Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm

Chương 50

Dịch giả: HCTver2.

Nghe thấy Tinh Hà hỏi, trong đôi mắt phượng của Dạ Minh Nguyệt thoáng qua một nét lo lắng khó mà phát hiện:

-Hắn... Ngày mai hắn muốn gặp cha ta.

-Hả? Nếu vậy... Chẳng lẽ đại nhân sẽ ra mặt thay cho tên tiểu tử này sao?

Trên khuôn mặt già nua của Tinh Hà in rõ dấu hỏi chấm to đùng.

Dạ Minh Nguyệt nhíu mày nhìn xác của Lăng Phong cùng hai hộ vệ một lúc, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng.

-Hôm nay Lăng Thiên Điện đã bị thiệt hại lớn rồi!

Sau rồi nàng quay sang Tinh Hà:

-Ở đây phải làm phiền Tinh thúc xử lý rồi, những chuyện còn lại, ngày mai cha ta xuất quan thì để ta báo cáo vậy.

Tinh Trưởng lão gật đầu đồng ý, Lăng Phong đã tử vong, hẳn là Lăng Thiên Điện sẽ nhận được tin nhanh thôi, việc này chỉ có thể để Thành chủ định liệu vậy, nếu làm hơn là đã quá phận sự của bọn họ.

...

Bắc Tinh Vực, trong một khoảng thời gian ngắn vậy mà lại có hai đại tông môn phát sinh kinh biến.

Mặt đất toàn bộ Lăng Thiên Điện bất chợt rung chuyển liên hồi, lắm người chưa biết chuyện còn đang kinh ngạc vì sao đột nhiên xảy ra địa chấn thì một giọng gào thét đã vang vọng:

-Aaaaaaa! Con ta! Là ai? Là ai dám giết nó!

Trước đó không lâu, ở một chỗ cách xa Dạ Vương Thành hơn.

Lôi Vân Tông, Đại Điện.

Một người trung niên nhắm mắt ngồi ở thượng tọa, đột nhiên mở bừng ra, nhìn chằm chằm vào đám người đang quỳ rạp dưới đất, không một ai dám ngẩng đầu, nhìn kỹ liền sẽ nhận ra, đây là đám tiểu đệ của Lôi Tung may mắn trốn về được đây.

Ngoài ra ở phía trên cùng là đám người Phi Vân thương hội đang không ngừng run lẩy bẩy cầu xin tha thứ.

Bùm!

Tất cả đều hóa thành bãi máu, dù là thủ hạ Lôi Tung hay là đám già thương hội, đều chết đến không thể chết lại.

Sau đó, vị kia đứng dậy, trong mắt sát ý tỏa ra kinh người, quát lớn:

-Hừ, Chước Liệt Sa Mạc sắp mở ra, vậy mà con ta liền chết ở Dạ Vương Thành, tốt cho một tên Quân Vô Thượng, Tung nhi, thù của ngươi, cha giúp ngươi báo!

-Truyền lệnh toàn tông, tuyên chiến với Dạ Vương Thành!

...

Thành nội Dạ Vương Thành.

Lâm Việt đứng ôm quyền trước Tần Vô Niệm:

-Sắp tới chắc chắn sẽ có một hồi chiến tranh ác liệt, Tần huynh nếu còn chuyện gì khác, khuyên ngươi hãy mau làm rồi mau chóng quay về thôi.

Vô Niệm biết Lâm Việt không muốn liên lụy đến mình, bấy giờ lắc đầu cười nói:

-Lâm huynh phải chăng đã quên rồi sao? Ngày mai ngươi còn hở ta ở Nghinh Khách Điện, bàn luận yếu điểm của Ngũ Hành Đại Trận đấy, bây giờ nói vậy là định quỵt nợ hay sao?

Lâm Việt bừng tỉnh, vỗ đầu một cái:

-Chậc, suýt quên, đã thế thì bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết luôn.

-Không, không phải bây giờ.

Vô Niệm phất tay ngăn lại, nói tiếp:

-Vẫn nên để ngày mai nghe cùng Dạ Vương thì hay hơn.

Lâm Việt mỉm cười, thế thôi đã đủ biết rồi, hai người im lặng cáo từ rời đi, hẹn hôm sau gặp lại.

"Công tử quả nhiên có mắt nhìn người, Tần Vô Niệm đúng là bằng hữu đáng để kết giao!"

Lạc Tuyết Y thầm nghĩ.

Hắn làm sao biết nàng nghĩ gì, vả lại cũng không cần thiết, vì nàng có nghĩ ngược lại cũng chẳng bận gì đến bản thân hắn.

Trên đường quay về Nghinh Khách Điện, người qua đường vừa nhác thấy hắn đã vội tránh né, đứng túm tụm hai bên đường chỉ chỉ trỏ trỏ:

-Nghe nói đây là người đã giết chết Lôi Tung cùng Lăng Phong đấy?

-Phải không? Hừm... Hình như thật đúng là hắn.

-Ác độc vậy sao? Nếu thế chẳng phải sẽ trở thành tử địch của Lôi Vân Tông và Lăng Thiên Điện rồi?

-Hiển nhiên, người này ăn gan hùm mật báo, dám ra tay với hai Thiếu chủ của hai đại tông môn, hẳn sẽ sống không quá ba ngày!

-Ba ngày? Lôi Vân Tông và Lăng Thiên Điện đến đây cùng lắm là một ngày rưỡi, nếu không tiếc mọi giá toàn lực lao tới, ắt hẳn sáng sớm ngày mai đã xuất hiện ở đây rồi.

-Thôi xong, nếu có chiến tranh, vậy chẳng phải chúng ta sẽ bị vạ lây?

Vô số lời xì xào bàn tán, không ít người nhìn hắn với ánh mắt thương hại, cũng rất nhiều người thì căm ghét hắn, bởi vì chính hắn đã đem đến chiến họa cho nơi này, dù là vô tình hay cố ý.

Chỉ là, dù có cảm giác thế nào, tuyệt nhiên không có một ai dám lại gần hắn.

Không muốn dính dáng để bị liên lụy là một lẽ, một lý do khác là vì những lời đồn đã thổi phồng hắn đến mức y như một tên sát thần!

(Sát thần: ờm... trong đoạn này thì mang nghĩa là những người dễ bị kích động, mà đã bị kích động thì mọi người cứ nhìn chữ "sát' là hiểu rồi nhé.)

-Công tử...

Lạc Tuyết Y lo lắng nhìn sang Lâm Việt.

Sắp tiến vào Nghinh Khách Điện, mấy hộ vệ của Dạ Vương Thành đừng canh cửa nhìn bọn hắn với ánh mắt như hổ đói rình mồi.

Việc này hắn đã dự kiến từ trước, không mấy bất ngờ, quay sang bảo với hai người:

-Muộn rồi, đi nghỉ ngơi thôi.

Lâm Việt nhẹ cười, dẫn họ về phòng, sau đó quay lại phòng mình.

Liếc mắt nhìn lên trần nhà, nhẩm tính chắc cũng được khoảng ba trượng.

Kế đó, hắn lấy quả trứng cao chừng hai trượng ra, trong bụng cười thầm:

"Chiến lợi phẩm tối nay!"

Hắn nâng một tay chạm vào vỏ trứng, miệng khẽ đọc một đoạn khẩu quyết:

-Khiêu xuất tam giới ngoại, bất tại ngũ hành trung, thiên sinh vạn vật, tru di tam tộc, dữ thiên đồng tề!

(Dịch: Nằm ngoài tam giới, không thuộc ngũ hành, trời sinh vạn vật, ba đời đều chết, ngang hàng trời đất, chả hiểu thằng tác nó viết gì... với cả cụm "tru di tam tộc" thực ra là "diệt tộc" đấy, nhưng có mỗi hai chữ thì cộc lốc quá.)

Ùng ùng ùng!

Một cơn rung chấn cực lớn ầm vang phát ra từ trong quả trứng, kế đó liền là cơn thứ hai, rồi cơn thứ ba liên tiếp xuất hiện!

Lâm Việt mỉm cười, nếu nghe cho kỹ, liền có thể nhận ra tiếng rung chấn kia... nghe như tiếng tim đập vậy!

"Quả nhiên là tìm đúng rồi!"

-Hiện tại ngươi còn chưa thành hình hài, vậy thì nhận chủ đi thôi.

Lâm Việt rạch một đường trên ngón tay, tinh huyết rỉ ra, hắn cứ thế mà vẽ lên vỏ trứng trắng bóc từng đường máu đỏ tươi.

Sau cùng, tất cả chúng hợp lại hiện ra một phù văn cực kỳ phức tạp khó hiểu.

Lúc đường nét cuối cùng được hoàn thiện, một ánh sáng đỏ kỳ dị lóe lên, lúc biến mất, vỏ trứng đã quay lại về màu trắng như ban đầu.

Hẳn nhiên, phù văn đã sớm dung nhập vào bên trong.

Bên ngoài căn phòng của hắn, một người mặc áo đen lặng lẽ đứng nhìn lén tình huống ở trong qua khe hở trên cửa sổ.

Đến lúc Huyết Phù kết hợp với quả trứng, người kia dường như đã quên mất mục đích của mình, hơi thở bắt đầu nhanh hơn, chừng ấy đã sớm đủ để bị cao thủ phát hiện rồi.

Trong phòng, Lâm Việt nhìn chằm chằm vào quả trứng, vốn vỏ trứng có màu trắng nõn, sau khi bị tác động, vậy mà lại xuất hiện thêm những màu sắc khác.

Tím, đen, vàng, đỏ,...

Càng lúc càng có nhiều, không ngừng biến hóa, liên tục thay đổi, nhìn mà hoa mắt, khó bề định tâm.

-Không tệ, là một quả trứng chín màu.

Hắn vừa nói vừa thu đồ về.

Ngoài cửa, người kia đã chuẩn bị rời đi, đột nhiên Lâm Việt một tay nắm thành trảo lao lại!

Trong nháy mắt, Phệ Hồn chi lực bạo phát, người áo đen không kịp phản ứng liền bị khóa Thần Niệm lại, tinh thần không còn minh mẫn, lập tức bị hắn kéo bật vào giữa phòng!

Vù!

Tưởng chừng như người kia đã không còn thần trí, lúc bị rơi xuống sàn, thân hình liền biến mất, chớp mắt đã vụt qua sau gáy hắn, giơ tay tụ lực đập xuống, tốc độ cực nhanh, ý đồ định đánh ngất người rồi bỏ trốn.

Dĩ nhiên, hắn đã dự liệu được việc này, nghiêng mình né sang phải tránh được đòn công của địch thủ, lại bước lùi nửa bước.

Người áo đen trực tiếp giơ chân đạp xuống, một đạo Diệu Khí sắc bén quét ngang, cái bên cạnh lập tức bị chấn nát thành ngàn mảnh!

Ngay lúc đối phương chưa kịp rút chân về, Lâm Việt đã giơ tay lên, nhanh như chớp đã khóa chặt vị trí mắt cá chân, sức lực của hắn là cực lớn, ngang bằng với cả Chuyển Luân Cảnh Chiến Thể bình thường rồi.

Lúc người áo đen thấy sự không hay thì đã muộn, không thể thu chân về nữa, ngược lại còn bị Lâm Việt kéo lại, thuận thế đè người lên, vốn định dùng bí pháp nào đó rút lui, đột ngột cơn đau nhói từ Thần Niệm truyền đến làm sao nhãng, lúc định tâm lại, đã bị dồn đến đường cùng, không còn lối thoát.

Lúc này, hắn mới ghé sát vào tai nàng, thì thầm:

-Dạ Tiểu thư đêm hôm khuya khoắt, lại đến tìm một nam nhân theo cách này, chậc chậc, định có ý đồ gì với ta sao?

Cảm nhận hơi thở nóng rực phả bên tai mình, lại thêm màn so đấu vừa nãy, Dạ Minh Nguyệt bắt đầu thở dốc, lại phát hiện ra hiện tại mình cùng với hắn đã dính sát vào nhau, một hành động nhỏ thôi cũng có thể cảm nhận được cơ thể lẫn nhau cùng tiếng quần áo chà xát.

-Ây dà, phải nói là người tiểu thư rất mềm mại nha, quả nhiên là vưu vật, nàng đêm nay tới đây là định hiến thân cho ta sao?

(Vưu vật: vật đặc biệt, tốt hơn, đẹp hơn bất kỳ thứ gì khác, thường dùng để nói người nữ đẹp.)

Nàng biết là mình đã không còn lối thoát, lại nghĩ đến tình huống hiện tại, khuôn mặt lạnh lùng dần dần ửng đỏ, trong một giây, nàng thầm cảm ơn mình còn có một mảnh vải đen che lại, bằng không thì không biết phải xấu hổ đến mức nào nữa.

Dường như đọc được suy nghĩ của nàng, ngay sau đó, Lâm Việt đã đưa tay kéo lớp vải bố ném đi, sắc đẹp của nàng liền hoàn toàn lộ ra, khoảng cách với hắn lại vô cùng gần, gần như là hai người đang áp mặt vào nhau vậy.

(Không có chuyện ăn đâu, đừng hy vọng... =)) )

Bình Luận (0)
Comment