Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm

Chương 17

Dịch giả: HCTver2.

Cầm Cơ nhẹ nhàng bước tới, tay ngọc từ từ nâng lên, không gian chỗ Âm Khôi đứng chấn động kịch liệt rồi vỡ nát bấy, cơ thể hắn lại lần nữa bị xoắn nát, chia năm xẻ bảy!

Lâm Việt biết Quy Khư Đại Mông Công vốn là khắc tinh của Ma Hóa, đây cũng là mục đích của việc gài người vào trong Vong Tiên Tông của Yêu Ma Hải.

Chỉ cần phá giải được bí mật của môn công pháp này, Vong Tiên Tông chắc chắn là vật trong lòng bàn tay của Yêu Ma Hải.

"Ta đi trước."

Cầm Cơ giải quyết xong, Lâm Việt cũng không nói nhiều, buông một câu gọn lỏn, khẽ lách mình, nhanh chóng rời đi.

"Chậm đã."

Ngoài Tề Tiên Điện, Huyền U dừng chân lại, nghe được giọng nói quen thuộc kia liền lập tức quay đầu, quả nhiên là Lâm Việt.

Hắn cung kính ôm quyền: "Đại nhân, việc đó ta đã hoàn thành."

"Rất tốt." Lâm Việt lạnh lùng lên tiếng: "Tiếp theo ngươi đi làm việc này nữa cho ta."

Huyền U là một quân cờ tốt như vậy, không biết tận dụng thì quá phí phạm rồi.

"Xin đại nhân ban lệnh." Huyền U nào dám phản kháng, tuy rằng bất mãn với việc bị sai bảo như người hầu này, nhưng mỗi lần định từ chối thì cảm giác đè nén trong ngực lại nhắc nhở mạng của hắn sống chết chỉ nhờ một ý nghĩ Lâm Việt đấy, đành phải cắn răng nghe phân phó.

Nào dám có nửa phần không vừa ý.

"Ẩn Tông làm chuyện mờ ám, ngươi đã biết chứ?"

Huyền U giật mình, không ngờ sứ giả vừa mới tới mấy ngày mà đã nắm rõ các tin tức như vậy, "Đại nhân liệu sự như thần, Ẩn Tông thật sự đã phản rồi, Tam Trưởng lão Liễu Vô Ngân còn bị đám tặc tử đó vây đánh trọng thương."

"Ta cần ngươi đi điều tra một chuyến." Lâm Việt ra lệnh.

"Đại nhân muốn ta đi Ẩn Tông?" Huyền U hỏi.

"Không phải, là tông môn bên cạnh Ẩn Tông, Luyện Khí Tông."

Huyền U cau mày khó hiểu, hỏi dò: "Đại nhân, chẳng lẽ Luyện Khí Tông cũng có vấn đề sao?"

Lâm Việt ngẫm nghĩ, nói: "Yêu Ma Hải hành sự lại bị Xích Tiêu Các nhúng tay, việc này bản tọa cần phải giải quyết, đừng hỏi nhiều, mau đi."

Hiển nhiên, Âm Khôi đã bị xử lý, vậy Lâm Việt chính là sứ giả thật.

Huyền U liền đồng ý, hắn nghĩ đây hẳn là Xích Tiêu Các cùng Yêu Ma Hải âm thầm tranh đấu lẫn nhau trong bóng tối.

"Nhưng phía Tông chủ... Ngày mai Tiêu Dao Tôn đến đây, ta lại vắng mặt, nàng sẽ sinh nghi." Huyền U nói ra điều hắn lo lắng.

"Đừng lo, việc này để ta xử lý, à mà đợi đã..." Lâm Việt chợt đổi giọng, ẩn chứa chút ít sát ý, "Âm Khôi giả chết, bản tọa đã giải quyết hậu hoạn, bản tọa không mong ngươi lại làm hỏng việc, lần này không đem được đồ ở Luyện Khí Tông về đây, tự mang đầu tới tạ tội đi."

Huyền U sợ hãi, quỳ xuống dập đầu, vốn nghĩ là mình đã tiêu diệt Âm Khôi, sứ giả sẽ coi trọng mình chút ít, ai ngờ vẫn là xảy ra sơ xuất.

"Sứ giả tha mạng! Lão phu biết tội!" Huyền U liên tục xin tha, lúc ngẩng lên, Lâm Việt đã lại biến mất.

Lại trải qua một lần nhặt lại cái mạng nữa, hắn thật sự cảm thấy được người này đáng sợ cỡ nào, "Y Độc Đại Thánh quả nhiên lợi hại, không chỗ không đến, không gì không biết.

Lập tức xuất phát đến Luyện Khí Tông, ngay cả Tề Tiên Điện cũng chẳng đi vào.

Lâm Việt quay lại rừng trúc, cảnh tượng trước mắt làm hắn nhíu mày.

Đầu lâu Âm Khôi lơ lửng trong không trung, tản ra từng luồng từng luồng khí hắc ám đậm đặc lấy đó làm trung tâm, hình thành một cơn lốc xoáy đen, là Thôn Phệ chi lực.

Cầm Cơ đứng im không nhúc nhích đối diện với cái đầu lâu, hai mắt nhắm nghiền, tuy Thần Niệm công kích của Quy Khư Đại Mộng Công có thể khắc chế được Ma Hóa, nhưng Lâm Việt xem cảnh này liền biết, Thần Niệm của nàng đang bị hắc phong bạo kia cắn nuốt.

(Phong bạo: Lốc xoáy, vòi rồng.)

"Phiền toái rồi."

Hắn bước lại gần Cầm Cơ, cũng không phát giác được có người lại gần.

Trong đầu nàng bây giờ hiện lên vô số những hình ảnh kì lạ, nàng đang lơ lửng phía trên một đại dương khổng lồ đen sì!

Trên bầu trời, những đám mây cũng không phải là màu trắng thông thường, mà là một màu nâu xám, vần vũ không ngừng, nhưng từ đầu đến cuối lại không hề rơi một giọt nước nào cả!

Mưa thì không thấy, lại có thể cảm nhận được mùi máu tươi tanh nồng ngập tràn trong không khí, theo mùi máu, nàng trông thấy ở giữa biển đen, có một hòn đảo phát ra khí tức chết chóc vô cùng vô tận, trên đó, có một ao máu đỏ lòm!

Một nam tử trôi nổi trên mặt nước, toàn thân tái nhợt, vừa nhìn đã biết đây không phải con người bình thường.

(Mặt nước là ở hồ máu chứ không phải trôi trên biển nhé =)))

Bởi vì trạng thái hiện tại của hắn, cùng Ma Hóa Âm Khôi hoàn toàn giống nhau, hơn nữa, khí tức trên người tên này phát ra, tà ác hơn quá nhiều.

Ngay khi nàng nhìn lên khuôn mặt hắn, cũng là lúc tên này đột nhiên mở bừng mắt quan sát lại nàng, "Có thể dùng Thần Niệm mà vào được đây, chắc hẳn ngươi là truyền nhân Quy Khư Đại Mộng Công?"

Nhìn đôi mắt đáng sợ lóe lên những tia sáng đỏ máu kia, nàng cảm nhận được Thần Niệm bản thân đang run rẩy không ngừng!

"Ngươi là ai?" Cầm Cơ cảnh giác lùi ra sau hỏi.

Nam tử cười, nụ cười quỷ dị vô cùng, "Ngươi tiến vào Yêu Ma Hải, lại còn hỏi bản tọa là ai?"

"Yêu Ma Tứ Chủ! Ngươi là người nào trong bốn người?" Nàng giật mình, từ cảm giác áp bách mà đối phương tạo ra, Cầm Cơ đã nhận ra cảnh giới hai bên chênh lệch không nhỏ.

"Yêu Ma Tứ Chủ? Ha ha ha, không còn Yêu Ma Tứ Chủ nữa, chỉ còn lại bản tôn mà thôi."

"Ngươi là ai?"

Hắn không trả lời, mà lại mỉm cười, nụ cười làm nàng cảm thấy rợn tóc gáy, lúc nhận ra bất thường, định rời đi lại phát hiện ra, không gian thần niệm này, đã bị khóa!

"Đến đây."

Nam tử thần bí nhìn chằm chằm Cầm Cơ, một lực Thôn Phệ cực lớn kéo nàng bay ngược về sau, Thần Niệm của nàng đang bị nam tử kia bắt về.

"Không xong rồi!"

Liên tục vận chuyển Quy Khư Đại Mộng Công, nhưng nàng bàng hoàng biết được nơi này Quy Khư Đại Mộng Công như bị ngừng lại, hoàn toàn không thể điều khiển.

"Ở đây mà còn muốn phản kháng bản tôn?"

Thần Niệm Cầm Cơ đã bay tới trước mặt nam tử, hắn giơ tay bóp cổ nàng, "Rất đẹp... Ta đã lâu rồi chưa thấy hứng thú thế này."

Ngay khi hắn định làm việc mà ai cũng biết là việc gì đấy, khoảng không bên cạnh hai người, đột nhiên vỡ nát!

Một bàn tay xuất hiện, bắt lấy Cầm Cơ!

"Thì ra còn có cao thủ."

Hắn đưa tay ra bắt lại nàng, nhưng vừa mới chạm đến, liền bị những phù văn màu vàng rực không biết từ đâu chui ra, nhanh chóng di chuyển lên người hắn!

"Chết tiệt, ngươi là ai?" Nam tử lùi về sau mấy bước, phù văn vàng chóe kia, chỉ trong chốc lát đã chui vào trong máu thịt, đau đớn vô cùng!

Hắn cắn răng, cánh tay chưa bị nhiễm giơ trước khúc da thịt đã chuyển thành vàng, trực tiếp tàn nhẫn một chặt đứt lìa!

Còn chưa rơi xuống biển, phần tay kia đã bị phù văn màu vàng cắn nuốt sạch sẽ, tro bụi chẳng lưu.

"Hồng Mông lục địa khi nào lại có cao thủ như thế này?" Nam tử nhìn xem cửa không gian đã khép lại hoàn toàn, Cầm Cơ đã sớm bị Lâm Việt mang đi từ đời nào, tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Trong rừng trúc, Lâm Việt bỏ tay khỏi giữa trán Cầm Cơ.

"Cảm ơn." Nàng vẫn cảm thấy não mình đau đớn, chậm rãi ổn định lại, nhìn Lâm Việt khó tin: "Ngươi làm hắn bị thương?"

Lâm Việt chẳng quan tâm, "Chỉ là cho hắn chịu chút đau khổ mà thôi."

Cầm Cơ cảm giác không thể tin nổi, loại đối thủ làm cho nàng cảm thấy sợ hãi, lại bị thiếu niên mười mấy tuổi kia đả thương như vậy?

"Hắn là ai?" Nàng lên tiếng hỏi.

"Hẳn là sinh vật được tạo ra sau khi Yêu Ma Tứ Chủ dung hợp." Lâm Việt bình tĩnh phán đoán, "Bốn Ma Chủ chiến đấu, người thắng thì cắn nuốt kẻ thua, chiếm đoạt sức mạnh kẻ thua."

"Dung hợp... Nếu vậy, Yêu Ma Hải mà khai chiến, chẳng phải Vong Tiên Tông sẽ..."

Hắn nhún vai, "Tất nhiên sẽ đại bại rồi, ai có thể chống lại thứ kia cơ chứ."

"Việc đó của Yêu Ma Hải, ngươi đã biết trước?" Cầm Cơ hỏi dò Lâm Việt, trên mặt lộ rõ vẻ bất lực.

Hắn ật đầu, "Miếng bánh ngọt Vong Tiên Tông này, trong thời gian ngươi suy yếu mấy chục năm, làm sao hai đại tông kia sẽ không thèm muốn đây."

"Vậy thì sao còn muốn tìm ta hợp tác làm gì?" Cầm Cơ có chút khó hiểu.

Lâm Việt cười cười, "Cái gọi là hợp tác, chẳng qua chỉ là một cái danh mỹ miều thôi, một khi hợp tác, Vong Tiên Tông sẽ chỉ có thể nghe lệnh bọn hắn, chẳng lẽ ngươi thật sự nghĩ rằng, cứ hợp tác là sẽ bình đẳng sao?"

Bình Luận (0)
Comment