Phó bí thư Dương, vậy trước hết tôi xin nói về việc giải quyết hậu quả.
Từ Lượng vụng trộm nhìn thoáng qua Triệu Hữu Lượng đang hơi chật vật, khi đối mặt với Dương Phàm lại càng thêm cung kính. Dương Phàm nhẹ nhàng gật gật đầu, ra hiệu cho y tiếp tục.
- Dựa theo chỉ thị của thị ủy, Đảng ủy thị trấn đã thành lập tổ chuyên môn giải quyết hậu quả, toàn lực phối hợp với bệnh viện cứu giúp người bị thương, đồng thời phái cán bộ tới từng hộ gia đình để làm công tác. Trước mắt, tâm tình của gia đình người chết và người bị thương coi như ổn định, kế tiếp chúng ta... ....
Từ Lượng vừa mới nói được câu mở đầu, đột nhiên quần chúng bên cạnh trở nên rối loạn. Quần chúng vây quanh tự động tách ra tạo thành một lối đi, bảy tám người nam nữ già trẻ đi thẳng tới. Cầm đầu là một người phụ nữ đội khăn trắng, trước ngực đeo một miếng vải đen, tay dắt hai đứa bé cũng đeo khăn tang, sắc mặt tái dại lặng lẽ đi tới.
Cảnh sát mặc thường phục định ngăn lại nhưng Dương Phàm đã nhận thấy biến hóa xung quanh, lập tức quay người nhìn:
- Để cho họ đi vào!
Dương Phàm lạnh lùng nói một câu, chủ động cất bước đi tới đón, việc báo cáo bị ngắt đoạn.
Có lẽ là đã khóc cạn nước mắt, khi đối mặt với Dương Phàm, trên mặt người phụ nữ còn vệt nước nhưng trong mắt đã không còn nước mắt nữa. Cô chỉ lạnh lùng nhìn Dương Phàm, lớn tiếng hỏi:
- Nghe người ta nói anh là lãnh đạo tỉnh ủy hả?
- Tôi là phó bí thư tỉnh ủy, chị có chuyện gì có thể nói thẳng trước mặt mọi người.
Dương Phàm có thể cảm giác được sự không tín nhiệm trong mắt người phụ nữ này và ánh mắt lãnh đạm của quần chúng vây quanh.
- Mọi người đều nói quan chức đỡ cho nhau, tôi có thể tin tưởng anh sao?
Người phụ nữ nhếch mép cười lạnh đầy vẻ không tin tưởng. Quần chúng xung quanh lúc này đều ồ lên, dường như biểu lộ sự kính nể đối với người phụ nữ này.
Dương Phàm cảm giác được sự bi thương và tuyệt vọng rất rõ ràng trong ánh mắt người phụ nữ. Dương Phàm quay đầu lại lạnh lùng quét mắt một vòng nhìn các cán bộ đi cùng, sau khi quay đầu lại, Dương Phàm lộ ra thái độ rất chân thành, gật đầu một cách rất khẳng định, nói:
- Có thể!
Người phụ nữ bình tĩnh nhìn Dương Phàm một hồi, vẻ mặt ngây dại trở nên sinh động hơn một chút, bộ ngực không ngừng phập phồng biểu hiện tâm tình lúc này của cô.
- Đại Hải, Tiểu Hải! Đến, quỳ xuống với chú! Chú ấy là lãnh đạo lớn trong tỉnh, van cầu chú ấy rửa sạch oan khuất cho bố các con.
Người phụ nữ nói xong vẫn dùng ánh mắt không tin tưởng như trước, có ý tứ điểm quân điểm tướng một cách hàm súc, nhìn phản ứng của Dương Phàm.
Hai đứa con trai nghe lời quỳ xuống trước mặt Dương Phàm, vốn tính toán chờ Dương Phàm giơ tay ngăn lại nhưng Dương Phàm không làm như vậy mà thản nhiên tiếp nhận sự dập đầu quỳ lạy của hai đứa con trai ngay trước mặt tất cả mọi người, sau đó mới tiến lên giơ tay đỡ hai đứa dậy nói:
- Các cháu, nhớ kỹ câu này của chú: Dưới đầu gối đàn ông có hoàng kim, sau này dù có gian nan khổ sở thế nào, trên đời này đàn ông chỉ trên lạy trời đất, dưới lạy cha mẹ. Hôm nay các cháu quỳ lạy vì chuyện của bố các cháu, chú nhận!
Hai đứa con trai mới chỉ khoảng mười tuổi, cũng không quá hiểu lời của Dương Phàm, chỉ không ngừng quay đầu lại nhìn mẹ. Dương Phàm nói dứt lời liền đứng dậy nhìn xung quanh một vòng, đối mặt với quần chúng bốn phía, lớn tiếng nói:
- Thưa các cô các bác, tôi biết tất cả mọi người đang nhìn tôi, nhìn tôi sẽ xử lý thảm kịch phát sinh hôm qua như thế nào. Hôm nay đứng ở này, tôi không nói những lời kiểu như đau lòng này nọ! Tôi muốn nói chính là, mọi người có oan khuất gì, hôm nay đều có thể nói tại đây. Nếu tình huống là thật, chính quyền địa phương không thể giải quyết kịp thời, tôi đề nghị tỉnh ủy sẽ có biện pháp cụ thể đối với nhân viên, nên điều tra thì điều tra, nên xử lý thì xử lý, tuyệt không bao che. Nói dễ nghe không bằng hành động thực tế. Hôm nay có tất cả mọi người chứng kiến, tương lai nếu tôi nuốt lời, xin tự từ chức!
Dứt lời Dương Phàm xoay người nói với Triệu Hữu Lượng:
- Cho người đặt mấy cái bàn ở cửa, hôm nay tôi và mọi người cùng ngồi ở đây làm hiện trường xử lý. Chỉ có lắng nghe ý kiến của quần chúng, chúng ta mới có thể chân chính giải quyết được vấn đề thực tế của quần chúng.
- Có một điểm hy vọng mọi người hiểu, hôm nay chỉ là nghe mọi người phản ánh tình huống, việc xử lý cụ thể có lẽ cần một chút thời gian. Mọi người thấy có vấn đề gì không?
Dương Phàm hô lớn với quần chúng. Quần chúng đồng thanh la lên:
- Không thành vấn đề!
"Làm trò!" Triệu Hữu Lượng chỉ có thể thầm oán giận một câu, không thể không cho người đi bố trí.
"Người đàn ông này rốt cục là dạng người thế nào?" Tạ Nhu đột nhiên hơi mê man, bởi vì cô ta biết Dương Phàm này tuyệt đối không phải đang làm trò. Trong lòng Lý Thế Cương âm thầm hốt hoảng, mở rộng trung tâm thị trấn Trường Điền chính là quyết định của ủy ban nhân dân thành phố. Ước nguyện ban đầu là vì phát triển kinh tế thành phố, tuy nhiên trong quá trình thực tế thực hiện thì phát sinh rất nhiều vấn đề. Nếu thực sự xem xét, ủy ban nhân dân thành phố cũng có trách nhiệm không nhỏ.
Sự tình phát triển đúng như mọi người dự đoán. Khi Dương Phàm triển khai tư thế, ánh mắt quần chúng đã xảy ra biến hóa lặng lẽ. Quần chúng phản ánh vấn đề tự giác xếp thành hàng dài, xếp hàng đầu tiên chính là người phụ nữ kia, vợ góa của Vương Nhị Hổ. Mỗi một người trong thị ủy thường ủy đều ngồi trước bàn, ghi chép lại toàn bộ các vấn đề.
Vốn tưởng rằng sẽ tốn rất nhiều thời gian, sẽ gặp rất nhiều việc lặt vặt lông gà lông vịt, tuy nhiên các thường ủy thị ủy lại phát hiện tình uống nhanh hơn hẳn dự tính. Quần chúng đều phản ánh tình huống chủ yếu nhằm vào quá trình giải phóng mặt bằng để xây dựng và mở rộng thị trấn. Những vấn đề không quan hệ tới việc này đều không có quần chúng nào phản ứng. Không tới hai giờ đồng hồ, trước mấy cái bàn đều không còn một ai.
Kỳ thật bận rộn nhất chính là các phóng viên. Phóng viên của đài phát thanh và truyền hình bận trước bận sau, quay phim chụp ảnh lãnh đạo. Hiểu Nguyệt và một phóng viên nam của tỉnh xuống không ngừng phỏng vấn quần chúng, hình thành những hình ảnh rất tương phản.
Đang tiếp quần chúng, Triệu Hữu Lượng vừa nghe một cuộc điện thoại, đột nhiên đi tới bên cạnh Dương Phàm hạ giọng nói:
- Phó bí thư Dương, vụ án có đột phá lớn. Ông chủ công ty Trường Phúc là Tiêu Ngân Bảo hối lộ mấy cán bộ phụ trách chủ yếu của thị trấn, chiếm được công trình mở rộng thị trấn, chiếm lấy rất nhiều mảnh đất đẹp hai bên đường, dùng làm các cửa hàng mặt tiền để bán lấy những khoản tiền lớn. Toàn bộ những nhân viên dính líu cụ thể đã bị Ủy ban Kỷ luật khống chế.
- Đã biết!
Dương Phàm thản nhiên gật đầu, không hề tỏ thái độ mà tiếp tục lắng nghe quần chúng trước mặt phản ánh.
Hôm nay làm thế này, không thể nghi ngờ chính là Dương Phàm đang ra oai với thành phố Tam Hà, ép cho bọn họ không dám xằng bậy. Đồng thời cũng là một thủ đoạn thu hút sự chú ý, cứ như vậy động tác của Vạn Đại Cường sẽ càng thêm thuận lợi. Khách quan mà nói, việc này cũng chỉ có thể xoa dịu cảm xúc bất mãn của quần chúng, triệt tiêu khả năng phát sinh sự kiện tập thể.
- Phó bí thư Dương, vừa rồi tôi mới biết, hôm nay nếu ngài không tới đây, người vợ góa của Vương Nhị Hổ đã chuẩn bị tinh thần, nếu không có được câu trả lời minh xác sẽ uống thuốc sâu tự sát ngay trước cửa ủy ban nhân dân.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLTạ Nhu tới gần Dương Phàm, thì thầm vào bên tai, đồng thời giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán.
Triệu Hữu Lượng và Lý Thế Cương đều nghe thấy được, trong lòng đều khiếp sợ. Nếu thực sự phát sinh chuyện đó, vậy mới thật sự là họa vô đơn chí.
..... ..... ..... ..... ..... ..... ..... ..... ....
- Trước khi người nhà của Vương Nhị Hổ đi, Tào Hùng tự mình mang tới năm ngàn tệ cũng bị cự tuyệt. Đối phương tỏ vẻ chỉ cần được chính phủ bồi thường và xử lý công bằng, không cần loại tiền thương hại đó. Người phụ nữ đó quả thật là cương liệt!
Vừa mới trở lại khách sạn, Hiểu Nguyệt liền nhắc tới đề tài này, trong giọng nói lộ ra sự kính nể và cảm khái.
Dương Phàm chú ý tới chính là Hiểu Nguyệt lựa chọn ngồi ở trước mặt mình mà không giống như những lần trước, chỉ cần có người khác là nhất định sẽ ngồi xuống bên cạnh mình. Hết thảy đều thay đổi, Hiểu Nguyệt cũng đã trở nên khôn khéo.
- Em và đồng sự tính toán đưa tin chuyện này thế nào?
Dương Phàm có vẻ hơi mỏi mệt nhắm mắt lại, tựa vào sô pha hít một hơi thật sâu. Nếu là trước kia, Hiểu Nguyệt chắc chắn là sẽ dịu dàng bóp vai cho Dương Phàm, tuy nhiên hiện tại việc này không phát sinh, hoặc là về sau cũng sẽ không phát sinh.
- Theo thực tế!
Hiểu Nguyệt bình tĩnh trả lời, Dương Phàm trợn mắt nhìn cô một cái. Không ngờ sau khi gặp lại đã không còn sự thân thiết như ngày xưa nữa mà là thái độ nghiêm túc khi nói chuyện công việc. Điều này khiến Dương Phàm cảm giác không biết tả thế nào.
- Anh hy vọng bọn em sẽ đưa tin hạn chế về việc ở thị trấn Trường Điền, nếu không sẽ mang đến rất nhiều hậu quả tiêu cực!
Dương Phàm thản nhiên đề xuất yêu cầu. Hiểu Nguyệt nghi hoặc nhìn nhìn Dương Phàm, hơi không rõ ý tứ của Dương Phàm trong lời nói này là thế