Dương Phàm cũng không nói gì quá rõ ràng. Nhưng Hác Nam là người nghe lại rất rõ ràng. Phó bí thư tỉnh ủy phản đối, bí thư tỉnh ủy thuận thế lợi dụng quyền lên tiếng của mình đẩy vấn đề ra sau. Bên chính quyền thành phố dù có ý kiến lớn hơn nữa cũng không có lý do mà phản bác. Cứ như vậy, Dương Phàm xuất hiện sẽ thành điểm giảm sóc cho hai cỗ lực lượng mạnh mẽ kia, chỗ tốt tự nhiên không cần nói rõ.
Đề nghị này của Dương Phàm, trong lòng Hác Nam thực ra không muốn chấp nhận, nhưng không có căn cứ phản bác đủ lực. Nếu Hác Nam ép quá, Dương Phàm trong hội nghị nói nghiêng về bên nào đó, Hác Nam lúc đó mới là xong đời.
- Đồng chí Triệu Phong là cán bộ ban Tổ chức cán bộ trung ương phái xuống, trẻ tuổi, năng lực mạnh mẽ, rất có sức ảnh hưởng. Ở vấn đề nhân sự khá có chủ kiến riêng. Cậu còn không biết, vợ của đồng chí Triệu Phong họ Hình.
Hác Nam nói đến đây liền ngừng lại một chút, trong mắt lộ ra một tia chơi đùa, lặng lẽ đợi phản ứng của Dương Phàm.
Ánh mắt Dương Phàm hơi thay đổi một chút, đồng tử không khỏi co rút lại, thầm nghĩ thì ra vấn đề là ở đây. Thời gian trước đây trong Bắc Kinh truyền lưu một câu nói:
"Hình Trần Triệu Tống, Đinh La Lý Tôn" đây là ám chỉ tám gia tộc có căn cơ rất sâu. Từ vị trí sắp xếp có thể thấy Hình gia còn ở trước Trần gia. Con trai Triệu gia lấy con gái Hình gia. Triệu Phong lại từ ban Tổ chức cán bộ trung ương xuống, khó trách trong lòng Hác Nam kiêng kỵ như vậy. Nếu không Hác Nam kinh doanh tỉnh Giang Nam nhiều năm như vậy, sao có thể chấp nhận vấn đề nhân sự bị khiêu chiến nhiều như vậy. Chẳng qua trong việc lựa chọn Triệu Phong làm trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy có thể thấy đây là kết quả cân bằng. Bây giờ thêm Dương Phàm đến nữa, quả nhiên càng thêm náo nhiệt.
Lần đầu tiên tham gia hội nghị thường ủy tỉnh ủy, Dương Phàm sẽ đối mặt với Triệu Phong, cũng không nói chuyện nhiều. Trong ấn tượng của Dương Phàm, Triệu Phong 40 tuổi trông khá sáng lạn, vẻ mặt nghiêm túc, ăn nói chững chạc.
Hác Nam lấy một phần văn kiện trong tập công văn trên bàn làm việc đưa cho Dương Phàm rồi nói:
- Cậu đọc cái này đi, ban Tổ chức cán bộ có mấy ý kiến với vấn đề nhân sự.
Dương Phàm cầm lấy nhìn một lát rồi bỏ xuống, trong lòng không khỏi có chút giật mình. Ý kiến của ban Tổ chức cán bộ về mặt nhân sự đừng nhìn không mấy vị trí, nhưng đều là vị trí rất quan trọng. Một thị trưởng, một phó thị trưởng thường trực, một tổng giám đốc tập đoàn rượu Giang Nam đóng thuế nhiều thứ hai trong toàn tỉnh, một phó giám đốc thường trực sở Giao thông tỉnh. Những vị trí này quan trọng như thế nào không cần phải nhắc đến.
Xem ra bốn vị trí này là do Hác Nam đè xuống, hoặc là nói Hác Nam cố ý kéo dài đến khi Dương Phàm tới, sau đó làm cho Dương Phàm đứng ra phía trước chịu trận. Tính toán sâu sa của Hác Nam lúc này đã chấn động mạnh vào trong lòng Dương Phàm. Ngay lúc này Dương Phàm cũng chỉ có thể đứng chung phe cánh với Hác Nam, chiêu này không thể nói quá cay, quá độc. Hơn nữa trước đó Dương Phàm đã nói ra, chuyện này sẽ do mình đề nghị. Có thể nói Hác Nam đã sớm đào hầm chờ Dương Phàm nhảy vào.
Trong lòng Dương Phàm có cảm giác nuốt phải con ruồi mà không nôn ra được. Hắn lặng lẽ lấy thuốc ra châm một điếu, hít sâu một hơi. Tác dụng của khói thuốc làm cho đầu óc Dương Phàm dần dần tỉnh táo lại, bắt đầu phân tích quan hệ lợi hại trong đó.
Dương Phàm rất ngạc nhiên phát hiện, mình không có lựa chọn nào khác. Phó bí thư tỉnh ủy và ban Tổ chức cán bộ đều quản việc nhân sự, khả năng hòa thuận có thể nói là rất nhỏ. Hai vị trí này vốn chính là thăng bằng với nhau. Nếu Dương Phàm tỏ vẻ yếu một chút, không thể nghi ngờ bên kia sẽ mạnh hơn. Đây là có bên mạnh, có bên yếu. Hơn nữa một bí thư tỉnh ủy ở trên đầu gây chuyện, muốn bình yên vô sự là rất khó.
Thật sự không còn sự lựa chọn nào khác sao? Dương Phàm ngẩng đầu lên thì đột nhiên thấy một tia đắc ý trong mắt Hác Nam. Dương Phàm không khỏi cười lạnh một tiếng trong lòng, sau đó hắn đứng lên lạnh nhạt nói:
- Tôi đi họp.
Không biết làm như thế nào mà vẻ ngoài của Dương Phàm quá bình tĩnh, điều này khiến Hác Nam cảm thấy một tia lo lắng. Hác Nam bắt đầu hối hận, vì sao không nói trước chuyện này với Dương Phàm cơ chứ, mà lại lựa chọn phương thức đột nhiên tập kích như vậy. Chẳng qua rất nhanh Hác Nam lại thở dài một tiếng trong lòng. Thực ra cũng không còn biện pháp nào khác. Chỉ riêng Triệu Phong còn không tính, thêm chủ tịch ủy ban nhân dân tỉnh Đỗ Trường Phong. Hai
"Phong" này đều là nhân vật lợi hại. Nếu là trước đây Hác Nam còn có thể khống chế được tình hình. Nhưng bây giờ lại có vẻ khó có thể khống chế. Cho nên cần phải kéo Dương Phàm làm sự giúp sức đắc lực. Mặc dù dùng chút thủ đoạn, nhưng chỉ cần lợi ích của mọi người đều có, Hác Nam tin rằng Dương Phàm sẽ có quyết định hợp lý.
...
Trong phòng họp khi Dương Phàm đi vào, lập tức có vài ánh mắt nhìn tới. Dương Phàm vẻ mặt bình tĩnh mang theo nụ cười từ từ đi vào. Ánh mắt đầu tiên nhìn tới là Đỗ Trường Phong – chủ tịch tỉnh. Trong mắt Đỗ Trường Phong lộ rõ một tia dò xét, thân thiện gật đầu mà cười. Dương Phàm cũng gật đầu mỉm cười lại với đối phương. Đi tới tiếp lại gặp phải Triệu Phong, mặt không có biểu hiện gì.
Ngoài ý muốn khi ánh mắt hai người giao nhau, trên mặt Triệu Phong không ngờ lộ ra vẻ tươi cười. Vẻ tươi cười nếu là của người người khác thì rất khó giải thích, nhưng Dương Phàm có thể mơ hồ cảm nhận được trong vẻ tươi cười của Triệu Phong đang truyền đạt một tin tức.
Dương Phàm ngồi xuống vị trí của mình, trong lòng đang suy nghĩ một vấn đề khác. Với năng lực của Trần Chính Hòa không thể nào không biết sự tồn tại của Triệu Phong. Nhưng hết lần này đến lần khác Trần Chính Hòa không nhắc đến Triệu Phong với Dương Phàm.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.Các thường vụ tỉnh ủy đều ngồi xuống vị trí của mình mà im lặng, giống như trên tay đều có những văn bản, báo cáo không xem hết vậy, vô cùng yên tĩnh. Trường hợp này, Dương Phàm hiểu rõ trong tay mọi người đều không đặt tâm tư vào chuyện trên đầu. Dương Phàm ngồi trên vị trí chẳng qua mới được 3 phút, ít nhất có ba người dùng ánh mắt nhìn về phía Dương Phàm.
Hội nghị thường ủy hôm nay rất bình thường, nhưng lại rất đặc biệt. Phó bí thư tỉnh ủy mới nhận chức lần đầu tiên tham gia cuộc họp về vấn đề nhân sự, rốt cuộc Dương Phàm sẽ phát ra tiếng nói gì. Điểm này đối với mọi người mà nói đều rất quan trọng.
Theo trước mắt mà thấy, Dương Phàm rất khó có thể tạo thành ảnh hưởng riêng biệt, điểm này trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ. Chẳng qua Dương Phàm nếu ngã về phương nào, đó tuyệt đối là một lực lượng không thể bỏ qua.
Đỗ Trường Phong sau khi cười cười thân thiện với Dương Phàm, liền lặng lẽ mở chiếc đĩa che cốc trà ra mà nhấp một ngụm. Thực ra Đỗ Trường Phong không thích uống trà mấy, mà là đang cân nhắc một vấn đề khác. Đỗ Trường Phong là chủ tịch tỉnh, đây là một người rất tự chủ, không muốn làm tay chân cho người khác. Sau khi đi tới tỉnh Giang Nam nhận chức, ban đầu Đỗ Trường Phong ẩn nhẫn, sau này là khổ tâm kinh doanh, dần dần ở bên ủy ban nhân dân tỉnh không có bao nhiêu tiếng nói bất đồng, mặc dù là cũng có những kẻ ẩn núp nhưng tạm thời không thể trồi lên mặt nước.
Vấn đề nhân sự Đỗ Trường Phong cũng không phải không có quyền lên tiếng, chẳng qua không quá nặng. Lần này Triệu Phong chủ động tìm tới cửa, muốn bốn vị trí quan trọng, vì thế Đỗ Trường Phong liền cẩn thận tính toán được mất. Triệu Phong nóng lòng muốn thử, chuyện này đối với Đỗ Trường Phong mà nói cũng là chuyện tốt. Trong nội bộ tỉnh ủy mà xuất hiện đấu đá nhau, Đỗ Trường Phong rất vui mừng đứng ngoài xem. Đỗ Trường Phong muốn xem Hác Nam làm như thế nào áp chế đối thủ có bối cảnh cường đại như vậy.
Nếu như đổi lại một người khác giữ chức phó bí thư tỉnh ủy, trong lòng Triệu Phong chưa chắc đã quá lo lắng. Nhưng Dương Phàm làm phó bí thư tỉnh ủy không thể nghi ngờ làm cho Triệu Phong khá cố kỵ. Đừng nhìn vị trí trong vòng tròn thì Hình gia trên Trần gia. Nhưng trên thực tế Triệu Phong xuất thân từ Triệu gia xếp thứ ba hiểu rất rõ sắp xếp như vậy đã lỗi thời ở thời buổi này. Trần lão gia tử ở thời khắc mấu chốt đã sớm rút khỏi dòng nước chảy xiết đó, tạo một không gian thật lớn cho Trần Chính Hòa bay lên, trực tiếp ảnh hưởng đến Dương Phàm ở đời thứ ba.
Trái lại trưởng bối Hình gia lại không có được khí phách như vậy. Trưởng bối nhà mình cũng đã dần dần già đi, hơn nữa người nói nghiệp bây giờ khó có thể chống đỡ tình hình huy hoàng ngày xưa. So sánh tuổi giữa Triệu Phong và Dương Phàm, Triệu Phong hơn Dương Phàm gần mười tuổi, nhưng còn xếp sau Dương Phàm ở tỉnh Giang Nam này, qua đó có thể nhìn ra vấn đề.
Nói cách khác trong việc bồi dưỡng người nối nghiệp, Trần gia đã vứt mấy nhà ngày xưa ở quá xa.
Quyền lực là một thứ như người tình ddvi người đàn ông, không có mấy người có thể chủ động buông tha quyền lực trong tay. Trần lão gia tử sớm một năm lui về tuyến hai, đây có thể nói là nhìn quá xa. Điều này làm cho Triệu Phong không khỏi ghen ghét Dương Phàm quá may mắn.
Sự xuất hiện của Hác Nam làm cho tâm trạng Triệu Phong bình tĩnh lại. Ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy là phòng ban số một trong trụ sở tỉnh ủy này. Triệu Phong là trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy lúc đầu cũng không dự tính làm loạn Hác Nam, thậm chí một lần còn hy vọng đạt được thành tích dưới sự lãnh đạo của Hác Nam. Đáng tiếc mặc kệ Triệu Phong cố gắng như thế nào, bên phía Hác Nam vẫn nằm ở trạng thái đề phòng rất cao. Trong công việc cụ thể, Hác Nam yêu cầu vô cùng nghiêm khắc với ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy. Triệu Phong vốn là người đầy kiêu ngạo, Hác Nam lại là người quá yêu quyền lực, không đề phòng cao độ với trưởng ban Tổ chức cán bộ có bối cảnh cường đại mới là lạ.
Triệu Phong ngồi ở vị trí trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy một thời gian coi như đã thấy rõ ràng. Làm cấp dưới của Hác Nam nếu không tỏ tác phong mạnh mẽ ra thì muốn bồi dưỡng bộ máy của mình là điều không có hy vọng. Một người kiêu ngạo, tự tin vào mình như Triệu Phong thì hiển nhiên không kiên nhẫn cho mấy. Ban đầu ý của Hác Nam là cho Triệu Phong biết, tỉnh Giang Nam không phải là Bắc Kinh, ai nói mới tính. Hác Nam thực ra cũng không muốn có mâu thuẫn quá kịch liệt với Triệu Phong. Nhưng Hác Nam đã đánh giá quá cáo tính kiên nhẫn của của Triệu Phong. Chưa đầy hai tháng thời gian, Hác Nam mới đầu còn khiêm nhường đã bắt đầu nhảy lên.
Vì thế Hác Nam càng tăng cấp đề phòng với Triệu Phong. Chuyện tiếp theo đơn giản hơn nhiều. Đỗ Trường Phong từ sau khi nhận chức vẫn bị Hác Nam đè ép liền lọt vào ánh mắt của Triệu Phong. Hai bên bắt đầu liên hợp vì lợi ích, sau mấy lần ủng hộ lẫn nhau. Thấy Triệu Phong và Đỗ Trường Phong hòa hợp với nhau như vậy, Hác Nam cũng đã ý thức được mình phạm phải sai lầm. Chẳng qua lúc ấy bên trong tỉnh ủy ngoại trừ Triệu Phong ra, những người khác đều đi theo cây gậy của bí thư tỉnh ủy đại nhân chỉ điểm. Cho nên Hác Nam mặc dù ý thức được điểm sai lầm của mình, nhưng không quá coi trọng trong lòng.
Bên yếu thế tự nhiên phải phòng ngự mà ẩn nhẫn, chờ đợi thời cơ phản kích, đây là một chiến thuật hợp lý. Trên thực tế Đỗ Trường Phong vẫn làm như vậy. Mặc dù Hác Nam cường đại có chút quá đáng nhưng Đỗ Trường Phong vẫn nhịn. Phó bí thư tỉnh ủy Vương gặp chuyện không may trở thành một cơ hội, không đợi Đỗ Trường Phong tỏ thái độ, Triệu Phong tính nhẫn lại thiếu kiên nhẫn liền lợi dụng quan hệ ở Bắc Kinh làm khó Hác Nam.
Có thể tưởng tượng lúc ấy Hác Nam gặp cả áp lực từ bên ngoài và nội loạn khó khăn như thế nào. Hác Nam nghĩ rất nhiều biện pháp, cuối cùng vẫn là Chúc Đông Phong đưa ra chủ ý, mời Dương Phàm về tỉnh Giang Nam. Chiêu này rất có hiệu quả. Trần lão gia tử nói hai câu không công khai, tiếng gió ở Bắc Kinh lập tức yên tĩnh hơn rất nhiều.
Đương nhiên bình tĩnh này chỉ là mặt ngoài, dòng chảy ngầm đang đợi cơ hội mà trỗi dậy. Ví dụ như lúc này, bên trong tỉnh Giang Nam đang phát ra âm thanh khác thường.
Thực ra đến cấp bậc ngồi trong hội nghị thường ủy tỉnh ủy này, tất cả mọi người đều rất hiểu quy củ. Mặc dù là Hác Nam cũng không thò tay loạn vào địa bàn của người khác. Ít nhất trong phạm vi chức quyền của chính quyền thành phố, Hác Nam cũng sẽ không thò tay loạn vào đó.
Nguyên nhân làm mọi người bất mãn với Hác Nam đó chính là nắm quyền nhân sự và tài chính quá chặt. Có ai lại không muốn đề bạt mấy cấp dưới nghe lời mình cơ chứ?
Các cán bộ cấp giám đốc sở, ở tỉnh Giang Nam này về cơ bản Dương Phàm nói một câu là phải được. Mấy cơ quan quan trọng bên ủy ban nhân dân như tài chính, giao thông, xây dựng, tất cả đều là người của Hác Nam ngồi trên vị trí giám đốc sở. Lại nói Hác Nam tuy không can thiệp vào công việc bên ủy ban nhân dân tỉnh, nhưng những người này đều nghe lời Hác Nam. Hác Nam làm như vậy thì Đỗ Trường Phong còn triển khai công việc như thế nào?
Khó trách năm đó Hà Thiếu Hoa sóng vai chiến đấu với Hác Nam, sau khi đến tỉnh Thiên Nhai nhận chức thì trong một gặp riêng ở Bắc Kinh đã nói một câu:
- Tôi vừa đi, màu sắc tỉnh Giang Nam sẽ thống nhất.
Ý của Hà Thiếu Hoa rất đơn giản. Hà Thiếu Hoa vừa được điều đi, Hác Nam nhất định sẽ nắm lấy thời kỳ chân không này mà đại động can qua. Quả nhiên không ngoài suy đoán, sau khi Hà Thiếu Hoa được điều đi, Hác Nam liên tục điều chỉnh nhân sự. Đỗ Trường Phong lúc đó mới đến nên trở tay không kịp. Đỗ Trường Phong đương nhiên cũng không phải ngồi không, rất nhanh phát động những đòn phản kích khá trầm ổn nhưng thực ra rất hung ác, cuối cùng đã làm cho Hác Nam lui lại đợt tấn công một chút. Chẳng qua tổng kết thành quả trận chiến đó, Đỗ Trường Phong đã ở thế yếu.
Bây giờ Hác Nam lại giở trò này với Dương Phàm. Chẳng qua hôm nay đã không phải trước kia, Dương Phàm mặc dù chỉ là phó bí thư tỉnh ủy, nhưng Hác Nam cũng không còn là như trước nữa.
- Các đồng chí đã đến đông đủ rồi, như vậy thì họp thôi.
Hác Nam đặt chén trà trong tay xuống, trầm ổn khai hội, sau đó nói:
- Đề tài thảo luận đầu tiên trong hôm nay đã được thảo luận trong mấy hội nghị trước. Tôi thấy các đồng chí không có ý kiến thống nhất, hôm nay tiếp tục phát huy nguyên tắc tập trung dân chủ của Đảng ta, các đồng chí có thể nói ra những điều mình muốn nói.
Câu nói này của Hác Nam là đề tỉnh với Hác Nam, mấy vị trí này xem ra tranh đoạt rất ác liệt. Không khí trong phòng hội nghị theo lời nói này của Hác Nam, trong nháy mắt đã trở nên có chút khẩn trương.
Dương Phàm ngồi trên vị trí cúi đầu viết lung tung gì đó trong quyển sổ tay. Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy Thôi Tiểu Hạo ngồi bên cạnh mấy lần dùng ánh mắt đưa nhìn, nhưng chỉ thấy trên quyển sổ tay của Dương Phàm đều là mấy dấu hỏi lúc to lúc nhỏ.
- Tôi muốn nói hai câu.
Triệu Phong mấy lần dùng ánh mắt đảo qua Đỗ Trường Phong, phát hiện chủ tịch tỉnh Đỗ Trường Phong không hề có ý động tĩnh nói chuyện, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng. Tất cả mọi người đều là người thông minh, Đỗ Trường Phong không thấy con thỏ sẽ không thả chim ưng ra.
Mấy câu ngắn ngủi này của Triệu Phong đã phá vỡ sự yên tĩnh. Ngoại trừ Dương Phàm, mọi người đều nhìn về phái Triệu Phong.
- Về vấn đề lựa chọn người vào mấy vị trí, ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy đã sớm đề cử với tổ chức. Tôi cho rằng cứ nâng lên hạ xuống không quyết trong thời gian lâu như vậy sẽ rất không có lợi cho sự khôi phục và ổn định tâm trạng của các đồng chí địa phương, qua đó ảnh hưởng đến tình hình phát triển kinh tế trong toàn tỉnh Giang Nam chúng ta.
Triệu Phong vốn định nói mạnh miệng hơn một chút, nhưng không biết như thế nào khi thấy Dương Phàm đang cúi đầu, tim Triệu Phong lại thắt lại một chút, đổi những lời mãnh liệt đã chuẩn bị từ trước thành mấy lời hàm hồ.
Thay đổi này làm trong lòng Triệu Phong có chút không hài lòng, bởi vì cảm thấy Dương Phàm ngồi ở kia tuy không nói gì nhưng lại mang theo một loại áp lực, đây chính là một loại uy hiếp. Triệu Phong kiêu ngạo không khỏi cảm thấy nhục nhã vì cảm giác này. Thực ra Dương Phàm không nói gì, đầu cũng không ngẩng lên. Nhưng Triệu Phong lại có cảm giác như mình là con mồi bị con sói nhìn chằm chằm, cảm giác này rất khó chịu.
Triệu Phong không tự giác thu lại, điều này làm cho Hác Nam có chút ngạc nhiên. Hác Nam vốn tưởng rằng gặp phải tình hình rất sắc bén, nhưng không ngờ lại gặp phải lời nói không đủ trọng lượng như thế này.
Chẳng qua trong lòng Hác Nam không hề vì thế mà thả lỏng, ngược lại còn đề phòng thêm ba phần. Bây giờ Hác Nam cần thời gian để ổn định tình hình, chữ
"kéo" tự nhiên là phải duy trì và tiếp nhận. Chẳng qua nếu muốn kéo dài, cần phải có các âm thanh khác ủng hộ mình. Chỉ là trong hội nghị thường ủy tỉnh ủy này, người khác đứng ra nói chuyện không có trọng lượng như Dương Phàm.
- Đồng chí Dương Phàm có ý kiến gì không?
Hác Nam vừa mở miệng nói như vậy liền làm cho Đỗ Trường Phong và Triệu Phong không khỏi có chút giật mình trong lòng. Tình hình trước mắt bây giờ hơi cân bằng một chút. Dương Phàm – phó bí thư tỉnh ủy mới nhận chức nếu nghiêng về phía Hác Nam, như vậy cuộc sống sau này mới gọi là không thể nào qua nổi.
- Tôi vẫn câu nói đi, tôi vừa tới chưa lâu nên không biết tình hình. Vấn đề này tôi không tỏ vẻ, đợi quen thuộc tình hình rồi nói.
Dương Phàm ngẩng đầu lên nói một câu. Câu nói này của Dương Phàm hoàn toàn không giống với lời nói lúc trước cùng Hác Nam. Trước đó Dương Phàm đã nhấn mạnh mình sẽ tham dự, bây giờ lại nhảy sang một bên không tham gia.
Hác Nam nghe xong tim không khỏi thắt lại một chút, thầm nghĩ thằng ranh Dương Phàm này đột nhiên lại lật lọng. Trong lòng Triệu Phong và Đổng Triệu Thư lại có chút vui vẻ, cảnh không hy vọng nhất đã không xảy ra. Bọn họ đều nghĩ rằng không biết chừng có thể tranh thủ Dương Phàm.
Chẳng qua Hác Nam vẫn là Hác Nam, mắt đảo đảo một chút rồi nói:
- Đúng thế, đồng chí Dương Phàm vừa đến, tôi thấy vấn đề này tạm thời để sang một bên. Ban Tổ chức cán bộ mau chóng chuyển một phần tài liệu cho đồng chí Dương Phàm. Đồng chí Dương Phàm mặc dù là mới tới, nhưng ý kiến của đồng chí rất quan trọng, mọi người thấy như thế nào?
Những lời này của Hác Nam làm cho tất cả mọi người đều bị đẩy vào góc chết. Hác Nam tỏ vẻ tôn trọng ý kiến của Dương Phàm. Những người khác nếu đưa ra ý kiến phản đối, như vậy là đắc tội với Dương Phàm.
Vấn đề quan trọng là thái độ của Dương Phàm bây giờ rất mập mờ. Trong lòng Triệu Phong và Đỗ Trường Phong đều ôm một tia hy vọng, không đến giây phút cuối cùng, không ai muốn mạo heierm. Hơn nữa đến vị trí này, khả năng trở mặt hòa toàn rất hiếm xảy ra, có thể nói là bằng không, chú ý chính là hành động không lộ ra một tiếng gió nào.
Thực ra trong lòng Hác Nam rất căm tức. Kết quả thái độ mập mờ này của Dương Phàm, mặc dù cũng làm Hác Nam đạt được mục đích, nhưng khác rất nhiều so với hy vọng ban đầu của Hác Nam.
....
Sau khi hội nghị kết thúc, Dương Phàm về phòng làm việc. Đào Tiểu Đào đang đứng trước hành lang nhìn xuống dưới, bên cạnh còn có một nữ đồng chí đứng cùng. Thấy Dương Phàm xuất hiện, Đào Tiểu Đào vội vàng đi tới, cung kính mà cảm kích nói:
- Chào Phó bí thư Dương.
Trên đường đi Dương Phàm còn đang suy nghĩ làm như thế nào để tránh né cục diện mờ mịt hiện nay của tỉnh ủy. Thấy Đào Tiểu Đào, trong lòng Dương Phàm liền có một suy nghĩ.
- Chị còn gì cần tôi hỗ trợ không?
Dương Phàm cười cười mà nói. Đào Tiểu Đào có chút xấu hổ lắc đầu nói:
- Không có gì, tôi chỉ là đến cảm ơn ngài mà thôi.
Vừa nói Đào Tiểu Đào vội vàng khom người chào, sau đó rời đi.
Đưa mắt nhìn theo bóng lưng Đào Tiểu Đào rời đi, trong lòng Dương Phàm thầm nghĩ vụ án Trương Tử Hiếu là một lý do để tránh né không sai. Nghĩ đến đây Dương Phàm vào phòng làm việc cẩn thận suy nghĩ một chút. Sau đó Dương Phàm ra ngoài đi đến phòng làm việc của Hác Nam.
Trong lòng Hác Nam đang có ngọn lửa, vừa kết thúc hội nghị rồi về phòng làm việc của mình, chén trà trong tay liền gặp tai ương. Thư ký Na Mẫn vội vàng nhanh tay thu dọn. Hác Nam ngồi trên ghế sô pha rút thuốc ra hút một lát, tâm trạng lúc này đã tốt hơn nhiều.
- bí thư Hác, đồng chí Đào Tiểu Đào đưa ra ý kiến muốn về nhà đợi kết quả, ngài xem?
Na Mẫn cẩn thận mà hỏi.
Hác Nam ngẩng đầu lên chưa kịp nói đã thấy Dương Phàm đi vào, trên khuôn mặt nghiêm túc lập tức lộ ra vẻ tươi cười. Na Mẫn đang buồn bực vì Hác Nam đột nhiên biến hoá như vậy, vừa quay đầu lại thấy Dương Phàm xuất hiện trước cửa, vội vàng cười cười đi rót trà. Na Mẫn vừa làm vừa suy nghĩ trong lòng, bí thư Hác không có biện pháp gì tốt khống chế phó bí thư này. Phó bí thư Dương đúng là không đơn giản.
- Đồng chí Dương Phàm tìm tôi có việc sao?
Dương Phàm cười cười ngồi xuống, cầm điếu thuốc mà Hác Nam mời, sau đó rất từ từ mà nói:
- bí thư Hác, tôi có một suy nghĩ, hy vọng ngài có thể ủng hộ tôi.
Trong lòng Hác Nam không khỏi có chút khó hiểu, chẳng qua vẫn thản nhiên nói:
- Cậu nói đi.
- Tôi không quá quen thuộc với tình hình trong tỉnh, tôi định dành một khoảng thời gian đi đến các thành phố trong tỉnh một chút.
Dương Phàm vừa nói ra lời này, ngọn lửa trong lòng Hác Nam lại muốn trào ra ngoài.
Việc sử dụng cán bộ cấp sở đều phải thông qua hội nghị thường ủy tỉnh ủy. Có thể khống chế hội nghị thường ủy hay không, đây là thể hiện uy tín của bí thư tỉnh ủy cao hay thấp. Hôm nay thái độ của Dương Phàm trong hội nghị thường ủy quá mập mờ, điều này làm cho trong lòng Hác Nam có chút khó chịu. Bây giờ Dương Phàm không ngờ muốn lấy cớ xuống dưới thị sát, mục đích của Dương Phàm là quá rõ ràng. Hác Nam tự nhận mình thể hiện đủ thành ý, điểm không hài lòng dần dần biến thành tức giận.
- Muốn xuống dưới thị sát sao? Điều này không cần phải báo cáo thì phải?
Hác Nam không nóng không lạnh nói một câu. Dương Phàm cảm nhận được tâm trạng trong lòng Hác Nam. Hắn vẫn duy trì nụ cười bình tĩnh, không hề có ý thỏa hiệp mà nói:
- Đúng vậy, tôi định đến thành phố Tam Hà xem một chút.
Câu nói của Dương Phàm muốn đến thành phố Tam Hà xem một chút, trong nháy mắt đã kéo Hác Nam từ bên bờ phát tác trở về. Dù nói như thế nào, việc Đào Tiểu Đào chạy đến cản xe Dương Phàm mà kêu oan nhìn như trùng hợp, nhưng nguyên nhân chính là không làm tốt công việc, đến phòng Tiếp dân tỉnh ủy cũng không thể hoàn thành trách nhiệm. Phó bí thư tỉnh ủy Dương Phàm có thể nói là nhìn chằm chằm vào vấn đề này. Hác Nam vẫn mơ hồ ám chỉ có thể làm mờ chuyện này đi, lập tức sẽ làm mâu thuẫn của bí thư tỉnh ủy và phó bí thư tỉnh ủy trở nên sâu sắc hơn.
Hác Nam không dám có xung đột mãnh liệt với Dương Phàm vào lúc này. Quan trọng là từ chuyện Đào Tiểu Đào kêu oan lên tỉnh ủy có thể thấy, thành phố Tam Hà có thể tồn tại vấn đề lớn hơn nữa. Cục trưởng cục Chống tham nhũng bị mưu sát, chuyện này một khi chứng thực có thể nói là làm cho người ta sợ hãi. Chuyện này Hác Nam không có biện pháp che lại, càng lo lắng Dương Phàm muốn mượn việc này mà phát huy.
Giờ phút này trong lòng Hác Nam có một cảm giác rất bất đắc dĩ, mà còn rất mãnh liệt nữa. Hác Nam từng nhất ngôn cửu đỉnh trong tỉnh Giang Nam này, bây giờ có vẻ một đi không trở lại. Hác Nam tỉnh táo lại nhìn vẻ mặt rất bình tĩnh của Dương Phàm một chút, cúi đầu hít sâu một hơi. Sau khi mặt ẩn sâu làn khói thuốc, Hác Nam rốt cuộc đưa ra quyết định.
- Cậu xuống thị sát cũng tốt, chẳng qua không được kéo dài quá lâu