Hác Nam bắt chặt tay Dương Phàm ra vẻ vô cùng thân thiết. Hác Nam kéo Dương Phàm ngồi xuống, lấy một bao thuốc đặc biệt đưa đến trước mặt Dương Phàm rồi nói:
- Sao không đi nghỉ ngơi một chút?
Tâm trạng Hác Nam lúc này rất tốt. Nguyên nhân chính là vì Dương Phàm không đi thu xếp chỗ ở trước mà đến chỗ mình trước. Lúc này ảnh hưởng của Hác Nam ở tỉnh Giang Nam đã bắt đầu có ý lảo đảo. Lúc này Dương Phàm nếu đứng ra giương ngọn cờ ủng hộ lão, như vậy sẽ rất có lợi với việc mau chóng ổn định tình hình hỗn loạn này.
- Tôi chỉ có một mình, cũng không có gì cần thu xếp.
Dương Phàm cười cười một tiếng, thản nhiên nói, xem như nhận sự quan tâm của Hác Nam.
Hác Nam trầm ngâm một chút, vẻ mặt nghiêm trọng rồi nói:
- Không giấu gì cậu, sau chuyện của Vương Vĩ Nam, tỉnh ủy rất bị động. Thủ trưởng trung ương cảm thấy vô cùng đau lòng với chuyện này, hơn nữa cũng nghiêm khắc phê bình tôi. Cậu có thể đến tỉnh Giang Nam tiếp nhận vị trí nóng bỏng khó giải quyết này, thẳng thắn mà nói là do tư tâm của tôi. Lúc này vị trí phó bí thư tỉnh ủy tỉnh Giang Nam không dễ làm, nhưng nếu đổi lại người khác đến ngồi, tôi sợ rằng tối ngủ không ngon giấc.
Chuyện này không thể nghi ngờ không phải quyết định của Hác Nam. Trước khi tới Bắc Kinh, Hác Nam đã gặp Chúc Đông Phong một lần. Sau khi hai người nói chuyện một phen, Chúc Đông Phong đưa ra chủ ý này với Hác Nam. Việc này có một vấn đề quan trọng đó là dựa vào uy tín của Trần lão gia tử trong hệ thống Ủy ban kỷ luật. Đừng nhìn Trần lão gia tử đã rút về, nhưng Trần lão gia tử đứng ra nói hai câu cũng có tác dụng rất lớn trong việc củng cố vị trí của Hác Nam. Một ít người muốn mượn việc này mà gây chuyện, khi thấy Trần lão gia tử đứng ra nói chuyện đều lập tức thu đầu lại, có người lập tức không nói tiếng nào.
Hác Nam có thể nói lời này xem như đã có ý đào trái tim mình ra. Dương Phàm nghe xong suy nghĩ một chút, từ từ nói:
- Bí thư Hác, nếu tôi đã tới, như vậy rất nhiều chuyện không cần giải thích. Tôi vừa tới, rất nhiều tình hình còn chưa biết. Tôi muốn một quá trình quen thuộc tình hình. Quá trình này rất có quan hệ với việc an bài công việc sau đây của tôi.
Hác Nam nghe được điều mình muốn nghe. Dương Phàm rất hàm súc thể hiện về nguyên tắc sẽ ủng hộ Hác Nam.
- Cậu nói ra xem định triển khai công việc như thế nào?
Hác Nam hít sâu một hơi thuốc, mùi thuốc lá làm cho thần kinh tỉnh táo, làm cho cả người lão ta nhẹ nhàng hơn.
- Tôi muốn bắt tay vào công tác Tiếp dân.
Dương Phàm nói ra suy nghĩ của mình. Điều này làm cho Hác Nam có chút ngạc nhiên nhìn Dương Phàm một cái rồi nói:
- Cậu nghĩ như thế nào mà lại bắt tay từ chuyện này?
Dương Phàm lộ ra vẻ suy nghĩ, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Tiếp dân là một bộ phận quan trọng trong cơ chế giám sát. Nếu như mỗi một người phụ trách công tác Tiếp dân trong toàn tỉnh đều làm tốt nhiệm vụ của mình, trên thực tế có thể tránh khỏi rất nhiều hiện tượng. Trên thực tế thì sao? Quyền lực của bộ phận Tiếp dân trong cơ chế giám sát, ngược lại bọn họ thể hiện ra vẻ cường thế. Nhân viên trong bộ phận Tiếp dân của chúng ta có mấy người có thể làm tròn chức trách.
Dương Phàm nói như vậy, trên mặt Hác Nam không khỏi hơi nhăn nhó lại. Đầu năm nay thành phố Nam Sơn xảy ra một sự kiện Tiếp dân ác liệt. Mấy quần chúng nhân dân lên phản ánh bị chính quyền địa phương cho rằng ảnh hưởng đến công việc chính quyền và vài lý do khác nữa. Vì các lý do này mà ba quần chúng nhân dân đi phản ánh bị bắt giam, giam hai tháng mới được thả ra vì các ngành cấp trên tham gia.
Dương Phàm rõ ràng đã tìm hiểu từ trước, nếu không sẽ không ra tay nhằm vào điểm này trước. Hác Nam lúc đầu nghe nói chuyện này vô cùng khiếp sợ, ra lệnh Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy nghiêm túc điều tra. Cuối cùng tra ra chính quyền thành phố Nam Sơn có ba gã quan chức tồn tại vấn đề nghiêm trọng về kinh tế.
- Nếu lãnh đạo bên chính quyền xử lý tốt việc quần chúng nhân dân phản ánh, có thể làm quần chúng nhân dân hài lòng, quần chúng nhân dân ăn no không có việc gì liên tiếp phản ánh vượt cấp sao?
Dương Phàm nói xong lộ ra ánh mắt nghiêm khắc, hung hăng dập điếu thuốc trên tay rồi nói:
- Tôi cho rằng phải xác định rõ chế độ trách nhiệm của bộ phận Tiếp dân. Đối với vấn đề bộ phận Tiếp dân chậm chạp không giải quyết vấn đề, dùng thái độ thô bạo thì phải công khai ra toàn xã hội, lấy chế độ phản ánh kết hợp với pháp luật mà xử lý. Nếu như là vấn đề cán bộ, bên Ủy ban kỷ luật và bên tư pháp phải kiên quyết tham gia. Đối với những nhân viên công chức ảnh hưởng đến quần chúng nhân dân báo cáo, kiên quyết nghiêm túc xử lý.
Lúc này trong lòng Hác Nam thật ra khá buồn bực. Dương Phàm lựa chọn như vậy, thoạt nhìn dường như không có bất cứ ý đồ gì, nhưng trên thực tế là một loại lựa chọn thông minh tránh né mâu thuẫn. Muốn nắm lấy công việc bộ phận Tiếp dân, Dương Phàm nhất định phải xuống cơ sở. Nếu xuống cơ sở thì thuận theo tự nhiên sẽ tránh được giai đoạn mẫn cảm trên tỉnh. Từ một góc độ nào khác thì thấy Dương Phàm mặc dù ủng hộ, nhưng ủng hộ có hạn.
Hác Nam rất nhanh điều chỉnh tâm trạng của mình, đặt tâm tư vào trong công việc. Thuận theo việc Dương Phàm muốn bắt tay vào công tác bộ phận Tiếp dân, Hác Nam không hổ là một quan chức có kinh nghiệm quản lý cán bộ phong phú, nhạy cảm cảm nhận được Dương Phàm nhằm vào điểm này tuyệt đối không đơn giản là muốn chỉnh đốn bộ phận Tiếp dân.
- Dương Phàm, cậu nói thẳng xem có suy nghĩ như thế nào?
Trong lời nói này của Hác Nam, Dương Phàm quả thật nghe ra một ý trong đó. Nếu Hác Nam đã hỏi, Dương Phàm cũng không giấu nữa. Dương Phàm cười nói:
- Bí thư Hác, chủ nghĩa quan liêu ở Trung Quốc chúng ta rất dễ xảy ra. Trước mặt chế độ giám sát và pháp luật, quyền lực rất nhiều lúc khá mờ nhạt. Nếu muốn hoàn toàn thay đổi tình hình này là không thực tế. Cố gắng hoàn thiện và tăng cường sự giám sát của dư luận và xã hội trong suốt quá trình chấp hành quyền lực của chính quyền. Công việc này muốn làm trong thời gian lâu dài và rất nhiều nhân lực, vật lực, nhưng chúng ta vẫn phải làm.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.Dương Phàm từ từ nói, cố gắng thể hiện rõ suy nghĩ của mình. Hác Nam nghe thấy rõ ràng. Dương Phàm đang cố gắng tạo một chế độ giám sát mới trong phạm vi tỉnh Giang Nam. Phương thức chủ yếu trong đó tự nhiên dựa vào truyền thông và mạng. Nói cách khác đặt việc giám sát của xã hội lên một vị trí quan trọng hơn.
Hác Nam quả thật muốn một động tác lớn để thay đổi tình hình bất lợi do vụ án của họ Vương kia mang tới. Dương Phàm muốn làm như vậy, bề ngoài thoạt nhìn là vì phát hiện càng nhiều vấn đề, nhưng trên thực tế sẽ phản ánh tỉnh ủy tỉnh Giang Nam kiên quyết xử lý các cán bộ có vấn đề trong đội ngũ.
- Được, cậu cứ buông tay ra làm. Tôi toàn lực ủng hộ.
Hác Nam không hề do dự lập tức nói ra ý kiến của mình. Xảy ra vấn đề có đôi khi chưa chắc đã là chuyện xấu. Sau khi xuất hiện vấn đề có kịp thời có phản ứng hay không, tránh cho sau này xuất hiện càng nhiều vấn đề như thế, điều này sẽ thể hiện trình độ của cán bộ địa phương.
- Chuyện này không thể gấp được, tôi phải dành một thời gian khá dài đi khắp các thành phố trong tỉnh tìm hiểu tình hình một chút.
Ra khỏi phòng làm việc của Hác Nam, Dương Phàm về phòng làm việc của mình mặt liền nghiêm lại. Sau khi họ Vương xảy ra chuyện, các cán bộ cấp sở ở tỉnh Giang Nam bị liên lụy là hơn mười người. Ngồi vào vị trí phó bí thư tỉnh ủy, áp lực đối với Dương Phàm mà nói là tương đối lớn. Từ bản chất mà nói, Dương Phàm thực ra không muốn đến. Chẳng qua lão gia tử và ông bố Trần Chính Hòa đều có khuynh hướng muốn Dương Phàm đến. Dương Phàm cũng biết bọn họ hy vọng mình có thể làm ra chút thành tích, hy vọng Dương Phàm có thể ngồi trên vị trí cao hơn khi lão gia tử còn sống.
Mã Diễm Hồng và Lý Thắng Lợi còn đang ở trong phòng làm việc. Thấy Dương Phàm đi vào, hai người cùng đứng lên, đồng thanh chào:
- Chào Phó bí thư Dương.
Dương Phàm gật đầu hỏi Lý Thắng Lợi:
- bao giờ Lâm Chí Quốc có thể đến?
- Cậu ta có ba ngày nghỉ, hay là tôi giục cậu ta đến sớm một chút?
Lý Thắng Lợi cười cười trả lời. Dương Phàm lắc đầu nói;
- Không cần, tôi còn có vài ngày ở đây, không cần gấp.
- Bí thư Dương, nơi ở của ngài đã được bố trí, trong nhà khách tỉnh ủy có nhà chuyên môn chuẩn bị cho lãnh đạo, ý của thư ký Lý là ở tại nhà khách tỉnh ủy thích hợp hơn.
Mã Diễm Hồng lập tức báo cáo. Dương Phàm nghe xong không quá để ý, gật đầu nói:
- Cứ như vậy đi. Cũng hết giờ làm rồi, đến xem một chút.
nhà khách tỉnh ủy cách trụ sở tỉnh ủy một con đường. Dương Phàm không mang lái xe, một chiếc Audi Q7 đã đỗ dưới lầu đợi một lát. Lái xe là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng, thắt lưng hơi khom một chút. Là lái xe, có thể lái xe cho lãnh đạo nào thường thường sẽ quyết định anh ta có được coi trọng như thế nào ở tỉnh ủy.
- Bí thư Dương, vị này là lái xe lão Chu, ngài nếu có ý kiến gì thì sai tôi đi làm.
Mã Diễm Hồng không nói rõ, lái xe lão Chu hơi nhăn nhó mặt một chút. Lời này của Mã Diễm Hồng rất rõ ràng. Dương Phàm có thể tự lái xe, như vậy không có chuyện của lão Chu. Dương Phàm là lãnh đạo số 3 trong tỉnh, cả trụ sở tỉnh ủy có bao nhiêu lái xe, có bao nhiêu cặp mắt nhìn chằm chằm vào vị trí này.