Ta Bất Quá Là Cái Sinh Hoạt Người Chơi

Chương 32

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dưới là minh hoạ hình dạng hiện tại của Tông Nhiếp

Dưới là minh hoạ hình dạng hiện tại của Tông Nhip

Đùa chút thôi.

Nhưng mà Tông ca mặc một thân đạo bào, là thật sự siêu ngầu, phong phạm khí khái như Lã Đông Tân thứ hai vậy, thực phù hợp với cụm từ "Đóa hoa cao lãnh".

Đặc biệt khi anh ấy không cười, cảm giác mười phần cấm dục.:)))) 1 "Tông ca, huynh xuất gia rồi sao?" Nam Tinh trêu chọc. Tông Nhiếp nhẹ nhàng trả lời: "Không, mới gia nhập một môn phái." Nam Tinh hai mắt sáng lên: "Cho đệ nhìn chút đi!" Tông Nhiếp dứt khoát chia sẻ giao diện cá nhân của mình-- Môn phái "Đạo Bào", chức nghiệp "Đạo sĩ". Đáng chú ý chính là [Căn cốt], thuộc tính "Hỗn loạn"... Đã có thể học được tâm pháp! 《 Tâm pháp · Nam Hoa Kinh (1)》 (đỏ): Sát thương cơ bản +300%, sát thương thuộc tính +500%, phòng ngự +200%. (1) Nam Hoa Kinh: Tác phẩm triết học, văn học TQ do Trang Tử viết. Tâm pháp màu đỏ!!! Nam Tinh nhìn xong ghen tị đỏ con mắt: Bộ tâm pháp này, so với《 Lục Nang Thư 》 còn lợi hại hơn nhiều. Tông ca thật là Âu hoàng trong Âu hoàng! (vua của may mắn) Càng làm cho cậu ghen tị chính là, kỹ năng của "Đạo Bào" cũng ngầu đến dọa người -- [Chia sẻ] [Kỹ năng]: Tấn công cơ bản Tuyệt chiêu tự nghĩ 1 (lam) Tuyệt chiêu tự nghĩ 2 (lam) Tuyệt chiêu tự nghĩ 3 (tím) Tuyệt chiêu tự nghĩ 4 (tím). 《 Đạo Bào · Tuyệt học · Vân Triện Thiên Thư 》 (màu vàng) (hỗn loạn): * Kiếm trận: [Phong Dương Vân Thùy Trận], [Thiên Phúc Địa Tái Trận], [Yển Nguyệt Thất Tinh Trận], [Tứ Phương Ngũ Hành Trận], [Tuyệt kỹ · Bát Quái Trận] (2) (2) Các tên bên trên là các bát quái trận hình binh pháp trong Tam Quốc Chí. * Phù chú: [Ngũ Lôi Phù], [Phù Hoá Giải], [Thất Nguyệt Phù], [Cứu Sinh Phù], [Tuyệt kỹ · Phù Hộ Mệnh Bát Quái]. 《 Đạo Bào · Bí tịch · Thanh Bình Kiếm (3) Phổ 》 (cam) (kim loại vàng): (3) Nằm trong bốn thanh kiếm trong tiểu thuyết Phong thần diễn nghĩa. * Chiêu thức: [Kim Hoa Lạc Địa] (4) [Đạp Tuyết Tầm Mai], [Hàn Mang Trùng Tiêu], [Cánh Chim Đan Phượng], [Tuyệt kỹ · Bát Vân Kiến Nhật]. (4) Kim hoa lạc địa: hoa vàng rơi đầy đất. Hàn mang trung tiêu: Lạnh lẽo bay đầy trời Bát vân kiến nhật: vén mây thấy mặt trời Nam Tinh ngẩn người: "Tông ca, huynh đã thử lần nào mua vé số chưa!" Cùng lúc nhận được tâm pháp màu đỏ, tuyệt học màu vàng, bí tịch màu cam! "May mắn được nhận làm đệ tử nhập thất." Tông Nhiếp đáp: "Công pháp tu luyện mặc dù cấp bậc cao nhưng để thăng cấp sẽ rất khó. Chiêu thức hay thuộc tính lại quá phức tạp, cường hóa khó." Nam Tinh khẽ khịt mũi: "Tông ca còn khoe mẽ với ta nữa." Tông Nhiếp bật cười: "Rồi rồi." Nam Tinh cố gắng ém lại sự ghen tị, tiếp tục nghiên cứu từng kỹ năng một... Các loại kiếm trận đọc xong cậu cũng không có hiểu, nói chung đều là các loại khống chế, phối hợp với "Thanh Bình Kiếm Phổ", kẻ địch một khi rơi vào thế bất lợi thì chỉ có thể đứng yên ăn đòn. "Phù chú dùng như thế nào ạ?" Tông Nhiếp không giấu giếm, lấy ra một xấp lá bùa: "Dùng cái này." Bùa chú là đạo cụ chỉ dùng được một lần. Người chơi không thể tự làm ra, phải đi tìm NPC làm phù chú, có thể mua hoặc đổi vật phẩm. Nam Tinh vẫn thấy mình còn may mắn hơi đối phương: "Kỹ năng như này đốt tiền ghê." Nam Tinh vẫn chưa quên, Tông ca cùng cậu đều là đỗ nghèo khỉ. Tông Nhiếp còn có thể nói gì đây: "Sẽ tận lực hạn chế sử dụng nó." Nam Tinh sau khi nghe xong lời này "thương xót", an ủi: "Cũng may công kích khá mạnh, giữ làm kỹ năng át chủ cũng không tệ." Tông Nhiếp phụ họa gật đầu đồng ý. Nam Tinh tính tình đến rồi đi cũng nhanh, trong lòng tràn đầy vui sướng: "Sau này, đệ sẽ đi theo Tông ca A, đúng rồi, cho huynh xem kỹ năng mới của nè... Tuyệt không ạ? Đến lúc, Tông ca giết người, đệ phóng hỏa... Khụ, nhầm là đệ phụ trợ. Chúng ta sẽ là cộng sự vàng!" Tông ca không nói gì, chỉ "Ừm" một tiếng. Nam Tinh một bên luyện dược, một bên cùng Tông Nhiếp nói chuyện phiếm. "Ta nhận được bí tịch 《 Vân Triện Thiên Thư 》 thật sự là trùng hợp." "Ý huynh là sao?" "Cái tẩu thuốc mà ta mua của thương nhân lần đó ấy, vừa hay NPC lại rất thích." "May mắn như vậy sao? Nhưng cũng là huynh tính tình cẩn thận, đã chuẩn bị sẵn..." Nghe đối phương kể chi tiết về nhiệm vụ, Nam Tinh không khỏi cảm thấy người này thật kiên nhẫn. Nếu đổi thành người chơi khác, đã sớm biết từ bỏ hoặc là tìm không ra, bị "viên đạn bọc đường" (phần thưởng) mê hoặc mà nhặt hạt vừng mà ném mất hạt dưa (5), bỏ lỡ một cái gì đó. (5) Vì một món hời nhỏ mà rơi mất lợi ích lớn trong tay. "Tuyệt chiêu tự nghĩ thế mà cũng có hai cái phẩm cấp tím, may mắn quá đi... Nhưng có thể thăng cấp chúng được không?" "Có, nhưng phải dùng điểm kỹ năng." "Xem qua mô tả thì có nói, giới hạn kỹ năng 20 điểm một cấp?" Tông Nhiếp gật đầu: "Mỗi lần thăng được +5 điểm kỹ năng, mọi người dự đoán max sẽ là cấp 200, 1000 điểm kỹ năng vừa đủ nâng 20 kỹ năng lên cấp 50." Nam Tinh thở dài: "Đệ có tổng là 11 kỹ năng, tựa hồ hơi ít." Ngay từ đầu cậu đã nhận được một bí tịch màu cam, bây giờ bảo cậu thăng cấp cho mấy cái kỹ năng phẩm cấp thấp, thật sự không vui chút nào. "Đệ trước cứ chú tâm kinh doanh dược đã." "Có lợi ích gì đâu, dù sao cũng không có tiền mua..." Tông Nhiếp dừng một chút, nói: "Không phải đệ muốn bán dược phẩm sao." "Vâng..." Nam Tinh gật đầu một nửa, đột nhiên quay đầu, đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm nam nhân đối diện "Vậy tiến trình sao rồi, huynh đã giúp đệ liên hệ được với người mua chưa ạ?" Tông Nhiếp cong môi: "Đã nói qua với Paris." "Paris.... Là người có Lục Nang Thư ạ!" "Đúng vậy." Anh ấy tỏ vẻ, "Hắn ta tính tình khẳng khái khá đáng tin, trượng ngựa cũng rất kín miệng." Nam Tinh kích động: "Vậy làm sao liên hệ được với hắn?" Tông Nhiếp mỉm cười: "Bất cứ lúc nào cũng có thể, nếu đệ không bận. Trước tiên đem chi tiết dược phẩm chia sẻ cho hắn nhìn một chút?" "Vâng!" Làm buôn bán, không có kiêng kị! Rất mau Paris đã trả lời, Tông Nhiếp chuyển đạt: "Hắn đối với bột đảng sâm, hội sinh, bổ huyết hoàn, tiếu cửu xuân rất quan tâm. Muốn hẹn gặp lúc 9 giờ tối nay, ở tháp Kim Lăng Xuân Lâu... Được chứ?" Nam Tinh không ý kiến: "Vừa vặn có thêm thời gian chuẩn bị dược." Trong kho hàng của cậu hiện cũng không còn nhiều, còn phải hoàn thành "Đơn hàng" của bọn Ngũ Gia Bì nữa. "Hắn xác định sẽ mua chứ?" Nam Tinh không yên tâm lắm hỏi. Bột đảng sâm cùng hội sinh dược liệu làm cũng tốn khá nhiều, nếu tự thu thập thì hiệu suất lại không tốt phải ra đi chợ đi một chuyến. Tông Nhiếp không lập tức trả lời, cũng không biết cùng người đầu bên kia nói gì, lúc này mới cam đoan: "Yên tâm, mặc kệ là bao nhiêu, Paris đều có thể dùng hết." "Tốt quá!" Nam Tinh tỏ vẻ, cậu chính là thích thích khách hàng hào sảng như vậy. "Đảng sâm, rễ nhãn, nấm phục linh, đương quy, mật ong... Thu thêm chút nước suối cùng giọt sương, còn có than củi, không biết Miếu Thành Hoàng còn bán than hay không?" Tông Nhiếp lần thứ hai hóa thân "bách sự tự thông": "Người bán than xuất hiện ngẫu nhiên, không bằng đi tới thành Bắc Thanh Nham, có người chơi chuyên đốn củi đốt than." Nghĩ nghĩ bổ sung: "Chùa Đại Minh là nơi sản xuất nước suối phẩm cấp màu lam, nhận nhiệm vụ tuần có thể thu nó miễn phí." "Vậy thì tốt, tiết kiệm tiền." Vì thế sau khi luyện chế dược cho Ngũ Gia Bì cùng Trào Phong xong, Nam Tinh gửi qua thư tín ở trạm dịch rồi đi thẳng đến chùa Đại Minh. Tông Nhiếp hiện cũng nhàn rỗi, chủ động giúp đỡ cậu thu thập nước suối, mật hoa. Dịch chuyển qua lại, chạy vài bản đồ, thẳng đến lúc nhét đầy [Dược quầy] hai người mới nghỉ. Bánh vừng mà A Hào cuối cùng cho chỗ dùng, còn không quên hôm nay uống trà "Hoa Lan Đinh Khê". Thành công luyện ra 77 lò đan dược: [Hội sinh] cùng [Bột Đảng sâm] màu lục 15 lò, màu lam thì ra 8 lò, một cái 7 lò. [Tiếu cửu xuân] tổng được 15 lò, [Xuân tinh hoa lộ] 5 lò. [Bổ huyết hoàn · hoàn chỉnh] 22 lò. "[Hội sinh] màu lục này một lò tính 250 văn, còn màu lam cao hơn thì 400 văn. Bột đảng thì giá gấp đôi, được không?" Paris quả thật là người giàu có, mua số lượng nhiều như vậy mà không đắn đo chút nào. Trước đó cậu cũng có bàn bạc với Tông Nhiếp về giá cả, Nam Tinh đối người này ra giá rất vừa lòng. Thấy cậu gật đầu đồng ý, đối phương lại tiếp tục: "[Tiếu cửu xuân] này 200 văn, [Xuân tinh hoa lộ] 250, [Bổ huyết hoàn] 100... Làm tròn 27 bạc!" Mới nói xong đã móc ra một túi bạc lấp lánh, kêu lẻng xẻng ngay tại chỗ. Nam Tinh choáng váng: Hôm nay vậy mà thu được một số tiền lớn! Vẫn chưa có kết thúc... Paris tỏ vẻ: "Cứ theo giá này, cứ tới cuối tuần, nếu được ngươi cung cấp cho ta 50 lò bột đảng sâm, 50 lò hội sinh, xuân tinh hoa lộ, bổ huyết hoàn mỗi cái 100 lò... Không thành vấn đề chứ?" Nam Tinh định thần, tính tính nhẩm nhẩm lại giá trị sinh lực, lắc đầu: "Không kịp." Lúc này Tông Nhiếp tiếp lời cậu: "Chỉ có thể cung cấp được 150 lò." Paris trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát, sau đó thay đổi quyết định: "Vậy thì bột đảng sâm, hồi sinh hoàn và xuân tinh hoa lộ mỗi loại 50 lò." Nam Tinh theo bản năng hỏi: "Không cần bổ huyết hoàn sao?" Có chút mất mát thì không bán được. Bổ huyết hoàn khá rẻ, dược liệu làm cung ít, luyện chế khá nhanh. Pariss im lặng, liếc mắt nhìn Tông Nhiếp một cái, ánh mắt dừng ở trên mặt Nam Tinh: "Ta có một yêu cầu... Không biết hai người làm được không." Người đàn ông cường hãn đối diện vậy mà có chút khó mở miệng, điều này khiến Nam Tinh rất tò mò: "Ngươi nói đi." "Ngươi đã nghĩ tới sẽ bán phương thuốc không?" Nam Tinh nhướng mày, không vội trả lời. Không thấy hai người có phản ứng, đối phương ngữ khí gấp gáp: "Hai cậu cứ yên tâm, mỗi tuần tôi đều sẽ mua... Cậu cũng biết đấy, bang hội của tôi có một vạn người, trong tương lai sẽ phân thành các tổ đội nhỏ, dược phẩm tất nhiều đều không đủ chia. Thật ra trong bang cũng có người biết chế dược, nhưng đều là các loại phương thuốc cấp thấp." Nam Tinh lặng lẽ gửi tin nhắn cho Tông Nhiếp, nhất tâm nhị dụng (6) trả lời: "Cụ thể bán như thế nào, cậu nói đi." (6) Nhất tâm nhị dụng: 1 suy nghĩ nhưng có 2 hướng đi. Paris nghe câu trả lời cuối cùng vẻ mặt cũng thả lỏng, quyết đoán ra giá: "Đầy đủ thì 1 kim tệ (100 lượng bạc), có thể chứ?" "Đầy đủ" chính là bốn loại dược mới vừa giao dịch. 1 kim tệ đổi ra được một vạn tệ đó! Nam Tinh tâm động. [Trò chuyện riêng] Tam Phân Tam: Giá này có cao quá không ạ? [Trò chuyện riêng] Tông Nhiếp: Paris đại khái là muốn mua đứt. Mua đứt sao? Quả nhiên, Paris ngay sau đó ra điều kiện: "Nhưng mà, hy vọng cậu cũng không bán mấy phương thuốc này cho các bang hội khác." Mặc dù có tiền thì tốt, nhưng Nam Tinh không thích bị hạn chế, vì vậy lắc đầu: "Không được, tôi đang tính đem bán trên khu giao dịch trên diễn đàn." Paris lộ vẻ khó xử. Bầu không khí có chút ngưng trệ lại. Sau một lúc lâu, Paris lại đổi đề nghị: "Nếu không, tôi chỉ mua bột đảng sâm cùng hội sinh trong vòng ba tháng... Giá cả tùy cậu xử trí, coi như lag kết giao bằng hữu. Về sau cậu có dược mới tốt hơn, hãy báo ngươi thông tri trước nhé." Nam Tinh nghe xong, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn. @edit: Thanh Tú truyện đăng duy nhất tại w.a.t.t.p.a.d @tranthicam98 [Trò chuyện riêng] Tam Phân Tam: Tông ca, huynh thấy thế nào? Vốn dĩ bây giờ chưa muốn bán phương thuốc bột đảng sâm cùng hội sinh, nhưng nghe hắn nói cũng có thấy ổn... Giá như nào mới hợp lý? [Trò chuyện riêng] Tông Nhiếp: Khoảng thời gian này là thời điểm các đại bang hội đang cạnh tranh kịch liệt nhất, dược phẩm được coi là chiến lược, nếu không ra giá cao chút. [Trò chuyện riêng] Tam Phân Tam: Nhưng cũng không nên công phu sư tử ngoạm người ta lúc này? Người này có vẻ rất thành ý. Lần này Tông Nhiếp trả lời có chút chậm -- [Trò chuyện riêng] Tông Nhiếp: Muốn mua gấu trúc không? [Trò chuyện riêng] Tam Phân Tam: Ai? Đương nhiên muốn... Huynh hỏi cái này làm gì? "Cậu thấy thế nào?" Paris lên tiếng đánh gãy trò chuyện của hai người. Nam Tinh còn chưa nghĩ xong, Tông Nhiếp thay cậu trả lời: "Một phương thuốc giá 50 bạc, đồng thời phải tặng kèm một con gấu trúc." Hả? Nam Tinh hai mắt sáng lên, kích động nhìn về phía Paris. Paris nghĩ nghĩ, sau đó cười: "Không thành vấn đề, tôi có mở dư ra mấy con gấu trúc chưa thành niên!" Vật phẩm tặng kèm này tất nhiên là không tốn tiền. Tất nhỉen vì lần trước vì muốn lấy khế đất màu đỏ, hắn đã tiêu hơn 300 vạn mở rương màu để lấy khế đất màu đỏ, nên có dư khá nhiều ấu thú. Đối với Nam Tinh, một con gấu trúc con ít nhất cũng có giá 20 bạc, quan trọng tỷ lệ ra không cao, nên giá thị trường rất mắc. Lời đề nghị này của Tông Nhiếp, hai bên đều cảm thấy vừa lòng, có thể nói vẹn cả đôi đường! Paris là người thuộc phái hành động: "Vậy tôi đây về bang hội trước, ấu thú đều để trong kho bang hội." Nam Tinh vội vàng nói: "Đi một chuyến vậy thì cậu kêu dược sư trong bang đến đi, tôi sẽ trực tiếp dạy bọn họ lĩnh ngộ phương thuốc." Paris trên mặt vui vẻ: "Vậy phiền cậu." Nam Tinh lắc đầu không sao, không sao. Người này rất tốt, lại là một thổ hào chính cống, đưa tiền vô cùng sảng khoái, Nam Tinh cũng tự cũng nguyện cung cấp dịch vụ khuyến mãi. [Hệ thống] nhận được quà tặng từ "Paris" [Sủng vật · gấu trúc] (cam) 1 con. Nhận được quà tặng từ "Paris" [Đồ ăn · bình sữa] (tím) 20 phần. [Hệ thống] Bạn có một lời mời kết hảo hữu. Nếu không phải ở đây có người lạ, Nam Tinh khẳng định sẽ thét lên -- Ở thế kỷ 21, ai dám tưởng tượng rằng sẽ được sở hữu một con gấu trúc chứ?! Trước mắt hai người xuất hiện một con gấu trúc múp míp chỉ cao đến đầu gối, nó ghé vào mặt bàn, hai mắt tròn tròn nhìn hai người bọn họ, nũng nịu miệng kêu "gừ gừ", bốn móng vuốt nhỏ động đậy động đậy, cực kỳ giống một con thú nhồi bông. Nam Tinh ngưng thần nín thở. Run rẩy, cẩn thận vươn tay ra Thân hình ấm áp truyền qua lòng bàn tay, lông mềm như bông... Trái tim lập tức tan chảy. Không thể khống chế được mà cười "Ông chú (7)". (7) Nụ cười ông chú - 姨父笑: một nụ cười tốt bụng và vui vẻ như một chú (7) Nụ cười ông chú - 姨父笑: một nụ cười tốt bụng và vui vẻ như một chú (Cười lòi phè, ê tui nhìn ta mặt ông Trương Hàn á). Mọi người ủng hộ tui thì đọc trên w.a.t.t.p.a.d nha ️ Nhưng trên đời lại có người không biết tình thú -- "Mau chấp nhận kết bạn!" Là một thiếu niên khuôn mặt dịu dàng, tên là Lê Tiểu Minh, người được Paris đưa tới đây. Người nào đó đang trầm mê vuốt lông lập tức tỉnh lại, bắt gặp ánh mắt dò xét của hai người đối diện, cảm thấy hơi xấu hổ, cùng với buồn bực: Những người này, tại soa lại có thể bình tĩnh khi nhìn thấy gấu trúc như vậy? Chẳng lẽ "gu" dễ thương của người tương lai không giống cậu hay sao? "Con gấu trúc này thật là đáng yêu, nếu không mấy người chúng ta mỗi người lấy một con nhé?" Lê Tiểu Minh tùy tiện cắt ngang "Lúc này không phải chính sự quan trọng hơn sao!" Cái gì mà "mỗi người một con", đây là điều lên nói lúc này sao. Nam Tinh ngẩn người. Mọi người ở đây đều là thổ hào cả, không dám so đo, không dám so đo! Sau cuộc chuyện này, tâm tình đầy kích động của cậu cũng được hạ xuống. Lưu luyến không thôi đem con gấu trúc thu vào kho thú cưng. Nam Tinh nhìn về phía người tên Lê Tiểu Minh, phía sau đối phương còn có ba gương mặt xa lạ khác... Hai nam một nữ!? Nam Tinh cố gắng làm ra vẻ mình không hề thích hóng bát quái. Người đằng sau mặc một thân y phục màu vàng nhạt, nhìn kiểu gì cũng là phục trang cho phái nữ, nhưng người kia rõ ràng là con trai mà, may là cậu ta lớn lên nhìn rất thanh tú, cũng dễ nhìn. Cô gái kia lại mặc hán phục nam trang, lại anh tư táp sảng. (Tư thế oai hùng). Chẳng mấy chốc, Lê Tiểu Minh đã thay cậu lý giải nghi hoặc. Người nam giả nữ kia, vì muốn tiến vào Thương Nghêu Cục (8), mà Thương Nghêu Cục không thu nam, lúc ấy hắn vì đã lỡ học kỹ năng chỉ có thể chấp nhận "Giả nữ trang". Nữ giả nam cũng giống thế, nhưng mà là tiến vào Ngự Y Phòng. (8) Thương Nghêu Cục và Ngự Y Phòng: là nơi phụ trách thuốc trong cung. Thương Nghêu Cục tất cả đều là chức nghiệp chính là "Dược công" (dược sĩ), Ngự Y Phòng thì chức nghiệp là "hộ sĩ" (y tá). Cả hai đều kích hoạt được kỹ năng [Chế dược], nhưng bọn họ không giống Nam Tinh hiểu được dược lý của thuốc, chỉ có thể cực cực khổ khổ ở đó "làm công" mới đổi được hai phương thuốc phẩm cấp lục. Còn người đeo mặt nạ đen phía sau là Độc Sư của Tinh Tú giáo phái, nhưng ở Chấp Sự Đường của giáo phái ngẫu nhiên lấy được vài cái công thức độc dược mà thôi. Ồ, là đồng nghiệp. Nam Tinh nhịn không được nhìn đối phương nhiều thêm mấy cái. Đến lượt Lê Tiểu Minh giới thiệu, hắn là ở Bách sở dược học được [Chế dược] mà ra... Nam Tinh thu hồi lực chú ý, nghi hoặc: "Không phải nói là Bách dược sở không dạy kỹ năng sao?" Lê Tiểu Minh gật đầu rồi lại lắc đầu: "Bách dược sở không dạy kỹ năng chiến đấu...... Hẳn là thế? Tôi cũng không rõ, nhưng có gặp NPC truyền thụ chế dược." Ra là vậy à. Nam Tinh thuận miệng hỏi: "Các cậu đac đi Bách tư công lang chứng thực chưa?" Không ngờ được mấy người kia lại xấu hổ, tập thể cùng lắc đầu. A ha. Lê Tiểu Minh hai mắt sáng ngời, sùng bái mà nhìn cậu: "Bang chủ nói cậu thông qua khảo hạch thành dược sư, là thật sao?" Nam Tinh do dự do dự, cuối cùng vẫn gật đầu. "Thật là lợi hại!" Lê Tiểu Minh cau mày lại, "Ta có thử qua, nhưng không thành công, phải nắm giữ ít nhất 20 phương thuốc... Quả thực làm khó người chơi!" Người vẫn luôn không nói gì - đệ tử giáo phái Tinh Túc đột nhiên lên tiếng: "Cậu có tính bán phương thuốc trên diễn đàn không?" Nam Tinh mỉm cười, sinh ý tự tới tìm mình rồi. Lập tức nhân cơ hội tuyên bố: "Muộn nhất là ngày mai sẽ đăng." Lê Tiểu Minh cười vỗ tay: "Tôi nhất định sẽ là người mua đầu tiên!" Lúc này, vị ở Thương Nghêu Cục chần chờ nói: "Vậy không đi khảo nghiệm thì không được sao?" Người ở giáo phái Tinh Túc đi trước một bước giải thích: "Tốt nhất phải đi chứng thực, các phương thuốc về sau sẽ đều là cao cấp, cấp bậc cũng phải tăng, vậy lên dược sư mới có thể luyện chế dược được." Nam Tinh âm thầm kinh ngạc. Cậu cũng không biết có chuyện như này đâu, chứng thực dược sư chỉ là do sư môn yêu cầu nên cậu làm mà thôi. Cẩn thận ngẫm lại, thấy cũng có lý... Khó trách, lúc trước cậu nhẩm lại kiến thức, muốn lĩnh ngộ phương thuốc cao cấp kia nhưng đều làm thất bại, trừ bỏ hạn chế từ cấp bậc của [Chế dược], có lẽ cũng có nguyên nhân là do lúc ấy chưa chứng thực thành dược sư. Paris đứng bên ngoài nhìn mấy người giao lưu, thấy bọn đã quen biết rồi, liền cất tiếng: "Vậy bắt đầu đi?" Tất cả nhìn về phía Nam Tinh. Nam Tinh không ý kiến. Tiền đã cầm trong tay, nếu không nhanh chóng hoàn thành giao dịch đã nói thì trong lòng không yên ổn! Giống như ở hiện thực dạy đồ đệ, Nam Tinh chỉ dạy hoàn goàn quá trình [Chế dược] cho bọn họ. Một bên giải thích, nhắc nhở các chi tiết quan trọng, một bên bớt thời giờ trả lời mấy vấn đề của các "đồ đệ"... Mấy người đồ đệ kia luống cuống tay chân, chưa thành thao lắm lên trên mặt đất các loại dược liệu lung tung bừa bãi. May mà lĩnh ngộ phương thuốc trong trò chơi không quá khó. [Chế dược] đơn giản hiện ai cũng đã lắm rõ. Nhìn quả bầu mà vẽ ra cái gáo (9) (9) 照葫芦画瓢就是: phép ẩn dụ cho việc bắt chước. Lặp lại lặp lại vài lần, chỉ cần "Mèo mù vớ cá rán" thành công lĩnh ngộ phương thuốc, sau này sử dụng kỹ năng [Chế dược], bỏ qua mấy lần nhắc nhở thất bại hoàn toàn có thể làm ra dược phẩm. Đều là người trẻ tuổi, đầu óc cơ linh, tay chân cũng nhanh nhẹn. Có Nam Tinh ở một bên giám sát cùng sửa sai, bọn Lê Tiểu Minh lục tục lĩnh ngộ thành công phương thuốc bột đảng sâm cùng hội sinh. Mỗi người trên mặt đều lộ vẻ vui mừng. Lúc này mới phát hiện, cấp bậc [Chế dược] của mấy người còn cao hơn Nam Tinh. -- công việc chủ yếu của bọn họ là cung cấp dược phẩm không ngừng cho đại bang hội trên vạn thành viên, lại có đạo cụ để gia tăng sinh lực giống như bánh vừng, độ thuần thục tự nhiên là bay lên nhanh chóng. Trước khi đi, Paris lịch sự mà đối Nam Tinh biểu đạt lòng cảm tạ. Nam Tinh xua tay: "Tôi cũng chỉ làm công mà thôi." "Không, nếu không có cậu. Kể cả có tiền, chưa chắc đã học được phương thuốc như vậy đâu!" Lê Tiểu Minh cười nói. Nam Tinh cười cười, không nói thêm gì nữa. Chờ mấy người rời đi rồi, cậu mới hướng người đàn ông vẫn luôn an tĩnh đứng bên mình: "Hình như lời Lê Tiểu Minh còn có ẩn ý gì đó?" Tông Nhiếp nhẹ giọng nói: "Paris trước kia có mời một dược sư về bang nhưng lại bị bên Hải Vương Tinh cướp người đi." Dược sư kia nghe nói phi thường lợi hại, tự hắn chế ra được vài phương thuốc, khi ở bang Thiên Vương Tinh không hề nguyện ý dạy dỗ đám Lê Tiểu Minh. Paris là bang chủ, vì bang hội lên có đưa ra giá mua phương thuốc, nhưng đều bị cự tuyệt… Nào ngờ, sắp đến bang hội chiến của hai bang họ thì đối phương đột nhiên phản bội, tự thoát bang đi tới bang Hải Vương Tinh ăn máng khác. "Trách không được Paris ra giá cao như vậy..." Nam Tinh ngạc nhiên: "Đệ nhớ rõ, không phải bên bang Hải Vương Tinh mới vừa cùng Cuồng Chiến đánh nhau sao?" Tông Nhiếp gật đầu: "Ngày hôm qua bọn họ thắng, lại hướng Thiên Vương Tinh tuyên chiến." "Không phải Paris lại bị đồn trộm gì của Hải Vương Tinh đấy chứ?" Nam Tinh nói đùa mà thôi. Cậu có ấn tượng khá tốt với người tên Kiếm Nhàn, tự nhiên nhớ rõ nguyên do Hải Vương Tinh đối Cuồng Chiến tuyên chiến. Tông Nhiếp lắc đầu: "Không nghe nói qua." "Đại khái đã nếm được ngon ngọt."(10) (10) là khi ăn rồi cảm thấy rất ngon nên muốn ăn tiếp. Ở đây ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa. Thiên hạ nhốn nháo, toàn vì lợi ích. Nhưng đây là trò chơi mà, đánh đánh giết giết mới náo nhiệt. "Nghe nói Cuồng Chiến mất ba điểm tài nguyên trung cấp... Là chỉ gì chứ?" Tông Nhiếp trả lời mọi thắc mắc của cậu: "Điểm tài nguyên trung cấp chủ yếu là các nguyên liệu màu lam, có đôi khi sẽ ra tím. Giống nông trại trung cấp, một điểm tài nguyên ra được 50 loại nguyên liệu, chu kỳ ra cũng tương đối ngắn." "Tàn bạo..." Nghe được Nam Tinh còn ngo ngoe rục rịch "Cuồng Chiến ăn tới nghiện rồi!" Nói đến bang hội, Nam Tinh mở ra thanh hảo hữu, nhìn trạng thái của Ngũ Gia Bì. Hiện không online. Quay đầu phồng má kể cho Tông Nhiếp nghe về việc Ngũ Gia Bì năm lần bảy lượt mời hai người mau nhập bang bọn họ. "Đệ cảm thấy thế nào?" Lúc trước Paris cũng có mời họ vào bang. Nhưng bị hai người bọn họ cự tuyệt. Rốt cuộc mới vừa lấy một số tiền lớn của đối phương, vẫn cảm thấy trong lòng kỳ lạ… Nhưng cũng đã đáp ứng Ngũ Gia Bì trước rồi. "Chủ yếu là xem ý của Tông ca, còn đệ thì như nào cũng được." "Di Hồng Viện sao?" Mỗi khi nghe đến tên, Nam Tinh đều muốn cười, ho khan: "Đúng vậy, xếp hạng 913." Tông Nhiếp hẳn là đang xem bảng xếp hạng, một lúc sau mới đáp: "Trước tiên tìm hiểu đã." "Dạ?" Nam Tinh thuận miệng hỏi, "Tìm hiểu gì?" Tông Nhiếp tiếng nói nhu hòa: "Không phải đệ muốn tìm bang hội có điểm tài nguyên cao hay sao?" Đúng rồi! Đặc biệt là mới vừa nghe xong về điểm tài nguyên, vẫn khá ghen tị. "Di Hồng Viện là một đám người vừa chơi vừa nghỉ dưỡng á." Nam Tinh không có ôm hy vọng gì. "Hẳn là không có nhiêfu điểm tài nguyên." Tông Nhiếp không nói gì, dường như đang cùng ai đó nói chuyện vậy. Nam Tinh nhất thời nhàm chán, dứt khoát gọi ra gấu trúc con, nhìn thấy bé con vẻ mặt trắng trắng mập mập đang ngơ ngác nhìn cậu. Nhìn như cái bánh màn thầu, hưng phấn tràn đầy, trực tiếp vùi đầu vào đám lông xù xù kia, hít một hơi thực sâu… Sướng run người! Thẳng đến khi hệ thống nhắc nhở, bé con đói bụng. Nam Tinh nhanh tay lấy ra bình sữa. Bé gấu trúc có vẻ như đã quen, ôm bình sữa nằm ngửa bụng ở đằng kia, ăn một cách ngon lành. Nam Tinh trong lòng tê dại, trên mặt đỏ ửng lại, bộ dáng si hán mười phần. (như hít cỏ:)) "Đã nghĩ ra tên cho nó chưa?" Nam Tinh phản ứng trì độn: "Tên... Gấu trúc? Không, quá tùy tiện, đúng rồi gọi nó là "Phán Phán"!" Con gấu trúc đầu tiên cậu gặp kêu lag "Phán Phán", điều này rất có ý nghĩa. "Hy vọng về tương lai tươi sáng sao?" Tông Nhiếp trầm ngâm nói, "Rất hay." Nam Tinh ngượng nghịu gãi gãi chóp mũi. Cậu không có khiếu đặt tên, nào nghĩ tới ngụ ý gì đó. Bất quá "Phán Phán" nghe thật đáng yêu! Bé gấu rúc rất nhanh mà uống hết một bình sữa rồi. Nam Tinh cẩn thận lau miệng cho bé gấu trúc, cái tay lâu lâu lại niết mặt nó một cái. Hehe, muốn niết như thế nào thì niết như thế, không cần lo lắng ở tù mọt gông, có cảm giác như là một đêm tự nhiên thành phú nhị đại vậy. Nam Tinh cảm thấy, xuyên qua một chuyến như vậy cũng rất đáng. "Tông ca, huynh biết bình sữa từ nơi nào lấy được không?" Dù cho Paris rất phúc hậu, tặng một rương bình sữa, nhưng theo tốc độ này, gấu trúc trong nửa tháng sẽ ăn hết? Tông Nhiếp đáp: "Mở rương đó." Nam Tinh: "..." Má ơi, này sao nuôi nổi? Tông Nhiếp như là biết điều cậu sầu lo, bổ sung nói: "Cửa hàng sủng vật có bán đồ ăn cho thú, hoặc là để ta đi hỏi một chút Biết đâu trong nông trại có bán sữa dê với sữa bò." Cũng không biết rõ gấu trúc có uống sữa người chơi làm ra hay không đây. "Nếu không, rảnh ta sẽ quay về tông môn chặt chút cây trúc vậy..." Sữa dê, sữa bò phẩm cấp ít nhất là màu lam đó, đồ ăn chuyên dụng cho sủng vật nghe đâu cũng không rẻ. Nam Tinh lẩm bẩm nói: "Gấu trúc, ăn trúc mới là đứng đắn." Leng keng một tiếng, có thư gửi tới. Nam Tinh lấy lại tinh thần, nhìn đến ID đối phương, hơi kinh ngạc. Ngà Đậu Đậu? Là người bán "nấm độc" đây mà! [Trò chuyện riêng] Ngà Đậu Đậu: Quấy rầy rồi, hiện tại cậu có rảnh không? Có thể giúp tôi làm nhiệm vụ. [Trò chuyện riêng] Ngà Đậu Đậu: Tạm thời bây giờ không tìm được ai khác. Làm phiền cậu rồi! Ngoài ý muốn. Nhưng mà Nam Tinh đối người này ấn tượng khá tốt, tất nhiên là không chút do dự đồng ý —— [Trò chuyện riêng] Tam Phân Tam: Tọa độ. [Trò chuyện riêng] Ngà Đậu Đậu: Tôi ở phó bản, không thể gửi tọa độ. Ở Vi Sơn, phía Tây Nam của trấn Trọng Thiển, đi bộ đại khái hết nửa giờ đi bộ. Vừa nói đến địa phương vị, Nam Tinh liền đau đầu. Chỉ có thể nhờ Tông Nhiếp giúp đỡ, may người này chưa từng làm cậu thất vọng về sự hiểu biết. [Trò chuyện riêng] Tam Phân Tam: /OK.jpg/ Cậu chờ xíu. [Trò chuyện riêng] Tam Phân Tam: Đúng rồi, tôi có thể mang đồng đội đến cùng không? [Trò chuyện riêng] Ngà Đậu Đậu: Có thể, càng người nhiều càng dễ làm nhiệm vụ. Nam Tinh tâm tình buông lỏng, hướng Tông Nhiếp cười: "Tông ca, lại phiền huynh rồi!" Nếu không, chỉ dựa vào bản thân, sợ là cả một đêm cũng không tìm thấy đường đi. Tông Nhiếp trước giờ luôn nghe theo ý cậu, tư thái trước sau như một "tiên sinh tốt tính", ôn nhu cười: "Không phiền." Thu hồi gấu trúc, Nam Tinh ra dáng ra hình, đứng dậy hướng đối phương làm một cái đáp lễ, cười hì hì: "Đạo trưởng, thỉnh ngài dẫn trước!" Tông Nhiếp khẽ cười bộ dáng học đòi của cậu. Duỗi tay, nhẹ nhàng chạm vào núm đồng tiền bên má trái người nào đó. Có một lúm đồng tiền nho nhỏ. Hơi nhạt, nhưng lại rất ngọt ngào. Như một nét chấm phá quét qua đầu tim — Cảm giác mẹ già nhìn con rể chim chuột con mình. Xúc động quá hẳn chương 32 mới có chút thân mật
Bình Luận (0)
Comment