Ngô Tuấn giải thích: "Không phải độc dược, đây là bột nấm ma cô mà ta sử dụng để tăng độ tươi ngon khi nấu, chẳng qua phải phối hợp cùng với những gia vị khác, dùng đơn độc sẽ khiến cho người ta xuất hiện ảo giác."
Đó không phải là sản phẩm cực độc được luyện chế từ hàng trăm loại nấm độc sao?
Tần Nguyệt Nhi lầm bầm ở trong lòng, sau khi hơi dừng lại, lại hiếu kỳ hỏi: "Như vậy tại sao bà ta khóc?"
"Ta đã thêm hành vào đó." Ngô Tuấn giải thích một câu, thấy thời điểm cũng không xê xích gì nhiều, thế là nói: "Đi qua khiến cho bà ta dừng lại đi, sinh cơ trong cơ thể bà ta đang nhanh chóng xói mòn, nhiều nhất một phần tư canh giờ nữa, chỉ sợ cũng sẽ kiệt lực mà chết."
Tần Nguyệt Nhi ừ một tiếng, thân ảnh nhoáng một cái đi tới trước người U Minh Quỷ Bà, nghiêng người tránh đi một chưởng bà ta đánh về phía mình, vung vỏ kiếm lên đánh bay bà ta ra ngoài.
U Minh Quỷ Bà phun ra một ngụm tiên huyết, chống đất muốn bò dậy, lại ọe ra một ngụm máu, vô lực nằm trên đất.
Ngô Tuấn đi đến phía trước, lấy ra một cái bình sứ nhỏ đổ ra một ít bột thuốc, thổi về phía mặt của bà ta, khiến cho ánh mắt đục ngầu của U Minh Quỷ Bà chậm rãi khôi phục thần thái.
Lúc này, Tần Nguyệt Nhi đã nắm lấy bả vai của Triệu tiểu thư kéo nàng tới, đẩy trên mặt đất, nói: "Đã xảy ra chuyện gì, nói một chút đi."
Triệu tiểu thư dùng ánh mắt né tránh nhìn sư phụ bị đánh nằm sấp, do dự một lát, mở miệng nói: "Kỳ thật đã không còn gì để nói, ta muốn báo thù cho mẫu thân ta, giết con Hồ Ly tinh mà phụ thân ta cưới về này."
"Sư phụ tìm được ta, nói có thể báo thù giúp ta, bảo ta giả điên theo kế hoạch của sư phụ, vạch trần diện mục thật của Lý thị, doạ cho ả bỏ đi."
Ngô Tuấn khẽ thở dài một tiếng, nói: "Muốn báo thù ngươi vì sao không trực tiếp báo quan chứ, như vậy không phải dễ dàng hơn sao?"
Triệu tiểu thư há to miệng, không nói gì, Tần Nguyệt Nhi nói: "Nếu như dẫn người tu hành tới, có khả năng bại lộ bí mật bên trong giếng nước, cho nên ngươi mới khiến cho cha ngươi mời lang trung, mà không phải đi báo quan, ta nói đúng không?"
Triệu tiểu thư khẽ run lên, tiếp đó gật đầu: "Đúng vậy, sư phụ ta muốn lấy ra đồ vật trong giếng hiến cho Giáo chủ, như vậy ta liền có thể tiến vào thánh địa, tu luyện công pháp Tiên gia."
Tần Nguyệt Nhi cười lạnh một tiếng: "Người trong ma giáo mà ngươi cũng tin, chỉ sợ đồ vật vừa đến tay, chính là thời điểm mệnh cả nhà các ngươi về Hoàng Tuyền."
Triệu tiểu thư phản bác: "Ngươi nói bậy bạ gì thế, sư phụ ta đối tốt với ta như vậy, làm sao lại giết ta..."
Ngô Tuấn nhìn nàng có chút lắc đầu, nói: "Mẫu thân ngươi căn bản không phải Hồ Ly tinh giết, mười năm trước sư phụ ta từng xem bệnh cho mẫu thân ngươi, lúc ấy mẫu thân ngươi liền đã không còn thuốc chữa."
Sắc mặt của Triệu tiểu thư đại biến, lộ ra vẻ không tin lắc đầu: "Các ngươi nói bậy, khẳng định là các ngươi nói bậy, sư phụ ta làm sao lại gạt ta..."
Lúc này, U Minh Quỷ Bà bỗng nhiên ho khan vài tiếng, trong miệng phát ra một tràng tiếng cười âm trầm: "Tiểu Phương, bọn hắn không có lừa ngươi, là ta lừa ngươi."
Triệu tiểu thư như bị sét đánh, sắc mặt tái nhợt như hóa đá.
U Minh Quỷ Bà giống như rất hài lòng với nét mặt của nàng, phát ra một tiếng cười quái dị khặc khặc, mặt không đổi sắc nói với Tần Nguyệt Nhi: "Hôm nay lão bà tử ta nhận thua, chẳng qua các ngươi cũng không cần đắc ý, sẽ có người đến báo thù cho ta!"
Nói xong, bỗng nhiên phun ra một ngụm tiên huyết, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ quyệt, nhắm mắt lại.
Ngô Tuấn khẽ nhíu mày, sau khi tiến lên xem xét một phen, ngửa mặt lên nói: "Đã chết hẳn."
Tần Nguyệt Nhi nói: "Ma Giáo quen dùng mánh khoé, bọn hắn sợ hãi mình rơi vào trong tay người chính đạo, thổ lộ ra bí mật liên quan tới Ma Giáo, như vậy kết quả của bọn hắn sẽ chỉ thảm hại hơn."
Ngô Tuấn lộ vẻ mặt thổn thức thở dài: "Ngay cả tính mệnh của bản thân cũng đều không đáng tiền, danh tự Ma Giáo này thật đúng là không có gọi sai."
Tần Nguyệt Nhi nói bổ sung: "Bọn hắn tự xưng là Thiên Mệnh Giáo, cho rằng mình là người được thiên mệnh lựa chọn, làm việc không kiêng nể gì cả, kỳ thật chính là một đám ma đầu giết người không chớp mắt."
Ngô Tuấn gật đầu, tiếp đó nhìn về phía giếng nước: "Trong giếng đến tột cùng có đồ vật gì, lại có thể khiến cho U Minh Quỷ Bà hao tốn nhiều công sức như thế."
Tần Nguyệt Nhi ánh mắt tỏa sáng mà nói: "Năm đó ba đại thánh địa Phật môn cùng nhau đuổi bắt đại yêu kia, bên trong người phái ra có một vị Thần Long La Hán, y nuôi một đầu Giao Long, nghe nói đã ngưng tụ ra Long Châu."
"Thần Long ngọc bội vớt ra từ trong giếng, chính là pháp bảo Thần Long La Hán dùng để che lấp yêu khí cho Giao Long, nếu như ta không có đoán sai, thi thể Giao Long hẳn là ở ngay phía dưới giếng."
"Xá Lợi bên trong Di Đà Tự, Long Châu bên trong giếng nước, cũng đều nói rõ đầu đại yêu kia đã từng tới Kim Hoa Huyện!"
Ngô Tuấn nhìn Tần Nguyệt Nhi thần thái sáng láng, không khỏi khẽ lắc đầu: "Nhưng gã có thể đã sớm đi rồi, dù sao sự tình cũng đã qua 50 năm."
Tần Nguyệt Nhi lộ ra ánh mắt kiên định nói: "Vô luận gã bỏ chạy chỗ nào, ta cũng đều sẽ bắt được gã. Không nói chuyện này nữa, ta xuống dưới vớt Giao Long lên, bữa sáng ngày mai chúng ta liền ăn nó!"
Nói xong đoạt lấy thuốc bột trên tay Ngô Tuấn bỏ vào miệng, thả người nhảy vào bên trong giếng nước.
Ngô Tuấn muốn ngăn cản, nhưng vẫn đã chậm một bước, đưa tay chộp vào không khí, lộ ra vẻ mặt bất lực nói: "Coi như thi thể Giao Long vẫn còn, cũng đã hư thối từ lâu rồi..."