Ta - Bệnh Công Tử Tuyệt Thế Vô Song

Chương 41

Sau khi Ám vừa lùi xa, Bắc Mạc Khanh gọi hệ thống "Hệ thống có đó không?"

"Ký chủ, có chuyện gì sao?"

Hệ thống trực tiếp ném ra một "Giáo đồ đại điển", nói, "Kí chủ, chờ ngài được xong cuốn sách này, đảm bảo tất cả đồ đệ của ngài đều thành đại đế chi tư (có của cải/ tiền đồ như hoàng đế)."

Câu này khiến Bắc Mạc Khanh nhớ tới người cha trước đây đã nói, rằng mấy ai trên đời có đại đế chi tư, nhưng...

Bắc Mạc Khanh lắc đầu: "Cái gì mà đại đế chi tư, đồ đệ ta cần thứ như vậy sao? Không cần."

Bắc Mạc Khanh nhìn quyển sách trong không gian hệ thống, thấy rất mỏng, trong lòng nghi hoặc, thật sự có thể sao?

Bắc Mạc Khanh lấy sách ra, sắc mặt đột nhiên thay đổi, đây thật sự là cùng một quyển sách sao? Sao lại dày như vậy, đây là quyển sách ngươi định cho ta à? Quan trọng nhất là chữ viết bên trong là làm sao, nhỏ như vậy, ngươi xác định không phải là mấy con kiến bị sách kẹp chết ở trỏng sao?

Bắc Mạc Khanh biểu thị hắn thu hồi chất vấn ban đầu của mình, kiểu này phải xem đến tháng năm nào mới xong chứ?

"Đinh, chúc mừng kí chủ đã phát động nhiệm vụ ẩn. Đọc xong quyển sách trước mặt, ngài sẽ được thưởng một bản “Nhanh chóng xuất sư đại điển "."

Bắc Mạc Khanh hét lên: "Chó hệ thống, ngươi cút cho bản tôn."

Hệ thống ủy khuất: "Ký chủ, đó không phải do ta làm, ô ô ô... Tại sao lại mắng ta, đó là do tên bại hoại kia làm mà."

Bắc Mạc Khanh an ủi nói: “Đừng khóc, ta không có mắng ngươi, ta mắng hệ thống chủ, ta biết là hắn làm cho nên mới mắng hắn, đừng khóc nữa.” Bắc - nói dối không cần suy nghĩ – Mạc – chuyên gia bịa đặt – Khanh nói dối không chớp mắt.

"Thật sao? Ô... nấc" Hệ thống rơm rớm nước mắt nhìn Bắc Mạc Khanh.

“Thực sự, ai gạt người là chó.” Dù sao, ngươi cũng không phải người, mà là một hệ thống.

“Vậy được rồi, kí chủ, ngài làm gì làm đi, ta đi đánh hệ thống chủ báo thù cho ngài.” Thực ra hắn chỉ muốn tìm chỗ trút giận, nhân tiện trả thù cho kí chủ.

Tổng cục hệ thống

Hi Triệt dẫn theo huynh đệ tỷ muội nhà mình đi tìm tên bại hoại, lúc này Trục Trần vẫn đang vui mừng vì mình vừa được báo thù, mà không biết rằng lão bà của mình và gia đình đang trên đường qua giết y.

Đột nhiên cánh cửa bị đạp tung, Trục Trần định chất vấn ai làm thì trước mặt Trục Trần xuất hiện một hệ thống vừa mềm vừa manh, hóa ra là Đoàn Bảo nhà mình. (Đoàn Bảo: Bảo Bảo được cả đoàn người sủng ái, là linh vật được cưng chiều của toàn thế giới hệ thống, vừa sinh ra đã được tất cả các hệ thống yêu quý, thông qua bình chọn lấy tên là Đoàn Bảo, lúc lớn lên lại đi tiện nghi cho hệ thống chủ vô liêm sỉ.)

“Đoàn Bảo sao lại tới đây?” Trục Trần vẻ mặt cưng chiều nói.

"Ngươi nói coi sao ta lại quay về đây? Ngươi đã làm gì chính ngươi không rõ ràng sao, còn hại ta bị ký chủ hiểu lầm." Hi Triệt bĩu môi chống nạnh hét lớn.

Từng đạo âm thanh hưởng ứng vang lên phía sau, chính là huynh đệ tỷ muội nhà Hi Triệt. Trục Trần đen mặt, các ngươi còn nói nữa thì ta mất lão bà mất, cầu buông tha.



Thấy tình hình không ổn, hệ thống chủ phái phân thân đi tìm Bắc Mạc Khanh, nhưng Bắc Mạc Khanh không thèm để ý y, vì vậy Trục Trần đành phải đối mặt với sự trừng phạt của Hi Triệt.

"Tiểu Đoàn Bảo, đừng mắng nữa, được không? Là lỗi của ta, ta không dám nữa, đừng mắng nữa, sẽ bị đau cổ họng." Y còn rót một ly nước rồi đưa qua. “Uống đi, làm dịu cổ họng của ngươi."

Cổ họng Hi Triệt quả thực hơi khô, hắn cầm lấy, theo bản năng uống cạn, uống xong quả nhiên liền ngừng chửi bới, trực tiếp động thủ véo Trục Trần.

Trục Trần bị người nhà Hi Triệt giữ chặt không thể nhúc nhích, đau đến gương mặt vặn vẹo, la hét thất thanh.

"Đoàn Bảo, ta sai rồi, ngươi đừng nhéo, ta đau lắm, ngươi nhéo nữa thì lão công của ngươi chết mất."

“Dám bắt nạt Đoàn Bảo nhà ta, không đánh ngươi thì đánh ai.” Một nam nhân nói.

Trục Trần giải thích: "Ta không có, ta không bắt nạt tiểu Đoàn Bảo, làm sao có thể bắt nạt tiểu Đoàn Bảo."

Heechul tức giận nhìn Trục Trần nói: "Ngươi không bắt nạt ta, nhưng lại bắt nạt ký chủ của ta."

Chúng huynh đệ tỷ muội nghe xong càng thêm nặng tay, tin tức về kí chủ tiểu Đoàn Bảo - Bắc Mạc Khanh từ lâu đã truyền khắp tổng cục hệ thống, đồng thời hắn cũng trở thành đoàn sủng mới trong thế giới hệ thống, không nghĩ tới tên này lại dám bắt nạt cả hai đoàn sủng, không thể tha thứ được.

"Ngao ~... A ~... Tê ~..." Trục Trần bị đám người Hi Triệt đánh không biết bao lâu, toàn thân đều là vết bầm tím, không một chỗ lành lặn.

Hi Triệt trút giận xong thì mang người nhà về, trước khi rời đi còn nói với y một câu, "Gần đây ta sẽ ở nhà, ngươi tìm chỗ khác ngủ, không được phép xuất hiện trước mặt ta cho đến khi ta tha thứ cho ngươi, hừ."

Trục Trần cảm thấy nhân sinh không có gì luyến tiếc "Đau quá, tiểu gia hỏa này xuống tya thật hung ác, ai, trộm gà không xong còn mất nắm gạo."

Lúc này Bắc Mạc Khanh vẫn đang đọc sách, hoàn toàn quên mất Bắc Thần và Bắc Ti vẫn còn quỳ.

Thẳng đến ngày hôm sau, Bắc Mạc Khanh bị tiếng gõ cửa Ám làm cho hồi thần, "Vào đi."

Ám đi vào cùng với tiểu gia hỏa cực kỳ đáng yêu khoảng 11 – 12 tuổi, đó là Cửu Linh.

“Sư tôn, hôm qua không ngủ sao?” Cửu Linh chạy đến bên cạnh Bắc Mạc Khanh hỏi.

"Ừm, làm sao? Tìm sư tôn có chuyện gì?" Bắc Mạc Khanh xoa xoa cái đầu lông xù của Cửu Linh hỏi.

"Sư tôn, người sờ đầu đệ tử sẽ không cao lên được, đệ tử không có việc gì, chỉ là thấy Ám qua nên đi theo."

"Ta không để ý, không ngờ đã qua một đêm rồi, thời gian luôn trôi qua quá nhanh, Ám, giúp ta đẩy xe lăn tới đây." Bắc Mạc Khanh duỗi lưng nhìn Ám nói.

Ám đẩy xe lăn đi qua, Bắc Mạc Khanh đứng lên ngồi vào xe lăn, Cửu Linh có chút tò mò, nhưng không biết nên hỏi như thế nào.

Nhìn thấy bộ dạng tò mò của cậu, Bắc Mạc Khanh lắc đầu, thật sự là một đứa trẻ đơn thuần chưa từng bị tổn thương, những gì muốn nói, tâm trạng ra sao,… đều gần như viết hết trên mặt.

Sau khi Ám đẩy Bắc Mạc Khanh một vòng, thấy không có Bắc Thần và Bắc Ti mới chợt nhớ ra hình như họ vẫn đang bị phạt quỳ.

Bắc Mạc Khanh đỡ trán, thật là đau đầu, "Ám, đẩy ta đến đám Bắc Thần" Bắc Mạc Khanh nói.

Tới nơi, Bắc Mạc Khanh xuống xe lăn, đẩy cửa bước vào, để Ám và Cửu Linh đứng đợi bên ngoài.

Hai người thấy Bắc Mạc Khanh đến gần, lập tức quỳ thẳng người, Bắc Mạc Khanh nói: "Có nhớ lời ta nói chưa? Đứng dậy đi."

Sau khi hai người đứng lên, Bắc Mạc Khanh kêu họ ngồi xuống, quỳ lâu như vậy, nên nghỉ ngơi thật tốt.

“Ngồi đi, nếu không ngã xuống lại mất mặt.” Bắc Mạc Khanh nhìn hai người nói.

Bắc Thần và Bắc Ti khoanh tay ngồi đó, giống như một hài tử làm sai chuyện, ngoan ngoãn ngồi đó chờ bị mắng, nhưng cả hai đều do Bắc Mạc Khanh nuôi nấng nên nói là hài tử cũng không phải không được.
Bình Luận (0)
Comment