"Phu tử, ta rốt cục cũng hiểu được hàm nghĩa chân chính của trong sách tự có Hoàng Kim Ốc, trong sách tự có Nhan Như Ngọc."
"Đây chính là nguyên nhân ngươi bán tàng thư của ta, đổi thành tiền tới đây uống hoa tửu?" (hoa tửu: giống bia ôm)
Ở trước Túy Hương Lâu, Trần phu tử hung dữ nhìn chằm chằm Ngô Tuấn lộ vẻ mặt chính khí, tức giận đến mặt đều xanh.
Trần phu tử là láng giềng trên Chu Tước Nhai của Ngô Tuấn, từng dạy Ngô Tuấn khi còn bé đọc sách hai năm, về sau sách vở trong nhà ông ta càng ngày càng nhiều, sắp không có chỗ chứa, liền chuyển đến nhà của Ngô Tuấn để tạm.
Nhưng mà khiến cho ông ta không nghĩ tới chính là, ngày hôm qua ông ta đi y quán tìm kiếm một bản cổ tịch, lại phát hiện ra tất cả những sách vở kia của mình đều không thấy, Ngô Tuấn còn nói rằng hắn nằm mơ thấy sách biến thành bướm bay đi, khiến cho ông ta tức giận cầm thước rượt Ngô Tuấn chạy mấy con đường.
Hôm nay ở trước Túy Hương Lâu một lần nữa nhìn thấy Ngô Tuấn, ông ta mới đột nhiên tỉnh ngộ lại ——
Hoá ra tên tiểu tử này là bán sách của ông ta lấy tiền chơi gái, chạy đến Túy Hương Lâu uống hoa tửu!
Nhìn Trần phu tử lên cơn giận dữ, Ngô Tuấn lộ vẻ mặt vô tội chỉ chỉ Tần Nguyệt Nhi bên cạnh, giải thích: "Phu tử, ngươi biết rõ ta mà, ta căn bản không có uống rượu, lần này tới Túy Hương Lâu chủ yếu là để bồi bằng hữu."
Trần phu tử sắc mặt âm trầm đảo mắt qua Tần Nguyệt Nhi nữ giả nam trang, ánh mắt không khỏi có chút dừng lại: "Vì bằng hữu này của ngươi...cơ ngực thật to!"
Ngô Tuấn vội ho một tiếng, nói: "Nữ."
Biểu lộ của Trần phu tử lập tức trở nên cổ quái, sau khi quan sát tỉ mỉ Tần Nguyệt Nhi vài lần, liền nói với Ngô Tuấn: "Ồ, thì ra ngươi..."
Ngô Tuấn nghiêm túc nói: "Nàng tên là Tần Nguyệt Nhi, là người bắt yêu tới từ Kinh Thành, lần này chúng ta tới Túy Hương Lâu kỳ thật...là tới bắt yêu!"
Mấy ngày trước sau khi Tần Nguyệt Nhi xuống dưới giếng nước, đúng như Ngô Tuấn suy đoán, thi thể Giao Long đã sớm hư thối.
Tần Nguyệt Nhi uổng phí một phen công phu, có chút rầu rĩ không vui, vừa vặn tin tức trà lâu cũng đã thu thập không sai biệt lắm, liền đề nghị muốn đổi nơi tìm hiểu tin tức thành thanh lâu.
Ngô Tuấn liền lập tức hưng phấn, sợ không đủ tiền, không kịp chờ đợi bán đống sách rách rưới trong nhà đi, mang Tần Nguyệt Nhi cùng đi đến Túy Hương Lâu, lại không lưu ý đến sách vở Trần phu tử gửi lại cũng kẹp ở trong đó.
Những sách vở kia là chuyện nhỏ, chuộc về là được, làm cho hắn không nghĩ tới nhất chính là, Trần phu tử trong ngày thường nhìn chững chạc đàng hoàng, thế mà cũng tới đi dạo Túy Hương Lâu, còn chạm trán với mình, chuyện này coi như rất thú vị.
Trần phu tử thấy Ngô Tuấn dùng ánh mắt không đứng đắn đánh giá chính mình, liền lập tức nhìn ra suy nghĩ trong lòng của hắn, tức giận nói: "Một người bạn cũ hẹn ta gặp mặt ở chỗ này."
Ngô Tuấn vội vàng thu liễm lại nụ cười xấu xa trên khóe miệng, lễ phép nói: "Vậy thì mời phu tử!"
Trần phu tử hừ một tiếng, cất bước đi vào Túy Hương Lâu: "Sau khi trở về sẽ thu thập ngươi."
Ngô Tuấn lặng lẽ cười một tiếng, vẫy tay một cái đối với Tần Nguyệt Nhi, hai người đi theo Trần phu tử cùng đi vào.
Sau khi bước vào cửa, Ngô Tuấn lập tức ngửi thấy một cỗ mùi thơm son phấn phấn hoa nồng đậm.
Quét mắt nhìn quanh, các cô nương mặc váy mỏng tang hở hang, có người đang ngồi uống rượu với khách nhân, có người dựa trên lan can tầng hai nhìn khung cảnh bên dưới với ánh mắt mê hoặc và quyến rũ, bầu không khí vô cùng mập mờ.
Ngô Tuấn đang cảm thấy mới lạ đánh giá hoàn cảnh bên trong Túy Hương Lâu, một phụ nhân hơn bốn mươi tuổi vẫn còn phong vận tiến lên đón, trên mặt còn lờ mờ có thể thấy được dung mạo tuyệt sắc lúc tuổi còn trẻ, phía sau có bốn nha hoàn đi theo, vô cùng phô trương.
Phụ nhân rất nhanh liền đi tới trước người Trần phu tử, khẽ mỉm cười nói: "Trần phu tử, thật sự là khách quý ít gặp, đêm nay Điệp Hương sẽ bồi ngài thật tốt ~ "
Trần phu tử lắc lắc quạt xếp trong tay, sau đó chỉ về phía Ngô Tuấn: "Ta là có hẹn tới đây, ngươi chiếu cố tốt hai người bọn họ là được, ừm, đừng để bọn họ ở lại qua đêm."
Phụ nhân nhìn về phía hai người Ngô Tuấn, không khỏi che miệng cười một tiếng, nói: "Phu tử yên tâm, Điệp Hương biết rõ phân tấc."
Trần phu tử khẽ gật đầu, đi đến lầu hai, đẩy cửa một gian khuê phòng đi vào.
Phụ nhân tự xưng Điệp Hương dẫn hai người đến trước một chiếc bàn trống, tươi cười nói: "Hai vị muốn uống gì?"
Ngô Tuấn lễ phép cười một tiếng: "Cho ta một chén sữa bò."
Nụ cười của Điệp Hương có chút cứng đờ, khóe miệng sau khi giật giật hai lần, phân phó nói: "Đi mua một thùng sữa bò."
Một nha hoàn sau lưng vội vàng dạ vâng, bước nhanh chạy ra ngoài.
Điệp Hương trong lòng tràn đầy im lặng liếc mắt nhìn Ngô Tuấn, tiếp đó quay đầu nhìn về phía Tần Nguyệt Nhi: "Ngươi thì sao?"
Tần Nguyệt Nhi hai mắt sáng lên nói: "Ta muốn ăn vịt nướng, gà nướng, ngỗng nướng, heo hấp bát bảo, vịt nhồi gạo nếp!"
Điệp Hương: "..."
Nhìn Điệp Hương mở miệng không nói, lộ ra biểu lộ hoài nghi nhân sinh, Tần Nguyệt Nhi không khỏi khẽ nhíu mày, chỉ vào Ngô Tuấn nói: "Hắn được gọi đồ vật, ta vì sao không thể, ngươi là đang xem thường ta sao?"
Điệp Hương che ngực làm ra bộ dáng đau thắt tim, một lát sau hít vào một hơi thật sâu, khoát tay đối với nha hoàn bên tay phải nói: "Tiểu Thúy, đi Bát Bảo lâu đặt đồ ăn!"
Nàng xem như đã hiểu được, hai người này đến thanh lâu, hoàn toàn là để mua vui, hơn nữa còn là loại niềm vui nghiêm chỉnh kia...
Điệp Hương buồn bực nhìn hai người, nói: "Hai người các ngươi còn muốn gì nữa, ta sẽ kiểm đủ cho hai người một lúc."