Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của Cha

Chương 35

Chàng đeo lên tóc ta cây trâm, nghiêng đầu cười hỏi: "Uyển Uyển, nàng khi nào chịu gả cho ta, năm nay ta đã mười chín rồi."

Ta đáp: "Ta gả cho chàng, chàng có nạp thiếp không?"

Chàng hoảng hốt lắc đầu nguầy nguậy: "Không nạp thiếp, ta không nạp đâu. Năm xưa khi phụ thân mất, mấy dì nương kia chạy còn nhanh hơn chó đói tranh ăn xương, đến cả bình hoa trong phòng cũng bị cuốn theo, ngay cả cái gương đồng trên bàn trang điểm cũng không tha."

Chàng ngập ngừng rồi lại lẩm bẩm: "Huống hồ, một mình nàng đã đủ phiền phức rồi. Cả ta với nàng còn suýt xoay sở không nổi, đâu còn sức mà lo cho ai khác."

???!

Ta nói: "Vậy lỡ chàng thay lòng đổi dạ thì sao?"

Chàng thần sắc chăm chú, như thể đang suy tư, hồi lâu vẫn chẳng nói gì.

Ta giận tím mặt, hất tay chàng ra, tức tối bỏ đi.

Chàng vội vàng đuổi theo, chỉ vài bước đã kịp.

Chàng túm lấy tay ta, trăm phương ngàn kế dỗ dành: "Ta đã nghĩ kỹ rồi, nàng thích tính toán sổ sách đến vậy, ta liền đem mấy cửa tiệm đứng tên ta viết hết sang tên nàng, để nàng ngày ngày ngồi mà đếm tiền. Sau này nhà cửa của chúng ta cũng sẽ đứng tên nàng. Y phục sau này của ta cũng chỉ mặc đồ nàng mua cho thôi. Nếu như ta thay lòng đổi dạ, nàng cứ việc thu hết cửa tiệm về, nhà cửa cũng tịch thu luôn, áo quần của ta nàng cũng mang đi sạch, tống ta trần truồng ra đường, rồi ném rau thối trứng ung vào người ta, để cả xóm giềng thiên hạ đến xem mặt cái đồ vương bát đản vô tình vô nghĩa này."

Ta nhìn đôi mắt trong veo chân thành của chàng, khẽ gật đầu.

Đêm đó hai ta ôm chặt nhau trên cầu Dạ Kiều, xung quanh là muôn vàn ánh đèn hoa lệ.

Không có gì sánh bằng vòng tay ôm siết, để người ta cảm nhận trọn vẹn thế nào là "sở hữu".

Khi nàng ôm chặt lấy người ấy, tựa hồ không còn cảm nhận được bất cứ điều gì xung quanh nữa. Thế gian, chỉ còn lại hai người.

Ngày hai mươi tháng năm, ta gả cho Lý Trì.

Ta vẫn là gả tại Dương Châu.

Hôm ấy Lý Trì hồi hộp run tay vén khăn trùm đầu cô dâu, khóe mắt đuôi mày tràn ngập ý cười.

Chàng nắm tay ta cười hề hề, ta liếc nhìn chàng một cái, cúi gằm mặt ngượng ngùng nói: "Ta vẫn có chút sợ chàng tìm tiểu thiếp, hay là thôi vậy, bây giờ ta đi vẫn kịp chứ."

Chàng nhất thời nghẹn lời, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta hơn, nghiến răng nghiến lợi gào lên với ta: "Hứa Uyển Uyển, nàng nói xem có phải tiếng người không hả?" Rồi liền đè ta xuống giường, môi lưỡi trao nhau. Cứ thế chàng hôn thì hôn thôi đi, tay còn không an phận mà sờ soạng khắp người ta, khiến mặt ta đỏ bừng tim đập thình thịch, thực là ngượng chín cả người.

Đây là lần thứ hai ta thành hôn.

Đây là lần đầu tiên ta trải qua đêm tân hôn đúng nghĩa.

Nửa đêm ta thức dậy cắt tỉa lại ngọn nến đỏ, bất cẩn đánh thức chàng. Khi trở lại giường chàng vén góc chăn, ôm ta vào lòng.

Chàng ôm ta trong vòng tay, khẽ thì thầm: "Sẽ đối tốt với nàng cả một đời."

Mẹ của Lý Trì, không, là mẹ của chúng ta đối đãi với ta vô cùng tốt, không hề vì ta là gái nạ dòng mà xem thường ta.

Dung tỷ tỷ cũng đối xử với ta rất mực thân tình.

Trương Hiên Khải cũng vô cùng vui vẻ. Trước kia thằng bé vẫn hay gọi ta là "cữu mẫu", bây giờ thì danh chính ngôn thuận là cữu mẫu thật rồi!

Ta bỗng thấy dường như mình bỗng chốc có thêm rất nhiều người thân yêu.

Ta là "Uyển Uyển" của riêng một mình chàng.

Bình Luận (0)
Comment