Ta Chẳng Muốn Tróc Yêu (Bản Dịch)

Chương 13 - Ba Canh Giờ

Nói xong, cùng với hai vị phụ nhân trong phòng cùng nhau lôi Triệu tiểu thư lôi trở lại gian phòng, nhanh chóng đóng lại cửa phòng.

Cửa phòng đóng lại, bên trong lập tức vang lên tiếng va chạm của bàn ghế, kèm theo, còn có tiếng thét lên của Triệu tiểu thư.

Tần Nguyệt Nhi thờ ơ lạnh nhạt nhìn một loạt ngoài ý muốn này, không có bất kỳ động tác nào, thấp giọng nói: "Không nhìn ra được."

Ngô Tuấn khẽ cau mày, lấy trong tay áo ra một tờ giấy vo viên, nói: "Đây là vừa rồi vị Triệu tiểu thư kia kín đáo đưa cho ta."

Nói xong, hắn mở tờ giấy ra, trên tờ giấy nhăn nheo màu trắng, viết hai chữ lớn đẫm máu xiêu vẹo——

【 Cứu —— Ta —— 】

"Chữ được viết bằng màu người."

Ngô Tuấn đưa tờ giấy cho Tần Nguyệt Nhi nhìn, sau đó nhanh chóng cất đi.

Tần Nguyệt Nhi khẽ nhíu mày gật đầu, còn đang nghi hoặc, đột nhiên phát hiện ra cái gì, nhìn về phía góc rẽ.

Ngô Tuấn nhìn theo ánh mắt của nàng, thấy ở góc rẽ có một lão thái bà tóc trắng bạc phơ, trên mặt che kín nếp nhăn, nhô đầu ra, lộ vẻ lo lắng vẫy vẫy tay, ra hiệu cho hai người bọn họ đi qua.

Ngô Tuấn bước tới hỏi: "Lão thái thái có chuyện gì?"

Lão thái bà nắm lấy tay Ngô Tuấn, có chút kích động nói: "Là tiện nhân kia muốn hại cháu gái của ta, ả hại chết con dâu ta, vào trong nhà của ta, hiện tại lại muốn hại cháu gái của ta..."

Ngô Tuấn nhanh chóng phản ứng lại, hỏi: "Bà hẳn là mẹ của Triệu viên ngoại, tiện nhân ngươi nói kia, là vợ kế của Triệu viên ngoại?"

Lão thái bà dùng sức chút đầu, nói: "Bọn hắn cũng nói ta già nên hồ đồ rồi, không tin lời ta nói, ngươi nhất định không thể để cho tiện nhân kia đạt được!"

Nói xong xoay người, tập tễnh đi về phía căn phòng phía sau.

Lúc này, khuê phòng của Triệu tiểu thư cọt kẹt một tiếng mở ra, Triệu viên ngoại đầu đầy mồ hôi đi ra, nói với Ngô Tuấn: "Tiểu Ngô đại phu, trong phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi, mau vào xem bệnh cho tiểu nữ."

"À, lập tức tới!"

Ngô Tuấn mỉm cười, mang theo Tần Nguyệt Nhi cùng đi vào khuê phòng.

Lúc này, Triệu tiểu thư đã bị trói gô lại, miệng cũng bị vải ghìm chặt, hai bá vú đè chân của nàng, không để cho nàng nhúc nhích.

Đầu giường còn có một mỹ phụ khoảng 30 tuổi ngồi, lộ vẻ ân cần nhìn Triệu tiểu thư, khóe mắt rưng rưng, hẳn là vợ kế của Triệu viên ngoại - Lý thị phu nhân.

Ngô Tuấn đi đến đằng trước nhìn Triệu tiểu thư vài lần, đưa tay bắt mạch cho nàng, sau một lúc lâu sau khẽ thở dài, nói với Triệu viên ngoại: "Bệnh của Triệu tiểu thư đã đến giai đoạn nguy kịch, nếu như lại không trị liệu, chỉ sợ nhiều nhất chỉ có thể sống thêm..."

Nói xong dựng ba ngón tay lên.

Sắc mặt của Triệu viên ngoại trở nên trắng bệch: "Ba tháng?"

Ngô Tuấn lắc đầu: "Ba canh giờ."

"A!" Triệu viên ngoại kinh hô một tiếng, thân thể ngã vào bàn.

Lý thị ở một bên ô một tiếng khóc oà, cúi đầu dùng khăn tay che mặt, giống như không muốn để cho người nhìn thấy bộ dạng thất thố của mình.

Ngô Tuấn quan sát phản ứng của mọi người trong phòng, tiếp tục mở miệng nói: "May mắn mà các ngươi gặp được ta, bệnh này ta có thể trị, chẳng qua y thuật của ta không thể để cho ngoại nhân nhìn thấy, tất cả các ngươi đều ra ngoài đi."

Triệu viên ngoại dần dần bình tĩnh lại, vừa định mở miệng, Lý thị phu nhân liền chợt ngẩng đầu lên, lộ vẻ mặt lo lắng cau mày nói: "Cô nam quả nữ, truyền đi chỉ sợ không tốt lắm..."

Ngô Tuấn nghe vậy, có chút trầm mặc một lát, sau đó gật đầu một cái, tiếc nuối nói: "Tôn phu nhân nói có lý, chuyện này nếu như truyền đi, chỉ sợ sẽ làm tổn hại danh dự của tại hạ!"

"Vậy chúng ta liền cùng nhau chuẩn bị hậu sự cho Triệu tiểu thư đi, ngoại trừ xem bệnh, tại hạ còn kiêm tổ chức tang sự, giá cả vừa phải, già trẻ không gạt!"

Ngô Tuấn nói, ánh mắt sáng ngời có thần nhìn về phía Triệu viên ngoại: "Trọng yếu nhất chính là —— ngay cả quan tài cũng có thể giảm giá 90%!"

Triệu viên ngoại nghe vậy, thịt mỡ trên mặt cũng run lên, tiếp đó hung hăng trừng mắt nhìn Lý thị, cả giận nói: "Đàn bà phụ nữ thì biết cái gì, đã là lúc nào rồi còn quan tâm đến chuyện này! Tất cả mọi người ra ngoài, nhanh chân lên, để đại phu trị liệu cho tiểu thư!"

Đám người nghe vậy, lần lượt đi ra ngoài cửa phòng, Triệu viên ngoại nhẹ giọng nói: "Làm phiền tiểu Ngô đại phu."

Nói xong đi ra ngoài cửa, thuận tay khép cửa phòng lại.

Đợi đến khi mọi người đều đi ra ngoài phòng, Ngô Tuấn lặng lẽ tiến tới trước người Triệu tiểu thư, nhỏ giọng nói: "Có người muốn hại ngươi sao?"

Triệu tiểu thư bỗng nhiên trợn to con mắt, dùng sức gật đầu.

Ngô Tuấn mắt nhìn Triệu tiểu thư, nói: "Ta tháo bịt miệng cho ngươi, ngươi đừng có hô loạn."

Triệu tiểu thư liên tục gật đầu: "Ừm ừm!"

Ngô Tuấn đưa tay tháo bịt miệng cho nàng, thấy nàng không có hô loạn, có chút nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục hỏi: "Là Lý thị muốn hại ngươi sao?"

Triệu tiểu thư nhìn lén ngoài cửa một cái, cẩn thận nghiêm túc nhìn về phía Ngô Tuấn: "Không sai, ngươi làm sao biết được?"

Ngô Tuấn mỉm cười, nói: "Vừa rồi ta ở ngoài cửa gặp bà ngươi, là bà ngươi lặng lẽ nói cho ta biết."

Thân thể của Triệu tiểu thư bỗng nhiên giống như hoá đá, hai mắt lồi ra, giọng nói run run: "Bà nội ta, đã chết vào mười năm trước rồi!"

Nghe Triệu tiểu thư nói bà nội nàng đã chết từ lâu, Ngô Tuấn lúc này chính là sững sờ.

Mặc dù âm khí bên trong sân nhỏ này rất nặng, nhưng còn chưa đủ khiến cho hắn cùng với Tần Nguyệt Nhi đồng thời nhìn thấy quỷ hồn.

Bốn môn bài tập của y sư, nhìn, nghe, hỏi, sờ, nhìn trong đó, chính là Vọng Khí.

Chỉ cần là người sống, trên người liền sẽ có dương khí, điểm này hắn vẫn là tự tin không có nhìn lầm.

Sau lần trước bị ma cọp vồ lừa gạt, hắn lần này còn cố ý quan sát một lần, vô cùng xác định bên trong sân nhỏ này đều là người sống.

Bình Luận (0)
Comment