"Đương nhiên biết rõ, Tiểu sư thúc ta thế nhưng là đại đệ tử của Phật Tổ chuyển thế, năm đó ở Đại Hùng bảo điện bên trên Linh Sơn, ta đã từng tận mắt nhìn thấy loại hóa thân này của Phật Tổ!"
Tuệ Khả nghe vậy, không khỏi lộ ra vẻ mặt hướng tới: "A Di Đà Phật, đệ tử không hi vọng xa vời có thể tiến về Đại Hùng bảo điện Linh Sơn, kiếp này chỉ cầu có thể nhìn một chút Pháp Tướng Phật Tổ mặc đồng phục nữ sinh, đệ tử liền thỏa mãn."
…
Đi ra từ Di Đà Tự, Ngô Tuấn bởi vì không có giải phẫu cắt chân cho lão hòa thượng, trên đường đi có vẻ hơi chán nản.
Tần Nguyệt Nhi thì là cúi đầu làm ra vẻ suy tư, sau khi tiến vào cửa thành, bỗng nhiên mở miệng nói: "Ngươi nói ngôi chùa này đến tột cùng là như thế nào chạy đến nơi đây?"
Ngô Tuấn không quan tâm lắm nói: "Có lẽ là tự mình bay tới..."
Tần Nguyệt Nhi nao nao: "Chùa miếu có thể tự bay được sao?"
Ngô Tuấn uể oải đáp một tiếng, thản nhiên đáp: "Ta trước kia từng nghe một cái cố sự, nói là một ngọn núi bỗng nhiên bay lên trên núi, được người ta đặt tên là Phi Lai phong, ngôi chùa này chắc cũng tương tự như vậy."
Tần Nguyệt Nhi giống như có điều suy nghĩ nói: "Có thể di chuyển một ngọn núi, tối thiểu cũng phải là cường giả võ đạo cảnh giới Tông Sư."
"Chẳng qua kiểu nói này của ngươi, ngược lại là nhắc nhở ta, ở phía sau con trùng yêu kia hẳn là còn có đồng bọn, bằng không dựa vào chính nó, vô luận như thế nào cũng không chuyển nổi ngôi chùa...chao ôi, sớm biết rõ như vậy liền để cho nó sống."
Ngô Tuấn không nhịn được nghiêng người qua: "Ngươi quên rằng nó có thể khống chế tâm thần của người khác sao, tra hỏi nó cũng chưa chắc đã đạt được đáp án đúng."
Tần Nguyệt Nhi khẽ thở dài sau khi nghe lời này, sau đó chợt nhận ra hình như Ngô Tuấn không bị ảnh hưởng bởi yêu thuật của trùng yêu, không khỏi hiếu kì đánh giá hắn: "Trên người ngươi có phải có pháp bảo hộ thân gì hay không, có thể bảo hộ ngươi không bị tà thuật ảnh hưởng."
Ngô Tuấn thản nhiên cười: "Có pháp bảo cũng đã sớm bán lấy tiền rồi. Về phần yêu thuật kia tại sao không có tác dụng với ta, ta nghĩ đại khái là ta trời sinh phật tâm, yêu tà bất xâm."
Tần Nguyệt Nhi: "..."
Mặc dù nàng ít đọc sách, không biết rõ trời sinh phật tâm là đồ vật gì, nhưng nàng biết rõ, người có trời sinh phật tâm, tuyệt đối sẽ không cả ngày suy nghĩ làm sao chia tiền hương hoả với Phật Tổ!
Trong khi nói chuyện, hai người đã trở về bên trên Chu Tước Nhai, họ cùng nhau dừng lại trước cửa vào Nhân Tâm Đường.
Hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau một lúc, bộ dáng của Tần Nguyệt Nhi từ đầu đến cuối đều không có ý tứ rời đi, hơi ngửa đầu nhìn ánh chiều nơi chân trời, nhíu mày nói: "Trời đã muộn như thế, không mời ta vào ăn một bữa cơm sao?"
Ngô Tuấn có chút vui vẻ: "Không phải là mời ngươi vào uống một chén trà sao, làm sao lại biến thành đi vào ăn một bữa cơm rồi? Được rồi, dù sao thịt hổ vẫn còn thừa không ít, cũng không ngại thêm một đôi đũa."
Thấy Ngô Tuấn không có cự tuyệt, lông mày hơi nhăn lại của Tần Nguyệt Nhi lập tức giãn ra: "Vẫn là cơm tốt hơn, trà của ngươi...có chút khó uống."
Ngô Tuấn lộ ra biểu lộ bất lực: "Không uống được rễ bản lam sao, vậy ta đổi cho ngươi."
Nói xong mở cửa để cho Tần Nguyệt Nhi đi vào, đun nước sôi rót cho nàng một chén Bồ lam.
Không bao lâu, Ngô Tuấn hâm nóng thịt hổ, đặt nồi lên trên bàn.
Tần Nguyệt Nhi đã sớm không còn kiên nhẫn, múc một bát thịt đầy, lịch sự đưa tới trước mặt Ngô Tuấn.
Sau đó liền ngồi phịch xuống, kéo cái nồi sắt tới trước mặt, bắt đầu cúi xuống ăn.
Ngô Tuấn vừa nhận bát, nụ cười trên mặt lập tức đông cứng lại, muốn khách khí nói tạ ơn cũng bị nghẹn ở trong cổ họng, ngược lại biến thành: "Ăn từ từ, không đủ còn có."
Sau đó trong vòng vài ngày, Tần Nguyệt Nhi ở lại Duyệt Lai khách điếm phía đối diện y quán, ban ngày liền đi dạo trên Chu Tước Nhai, đến giờ cơm liền đến chỗ của Ngô Tuấn ăn cơm, thậm chí khiến cho Ngô Tuấn cũng đều có chút không phân rõ nàng đến tột cùng là tới bắt yêu, hay là chuyên chạy tới chỗ hắn hắn ăn nhờ ở đậu.
Thẳng đến ngày thứ năm, Tần Nguyệt Nhi mới lần thứ nhất đi ra Chu Tước Nhai...đi đến trà lâu phố sát vách nghe sách.
Ngô Tuấn xem như triệt để nhận rõ hiện thực, không còn ôm bất luận mong đợi gì với cái thùng cơm biết đi này.
Vốn dĩ còn muốn nhờ vào thân phận người bắt yêu của nàng hỗ trợ tuyên dương y thuật cao siêu của mình, thu hút một số bệnh nhân đến chỗ hắn khám bệnh.
Giờ thì tốt rồi, ở cùng với một người bắt yêu ham ăn biếng làm như vậy, không bị người ta xem như cá mè một lứa liền đã tốt...
Vào thời điểm ngồi ở trên ghế dựa thở dài thở ngắn, đột nhiên có một người trung niên mặc đồ gia đinh đi đến, đứng ở cửa ra vào y quán nhìn bên trong vài lần, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Ngô Tuấn.
Ngô Tuấn đong đưa quạt xếp, nói với giọng lười nhác: "Viết giùm thư tín hay là chép giùm bài tập?"
Gia đinh sửng sốt một cái, có chút không tự tin hỏi: "Nơi này không phải là y quán sao?"
Ngô Tuấn nhảy dựng lên từ trên ghế dựa, hai mắt sáng lên nói: "Không sai, ngươi là đến khám bệnh sao, mau đến đây cho ta xem bệnh bắt mạch!"
Nói xong đưa tay kẹp chặt cổ tay của gia đinh, ánh mắt liếc về phía châm gây tê ở bên cạnh.
Gia đinh bị hắn làm cho giật nảy cả mình, vội vàng giải thích: "Ta không bị bệnh, là tiểu thư nhà chúng ta bị bệnh..."
Ngô Tuấn cầm tay của gia đinh không thả, lộ ra vẻ mặt nhiệt tình nói: "Ài, đừng có khách khí, mua một tặng một, ta bắt mạch miễn phí cho ngươi."
Gia đinh hất tay của Ngô Tuấn ra, liên tục khoát tay nói: "Ta phải nhanh chóng trở về bàn giao, đại phu hãy thu thập đồ đạc và cùng ta đến nhà Triệu lão gia ở phía đông thành."