vì thế cười nói:
- Có cần gia tăng thêm chút đặc thù gì không?
Dương Phàm vừa nghe thấy thế liền vui vẻ, vội vàng nói:
- Được rồi, coi như lão họ Đổng kia thần thông quảng đại, không ngờ tìm được Điền Trọng nói chuyện giúp. Mặt mũi này tôi phải cho, giam vài ngày tỏ vẻ một chút là đủ rồi.
Dương Phàm vừa nói như vậy, Mẫn Kiến lập tức hạ giọng nói:
- Ngày hôm qua Triệu Kha chiếu cố vài câu, ý đó chính là đừng làm khó thằng ranh đó. Tối ngày hôm qua hắn ngủ phòng riêng biệt, cuộc sống đúng là rất dễ chịu một chút.
Ý của Mẫn Kiến rất rõ ràng, thằng ranh này có nên bồi thường lại một chút không. Mẫn Kiến coi như làm tốt, trước đó đã hỏi một câu, có người muốn lấy lòng lãnh đạo, đầu tiên chỉnh người một trận rồi báo cáo, lãnh đạo sẽ không tức giận.
Dương Phàm trầm ngâm một chút, cuối cùng thản nhiên nói:
- Được rồi.
Mẫn Kiến ít nhiều có chút thất vọng. Vị trí thị trưởng này, Mẫn Kiến đúng là có chút suy nghĩ. Chẳng qua Triệu Kha có hậu thuẫn quá cứng, Mẫn Kiến không có biện pháp gì với đối phương. Bây giờ Dương Phàm đến, trong lòng Mẫn Kiến có dấu hiệu trỗi dậy trong đống tro tàn. Vừa lúc tập đoàn Hồng Vận lại là cầu nối của Triệu Kha, Mẫn Kiến ít nhiều có suy nghĩ nhân cơ hội làm lớn chuyện. Nếu Dương Phàm tuyên bố đến đây là dừng, Mẫn Kiến cũng chỉ có thể dừng tay. Tính cách của Dương Phàm, Mẫn Kiến hiểu rất rõ, nếu còn nhắc đến nữa sẽ bị nghi ngờ. Không ngờ dám tính toán lãnh đạo, sau này còn muốn lăn lộn nữa hay không. Phạm vào chuyện kiêng kỵ này, Mẫn Kiến sẽ không bao giờ làm. Mọi việc đều nói đến một điểm tự nhiên, quá đáng là không thể được.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vnMẫn Kiến bên này liền xoay người gọi điện cho cấp dưới:
- lão lãnh đạo gọi điện tới, giam vài ngày, thích hợp giáo dục một chút là được rồi.
Ý chỉ đến đây, nhưng Mẫn Kiến không thể hiện rõ ràng. Nhất là hai chữ
"giáo dục", thêm chữ này thì tính chất lại khác hẳn. Ngày hôm qua phó cục trưởng Tôn dẫn đội bắt người nhận được điện của lãnh đạo, lập tức tìm được phòng riêng giam Đổng thiếu gia, người này không ngờ còn đang ngủ, trông khá thư thái nhỉ. Thầm nói xong rồi, lãnh đạo biết thằng ranh này ở phòng riêng, nên trong lòng có ý kiến.
Chuyện thị trưởng Triệu Kha gọi điện tới, phó cục trưởng Tôn báo cáo với lãnh đạo, kết hợp với điện thoại này cẩn thận cân nhắc một chút, trong đầu hắn liền suy nghĩ. Phó cục trưởng Tôn nghĩ chính là lãnh đạo mất hứng, ý vừa nãy chính là hỏi tên kia, biết mình là người của ai không? Sao Triệu Kha vừa gọi điện tới bảo chiếu cố là chiếu cố, ý của tôi, anh không thèm để ý hả?
Cách hiểu sai lầm này, trong lòng Phó cục trưởng Tôn sẽ không yên tâm. Hắn là dựa vào Mẫn Kiến nâng đỡ mà đi lên, nếu thật sự quên điều này thì cuộc sống sau này sẽ khổ sở.
Có sai lầm tự nhiên phải đền bù. Phó cục trưởng Tôn lập tức gọi người bên dưới lên, chỉ vào trong gian phòng riêng mà lớn tiếng nói:
- Ai phê chuẩn cho hắn ta ở phòng riêng thế này? Sao không xin chỉ thị một chút? Người là tôi bắt, vụ án này do tôi phụ trách.
Phó cục trưởng Tôn muốn thể hiện sự trung thành, đồng nghĩa Đổng thiếu gia gặp họa. Đổng thiếu gia trực tiếp bị đưa về nhà giam lớn, không được phép giải thích. Lưu Chính Khôn biết chuyện này liền không có ý kiến một câu. Tề Vân biết chuyện này lại rất cẩn thận báo cáo cho Chu Hàng. Chu Hàng ở trong điện thoại hàm hồ nói:
- Việc này cứ theo quy củ đi.
Chuyện này không ai dám nhúng tay vào, cuộc sống của Đổng thiếu gia trong nhà giam lớn bắt đầu rồi. Buổi chiều Đổng Triệu Thư nhận được điện thoại của phó chủ tịch tỉnh Vạn, tỏ vẻ Điền Trọng đã đồng ý ra mặt nói chuyện, có lẽ vấn đề không lớn. Tâm trạng Đổng Triệu Thư dễ dàng hơn chút, đi đến cục Công an lại nghe nói con mình vào nhà giam lớn, trong lúc nhất thời lại hoảng hốt.
Sao lại là như thế này? Không phải nói vấn đề không lớn sao? Sao lại vào nhà giam nữ sinh Đổng Triệu Thư vội vàng đi hỏi thăm, kết quả cảnh sát trực ban nhận phong bì liền ám chỉ một chút, nói đây là ý của phó cục trưởng Tôn.
Đổng Triệu Thư tìm phó cục trưởng Tôn khắp nơi, hỏ thăm hết chỗ này chỗ khác, tìm khắp cục Công an mà không thấy người đâu. Cái này làm cho Đổng Triệu Thư vô cùng lo lắng. Hơn nữa bà xã thấy con trai về liền khóc rống, nói cái gì mà ở trong nhà giam lớn bị người đánh, giường ở gần toilet, tóm lại là không thả con mình ra, mạng nhỏ của con mình sẽ không còn.
Đổng Triệu Thư vừa lo lắng cho con trai, bên kia lại lo lắng đây có phải một tín hiệu hay không? Đầu tư của mình vào Uyển Lăng có phải sẽ xảy ra vấn đề vì chuyện này không? Con trai không chết được, gia nghiệp quan trọng hơn.
Đổng Triệu Thư vội vàng gọi điện cho Triệu Kha, nói rõ lo lắng của mình ra. Triệu Kha nghe xong trong lòng cũng rất giật mình, khả năng này không phải không có. Dương Phàm nhận chức vài năm ở Uyển Lăng, quan hệ trải rất rộng. nếu thật sự muốn thu thập việc kinh doanh của Đổng Triệu Thư, thị trưởng ra mặt cũng chưa chắc đã đàn áp được. Người ta nói Diêm Vương dễ thấy, tiểu quỷ khó chơi mà. Người bên dưới làm chuyện xấu cho anh thì có rất nhiều phương pháp, liên tục thu thập anh một năm, năm rưỡi không phải là mất mạng sao?
Hơn nữa trong bộ máy lãnh đạo thị ủy, Dương Phàm muốn kết quả trong hội nghị thường ủy thì không biết chừng chỉ là vấn đề mấy cuộc điện thoại. Điểm này Triệu Kha vô cùng tin tưởng, không nghi ngờ, đây là do hắn nhận chức hơn năm cảm giác được. Đám quan chức trước đây vô cùng đoàn kết, không quấy rầy anh là được, nhưng không thể xúc động bọn họ quá nhiều. Nếu không đám người do Mẫn Kiến cầm đầu mà phản kích thì rất mạnh mẽ.
Triệu Kha bảo Đổng Triệu Thư dập máy trước, sau đó liên lạc với bí thư thị ủy Chu Hàng, nói chuyện này ra một chút, rồi nói lo lắng của mình ra. Đổng Triệu Thư là nhà đầu tư mà Triệu Kha kéo đến. nếu Dương Phàm thực sự mình đập bể nồi cơm nhà người ta, thị trưởng cũng không phải ngồi không. Chu Hàng tốt xấu cũng chung một thuyền với Triệu Kha, vấn đề này tự nhiên phải liên lạc một chút. mâu thuẫn nội bộ thì giải quyết nội bộ, bây giờ phải đối phó áp lực từ bên ngoài đã.
Tình hình của Chu Hàng thực ra không hơn gì mấy so với Triệu Kha. Quan chức trước đây thoạt nhìn thì thần phục phối hợp, cũng không gây phiền phức gì cho lãnh đạo. Nhưng nếu Chu Hàng thật sự muốn động đến các vị trí trung tâm, thì bọn họ cần nhảy ra sẽ nhảy ra.
Chu Hàng cũng rất giật mình, chẳng qua tự hỏi một chút liền nói với Triệu Kha:
- Vấn đề này, khả năng là không lớn, Dương Phàm không cần làm như vậy. Tôi cảm thấy được nếu tên Dương Phàm kia muốn thu thập tập đoàn Hồng Vận thì có rất nhiều thủ đoạn khác, ví dụ như trong làm việc kinh tế.
Triệu Kha bị lời này của Chu Hàng làm tỉnh dậy, thầm nói tập đoàn Thiên Mỹ do một tay Dương Phàm kéo về, trong tay có thủ đoạn kinh tế mạnh như vậy, không cần thiết phải dựa vào năng lực của chính quyền để chơi tập đoàn Hồng Vận, như vậy cũng rất mất mặt.
Triệu Kha gọi điện thoại cho Đổng Triệu Thư, phân tích một phen rồi nói:
- Vấn đề này không nghiêm trọng như lão nghĩ. Thằng con nhà lão đúng thật là, chịu khổ một chút cũng là cơ hội đối với nó. Nghiệp vụ của tập đoàn Hồng Vận, tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Triệu Kha cũng có giới hạn của mình, không được đụng đến việc kinh doanh của tập đoàn Hồng Vận, đây là mấu chốt của hắn. Có lời nói này của Triệu Kha, Đổng Triệu Thư coi như an tâm rất nhiều. Đổng Triệu Thư liền tìm mọi cách hỏi thăm chỗ ở của Dương Phàm, tự mình đến nhà nhận tội là cần thiết.
Dương Phàm ăn hết bữa sáng mà Tào Ny Ny lưu lại, sau đó nhắn tin cho Tào Ny Ny:
- Anh về đây.
Khi ra ngoài xuống lầu, Tào Ny Ny liền nhắn lại một tin:
- bao giờ gặp lại?
Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi nhắn lại:
- Lúc rảnh rỗi.
Đây là một lời nói không định thời gian, nhưng Dương Phàm lại là người rất bận rộn, điểm này Tào Ny Ny hiểu rất rõ. Tào Ny Ny quan tâm chính là lời hứa của Dương Phàm. Dương Phàm nói luôn luôn thực hiện, nói lúc rảnh rỗi gặp mặt nhất định có thể làm được, về phần rảnh rỗi như thế nào lại là chuyện khác.
Xe đến cửa biệt thự, Dương Phàm liền thấy một đôi vợ chồng trung niên, trong tay còn cầm theo quà rất đáng thương đứng ngoài cửa chờ. Dương Phàm thầm nghĩ mình không ở nhà, hai người phụ nữ Trương Tư Tề và Chu Dĩnh đều không nhận ra, có lẽ là đang đóng cửa không cho vào.
Nghe thấy tiếng xe ô tô, Chu Dĩnh đi ra. Thấy Dương Phàm liền mở cửa, cười nói với hai vợ chồng Đổng gia:
- Người cần tìm đã về.
Nói xong Chu Dĩnh nói với Dương Phàm đang hạ cửa kính xuống rồi nói:
- Hai vị này đến tìm anh, em mời bọn họ vào, bọn họ không chịu, muốn đứng ngoài cửa đợi, nói là tỏ thành ý.
Dương Phàm cười cười xuống xe, sau đó bảo Chu Dĩnh đỗ xe cho mình. Lúc này mới quay đầu lại nói với vợ chồng Đổng gia vẫn cười cười đứng bên cạnh:
- Sao vậy? Tìm tôi có viêc gì sao? Sao thấy lạ mặt như vậy?
Thái độ của Dương Phàm rất ôn hòa, Đổng Triệu Thư còn tưởng mình nhìn lầm người. Chẳng qua thành phố Uyển Lăng này làm có ai dám đóng giả Dương Phàm, còn ở trước cửa nhà Dương Phàm nữa chứ, thực tế gặp mặt khác hẳn tưởng tượng. Một người chỉ vì thiếu chút nữa đụng xe mà bắt người lại, dù như thế nào thì biểu hiện cũng rất ngang ngược, kiêu căng chứ?