Đỗ Trường Phong cười cười mà xua tay, thản nhiên nói:
- Vừa lúc tới đây làm chút chuyện, thuận tiện tìm Phó bí thư Dương trao đổi về việc bố trí nhân sự các công ty nhà nước.
Rốt cuộc Đỗ Trường Phong có phải thuận tiện hay không, Dương Phàm không xác định, tạm thời coi như Đỗ Trường Phong thuận tiện xuất hiện đi. Nhiệt tình mời Đỗ Trường Phong ngồi xuống, Dương Phàm mời thuốc và châm lửa, sau đó cười cười rất kiên nhẫn ra vẻ chờ Đỗ Trường Phong nói chuyện.
Đỗ Trường Phong hy vọng nhất là thấy Dương Phàm chủ động nói suy nghĩ của mình về vấn đề nhân sự các công ty nhà nước. Chẳng qua Đỗ Trường Phong nhìn một chút thấy Dương Phàm không hề có ý chủ động nói chuyện, cười lại rất thân thiết, không biết trong lòng hắn ta đang nghĩ gì?
Thầm mắng trong lòng mấy câu, Đỗ Trường Phong không thể làm gì khác hơn là chủ động nói:
- Tài liệu mà ban Tổ chức cán bộ trình lên, cậu đã xem chưa? Có ý kiến và cái nhìn gì không? Tập đoàn thuốc lá Giang Hoài và tập đoàn rượu Giang Nam đều là tập đoàn số một số hai trong tỉnh ta, hai tập đoàn này nếu người cầm lái có tốt hay không có quan hệ rất lớn. Phó bí thư Dương không cảm thấy tay của tôi quá dài chứ?
Đừng nhìn Đỗ Trường Phong nói khách khí như vậy, nhưng ý bên trong lời nói lại vô cùng rõ ràng. Điều này Dương Phàm hiểu rõ. Chủ tịch tỉnh quản lý hành chính, kinh tế một tỉnh như thế nào có quan hệ rất lớn với việc chủ tịch tỉnh quản lý đắc lực hay không. Vấn đề nhân sự của các tập đoàn lớn, quyền phát ngôn của chủ tịch tỉnh là rất lớn.
- Ngài chờ chút, tôi đi xem một chút.
Dương Phàm đứng dậy đi về bàn làm việc, lấy hai phần tài liệu rồi cười cười đi trở lại:
- ban Tổ chức cán bộ đề cử hai đồng chí. Hồ Nguyên Long giữ chức Trung Đông tập đoàn thuốc lá Giang Hoài, Lâm Tử Nhâm làm tổng giám đốc tập đoàn rượu Giang Nam. Tôi đã xem một chút về tài liệu của hai đồng chí này, dù là phương diện nào cũng rất thích hợp. Tôi đồng ý với ý kiến của ban Tổ chức cán bộ.
- Cậu cũng có thể lo lắng lựa chọn khác mà, đều là vì công việc cả, có sự lựa chọn tốt hơn thì đưa ra để mọi người thảo luận.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLTrong lời này của Đỗ Trường Phong không biết là thật tâm hay là giả, Dương Phàm không cần biết, trực tiếp tính đến khả năng thử dò xét.
- Điều này thì không cần. Tôi vừa đến nhận chức, không hiểu quá rõ tình hình bên dưới. Dù sao cũng là vì công việc. Các đồng chí ban Tổ chức cán bộ hiểu rõ tình hình hơn tôi. Người bọn họ đề cử tự nhiên không có vấn đề gì.
Tim Đỗ Trường Phong hơi thắt lại một chút. Đỗ Trường Phong hy vọng là Dương Phàm có sự lựa chọn nào khác ở trong lòng, sau đó đề cập ra. Vì sao lại nói như vậy. Bởi vì sau khi hội nghị thường ủy buổi sáng kết thúc, Hác Nam lưu Đỗ Trường Phong lại tự nhiên là cho mọi người xem. Dương Phàm một chút ý kiến cũng không có, Triệu Phong có thể không nghi ngờ việc bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh đã đạt thành hiệp ước không? Trên thực tế Hác Nam lưu Đỗ Trường Phong lại căn bản không nói chuyện về việc bố trí nhân sự, mà là nhắc đến những vấn đề công việc sắp tới.
Ý đồ của Hác Nam, Đỗ Trường Phong liếc mắt một cái là thấy rõ ràng. Bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh đều quản một bộ máy, bề ngoài thoạt nhìn hai người có thể bình yên vô sự. Quan trọng là Hác Nam quen thói mạnh mẽ, hơn nữa ở vấn đề nhân sự thường không quá chiếu cố đến
"tình cảm" của các đồng chí, mâu thuẫn thường thường cứ như vậy mà diễn ra. Bây giờ có một Triệu Phong với bối cảnh mạnh mẽ, tính cách cứng rắn đến làm trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy, trong nội bộ tỉnh ủy tự nhiên là không hài hòa. Đáng tiếc, ngay khi Đỗ Trường Phong muốn đề cao một chút tiếng nói trong vấn đề nhân sự thì lại có một Dương Phàm đến, tên này càng thêm mạnh hơn nữa.
Chủ tịch tỉnh Đỗ Trường Phong muốn khống chế hai tập đoàn nhà nước, tự nhiên là vì tốt cho việc triển khai công việc. Chỉ là với cục diện chính trị hiện nay, chủ tịch tỉnh Đỗ không khỏi phải suy nghĩ, không thể không
"tôn trọng" phó bí thư tỉnh ủy mới tới. Về phần ý đồ của chủ tịch tỉnh Đỗ là như thế nào, thì điều này khó mà nói.
Đứng ở góc độ của Dương Phàm mà nhìn nhận vấn đề, đầu tiên là nghĩ thủ đoạn và chừng mực của Hác Nam trong hội nghị thường ủy sáng nay, tiếp theo là việc chủ tịch tỉnh Đỗ đến tận cửa mà nói chuyện.
Dương Phàm vì thế dứt khoát tỏ thái độ mình mới tới. Điều này làm Đỗ Trường Phong cũng chỉ có thể ngậm miệng mà thôi. Sau khi nói chuyện vài câu, chủ tịch tỉnh Đỗ liền đứng dậy cáo từ. Dương Phàm trước mặt bao người đưa chủ tịch tỉnh Đỗ xuống dưới lầu.
Cảnh này rất nhanh truyền đến tai Hác Nam. Bí thư tỉnh ủy Hác Nam sau khi nghe xong Na Mẫn kể lại liền thản nhiên nói:
- Kinh ngạc nhỉ.
Đối với tâm tính của Đỗ Trường Phong, Hác Nam bắt rất chuẩn. Bí thư Hác muốn đâm xuống, chủ tịch tỉnh Đỗ cũng không phải ngọn đèn hết dầu, phải đáp lễ lại một chút chứ. Mặc dù trong lòng Hác Nam có chút không cho là đúng, chẳng qua cây kim này đành phải lưu lại.
Dương Phàm mặt mũi thản nhiên trở lại phòng làm việc, trên thực tế trưởng ban Triệu cùng đi đến nhà khách dùng cơm với mình đã làm cho Dương Phàm nghĩ ra rất nhiều việc. Nếu như nói Hác Nam, Triệu Phong, Đỗ Trường Phong đều cố gắng làm cho người khác xem, như vậy Dương Phàm chẳng lẽ không phải là xuôi dòng đẩy thuyền làm cho người khác xem sao?
...
Mùa hè năm nay có vẻ đến sớm. Dương Phàm vừa đi ra cửa, một cảm giác nóng bức đã vây lấy hắn. Trời âm trầm có vẻ muốn mưa nhưng không mưa cho, không khí ẩm ướt làm cho người ta cảm thấy khó chịu.
Nhà khách tỉnh ủy trồng rất nhiều cây xanh, Dương Phàm xuống xe liền cảm nhận được cơn gió mát mẻ trong không khí. Dương Phàm hít sâu một hơi, đi lên bậc thang thì nghe thấy ở phòng bên cạnh phát ra tiếng hát rất dễ nghe.
Cửa sổ mở, Dương Phàm theo bản năng đi tới nhìn một chút. Phòng Tiếu Vũ không lớn, ước chừng khoảng 10 mét vuông và một toilet, một chiếc bàn để Tv và đôi ghế sô pha, phòng không lớn nhưng đủ các thiết bị. Tiếu Vũ vừa tắm xong mặc một quần áo tươi mát, áo cộc tay, mặc quần ngố, đôi chân trắng nõn lộ ra trong không khí, bộ ngực không ngừng nhấp nhô. Tiếu Vũ đang chìm mình trong điệu nhạc mà Dương Phàm không biết tên. Mái tóc chưa khô đang rơi trên hai bờ vai trắng nõn, trắng đen rõ ràng.
Dương Phàm không hiểu âm nhạc cho mấy, chẳng qua trong buổi chiều yên tĩnh nặng nề như thế này mà nghe bài nhạc nhẹ nhàng đó, không thể nghi ngờ làm trái tim người ta thả lỏng ra.
Điện thoại di động rất không thích hợp đổ chuông. Dương Phàm khẽ nhíu mày lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, thấy là Chu Tử Dương gọi tới. Trên miệng khẽ nhếch lên một chút, Dương Phàm thầm nghĩ tin tức của thằng ranh này nhanh nhậy thật.
Tiếu Vũ cũng bị tiếng chuông điện thoại di động làm giật mình, ngẩng đầu thấy ở bên ngoài Dương Phàm đang quay lưng về phía mình mà nghe điện. Tiếu Vũ vội vàng bỏ máy sấy tóc xuống, mở cửa ra ngoài, trong lòng có chút lo lắng chờ Dương Phàm nói chuyện điện thoại xong. Bình thường những lúc này, Tiếu Vũ đều đứng ở bậc thang chính mà chờ. Hôm nay vừa mới gội đầu thấy vẫn còn đồng hồ liền cầm máy sấy tóc cho khô đầu, bật đài nghe nhạc, không ngờ quá nhập tâm nên đã quá giờ tiếp lãnh đạo.
- Nghe nói nhân sự sở Xây dựng có biến động?
Chu Tử Dương không hề quanh co. Trước kia Chu lão gia tử đã làm trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy, tin tức về nhân sự Chu Tử Dương tự nhiên rất linh thông.
- Ừ, có chuyện này. Phó giám đốc thường trực sở Xây dựng điều sang sở Giao thông tỉnh, hội nghị thường ủy đã thông qua. Anh có suy nghĩ gì không?
Dương Phàm cười cười hỏi lại một câu. Chu Tử Dương sau khi có tin tức chính xác, cảm xúc không khỏi quay cuồng. Nếu là trước kia, Chu Tử Dương là phó giám đốc quản lý công đoàn và mấy việc vặt tự nhiên không có hy vọng gì trong đầu, nhưng bây giờ thì khác rồi. Dương Phàm đã về, Chu Tử Dương lại là người chết cũng muốn mặt mũi, cơ hội này tự nhiên hắn phải đi đoạt lấy.
- Có thể tranh thủ chức phó giám đốc thường trực cho anh không?
Chu Tử Dương trực tiếp nói ra nguyện vọng của mình. Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:
- Có thể vận động một chút, nhưng đầu tiên phải thông qua Đảng ủy sở Xây dựng, nếu không tôi đề cử anh không tiện. Khi ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy trưng cầu ý kiến, bọn họ đề cử một chút, sau đó tôi quan tâm một chút.
Chu Tử Dương ở đầu bên kia điện thoại im lặng một lát, không hề có tiếng hô hấp, sau đó rầu rĩ nói:
- Đám chết tiệt ở sở Xây dựng, anh lo rằng bọn chúng không giúp.
Đám người chết tiệt mà Chu Tử Dương nói tự nhiên là các thành viên trong Đảng ủy giám đốc sở Xây dựng Đái Lập Huy cầm đầu. Xem cảnh ngộ của Chu Tử Dương bây giờ là biết quan hệ với Đái Lập Huy khá căng.
- Như vậy đi, tối anh mời bọn họ dùng cơm, nói là tôi sẽ có mặt.
Dương Phàm nói rất bình tĩnh. Chu Tử Dương nghe xong không khỏi cười ha hả.