Ta Chẳng Muốn Tróc Yêu (Bản Dịch)

Chương 15 - Hồ Ly

Ngô Tuấn cười nói: "Làm sao có thể, Tịnh Đàn sứ giả rất lợi hại, vào trước khi chuyển thế, y thế nhưng là Thiên Đình thủy quân nguyên soái, thống lĩnh mười vạn thủy quân, rất là uy phong đấy!"

Tần Nguyệt Nhi có chút hiếu kỳ hỏi: "Vậy sau khi y chuyển thế thì sao, vì sao ta chưa từng nghe nói qua truyền thuyết của y?"

Ngô Tuấn nói: "Chưa từng nghe qua cũng bình thường, bởi vì sau khi hạ phàm y chuyển thế thành...một con lợn."

Tần Nguyệt Nhi: "..."

Lúc này nàng cuối cùng cũng hiểu, Ngô Tuấn chính là đang nhạo báng mình!

Sau khi ăn xong một muôi cơm cuối cùng, Tần Nguyệt Nhi rầu rĩ không vui bước ra khỏi tiền sảnh, đi dạo bên trong sân nhỏ.

Không bao lâu, nàng đột nhiên dừng lại bên cạnh giếng, cúi xuống và thò đầu vào trong giếng tìm kiếm.

Ngô Tuấn giật nảy mình, vội vàng tiến lên giữ nàng lại: "Không phải chỉ nói ngươi hai câu thôi sao, đến mức nhảy giếng sao?"

Tần Nguyệt Nhi buồn bực rút đầu từ trong giếng ra, nói: "Âm khí bên trong sân nhỏ, là xuất hiện từ trong giếng."

Ngô Tuấn sửng sốt một chút, nhìn kỹ, phát hiện ra thật sự có từng tia từng tia âm khí toát ra từ trong giếng, trong chớp mắt, trong đầu hắn không khỏi có một cái phỏng đoán.

Triệu tiểu thư cùng với lão thái bà kia trăm phương ngàn kế muốn diệt trừ Lý thị, đại khái chính là vì miệng giếng này?

Sau khi nhìn giếng một lúc, Ngô Tuấn móc ra một cái bình sứ, mở nắp ra, rắc một ít bột thuốc vào trong đó.

Trong màn đêm u ám, hai bóng đen lặng lẽ tiềm nhập vào tiểu viện hai vợ chồng Triệu viên ngoại ở, chính là Ngô Tuấn cùng với Tần Nguyệt Nhi.

Bởi vì tuổi tác đã cao, khó chìm vào giấc ngủ, Triệu viên ngoại đã sớm tách phòng cùng với Lý thị.

Hai người rón rén đi đến trước cửa Lý thị, dùng ngón tay chọc thủng giấy cửa sổ rồi nhìn vào bên trong.

Ánh trăng tràn vào phòng từ cửa sổ, nhuộm bạc nửa chiếc bàn trang điểm, Lý thị dáng vóc đầy đặn ngồi ở trước bàn, người khoác lụa mỏng, tôn lên dáng người lồi lõm, cầm lược nhẹ nhàng chải mái tóc đen dài.

Giống như phát giác được có người nhìn trộm, Lý thị bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía cửa, khuôn mặt mọc đầy lông trắng đập vào mắt Ngô Tuấn!

"Hồ Ly tinh?" Ngô Tuấn giật nảy mình, không tự giác lui về sau một bước.

Cùng lúc đó, lông trắng trên mặt Lý thị biến mất trong nháy mắt, sắc mặt khó coi đứng lên.

Vừa muốn mở miệng quát lớn, bỗng nhiên cánh cửa vỡ vụn, một đạo kiếm khí đâm thẳng đến ngực ả!

Lý thị co rụt con ngươi lại, vung tay phải lên, một dải lụa màu trắng cùng với kiếm khí đụng vào nhau, nổ vang ầm ầm, cả người lảo đảo rút lui hai bước.

Tần Nguyệt Nhi động thân đứng ở trước người Ngô Tuấn, cầm Trảm Yêu kiếm trong tay, ánh mắt lạnh như băng nói: "Yêu quái, thúc thủ chịu trói đi."

Lý thị sắc mặt đột biến, hai tay nhoáng một cái, móng vuốt cáo với móc xương sắc bén từ trong tay áo duỗi ra, mở miệng nói: "Ta đi vào Triệu gia mười năm, chưa từng hại bất luận kẻ nào. Theo quy củ của nơi này, ngươi không thể động thủ với ta."

Tần Nguyệt Nhi mặt không chút thay đổi nói: "Người bắt yêu chúng ta làm việc, từ trước đến nay đều tuân theo quy củ của mình."

Lý thị nhắm mắt lại, lộ ra một nụ cười cực kì quyến rũ: "Nếu như ngươi không tuân theo quy củ trước đây, vậy coi như đừng trách người ta liền phá giới. Đã rất lâu không có nếm hương vị máu người, người ta rất là nhớ đấy ~ "

Trong khi nói chuyện, bên trong tròng mắt của nàng phát ra một luồng ánh đỏ quỷ dị, song trảo vạch phá hư không, mấy đạo yêu khí sắc bén chụp vào Tần Nguyệt Nhi!

Tần Nguyệt Nhi vung kiếm chém ra một đạo kiếm khí hình vòng cung, đánh tan yêu khí đánh tới, chân phải đạp đất, đâm ra một kiếm, kiếm khí bao trùm toàn bộ người, hóa thành một thanh cự kiếm đâm về phía Lý thị!

Đối mặt với một kiếm thế không thể đỡ, Lý thị thay đổi rõ rệt, ả muốn chạy trốn, nhưng lại phát hiện thân thể bị kiếm khí khóa chặt, không có cách nào tránh khỏi!

Trong sát na, phốc một tiếng, trường kiếm trong tay Tần Nguyệt Nhi xuyên thấu ngực Lý thị, trồi ra từ sau lưng ả, máu tươi nhỏ xuống từ thân kiếm.

Lý thị sắc mặt trắng bệch, trong mắt để lộ ra khát vọng sống mãnh liệt, run rẩy nói: "Ta còn chưa muốn chết..."

Tần Nguyệt Nhi xoay tay lại rút kiếm từ trong cơ thể ả ra, mang theo một tia xin lỗi nói: "Thật xin lỗi, đâm trật."

Nói xong xoay mặt nhìn về phía Ngô Tuấn: "Ta là muốn đâm vào bả vai nàng."

"@#$%^&"

Lý thị nhìn chằm chằm Tần Nguyệt Nhivới vẻ mặt phức tạp, giống như có chút không thể tiếp nhận lý do này, há to miệng, sau đó ngả người về phía sau, chết không nhắm mắt nằm xuống đất, sau khi huyễn thân thuật mất đi hiệu lực hiển lộ ra chân thân, biến thành một cỗ thi thể hồ ly to lớn.

Động tĩnh đánh nhau trong phòng không nhỏ, đã đánh thức Triệu viên ngoại trong tiểu viện, Triệu viên ngoại mặc quần áo chạy đến, nhìn thấy thi thể hồ ly nằm trên đất, lúc này bị dọa đến trên mặt biến sắc, phát ra một tiếng hét bén nhọn.

"A —— người đâu, mau đến đây!"

Sau tiếng la lên của Triệu viên ngoại, bọn gia đinh luống cuống tay chân mặc quần áo chạy đến, ngay sau đó, đuốc và nến được đốt lên, cả sân sáng rực rỡ.

Nhìn thi thể hồ ly mặc quần áo Lý thị trên mặt đất, đám người bắt đầu nhỏ giọng xì xào bàn tán.

"Ta đã sớm nói ả là Hồ Ly tinh, Đại phu nhân năm đó khẳng định là bị ả Hồ Ly tinh này hại chết..."

"Ta thấy tiểu thư của chúng ta cũng là bị ả hại điên."

Nghe người chung quanh nghị luận, Triệu viên ngoại run lẩy bẩy, không thể tiếp nhận Lý thị ở cùng giường với mình nhiều năm như vậy, lại là hồ ly biến thành...

Ngô Tuấn lộ vẻ mặt đồng tình đi đến, vỗ vỗ bờ vai của ông ta, an ủi: "Không cần để ý, nhìn kỹ một chút, con hồ ly này cũng rất đẹp…"

Bình Luận (0)
Comment